Fruit Ninja Mở Bán


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

Ngày 13 rốt cuộc cũng tới.

Hôm nay, các thành viên của Ninja Studio không ai bảo ai tất cả đều có mặt tại
phòng làm việc từ rất sớm. Trước thời khắc trọng đại trông ai nấy đều có vẻ
hồi hộp, tất nhiên là trừ Dương Khoa ra vì hắn vốn đinh ninh trong lòng rằng
sản phẩm đầu tay của đội ngũ 100% sẽ bán chạy như tôm tươi.

“Mọi người trông căng thẳng thế? Tươi tỉnh lên nào anh chị êi, tiết mục chính
chuẩn bị bắt đầu rồi nè.” Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên Dương Khoa cố ý kêu
gọi mọi người tụ tập lại tại bàn uống nước trước khi bắt đầu công việc trong
ngày. Mời mỗi người một cốc trà ngon để thưởng thức cho lên tinh thần, hắn khệ
nệ bê chiếc laptop của mình đặt lên chính giữa bàn rồi xoay màn hình về phía
các thành viên trong đội ngũ.

“Tiết mục gì vậy sếp Khoa?” Thấy hành động khác thường của Dương Khoa Hương Ly
hỏi ngay.

“Tiết mục đưa hệ thống phân phối trò chơi chính thức đi vào hoạt động đó chị
Ly.” Dương Khoa mở trang chủ của Ninja Studio cùng với hệ thống phân phối đã
được thiết lập sẵn sàng lên: “Có ai muốn nhận vinh dự làm người bấm nút phát
hành trò chơi “Fruit Ninja” không?”

“Bày vẽ! Đưa đây anh bấm luôn cho.” Thấy ngứa mắt trước tác phong rườm rà của
Dương Khoa Thiếu Hoàng vươn người bấm nút Enter. Tức thì trên màn hình laptop
một thông báo hệ thống đã đi vào hoạt động nhanh chóng hiện lên.

“Vãi anh Hoàng toàn phá em thế nhờ!” Động tác của Thiếu Hoàng nhanh đến nỗi
Dương Khoa không kịp thời đưa tay ngăn cản, nhìn thấy trang web đổi mới hắn
bất mãn kêu to vì tiết mục khuấy động bầu không khí bị ông anh lanh chanh phá
hỏng. Còn mọi người xung quanh thấy vậy bèn cười rộ lên, vẻ hồi hộp trên gương
mặt từng người vơi đi đáng kể.

“Ông bạn sao lại cầm đèn chạy trước ô tô thế? Khổ thân chú Khoa.”

“Đùa anh Hoàng quá đáng, em chưa được bấm phát hành bao giờ....”

“Thôi thế là tiết mục kết thúc rồi nhé. Chị đi được chưa? (cười khúc khích)”

“Chị Tú cứ ngồi uống nước đã, hôm nay việc gì phải vội.... Tại anh Hoàng đấy!
Chị Tú muốn đi rồi đây này, lanh cha lanh chanh!”

“Ai bảo chú cứ rườm rà. Bấm thì bấm luôn đi lại còn tiết với chả mục.”

“Kệ em chứ! Hôm nay là ngày đặc biệt mà! Trang trọng một tý thì ai đánh thuế?”

“Thôi nào hai anh em đừng cãi nhau nữa, có cái gì nháy đỏ trên màn hình kìa
Khoa.” Thu Lan chợt kéo tay Dương Khoa chỉ trỏ về phía góc màn hình, ở đó có
một biểu tượng dấu chấm than đang nhấp nháy liên hồi.

“Ấy, cái đó là hệ thống báo hiệu có người vừa mới mua hàng đấy.” Thiếu Hoàng
cũng ghé đầu vào màn hình rồi lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Là ông thần nào mà kinh
thế? Hệ thống vừa mới online được nửa phút chứ mấy?”

Dương Khoa nghe vậy cũng cảm thấy bất ngờ xen lẫn mừng rỡ, vốn đang định nói
gì đó thì hắn chợt nghe thấy âm thanh tít tít vang lên trong túi quần. Là
thông báo có người vừa mới nhắn tin, hắn bèn ngừng lại để mở điện thoại ra xem
rồi trợn tròn mắt khi thấy nội dung hiện lên:

“Em vừa mua trò chơi rồi đó anh Khoa ơi! \(^ヮ^)/ ”

“Trời ạ! Nói thế rồi mà cô nàng vẫn cứ canh me mua trò chơi à?” Dương Khoa
theo bản năng đưa tay ôm mặt khi thấy tin nhắn Thảo My gửi tới. Hôm qua chủ
nhật rảnh rỗi hai người lại lên mạng trò chuyện với nhau cho hết ngày hết
buổi, đến đoạn hắn nói hôm nay là ngày phát hành chính thức của trò chơi
“Fruit Ninja” thì cô nàng lập tức oán trách hắn không ngớt vì cái tội thông
tin quan trọng như thế mà lại không thông báo sớm cho người ta biết. Sau đó cô
nàng còn biểu thị bản thân là một fan trung thành của hắn nên nhất định cô sẽ
phải đặt mua bằng được trò chơi vào đúng lúc nó bắt đầu được bán ra.

Dương Khoa biết với tính cách của Thảo My thì rất có thể cô nàng sẽ làm đúng
như những gì bản thân vừa nói, cho nên hắn đã một mực dặn đi dặn lại rằng cô
nàng không được bỏ lỡ việc học hành để theo đuổi mấy thứ trò chơi vớ vẩn này.
Thấy cuối cùng cô nàng tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý hắn mới yên tâm chuyển sang
chuyện khác, ai mà ngờ được sang tới hôm nay cô nàng vẫn cứ tìm đến trò chơi
của hắn ngay khi nó ra mắt công chúng.

Chuyện đã rồi, Dương Khoa chỉ đành nhắn lại cho Thảo My chú tâm vào học hành
đừng mải mê với trò chơi nữa. Rất nhanh thì hắn nhận được tin nhắn giải thích
của cô nàng, đại ý nói rằng hắn cứ yên tâm vì cô cũng chỉ vừa mới tranh thủ mở
điện thoại ra xem nhân giờ nghỉ giải lao trên lớp thôi. Ai mà ngờ được vừa mới
lên web thì đã thấy trò chơi của hắn mở bán, thế là cô mới bấm vào thanh toán
tiền luôn.

Tất nhiên, đối với chuyện trùng hợp kiểu như thế này Dương Khoa biểu thị nửa
chữ hắn cũng không tin. Bất quá hắn vẫn chốt lại câu chuyện bằng một tin nhắn
đã biết, kế đó hắn quay trở lại nói chuyện phiếm với mấy anh chị đồng thời
theo dõi khoảnh khắc “mở hàng” của “Fruit Ninja” trên màn hình laptop.

Độ khoảng bốn năm phút sau, những biểu tượng chấm than bắt đầu hiện lên nối
tiếp nhau. Trông thấy vậy Cẩm Tú phấn khởi reo lên:

“Lại có thông báo có người mua kìa Khoa ơi, mấy cái liền!”

“Em thấy rồi chị, cơ mà để thế này rối mắt quá anh Hoàng ơi. Có cách nào xóa
bớt biểu tượng chấm than này đi không?”

“Chú vào phần cài đặt hệ thống, sau đó bỏ chọn cái mục “Hiển thị thông báo cho
từng người mua”. Thế thôi là được.”

“Hiển thị cho từng người mua đây rồi.... Được rồi này, bây giờ còn mỗi một dấu
chấm than thôi anh Hoàng ạ.”

“Ừ, đấy là nó gộp lại toàn bộ thông tin về một thông báo. Bây giờ chú nhấn
chuột vào đấy kiểu gì nó cũng hiện lên tổng số người vừa mới mua trò chơi,
thay vì thông tin của từng người mua một như kiểu hiển thị cũ.”

“Đúng vậy thật, thông báo bây giờ là đã có 14 người mua trò chơi. Chị Lan đâu,
có 14 người mua rồi này. Thế là chị chuẩn bị thoát khỏi cảnh phải liên tục
ngửa tay xin tiền em rồi đấy!”

“Mới có 14 người mua đã vội khoe.” Thu Lan lườm nguýt: “14 lượt mua thì chưa
được 500 nghìn, mà lại còn chưa trừ đi thuế phí nữa.”

“Thì ý em là cứ vài phút lại có 14 người mua mà chị Lan, thế là một đống tiền
rồi còn gì?” Dương Khoa cười hì hì đưa tay đóng lại laptop, “mở hàng” vài phút
mà đã có người mua như vậy là tốt rồi. Uống nốt cốc trà sắp sửa lạnh ngắt hắn
bắt đầu phân công công việc trong ngày hôm nay:

“Thôi giờ khâu mở cửa phát hành xong rồi ta đi vào việc chính nào. Chỗ chị Lan
bắt đầu từ hôm nay theo dõi cho em số lượng bán ra của trò chơi nhé. Cứ đến 4
rưỡi 5 giờ chiều là ta chốt số liệu của ngày hôm đó rồi lưu lại vào sổ sách,
hiện tại sản phẩm của văn phòng không nhiều nên em muốn bên chị thống kê kỹ
càng một chút. Sau này nhiều trò chơi rồi thì ta nâng lên thành thống kê một
tuần hay một tháng cho tiện.”

“Ok em.”

“Ngoài ra chị Tú và chị Ly vẫn tiếp tục theo dõi phản hồi của người chơi trên
các diễn đàn nhé. Nếu thấy có ý kiến trái chiều hay người chơi phàn nàn cái gì
thì ghi lại rồi báo cho em để em xử lý.”

“Ừm.”

“Ok sếp!”

“Đấy là chỗ chị Lan. Chỗ các anh em mình thì... thôi các anh nghỉ ngơi đi.
Quãng thời gian qua các anh vất vả quá rồi, chuyện theo dõi tình hình phát
hành của trò chơi cứ để em xử lý. Công việc nó cũng không nhiều nhặn gì đâu mà
phải kéo cả đội vào.”

“Chẹp, anh cứ tưởng chú nuốt lời hứa hôm nọ cơ đấy.” Thiếu Hoàng vươn vai rồi
nói tiếp: “Cơ mà thôi, chú có lòng tốt như thế là anh ghi nhận rồi, làm gì có
đạo lý sếp làm việc cho nhân viên nghỉ? Có công có việc thì vẫn phải làm, anh
chỉ cần chú rút ngắn thời gian làm việc trong mấy ngày cận Tết này thôi là
được.”

“Phải đấy. Mọi người có việc thì cùng nhau làm, hết việc thì cùng nhau nghỉ đi
Khoa.” Trọng Lâm gật đầu đồng ý với Thiếu Hoàng như mọi khi.

“... Cơ mà thực sự là công việc bây giờ nó cũng không nhiều đâu các anh ạ. Bây
giờ thì chỉ có theo dõi phản hồi của người chơi rồi xem người ta có đề xuất gì
thì mình cân nhắc, thấy được thì mang trò chơi ra chỉnh sửa còn không thì cứ
để đấy. Hiện tại trò chơi vừa mới phát hành thì lấy đâu ra phản hồi?”

“Vậy không còn việc gì khác sao?” Duy Hải lên tiếng: “Ngồi không thế này cũng
buồn.”

"Buồn à? Buồn thì lại lôi trò chơi ra chơi đi chơi lại trăm lần vào cho em,
vừa chơi cho sướng vừa phát hiện xem còn bug nào không. Thế là hết buồn ngay!”

“Thôi, anh chơi chán lắm rồi chả thấy sướng gì nữa. Với lại anh nhấn mạnh nốt
lần này với chú là anh không tìm ra được bug nào trong trò chơi đâu, anh biết
trình độ lập trình của chú siêu đẳng rồi không phải khoe ngầm.” Thiếu Hoàng
xua tay phản đối ngay.

“Khoe ngầm cái gì chứ? Em nói thật....” Nói đến đây trong đầu Dương Khoa bỗng
nhiên nhớ lại một thứ, một thứ mà vì công việc những ngày trước đó quá mức bận
rộn khiến cho hắn quên bẵng đi mất.

“... Mà thôi¸ các anh muốn làm việc cũng được. Thế thì các anh xử lý cho em
cái này, đợt trước em muốn thực hiện rồi mà bận quá đành phải gác lại.”

“Được, cơ mà phải nói trước là việc nhẹ thôi đấy. Để anh còn vừa làm vừa
chơi.”

“Xời ơi chưa gì đã mặc cả. Yên tâm việc này không mất nhiều công sức đâu anh
Hoàng.”

...

Nhìn chung, thành tích mở bán trong suốt buổi sáng và chiều ngày đầu tiên của
“Fruit Ninja” cũng không tệ lắm.

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, dân tình khắp nơi còn đang bận rộn đi học đi làm
cho nên ít ai có thời gian rảnh truy cập vào trang web của Ninja Studio tải
trò chơi xuống. Bất quá đến cuối buổi làm việc ba người Thu Lan, Cẩm Tú, Hương
Ly vẫn hớn hở chạy xuống dưới nhà thông báo cho mọi người biết rằng: tính đến
thời điểm chốt sổ trong ngày “Fruit Ninja” đã sở hữu xấp xỉ 1500 lượt tải
xuống.

Số lượng sản phẩm tiêu thụ bắt đầu dâng lên đồng nghĩa với việc doanh thu cũng
dâng lên theo. Ba người bọn họ vui mừng ra mặt như vậy là bởi vì khoản tiền
kiếm được từ việc phát hành trò chơi đang từ từ được rót vào tài khoản của
phòng làm việc. Cứ việc sau đó phải đem tổng số tiền trừ đi 35% để chi trả các
loại thuế phí thì khoản tiền còn lại vẫn đủ để khiến người tâm lý vững vàng
như Thu Lan đứng ngồi không yên.

Chỉ cần những ngày tiếp theo trò chơi tiếp tục bán ra đều đặn như hôm nay thì
đúng như lời Dương Khoa vừa nói, Ninja Studio sẽ không còn cần hắn phải
“truyền máu” để duy trì sự sống nữa. Còn nếu như trò chơi có khả năng tạo nên
một cơn địa chấn như Dương Khoa hay kể những khi vui chuyện thì Ninja Studio
hoàn toàn có đủ khả năng để phát triển đi lên, tiến thêm một bước trở thành
một công ty chuyện về chế tác trò chơi đúng nghĩa.

Mà Dương Khoa, sau khi nghe thấy Thu Lan báo lại số tiền thu được từ “Fruit
Ninja” chỉ trong nửa ngày đầu ra mắt cũng tỏ ra mừng rỡ cực kỳ, quả nhiên ăn
một mình vẫn là sướng nhất!

“Hơn 30 triệu á chị?”

“Ừ, chính xác là 34 triệu lẻ ba mươi mấy nghìn gì đó. Trừ đi hết tất cả các
loại thuế phí rồi Khoa nhé.”

“Tuyệt vời!” Dương Khoa siết chặt nắm đấm giơ lên trời, số tiền thu được từ
việc phát hành “Fruit Ninja” trong một ngày ngang ngửa với số tiền mà
SmileIndie phân chia lợi nhuận cho hắn theo từng đợt một tuần nửa tháng. Hay
nói cách khác, số tiền kiếm được mỗi ngày giữa hai bên hiện tại đang chênh
lệch nhau tới vài lần!

Rốt cuộc Dương Khoa hắn cũng đã có thể bắt đầu khai thác một mỏ vàng cho riêng
mình rồi. Hơn nữa, hắn biết rõ hơn ai hết tiềm lực của mỏ vàng này còn xa mới
đạt đến đỉnh. Trong tương lai có lẽ nó còn có thể gia tăng lên thành chục lần,
mấy chục lần thậm chí cả trăm lần cũng không phải là không có khả năng!

Phấn khích trước thành công ban đầu của “Fruit Ninja”, hết giờ làm việc Dương
Khoa bèn bỏ tiền túi ra kéo cả phòng làm việc đi ăn mừng một bữa linh đình tại
nhà hàng đầu phố, bất chấp ba chị em trong phòng lên tiếng khuyên can rằng mới
được một ngày đầu tiên không nên tiêu xài hoang phí. Thế nhưng nếu họ sớm biết
được tình hình phát hành của trò chơi vào buổi tối ngày hôm đó, có lẽ thay vì
can ngăn họ sẽ còn bắt Dương Khoa dẫn họ tới những nơi cao cấp hơn, tỷ như nhà
hàng mà hắn tham dự tiệc sinh nhật bạn học cũ dạo nọ chẳng hạn.

...


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #122