Linh Hồn


Người đăng: kakadaika7

Ngoại Cảnh*

Trường THPT Hữu Lũng là một trường cấp 3 thuộc tỉnh Lạng Sơn đã được chứng
nhận trường chuẩn quốc gia vào đầu năm nay(2015). Ngôi trường được thiết kế
như hình một chữ “m” nằm ngang với 3 dãy giảng đường(A,B,C) dành cho dạy và
học – ba dãy giảng đường là 3 chân của chữ m, các phòng còn lại là các phòng
chức năng và 1 thư viện thông minh. Dãy giảng đường A(chân giữa của chữ m) và
dãy giảng đường C(Chân trái của chữ m) có 3 tầng còn dãy giảng đường B(Chân
phải của chữ m) có 4 tầng. Ngoài ra trường còn có 1 sân dành cho dạy thể dục,
nhà ăn và ký túc xá cho giáo viên.

Hiện tại là buổi sáng, lúc này các học sinh vẫn còn đang chăm chú giảng trong
giảng đường. Cũng như những giảng đường khác, học sinh của giảng đường A14
cũng đang chăm chú nghe giảng….Nhưng không phải tất cả. Một học sinh nam ngay
dãy bàn đầu đang gục xuống bàn nhìn có vẻ đang ngủ rất ngon lành. Bên cạnh cậu
là một thiếu nữ đang cố gắng gọi cậu thức dậy, nhưng âm thanh mà cô dùng lại
chỉ nhỏ như muỗi kêu. Thiếu nữ cố gắng gọi mấy lần nhưng cũng chẳng thấy nam
sinh ấy có động tĩnh gì nên cô liền mặc kệ và tiếp tục chú ý nghe giảng.


Trước khi hắn trút hơi thở cuối cùng thì trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy
trong sáng lạ thường, trong khoảng khắc ngắn ngủi chưa tới một giây đồng hồ ấy
vậy mà hắn lại như đã hiểu được mọi thứ ở trên cõi đời này. Thật ra, từ trước
tới nay và kể cả khi hắn sắp rời khỏi cõi đời này thì hắn vẫn không thể nào từ
bỏ người con gái ấy, người mà hắn đã yêu suốt cuộc đời này. Nên tận sâu thẳm
trong linh hồn của hắn vẫn đang cố gắng níu kéo lại sự sống đang dần trôi đi
của mình, không muốn rời xa cái thế giới mà người đó vẫn đang tồn tại. Nhưng
đến hiện tại, ở cái khoảng thời giản tưởng chừng như không thể xảy ra này hắn
cuối cùng đã từ bỏ, hắn từ bỏ trong niềm hạnh phúc được giải thoát. Ngay khi
hắn từ bỏ hắn liền cảm giác được mình đang chìm vào bóng đêm vô tận, tất cả
mọi thứ xung quanh đều là màu đen, hình như không tồn tại bất cứ vật gì, không
âm thanh, không ánh sáng, không cảm giác, không mùi vị, không trọng lực, không
từ trường, không có gì ngoài 1 màu đen vô cùng vô tận. Nhưng… dù là chỉ có 1
màu đen vô cùng vô tận như vậy mà hắn lại vẫn có thể cảm giác được hình như
hắn đang trôi tự do. Hơn thế nữa là tại xao hắn vẫn còn có ý thức? Chẳng lẽ
hắn chưa chết ư? Không thể nào. Cái cảm giác không thể hít thở trước khi chết
ấy hắn vẫn còn nhớ rõ như in, hắn sẽ không bao giờ muốn có cảm giác ấy lần
nữa. Nhưng nếu như hắn đã chết…Vậy thì như thế nào mà hắn chết rồi lại vẫn còn
có ý thức? Hắn thử mở miệng ra kêu to “A a a a a a!” 1 tiếng nhưng rốt cuộc là
chẳng có âm thanh gì. Khi mà hắn thử nhiều lần không được thì hắn liền nghĩ
đến 1 khả năng: “Linh hồn”, một định nghĩa mà khi còn sống hắn chẳng bao giờ
tin nó tồn tại. Nhưng là hiện tại hắn không có lời giải thích nào tốt hơn cho
việc đang diễn ra trên người của hắn. Khi hắn cho rằng mình đang là một linh
hồn thì hắn lại phát hiện ra một chuyện kinh khủng hơn nhiều lần đang đợi hắn.
Nếu hắn là linh hồn thì có lẽ sẽ không chết một lần nữa. Như vậy thì hắn phải
chịu cảnh cô đơn, tịch mịch này trong bao lâu đây? 1 năm 10 năm hay 100 năm.
Có lẽ sẽ có một ngày linh hồn tiêu tan. Nhưng không biết là ngày tháng năm
nào. Hắn nghĩ vẩn vơ một lúc rồi để mặc cho mình trôi đi. Vì dù cho dãy dụa
cũng vô ích.

Hắn cứ trôi như vậy rất lâu, theo như hắn nghĩ là đã qua 1 ngày rồi nhưng hắn
vẫn cứ đang trôi tiếp mà không có dấu hiệu dừng lại. Qua 2 ngày, qua 3 ngày…..
qua 1 năm, qua 2 năm, qua 3 năm….rồi tới hôm nay là N năm, vì đã rất lâu rồi
nên hắn cũng không rõ là năm thứ bao nhiêu nữa, nhiều đền nỗi đến tên của hắn
là gì hắn cũng quên luôn rồi. Không biết là đã mấy cái trăm năm rồi nữa. Hắn
lại cảm nhận xung quanh 1 lần, thấy vẫn là 1 màu đen thì hắn lại thở dài, dù
là chẳng thể thở dài được. Rồi lại để mặc nó trôi. Nhưng khi hắn mất hết hi
vọng thì cả linh hồn hắn như bị định thân tại chỗ và hình như cũng đang run
lên, bởi vì hắn nghe thấy 1 giọng nói rất là quen thuộc.


Nhân Sinh Như Mộng - Chương #2