Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
Ngày hôm sau.
“Số 37. Đây mới 33..., 35..., thế thì chắc là khu nhà kia rồi.”
Vai khoác ba lô Dương Khoa chậm rãi bước trên hè phố đông đúc. Sau một hồi ngó
nghiêng biển số nhà, hắn dừng lại rồi ngước nhìn sang bên tay phải. Chỉ thấy
trước mặt hắn là khoảng sân rộng rãi bằng phẳng với chục chiếc ô tô đỗ gọn
gàng cùng ba tòa cao ốc nằm liền nhau thành cụm, ở lưng chừng thân cao ốc
chính giữa còn có gắn tấm biển tên “NvG” trông khá kiểu cách.
“Một tòa nhà đã to gấp đôi SmileIndie rồi, nếu hai tòa bên cạnh cũng của
Navigame nốt thì công ty này không phải dạng vừa đâu.” Dương Khoa tự nhủ rồi
xốc lại ba lô băng qua khoảng sân tiến vào bên trong cao ốc nằm giữa. Khi cánh
cửa tự động chậm rãi mở ra, hắn bỗng nhiên bị choáng ngợp trước khung cảnh
trang trí đầy màu sắc bên trong tòa nhà. Theo bản năng Dương Khoa lên tiếng
trầm trồ khen ngợi:
“Đẹp quá, sắp Giáng sinh rồi có khác. Thêm vài quầy hàng nữa ở đây có khi
thành lễ hội cũng nên.”
Thế rồi đang định đi tới bên cạnh khu vực trang trí để chiêm ngưỡng cho rõ
hơn, Dương Khoa đột nhiên cảm giác có người đang tiến đến gần chỗ mình. Quay
đầu nhìn lại, hắn thấy một nam thanh niên trẻ tuổi đang vội vã chạy tới.
“Có phải anh là Dương Khoa không ạ?” Chỉ còn cách hai bước chân thì người này
dừng lại, sau đó cúi người chào Dương Khoa rất lễ phép.
“A đúng vậy. Chào anh, anh là...?”
“Xin chào anh Khoa, em là nhân viên phụ trách tiếp đón anh đến để thử nghiệm
trò chơi “Giang hồ truyền kỳ” cùng với công ty. Tên em là Nhật.”
“... Chào anh Nhật. Anh cứ bình tĩnh em mới 18 thôi, ít tuổi hơn anh là cái
chắc rồi đừng xưng em thế.” Dương Khoa mỉm cười chủ động chìa tay ra, xem
chừng người nhân viên tiếp đón này có phần hơi sốt sắng quá thì phải.
“À vâng, vậy thì chào Khoa.” Hai người nắm tay nhau, trông Nhật đã có vẻ tự
tin lên đôi chút.
“Vậy anh cũng thuộc đội ngũ thiết kế trò chơi “Giang hồ truyền kỳ” sao anh
Nhật?”
“Đúng thế. Mời Khoa theo mình lên phòng Game Tester, hiện tại mọi người trong
phòng thiết kế đã tụ tập đông đủ ở đó cả rồi.”
“Được, xin anh dẫn đường.”
“Mời Khoa đi lối này.”
Phòng Game Tester của Navigame nằm ngay phía trên tầng ba, do đó sau một hai
câu trao đổi thêm Dương Khoa và Nhật bèn đi luôn thang bộ thay vì đợi thang
máy phi từ tầng trên xuống. Bước chân lên đến nơi, hắn lại bị choáng ngợp thêm
một lần nữa trước khung cảnh hùng vĩ của cả tầng lầu này. Một hàng toàn là máy
tính kê sát nhau trải dài từ nơi hắn đang đứng tới tận cuối tầm mắt, tổng số
ước chừng phải lên tới vài trăm chiếc chứ chẳng đùa. Đó là còn chưa kể đến
cuối phòng còn nhô ra cả chục dàn máy VR tối tân, không khác gì những chiếc mà
Dương Khoa đã từng thấy và sử dụng trong cyber game của bạn học cũ ngày hôm
nọ.
Thì ra phòng Game Tester của Navigame chiếm cứ cả một tầng nhà chứ chẳng phải
là một góc nhỏ như hắn tưởng tượng. Thấy Dương Khoa tỏ vẻ sững sờ như trong dự
liệu, bằng giọng điệu mang theo một chút tự hào Nhật bắt đầu giới thiệu qua
vài nét nơi đây:
“Giới thiệu với Khoa đây là phòng Game Tester của công ty Navigame. Như Khoa
thấy thì mọi trò chơi do đội ngũ trong công ty thiết kế đều phải trải qua kiểm
nghiệm bởi những nhân viên chuyên nghiệp tại đây, mục đích là để đảm bảo sản
phẩm cuối cùng đưa ra thị trường luôn đạt được chất lượng tốt nhất.”
“Tuyệt quá. Công ty đầu tư ghê gớm thật đấy anh Nhật nhỉ.”
“Đó là lẽ đương nhiên.” Nhật cười: “Phương châm hoạt động của Navigame là tất
cả vì sự hài lòng của khách hàng, do đó công ty rất chú trọng trong việc kiểm
soát chất lượng sản phẩm. Mời Khoa theo mình vào đây, tổ dự án “Giang hồ
truyền kỳ” đang ngồi ở nửa phía sau. Phía trên này thuộc về một dự án khác.”
“Cả một nửa đằng sau? Kinh nha.” Dương Khoa phấn chấn đi theo Nhật, mắt không
ngừng dõi theo từng dãy bàn ghế mỗi khi đi qua. Giờ phút này tất cả những
chiếc máy tính đều đang có người sử dụng, hơn nữa ai nấy đều tỏ ra vô cùng tập
trung. Thêm vào đó phía sau mỗi hàng ghế còn có người đứng quan sát đánh giá
tổng thể trông khá là chuyên nghiệp.
Nhìn vào màn hình, có thể thấy được những nhân viên này đang chơi thử một trò
chơi thuộc thể loại FPS. Cũng không biết là nó có khác gì “Chống khủng bố” mà
hôm nọ hắn chơi không nữa.
“Anh Kiên, anh Nghĩa. Cậu Khoa đến rồi.”
Đi hết một nửa chiều dài tầng lầu, Nhật chợt giơ tay lên vừa gọi vừa vẫy. Tức
thì một đội ngũ nhân viên thoạt nhìn có vẻ quen thuộc ùa ra chào đón Dương
Khoa.
“Xin chào, cố vấn đến rồi đấy à.”
“Xin chào em Khoa.”
“Khoa ngoài đời trông trẻ quá nhỉ.”
“Chào các anh.” Tiến lên bắt tay từng người, không khó để Dương Khoa nhận ra
một số thành viên trong đội ngũ này chính là những người đã từng trao đổi trực
tuyến với hắn dạo nọ.
“Xin chào, rất vinh hạnh được đón em tới đây ngày hôm nay.” Nghĩa là người
tiến đến chào hỏi sau cùng, anh bắt tay Dương Khoa nồng nhiệt hơn hẳn những
người trước đó. Thế rồi anh hướng về phía những nhân viên vẫn còn đang ngồi
tại bàn làm việc cất cao giọng: “Mọi người chú ý, đây chính là người đã đóng
góp ý tưởng về chế độ PvP tự do mà mọi người đã trải nghiệm những ngày qua –
Dương Khoa!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người nghe thấy thế lập tức dừng tay làm việc, lời
chào cùng tiếng vỗ tay xen lẫn vào nhau vang lên không ngớt. Khiến cho ngay cả
một nửa nhân viên ở dự án bên kia cũng phải tò mò quay đầu nhìn sang.
“Xin chào mọi người.” Dương Khoa tỏ vẻ bình thản hơi cúi người chào đội ngũ
nhân viên, sau đó hắn quay sang Nghĩa cười nói: “Anh Nghĩa cứ đùa, phải là
vinh hạnh của em khi được các anh mới tới mới đúng chứ. Dự án trò chơi vẫn
triển khai thuận lợi chứ ạ?”
“Ấy khoan. Công việc để từ từ hãy bàn, giờ ta lại đây uống chén nước đã.”
Nghĩa cùng với Kiên đồng loạt xua tay. Sau màn chào hỏi hai người đưa Dương
Khoa đi tới bàn uống nước nằm ngay bên cạnh lối đi. Nhìn thấy trên bàn cũng
được trang trí theo tông màu trắng đỏ chủ đạo như ở dưới tầng một Dương Khoa
cảm khái, trong lòng tự nhủ vài ngày tới phải mua ít thứ cho phòng làm việc
của mình có không khí Giáng sinh mới được.
“Mời Khoa nhé.” Ngồi xuống ghế, Kiên nhanh chóng rót nước cho cả ba người.
“Mời hai anh.”
“Thế nào? Trông công ty có cảm tưởng gì không hả Khoa?”
“To đẹp, hoành tráng lắm anh Kiên ạ. Môi trường làm việc cũng thân thiện
chuyên nghiệp nữa.”
“Thế à? Vậy Khoa có thích về đây làm việc không? Chỉ cần em muốn, đội ngũ
thiết kế bọn anh sẽ rất vui được chào đón một người có năng lực như em tham
gia.” Hạ chén nước xuống Nghĩa ngay lập tức mời chào. Nếu như ban đầu anh và
Kiên chỉ có tâm tư muốn thuê Dương Khoa về làm cố vấn tạm thời cho “Giang hồ
truyền kỳ” thì bây giờ ý nghĩ đó đã được nâng lên thành chiêu mộ làm nhân viên
chính thức. Trải qua hai ngày cuối tuần kiểm nghiệm thành quả xây dựng hệ
thống PvP mới anh và các đồng đội đã bị sự lôi cuốn của nó chinh phục, đồng
thời không khỏi ngả mũ kính phục trước những ý tưởng độc đáo mới lạ của Dương
Khoa.
Phải biết rằng với xu hướng dần đi vào lối mòn trong lĩnh vực trò chơi điện tử
thời điểm hiện tại, sản phẩm của các công ty nhiều khi chỉ cần hơn nhau một
hai ý tưởng đặc sắc thôi là quá đủ để phân ra thắng bại rồi. Vậy mà chàng
thanh niên trẻ tuổi này có thể xây dựng ra cả một mô hình PvP tự do chỉ sau
vài tiếng thử chơi tại hội chợ GamExpo ở cái tuổi 18, thiên tài như vậy làm gì
có nhiều để mà bỏ qua?
“Cảm ơn anh, nhưng rất tiếc là hiện tại em đã tự mình thành lập văn phòng làm
việc rồi.” Dương Khoa nhẹ nhàng từ chối: “Cho nên em không thể gia nhập
Navigame được, mong các anh thông cảm.”
“Chà, nếu thế thì tiếc thật. Nhưng thôi không sao, hi vọng trong tương lai
chúng ta còn có cơ hội hợp tác với nhau. Hơn nữa cánh cửa công ty sẽ luôn mở
rộng với em, chỉ cần bất cứ lúc nào em muốn đều có thể lập tức trở thành thành
viên của Navigame.”
“Vâng.”
...
Sau một hồi nói chuyện phiếm, ba người Dương Khoa, Kiên và Nghĩa quay trở lại
công việc chính. Hắn mượn một chiếc máy tính rồi tiến vào trò chơi, trong khi
hai người thì đứng ngay phía sau để theo dõi quá trình thử chơi của hắn.
“Bọn anh lập sẵn một dàn nhân vật rồi đấy, em có thể tùy ý lựa chọn.” Kiên đưa
tay chỉ trỏ trên màn hình: “Ngoài ra nếu cần tạo thêm nhân vật thì cứ bảo
anh.”
“Em thấy rồi.” Dương Khoa gật đầu, tay cầm lấy chuột lựa chọn nhân vật sát thủ
cấp độ 70 tiến vào trò chơi. Bối cảnh quen thuộc lập tức hiện lên, hắn bỏ ra
một vài phút làm quen lại với thao tác rồi bắt đầu tìm cách dịch chuyển ra khu
vực bản đồ luyện cấp bên ngoài. Hôm nay hắn tới đây để kiểm nghiệm chế độ PvP
mới chứ không phải là để đi dạo đây đó như hồi thử chơi ở hội chợ GamExpo, tốt
nhất là nên nhanh chóng đi vào công việc chính.
“Truyền tống ra bên ngoài ở đâu hả anh Kiên?”
“Ở sát lối ra khỏi thành, cái người có tên xa phu ấy. Em nhấn vào rồi lựa chọn
địa điểm, hiện tại thì mọi người đang tụ tập ở bản đồ PK tự do cấp 70 và bản
đồ luyện cấp 60.”
“Ok.” Dương Khoa bấm chọn ra bản đồ luyện cấp 60, sau đó hắn nhanh tay đổi chế
độ PK hòa bình thành đồ sát rồi bật tàng hình lên tìm kiếm con mồi. Chốc lát
sau, hắn đã xuất hiện bên cạnh một người chơi đang mải mê đánh giết một con
quái tinh anh.
“Ai da! Phản ứng nhanh vậy?” Ngay khi nhân vật của hắn vừa hiện hình đánh
trúng người chơi kia một đòn thì người chơi này lập tức dịch chuyển về phía
trước một đoạn ngắn, sau đó quay người lại tung ra một loạt liên chiêu khiến
hắn thiếu chút nữa thì bị giết ngược.
“Thế nào, thấy bất ngờ không?” Kiên ngồi đằng sau cười nói: “Cuối tuần vừa rồi
mọi người toàn rình rập lẫn nhau để chém giết thôi, cho nên bây giờ ai nấy đều
phản xạ nhanh lắm. Có bất thường một cái là sẵn sàng đập nhau ngay.”
“Tuyệt, như thế mới là PvP tự do mà em muốn.” Dương Khoa gật gù, sau đó hắn
tiếp tục hành trình đi tìm người chơi để so chiêu. Nói là so chiêu nhưng thực
ra là hắn toàn bật tàng hình lên để đi đâm lén người ta chứ chẳng giao đấu
đường đường chính chính gì hết. Thế nên sau một hồi chém giết oanh liệt thì
cái tên của hắn đã chuyển thành màu đỏ tươi như máu vì chỉ số “Sát khí” quá
cao.
“Anh gì ơi, giúp em chạy ra góc bản đồ đánh chết nhân vật của em được không?”
Dương Khoa quay sang người bên cạnh để nhờ vả, sau đó nói tiếp với hai người
đứng đằng sau: “Nhìn chung khoản đồ sát ở các bản đồ luyện cấp là ổn anh ạ,
tuy nhiên nhân vật sát thủ cần phải loại bỏ trick (mánh lới) trong khi tàng
hình có thể tự do chuyển đổi PK mà không bị hiện hình. Bởi vì điều này tạo ra
một lợi thế quá lớn cho lớp nhân vật này.”
“Được, Kiên ghi lại ngay. Thật là, chơi mấy ngày trời rồi mà chẳng ai phát
hiện ra gì hết.” Nghĩa lập tức lên tiếng phân phó.
“Không chỉ có thế hai anh nhé, ngoài tàng hình ra thì bất cứ thứ gì có lợi như
buff trạng thái của các nhân vật đều phải bị xóa bỏ lập tức khi chuyển đổi chế
độ PK. Như thế thì chiến đấu mới công bằng.... Tốt rồi, cảm ơn anh nhé.” Nói
lời cảm ơn người ngồi bên cạnh Dương Khoa cho nhân vật của mình hồi sinh, chỉ
thấy một giây sau nhân vật của hắn đã bị nhốt trong địa lao không thể ra
ngoài.
“Được rồi, trừng phạt PK như thế là ổn các anh ạ. Còn anh gì ơi, lúc nãy anh
đánh chết em có thu hoạch được gì không?... Nó là gì thế anh?... Ngoài đồ đạc
rơi ra còn có công tích? Rất hay!”
Dương Khoa gật gù, khoản PK đồ sát như vậy là ổn rồi. Thưởng phạt phân minh,
duy chỉ hơi mất cân bằng một chút giữa các lớp nhân vật thôi nhưng không sao.
Cái đó sẽ để cho Navigame chậm rãi chỉnh sửa, mình hôm nay không cần đi sâu
vào cái đó.
Bấm thoát ra khỏi màn hình chính, lần này Dương Khoa chọn nhân vật mới cấp độ
65, trên tay cầm theo một cây thương mà nhìn một cái biết ngay là “hàng xịn”.
Đăng nhập trở lại, hắn điều khiển nhân vật chạy ra xa phu di chuyển tới bản đồ
PK. Vừa mới đặt chân xuống một cái, chế độ PK trên đầu màn hình ngay lập tức
chuyển sang tự do.
Tiếp đó Dương Khoa lại chạy đi chạy lại khắp bản đồ để chủ động tấn công người
chơi đang đứng đánh quái luyện cấp. Có điều phản ứng của những người chơi ở
đây thậm chí còn nhanh hơn cả những người hắn gặp khi nãy. Ngay khi nhìn thấy
hắn ở đằng xa họ lập tức di chuyển để sẵn sàng nghênh chiến, có người còn chủ
động xông vào đánh chết hắn trước làm hắn phải ngậm ngùi bấm nút hồi sinh.
“Mọi người ở đây có vẻ hiếu chiến hơn hẳn các anh nhỉ?” Dương Khoa lên tiếng,
tay vẫn tập trung thao tác nhân vật của mình tấn công áp sát một cung thủ trên
màn hình.
“Ừ, theo ý kiến của em bọn anh thiết lập cho khu vực này đem lại rất nhiều lợi
ích cho người chơi, từ kinh nghiệm cho đến đồ đạc quý giá cái gì cũng có. Chưa
kể vào một số mốc thời gian cụ thể trong ngày ở đây còn xuất hiện một số hoạt
động như boss thế giới hay vận tiêu, ôi đến cái lúc ấy thì khỏi phải bàn,
người chơi vừa nhìn thấy nhau một cái là xông vào làm thịt nhau luôn!” Kiên
phấn khích trả lời.
“Khu vực này phải giao tranh liên tục thế mới đúng, các anh làm tốt lắm rồi
đấy.” Dương Khoa mỉm cười nhìn nhân vật của mình lại nằm xuống sau một trận
mưa tên.
...