Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Chị để em dắt xe cho.”
“Ừ được, giúp chị cái.”
Từ trong cốp lấy ra chiếc túi xách nhỏ, Thanh Hương cầm theo nó trong tay rồi
khoan thai tiến vào một quán cà phê nhỏ xinh nằm trên phố Cầm. Đưa mắt nhìn
khắp khung cảnh xung quanh, cô thấy nơi này trông có vẻ yên ắng tịch mịch. Bên
những dãy bàn ghế uống nước chỉ có một hai người đang ngồi thưởng thức sự tĩnh
lặng mà thôi, không có thanh âm của những cuộc chuyện trò sôi nổi và cũng
chẳng có những điệu nhạc du dương mê người như những quán cà phê khác trên
cùng dãy phố.
Thế nhưng khi thấy quán cà phê lẻ loi hiu quạnh Thanh Hương lại tỏ ra đặc biệt
ưng ý. Dù sao thì mục đích chính của bản thân đến đây là để gặp gỡ phỏng vấn
đối tượng chứ đâu phải là để đi chơi đi uống cà phê? Cứ vắng vẻ như thế này cô
càng dễ dàng tập trung vào công việc trước mắt.
“Chào chị. Chắc chị là phóng viên của tờ báo eRam?” Trông thấy cô đi vào, một
nam thanh niên trẻ tuổi dung nhan tươi tỉnh, ăn mặc gọn gàng ngồi ở dãy bàn
trong cùng đứng lên chào hỏi.
“Đúng rồi, em là Dương Khoa phải không?” Gật nhẹ đầu Thanh Hương hỏi lại để
xác minh, mặc dù trong lòng cô đã chắc chắn mười phần rằng đây hẳn là người
mình cần tìm. Nếu đem so sánh người trước mặt cô bây giờ với người trong tấm
ảnh đăng quang tại lễ trao giải cuộc tranh tài thiết kế trò chơi thường niên
GamExpo thì sẽ thấy cả hai trông giống nhau như đúc, nếu có khác thì chỉ là
người trước trông già dặn hơn một chút mà thôi.
“Vâng, mời chị ngồi đây ạ.”
“Đợi chị lâu chưa em? Hôm nay đường đông quá chị tới muộn mấy phút.”
“Em cũng vừa mới tới thôi, không sao đâu chị.”
“Thế à…. Em ơi, cho chị một cốc cà phê sữa.”
Gọi đồ uống xong Thanh Hương lấy ra từ trong túi xách chiếc điện thoại di động
tùy thân và một cuốn sổ ghi chép thông tin. Bất quá cô chưa vội đi vào trao
đổi công việc ngay mà bắt đầu bàn tán những câu chuyện bên lề với Dương Khoa,
mục đích là để tạo nên bầu không khí thoải mái giữa hai người:
“Hôm nay chị em mình gặp nhau lần đầu tiên thì chị xin tự giới thiệu lại một
lần nữa nhé. Chị tên là Thanh Hương, hiện tại đang là phóng viên thường trực
tại trang tin tức trực tuyến eRam. Tờ báo này thì chắc em là dân trong nghề
cũng biết đến nó rồi phải không, nó là tờ báo chuyên đăng tải những tin tức
liên quan tới lĩnh vực trò chơi điện tử trong nước và quốc tế.”
“Vâng, không những biết mà em còn là một độc giả trung thành của tờ báo eRam
nhà mình đấy chị Hương. Từ hồi còn bé em đã theo dõi những bài đánh giá trò
chơi trên trang web rồi, chúng hấp dẫn và lôi cuốn lắm!” Dương Khoa mặt không
đổi sắc chém gió cực mạnh. Một trong những điều Thu Lan dặn đi dặn lại hắn
trong buổi sáng hôm nay đó là phải luôn thể hiện ra vẻ hứng thú nồng đậm của
mình với tờ báo nhà người ta, như thế thì người ta sẽ có thiện cảm với mình
hơn trong quá trình trả lời phỏng vấn.
“Thật thế à, cảm ơn em nhé.” Quả nhiên, nghe thấy Dương Khoa nịnh nọt Thanh
Hương nở nụ cười thân thiện ngay lập tức: “Cơ mà có thật là độc giả trung
thành không đấy, hay chỉ nói thế cho chị vui thôi?”
“Thật mà, nhất là những bài đánh giá của chị về trò chơi “Bejeweled”, ôi mấy
bài đấy em thích lắm đọc đi đọc lại cả chục lần vẫn không thấy chán. Với lại
tiện đây thì em cũng muốn cảm ơn chị vì đã có những lời nhận xét tốt đẹp về
trò chơi đó của em trên truyền thông đại chúng.”
“Đấy là chức trách của bọn chị mà, không phải cảm ơn đâu em khách sáo quá.
Nhưng mà này, sao em lại biết mấy bài viết đó là do chị viết?”
“Em đoán từ bút danh “Hương Thanh” của chị đấy. Hôm qua em thấy tên của chị
trong email liên lạc nó cứ quen quen, thế rồi em mới nghĩ chắc đây hẳn là tác
giả của mấy bài đánh giá về “Bejeweled” rồi.”
“Vậy ra toàn là phán đoán của em thôi hả, cơ mà nó chính xác đấy. Chị là tác
giả của những bài viết đánh giá trò chơi của em, không chỉ “Bejeweled” mà còn
cả “Slither” cũng thế. Cũng vì những bài viết ấy mà hôm nay chị mới đường đột
tới đây để phỏng vấn em, hy vọng là em có thể phối hợp với chị để độc giả của
eRam có thể biết rõ hơn về một tác giả tuổi trẻ tài cao đang nổi lên trong
làng trò chơi Việt.”
“Chị quá khen, em vẫn còn trẻ người non dạ, có nhiều thứ cần phải học hỏi lắm.
Về chuyện phỏng vấn thì chị yên tâm, em rất sẵn lòng phối hợp với báo của
mình.”
“Tốt quá, vậy thì ta đi vào công việc luôn chứ nhỉ. Chắc em cũng có công có
việc của mình nên chị sẽ không lãng phí thời gian quý giá của cả hai.” Cốc cà
phê vừa ra, Thanh Hương đưa lên miệng nhấp một ngụm cho ấm giọng rồi quyết
định trở lại với công việc chính. Cô mở cuốn sổ đặt trên bàn ra, đưa tay lục
lọi chiếc túi lấy ra một cây bút rồi thuận tiện bật phần mềm ghi âm trên điện
thoại di động. Một loạt động tác được thực hiện vô cùng thành thạo và chuyên
nghiệp.
“Em đã sẵn sàng chưa Khoa?” Thanh Hương chốt lại lần cuối.
“Em sẵn sàng rồi, mời chị.” Thấy vậy Dương Khoa ngồi thẳng dậy, bất giác hai
tay của hắn đặt lên trên bàn đan chéo vào với nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm
túc như chuẩn bị đánh trận.
“Ấy dà, em cứ thả lỏng đi đừng căng thẳng quá. Chị chỉ hỏi thăm một vài câu
đơn giản thôi, không lắt léo quá đâu mà sợ. Em cứ trả lời tự nhiên có gì nói
nấy.” Có vẻ như bản thân đã từng chứng kiến không ít bộ dạng căng thẳng tương
tự như Dương Khoa hiện giờ cho nên Thanh Hương vội vàng lên tiếng trấn an.
“À vâng, cảm ơn chị.” Dương Khoa hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh.
“Với cả từ giờ chúng ta sẽ thay đổi cách xưng hô nhé, để khi chị về gỡ đoạn
ghi âm cuộc trò chuyện này ra sẽ thuận tiện hơn. Không cần phải câu nệ chị với
em nữa, cứ xưng là mình với bạn thôi Khoa nhé. Được không?”
“Được ạ.”
“Bắt đầu nào.” Thanh Hương bắt đầu cuộc phỏng vấn, cánh tay không quên bật bút
ghi chép thật nhanh trên cuốn sổ: “Xin chào Khoa, trước tiên thì Khoa có thể
giới thiệu đôi nét về bản thân mình được không? Tên tuổi, những tựa game đã
phát triển trong quá khứ, cả đơn vị công tác hiện tại của bạn nữa.”
“... Tên đầy đủ của mình là Dương Khoa, năm nay 18 tuổi. Mình là tác giả của
hai trò chơi “Bejeweled” và “Slither” vừa được phát hành trong năm trên cả hai
thị trường trong nước và quốc tế. Hiện tại thì mình mới thành lập nên văn
phòng chế tác trò chơi nho nhỏ của bản thân, có tên gọi là Ninja Studio.”
Tận lực đem tên tuổi của phòng làm việc quảng bá ra ngoài, đó cũng là một yêu
cầu khác của Thu Lan dành cho Dương Khoa.
“Wow! Bạn chỉ mới 18 tuổi thôi sao? Nếu vậy thì hiện tại bạn vẫn còn đang là
một sinh viên chứ?”
“À không. Mình chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi, sau đó mình không theo học đại
học mà quyết định rẽ sang một hướng đi khác, đó là bắt đầu sự nghiệp chế tác
trò chơi.”
“Ồ, lại thêm một tin tức bất ngờ nữa. Vậy là bạn không theo học đào tạo kỹ
năng chuyên sâu tại bất cứ đâu mà vẫn có thể làm ra một trò chơi bán chạy như
“Bejeweled”? Bạn có thể cho mình biết điều gì đã thôi thúc bạn tạo nên tựa
game đó được không?”
“Có gì đâu. Ước mơ từ thưở bé đến tận bây giờ của mình vẫn luôn là tạo ra
những trò chơi đem lại niềm vui thú cho cộng đồng người chơi khắp mọi nơi. Vì
thế nên khi việc học kết thúc mình đã đi theo tiếng gọi của con tim, cùng với
những ý tưởng đúc kết sẵn từ trong đầu mình cứ thế bắt đầu phát triển nên trò
chơi “Bejeweled”.”
“Thì ra là thế, vậy thì bạn có cảm tưởng như thế nào khi mà ước mơ đó của bạn
giờ đây đã trở thành hiện thực, trò chơi mà bạn mạo hiểm cả tương lai để đánh
cuộc vừa thành công vượt qua cột mốc đáng tự hào 1 triệu bản bán ra?”
“Cảm giác... của mình rất là vui, rất là phấn khích vì sau tất cả trò chơi của
mình được cộng đồng người chơi đón nhận rộng rãi. Không chỉ là ở trong nước mà
ngay cả bạn bè quốc tế cũng vậy, mọi người đều dành những lời khen ngợi tốt
đẹp nhất đến với mình và đến với trò chơi.”
“Trong quá trình thiết kế nên trò chơi, bạn có từng gặp phải khó khăn thách
thức nào không? Nếu có thì bạn có thể chia sẻ những kinh nghiệm vượt qua những
thử thách ấy của mình cho độc giả được không?”
“Hiển nhiên là trong khoảng thời gian đầu tiên khó khăn luôn luôn chồng chất,
chúng ờ... đến từ rất nhiều phía vì mình dấn thân vào nghề với hai bàn tay
trắng, hơn nữa lại còn là một thân một mình không có ai đồng hành. Cho nên tất
cả mọi công đoạn thiết kế nên một trò chơi hoàn chỉnh, từ thiết kế lối chơi
cho đến đồ họa đều do một tay mình làm hết mà không có sự trợ giúp của bất kỳ
ai. May sao mình vẫn có thể kiên trì đi đến cuối cùng, và khi trò chơi được
hoàn thành thì mình nhận được sự trợ giúp tận tình của SmileIndie trong công
tác phát hành, do đó trò chơi “Bejeweled” vẫn có thể đến được tới tay những
người hâm mộ khắp mọi nơi trên thế giới.”
“Trải qua chặng đường chông gai vất vả ấy thì mình cũng rút ra được khá nhiều
bài học quý báu, trong đó quan trọng nhất vẫn là khi đương đầu với thử thách
phải có dũng khí không lui bước. Vì khi lui bước tức là bạn đã lựa chọn bỏ
qua, và bỏ qua thì bạn sẽ luôn ra về với hai bàn tay trắng. Đó là bí quyết
quan trọng nhất mà mình muốn chia sẻ với các độc giả.
“Thật sự là đầy cam go và thử thách phải không ạ.” Nghe xong phần trình bày về
thử thách của Dương Khoa trong mắt Thanh Hương chợt lóe lên một tia sáng, cây
bút đang múa trong tay cũng chợt ngừng lại.
Vừa nãy cậu thanh niên này nói gì nhỉ? Phòng chế tác trò chơi? Ninja Studio?
Tức là, thành lập đội ngũ? Để làm ra một trò chơi mới?
Tin tức này nặng cân nha! Phải biết rằng người thanh niên này vẫn luôn bảo trì
sự thần bí của mình, các trò chơi luôn luôn xuất hiện bất ngờ không có bất cứ
điềm báo trước nào. Hiện giờ trước mắt là một cơ hội chỉ cần khéo léo một chút
là có thể khai thác được thông tin, tất nhiên người tinh tường như cô chắc
chắn sẽ không bỏ qua.
Thế là, nguyên bản vốn định hỏi nốt một vài câu cho giống với khuôn mẫu phỏng
vấn thường ngày rồi kết thúc thì đột nhiên Thanh Hương chuyển ngay chủ đề:
“Vừa nãy bạn có nói rằng hiện tại bạn đã đứng ra thành lập một văn phòng chế
tác trò chơi. Vậy thì bạn có thể chia sẻ nhiều chi tiết hơn về điều này được
không?”
“A?... Sau thành công của hai trò chơi “Bejeweled” và “Slither” trên thị
trường thì mình đã quyết định thành lập nên Ninja Studio¸ một văn phòng làm
việc nhỏ hoạt động trong lĩnh vực chế tác trò chơi. Mục đích của mình là để
tập hợp những con người có cùng chí hướng với mình để chinh phục những mục
tiêu tham vọng hơn trong tương lại không xa.”
“Vậy thì hiện tại phòng làm việc của bạn đã đi vào hoạt động chưa? Nếu được
thì bạn có thể “bật mí” một chút thông tin về dự án mà phòng làm việc sẽ triển
khai trong tương lai được không?”
“Được chứ. Thực ra văn phòng làm việc đã đi vào vận hành ổn định được một thời
gian rồi, hơn nữa dự án đầu tay của phòng cũng đã đi đến công đoạn hoàn thiện
cuối cùng. Đó là một trò chơi mới với tên gọi “Fruit Ninja” hay người Việt
chúng ta cũng có thể gọi là “Chém hoa quả”. Hiện tại phiên bản demo của trò
chơi đã được tung ra thị trường và phiên bản chính thức dự kiến sẽ được phát
hành vào tháng 1 năm sau.”
“Chà, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà bạn có thể làm ra ba trò chơi
khác nhau, một hiệu suất phải nói là cực kỳ nhanh chóng. Thế nhưng bạn có tự
tin rằng trò chơi mới này của bạn sẽ kế thừa sự mới lạ độc đáo của những trò
chơi trước đó không, khi mà khoảng thời gian phát triển này không tính là quá
lâu?”
“Một trăm phần trăm tự tin. Mình và đội ngũ thành viên Ninja Studio đều đã đặt
trọn tâm huyết vào dự án này, với hy vọng trò chơi sẽ nổ phát súng đầu tiên
khai hỏa danh tiếng của phòng làm việc trên thị trường trò chơi trong nước lẫn
quốc tế. Mình có thể khẳng định chắc chắn rằng “Fruit Ninja” sẽ thổi một luồng
gió mới vào thị trường trò chơi hệ máy di động trong những ngày đầu tiên của
năm mới, giống như những gì “Bejeweled” và “Slither” đã từng làm được trong
năm nay.”
“Thực sự là tự tin có thừa.” Thanh Hương nghĩ thầm: “Bất quá,... xem ở phân
lượng mấy trò chơi kia thật sự là mới mẻ độc đáo, vậy thì tạm tin người thanh
niên này một lần thử xem. Cơ mà nếu trò chơi mới này mà không được như đã khoe
thì mình sẽ dìm cho bằng chết!”
“Tốt lắm, chúng ta sẽ cùng chờ mong trò chơi mới này của bạn. Hy vọng nó sẽ
tiếp tục gặt hái được nhiều thành công tựa như những trò chơi đi trước.”
...