Người đăng: tieulam_402
Nguyệt Tuệ sau một thời gian dài trò chuyện trong Tinh Thần Hải của mình liền
ra ngoài. Nàng vẫn luôn nằm im trên giường, giống như đang ngủ.
Nguyệt Tuệ bật dậy, chống tay bước xuống giường.
Nàng mở cửa ra, đưa mắt nhìn xung quanh.
Nơi này... yên tĩnh một cách đáng sợ.
Nguyệt Tuệ khômg tạo ra một động tĩnh gì, theo bản năng dùng Huyễn Ảnh Di Hình
của kiếp trước lướt đi qua từng ngóc ngách của căn nhà.
Nguyêt Hi, Nguyệt Hi không có ở đây.
Nguyệt Tuệ lo lắng tìm kiếm, không bỏ sót một nơi nào. Ra đến phòng khách,
nàng nhìn thấy có một mảnh giấy trắng để thật ngay ngắn trên bàn.
Nguyệt Tuệ lao đến cầm tờ giấy trên tay
Tiểu Tuệ, xin lỗi vì đã rời đi mà không báo trước. Tỷ đi, nhưng muội đủ khả
năng xoay xở đúng không ? Khi muội đủ 11 tuổi, hãy đến học viện Sử Lai Khắc,
ta tin tưởng muội có thể vào đó một cách thuận lợi. Thật xin lỗi.
Nguyệt Tuệ vò nát tờ giấy trong tay, cười sằng sặc, nhưng trong tiếng cười
mười phần thê lương
" Rốt cuộc, các người cũng đều bỏ tôi. "
Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng vậy. Cha mẹ vì nàng vô dụng phế vật mà rời
đi, bạn bè vì thấy ánh hào quang của nàng mà rời đi, tất cả... đều rời đi.
" Tiểu Tuệ, đừng bi quan như vậy. "
Giọng của Lôi Ly từ trong Tinh Thần Hải vang lên. Thấy Nguyệt Tuệ không nói
gì, Lôi Ly nói tiếp
" Những sự tình mà muội đã trải qua trước đây ta không biết. Nhưng hiện tại và
tương lai đâu chỉ có mình muội đâu ? Còn có hai ngừoi chúng ta, và còn có thể
là những người bằng hữu mà muội gặp được trên con đường tu luyện nữa. "
" Đúng, họ ruồng bỏ muội, nhưng muội hãy cứ trở nên thật cường đại, đến lúc
đó, ai sẽ là người phải tiếc nuối đây ? Không có những người đó, sẽ có người
khác. "
" Họ tự cho mình là đúng, vậy phải chứng minh là họ sai. Thiên phú của muội,
thực lực của muội sẽ là thứ chứng minh tất cả, lời nói chỉ là nói suông, đâu
có chứng thực. "
Nguyệt Tuệ không nói gì, chỉ lắng nghe, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn về
phía cửa sổ
" Cô tịch... là điều duy nhất muội không chịu đựng được. "
" Vậy thì giờ muội có chúng ta ! "
Hắc Phượng từ đâu ra chen vào, lập tức Nguyệt Tuệ nghe thấy Lôi Ly gầm lên
" Con gà khét kia, ngươi đập vào đâu đấy hả ? "
" A, là hàng thật hả, ta tưởng là fake chứ "
" Phụt... Hahahaa... "
Nguyệt Tuệ phá lên cười, cười đến đau cả bụng, chỉ còn thiếu mỗi nước nằm ra
cười lăn lộn thôi.
Hắc Phượng cũng cười khúc khích, Lôi Ly vừa tức vừa buồn cười, ở trong Tinh
Thần Hải quay ngoắt đi, nhưng hai vai rung rung đã bán đứng nàng.
Sau khi Nguyệt Tuệ lấy lại tinh thần, Lôi Ly và Hắc Phượng trong Tinh Thần Hải
trò chuyện với nhau.
" Con bé này suy nghĩ tiêu cực quá ! "
Hắc Phượng than thở.
Lôi Ly liếc nhìn Hắc Phượng, nói
" Nhưng ta thật không thể hiểu được, một đứa trẻ mới sáu tuổi lại có những suy
nghĩ như vậy... giống như người đã từng trải vậy. "
Hắc Phượng lặng im không nói gì, Lôi Ly nhìn nàng một cách khó hiểu, chọc chọc
vào Hắc Phượng.
" Lôi Ly, chí ít có ngươi để trò chuyện, nếu không thực sự sẽ rất cô đơn. "
Lôi Ly ngẩn người, cười tự giễu
" Càng cường đại, người ta lại càng cô đơn. Đến khi đứng đầu cái thiên hạ này,
chẳng phải chỉ còn có một mình sao ? Đó mới là điều đáng sợ nhất. "
Hắc Phượng gật gật đầu, cười nói
" Hi vọng tiểu Tuệ có thể có những bằng hữu luôn ở bên cạnh... "
---
" Vậy là hôm nay hai người sẽ hướng dẫn muội tu luyện sao ? "
Hắc Phượng dùng sức gật gật đầu, chỉ vào cô gái tóc tím bên cạnh
" Con thằn lằn này sẽ giúp muội hiểu về Thất Hệ Ngân Thương. Dù sao thuộc tính
Không Gian của ta muội cũng không được sử dụng. "
" Ngươi nói ai là thằn lằn, con gà khét kia ? "
" Ta nói ngươi đó, sao nào ? "
Vậy là màn đấu khẩu quen thuộc của hai người Lôi Ly và Hắc Phượng đã xuất
hiện.
Dù cảnh tượng tình tỷ muội vừa diễn ra tối hôm qua, hôm nay kịch bản đã thay
đổi.
Ai, ta cần một không gian im lặng.
---
Chương này không viết được nhiều, chương sau sẽ bù :>