Người đăng: VoDanhHoangThiChương 1: Khởi Đầu Mới
Pháp Linh đại lục,Nguyệt Ảnh thành, Thanh Vân trấn.
Trong một con hẻm ẩm ướt, một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi đang nằm co ro trên một tấm gỗ. Thân hình hắn gầy gò, trên thân thể ấy mặc một y phục rách tả tơi không được chút lành lặng nào, cả một đôi hài cũng không có chỉ để lộ ra đôi chân chần, trên khuôn mặt thì lắm lem bùn đất. Đột nhiên một luồn sáng đầy sắc màu từ trên trời dáng xuống mi tâm của thiếu niên khiến thân thể hắn run rẩy một lúc thì bất chợt ngồi bật dậy.
"Aaaaaaa… Nhức đầu quá."
Hắn hét lẻn, âm thanh của hắn vang vọng trong con hẻm. Thiếu niên đưa hai tay lên ôm đầu thân hình không ngừng rung rẩy, từng cơn chấn động từ đại não truyền tới khiến hắn đau nhức không thôi. Khiến hắn bò hắn bò lóc trong con hẻm. Vật lộn cùng cơn đau một hồi, thân hình gầy gò kia từ từ ngừng rung rẩy, cơn đau từ từ vơi đi. Hắn từ cơn nhức đầu bắt đầu bình tĩnh lại.
"Mình được xuyên không ư?"
Đưa đôi tay gầy gò của mình lên trước mắt, hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn đôi tay của mình. Không gian xung quanh như chìm vào tĩnh lặng. Hắn cứ bất động ngồi đó, ngơ ngác nhìn đôi tay của mình. Sau một hồi hắn cũng nhận điều khác biệt, sự đau nhức kia là quá trình dung hợp hồn phách của hắn và chủ nhân thân thể này. Hắn nhớ rằng mình đang trên máy bay, chiếc máy bay gặp tai nan khiến hắn mất đi ý thức.
Đại não của hắn bắt đầu hoạt động, những kí ức mơ hồ hiện lên trong tâm chí hắn. Chủ nhân thân thể này tên Hoàng Thiên cũng là tên của hắn trước kia. Tên này là ăn mày tại Thanh Vân Trấn này, cũng không phải vì nhà hắn trước kia nghèo khó mà vì do trị bệnh cho hắn, mà cha mẹ hắn phải bán hết gia tài, sau khi không còn gì thì họ phải làm việc mệt nhọc để nuôi sống ba miệng ăn, điều này khiến cơ thể suy nhược mà qua đời sớm. Lúc đó hắn mới mười hai tuổi, gia tài hắn thì còn gì vì thế không thể làm gì để kiếm ăn đành làm mày kiếm ăn qua ngày. Qua những kí ức mơ hồ hắn có thể khẳng định được một điều đó là hắn được xuyên không qua thế giới này rồi dung hợp với linh hồn người thiếu niên này. Hắn nghĩ tới gì đó thì mở miệng cười lớn.
"Haha...Thằng này số đen thế, ăn nhầm nấm có độc mà tạch."
Nhờ vào một điều thần kì gì đo,́ khiến cho hai con người khác nhau cùng chết một lúc nhưng lại dung hợp với nhau rồi sống lại.Hoàng Thiên từ từ tiêu hóa những ký ức kia, cho nên hắn biết nguyên nhân cái chết của chủ nhân thân thể này là vì đói quá nên ăn nhầm nấm độc dẫn đến phải đi gặp ông bà. Lục lọi mớ ký ức hỗn độn một hồi, hắn đưa tay lên vuốt cằm rồi lẩm bẩm.
"Thế giới ma pháp ư, cường giả vi tôn ư, thật đúng ý của ta a."
Thông qua những ký ức mở hồ hắn biết được ở đây là Pháp Linh đại lục, thế giới của ma pháp, người mạnh quyết định tất cả. Ma pháp ở đây luôn luôn với gắn liền với đời sống, không có ma pháp thì chỉ là kiến hôi mà thôi. Trên đại lục này ngoài trừ nhân loại còn có ma thú, một loại biến dị của thú thông thường, nó hấp thụ ma pháp trong tự nhiên để tiến hóa, nhưng quá trình này diễn ra rất châm nhưng bù lại là ma thú có tuổi tho cao và có số lượng rất lớn nên ma thú độc chiếm những khu rừng lớn làm lãnh địa.
"Được rồi ta sẽ hoàn thành ước nguyện nhỏ nhoi này cho ngươi."
Hoàng Thiên biết mình sau này sẽ chiếm dụng thân thể này nên muốn làm cái gì đó. Cho nên quyết định thực hiên ước nguyện cuối cùng của chủ nhân thân thể này, từ trong ký ức của tên số đen này biết được hắn chỉ muốn ăn thật no một bữa. Hoàng Thiên thầm thề trong lòng sẽ hoàn thành ước nguyện nhỏ nhoi kia.
Nghĩ lại khiến Hoàng Thiên lại bật cười, nghĩ đi nghĩ lại không ngờ sau khi xuyên không lại hắn lại tiếp tục làm ăn mày. Nói tới ăn mày thì phải nói tới cuộc đời hắn, hồi nhỏ phải làm ăn mày vì không như đứa trẻ khác có cha mẹ che trở, nên phải làm ăn mày để sống qua ngày, sau này bắt đầu hiểu chuyện hắn kiếm việc làm, nhưng vì học thức không đủ nên đành theo đàn anh đàn chị kiếm ăn và cứ thế hắn bước vào con đường hắc đạo, trở thành xã hội đen. Hoàng Thiên học tự học võ thuật đến kiếm thuật, tự tay huấn luyện đàn em qua không biết năm tháng hắn cho đến kho tạo cho mình một thế lực nhỏ, tuy nhỏ nhưng các băng hôi cũng không dám đụng vào vì băng của của Hoàng Thiên toàn là một cân mười mà thôi.
Trước khi bị đưa đến đây, Hoàng Thiên vừa mới hoàn thành một phi vụ, phi vụ cuối cùng. Hắn quyết định sau lần này sẽ rửa tay gác kiếm. Nhưng thật không ngờ định mệnh không thể được ý , khi chiếc máy bay số hiệu MH370 trở Hoàng Thiên đi từ Kuala Lumpur về Bắc Kinh gặp phải 1 cơn bão. Khiến máy bay mất kiểm soát, giữa tai nạn hắn liều mình trợ giúp anh em thoát hiểm và cuối cùng không thoát kịp mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại thì biết mình đã xuất hiện ở đây.
"Ai…."
Hoàng Thiên thở dài một tiếng, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình, rồi bắt đầu đứng dậy, loạn choạng một hồi hắn cũng đứng được rồi bắt đầu kiểm tra thân thể. Điều đập vào mặt đầu tiên là cái bụng trống rỗng của mình, điều này cũng không khiến hắn khó chịu, vì hắn đã trãi qua cảm giác này rất nhiều trước kia rồi. Cái khiến hắn khó chịu là thân thể này quá yếu ớt, khiến hắn không thể làm ăn được gì. Chỉ đành than một tiếng.
"Khổ thân chưa. Yếu thế này sao mà kiếm ăn đây."
"Thôi kệ, kiếm cái gì lót bụng cái đã."
Hoàng Thiên dùng tay chống tường cố gắng bước đi bước từng, mỗi bước đều không vững như kẻ say rượu, một lúc bước chân hắn vững vàn hơn, hắn từ từ ra khỏi con hẻm, dựa vào trí nhớ hướng cánh rừng đi tới. Trên đường đi hắn vừa đi vừa nghĩ trong rừng có gì ăn được nên cũng không để ý xung quanh.
Hoàng Thiên đi một mạch ra khỏi trấn rồi tiến vào khu rừng âm u, tiến vào đây điều đầu tiên hắn nghĩ có cái gì ăn không mà thôi, cứ như thế hắn bắt đầu tìm kiếm thực vật có thể ăn. Qua một hồi lục lọi, Hoàng Thiên kiếm được một ít quả dại trong rừng vừa tìm vừa ăn. Trong quá trình tìm thức ăn, hắn chỉ dám tìm ở phạm vị phía ngoài mà thôi nếu vào sau bên trong sẽ gặp được thú dữ thì tạch.
Ăn lót dạ xong, Hoàng Thiên tìm đến một con suối nhỏ , nhẹ nhàn cởi bộ y phục rách kia ra rồi lao xuống khiến nước bắn tung tóe.
"Ầm….."
Hắn tẩy rửa đi đất bụi trên cơ thể mình lộ ra khung mặt gầy gò nhưng có mấy phần tuần tú đẹp zai, phía bên dàng dao găm luôn luôn có thế phóng ra. Mặc lại y phục, Hoàng Thiên dựa kiến thức của mình có được khi xem chương trình sinh tồn trong thế giới hoang dã, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống này. Hắn làm cho mình một căng nhà lá nhỏ, bên trong mắc một cái võng làm từ dây leo, phía bên ngoài đốt một đống lửa nhỏ hai bên bắt hai cây gổ chư Y để nướng thịt. Khiến Hoàng Thiên cảm náy may mắn là tên kia con để lại cho hắn một thanh đao nhỏ chứ không là khỏi làm ăn gì luôn. Sau khi hắn làm xong căng nhà lá thì sắc trời cũng đã tối, chỉ có thể kiếm thêm được ít thực ăn với ít củi.
Nằm trên chiếc võng đơn sơ, Hoàng Thiên bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của mình. Thứ hắn cần đầu tiên đó là tiền tiền và tiền, những thứ để sau khi có tiền rồi tính sau. Không ăn no sao làm được việc lớn cơ chứ. Nhưng để kiếm được tiền thì cần phải có cơ thể khỏe một chút mới được, cho nên hắn quyết định rèn luyện một thời gian rồi về trấn kiếm việc.
Sắc trời vừa lấp ló ánh sáng,Hoàng Thiên thức dậy, có thể do chưa quen nên thế cũng vì một phần vì thói quen. Hắn đứng trên một khu đất trống ngoài bìa rừng, xuống tấn bắt đầu ra quyền, quyền ra vô lực những vẫn ra liên tục. Bộ quyền Hoàng Thiên luyện là Thái Cực Quyền khi xưa ngày nào cũng luyện, nó không chỉ giúp cường thân kiện thể mà còn giúp hắn đánh đấm tốt hơn. Quyền cứ ra mồ hôi cứ chảy, những giọt mồ hôi chảy xuống như mưa, Hoàng Thiên cứ luyện như thế sau một hồi thì hắn thở hỗn hễn nằm tại chổ . Nằm trên mặt đất cảm nhận từng cơn đau nhức, từ toàn thân khiến hắn phải nghiến răng chịu đựng. Cảm giác này khiến hắn nhớ lại những kí ức hồi nhỏ, khi đó mỗi hắn đi đánh nhau thì lúc về mặt luôn bị đánh thành đầu heo trả bao giờ mà lành lặng cả. Sau đó hắn học đòi cao thủ kiếm hiệp học võ, môn đầu tiên đó là Thái Cực Quyền mà hắn học trên kênh thể dục buổi sáng, thế là tài đánh đấm khá hơn hẳn vết thương càng ngày càng ít khiến hắn mừng không thôi, thế là từ đó về sau ngày nào hắn cũng luyện cả. Sau này phải dùng đến hàng nóng để giải quyết xung đột thì Hoàng Thiên cũng học một khóa kiếm thuật của Nhật, qua không biết bao nhiêu trận chém giết, kiếm thuật này dần dần được hắn cải tạo cho phù hợp với bản thân hơn,hắn tự đặt tên là Nguyệt Ảnh kiếm pháp. Vì hắn mỗi khi hắn luyện tập đều ở dưới ánh trăng và ánh trăng đó soi sáng giúp hắn tiến bộ lên hắn quyết định lấy trăng làm tên. Nghĩ ngợi lung tung một hồi thì hắn cảm thấy thể lực đã hồi phục, lấy một ít thực vật ăn vào rồi tiếp tục luyện quyền.
*
Một tuần sau.
Hoàng Thiên sinh hoạt ở trong rừng được một tuần, trong khoảng thời gian này ngoài kiếm thức ăn ra thì hắn tập các bài luyện cơ bắp đơn giản sau đó đến nâng cao, cùng đó quyền pháp cũng được điều chỉnh để phù hợp với cơ thể hiện tại. Ngoài ra nên hắn chế tạo được một bộ cung tên, để săn thú nhỏ cải thiện bữa ăn. Có lần bắn được một con tho,̉ thế là hắn có thị ăn hai ba hôm liền. Qua quá trình rèn luyên cơ thể Hoàng Thiên cũng từng bước được cải thiện, giờ có thể nói khỏe hơn thiếu niên cùng tuổi rồi. Và thế điều đầu tiên hắn đã đạt được rồi, bây giờ hắn cần trở về Thanh Vân trấn để kiếm việc làm mà thôi. Sáng ngày thứ bảy hắn ăn no nê sau đó hướng về trấn mà đi tới.