Chương 4 : Vỡ Mộng


Người đăng: VoDanhHoangThiChương 4 : Vỡ Mộng

Thu hoạch lần đi săn cũng không tệ, được 380 ngàn đủ cho hắn làm rất nhiều điều a, đặc biệt là học ma pháp. Hắn thèm nhỏ dãi rồi, nhìn thấy người ta phóng thích ma pháp mà kích thích làm sao. Theo số tiền này đủ cho hắn sắm một dụng cụ dạy cách cảm ứng và khống chê các nguyên tố, như vậy với hắn là đủ rồi, cộng kiếm thuật hắn có chỉ cần dung hợp ma pháp vào kiếm kĩ là có thể công kích được ma thú rồi.

Sách dạy cách tu luyện ma pháp được lưu truyền rộng rãi khắp đại lục. Chủ yếu ở những nơi phồn vinh được lưu truyền rộng rãi, nhưng ở nơi hẻo lánh như Thanh Vân trấn này thì phải bỏ tiền ra mua để học. Cho nên hầu hết người dân ở đây đều không có điều kiện tu luyện mà nên chỉ sinh sống bình thường ma thôi. Trừ những gia tộc được xem như giàu có ra thì mới có thể mua chĩnh về cho người trong gia tộc mình học ma pháp. Ở Pháp Linh đại lục, mọi ma pháp đều các bật tiền bối bỏ không biết bao nhiêu thời gian gian để sáng tạo ra. Cho lên để lưu truyền cho con cháu đời sau, nên họ đã chuyển hóa những ma pháp đó thành chú ngữ sau đó phong ấn vào Quyển trục ma pháp. Chú ngữ được phong ấn trong Sách ma pháp có thể bảo toàn rất lâu, đặt biệt còn có thể tu bổ để tăng thêm thời gian sử dụng

Thể chất con người sinh ra đều ẩn chứa khả năng hấp thụ ma pháp nguyên tố , ví dụ như người sinh ra kim thể thì chỉ học được ma pháp hệ kim mà thôi. Để biết được mình có thể chất nào thì phải dùng tới Ma Tinh thạch, một lại đạo cụ do các tiền bối cổ xưa chế tạo ra , nó có khả năng thông qua cơ thể để hấp thụ ma pháp nguyên tố trong tự nhiên rồi phát ra màu tương ứng với các hệ, mục đích chủ yếu để nhận biết hệ thuộc tính của bản thân.

Cũng may là Ma tinh thạch và sách dạy ma pháp giá tiền trong phạm vi mà Hoàng Thiên có thể mua được. Điều này khiến hắn ta phấn khích không thôi, cả đêm cứ hí hửng không ngủ được .

Sáng sớm Hoàng Thiên nha ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi tiến vào trấn. Trên đường đi tay hắn ôm khư khư trước ngực, đầu ngó tới ngó lui như thằng ăn trộm a. Tại sao hắn lại hành động như thế, rất đơn giản vì hắn sợ bị cướp a. Người hắn có một cục tiền 380 ngàn a, hắn sợ lại không may gặp lũ cướp thế là đi tong luôn. Hắn vỡ mộng.

Quảng đường còn một nữa là tới, đột nhiên phía xa xuất hiện một nhóm người áo đen cưỡi ngựa lao tới. Hoàng Thiên thấy thế liền quay đầu, vừa quay lại lũ người kia đã có người quát to.

“ Đứng lại cho ta, bước thêm một bước là xác định đi con”

Hoàng Thiên giờ nay khóc không ra nước mắt, hắn sợ điều này nhất a, mà nó lại sảy ra mới cay cú chứ. Hắn chỉ biết mắng thầm.

“ Bọn chúng mi lỗ mũi sao thính thế, có vài đồng bạc lẻ mà cũng ngửi ra”

Tuy mắng thế nhưng hắn vẫn đứng lại. Rồi quay đầu về phía bọn cướp, trước mặt hắn là một nhóm khoảng 10 người, toàn thân màu đen, lại bịt mặt không nghĩ cũng biết là cướp rồi. Tên đầu lĩnh xuống ngựa nhìn Hoàng Thiên quát.

“ Ngươi cũng biết chúng ta là ai rồi, mau giao hết tài sản ra đây.”

Hoàng Thiên không chút do dự móc túi tiền đưa cho tên thủ lĩnh kia, giờ này hắn chỉ biết mắng thầm cho hả giận mà thôi.

“ Biết con khi a, ta có muốn gặp các ngươi đâu mà biết với không”

Tên thủ lĩnh cầm túi tiền của Hoàng Thiên mở ra xem, sau đó mặt hắn đen lại nhìn Hoàng Thiên rồi chửi ầm lên.

“ Chỉ có bây nhiêu thôi sao, ngươi hết yêu ba mẹ rồi phải không? “

Hắn làm sao không tức cho được, Hoàng Thiên nhà ta giàu lắm a, giờ này lòng Hoàng Thiên như bị rắc muối a.

“Cả gia tài của ta chỉ có bấy nhiêu, cực khổ lắm mới kiếm được a, ngươi lấy hết của ta rồi con chê ít là sao”

Hoàng Thiên giận muốn xì hơi, mà hướng tên thủ lĩnh khai báo.

“ Đại gia gia, tiểu nhân chỉ là tên ăn mày vừa nhặt được ít tiền làm gì có thiều a. “

Nghe Hoàng Thiên tự nhận mình là ăn mày khiến hắn tỉ mỉ dò xét cả người Hoàng Thiên một phen, tuy thân thể khá khỏe mạnh nhưng hắn lại có cái đầu tóc ổ quả, bộ đồ thì quần này áo nọ không được hoàn chỉnh. Thấy vậy tên thủ lĩnh mặt bớt đen đi khá nhiều. Biết hoàn cảnh tên này không tốt nên hắn đành chịu, nhưng con tức vẫn còn nên chửi ầm lên.

“ Đậu xanh, tốn thời gian của lão tử”

Hắn nép lại cho Hoàng Thiên vài tờ tiền rồi leo lên ngựa, cùng đồng bọn chạy đi hướng khác. Hoàng Thiên nhặt mấy tờ tiền kia lên lẩm bẩm.

“ Trả thì trả hết đi chứ sao trả lại được vài đồng vậy trời”

Hoàng Thiên giờ chỉ hận mình không phải con gái để kiếm chỗ nào mà khóc thôi.

“ Ôi, giấc mộng của ta… . “

Lúc có được số tiền kia, quảng đường đến với giấc mộng của hắn là từ căng nhà mà hắn ở hiện tại tới Thanh Vân trấn thôi. Mà bây giờ lại xa tít trân trời rồi.

Nhìn bọn cướp ở xa xa, Hoàng Thiên đột nhiên chửi ầm lên.

“ Cái bọn khốn nạn, lão tử sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ta sẽ cướp sạch sẽ các ngươi không chừa cái gì”

Hắn cứ như thế mà đứng chửi, mệt thì nghỉ xong chửi tiếp. Phía xa xa tên thủ lĩnh đoàn cướp đột nhiên hắt xì. Tay hắn xoa xoa mũi than.

“ Lão tử có làm gì xấu đâu mà hắt hoài ta”

Có gì xấu đâu, đâu có đâu chỉ là cướp của Hoàng Thiên ăn mày nha ta có tí tiền thôi mà.

Hoàng Thiên chửi bới đến tận trưa với dừng, lúc này hắn mới bình tĩnh lại. Đứng đó suy nghĩ một chút rồi thở dài.

“ Ài… thôi chịu thôi, số nó thế đành chịu. “

Hoàng Thiên xoay người, tiến về hướng Thanh Vân trấn đi tới, lòng hắn đau khổ không thôi nhưng hắn không được bỏ bê việc làm a, không là chết đói thì khổ.

Thấy Hoàng Thiên đột nhiên đi làm khiến Diệp thúc tò mỏ hỏi.

“ Sao giờ lại đi làm? chưa hết ngày nghĩ mà”

“ Đột nhiên ta muốn đi làm a, ở nhà chán quá”

Hoàng Thiên đành cười khổ trả lời Diệp thúc. Lòng hắn có muốn đâu, đáng ra bây giờ hắn đang ngồi ôm sách dạy ma pháp và Ma tinh thạch về nhà a, chứ đến đây làm gì cơ chứ.

“ Vậy hả, thế thì vào phụ ta một tay”

Diệp thúc cũng không hỏi thêm nữa mà kêu Hoàng Thiên vào phụ luôn, hắn cũng đã quen với việc có Hoàng Thiên phụ giúp rồi, không có Hoàng Thiên hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Hoàng Thiên thay bộ y phục cho thợ rèn rồi bắt đầu ngày làm việc trong ấm ức.

“ Thôi cố lên, vì một tương lại tươi sáng a”

Giờ Hoàng Thiên chỉ biết động viên mình thôi chứ sao giờ. Cuộc sống hắn cứ thế diễn ra bình thường không thể bình thường thường hơn.


Nguyệt Ảnh Kiếm Sư - Chương #4