Xuất Sơn.


Người đăng: tathichthoi

“Mẹ nó! Không biết là mình đến đây để học nghệ hay là làm đồ ăn cho lão già
này nữa không biết?”

Trong vòng ba tháng qua, ngoài việc học nghệ ra thì hắn phải phục vụ “lão sư
phụ” của mình ngày cơm canh ba bữa đầy đủ. Đã thế lão ta còn nói rằng đó là
nhiệm vụ của mỗi một đệ tử phải làm cho sự phụ của mình.

Hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao lão ta lại thích ăn đến như vậy. Vì theo
hắn được biết thì những người tu tiên như họ rất ít khi ăn đồ của phàm nhân,
vì trong thức ăn của phàm nhân chứa rất nhiều tạp chất thừa không cần thiết.

Bọn họ chỉ ăn ích cốc đan vì nó có lợi cho cơ thể mà thôi. Nhưng lão sư phụ
của hắn lại là trường hợp ngoại lệ. Lão đặc biệt rất thích những của ngon vật
lạ trên đời. Bây giờ thì lão lại thích những món ăn do chính tay Nam Phong
nấu.

Đã thế, lão sư phụ này còn tính kế để lấy đi phân nửa chỗ chocolate mà hắn dự
trữ ở nhà trọ. Sự việc đó xảy ra khi, Nam Phong có mấy lần xin phép xuống núi
để về nhà, thì được lão ta rất hưởng ứng cho phép và nói đó là điều cần thiết,
vì chỉ có không quên cội nguồn của mình thì mới trở thành cường giả được.

Nam Phong cũng vô cùng tin tưởng lời lão và gật đầu như giã tỏi, mà không biết
hắn đã bị lão già này ngấm ngầm theo dõi và phát hiện ra căn phòng trọ của
mình.

Nhớ lại lần đó thì…

“Nam Phong! Đồ đệ tốt của ta! Bảo bối của ta, hãy cho ta vào trong nhà đi!”

“Sư phụ! Người cứ về đi, đệ tử ở đây sống tốt lắm, vài ngày nữa sẽ quay trở về
để gặp người!”

“Không phải lo lắng đâu! Dù sao thì sư phụ cũng nên biết nơi ở của để tử mình
là như thế nào chứ!”

Nam Phong lúc này ở trong nhà đang dẫm chân chửi thề: “Mẹ nó nữa! Hoá ra lão
già này dám đặt bẫy mình. Lão lợi dụng lúc mình đi xuống núi để mò theo về tận
nhà!” Sau đó hắn nhếch môi khỉnh bỉ nói: “Lão cứ như thằng méo nào cũng ngu
vậy! Mở ra để chết với lão già đó à! Giống như là một người chủ nhà nói với
khách của mình rằng “Vào đi! Chó nhà anh trông dữ thế thôi, nhưng mà nó chẳng
cắn ai bao giờ đâu! Chú cứ cứ yên tâm mà vào!”

“Yên tâm cái cc á!”

Ở bên ngoài căn nhà, sau một hồi dùng vũ lực để phá cửa nhưng bất thành, thì
bây giờ lão cái bang đang ngồi ở dưới đất thở hổn hển, lão ta nghĩ: “Khốn
khiếp! Cái nhà này có trận pháp gì mà kinh khủng đến vậy! Ngay cả pháp thân
cảnh đỉnh phong như mình cũng không phá được, đành phải bất lực! Chẳng lẽ là
tiền bối Nguyên Anh nào đó tạo ra hay sao?”

Càng nghĩ thì lão ta càng thấy sợ và có ý định thối lui. Mặc dù, lão đã đạt
đến pháp thân cảnh cảnh giới, có thể nói ở trong thiên địa này thoải mái đi
ngang về dọc. Nhưng mà đối với những lão quái vật nghìn năm Nguyên Anh cảnh,
thì lão cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Mỗi một cảnh giới đều có luật lệ bất
thành văn của nó, không ai có thể phá vỡ nổi.

Đang trong lúc có ý định thối lui, thì lão cái bang nghe thấy tiếng của Nam
Phong vang vọng từ trong nhà ra ngoài: “Sư phụ hôm nay đến thăm nhà đồ nhi,
thì đồ nhi vô cùng biết ơn và cũng có một món quà hiếu kính đến người. Đồ nhi
định dùng sáu phần chỗ chocolate của mình để hiếu kính đến người. Mong lão
nhân gia nhận cho!”

Nói xong, Nam Phong từ trong nhà đẩy ra một thùng chocolate rồi lại nhanh
chóng đóng cửa lại. Hắn bây giờ đang tiếc đứt ruột gan, hơn một nửa số
chocolate marou của hắn cứ như thể phải đưa cho lão già này, để lão ta tha cho
mà không ám nữa.

Lão cái bang hí hửng tiến lại gần nhận lấy thùng chocolate đó. Khi mở ra lão
thấy những thanh chocolate marou được xếp thẳng hàng ngăn nắp thì vô cùng vui
sướng. Lão mặc dù đang rất là sung sướng những vẫn không quên nói với Nam
Phong.

Lão họ khan một tiếng rồi nói: “Lòng tốt của con ta xin nhận! Bây giờ ta sẽ về
núi trước đợi con trở về. Khi nào con về đến nơi thì linh đan, diệu dược ta sẽ
cho con một số, coi như đón nhận lấy tấm lòng hiếu kính của con!” Nói xong lão
phi thân như một cơn gió và nhanh chóng biến mất ở phía sau đường chân trời.

Nam Phong lúc này chỉ biết ngồi trong nhà mà chửi thầm. Hắn thề rằng lần này
đi về sẽ phải đòi lại cả vốn lẫn lãi, không thì quả thật quá là uất ức a.

Đó chỉ là một trong những điều mà Nam Phong bất mãn về lão sư phụ mình. Đôi
khi hắn còn không biết được rằng mình đi bái sư học nghệ hay là vào nhầm động
phủ của mã tặc nữa đây. Đặc biệt là khi hắn đề cập đến vấn đề tên tuổi của
lão, thì nhận được kết quả là sự úp mở và nói rằng đến một lúc nào đó nên biết
thì hắn sẽ biết.

Ok fine! Những thứ cao nhân như lão luôn thích thần thần bí bí như vậy ư?

Nhưng cũng trong ba tháng này, hắn đã học được rất nhiều từ lão sư phụ mình.
Con đường tu tiên huyền diệu dường như đang mở ra trước mắt của hắn vậy.

Nam Phong biết thêm được nhiều những thứ vô cùng mới mẻ. Hắn biết được tu tiên
đạo là như thế nào và cuộc sống của nó ra sao.

Cái thế giới tu tiên này nói ra thì vô cùng huyền diệu, nhưng cũng rất chi là
buồn tẻ. Huyền diệu là vì hắn có thể làm được tất cả mọi thứ mà hắn từng mơ
ước từ trước đến giờ. Nhưng buồn tẻ lại là vì hắn chỉ có thể suốt ngày cắm đầu
vào tu luyện mà thôi.

Một người trước khi công thành danh toạ thì sẽ có một cuộc sống dài đằng đẵng
và nhàm chán. Cũng may cho Nam Phong là hắn đã được hệ thống cải tạo qua một
lượt và sự bá đạo của hệ thống lưu trữ, đã trợ giúp hắn lược bỏ đi rất nhiều
những công đoạn nhỏ trong đó.

Lão ăn mày thật không thể biết tên này là một thiên tài hay là một kẻ đần độn
nữa đây. Nhiều khi lão chỉ cần giảng giải một vài lần là tên tiểu tử này đã
nhớ vào y nguyên vào trong đầu và đọc ra vanh vách. Nhưng cũng nhiều lúc cho
dù lão ta giảng giải đến bao nhiêu thì tên này cũng không thể nào hiểu được.
Điều đó khiến cho một người làm sư phụ như lão cũng không thể nào lý giải nổi.

...

“Nam Phong! Con quyết định hôm nay sẽ xuống núi ư?” Lão cái bang chắp tay sau
lưng và hờ hững hỏi.

“Vâng! Hôm nay con nhất định phải xuất sơn vì đại hội luận võ sắp bắt đầu
rồi!” Nam Phong quyết tâm nói, hắn mặc dù rất muốn ở trên núi tu luyện thêm
một thời gian nữa, nhưng cái nhiệm vụ chết tiệt này đã khiến hắn không thể
không bỏ dở giữa chừng.

“Ừm, đi cũng tốt! Những gì con học được từ ta trong vòng ba tháng qua cũng nên
có chỗ để thực nghiệm rồi. Con đường tu luyện này không chỉ lúc nào cũng ở một
chỗ tu luyện, mà phải biết ra ngoài cọ sát, trải nhiệm, nếu không sẽ không bao
giờ tiến thêm được nữa!”

Trong vòng ba tháng qua, Nam Phong từ một kẻ không biết gì nay đã đạt đến cảnh
giới kết dịch kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là có thể kết thành chân
đan, thành tựu vô lượng.

Đẳng cấp của tu luyện theo hắn được biết hiện giờ bao gồm, luyện thể kỳ, luyện
khí kỳ, kết dịch kỳ, kết đan kỳ, phá khí kỳ và hoá khí kỳ. Trong đó ba cấp độ
đầu là liên quan mật thiết đến nhau, nếu mà căn cơ chắc chắn thì rất có lợi
cho những cấp độ tiếp theo.

Sau kết dịch thì võ giả sẽ ngưng tụ thành một viên chân đan. Khi đó chân khí
của võ giả sẽ mạnh hơn bao giờ hết.

Khi kết đan thành công thì võ giả cần phải phá khí để chân khí có thể lưu
thông khắp bát mạch. Người ở cảnh giới này được xưng là tông sư trong võ học,
khi mà có thể cách không đả vật hay là vận dụng khinh công một cách thành
thạo.

Sau phá khí xong thì võ giả sẽ tiến hành cô đọng lại luồng chân khí đó, để tạo
thành một luồng chân khí bản mệnh. Luồng chân khí này có thể hoá thành hình
dạng nhất định, trợ giúp cho võ giả trong chiến đấu.

Người đạt đến cấp độ này cơ bản đã không thuộc phạm trù của người bình thường
nữa rồi, mà có thể tự xưng là tiên nhân, khi mà tuổi thọ của những người này
có thể gấp ba, gấp bốn lần thường nhân.

Theo Nam Phong thấy thì lão cái bang dường như đã đã đạt đến cảnh giới này rồi
và cũng có thể là vượt qua được nó. Nhưng khi hắn hỏi thì lão lại không nói
cho biết, mà chỉ nói rằng sợ hắn biết quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến con đường
tu luyện của mình.

Thiên a! Lại thêm một cái thần bí nữa ở đây! Càng thần bí thì hắn lại càng tò
mò a! Mà đã tò mò thì làm sao có thể tập trung tốt vào việc tu luyện được cơ
chứ!

Sau khi đạt đến kết dịch kỳ đỉnh phong thì Nam Phong cảm thấy, cái tên thần bí
đánh bại hắn lúc trước cũng không hề đáng sợ như hắn tưởng tượng. Tên đó theo
Nam Phong dự đoán thì rơi vào khoảng giữa giai đoạn luyện khí và kết dịch.

Nếu bây giờ mà cho hắn quay trở lại lúc đấy, thì hắn thừa sức có thể đánh ngã
được tên này. Tên thần bí này đã không còn xứng làm đối thủ của hắn nữa rồi.

“Mẹ nó! Hệ thống! Mày bật bảng trạng thái lên cho ta xem nào!” Nam Phong bực
tức nói. Đang tu luyện yên lành thì bị lôi đi làm cái nhiệm vụ gì mà mình chủ
võ lâm. Không người bình thường nào có thể nhận nhịn được a. Thật may mắn rằng
hắn cũng không phải là một người bình thường.

[Nhân vật: Vũ Nam Phong

Lv: 4

Nghề nghiệp: Sinh viên đh Hàng Hải

Chủ nhân của Ẩn sỹ các

Thể năng: 35 (18)

Chân khí: 40

Cấp độ tu luyện: D+

Trang bị: 0

Kỹ năng: 0

Điểm tích trữ: 0

Kết luận: OK]

“Khà khà! Bao nhiêu công sức luyện tập, dường như thể năng của mình đã tăng
lên đến tận 20 điểm. Đã thế lại còn mở ra được hai thư mục mới là chân khí và
cấp độ tu luyện nữa chứ!” Nam Phong hiện giờ đang vô cùng hào hứng.

Nếu mà quay trở về bốn tháng trước, thì hắn chỉ là một tân sinh viên vô cùng
bình thường như bao người khác. Không ngờ vận mệnh đã biến hắn từ một người
bình thường, trở thành một đại cao thủ, đã thể còn là một đại gia chính hiệu
và có hot girl làm người yêu nữa chứ.

Thế nhưng, Nam Phong trau mày của mình lại, hắn nhìn thấy cái “OK” gì kia.
“OK” cái gì mà “OK” chứ. Cái hệ thống chết tiệt này cuối cùng vẫn không thể
viết ra được một câu từ nào đó mỹ miều hơn nữa hay sao, mà lại ghi là “OK”.
Đúng thật là F The P.


Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không? - Chương #53