Người đăng: Shenwilliams
Lôi Minh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân cao thấp đều đau đớn. Cảm nhận cơ thể
này, một cảm giác kỳ dị vẫn chưa tan hết. Hắn thật sự sống lại rồi, trên một
cơ thể khác. Chỉ là Lôi Minh này chỉ mới mười bốn tuổi. Lôi Minh không thể
nghĩ ra được nguyên nhân.
Sau khi dung hợp ký ức cả hai, Lôi Minh thấy nhiều nét tương đồng: đều là cô
nhi, và đều là lôi hệ linh căn. Chỉ là, Lôi Minh kiếp này có một người mẹ mất
khi sinh hắn ra, và một người cha chưa từng gặp mặt. Sờ vào mặt dây chuyền
vàng trên cổ, là thứ duy nhất phụ thân tặng mẫu thân, đây cũng là thứ duy nhất
liên hệ với người phụ thân ấy.
Lôi Minh kiếp này chỉ có thiên phú hạng trung, không cao cũng không thấp. Năm
mười hai tuổi được một chấp sự đem về tông môn khảo hạch, chọn vào đệ tử ngoại
môn. Qua hai năm nhờ cố gắng, đã vượt qua luyện khí trung kỳ, nhưng khi chuẩn
bị đột phá thì bị người khiêu chiến nên bị đánh tàn phế.
Lôi Minh thở dài. Người yếu luôn bị bắt nạt, tuy tông môn không cho phép ỷ
mạnh hiếp yếu, nhưng việc đó cứ xảy ra nhiều đến nỗi đành mắt nhắm mắt mở cho
qua. Nội thị cơ thể, kinh mạch bị phá hư nghiêm trọng, nguyên khí cũng loạn
gần hết. Giờ đây Lôi Minh chỉ như là luyện khí nhập môn, chỉ mạnh hơn người
bình thường một ít. Đúng là không biết may mắn hay xui xẻo. Vì cuộc đời này
coi như chấm dứt tại đây.
“ Đệ tử ngoại môn Lôi Minh “
Một giọng vang ngoài phòng đánh thức trong trạng thái mê man Lôi Minh dậy. Đó
là một chấp sự ngoại môn, nhưng là người của kẻ thù.
Nhưng thân là đệ tử ngoại môn, Lôi Minh vẫn phải ra mở cửa. Khi Ngọc chấp sự
thấy thảm cảnh của Lôi Minh, khóe miệng chứa ý cười, nhưng giọng đầy nghiêm
khắc: “theo quy định, nếu ngươi bị phế tu vi thì phải bị đuổi khỏi sư môn”
Lôi Minh khổ sở, dù biết trước là như vậy nhưng khi sự việc tiến đến Lôi Minh
vẫn không có cách phản kháng. Hắn không còn là Lôi Minh thiên tài ngày xưa, mà
giờ chỉ là một tên tầm thường. Lôi Minh đành rời khỏi phòng và xuống núi. Dọn
đồ đạc, không cần, vì tụ khí đan sơ cấp và thứ kinh thạch đều bị tịch thu hôm
kia rồi.
Ngọc chấp sự chỉ nhìn Lôi Minh ra khỏi cửa rồi trở về báo cáo với Ngọc thiếu
gia của hắn. Lôi Minh đành tự đi trao trả thân phận lệnh bài. Nhưng đến Tiền
Đăng Các lại gặp Trương chấp sự, cũng là người mang hắn lên núi.
“ Ta có thể cho ngươi một cơ hội”
Nói rồi Trương chấp sự đưa hắn một địa đồ và một bộ bì giáp:
“ Về phía tây bảy trăm dặm có một sơn mạch, trong sơn mạch có một hang động,
trong hang có một con lôi hùng. Nó rất mạnh nên tốt nhất là tránh xa nó. Nơi
đó có một loại thảo dược lôi hệ, gọi là lôi lăng hoa. Đây là một nhiệm vụ của
đan các. Chỉ cần ngươi hái được nó thì có cơ hội cầu một hạt đan dược. Có lẽ
sẽ điều trị được kinh mạch cho ngươi.”
Nếu như là một người khác có lẽ đã bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt, nhưng Trương
chấp sự lạ giúp hắn. Tuy hi vọng mong manh, giữa một sơn mạch bao la tìm một
gốc thảo dược là một hành vi mò kim đáy biển, nhưng ít ra là một hi vọng,...
Nửa tháng sau, Lôi Minh đến được sơn mạch, lật xem địa đồ tìm tòi vị trí của
hang động. Trong vòng nủa tháng, Lôi Minh cố gắng chữa trị kinh mạch trong cơ
thể, nhưng chỉ tạm thời bình ổn ở luyện khí hai tầng. Một phần vì lôi hệ không
phù hợp tự chữa trị, một phần vì cơ thể này quá kém, từ tu vi đến cơ thể, nên
việc tự chữa trị rất khó khăn.
Mặt đất truyền tới sự chấn động, Lôi Minh tìm một đống loạn thạch ẩn nấp. Một
con đại hùng bước đi chầm chậm, trên tay trái có một vết thương rất sâu, qua
một thời gian vẫn còn thấy chảy máu thành giọt.
Theo ký ức kiếp trước, Lôi Minh phán đoán đây chính là con lôi hùng cần tìm,
cấp ba đỉnh cao, chiến lực thậm chí thắng cả kim đan cảnh sơ ký nếu ở dưới mặt
đất. Nhưng dù sao Lôi Minh bây giớ đối với nó vẫn là quá yếu, đến nỗi nó chẳng
thèm tấn công hắn. Lôi Minh không dám theo quá gần, nhờ vào dấu chân to tướng
đến xế chiều mới tìm được hang động của nó.
Thường thì yêu thú có rất mạnh sức sống, tuy là lôi hệ, vết thương cũng khá
nặng nhưng chỉ cần điều dưỡng vài ngày nửa tháng là tạm ổn, qua một thời gian
sẽ làn. Nhưng chắc chắn nó sẽ ở lại trong động cho an toàn. Điều này gây trở
ngại rất lớn, vì theo dự định là sẽ đợi nó ra ngoài rồi mới vào “ mượn “ dược
thảo.