Người đăng: kakadaika7
Khi hắn vừa viết xong thì đột nhiên có 1 trận tiếng cười vang lên, nam có nữ
cũng có. Nghe thấy nhiều âm thanh như vậy hắn cũng bất ngờ lắm. Ở đâu ra lắm
âm thanh hỗn tạp như vậy chứ. Hắn quay đầu lại nhìn thì 1,2,3,4,5,6 … phải có
đến ba bốn mươi người đang ở đây và mỗi người đều có biểu hiện kỳ lạ. Người
thì che miệng kẻ thì ôm bụng có người thì lại cười sặc sụa phát ra tiếng
“hahaha” rất lớn. Còn hắn lúc này thì chỉ có thể mắt chữ A mồm chữ O(kinh
ngạc, bất ngờ) không nói được một lời, “Những đứa trẻ này điên hết rồi xao?”
hắn nghĩ vậy rồi quan sát những đứa trẻ đó. Nhìn hết một lượt những người đang
có mặt tại nơi này xong thì hắn lại quay trở về nhìn cô bé ở cạnh hắn khi nãy.
Hắn càng nhìn cô bé thì càng cảm thấy quen thuộc nhưng dù nhớ như thế nào thì
hắn cũng không nhớ được đã gặp cô bé ấy ở đâu.
Hắn thở dài, nếu đã nghĩ không ra thì thôi vậy, không nghĩ nữa. Hắn tự nhủ với
bản thân như vậy rồi bước chân lên muốn về chỗ của mình. Nhưng khi hắn vừa mới
bước lên một bước thì đầu của hắn đau như bị kim châm vậy. Những thông tin lạ
lẫm cứ như dòng nước đang chảy vào đầu của hắn, và hắn đã biết đây là đâu. Đây
là lớp học của hắn, người vừa nãy trừng mắt với hắn là thầy giáo của hắn,
những đứa trẻ đang cười kia là bạn bè của hắn. Và đặc biệt là cô bé kia. Cô bé
ấy tên Thanh, Phùng Thanh Thanh người con gái mà hắn yêu thầm từ 1 năm
trước….. Khoan….. Đây… đây…là thời trẻ của ta….tại…tại xao ta lại ở đây????
Khi Hắn nghĩ tới đây thì đôi mắt của hắn tối xầm lại và hôn mê. “rầm” hắn đã
ngã xuống đất.
Trong mơ mơ màng màng hắn nghe thấy có 2 người đang nói chuyện, nghe giọng có
lẽ là thiếu niên.
- Mày nói xem hôm nay thằng Thiên Minh nó bị xao vậy? Cứ như ma nhập ấy.
- Chứ xao nữa. Ngày thường nó ngoan lắm mà. Vậy mà hôm nay lại dám ngủ trong
giờ.
- Còn dám trừng mắt với thầy giáo nữa chứ.
- Đúng đúng hơn nữa con viết lên bảng câu “Lời giải ở trang 63 sách giáo
khoa”. Đúng là buồn cười chết mất “hahahah”.
Nói đến đây hai người lại haha cười lớn. Lúc sau, một trong hai người ngừng
cười và nói tiếp:
- Nói đến tao mới nhớ chữ của Thiên Minh hôm nay còn cực đẹp luôn. Tao nhìn
thấy quen quen thế nào ý. Dù là tao không nhớ nhìn thấy ở đâu…nhưng đảm bảo la
đẹp hơn chứ của nó ngày thường cả trăm lần.
- Hình như là giống chữ của Thanh lắm.
- Đúng rồi mày nói làm tao cũng thấy giống lắm.
Nói đến đây 2 người nhìn nhau rồi đông thanh:
- Chẳng lẽ….. Thiên Minh yêu thầm Thanh Thanh rồi….hahahahah…!
Khi hai người đang ôm bụng mà cười thì phía sau hai người, hắn lại mờ mịt chả
hiểu hai người nói chuyện gì. Thấy hai người cười ngày một lớn, hắn không còn
cách nào khác là lên tiếng:
- Này…hai người có thể lấy cho ta cốc nước được không?
Hai người quay đầu lại rồi nhìn hắn từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu, 2
người cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi kéo nhau ra 1 nơi khác nói chuyện.
- Mày có thấy gì lạ không?
- Không có, vẫn bình thường.
- Tưởng phải có cái gì đó như bị ma nhập chứ.
- Thôi đi mày nghĩ nhiều quá rồi đó.
- Ừ, vậy thì lấy cho nó cốc nước đi.
- Ok.
- Mà khoan, chúng ta phải hỏi cho ra xem nó có phải yêu thầm Thanh Thanh rồi
không mới được. hắc hắc, đó cũng là 1 tin giật gân nha.
- Ha ha ha !
Hai người liếc mắt như hiểu ý rồi lại cất tiếng cười to. Rồi quay lại phòng y
tế của trường.