Người Thần Bí Nhìn Trộm


Người đăng: natsudragneellls

Tại thời khắc 3 cái thân ảnh kia ngã xuống. Thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh đến
lạ thường.

Ngay lúc này đây, từ trên thiên kính nhìn cảnh tượng này, không biết bao nhiêu
người khiếp sợ. Các tông môn lão tổ đều run rẩy sợ hãi. Bọn hắn trong lòng lúc
này chỉ có vô tận sợ hãi cùng kinh ngạc. Bởi vì bọn hắn một đời này mục tiêu
chính là ngày nào đó đăng lâm thần vị, thoát khỏi phàm nhân kiếp. Thành thần,
bọn hắn có thể đứng trên thế gian, quyết định ức vạn sinh linh số mệnh, nhận
được chúng sinh triều bái.

Thế nhưng kết cục hôm nay, để cho bọn hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Tại trong bọn
hắn suy nghĩ, thần chính là vô địch. Thế nhưng là hôm nay, ngay tại trước mắt
bọn hắn, 3 vị thần cứ như vậy bị người đánh giết. Hơn nữa là còn bị đồ sát.

Nhìn lại thân ảnh áo trắng kia. Giờ phút này không có ai dám nói lấy một câu,
bởi vì bọn hắn hiện tại đều biết, Tinh Vẫn Các có một vị tồn tại vô cùng khủng
bố, có được thực lực đồ thần. Ngay lập tức, từ trên đại lục vô số thiên kính
đang nhìn về nơi này đều nhao nhao thu hồi, bởi vì bọn hắn không dám nhìn ,
cũng vì sợ hãi, sợ hắn không vui mà tìm đến, khi đó đôi với bất kỳ cái nào
tông môn, cương quốc đều là đại nạn.

Giờ đây phiến đại địa xung quanh Tinh Vẫn Các đã bị thần huyết nhuộm đỏ. Cái
này cũng không phải vì bọn hắn 3 người máu nhiều đến như vậy, mà bởi vì bọn
hắn đều là thần, lực lượng vô cùng cường đại. Nói không ngoa, một giọt thần
huyết của bọn hắn nếu nhỏ xuống biển đều có thể đem 10 vạn dặm biển đều nhuộm
đỏ.

Trong thời gian ngắn ngủi vài canh giờ. Xung quanh Tinh Vẫn Các mọc lên vô số
thảo dược trân quý. Thiên địa linh khí cũng vì đó mà dồi dào gấp mười lần. Cái
này để vô số người thèm đỏ mắt. Thế nhưng đỏ mắt thì đỏ mắt. Cũng không có ai
dám tới nhổ lấy chỉ một cây thảo dược. Bởi vì Tinh Vẫn Các địa bàn giờ này
phái ra rất đông đệ tử đi thu thập thảo dược. Bọn hắn cũng cử ra mấy vị vô
cùng cường đại lão tổ đi thu thập thần thi. Dù sao thần thi chính là một cái
khổng lồ kho tàng. Thần huyết, thần nhục, thần cốt, da lông của thần đối với
tu sĩ đều là vô giới chi bảo.

Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Tinh Vẫn Các cương thổ linh khí thiên địa
hội tụ ngày càng nhiều, hơn nữa linh khí cũng vô cùng thuần khiết. Nơi này
bỗng chốc trở thành một cái thánh địa tu luyện.

Cực huyền giới lúc này trong các tông môn quốc gia đều có lệnh cấm tất cả đệ
tử cùng truyền nhân không được cùng Tinh Vẫn Các đệ tử gây chuyện. Bởi vì bọn
hắn biết, không bao lâu nữa Tinh Vẫn Các sẽ quật khởi vô cùng mạnh mẽ.

Cùng lúc này, ngày ngày đều có từng cái từng cái môn phái sứ giả, cùng quốc
gia sứ giả dẫn đoàn đến bái phỏng cùng đưa lễ vật cho Tinh Vẫn Các. Tất cả đều
là tây vực môn phái. Bọn hắn biết không bao lâu nữa Tinh Vẫn Các sẽ là tây vực
bá chủ, không ai có thể lay chuyển bọn hắn địa vị.

Cuối cùng gần 1 tháng sau đó. Tại trên bầu trời xuất hiện một cái vô cùng
khổng lồ thần hạm. Thần hạm này cũng chiếc thần hạm bị đánh rớt ở sa mạc tây
vực kia chính là giống nhau như đúc. Không nghi ngờ gì chính là người của Nhật
Nguyệt Thần Giáo tới tiếp đón đám người đang gặp nạn kia.

Trông thấy chiếc thần hạm này xuất hiện. Tử Nghiên đi tới trước mặt Doanh
Thiên hành lễ. Sau đó ngập ngừng như muốn nói gì.

Doanh Thiên lúc này đang nằm dài trên một chiếc võng. Hắn bỏ vào miệng một quả
nho sau đó nói :”Thế nào, muốn cùng bọn hắn từ biệt”.

Tử Nghiên đáp :”Chính là”.

“Đi thôi, về sớm” Doanh thiên hời hợt đáp một câu rồi nâng lên chén rượu tự
mình uống.

Tử Nghiên cúi đầu tạ hắn sau đó rời đi. Nàng muốn cùng chính mình chư vị thúc
bá, chư vị sư huynh muội từ biệt trước khi bọn hắn rời đi.

Tử Nghiên rời đi không lâu sau đó. Doanh Thiên đang nhắm nghiền đôi mắt của
mình chậm rãi mở ra. Trong con mắt của hắn thâm thuý không gì sánh được. Cuối
cùng hắn chậm rãi mở lời.

“Lần thứ 300”. Doanh Thiên đột nhiên nói câu này giống như cho ai đó nge. Thế
nhưng là trong cái biệt uyển này vốn không có người thứ hai ngoài hắn ra. Sau
đó hắn lại nói tiếp :”đây là lần thứ 300 người nhìn lén ta, tại trước đây thời
điểm người nhìn lén ta đều tại lúc ta chuyển thế trùng tu, hoặc là thời điểm
tịch diệt kiếp”.

Ngay lúc này, tại trong Thời Gian Trường Hà, một cái mờ ảo thân ảnh đứng bên
trong dòng sông thời gian, trước mắt hắn là hình ảnh Doanh Thiên đang nằm đó.
Giờ phút này nge được lời Doanh Thiên, thân ảnh này cũng có chút rung động.
Người này không có nghĩ tới hắn lại bị phát hiện. Nhưng sau đó người này cũng
hiểu được, dù sao đạt đến bọn hắn cấp độ này đều rất nhạy cảm, cho dù là đứng
trong Thời Gian Trường Hà nhìn trộm đều không có thoát khỏi bị cảm ứng.

Thật ra, đúng như lời Doanh Thiên nói, hắn chính là từ trong Thời Gian Trường
Hà nhìn trộm Doanh Thiên. Người này thi triển vô cùng nghịch Thiên thủ đoạn
thời gian tiến vào trong Thời Gian Trường Hà tiến hành quan sát Doanh Thiên.

Người này đi xuyên tới một cái kỷ nguyên xa xưa quan sát Doanh Thiên, sau đó
hắn dần dần trôi về tương lai tổng cộng chính là 300 lần nhìn trộm. Mỗi thời
điểm hắn dừng lại quan sát Doanh Thiên chính là lúc Doanh Thiên thực hiện
chuyển thế trùng sinh, hoặc là Tịch Diệt kiếp thời điểm. Khi đó Doanh Thiên
khônh có tinh lực đi chú ý hắn.

Thật ra mỗi lần bị nhìn lén, Doanh Thiên đều biết, chỉ là mỗi lần như vậy hắn
đều đang tập trung việc khác nên không có cùng hắn lật tẩy. Lần này thì khác,
Doanh Thiên cũng không có thích bị người dòm ngó.

“Ngươi đến cùng là ai, vì sao lại muốn nhìn trộm ta” Doanh Thiên chậm rãi hỏi.
Sau đó hắn lại nói tiếp, :”Ta cảm nhận được đồ vật kia, cũng cảm nhận được
ngươi hình dáng. Ta thắc mắc là làm thế nào ngươi có món đồ kia”.

Món đồ kia chính là thuộc về Doanh Thiên. Mặc dù chưa rõ làm thế nào mà người
này có được món đồ thuộc về Doanh Thiên, thế nhưng Doanh Thiên biết được,
người này có thể nhìn trộm được hắn đều là dựa vào món đồ này. Bởi vì muốn
ngược dòng về quá khứ nhìn một ai đó thì điều kiện là phải có được một đồ vật
của người kia.

Giống như Doanh Thiên chính là dựa vào Đế Diễm mới tìm thấy hình ảnh của Viêm
Đế trong Thời Gian Trường Hà.

“Mặc kệ ngươi là ai, thế nhưng là ta cảm nhận được, tương lai không xa chúng
ta liền sẽ gặp lại nhau, khi đó, thứ đồ kia ta sẽ thu hồi”. Nói đoạn vung tay
lên, ngay lập tức hình ảnh trước mắt người kia liền bị xoá nhoà không còn thấy
gì.

Cuối cùng người này cũng rời đi Thời Gian Trường Hà.

Về phần Doanh Thiên, hắn nhẹ nhàng nâng thêm một chén rượu, sau đó hắn lẩm bẩm
:”Có chút ý tứ”. Rồi mỉm cười tiếp tục nằm xuống nhắm mắt.

Cuối ngày, một chiếc thần hạm phá không mà rời khỏi Cực Huyền Giới. Cùng lúc
chiếc thần hạm này rời đi. Treo trên thiên không cái thủ ấn kia cũng theo đó
mà tiêu tán. Cái này chính là đem áp lực trong lòng vô số người giải toả. Bởi
vì bọn hắn luôn lo sợ sẽ có một ngày cái thủ ấn kia rơi xuống đè bẹp bọn hắn.

Đêm đó, Mộng Điệp từ bên ngoài tiến vào biệt uyển. Nàng nhẹ nhàng gọi :”Công
Tử, việc người giao, ta đã làm xong”.

“Tốt, Đưa nàng vào”. Doanh Thiên không có mở mắt nhẹ giọng nói.

Chỉ thấy từ bên ngoài đi vào một cái nữ tử. Nữ tử này ăn mặc chính là mạnh
bạo, có chút hở hang, thế nhưng là mỗi chỗ hở đều khoe ra một cái tuyệt mỹ
đường cong. Khuôn mặt nàng này cũng cùng một dạng nghiêng nước nghiêng thành.
Cùng mộng điệp so sánh chính là không có thua kém. Đặc biệt là mái tóc của
nang có một đoạn tóc trắng muốt. So Doanh Thiên một mái tóc trắng này còn muốn
trắng.

Nàng chính là Tuyết Ngạo Linh. Ngay từ lúc gặp nàng ở nơi thần hạm rớt xuống.
Doanh Thiên đã muốn đưa nàng về làm Đế Kiếm.

Bởi vì hắn hiện tại thật sự rất cần người, hắn đã quyết định bồi dưỡng một đám
thủ hạ mới vì hắn làm việc. Bởi vì tương lai hắn thật sự rất nhiều việc cần
làm. Kẻ thù của hắn cũng không có cái nào yếu đuối. Vì thế hắn cần thật kĩ
lưỡng chuẩn bị. Hắn muốn ngày hắn lần nữa đăng lâm thiên địa. Thiên địa đều vì
đó mà khiếp sợ.

Tuyết Ngạo Linh giờ phút này cũng không còn vẻ kiêu ngạo như trước. Mà thay
vào đó là một bộ thành thật nge lời. Doanh Thiên hài lòng nhìn qua nàng sau đó
gật đầu :”Thiên Phú không tệ, đặc biệt chính là cùng ta có duyên, ngươi thích
hợp làm kiếm cho ta, vậy từ nay ngươi là Tuyết Linh Đế Kiếm của ta”. Nói đoạn
đưa cho nàng một thanh kiếm.

Tuyết Ngạo Linh nhận kiếm cúi đầu nói :”Tạ công tử ban ân”. Sau đó nàng nhìn
lên kiếm, đó là một thanh màu đen kiếm, kiếm này mỏng vô cùng, chính là so với
những thanh kiếm bình thường đều mỏng gấp mười. Kiếm thể màu đen tuyền, trên
lưỡi kiếm có từng đường vân màu nâu mỗi thời khắc đều đang luân chuyển. Tựa hồ
mỗi đường vân đều đang ẩn chứa lấy vô thượng đại đạo cùng lực lượng vô cùng
mạnh mẽ.

Tuyết Ngạo Linh tò mò hỏi:”Công tử, kiếm này tên gì”.

“Ân, nó gọi là Dạ Kiếm”. Doanh Thiên hời hợt đáp lời.

“Dạ Kiếm?” Tuyết Ngạo Linh lần nữa cảm tạ sau đó lui ra ngoài. Chỉ còn Doanh
Thiên cùng Mộng Điệp.

Lúc này Mộng Điệp mới lên tiếng hỏi. “Công tử, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì”.

“Cũng đã đến lúc cần hoạt động rồi, bắt đầu tu luyện” Doanh Thiên ngồi dậy
vươn vai mỉm cười nói.

Mộng Điệp có chút ngạc nhiên, dù sao nàng chưa từng thấy Doanh Thiên tu luyện
qua. Nàng vốn nghĩ Doanh Thiên chính là không cần tu luyện. Dù sao hắn đã vô
địch.

Thế nhưng sự thật là. Doanh Thiên trước giờ đều dựa vào bộ thân thể mới này
của hắn và lực lượng đại đạo. Bộ thân thể này của hắn chính là một bộ thân thể
từ vô số trân bảo uẩn dưỡng 3 cái kỷ nguyên mà thành. Nói một cách nào đó
chính là bộ thân thể này có lực lượng rất khủng bố. Có thể dễ dàng cùng thiên
địa hoà hợp. Hơn nữa Doanh Thiên tu luyện đại đạo thiên địa đều đến đỉnh
phong. Vì thế hắn có thể điều động thiên địa lực lượng. Vì thế hắn cần tu
luyện, một là để khôi phục thời kỳ đỉnh phong. 2 là gia tăng lực chiến đấu. 3
là để hắn linh hồn cùng bộ thân thể mới này hoà hợp hoàn mỹ. Dù sao đây cũng
không phải bản thể của hắn. Độ dung hợp chưa có đạt tới hoàn mỹ.

....

Xin lỗi ae. Mình trở lại r đây. Hơn tháng qua công việc của mình rất vất vả.
Đến mức k thể viết đc chữ nào. Mệt mỏi. Cuối cùng cũng đã qua thời gian khó
khăn nên mình tiếp tục viết truyện. Mong ae ủng hộ tiếp. Một tháng qua dù mình
k viết. Nhưng mình cũng đã tranh thủ lên kế hoạch cho truyện, lên kế hoạch cốt
truyện cùng suy nghĩ đào vài cái hố cho ae nhảy. Từ giờ mình sẽ cố gắng môtk
ngày một chương hoặc 2 ngày một chương tuỳ vào tình hình công việc. Mong ae
ủng hộ nhé


Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn - Chương #43