Hắc Châu


Người đăng: Shenwilliams

Kế hoạch thay đổi khiến Lôi Minh phải tìm cách khác. Đi một vòng quanh sơn
cốc, Lôi Minh tìm được một vài loại thảo dược, tuy chỉ là cấp một nhưng nếu sử
dụng đúng thì vẫn sẽ có ích. Lôi Minh quyết tâm liều mình một lần.

May mắn là khi vòng quanh trở lại Lôi Minh tìm được một hang núi nhỏ khác.
Trong hang có một động phủ bị bỏ hoang, một dược viên nhỏ, một vài vật phẩm
lung tung khác, ngoài ra còn một đường hầm nhỏ sâu vào núi. Lôi Minh tạm thời
chưa có ý định tốn thời gian thăm dò, vì trong dược viên ngoài ý muốn tìm được
vài cây Hồi Nguyên thảo. Đây là một loại cấp hai linh dược rất phổ biến, dùng
để điều chế Hồi Nguyên đan, ngoài ra còn có một chút tác dụng ôn dưỡng kinh
mạch. Tuy không thể chế thành đan có chút lãng phí, nhưng Lôi Minh cũng chẳng
còn cách nào khác.

Lôi Minh xếp bằng, chậm rãi điều tức rồi bắt đầu vận khí. Sơ chế một cây Hồi
Nguyên thảo rồi cho vào miệng, vị đắng khiến Lôi Minh không quen, nhớ lại tiền
kiếp. Nhưng rất nhanh Lôi Minh lại tập trung chữa trị thương thế, từng dòng
nguyên khí theo Lôi Minh vận khí mà chạy theo kinh mạch, dược lực phát tán chỉ
cảm thấy từng sợi mát lạnh dọc theo cơ thể.

Trong lúc Lôi Minh không chú ý thì có rất nhiều nguyên khí tụ tập, xoay thành
vòng xoáy chậm rãi trôi nổi xung quanh, vòng xoáy càng lúc càng lớn, ngày càng
mở rộng ra. Nguyên khí xung quanh hang động, trong những phần thảo dược bị cắt
bỏ, trong những cây thảo dược xung quanh, đến những tia sáng mặt trời mọc,...
Đến trước khi Lôi Minh thì vòng xoáy co rút lại rồi biến mất trong cơ thể Lôi
Minh.

“ Kỳ lạ, có vẻ dược liệu tốt hơn mình nghĩ”

Thương thế đã khỏi hơn nửa, kế hoạch chắc chắn thêm một phần, Lôi Minh rời
khỏi hang động đó hướng về nơi con lôi hùng đi đến.

Con lôi hùng đang say ngủ thì thức dậy vì ngửi thấy một mùi vị khiến nó khó
chịu, khi chạy ào ra ngoài hang thì phát hiện một đống cây cỏ ngoài cửa hang,
phát ra một mùi rất thối. Nó đánh bay thứ rác rưởi đó đi rồi tiếp tục ngủ,
nhưng nó lại tiếp tục bị đánh thức lần hai, lần ba,.. Tức điên, nhưng với trí
tuệ của nó thì không tài nào hiểu được. Vì không có cảm giác nguy hiểm nên
cuối cùng con gấu chọn cách phong bế ngoại thức, chỉ cần không gặp nguy hiểm
thì sẽ không tỉnh lại. Lôi Minh lặp lại mấy lần không thấy con gấu trở ra nữa
thì mừng thầm, nhưng vẫn đợi đến trời tối hẳn mới bắt đầu bước thứ hai. Dùng
một hỗn hợp khác để triệt tiêu mùi của bản thân, chậm rãi mò vào hang gấu.

Thật ra thì “mùi hương” cũng chẳng tốt lành gì, nhưng con lôi hùng quen như
vậy, nên khi Lôi Minh vào hang bắt đầu tiếp cận nó, nó phát hiện và mở mắt,
ngửi xung quanh, nhưng không phát giác diều gì nên ngủ tiếp. Lôi Minh nín thở,
bước chậm vượt qua con gấu, rồi xông vào hang.

Đúng như trong nhiệm vụ mô tả, trong hang phía sau có rất nhiều thảo dược cấp
hai. Khác với thảo dược cấp một chủ yếu cho người không linh căn và người mới
tu hành, dược liệu cấp hai quý giá hơn và cũng hiếm hoi hơn. Lôi Minh cẩn thận
hái tất cả những cây đã thuần thục, đặc biệt là lôi lăng hoa, tìm được đủ mười
cây. Xếp vào túi vải sau lưng, Lôi Minh lại cẩn thận tìm đường trở về.

Nhưng có lẽ Lôi Minh quên mất một điều, lôi hùng đối với lôi hệ bảo vật rất
mẫn cảm, vì lẽ đó, khi bước qua con lôi hùng to lớn, nó tỉnh dậy, rít gào, rồi
xông tới. Lôi Minh sợ hãi, cũng bất chấp tất cả, vận hành nguyên khí toàn thân
rồi cắm đầu chạy thục mạng.

Nhưng một luyện khí trung kỳ, trên người còn mang thương thì làm sao chạy
nhanh bằng cấp hai yêu thú lôi hùng, luận sức mạnh thắng cả kim đan kỳ. Thế
nên chạy chưa được hai trăm bước đã bị con lôi hùng đuổi kịp, nếu không phải
Lôi Minh phản ứng mau thì một cái hùng chưởng to lớn đã vỗ vào đầu. Trong lúc
hốt hoảng, Lôi Minh chạy vào cái hang phát hiện lúc trước, chui vào địa đạo
ngầm. Con lôi hùng tuy mạnh vô cùng, nhưng vóc dáng nó to lớn nên chẳng thể
làm gì. Nhưng nó lại nằm trước cửa hang. Hết cách, Lôi Minh đành tiếp tục đi
tìm lối thoát phía bên kia.

Nhưng qua một thời gian lại nhất thời chưa ra khỏi, Lôi Minh ngừng lại điều
tức. Vết thương do vận động mạnh bắt đầu mất khống chế, Lôi Minh lại lấy vài
cây thảo dược tiếp tục chữa trị. Vòng xoáy bí ẩn lại hiện ra, và lần này do
vẫn còn phân tâm lưu ý tình hình bên ngoài Lôi Minh phát hiện được. Lôi Minh
vội vàng ngừng lại, vòng xoáy cũng biến mất. Chìm tâm thần vào cơ thể, Lôi
Minh giờ này mới phát hiện hắc châu trong đan điền.

Đối với hắc châu, Lôi Minh cũng không biết rõ ràng, chỉ có thể khẳng định đây
là một bảo bối cực kỳ quý giá, vì đoạt xá sống lại chỉ có thể là Nguyên Anh,
thậm chí là Hóa thần kỳ mới có thể làm được. Nhưng Lôi Minh có suy nghĩ khác,
vì lúc phát hiện nó và dị tượng lúc trước cho thấy nó có sự hấp dẫn đối với
nguyên khí nhiều hơn.

Kiếp trước Lôi Minh chỉ sỡ hữu một pháp bảo khi chưởng môn thưởng cho, pháp
bảo có thể dùng ý niệm điều khiển, nên Lôi Minh thử dùng ý nghĩ điều động hắc
châu. Quả nhiên, hắc châu chậm rãi chuyển động, một vòng xoáy nhỏ xuất hiện
trong đan điền. Bên ngoài cơ thể cũng xuất hiện một vòng xoáy lớn hơn, tụ tụ
thiên địa nguyên khí lại. Trong lúc nhất thời, nguyên khí tràn ngập, Lôi Minh
vừa vận công vừa suy tư.

Hắc châu xoay càng lúc càng nhanh, hấp thụ nguyên khí càng nhiều, Lôi Minh
kinh hãi, vì tuy nhiều nguyên khí là chuyện tốt, nhưng quá nhiều nguyên khí có
thể làm nổ tung cơ thể, vì thể chất này quá yếu, nên Lôi Minh đành cho hạt
châu ngừng lại. Có thể kết luận là hạt châu có thể hấp dẫn nguyên khí, nhưng
ngoại trừ giúp tu luyện ra không có tác dụng quá lớn. Lôi Minh thử để hạt châu
truyền nguyên khí vào cơ thể mình, hạt hắc châu rung lên rồi xoay tròn, nhưng
lại xoay tròn theo hướng ngược lại. Nhất thời, một luồng nguyên khí cực kỳ
mạnh mẽ truyền khắp cơ thể, khiến Lôi Minh cảm thấy sức lực tăng cường rất
nhiều. Thử vung một chưởng, một bàn tay nguyên khí to lớn xuất hiện, gây một
vụ nổ lớn. Chỉ tiếc là số nguyên khí này không thể trực tiếp hấp thu, mà chỉ
tồn tại trong cơ thể như là một bình chứ.

Thí nghiệm một lúc, Lôi Minh xác định số nguyên khí tối đa mà cơ thể có thể
tiếp nhận. May mắn là, nguyên khí do hắc châu cung cấp có vẻ rất nhiều, cũng
đúng, vì lúc bắt đầu gặp hắc châu, vòng xoáy nó tạo ra thậm chí uy hiếp được
Kim Đan kỳ.


Nguyên Lôi - Chương #3