Người đăng: lamanhquan
Tiểu Du trở về nói với Mộ Vân:
-Muội đã ném con hồ li nó đi rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi
Tiểu Du xưng hô, nói chuyện hết sức thân mật với Mộ Vân, anh có chút đa nghi nhưng lại cũng ngần ngại nên không nói gì. Sáng hôm sau Tiểu Du cùng Mộ Vân đi vào trong rừng tản bộ. Họ ngồi xuống một gốc cây to, Mộ Vân quay mặt sang nhìn Tiểu Du thổ lộ
-Kiều Thanh cô nương ta có chuyện này muốn nói với cô
Huynh nói đi
-Thực ra ngay từ lần đầu gặp mặt ta đã thích thầm muội rồi, nếu muội không chê ta có thể ở lại cùng ta sống nốt quãng đời còn lại được không? Ta hứa sẽ không để muội chịu bất cứ thiệt thòi gì....
-Mộ Vân muội cũng thích huynh rất lâu rồi từ lúc gặp huynh muội đã luôn mong huynh nói câu này
-Thật không Kiều Thanh, muội khác so với lúc trước quá, ta không nghĩ muội dễ dàng đồng ý đến vậy
Tiểu Du sợ bị nghi ngờ liền đánh trống lảng
-Thế à, mà Mộ Vân chàng đi kiếm chút gì ăn đi muội hơi đói rồi
-Được nàng chờ ta một lát
Hai người về đến nhà trời cũng tối, Mộ Vân bảo Tiểu Du
-Kiều Thanh à, tuy ta nghèo thật nhưng cũng không thể nào quên đi phong tục của tổ tiên phu thê chúng ta làm lễ bái đường muội thấy thế nào
-Tất nhiên rồi, muội vui quá...
Hai người cùng quỳ xuống làm lễ thành thân
-Mộ Vân ta từ nay sẽ là phu quân của Kiều Thanh cho dù khó khăn hay nghèo khổ ta vẫn luôn chăm sóc cho nàng ta đến đầu bạc răng long mãi không xa rời
-Kiều Thanh ta từ nay là thê tử của Mộ Vân cho dù sau này có thể nào ta vẫn luôn yêu thương chàng chăm sóc cho chàng mãi không rời xa
Hai người cúi lạy ba lạy, Mộ Vân đỡ Tiểu Du đứng dậy cầm lấy tay nàng nói
-Kiều Thanh ta yêu nàng
Mộ Vân lật chiếc khăn đỏ ra nhìn vào đôi mắt Tiểu Du sao đó hôn vào bờ môi cô, ôm cô vào lòng....