Người đăng: VoDanhHoangThiChương 5 : Lần Đầu Chiến Ma Thú
Cũng được nữa năm sau sự kiện kia, cuộc sống của Hoàng Thiên tốt hơn rất nhiều. Mua được căn nhà nhỏ ở trong trấn, không phải ở bụi nữa. Cũng nhờ Diệp thúc cho lên làm thợ chính mới kiếm được nhiều tiền hơn. Số tiền đó giúp hắn mua được thứ mình cần, thứ mà hắn ao ước từ lâu.
Khi hắn kiểm tra thuộc tính ma pháp của mình, khiến hắn đau đầu không thôi a. Cơ thể Hoàng Thiên là cơ thể 3 thuộc tính băng, phong, lôi a. Toàn là thuộc tính ngon thôi, nhưng khiến cho hắn đau đầu là ma pháp của 3 thuộc tính này rất ít, nếu có thì toàn là giá trên trời thôi. Hắn không có tiền mua ma pháp cho nên chỉ tự mày mò. Ai ngờ mò sao tạo được cái ma pháp tạo cái khiên nhỏ bằng băng, mà cái khiên chỉ nhỏ bằng cái đĩa thôi. Hoàng Thiên đặt tên chó là Băng thuẫn. Chỉ cần hắn dùng ý niệm điều khiển băng nguyên tố liên kết lại với nhau là tạo thành cái khiển nhỏ nhỏ xinh xinh.
Còn lôi phong thì hắn chưa mò ra cái gì chỉ có thể điều khiển chơi chơi thôi. Như trồi nóng thì tạo ít gió, nhóm bếp thì cho ít lôi điện thế là có lửa a. Cũng may là Hoàng Thiên có thể cho lôi điện dung hợp vào thân kiếm, kiếm lực phá hoại mạnh hơn trước.
Tu luyện ma pháp tới bây giờ Hoàng Thiên đã bước vào hàng ngũ ma pháp sư cấp 1.
Lần kết thúc mò mẫm hắn có ý định tìm ma thú cấp 1 đánh nhau thử xem, có khi lại có lĩnh ngộ mới thì sao.
Hoàng Thiên đứng trước cổng trấn, thân một bộ giáp trụ đầy loại chất liệu, hông đeo một thanh kiếm nhỏ dài gần 1m. Lương đeo trường cung cùng hộp đựng tên. Đầu tóc được bao phủ bởi mũ những vẫn có thể thấy gọn gần hơn trước. Ánh mắt hắn sắc bén hơn nhiều, khuôn mặt đôi phần tuấn tú hơn trước. Tổng quan nhìn lại Hoàng Thiên bây giờ cũng không khác gì ăn mày là bao nhiêu, nhưng phải gọi là ăn mày cao cấp a. Giáp thì lắp vá lung tưng, vỏ kiếm và hộp trên bằng ống trúc. Điều này đã được chứng minh, từ khi hắn từ nhà ra đến đây thì hắn luôn là đề tài chính được bàn luận.
" Thằng kia nó trốn trại nào ra vậy? "
" Thời trang mới hả mọi người "
" Đoàn kịch nào mà ta không biết nhỉ "
Hoàng Thiên nhà ta là trung tâm của bản tin vịt Thanh Vân trấn a. Cái này gọi là vô tình nổi tiếng thôi, chứ anh Hoàng Thiên nhà ta đâu muốn đâu. Vét nguyên liệu mãi chế được bộ giáp, chế lại thanh kiếm thì không có tiền mua vỏ đành lấy ống trúc nhét đại vô, bộ cung thì có từ trước rồi. Khổ thân cho dân đói nghèo a.
Hít một hơi thật sâu, toàn thân khởi động, tốc độ của hắn bây giờ nhanh hơn trước rất nhiều. Hắn luyện thân thể mạnh mẻ nhưng không thể làm được điều này, tốc độ này là nhờ có phong ma pháp trợ giúp hắn bỏ qua lực cảng không khí khiến tốc độ hắn tăng lên rất nhiều.
Lao thẳng một mạch vào khu rừng âm u, Hoàng Thiên không hề giảm tốc độ. Chân đạp mạnh xuống đất khiến hắn bật lên phía trước, đạp vào thân cây tạo lực đẩy lao về phía trước cứ như thế, Hoàng Thiên di chuyển trên không thông qua cây cối xung quanh.
Hắn cũng tìm kiếm không lâu thì đã gặp một con Hỏa lang thú và cuộc chiến đầu tiên của Hoàng Thiên bắt đầu.
Hoàng Thiên rút thanh kiếm bên trong ống trúc ra. Một thanh kiếm chỉ có một bên lưỡi xuất hiện, có thể nhận ra ngay đây là một thanh katana phiên bản của Hoàng Thiên. Một thanh kiếm mũi nhọn bị tù a, không phải Hoàng Thiên không muốn làm mũi nhọn nhưng nguyên liệu lại không có dẫn đến thiếu hụt a. Lúc hắn rèn xong không nhịn được cười mà cười cả buổi mới thôi. Thanh katana như con dao i-nox ( con dao hình chữ nhật ý) đập dẹp lại rồi kéo dài ra. Có thể nói là con dao cải tiến bởi nhà thợ rèn huyền thoại Hoàng Thiên a .
Kiếm vừa ra, lôi điện được gia trì, thân hình Hoàng Thiên liền lao tới chỗ Hỏa lang thú hướng cổ của nó mà chém tới. Hỏa lang thú cũng phản ứng nhanh nhạy liền nhúng người nhảy ra phía sau. Vừa đáp xuống đất liền vồ lại phía Hoàng Thiên, Thấy trải sắc nhọn đang vồ tới Hoàng Thiên phát động khiên băng.
" Băng thuẫn "
Trảo của Hỏa lang thú vồ trúng khiên băng khiến tốc độ chậm lại, lúc vồ tới chỗ Hoàng Thiên thì hắn đã thuận lợi lui lại. Hoàng Thiên tiếp tục tấn công, một kích rồi lui lại cứ thế trận đấu diễn ra càng kịch liệt. Hai bên đều bị thương, nhưng Hoàng Thiên dẫu sao cũng là con người nên hắn chật vật hơn rất nhiều. Còn không nói hắn liên tục dùng ma pháp tạo Băng thuẫn cũng khiến lượng pháp lực của hắn bị tiêu hao rất nhiều.
Đầu óc Hoàng Thiên đang hoạt động hết công suất nghỉ ra được cách hạ con Hỏa lang thú này . Đột nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, nghĩ là làm. Hoàng Thiên thúc đẩy pháp lực điều khiển phong nguyên tố gia tri xung quanh mình. Rồi thử di chuyển, bước vài bước hắn ta bật cười.
" Ha ha… đúng là nhanh hơn thật a "
" Kết thúc đi con Hỏa lang thú chết bầm "
Hoàng Thiên nhìn Hỏa lang thú rồi lẩm bẩm. Ý niệm vừa động, lượng lôi điện trên kiếm gia tăng. Hắn lao với tốc độ nhanh nhất về phía con ma thú sấu số.
" Phụt "
Tia máu phóng ra từ cổ Hỏa lang thú , nó không kịp kêu gào gì cả liền nằm gục xuống đất, hai mắt không còn sinh cơ. Hoàng Thiên ngồi tại chỗ, thở ra một hơi. Lúc này hắn Mô hôi khắp người, ước đẫm cả áo, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến hắn cảm thấy mát lạnh toàn thân truyền tới.
" Phù,.. Mệt chết đi được "
Hắn than thở vì sự mệt mỏi toàn thân truyền tới. Khí lực thì cạn, pháp lực cũng cạn luôn, giờ Hoàng Thiên chỉ muốn ngủ một giấc thật đã mà thôi. Nhưng hoàn cảnh hiện nay không cho phép a. Giờ hắn mà ngủ thì hắn làm một giấc thiên thu luôn ấy.
" Ráng lên ráng lên, tiền sắp về túi rồi. 2triệu4 đó a. Cố lên cố lên "
Hoàng Thiên tự nhủ một câu cho tinh thần phấn trấn, hắn đứng dậy đi về phía Hỏa lang thú. Nhìn Hỏa lang thú trước mắt khiến Hoàng Thiên nhớ lại ngày hắn giúp bọn Đô Ngưu a, mà nhớ lại số tiền kia lại khiến hắn ấm ức.
Hoàng Thiên dùng lực bê cả thân thể con thú lên vai, thân thể cồng kềnh kia khiến hắn lão đảo một hồi mới vững.
" Nặng thế! "
Cảm thấy sức nặng của Hỏa lang thú khiến Hoàng Thiên cảm thán. Cũng may có phong ma pháp gia cố khiến nhẹ đi không ít chứ không thì khỏi làm gì được.
Hoàng Thiên cứ thế mà vác về Thanh Vân trấn, quá trình bán tương đối thuận lợi. Hắn thu về túi 2triệu 4, khiến hắn mừng không thôi. Với số tiền này hắn có thể làm rất nhiều thứ. Nhưng chế tạo một bộ giáp hoàn chỉnh, chế tạo thanh kiểm lỗi của hắn… nhiều thứ hắn cần làm lắm.
Đang trên đường về nhà thì Hoàng Thiên thấy bên đường một thiếu niên 15 16 ngồi bên tấm bản với đầy chữ chi chít.
" Bán thân táng mẹ "
Cũng may tên Hoàng Thiên kia hồi nhỏ cũng học hành đàng hoàng, chữ nghĩa không đến nỗi không thì vừa nghèo vừa bị mù chữ nữa thì khổ. Hoàng Thiên nhìn thiếu niên, sau đó đột nghĩ ra gì đó, nên tiến lại gần rồi hỏi.
“Ngươi cần bao nhiêu ? “
“ 200 ngàn”
Thiếu niên ngẩn đầu nhìn Hoàng Thiên trả lời. Không nói gì thêm Hoàng Thiên lấy ra 200 ngàn đưa cho tên thiếu niên kia, hắn để lại địa chỉ rồi rời đi. Hắn để cho tên kia an táng mẹ, rồi mới tới. Hoàng Thiên cũng không sợ bị lừa, trực giác nói cho hắn như vậy.