Người đăng: natsudragneellls
"Tiểu Tử, chớ có trách bọn ta, là ngươi đen đủi". Bốn người kia tiến lại gần
Doanh Thiên, binh khí đã sẵn sàng xuất động, chỉ trong chớp mắt liền có thể
đem Doanh Thiên chém giết.
Doanh Thiên lúc này, cũng không có hứng thú cùng đám người này dây dưa, hắn
chỉ là đứng tại đó mà thôi.
Thế nhưng là ở thời khắc này, bốn kẻ kia vốn dĩ đã vung lên binh khí, định
xuất thủ chém giết hắn, bỗng nhiên khựng lại.
Cảnh tượng này, có chút kỳ quái.
Ba kẻ còn lại đang vây lấy Lộng Ngọc cũng là phát giác ra không đúng, liền hất
hàm hỏi tới :"Các ngươi còn chần chừ cái gì, còn không mau giết hắn".
Thế nhưng là bốn kẻ kia lại giống như không nghe thấy một dạng, vẫn là bất
động như thế.
Phát giác được không đúng, trong đó một kẻ tiến tới xem xét.
Ngay thời điểm hắn vừa mới bước tới lại gần, chỉ thấy bốn kẻ kia ngay lập tức
quay lại phía sau, bọn hắn khuôn mặt dữ tợn vô cùng, đôi mắt trắng dã vô thần.
Bốn kẻ này vung lên binh khí, chém tới hắn.
Sự tình xảy ra quá mức đột ngột, lại thêm kẻ kia vốn dĩ không có phòng bị, cho
nên hắn ngay tức khắc bị đồng bạn chém thành trăm mảnh, huyết nhục từng khối
rơi xuống.
Phát sinh sự tình quỷ dị, để cho hai tên còn lại không khỏi giật mình kinh
hãi, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong đó một tên lắp bắp mà kêu :"Bọn hắn bị làm sao, chả lẽ trúng phải khí
độc, bị nhập mộng rồi".
Dạng này tình huống, chỉ có thể là do bị Vân Mộng Trạch khí độc xâm nhập, mới
có thể như vậy.
Tất nhiên, đây là bọn hắn suy đoán mà thôi.
"Giết chúng đi, không được làm thương nàng". Ở thời điểm này, Doanh Thiên nhẹ
giọng phân phó một câu.
Bốn kẻ kia giống như là nhận lệnh Doanh Thiên một dạng, trong nháy mắt gầm
thét lao tới, tấn công hai kẻ còn lại.
Tình huống này để cho hai kẻ kia đều không hiểu, bất quá bọn hắn cũng không
thể hỏi gì, bởi vì trong chớp mắt đã bị bốn người kia công kích dồn dập, chính
là thở dốc đều khó.
Ở trong tình huống bình thường mà nói, bọn hắn mỗi một cái thực lực là tương
đương nhau, cho dù là bốn đánh hai, muốn phân ra thắng bại, cũng cần không nhỏ
thời gian.
Thế nhưng là ở thời điểm này, bốn kẻ kia giống như là nhận được vô tận thần
lực một dạng, mỗi một chiêu một thức đều vô cùng cương mãnh bá đạo, đánh cho
hai người kia không chút hoàn thủ, chỉ có thể bị động chịu đánh, toàn thân tê
dại.
Vừa rồi, Doanh Thiên là sử dụng chính mình cường đại hồn lực, đem bốn người
bọn hắn linh hồn gạt bỏ ý thức, để cho bọn hắn nghe lời hắn sai khiến, không
chỉ có vậy, bốn người bọn hắn còn là nhận lấy Doanh Thiên một chút xíu lực
lượng, mới khiến cho bọn hắn trở nên mạnh mẽ bá đạo như vậy.
Nói dễ hiểu, giờ phút này, bốn kẻ này là đang ở dưới Cương Thi trạng thái,
toàn thân rắn chắc không thể phá hủy, mà lực lượng cũng càng thêm mạnh mẽ.
Cũng không lâu lắm, nghe được hai tiếng hét thảm vang lên, hai kẻ còn lại liền
bị chém chết.
Nhìn thấy cảnh này, Lộng Ngọc cũng là thở dài một hơi, nàng là vừa sợ vừa
mừng.
Chứng kiến Thánh Tộc cường đại mà quỷ dị thủ đoạn, khiến cho nàng được mở rộng
tầm mắt.
"Ngươi vừa rồi là làm như thế nào, đây là Thánh Tộc thủ đoạn sao?". Lộng Ngọc
nhịn không được tò mò, hỏi tới Doanh Thiên.
Nghe vậy, Doanh Thiên không khỏi cảm thấy buồn cười thầm nghĩ :"Thánh Tộc?, là
cái này sao?". Nói đoạn, hắn đưa tay sờ lên mi tâm cái ấn ký màu đen kia.
Nhìn thấy Doanh Thiên dạng này tư thái, Lộng Ngọc không khỏi hoài nghi mà nói
:"Chẳng lẽ ngươi không phải Thánh Tộc".
"Phải, đương nhiên phải nha". Doanh Thiên cười cười, không có đi giải thích
nhiều.
Về phần ấn ký màu đen trên trán của hắn, cái này kỳ thật là hắc ám lực lượng
mà hắn trúng phải, cỗ lực lượng này hội tụ một chỗ tại mi tâm, mới biến thành
cái kia ấn ký.
"Ta cũng nên trở về, buổi chiều sư phụ bắt đầu truyền thụ". Lộng Ngọc cũng
không có ý ở lại lâu, muốn trở về Huyền Ảnh Ma Tông.
Thấy vậy, Doanh Thiên không khỏi nhàn nhạt nói ra :"Ngươi trở về, không sợ bị
nàng ta giá họa".
"Có gì phải sợ, ta không có làm gì sai". Lộng Ngọc rất là tự tin, nàng tin
tưởng, chính mình không có làm gì sai lầm. Cho nên không sợ hãi.
Lộng Ngọc rời đi đằng sau, Doanh Thiên nhìn theo nàng, không khỏi lắc đầu
cười nói :"Nha đầu này, thế nào biến thành ngốc nghếch như vậy?".
...
Huyền Ảnh Ma Tông.
Tú Ảnh tâm trạng rất là tốt, bởi vì có thể đem Lộng Ngọc loại bỏ, giờ phút
nàng có tin chắc, Lộng Ngọc đã sớm chết ở Vân Mộng Trạch, nơi đó hoang vu vắng
vẻ, ai sẽ biết đây.
Thời điểm này, bên cạnh nàng ngồi lấy một cái nam tử.
Nam tử này thân hình cao gầy, hắn vận lên một bộ hắc sa y bào, hắn làn da có
chút nhợt nhạt, thế nhưng là lại mang theo một loại tuấn mỹ khó tả, trên người
phát ra một loại âm trầm.
Mái tóc dài của hắn che đi một nửa khuôn mặt, có thể nhìn thấy trên cánh tay
của hắn mọc đầy lân phiến màu tràm.
Nam tử này gọi là Xích Mi, hắn là Long Ma Tộc một vị thiếu chủ. Cũng là Huyền
Ảnh Ma Tông đệ tử, lại nói, Long Ma Tộc tại Huyền Ảnh Ma Tông có rất lớn ảnh
hưởng, có rất nhiều trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão, thậm chí nhiều đời
Tông Chủ đều là xuất thân Long Ma Tộc.
Cho nên Long Ma Tộc tại Huyền Ảnh Ma Tông có được quyền thế rất lớn. Mà Xích
Mi, hắn cũng là Huyền Ảnh Ma Tông thế hệ này nổi bật nhất đệ tử, có được làm
Tông Chủ tương lai tư chất.
Mà lúc này, Xích Mi là đang chăm chú xem một quyển mật tịch.
Tú Ảnh ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảnh ánh mắt nhìn tới rất say đắm, không cần
nói cũng biết, nàng ta là đang mê đắm Xích Mi.
Bỗng nhiên, Xích Mi dừng xem mật tịch, hắn ngẩng đầu lên nói nhỏ :"Hôm nay
Ngọc Nhi nhận Lâm Thúc làm sư phụ, buổi chiều hẳn là buổi truyền thụ đầu tiên,
đi xem một chút. Tú Ảnh, muội có đi không".
Nghe được Xích Mi nhắc đến Lộng Ngọc, Tú Ảnh con mắt không khỏi lạnh lẽo một
chút, bất quá rất nhanh liền bình thường như cũ, nàng ta cất lời :"Sư huynh,
Lộng Ngọc nàng ta tư chất kém cỏi, coi như nhận được Lâm Thúc chỉ dạy, e rằng
cũng không thể tiến bộ".
"Muội nói vậy đều sai, chỉ cần cố gắng, lại kém cỏi, cũng đều có thể hướng
phía trước tiến lên". Xích Mi cười nhạt, hướng phía trước đi tới.
Tú Ảnh mặc dù không nguyện ý, bất quá vẫn là bước theo Xích Mi. Trong lòng
cười thầm :"Sư Huynh a, nàng ta giờ này hẳn đã chết, sau này huynh sẽ thuộc về
ta".
Tú Ảnh còn đang cười thầm, thế nhưng là nàng ánh mắt rất nhanh biến sắc, bởi
vì nàng nhìn thấy, ở giữa sân kia, Lộng Ngọc là đang xếp bằng cùng rất nhiều
đệ tử khác ngồi nghe vị kia Lâm Thúc giảng bài, vừa nghe vừa luyện.
Tú Ảnh ban đầu còn cho rằng mình nhìn nhầm, bất quá rất nhanh nàng phát hiện,
mình không có nhìn nhầm.
Đích thực là Lộng Ngọc bằng xương bằng thịt.
Xích Mi tiến lại ngồi gần Lộng Ngọc, rất là ân cần hỏi han một chút, hai người
cười nói rất vui vẻ.
Cuối cùng, để cho ở trên cao vị kia Lâm Thúc quát nhẹ :"Tiểu tử, để cho Ngọc
nhi luyện tập".
Nghe được Lâm Thúc nhắc nhở, Xích Mi mới là cười trừ im lặng đi xuống.
Kỳ thật, ở mối quan hệ này, Xích Mi người này rõ ràng yêu thích Lộng Ngọc, cho
nên hắn thường xuyên thăm hỏi, quan tâm Lộng Ngọc rất nhiều. Mà lại, trong
Huyền Ảnh Ma Tông này, hắn cũng là một trong số rất ít người quan tâm Lộng
Ngọc.
Bất quá, Lộng Ngọc lại luôn chỉ xem hắn như một vị sư huynh, luôn luôn giữ
khoảng cách vừa đủ. Khiến cho hắn không cách nào lay động nàng.
Về phần Tú Ảnh, không cần nói liền biết nàng ta gen tị với Lộng Ngọc như thế
nào, cho nên chỉ cần có dịp, nàng liền kiếm cớ gây chuyện.
Nhìn thấy Xích Mi quan tâm Lộng Ngọc, Tú Ảnh vô cùng tức giận, nàng rốt cuộc
chịu không được, ánh mắt lộ ra nồng đậm sát cơ, thầm nghĩ :"Mấy kẻ vô dụng,
chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, tốt thôi, ta sẽ đích thân ra tay, để
xem ngươi chạy đâu cho thoát".
Ngay sau đó, nàng quay người đi. Nàng phải đem chuyện này bẩm báo lên trên,
nàng tự tin với chứng cứ của mình, nhất định có thể đem tội trạng chụp lên đầu
Lộng Ngọc.
...
Lộng Ngọc hôm nay vẫn tới chỗ Doanh Thiên, nàng còn đặc biệt chuẩn bị thêm một
giỏ đồ ăn ngon.
Mặc dù nói, đối với tu sĩ, ăn uống cũng không cần thiết, thế nhưng đây là một
loại thú vui khó bỏ, coi như ngươi tu vi cường đại cỡ nào, cũng rất ít người
từ bỏ dạng này thưởng thức.
Chỉ thấy lúc này, Doanh Thiên đã sớm đem chỗ đầm lầy kia dọn sạch sẽ một mảnh,
lại dựng lên một cái nhà lá sạch sẽ.
Lộng Ngọc đi tới, hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Đồ ăn ngon đã có, rượu ngon Doanh Thiên cũng sẵn, lại có mỹ nhân bầu bạn,
Doanh Thiên đương nhiên uống đến nhiệt tình.
Lộng Ngọc thấy Doanh Thiên đem ra rượu, cũng xin uống thử, bất quá chỉ uống
tới một ngụm, liền làm cho nàng trở nên say ngất, toàn thân đều đỏ bừng nóng
nực.
Tất nhiên là có Doanh Thiên hỗ trợ đem tửu lực đè xuống, nếu không, lấy nàng
tu vi, chỉ một ngụm cũng có thể bạo nổ.
Cuối cùng, không có qua bao lâu, Lộng Ngọc là dựa vào lòng hắn ngủ say.
"Thập Tứ Trưởng Lão, ta nói không sai đi, nàng ta rõ ràng là cấu kết ngoại
nhân làm chuyện bỉ ổi". Ở thời điểm này, một cái thanh âm nữ nhân vang lên.
Không biết từ bao giờ, xung quanh nhà lá của Doanh Thiên, đã quây lấy chật
ních người, nơi này chí ít có tới hơn hai trăm người.
Tất nhiên, y phục đều là Huyền Ảnh Ma Tông người.
Chỉ thấy lúc này, Tú Ảnh cùng một vị lão giả, chính là Thập Tứ Trưởng Lão, dẫn
theo một đám đệ tử tiến tới, vây lấy nhà lá mà hô :"Người bên trong, mau ra
ngoài trình diện".
Doanh Thiên nhẹ nhàng đem Lộng Ngọc đặt xuống bên cạnh, sau đó chậm rãi bước
ra ngoài.
Nhìn thấy Doanh Thiên vừa đi ra, ngay lập tức từng đạo ánh mắt chăm chú nhìn
tới, cơ hồ chỉ cần hắn có chút khinh động, liền sẽ nhận lấy vô cùng vô tận
công kích.
Thập Tứ Trưởng Lão ánh mắt dò xét Doanh Thiên một chút, nghi hoặc mà nói :"Vị
này công tử, ngươi là U Thần Điện người".
"Cái gì U hay không U, nhân lúc ta còn vui vẻ liền mau cút, một lát chớ trách
ta không có nhắc nhở". Doanh Thiên nhàn nhạt mà nói, căn bản không có một chút
quan tâm.
Nghe được Doanh Thiên bộ dáng coi thường kia, để cho Thập Tứ Trưởng Lão không
khỏi vì đó mà biến sắc, hắn sắc mặt trở nên âm trầm, bất quá cũng không có vội
vàng phát tác, nói tiếp :"Ta có mật báo, đệ tử trong Tông cấu kết người ngoài,
đem bí mật trong Tông tiết lộ".
Nói tới đây, Tú Ảnh lấy ra một cái quang cầu, bên trong quang cầu có ghi lại
hình ảnh lúc trước Doanh Thiên cùng Lộng Ngọc ôm ấp. Hiển nhiên là Tú Ảnh đã
sớm đem hình ảnh lưu lại, phòng ngừa về sau.
Bất quá, nhìn thấy cái này quang cầu ghi hình, Doanh Thiên không khỏi lắc đầu
mà nói :"Các ngươi là bị ngu thật, hay là cố ý ngu đây, nam nữ thân mật, ngươi
lại cho rằng đó là tiết lộ bí mật, vậy chẳng phải nói, các ngươi cha mẹ đều là
tiết lộ bí mật sao?".
"Tiểu tử cuồng ngôn, chớ có làm càn". Nghe Doanh Thiên nói vậy, có đệ tử nhịn
không được quát lớn.
"Hừ, coi như ngươi không phải U Thần Điện do thám, nàng cũng không đem Tông
môn bí mật tiết lộ ra ngoài, thế nhưng là nàng làm chuyện bỉ ổi, bôi xấu Huyền
Ảnh Ma Tông mặt mũi, không thể tha thứ". Có đệ tử cười lạnh nói ra.
Doanh Thiên cười cười, gật đầu mà đáp :"Đúng, cha mẹ các ngươi đều là làm xấu
mặt, cho nên mới đẻ ra đám phế vật này".
"Giết hắn, hắn nhất định là U Thần Điện do thám, đem hắn giết chết, sau đó lại
đem Lộng Ngọc trở về xét xử". Đám người kia nhao nhao hô lên.
"Tú Ảnh, trở về báo lên nội đường, chờ ta giải quyết xong việc, liền bắt Lộng
Ngọc trở về xét xử". Thập Tứ Trưởng Lão hướng Tú Ảnh phân phó.
"Vâng". Tú Ảnh nhận mệnh rời đi.
Doanh Thiên cũng không có đem nàng ngăn cản, mặc nàng đi xa.
Tới đây, Thập Tứ Trưởng Lão mới là cất lời nói tiếp :"Ta không biết ngươi là
ai, bất quá vẫn là nên thúc thủ chịu trói, cùng ta trở về Huyền Ảnh Ma Tông
xét xử, nếu là trong sạch, có thể trả ngươi tự do".
Bất quá, Doanh Thiên lại như không có nghe thấy hắn nói một dạng, chỉ là yên
lặng mà nhìn.
Ở thời điểm này, bỗng nhiên xung quanh trở nên rất kỳ lạ, bỗng nhiên yên ắng
lạ thường.
Ngay sau đó, rất nhiều tiếng động nhỏ vang lên, những tiếng động này chồng
chất lên nhau, tạo thành tiếng xào xạc khắp nơi. Tựa như có cái gì chuyển
động.
Phát giác không đúng tình huống, Thập Tứ Trưởng Lão ngay lập tức buông lệnh
cảnh giác.
Thế nhưng là hết thảy đều không có ý nghĩa gì.
Không biết từ chỗ nào, rất nhiều độc vật đông như kiến bỗng nhiên xông ra, nào
ra các loại độc trùng, con rết to nhỏ các loại, các loại cóc độc, bò cạp, rắn
rít chi chít từ bốn phương tám hướng như thủy triều lao tới, đem đám người
Huyền Ảnh Ma Tông nuốt chửng.
Chít.... Chít.... Chít.... Chít...
Tiếng các loại động vật kêu lên khiến cho người ta tê dại cả da đầu.
Doanh Thiên không có nhìn nhiều, hắn quay người bước vào bên trong nhà lá, đem
cửa đóng kín lại.
Kỳ quái là, không có cái nào độc vật nhắm tới Doanh Thiên, hoặc là nói, không
có độc vật nào dám bén mảng tới khu vực nhà lá.
Trong chốc lát, tiếng binh khí va chạm, tiếng thần thông bạo nổ xen lẫn tiếng
kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Huyền Ảnh Ma Tông bên này mặc dù có tới hai trăm người, tu vi cũng không tính
yếu.
Bất quá những độc vật kia là từ khắp nơi ở Vân Mộng Trạch kéo tới, bọn chúng
tuyệt đại đa số sinh sống ở đây đều có mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thậm chí
còn một số sống tới hàng vạn năm độc vật, bọn nó tu vi so với tu sĩ đều không
kém, thậm chí còn cường đại hơn không ít, lại thêm số lượng tính bằng hàng
trăm tỉ.
Coi như có thể công lên Thập Vạn Đại Sơn đều không có vấn đề gì.
Rất nhanh, hơn hai trăm cái Huyền Ảnh Ma Tông đệ tử liền bị ăn đến xương cốt
không còn.
Lộng Ngọc lúc này cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, tò mò hỏi :"Bên ngoài có cái
gì ầm ĩ".
Doanh Thiên cười nhẹ đáp :"Không có gì, ngủ thêm một chút đi".
Lúc này, chỉ thấy Lộng Ngọc chăm chú nhìn Doanh Thiên, khuôn mặt đỏ hồng kia
hiện lên vẻ xinh đẹp khó tả, cuối cùng nàng nói ra :"Ta luôn có cảm giác cùng
ngươi quen thuộc, ở bên cạnh ngươi cho ta cảm giác thân thương, giống như
chúng ta đã từng quen biết trước đó vậy, ta bị ngươi thu hút. Đúng, chính là
bị thu hút".
"Cái này là đương nhiên". Doanh Thiên cười cười mà đáp, một bộ hiển nhiên như
vậy.
"Ngươi biết lý do?, có thể nói cho ta biết không". Lộng Ngọc nhịn không được
tò mò, hỏi tới.
"Bởi vì. Ngươi là ta Thê Tử".