Triển Khai Chiến Dịch Quảng Bá


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

Có điều, trong đầu đang tính toán xem nên tận dụng niềm vui bất ngờ trước mắt
như thế nào cho thỏa đáng thì Dương Khoa lại nghe thấy Thảo My nói lời tạm
biệt:

“Chào mọi người nhé, đến giờ em phải đi rồi đây. Bye bye!... Anh Khoa ơi không
phát sóng nữa thì bấm vào chỗ nào anh nhỉ?”

“Cái chỗ lúc nãy em bấm vào để phát sóng trực tiếp ý, bây giờ chỗ đấy nó trở
thành ngừng phát sóng em bấm lại là được.” Nhìn Thảo My rút dây kết nối điện
thoại với máy tính Dương Khoa trả lời, sau đó hắn liếc sang kênh chat thì thấy
một đống lời nhắn lưu luyến lục tục hiện lên. Kiểu như: “Off sớm thế em ơi.”;
“Chị chưa trả lời câu của em à?”; “Người ơi cho xin một cái tên rồi hãy đi.”;
vân vân...

Tiếc thật đấy, giá như Thảo My có thể ở lại phát sóng trực tiếp thêm một chút
nữa thì tốt. Nhưng thôi, buổi livestream ngày hôm nay thu hút được hơn 100
khán giả theo dõi là hắn cảm thấy vui lắm rồi. Không biết tuần sau hai ông anh
kia thấy thành tích của họ thua xa một cô gái trẻ hơn mấy tuổi sẽ phản ứng ra
sao?

“Trò livestream này của anh Khoa xả stress tốt thật đấy!” Tắt máy tính rồi
tháo xuống tai nghe, Thảo My mang theo khuôn mặt hớn hở đứng lên chạy đến bên
cạnh Dương Khoa: “Anh vẫn đang làm việc à?”

“Không anh vừa mới xong việc rồi, giờ đang xem lại màn livestream lúc nãy của
em.”

“Oa! Em lúc nãy đây á? Trông có được không anh Khoa?”

“Được, tuyệt vời là đằng khác. Em có thích thì để anh đem chỗ này cắt ghép
thành đoạn clip mà làm kỷ niệm.”

“Thôi anh đừng tung clip của em lên mạng, livestream thôi đã ngại lắm rồi.”

“Nãy cũng kêu ngại mà cuối cùng vẫn livestream ầm ầm đấy thôi.” Dương Khoa
cười mắng: ”Với cả anh cắt cho đoạn clip để em cất trong máy làm kỷ niệm chứ
có bảo là tung lên mạng đâu?”

“Không tung lên mạng thì được, nhưng mà anh phải làm clip cho hay vào đấy!”

“Muốn hay à? Thế thì Mimi kéo ghế sang đây ngồi cạnh anh, thấy đoạn nào ưng ý
thì chọn để anh cắt riêng nó ra, không thì anh không biết em thích đoạn nào
đâu.”

“Nhưng mà đến giờ em phải về mất rồi.” Thảo My băn khoăn nhìn đồng hồ.

“Chọn nhanh ấy mà. Chỉ vài phút thôi, đến tối anh sẽ làm clip rồi gửi lại cho
em sau.”

Nghe Dương Khoa nói vậy Thảo My đắn đo giây lát rồi gật đầu kéo ghế lại gần,
hai người đem đoạn phim trên màn hình tua lại từ đầu rồi vừa xem vừa chỉ trỏ
cười nói vui vẻ. Mặc dù màn livestream ngắn ngủi vừa rồi của Thảo My được khán
giả hưởng ứng nhiệt liệt, song đây là lần đầu tiên cô nàng dẫn chương trình
trực tiếp nên xuất hiện chút ít va vấp là chuyện tất nhiên. Tất cả những
khoảnh khắc Thảo My ngập ngừng không nói được hay có những hành động kỳ quặc
Dương Khoa chiều lòng cô nàng cắt bỏ đi hết, chỉ để lại những khoảnh khắc sáng
giá nhất rồi mới chọn lọc để xâu chuỗi lại với nhau thành một đoạn clip ngộ
nghĩnh.

“Anh phải xóa cả cái điệu bộ giơ tay lúc cuối cùng của em đi nữa....Đi mà anh
Khoa, bây giờ nhìn lại cảnh đấy em thấy ngượng lắm.... Ôi chết! Muộn quá rồi
em phải đi đây anh ơi không chú Lục đợi lâu. Buổi tối anh làm xong clip rồi
gửi lại cho em xem nhé.” Khoảng chừng mười phút sau, Thảo My nằng nặc đòi hắn
cắt bỏ đoạn cuối cùng sau đó liếc nhìn đồng hồ. Giật mình cô vội vàng đứng lên
cầm điện thoại chạy ra cửa gọi điện cho một ai đó.

“Ừ, Mimi yên tâm tối anh gửi. Cầm túi này Mimi.” Dương Khoa thấy cô nàng vội
vã ra về bèn đi theo đưa tiễn.

“Em xin. A lô, mẹ ơi chờ con khoảng mười phút mẹ nhé. Bây giờ con mới từ chỗ
anh Khoa về.... Vâng ạ, chào mẹ.”

Thả điện thoại vào trong túi, đợi Dương Khoa mở khóa cổng xong cô mới nói lời
chào tạm biệt: “Em về đây, hôm nào rảnh em lại sang chơi nhé. Mà anh không
được tung clip của em lên mạng đâu đấy¸ nhất là mấy cái đoạn em nói lung tung
anh mà đưa lên là em dỗi anh luôn!”

“Ừ! Anh thề anh hứa anh đảm bảo không tung clip lên mạng được chưa? Mấy đoạn
em không thích anh cũng vừa mới xóa trước mặt em đấy còn gì?” Dương Khoa bất
đắc dĩ giang hai tay ra. Chỉ chờ có thế Thảo My lại lao vào ôm chầm lấy hắn
một cái.

“Vậy thì được. Bye bye anh Khoa, hôm nay em chơi vui lắm!”

“... Ừ ừ, Mimi về nhé. Hẹn hôm khác.” Lại bị động đón nhận giai nhân ôm ấp vài
giây, cuối cùng Dương Khoa cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhẹ nhàng đẩy
thân hình mảnh mai mềm mại trong lòng mình ra. Ngắm nhìn cô nàng mỉm cười lần
cuối rồi quay lưng đi mất hắn bất giác lắc đầu cười tự giễu.

Định lực của bản thân ngày càng kém a! Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn
không nhịn được muốn ôm lại cô nàng bày tỏ tình thương mến thương rồi.

...

----------

Trải qua hai ngày cuối tuần làm việc căng thẳng, Dương Khoa chào đón tuần làm
việc cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết Âm lịch bằng một bộ dạng chán chường và mệt
mỏi vô cùng.

“Bấm một lần chuông thôi chứ bấm gì bấm lắm thế!” Nghe thấy chuông cửa vang
lên liên hồi, Dương Khoa âm thầm cằn nhằn rồi chậm rãi bước ra ngoài mở cửa
cho mọi người trở lại Ninja Studio.

“Hiiiiii sếp Khoa.”

“Sếp Khoa trông vật vờ như con zombie (thây ma) thế? Tươi lên sếp ơi sắp Tết
rồi!”

“Chào Khoa nhé.”

“Chú Khoa đấy à? Thế nào cuối tuần vui không?”

“Tạm được anh Hoàng.” Dương Khoa cố gắng nặn ra nụ cười tiếp đón đội ngũ năm
người vừa chơi khăm hắn tuần trước tiến vào trong nhà. Về phần Thu Lan thì cô
đã đến đây từ ban nãy, bởi vì cô có chút không yên tâm khi để hắn phải cáng
đáng mọi thứ trong hai ngày vừa qua nên muốn đến sớm để xem xét tình hình ra
sao.

Khoan thai đóng cổng, khóa cửa cài then Dương Khoa mới từ từ quay trở lại nhà.
Thế rồi đứng tại thềm cửa, khóe miệng của hắn lại cong lên khi nghe thấy tiếng
gào như sấm từ trong góc làm việc truyền ra:

“KHOA ĐÂU! CÁI YÊU CẦU CHẾT TIỆT NÀY LÀ GÌ VẬY?!”

“Sao thế anh Hoàng?” Dương Khoa giả vờ ngây ngô đáp lại.

“Sao trăng gì, chú mau vào đây.” Thiếu Hoàng phe phẩy tờ giấy A4 trong tay,
bên cạnh anh hai người Trọng Lâm và Duy Hải cũng có vẻ mờ mịt khó hiểu: “Sao
đang yên đang lành chú lại đặt ra yêu cầu về số lượng khán giả theo dõi
livestream hả?”

“À, tại vì em thấy thành tích livestream hôm trước của các anh không ổn tý nào
cả, cho nên tuần này mới đặt ra yêu cầu để các anh cố gắng phấn đấu thực hiện
thôi.”

“WTF không ổn, dẫn chương trình bài bản thế mà chú còn chê? Sao chú không thử
nhảy vào livestream xem nó khổ như thế nào?”

“Em biết là khổ rồi, cơ mà sao anh không coi nó như một thứ động lực thúc đẩy
làm việc đi? Nghĩ tích cực lên một tý.”

“Vãi động lực, động lực thì chú cũng phải cho bọn anh một cái tiêu chuẩn hợp
lý chứ? Kênh stream hoạt động được có mấy ngày chưa kịp gây dựng hình ảnh,
quảng cáo thì chú không chịu chi tiền, trò chơi cũng chỉ vừa mới ra mắt mà chú
đòi bọn anh phải có ít nhất 100 khán giả thường xuyên thì sao mà bọn anh làm
được? Có mà tài thánh cũng chả làm được!”

“Ồ, sao anh Hoàng lại khẳng định là không có ai làm được?”

“Thì lại chẳng thế? Bây giờ chú thử tìm cho anh xem có ai là người mới toanh,
chơi một trò chơi vừa phát hành được một tuần, lại chẳng đầu tư vào quảng cáo
tý nào mà đạt được 100 khán giả sau vài ngày cho anh xem nào?”

Một phút sau.

“Chú ăn gian! Đây là chú dùng gái câu khách!” Thiếu Hoàng phẫn nộ chỉ tay vào
màn hình. Ở trên đó là hình ảnh Thảo My livestream đạt được 100 khán giả theo
dõi cùng lúc được Dương Khoa cố ý chụp lại.

“Thì anh cũng có thể làm thế mà, trong phòng mình chẳng phải là có tận mấy bà
chị sao? Anh khéo miệng nhờ họ giúp đỡ một tý thôi là được chứ em đâu có cấm?”
Dương Khoa nhún vai trước khi trở về chỗ ngồi: “Phải rồi, vì đây chỉ là công
việc tạm thời nên các anh không làm được cũng không sao cả đâu. Chỉ là nếu như
livestream không tốt dẫn đến trò chơi không bán được như dự định của em thì
tiền thưởng của cả phòng mình sẽ phải chịu ảnh hưởng đấy. Cứ ít hơn một người
so với yêu cầu thì thưởng Tết và hoa hồng tương ứng co lại 1%. Thế nhé.”

Thiếu Hoàng: (╯°益°)╯彡┻━┻

...

Được rồi, phía trên chỉ là trò đùa do Dương Khoa bày ra nhằm trả đũa lại màn
chơi khăm hôm trước mà thôi.

Nhìn thấy năm thành viên họp nhau lại rồi tỏ vẻ bối rối trước yêu cầu khó nhằn
hắn không nhịn được cười phá lên ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, vốn biết rõ kế
hoạch trêu đùa từ lúc mới đến Thu Lan cũng chạy xuống giải thích đôi câu rồi
đuổi cặp đôi Ly Tú lên gác làm việc trở lại, đến đây thì ba ông anh mới nhận
thức được họ vừa bị hắn chơi một vố.

“Chú chỉ giỏi chơi khăm bọn anh thôi! Đùa giỡn một tý cũng không được!” Thở
phào nhẹ nhõm khi biết không phải thực hiện yêu cầu vừa rồi Thiếu Hoàng lập
tức kêu lên.

“Em mới là người phải nói câu đấy mới đúng. Hôm thứ sáu em chỉ đùa các anh các
chị có một câu thôi mà các anh lập mưu hành tỏi em cả hai ngày cuối tuần. Hóa
đơn ấy thì bây giờ ai thanh toán?”

Thấy Thiếu Hoàng nghẹn lời không phản bác được Duy Hải đành phải lái sang
chuyện khác: “Cơ mà cái hình 100 khán giả theo dõi vừa nãy có phải là thật
không chú?”

“Thật đấy anh Hải. Mặc dù cũng có yếu tố mỹ nhân kế, nhưng em để ý thấy trò
chơi của chúng ta bắt đầu phát lực rồi. Hai ngày cuối tuần em thấy dân tình đổ
bộ lên TwiTV tìm đến trò chơi của chúng ta đông lắm, mọi người cố gắng nhân
dịp này tăng mạnh thanh thế của kênh livestream mình lên rồi nghỉ Tết cho
sướng. Nói gì thì nói chúng ta cũng là đơn vị chính thức, là cha đẻ của “Fruit
Ninja” chả nhẽ lại đi thua mấy streamer dạo với caster (đồng nghĩa với
streamer) lang thang ở trên đấy?” Câu chuyện đùa qua đi, Dương Khoa lựa lời
động viên mọi người cố gắng.

“Chỉ e hơi khó vì Hải với anh Hoàng vẫn chưa tạo được tiếng tăm gì mấy, một
sớm một chiều mình chưa thế vượt qua họ được đâu Khoa.” Trọng Lâm góp ý.

“Thế thì các anh càng phải cố gắng hết sức, coi như không thành công thì thành
nhân. Rồi ra Tết em sẽ thành lập bộ môn truyền thông trong phòng làm việc của
mình, để cho họ tiếp quản lại nền móng cơ sở sẵn có của các anh. Đến lúc đó ta
sẽ lại quay về công tác chính.”

“Thì bọn anh vẫn đang cố gắng hết sức đấy thôi, chú cũng thấy đấy hôm thứ sáu
bọn anh vất vả hai tiếng liền rồi còn gì?”

“Vậy thì hôm nay anh với anh Hải cố gắng giữ phong độ ấy nhá. Thôi sáng nay
không có việc gì thì các anh thành lập cho em trang tin chính thức của mình
tại mấy mạng xã hội lớn đi, kiểu như Facechat hay Metube các thứ ấy.”

“Chỉ cần lập ra trang tin thôi à, có cần làm gì nữa không?

“Thế thôi anh Lâm¸ trước mắt cần lập ra để chiếm được tên chính thức đã rồi
tính. À sau khi hoàn thành xong thì các anh chỉnh sửa lại giao diện trang chủ
Ninja Studio nữa nhé, phần thông báo tin tức ở trên đấy trông lộn xộn quá. Giờ
em phải lên trên gác bàn chuyện với chị Lan một tẹo, mọi người cứ làm trước
đi.”

...

“40 triệu ít quá! Chị ơi phang mạnh tay luôn đi, 50 triệu cho em!” Đứng trước
máy tính Dương Khoa xui Thu Lan sửa lại con số trên màn hình.

“Bạo tay thế, vậy thì chị phải sửa lại bản kế hoạch đằng sau rồi.”

“Không sao, chị cứ sửa con số trang đầu xong in ra đóng dấu trước. Bản kế
hoạch thì để tý nữa in sau.”

“Đúng là chỉ có em mới thích cái kiểu bán giời không văn tự thế này thôi.” Thu
Lan lắc đầu cười khẽ.

“Không văn tự cũng được, có mỗi chị với em thôi cần gì văn tự. Sau này văn
phòng mình làm lớn rồi cẩn thận sau cũng được.” Dứt lời Dương Khoa đi tới bên
bàn làm việc của Hương Ly, tay hắn nhấc lên một xấp giấy đặt bên mép bàn: “Đây
là toàn bộ báo chí đưa tin về “Fruit Ninja” mấy ngày gần đây hả chị?”

“Ừ, tập đấy là tổng hợp lại từ ngày thứ tư cho tới chủ nhật. Còn ngày hôm nay
thì chưa thấy có nên chị chưa in ra.”

“Có vẻ hơi ít chị nhỉ¸ em cứ tưởng nó phải dày cộp cơ.”

“À vì phần lớn những bài báo này chỉ đưa tin ngắn gọn thôi sếp Khoa. Kiểu viết
vài dòng giới thiệu trò chơi tung ra thị trường rồi thêm vài dòng nữa mô tả
vài nét về tác giả, chấm hết.”

“Thế thôi á chị Ly?”

“Thế thôi. Ngắn lắm!”

“Bên Ly còn đỡ đấy sếp Khoa.” Cẩm Tú ngồi bên cạnh chen ngang: “Bên chị thì á,
toàn là nhét trò chơi của em vào chung với một đống trò chơi khác, như kiểu
điểm tin cả thể cho tiện ấy.”

“Tệ bạc nhỉ¸ thế mà bên mình cung cấp thông tin rõ lắm. Đúng là không thể tin
cậy được.” Dương Khoa gật gù tỏ vẻ đã hiểu: “Nhưng thôi không sao, bây giờ hai
chị tập trung tiến hành chiến dịch quảng bá bên phía chị Lan đi. Những bài báo
kiểu này tạm thời đừng quan tâm đến nữa.”

“Ok sếp Khoa.”

“Chị biết rồi.”

“Vậy vấn đề buổi sáng em suy nghĩ thế nào rồi Khoa? Muốn chị đưa ra doanh số
tuần đầu tiên như bình thường hay là “tiểu xảo” một chút?” In ra trang công
văn đầu tiên để đóng dấu, vừa soát lại nội dung Thu Lan vừa hỏi Dương Khoa.

“Hừm, có lẽ là “tiểu xảo” một chút cũng được chị ạ. Lên 30000 đi.” Dương Khoa
suy nghĩ nhanh rồi chốt lại vấn đề. Cho đến tối hôm qua “Fruit Ninja” mới sở
hữu xấp xỉ 28500 lượt tải xuống. Hiển nhiên là cả hắn lẫn Thu Lan đều không
thích đem con số lẻ này cung cấp cho các tờ báo nằm trong chiến dịch quảng bá
trò chơi, vì thế sáng sớm hôm nay hai người đã thảo luận với nhau về việc làm
tròn con số lên.

Hơn nữa, nói là “tiểu xảo” cũng có chút quá. Hắn phát hành trò chơi vào lúc 8
giờ sáng thứ hai tuần trước, vậy thì tròn một tuần cũng phải là 8 giờ sáng thứ
hai tuần này mới đúng. Khoảng thời gian từ tối hôm qua cho đến bây giờ chắc là
cũng bù được con số 1500 lượt tải còn thiếu chứ?

“Ừm, vậy thì bây giờ thế này nhé. Em cấp thêm cho chị 10 triệu thì có lẽ chị
sẽ bổ sung thêm một đầu báo, cộng với 4 đầu báo đã lên kế hoạch sẵn sẽ là 5
đầu báo tất cả. Tý nữa chị sửa lại kế hoạch rồi sẽ tiến hành ngay lập tức,
được không?”

“Được chị ạ.” Dương Khoa gật đầu rồi cầm theo xấp giấy trong tay xuống dưới
bàn làm việc của mình để đọc. Đi tới cửa hắn không quên ngoái đầu lại:

“Phải rồi, chị Lan thu xếp phát lương thưởng cho mọi người vào thứ tư nhé. Sớm
một chút cho mọi người còn đi sắm Tết.”

“Ừm.”

“Hoan hô sếp! (đồng thanh)”

...

----------


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #130