Phản Bội


Người đăng: Shenwilliams

Chỉ còn lại 3 người sống sót, Lôi Minh cuối cùng bảo vệ tiểu sư muội và tam sư
đệ thoát khỏi hiểm cảnh. Tam sư đệ Nguyên Hành đầy hối hận: " Nếu không tại đệ
thì chúng ta không chọc phải con huyết xà ấy, tất cả đều tại đệ."

Lôi Minh thở dài, dù rất muốn trách mắng nhưng đó là con của Đại trưởng lão,
thiếu kinh nghiệm bên ngoài hành tẩu, làm chết oan các sư đệ khác. Thậm chí
nếu không có hộ thân phù của chưởng môn dành cho ái nữ và của Đại trưởng lão,
giờ này có lẽ chỉ còn một mình...

"Sư huynh, muội cảm thấy nguy hiểm"

"Chuyện gì vậy sư muội"

"Huynh xem"

Tuyết Liên chỉ về phía trước. Đối diện bọn họ là một hang động – chính xác hơn
là một cánh cửa màu đen- không biết dẫn đến đâu. Nhưng con huyết xà vẫn còn
đuổi theo. Với tu vi kim đan sơ kỳ và hai sư muội sư đệ mới luyện khí đỉnh
phong thì cái chết là chắc chắn. Lôi Minh cắn răng: “ Vào”

Cả ba nhảy vào hang sâu. Lôi Minh lấy một trận bàn, đưa nguyên khí thúc giục
tạo thành một hình cầu bảo vệ ba người. Trận bàn có tác dụng ngăn cản nhận
biết, chỉ mong con rắn sẽ không vào hang. Đi vào khoảng một khắc thì Tuyết
Liên nói: “ thiên địa nguyên khí ngày càng dày đặc”

Lôi Minh cảm nhận một lúc, mừng rỡ:” Chắc chắn trong hang có bảo vật, cùng
tiến vào”

Cuối hang động là một vòng xoáy nguyên khí. Chính giữa có một hạt châu màu
đen, chính nó dẫn động thiên địa nguyên khí xung quanh. Lôi Minh quan sát kỹ
vòng xoáy, nói:” Đây là một thiên địa huyền trận, chỉ là không biết ứng với
cấp độ nào”

Thiên địa đại trận là những trận pháp do thiên địa sinh ra, thường là do bảo
vật xuất thế hoặc cường giả xúc động thiên địa pháp tắc tạo thành. Từng cấp độ
sẽ dễ dàng giết chết hoặc vây khốn cấp độ đó. Nhưng do không có ý chí chủ động
nên cũng không khó phá giải. Lôi Minh quan sát một lúc rồi quả quyết:” Để ta
vào xem, nếu có gì xảy ra thì Nguyên Hành dùng khốn địa tác cứu ta”.

Lôi Minh vận công, từng đạo nguyên khí bảo vệ bản thân tiến vào vòng xoáy,
nhưng chưa gặp bất cứ nhuy hiểm gì. Nhưng khi vừa cầm hạt châu lên, dị biến
xảy ra: trung tâm vòng xoáy trở nên ngày càng to, lực hút bành trướng. Lôi
Minh thấy cơ thể như bị kéo căng, ngày càng đau đớn, lập tức gọi:” Nguyên Hành
mau cứu ta”

Chỉ là, Nguyên Hành dùng khốn địa tác nhắm vào mục tiêu không phải là hắn, mà
là tay phải nắm hạt châu. Xoẹt, cả bàn tay đứt rời, kèm theo hạt châu và một
chùm huyết vũ. Lôi Minh không thể tin được, như cơn đau khiến Lôi Minh nhận ra
tất cả là thật.

“Tại sao”

“ Đừng giả bộ không biết. Chưởng môn cố ý tác hợp Tuyết Liên cho ngươi, thậm
chí định truyền chức chưởng môn cho ngươi. Nhưng người Tuyết Liên yêu là ta,
tất cả đều là của ta”

Lôi Minh nhìn Tuyết Liên, nhưng hình bóng ngày ngày vẫn bên cạnh hắn ấy lại
giữ im lặng. Lôi Minh cười thê thảm, còn nói gì được nữa khi cả nữ nhân lẫn
huynh đệ đều phản bội chính mình.

“Có đều, hạt châu này là bảo vật. Sư huynh à sư huynh, nếu như không phải
huynh bị vây ở chỗ này chắc chắn ta cũng không dám ra tay với huynh. Có trách
thì trách huynh đen đủi, ta sẽ báo với sư môn huynh đại chiến với huyết xà mà
chết. Ha ha.”

Lôi Minh bất lực nhìn hai người họ rời khỏi. Tuy với tu vi kim đan cảnh, bùng
nổ vẩn có thể xuất một kích trí mạng, nhưng Lôi Minh không thể hạ thủ được.
Nhưng khi Lôi Minh đã buông xuôi chấp nhận số phận thì chợt nghe tiếng đánh
nhau ngoài hang động, rồi một mùi tanh hôi xộc vào.

Mở mắt ra thì thấy người quen cũ – chính xác hơn là vật quen cũ: đại huyết xà.
Nó đang nhìn chằm chằm vào Lôi Minh, chính xác hơn là nhìn vào vòng xoáy, nó
cảm giác được nguy hiểm. Lôi Minh lại nhìn nó, chính xác hơn là nhìn vào cái
xác nó đang cắn, vì trên cái xác đó có cầm một viên hắc châu.

“Đúng là ông trời có mắt”

Lôi Minh cảm thấy sức sống của mình dần trôi qua. Thế nào là cái chết, Lôi
Minh đang cảm nhận được từng sợi tử vong đang quấn quanh cơ thể mình. Bỗng Lôi
Minh cảm ứng được điều gì, mở mắt ra, nhìn thẳng vào hạt châu. Từng giọt máu
của Lôi Minh đang thấm vào nó, sinh ra một sự liên hệ. “ nhỏ máu nhận chủ” Lôi
Minh nghĩ vậy, “ trước khi chết ta là chủ nhân của một bảo vật, chỉ là không
biết nó là gì, thậm chí, nó có thể cứu ta một mạng hay không ?”

Vừa nghĩ đến điều náy, Lôi Minh lại cười tự giễu, sống để làm gì, giờ hắn đã
tàn phế, cho dù về lại tông môn thì cũng là phế vật, thậm chí có thể bị giết
để trả thù cho Nguyên Hành và Tuyết Liên.

Vừa nghĩ đến sư muội, Lôi Minh lại thống khổ nhắm mắt lại, “ nhất là có thể
làm lại từ đầu”.Chính lúc này, hạt châu bỗng biến đổi, từ một hạt hắc châu, nó
lần lượt chuyển màu,... Khi trở lại màu đen một lần nữa, nó phát ra một luồng
ánh sáng huyền diệu, bắn thẳng vào đầu Lôi Minh, trông phút chốc mất đi tri
giác,...


Nguyên Lôi - Chương #1