Người đăng: tathichthoi
“Này hệ thống! Cứ mỗi lần dịch chuyển không gian ta lại mang theo một đống đồ
thế này, nếu có ai đó mà đi vào đây, thì chẳng phải họ gặp được một món hời
lớn rồi hay sao?” Nam Phong thắc mắc hỏi hệ thống.
[Ký chủ cần phải nhanh chóng thăng cấp để có được những ưu đãi nhiều hơn đến
từ hệ thống]
“Hả! Nói cho ta biết, có những ưu đãi nào dành cho việc này không?”
[Ký chủ có hai loại hỗ trợ. Một là hỗ trợ che mắt khiến cho người khác không
thể nhìn được đồ vật bên trong nhà. Hai là hỗ trợ bảo vệ, khi đó căn nhà sẽ
tạo ra một lớp từ trường, khiến không một ai có thể đi vào trong]
“Ừm! Ưu đãi nghe có vẻ cũng hay đấy” Nam Phong suy nghĩ, xong hắn liên hệ với
hệ thống và hỏi: “Thế ta cần đạt đến cấp độ nào để có thể sử dụng được những
ưu đãi này vậy.”
[Ký chủ chỉ cần đạt đến cấp độ hai là có thể sử dụng được hỗ trợ che mắt, còn
muốn hỗ trợ bảo vệ thì ký chủ cần phải đạt đến cấp độ bốn mới được sử dụng]
“À ha! Cấp độ hai nghe có vẻ cũng không quá khó. Chắc ta cũng nhanh đạt được
thôi!” Nam Phong suy nghĩ trong đầu. Đầu của hắn lúc này vẫn còn đang suy nghĩ
về vấn đề này thì hệ thống lại nói tiếp.
[Cũng có một loại hỗ trợ đặc biệt nữa giành cho ký chủ khi mà ngài đạt đến cấp
độ năm. Đó là ô không gian, khi đó ký chủ có thể cho một số vật dụng cần thiết
của mình vào bên trong. Rất là tiện lợi!]
“Hả! Lại còn có cả hỗ trợ đấy nữa cơ à? Mà cũng đúng! Trong mấy cái tiểu
thuyết xuyên không kia, thì mấy thằng nhân vật chính đều có ô chứa đồ cơ mà.
Phải đến tận lv5 thì con hàng này mới cho mình, nghĩ mà lại muốn đánh cho nó
một trận.” Nam Phong càng nghĩ càng thấy tức hệ thống. Hắn nghĩ rằng hệ thống
này đang cố ý ăn bớt dịch vụ hỗ trợ của hắn.
[Xin ký chủ đừng nên có suy nghĩ xấu về hệ thống! Tất cả những dữ liệu hay
tiến trình đều đã được cài sẵn trong hệ thống! Thế nên không có chuyện, hệ
thống cố tình làm khó ký chủ!]
“Mẹ nó! Cái hệ thống này còn biết cả thanh minh cơ đấy!” Nam Phong suy nghĩ
như vậy nhưng hắn cũng rút ra kinh nghiệm từ những lần trước, thế nên hắn mới
không nói thành lời. Hắn biết cái hệ thống này không có cái đức tính gì tốt
đẹp cả, ngoài cái đức tính “nhớ dai và thù lâu” thì được bộc lộ rõ ràng.
Nam Phong nói tiếp: “Thế ta cần làm cách nào để có thể đạt được cấp độ hai
vậy?”
[Ký chủ cần thu thập những nguồn năng lượng để có thể đổi chác với hệ thống.
Khi đó hệ thống sẽ tự động thăng cấp cho ký chủ]
Nam Phong suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Mấy cái năng lượng mà ngươi nói đến,
thì ta kiếm mấy cái noãn ngọc của Zombie cũng được à?”
[Đúng vậy! Ký chủ cần thu thập những nguồn năng lượng theo dạng đấy. Theo tính
toán của hệ thống thì ký chủ cần mười noãn ngọc của Zombie để có thể thăng
cấp]
[Hệ thống đang trong lúc tính toán. 3. 2. 1. Thành công! Ký chủ muốn kiếm noãn
ngọc thì cần mười noãn ngọc của Zombie bậc hai, nếu là Zombie bậc một thì cần
hai mươi. Nếu có noãn ngọc nào cao cấp hơn nữa thì hề thống sẽ tự động quy đổi
cho ký chủ]
“Cái gì? Tận hai mươi noãn ngọc cấp một cơ á? Sao mày không giết người luôn
đi.”
[Hệ thống cần dừng khởi động tạm thời để có thể cập nhập thêm thông tin cần
thiết! 3. 2. 1. System outages!]
Nam Phong chỉ nghe thấy “Tít” một cái, rồi hắn không còn nghe thấy lời nói của
hệ thống nữa. Trong đầu hắn lúc này đang rất là bực mình, hắn chỉ muốn chửi
rủa cái hệ thống chết tiệt này vì đã đặt bẫy cho hắn xong rồi chuồn đẹp.
“Khốn nạn thật! Hệ thống cái beef!”
Phải đi bộ một lúc thì Nam Phong mới về đến nơi hắn và Yu Mina tạm trú. Hắn
vừa vỗ vào cái túi sách đang cầm trên tay vừa nghĩ: “Lần này thì nàng sẽ ngạc
nhiên lắm đây!” vừa nghĩ hắn vừa tưởng tượng đến cái biểu cảm của nàng thì lại
làm hắn cười thầm trong bụng.
Nam Phong còn chưa đẩy cánh cửa ra thì nó đã bị bật tung sang hai bên. Hắn còn
chưa định hình lại tình huống, thì đã nghe thấy tiếng nói của Yu Mina vang
vọng từ bên trong: “Anh không vào đi còn đứng ở ngoài đấy suy nghĩ cái gì nữa
hả?!!” Bây giờ Nam Phong mới nhìn ra thứ đã giúp hắn mở cửa.
“Trời ạ! Cô nàng này có cần phải dã man đến vậy không? Không thục nữ chút nào
hết!” Nam Phong vừa đi vào trong nhà vừa nghĩ.
Vâng! Thứ đã giúp Nam Phong mở cửa không gì khác chính là hòn đá ven đường,
còn Yu Mina lúc này thì đang trong tư thế đáp đồ. (t/g: Số của chú khổ rồi!
Anh đây thông cảm! @.@)
“Ủa! Sao tự dưng anh lại có thêm một cái túi sách nữa vậy?” Sau khi nhìn thấy
túi sách thứ hai của Nam Phong thì Yu Mina tò mò hỏi.
“À! Cái này đấy hả? Đây là một cái túi sách khác của tôi! Lần trước, trong lúc
chạy loạn tôi không tiện mang theo, nên đã giấu nó ở một nơi bí mật. Lúc nãy
tôi đi cũng là để lấy nó về.” Nam Phong vừa trả lời Yu Mina lại vừa lén lút
nhìn xem biểu hiện của nàng như thế nào. Hắn thấy nàng không có vẻ gì là nghi
ngờ thì thở dài nhẹ nhõm, mà không biết rằng ánh mắt của nàng đang nhìn hắn
tràn đầy thất vọng.
Nam Phong lôi đống đồ trong túi thứ hai của hắn ra. Bên trong là một gói củ
cải vàng được hút chân không, hai quả dưa chuột, hai củ cà rốt, một gói vừng
nhỏ, một gói rong biển lát khô, một khoanh giò, một hộp trứng rán sẵn và một
hộp cơm được nấu sẵn vẫn còn có chút nóng hổi.
Nói đến đây, chắc mọi người cũng đã mường tượng ra được món ăn mà Nam Phong
chuẩn bị làm là gì rồi đúng không? Vâng, đúng vậy! Món hắn định làm trong ngày
hôm nay đó chính là “Kimbap Hàn Quốc” theo phong cách Việt Nam.