Một Nữ Tử Thần Bí, Một Thánh Tử, Một Thánh Nữ


Người đăng: natsudragneellls

Lộng Ngọc cùng Doanh Thiên, hai người chậm rãi đi cạnh nhau trên đường phố.

Kỳ thật, bọn hắn cũng không phải đi làm chuyện gì, mà là Doanh Thiên muốn để
cho Lộng Ngọc ra ngoài thoải mái đầu óc một chút, dù sao mấy ngày qua, nàng vì
tăng tiến tu vi, thoát thai hoán cốt mà chịu không ít cực khổ đau đớn.

Những cái kia đau đớn, cũng không phải người ngoài có thể tưởng tượng, đối với
nàng mà nói, tựa như địa ngục vậy.

Cũng nhờ như thế, nàng tâm cảnh cũng là thoát biến, ít đi một phần ngây thơ,
nhiều thêm một nét già dặn, kiên trì.

Hai người cứ như thế chậm rãi mà đi, không có điểm đến cố định, tựa như là vô
thần bước đi vậy.

Kỳ quái là, hai người cũng không ai nói chuyện với ai, một mực im lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lộng Ngọc mở lời nói ra :"Mấy ngày gần
đây, ta hay gặp mộng".

"Như thế nào mộng đâu?". Doanh Thiên lơ đễnh nói ra.

"Ta thấy một cái lão giả, cũng thấy ngươi, ta thấy ngươi và ta cãi nhau, rất
nhiều thứ... ". Lộng Ngọc nhỏ nhẹ nói ra.

"Chỉ là mộng mà thôi, không cần để ý". Doanh Thiên gật đầu đáp. Nhẹ thở dài.

Bỗng nhiên, Lộng Ngọc dừng lại bước chân, ánh mắt long lanh như nước nhìn theo
Doanh Thiên nói to :"Nhưng ta luôn cảm thấy mộng này rất thật, tựa hồ như đã
phát sinh...... ".

Nói tới đây, Lộng Ngọc cũng là nhịn không được, hai giọt nước mắt chảy xuống,
thì thào :"Xin ngươi, nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì".

Tới đây, nàng là tại giữa đường phố ngồi xuống, khóc lóc như một đứa trẻ.

Lộng Ngọc tự nhiên ngồi giữa phố mà khóc, để cho rất nhiều người chú ý tới.

Tất nhiên những người này chú ý, đều là vì nàng sắc đẹp, hiện tại Lộng Ngọc vô
cùng mỹ lệ xinh đẹp, vô duyên vô cớ ngồi khóc, để cho người ta hiếu kỳ.

Có người lộ ra ánh mắt dâm tà, cười to mà nói :"Tiểu cô nương, nếu hắn không
yêu thương ngươi, liền lại đây với ta, đảm bảo để cho ngươi sướng như tiên. ha
ha".

Kẻ này vừa mới nói ra lời đằng sau, liền bị bên cạnh mấy cái đồng bạn kéo lại
bịt mồm quát nhỏ :"Suỵt.. ngươi bị ngu sao, cô nương đó là Thiên Giác Thần Tộc
tộc nhân, muốn chết hay sao mà đi trêu chọc".

Lộng Ngọc cùng Doanh Thiên, đương nhiên cũng không đi để ý những việc cỏn con
này.

Doanh Thiên lúc này cũng chỉ biết thở dài, không biết nên nói cái gì cho đúng.
Lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Về phần Lộng Ngọc, nàng chỉ thấy một cỗ đau buồn to lớn trong lòng, khiến cho
chính mình không cách nào cầm được nước mắt.

Tại trước khi gặp Doanh Thiên thời điểm, nàng luôn là một cô nương ngây thơ,
vui vê yêu đời, luôn luôn tươi cười.

Cho đến khi nàng gặp Doanh Thiên, ban đầu cũng không có gì lạ. Chỉ là cùng hắn
tiếp xúc càng nhiều, nàng liền phát hiện, chính mình luôn luôn đau buồn vô cớ.
Những cảm giác đau buồn, bi ai cứ tìm đến nàng. Chính nàng cũng không biết vì
sao.

Nàng vẫn luôn biết, trên người mình nhất định có bí mật. Nhưng hôm nay, nỗi
buồn kia to lớn ập đến, để cho chính nàng không kìm được nước mắt.

Ở thời điểm này, rốt cuộc Doanh Thiên tiến lại gần nàng, cúi xuống thấp. Lộng
Ngọc ngửa đầu nhìn lên, hai người mắt bốn mắt nhìn nhau. Doanh Thiên nhẹ nhàng
nói ra :"Nàng tin ta sao?".

Lộng Ngọc không đáp, nhưng ánh mắt kia, để cho hai người lẫn nhau tự hiểu.

"Nếu vậy, thời điểm đến, ta liền sẽ nói cho nàng nghe, được không?". Doanh
Thiên mỉm cười mà nói, đưa tay nâng Lộng Ngọc đứng lên. Hai người lại tiếp tục
bước đi.

Nhưng là còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên một cái mười phần thanh âm vang
lên :"Nữ nhi thường tình, tình cảm đúng là khiến cho con người ta trở nên yếu
mềm như thế".

Doanh Thiên cùng Lộng Ngọc đồng thời nhìn sang, chỉ thấy ở nơi đó không biết
từ bao giờ đứng đó một cái nữ tử thần bí.

Nàng này trên người mặc lên một thân thanh y màu lục, mười phần kín đáo. Phía
trên đầu đội lên một chiếc mũ lớn rộng vành, có vải lụa đen che lại. Mặc dù
nhìn không thấy nàng khuôn mặt, nhưng dựa vào thân hình kia liền có thể suy
đoán, nữ tử thần bí kia mười phần xinh đẹp.

Nàng này nói một câu kia, tựa hồ giống như chỉ là người qua đường tiện miệng
nói một câu như vậy mà thôi. Cũng không có ý gì.

Doanh Thiên cũng chỉ là liếc nhẹ nàng một cái, dắt theo Lộng Ngọc rời đi,
không có để ý tới.

Nhìn theo bóng lưng hai người, dưới lớp vải lụa kia, một chiếc miệng nhỏ nhắn
xinh đẹp khẽ nhếch mà cười. Nữ tử này nhấc lên bàn tay trái của mình, chỉ thấy
cánh tay này của nàng màu da vậy mà lại đỏ tươi như máu, ngoài ra còn có một
số hoa văn hình thù kỳ lạ màu đen.

Lúc này, trên tay nàng nhảy lên một đốm sáng nhỏ màu hồng, cái này đốm sáng
giống như là vật gì sống vậy, nó liên tục nhảy lên, giống như là muốn nói cái
gì, mười phần sinh động.

Nữ tử thần bí này cũng là lắng nghe một cái, mỉm cười nói nhỏ :"Ngươi chắc
chắn?Là ở trên người hắn sao?".

....

Hai người di chuyển cũng không được bao lâu, liền bị một người ngăn lại.

Người này toàn thân che kín, bộ dáng cực kỳ gầy gò yếu ớt. Hắn âm dương quái
khí cất giọng nói ra :"Hai vị xin chờ một lát". Hắn giọng nói mười phần thều
thào yếu đuối, giống như là lâu rồi chưa được ăn vậy.

Doanh Thiên cũng chỉ là nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp :"Chuyện gì?".

"Nhà ta chủ nhân, xin mời hai vị qua ngồi một chút". Cái kia che kín gầy gò
tiếp tục nói ra.

Nhưng là Doanh Thiên không có chút nào khách khí, trực tiếp nói ra :"Muốn mời
ta? Vậy cũng phải xem bọn hắn có tư cách này hay không".

Cái kia gầy gò người cười nhạt mà đáp :"Xin mời hai vị qua đó một chút, tin
tưởng nhà ta chủ nhân là có tư cách này".

"Cút". Doanh Thiên không có chút nào cho mặt mũi, trực tiếp đuổi người, muốn
đưa Lộng Ngọc rời đi.

Bất quá, người gầy gò kia lại lần nữa đem bọn hắn ngăn lại, thanh âm có chút
thay đổi, lạnh nhạt nói ra :"Hai vị thứ lỗi, chủ nhân nhà ta nói nhất định
phải mời được người, xin bất kính vậy".

Nói tới đây, trên người hắn lực lượng bạo phát, một cỗ nặng nề vô cùng uy áp
vọt tới, bao phủ lấy Doanh Thiên cùng Lộng Ngọc, muốn trấn áp hai người.

Cỗ uy áp này là nhắm vào hai người bọn hắn, người ngoài cũng là không cảm nhận
được cái gì.

Rõ ràng, cái này người gầy gò là giở giọng uy hiếp, nếu như mời không được
Doanh Thiên cùng Lộng Ngọc, vậy hắn nhất định sẽ động thủ, cưỡng ép đem hai
người đi.

Chỉ là hắn còn chưa có bạo phát thần uy được bao lâu, trên người khí thế nhanh
chóng thu liễm lại, toàn thân trở nên cứng đờ run rẩy.

Bởi vì ở thời khắc này, hắn phát hiện chính mình rơi vào một cái khác hoàn
cảnh.

Chỉ thấy lúc này, xung quanh hắn đều là máu tươi, có núi bao biển lửa, có bánh
xe xay thịt, khắp nơi đều là thây chất như núi, mà Doanh Thiên lúc này, là
đứng trước mặt hắn, hai con mắt lạnh lùng mà nhìn.

Người gầy gò hiện tại chỉ cảm thấy một cỗ khổng lồ sợ hãi ập tới, toàn thân
lực lượng trong nháy mắt giống như là bị rút hết một dạng.

Ngay sau đó, hắn phát hiện, chính mình bị trói trên một cây thập tự giá. Xung
quanh có rất nhiều yêu ma quỷ quái nhe nanh múa vuốt cực kỳ dữ tợn. Bọn chúng
tiến đến tra tấn hắn.

Các loại cực hình liên tục được sử dụng. Nào là lăng trì tùng xẻo, nào là lấy
hỏa ngục thiêu đốt, đủ trăm ngàn loại kinh hãi tra tấn kéo dài ba trăm năm như
thế.

Bất chợt hắn tỉnh lại, hắn vẫn là bình yên vô sự, xung quanh vẫn là đường phố
như vậy, chỉ là Doanh Thiên cùng Lộng Ngọc đã sớm rời đi.

Lúc này, người gầy gò mới là hai chân quỵ xuống, run rẩy thật lâu không đứng
lên nổi.

Người ngoài không biết, hắn trong một khoảnh khắc này bên ngoài là không có
chuyện gì. Thế nhưng là đối với hắn vừa rồi lại là chịu đau đớn ba trăm năm
khổ ải, ba trăm năm chịu tra tấn cùng cực.

Dạng này đau đớn, là in lại trong sâu hắn linh hồn cùng tâm trí, khiến cho hắn
sợ hãi tột cùng.

Cũng may mắn, người gầy gò tu vi cao tuyệt, tâm cảnh cũng là kiên cố, coi như
có thể miễn cưỡng vượt qua. Đổi lại là kẻ khác, dù chỉ so với hắn yếu đi một
chút, cũng có thể khiến cho tâm trí sụp đổ, tâm cảnh tan vỡ, biến thành một
cái người điên khùng.

Người gầy gò miễn cưỡng đứng dậy, hít sâu một hơi củng cố tinh thần, sau đó
thân ảnh biến mất.

Ở một chỗ nào đó.

Chỗ này ngồi lấy hai người, một nam một nữ.

Hai người này cũng giống nhau đồng dạng che kín thân hình, bọn hắn trên người
bốc lên âm u quang mang, đem chính mình diện mạo che đi.

Bỗng nhiên người gầy gò kia xuất hiện, đối với một nam một nữ này vô cùng cung
kính nói ra :"Thánh Tử, Thánh Nữ, hai người đó đã đi mất".

Nghe được người gầy gò nói như vậy, để cho kẻ được xưng là Thánh Tử kia có
chút không vui, hừ lạnh nói ra :"Ta để cho ngươi mang người tới, không phải
mời xuông".

Nhìn thấy nam tử kia giống như nổi giận, người gầy gò vội vã quỳ xuống, dập
đầu nói ra :"Thánh Tử tha tội, người kia rất ghê gớm, thuộc hạ không phải đối
thủ, hắn đem thuộc hạ đánh vào huyễn cảnh, chịu ba trăm năm tra tấn, đến lúc
thoát ra, người đã đi mất".

"Vô dụng". Nam tử kia lạnh lùng mà đáp, không để ý đến người gầy gò đang quỳ.

Ngược lại nữ tử kia lại là dịu dàng mỉm cười cất lời :"Lê Lão đứng dậy đi. Sư
huynh ngươi cũng không nên không nói lý như vậy, Lê lão thực lực Thập Bộ Thần
Ma mà còn bị người kia đánh vào huyễn cảnh, nhất định không phải tầm thường".

"Ta đương nhiên biết, nhưng là nữ nhân kia xuất hiện, nhất định sẽ dẫn động
trong tộc lão tổ, nếu chẳng may muội bị người khác thế vào, vậy chẳng phải là
oan ức?. Ta đây là lo nghĩ cho muội mà thôi". Nam tử kia ngay lập tức hạ
giọng, hướng nữ tử nhẹ nhàng nói ra.

"Sư huynh yên tâm, ta có thể ngồi lên Thánh Nữ vị, không dễ dàng bị người gạt
bỏ. Trước tiên vẫn là nên điều tra một chút nữ tử kia lai lịch". Nữ tử này mỉm
cười nói ra :"Lê lão, điều tra một chút, 134 thứ tộc gần đây có ai phản tổ
không".

"Thuộc hạ đi làm ngay". Người gầy gò gọi là Lê lão kia lập tức nhận lệnh rời
đi.

Lê lão rời đi thời điểm, đôi mắt lộ ra âm trầm, mười phận oán hận nói ra :"Hai
đứa nhóc con miệng còn hôi sữa. Nếu không phải các ngươi là Thánh Tử, Thánh
Nữ, ta đã sớm giết từ lâu".

Ở thời điểm này, bỗng nhiên cái này Lê lão trong não xẹt qua một cái ý nghĩ,
mỉm cười nói ra :"Nếu đã như vậy, liền như vậy đi".

P/s: Đầu năm cuối năm thật là vất vả. Dạo gần đây đồng nghiệp ta mấy người vì
dịch bệnh mà không đi làm, ta phải nặng nhọc thêm mấy lần a.


Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn - Chương #268