Chương 2: Diệp Phong


Người đăng: VoDanhHoangThiChương 2: Diệp Phong

Hoàng Thiên từ trong rừng chui ra, đi thẳng về phía những ngôi nhà đang mọc sang sát nhau ở phương xa. Đó là nơi toạ lạc của Thanh Vân trấn, nơi mà Hoàng Thiên dởm trước kia sinh ra và lớn lên. Thanh Vân trấn chỉ là mát cái trấn nhỏ thuộc Ảnh Nguyệt thành. Xung quanh bao phủ bởi rừng rậm, cũng may có binh lính do Ảnh Nguyệt thành phái tới trấn giữ nên không bị ma thú tấn công. Bước từng bước, mỗi bước hình ảnh kia lại rõ ràng hơn, chi tiết hơn. Những ngôi nhà mang kiểu dáng trung cổ, phong cách phương đông kết hợp với đôi nét của phương tây, tạo nên những kiến trúc hoa mĩ, độc đáo.

Hình ảnh kia càng ngày càng rõ, trước mắt hắn là những bước tường đá, phía sau đó là những mái ngói đầy màu sắc. Không chỉ thế có những tòa kiến trúc hai lầu thấp thoáng bón người lui tới. Đi về phía cổng trấn, Hoàng Thiên nhìn thấy hai binh sĩ đứng gác hai bên, trên người bọn họ mặc mát bộ giáp trụ màu bạc, đầu đội mũ tay cầm trường thương, trông rất nghiêm trang.

Hoàng Thiên cất bước tiến vào trong trấn, càng vào trung tâm, lượng người ngày càng nhiều hơn. Trung tâm trấn là mát khu mua bán, ở đây bày bán rất nhiều mặt hàng khác nhau. Vừa đi vừa nhìn xung quanh, hắn pháp hiện người ở đây chủ yếu là thường dân, rất ít linh giả. Lâu lâu mới thấy mát tốp người tạo thành dong binh đoàn. Mọi linh giả có tập trung với nhau cùng làm nhiệm vụ hay săn ma thú rồi chia sẽ lợi ích cho nhau, hình thức như thế được gọi là dong binh đoàn.

Hắn đi tới đâu cũng thu được những ánh mắt khinh bỉ, xen với những ánh mắt đó là những ánh thương hại của mọi người xung quanh. Điều này cũng không có ảnh hướng tới Hoàng Thiên, đơn giản hắn đã chai lì cảm giác này rồi.

Trên đường đi, Hoàng Thiên cũng bắt đầu suy tính xem hắn làm được nghề gì. Cứ như thế hắn đi tới mát khu vực tấp nập người qua lại, âm thanh trao đổi càng ngày càng lớn, tạo lên sự ồn ào náo nhiệt nơi chợ búa.

“Mua chiến giáp đi, mua chiếm giáp đi,1 triệu một bộ , bán lẽ mỗi món 200 ngàn… mại zô mai zô.”

Đó âm thanh gần hắn nhất, Hoàng Thiên nhìn qua phía phát ra tiếng rao. Một vị trung niên đang cầm mát chiếc nón quơ qua quơ lại la hét. Phía bên dưới bày vài bộ giáp trụ làm từ hắc thiết. Nghe được giá mà khiến hắn thầm than,với 200 ngàn đủ hắn ăn cả tháng a. Đúng là không có tiền thiệt thòi biết bao, lúc này quyết tâm kiếm tiên của hắn lại tăng lên.

“Cần tuyển thủy pháp sư cấp 1 vào đội săn Hỏa lang thú. Nhanh nhanh bà con ơi.”

Ở xa xa phía mát bình đài, mát đại thúc đang hô to tuyển người vào dong binh đoàn làm nhiệm vụ. Mà pháp sư cấp 1 là cấp bậc thấp nhất trong bảng cấp bậc của Pháp Linh đại lục. Cấp pháp sư được chia khá đơn giản từ cấp 1 đến cấp 9, mỗi cấp gồm 3 giai nhỏ, sơ trung cao. Cấp càng cao tương đương với lượng pháp lực và khả năng điều khiển ma pháp mình càng nhiều và càng tốt. Ma pháp được phân làm 5 hệ: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Và 3 hệ biến dị : băng, phong, lôi. Mỗi hệ ma pháp có đặc tính khác nhau, không cái nào mạnh cả chúng tương sinh tương khắc với nhau, cũng không phải biến dị là mạnh. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, băng khắc phong, phong khắc lôi, lôi khắc băng. Cho nên hệ pháp sư của Pháp Linh đại lục rất đa dạng phong phú, sau ngàn năm nghiên cứu và phát triển rất nhiều ma pháp được phát minh và được chuyển thành dạng chú ngữ để truyền lại đời sau. Nghĩ tới đây khiến Hoàng Thiên nhà ta lại hậm hực.

“Gia gia nó, mình chưa biết ma pháp là gì đây mà bây nó tuyển pháp với chả sư…”

Hắn đi mát mạch qua chổ đại thúc kia, hắn cứ như thế bước đi không ngó ngàn gì tới bọn họ nữa. Rất nhiều thứ ở đây khiến hắn thích thú. Như tiệm bán linh dược, nới bán những thứ thuốc trị thương hay tu luyện được điều chế và gia công bằng ma pháp. Hay tiệm bán sách ma pháp, là sách ma pháp đó. Nó được ghi lại những chú ngữ của ma pháp, nó rất thông dụng trên Pháp Linh đại lục.

Hoàng Thiên lòng vòng quanh trấn mát hồi lúc này dừng trân trước mát tiệm rèn ven đường, âm thanh va chạm của kim lại bên trong ầm ầm truyền ra. Trong quá trình tham quan Thanh Vân trấn thì hắn đã chọn cho mình được mát công việc thích hợp. Đó là rèn, vì hồi trước hắn cũng qua làm nghề này qua mát thời gian nhưng vì chủ tiệm gặp biến cố nên hắn nghỉ từ đó.

Bước vào trong tiệm, không gian bên trong khá rộng rãi, góc tường dựng những chiếc kệ để chi chít vũ khí, giáp trụ. Trung tâm là lò ren, ánh lửa đỏ hồng phập phồng trong lò khiến người khác cảm giác nóng rực. Bên lò là một đại thúc tầm 3 mấy tuổi, thân hình to cao, cơ bắt săn chắc, người mặc mát bô
Trên tay cầm mát cây búa tạ đang đập lia lịa vào mát miếng hắc thiết đỏ rực. Tuy đập lia lịa như thế nhưng Hoàng Thiên lại cẩm cảm nhận được tiết tấu trong đó, lúc nhanh lúc chậm. Vì trong tiệm chỉ có mình đại thúc này nên hắn cứ như thế tiếng lại gần lẳng lặng đứng mát bên không quấy rầy vị đại thúc kia.

Thấy một thiếu niên mặc đồ rách nát đi vào khiến hắn nhăn mày nhưng thấy ánh mắt chăm chú của Hoàng Thiên làm hắn loại bỏ cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Khối hắc thiết kia bị đập cho nhỏ đi rất nhiều, tay vừa dừng âm thanh kim loại va chạm cũng tắt. Đại thúc đặt cây búa xuống bàn, lấy khăn lau mồ hôi rồi hướng Hoàng Thiên hỏi.

“Thiếu niên, người cần gì?”

Hoàng Thiên nghe được câu hỏi liền ôm quyền chào hỏi.

“Xin chào đại thúc, Ta là Hoàng Thiên.”

“Ta tên Diệp Phong, người tìm ta có việc gì?”

Nghe được lời chào hỏi và lời giới thiệu, Diệp Phong khách khí trả lời. Lúc trước Hoàng Thiên chỉ đứng nhìn chắm chú mà không quấy rầy hắn, đã tạo lên ấn tượng tốt ban đâu giờ thêm lời chào hỏi lễ độ khiến hắn thích thu với thiếu niên này hơn.

“Đại thúc, ta thấy người đập nhỏ.miếng hắc thiết nhỏ đi để làm gì vậy?”

Hoàng Thiên chỉ vào miếng hắn thiết rồi hỏi.

“Ta làm vậy để loại bỏ tạp chất trong miếng hắc thiết này, làm cho nó tinh khiết hơn dẫn tới độ bền của nó tốt hơn.”

Nghe Hoàng Thiên hỏi về chuyên môn của mình, hắn thích thú trả lời.

“A ra là như vậy a, trước giờ ta luôn mơ hồ về điều này.”

Diệp Phong trả lời khiến hắn ngạt nhiên, vì hắn trước giờ vẫn chưa hiểu rõ việc này.

Diệp Phong nghe lời Hoàng Thiên thì bật thốt hỏi ?

“Người cũng cos học rèn à?”

“Vâng, hồi nhỏ ta có học qua. Không biết thúc có thể dạy ta không?.”

Nhân tiện trả lời Diệp Phong, Hoàng Thiên cũng hỏi về vấn đề chính.

Lúc này Diệp Phong nhăm mày dứt khoác từ chối.

“Ta không có nhận đệ tử.”

Hoàng Thiên nhận ra Diệp Phong luôn hòa đồng nhưng khi nhắc tới vấn đề thu đồ đệ thì thay đổi sắc mặt nên không có hỏi tại sao. Hắn cũng đành dùng phương án khác.

“Vậy ta có thể ở đây phụ giúp đại thúc được không?”

Diệp Phong bắt đầu rơi vào suy tư. Từ lúc gặp Hoàng Thiên tới bây giơ thì̀ hảo cảm đối với Hoàng Thiên ngày càng tăng lên trong quá trình giao tiếp, phụ giúp cũng không phải là nhận đệ tử nên hắn trầm ngâm một hồi mới đồng ý. Hắn cũng không suy nghĩ tới thân phận của Hoàng Thiên nữa.

“Người đừng làm vướng tay vướng chân ta là được.”

Sau đó hắn lại tiếp tục lung miến hắc thiết trong lò.

“Cảm ơn Phong thúc.”

Được Diệp Phong đồng ý cho ở lại phụ giúp Hoàng Thiên cũng đổi cách xưng hô. Giờ hắn cũng chưa quen với việc gì nên chỉ đứng đó quan sát.

“Tăng lửa.”

Quan sát một lúc thì Diệp thúc lên tiếng.

“Dạ.”

Dạ một tiếng rồi Hoàng Thiên chạy tới chổ ống bễ ngồi xuống bắt đầu kéo. Nhiệt độ từ từ tăng lên. Diệp Phong thấy nhiệt độ tăng khá chậm lên chửi ầm lên.

“Ngươi chưa ăn cơm sao. Mạnh lên.”

“Rõ.”

Hoàng Thiên cố gắng hết sức có thể kéo ống bễ, còn trong lòng thầm than.

“Ta không có được ăn cơm a.”

Làm được nữa ngày thì Hoàng Thiên xỉu tại chổ chắc vì không ăn uống không đủ chất lên thế. Diệp Phong thấy thế cũng mặc kệ tiếp tục làm việc.

Khi tỉnh Hoàng Thiên cảm giác sức lực không còn, khắp người ê ẩm nằm dưới sàn thở phì phò tự nhủ.

“Cố lên a, vì tiền vì tiền cố lên.”

Ngoài bị tra tấn thân thể thì thiếu niên này còn bon tra tấn tinh thần, Diệp thúc rất nghiêm khắc trong việc rèn, hắn bị chửi cho nhũn não…

Gượng người đứng dậy đi ra khỏi tiệm rèn, vừa ra khỏi của liền gặp một nhóm nam nữ ăn mặc xa hoa đi tới , thấy hắn ăn mặc nhứ thế mà khinh thường. Một thanh niên lam bào đột nhiên nhìn Hoàng Thiên rồi lên tiếng.

“Không ngờ ăn mày bữa nay manh động quá, vào tận nhà dân mà xin ăn cơ đấy.”

Nghe thế cả nhóm cười lớn, môt một thanh niên khác phụ họa.

“Đúng thật đúng thật, quá manh động.”

Nhóm người cứ thế vừa cười vừa bước đi, người thanh niên lúc đầu lấy ra vài đồng lẻ vứt cho Hoàng Thiên . Đồng tiền rơi xuống đất bắn tứa tung khắp đường.

Hoàng Thiên cười cười ngồi xuống nhặt từng đồng lên lẩm bẩm đếm.

“Oa.. haha có tiền ăn cơm rồi, cho ngu sao không nhận. Kkkk”

Thật ra hắn cũng tức lắm, nhưng cảm giác này hắn quen rồi, thay vì tức giận thì vui mừng khi số tiền đó giúp mình làm được gì.

Cầm vài đồng lẻ, trong tay hắn đứng lên rồi đi về phía tiệm bánh bao gần đó. Tới gần hắn hướng chủ tiệm hỏi.

“Bánh bao nhiêu một cái?”

“1 ngàn 1 cái…”

Nhìn thấy Hoàng Thiên là biết ăn mày rồi là muốn đuổi đi rồi, nhưng hồi nãy hắn cũng chứng kiến sự việc biết Hoàng Thiên có tiền nên cũng không có đuổi đi.

“Lấy ta 2 cái.”

Nhìn 5 tờ một ngàn trên tay hắn suy nghĩ một lúc rồi mua 2 cái.

Chủ tiệm nhanh chóng gói hai cái bánh bao nóng hổi rồi đưa cho Hoàng Thiên, rồi nhận lấy 2 tờ một ngàn kia rồi tiếp tục công việc .

Mua xong đồ ăn, Hoàng Thiên hướng về phía cánh rừng mà đi. Vừa đi vưa ăn cái bánh bao nóng hổi.

“Oa… ngon ngon… lâu rồi.mới được ăn như thế này a.”

Vừa ăn hắn vừa khen, từ lúc xuyên không qua đây, đây là lần đầu tiên hắn được ăn ngon như thế . Trở về tới căng nhà lá thì trời cũng đã tối, hắn tiến ra con suối tăm rửa rồi bắt đầu luyện tập .

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên dậy sớm như mọi khi, luyện Thái Cực quyền một lượt rồi vào trấn phụ rèn. Cũng may hôm qua ăn được 2 cái bánh bao khiến hắn cảm giác nhiều sức lực hơn.

Mua 1 cái bánh bao ăn lấy sức, rồi chạy vào tiệm rèn. Lúc này cửa mở nhưng vẫn chưa thấy Diệp thúc đâu. Hắn đi tới lo rèn rồi bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị cho công việc của Diệp thúc. Nhóm lửa xong Hoàng Thiên dọn dẹp một vài thứ thì Diệp thúc từ trong phòng đi ra. Diệp thúc nhìn thấy căng tiệm của mình ngăn nắp hơn một tí khiến hắn khá hài lòng. Công việc cứ thế diễn ra, những tiếng đinh đang lại vang lên, trong đó thấp thoáng những tiếng chửi…( tác: tội Hoàng Thiên ).

“Phù… mệt quá.”

Công việc kết thúc,Hoàng Thiên thở ra một hơi, nằm bẹp trên sàn thở dốc.

“Hên là hôm nay không có kiệt sức mà xỉu a”.

Lòng hắn thầm cảm ơn lũ công tử kia cho hắn ít tiền, chứ không nay có khi lại xỉu nữa không chừng.

“Này, tiền công hôm nay.”

Diệp thúc đi tới chổ Hoàng Thiên đang nằm, ngồi xuống đưa cho hắn 2 tờ 10 ngàn.

“Cảm ơn Diệp thúc .”

Diệp thúc không nói gì cứ thế đứng lên đi về hậu viện, nhưng hắn nhớ tới gì đó, quay lại nhìn Hoàng Thiên đang nằm trên sàn kia dặn dò một câu rồi tiếp tục đi.

“Khi về nhớ đóng cửa.”

“Vâng.”

Hắn cứ nằm thế cho đến khi khí lực phục hồi mới ra về, hắn cũng không quên đóng cửa.


Nguyệt Ảnh Kiếm Sư - Chương #2