Người đăng: VoDanhHoangThiChương 3: Hỏa Lang Thú
Kết thúc mùa đông lạnh giá là sự bắt đầu của muôn hoa đua nở, màu xanh ngọc của lá bao trùm quanh Thanh Vân trấn. Hoàng Thiên tới với thế giới này cũng được 2 tháng, một khoản thời gian âm u đối với hắn. Tuy giờ Hoàng Thiên có thể no bụng nhưng chả làm được gì ngoài luyện tập cơ thể còn với ma pháp quan trọng nhất thế giới này hắn còn chưa được đụng tới.
Sắp tới chính là mùa thú rừng sinh nở cũng là lúc tụi yếu nhất, cho nên người dân bình thường tổ chức đi săn trong thời gian này. Đối với họ lông thú,thị thú, gân thú rất quý thậm chí đối với những pháp sư cũng có chỗ dùng. Hoàng Thiên nhân cơ hội này kiếm thêm ít tiền mà học ma pháp. Ngoài săn thú rừng ra các pháp sư cũng tổ chức săn ma thú, mà cuộc săn này chỉ có pháp sư có thể tham gia mà thôi, người thương ma thú gầm một tiến là sợ đến đứng không nổi rồi chứ nói gì đến săn mà săn thì tên, hay đao kiếm không được gia cố bởi ma pháp thì có thể làm được gì chúng nó.
Đối với hắn phụ giúp ở tiệm rèn cũng chỉ đủ ăn mà thôi chứ không có dư thừa. Ngoài đủ khí lực luyên võ ra thì trả làm được gì.
Hôm nay là ngày Hoàng Thiên xin nghỉ ở tiệm rèn vài ngày để đi săn, hắn chuẩn bị khá chu đáo. Một ít thức ăn, túi nước, một ít thuốc trị thương,một cái túi lớn, hắn dốc hết gia tài để chuẩn bị cho cuộc đi săn lần này. Bề ngoài hắn đã thay đổi rất lơn tuy mười năm tuổi nhưng lại mang dáng vóc thanh niên mười bảy mười tám tuổi, thân hình to cao, cơ bắp từ khối, đố là quá trình luyện tập và phụ trèn của hắn. Gương mặt anh tuấn nhưng lại có đầu tóc bù xù nhìn như thằng bị sét đánh, nếu bôi tro lên mặt hắn nữa thì khổ phải đoán. Hên là hắn cũng sắm cho mình một bộ vãi thô chứ không là nhìn hắn y như thằng vừa bị sét đánh song bị chạm rồi chạy long nhon. Tay cầm cây cung tự chế, nó được Hoàng Thiên gia công lại khá nhiều lên rất thuận tay, trên lương buột một ống trúc chứa một bó trên hình dáng bất đồng, lông gà lông vịt có cả. Bên hông buột một ống tre bọc một thanh kiếm. Thanh kiếm do hắn bòn mót nguyên liệu thừa mà ren ra, tuy vậy nhưng vẫn ra dáng một thanh kiếm bình thường, nhưng nó lại khá ngắn.
Hoàng Thiên dập tắt đống lửa rồi tiến về phía rừng sâu. Trên đường hắn phát hiện rất nhiều thợ săn, nhưng hộ lại tụ tập thành một nhóm, ít người đi riêng lẻ. Dần vào phía trong người cũng dần ít đi, Hoàng Thiên cũng bắt đầu tậm trung quan sát xem có con mồi nào không. Đi gần nưa ngày không phát hiện được gì, đột nhiên hắn phát hiện có động tỉnh liền lúp sau gốc cây lơn để quan sát. Nhìn phía phát ra tiến động hắn thầm hô.
“Linh dương.”
Một con thú cao 1 m 6 , lông vàng cam, trên đầu có hai cái sừng xấu xí đang gặm lá cây.
Hoàng Thiên từ từ dương cung rồi lấy một mũi tên trong ống trúc ra, tiếng kéo tên rất kẽ, mũi tên hướng cổ con linh dương mà chỉ.
“Viuzzz.”
Tiếng rít gió kẽ vang lên, mũi tên đã xuyên qua cổ con linh dương , khiến nó lão đão một hồi rồi gục xuống. Hoàng Thiên đi tới miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Thiện tai thiện tai a.”
Hắn đánh người cũng đánh qua, chém người cũng chém qua nhưng đối với động vật thì hắn vẫn cảm thấy tội nghiệp a, chỉ là động vật thôi còn ma thú thì miễn bàn. Chưa kịp tới gần thì Hoàng Thiên đã nghe được tiếng grừ phía xa, đánh mắt nhìn qua hắn thấy một bầy linh cẩu đang lao tới, không cần suy nghĩ nhiều Hoàng Thiên co gò lên chạy, vừa chạy vừa chửi.
“Các ngươi chui từ đâu ra vậy lũ linh cẩu đáng chết.”
Hắn chạy liền một mạch không dám dừng, khí lực đã cạn Hoàng Thiên dựa vào gốc cây ngồi xuống, hắn không ngừng thở dốc. Khắp người đầy mồ hôi, những cơn gió thôi qua khiến hắn mát lạnh. Vừa đưa tay lau mồ hôi trên chán vừa than.
“Chưa gì đã gặp xui xẻo rồi.”
Khuôn mặt hắn bây giờ hiện lên vẽ bi thương. Than lên than xuống.
“Tiền của ta tiền của ta.”
Giờ đây hắn khóc không ra nước mắt, mãi mới kiếm được con mồi, thuận lợi bắn hạ mỗi tội không được hưởng, phải nhường cho lũ không công a. Nghỉ ngơi được một lúc thì phía đông phát ra tiếng đánh nhau, Hoàng Thiên tò mò cũng nhìn qua thấy một nhóm người đang chiến đấu với một con quái thú lông đỏ to lớn hình dáng đôi chút giống chó sói. Khi hắn hắn thấy con quái thú kia , đầu óc bắt đầu nhớ tới một số mô tả của những tám chuyện bên quán trà và xác định được con quái thú này là gì.
“Hỏa lang thú - ma thú cấp một.”
“Ôi, số mình sao nó đen thế.”
Hắn lập tức đứng bật dầy, chạy xa khu vực đang giao đấu ra, nhưng hắn không kìm được lòng hiếu kì về ma pháp của thế giới này lên không có rời đi mà đứng phía xa xem chiến.
Đội ngũ kia có lăm người, ba nam hai nữ. Nam tử to con cầm một cây cự phủ thân mặc giáp trụ điên cuồng tấn công Hỏa lang thú, hai nam tử khác một mgười cầm kiếm một người cầm đao di chuyển xung quanh chờ thời cơ đánh ra một kích vào chổ trọng yếu của Hỏa lang thú . Hai người con gái kia ray cầm pháp trượng thay phiên nhau phát ra công kích ma pháp.
Những lại ma pháp này chủ yếu điều khiển nguyên tố tự nhiên , như tên to con kia điều khiển thổ tạo cho mình cái khiên từ đất mọc lên đở trảo của Hỏa lang không là tạch lâu rồi. Hay cô pháp sư nữ kia, tạo ra những quả cầu nước bay tới hỏa thú rồi bạo liệt khiến nó bị chấn động không nhẹ. Thế cục cứ dằn co, nhóm năm người kia có dấu hiệu kiệt sức, nhưng hỏa lang thì đang tròn trạng thái cuồng bạo. Hoàng Thiên lại thầm nghĩ.
“Lại chuẩn bị chạy nữa a, kì này môn điền kinh mình lại tiến bộ rồi.”
Nhưng sau đó không biết hắn nghĩ gì từ từ tiến lại vùng giao đấu, tay phải cầm cung tay trái kéo tên hướng hỏa lang thú nhắm tới.
“Vuizzz”
Mũi tên từ cung bắn ra kéo theo tiếng rít của không khí. Mũi tên kia khá chuẩn bắn chúng vào một bên mẳ của hỏa lang, khiến nó gầm lên đau đớn.
“Grầm…”
Nhóm người thấy được cơ hội liền toàn lực công kích. Thủy cầu, hỏa cầu bay tới, kiếm - đao quan ẩn chứa kim nguyên tố, cự phủ chém tới.
“ ̀m ….”
Năng lượng bạo liệt, lấy hỏa thú làm tâm lang ra xung quanh. Khiến Hoàng Thiên bị chấn bay ra sau, cả người đập mạnh vào thân cây. Chấn động này khiến người khắp người đau nhức, khóe miệng hắn đã xuất hiện vệt máu đỏ tươi.
Phía bên kia Hỏa lang thú sau khi bị công kích thì nằm bất động trên mặt đất, con mắt còn lại oán hận nhìn về phía Hoàng Thiên nó hận vì Hoàng Thiên chỉ là một nhân loại bình thường, đối với nó không khác gì con kiến hôi lại khiến nó mất đi sinh mệnh như thế.
Còn nhóm người thì ngồi tại chổ tay chống vũ khí thở hỗn hễn, mồ hôi chảy ròng ròng. Trên khuôn mặt bọn họ tràn đầy vui sướng và may mắn. Sau một hồi dưỡng sức 5 người cùng đứng dậy hướng Hoàng Thiên đi tới. Thấy thế Hoàng Thiên cũng cố gắng bò dậy xem chuyện gì.
Nam tư to con kia đi đầu, tới gần chổ Hoàng Thiên thì dừng lại hai tay ôm quyền khách khí nói.
“Tại hạ Đô Ngưu.”
Hắn nhìn qua hai nam tử còn lại tiếp tục giới thiệu.
“Đây là hai anh em Võ Nhất, Võ Nhị.”
Võ Nhất, Võ Nhị được Đô Ngưu giới thiệu cũng hướng Hoàng Thiên cúi chào. Đô Ngưu tiếp tục chỉ hai nữ tử giới thiệu.
“Đây là Thu Hoa và A Phỉ.”
“Chào mọi người ta là Hoàng Thiên.”
Hoàng Thiên cũng hướng mọi người chào hỏi rồi tự giới thiệu. Đô Ngưu lại một lần nữa ôm quyền.
“Ta thay mặt mọi người cảm ơn Hoàng thiếu hiệp trợ giúp.”
“Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Hoàng Thiên khoách tay khiêm tốn trả lời. Đô Ngưu không để ý Hoàng Thiên từ chối lời cảm ơn hắn lại nói tiếp.
“Ta cũng là người thẳng thắng, như vầy đi Hoàng thiếu hiệp, ngài cũng có công giúp chúng ta giết Hỏa lang thú nên thiếu hiệp xứng đáng nhận một phần lợi ich.”
“Thế không được a, ta có làm gì đâu mà hưởng.”
Hoàng Thiên vội từ chối, lòng muốn lắm nhưng không dám, lòng người luôn rất hiểm ác nên hắn chỉ có thể cắn răng từ chối mà thôi. Cô gái pháp sư hệ hỏa tên Thu Hoa cũng lên tiếng.
“Như vậy sao được, nếu không có Hoàng thiếu hiệp chúng ta có khi mất mạng lâu rồi. Cái này xem như chúng ta trả ơn cứ mạng đi.”
Đám người kia không hẹn mà gập đầu ý với Thu Hoa Hoàng Thiên muốn đồng ý ngay nhưng hắn giả bộ do dự một hồi mới đồng ý.
“Thu Hoa nói đúng, xin Hoàng thiếu hiệp đừng từ chối.”
“Được rồi, vậy ta đành mặt dày xin nhận.”
Năm người đều nở nụ cười, Đô Ngưu bắt đầu tính toán giá của Hỏa Lang thú rồi phân chia lợi ích cho mọi người.
“Theo giá thị trường con Hỏa lang thú này giá 2triệu4 , chúng ta có 6 người mỗi người 400 ngàn, mọi người ó ý kiến gì không.”
Tất cả cùng lắc đầu, đặc biệt là Hoàng Thiên, hắn là người lắc mạnh nhất. Thấy tất cả không có ý kiến Đô Ngưu hướng Hoàng Thiên hỏi.
“Không biết thiếu hiệp có thể cùng chúng ta về trấn bán hỏa lang rồi chia được không?.”
Suy nghĩ một chút Hoàng Thiên rồi trả lời.
“Ta còn có việc không thể theo mọi người được.”
“Như vầy đi, trên người mọi người có tiền mặt đưa ta thiếu cũng được.”
Hắn hắn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến.Hoàng Thiên sợ lại phát sinh biến cô như lúc nãy thì khổ, nên quyết định lấy luôn tiền mặt. Đám người Đô Ngưu cũng không có ý kiến nào khác, nên đành chấp nhận. Bọn họ đều móc sạch túi mới gom được 380ngàn đưa cho Hoàng Thiên a, thiếu 20 ngàn thôi khiến Hoàng Thiên đau lòng không thôi a, một ngày công của ta đó a.
Sau khi đám người kia rời đi, hắn cũng trở về căng nhà lá của mình nghĩ ngơi, hôm nay hắn cũng khá mệt rồi.