Hệ Thống


Người đăng: Thoigianxoanhoa

Không gian bỗng nhiên thay đổi, xung quanh không còn là trước phòng cấp cứu mà
chuyển thành một màu trắng xóa không điểm cuối.

Huỳnh Liên Nguyệt mở mắt, đầu còn cảm giác choáng váng, lênh đênh như đang
trong thang máy đang rơi tự do. Một lúc sau, khi cảm giác đã vơi dần. Cô giật
mình ngồi dậy, há hốc mồm quan sát xung quanh.

Cô đang ngồi trên một chiếc giường đá, mặt trên nhẵn nhụi, khắp 4 mặt giường
có những hoa văn điêu khắc tinh xảo, nhìn càng lâu sẽ càng thấy lạ giống như
liên kết lại không liên kết, như đứng yên lại như chuyển động.

Cách cô khoảng 5 bước chân trước mặt, một quả cầu trắng phát ra ánh sáng dịu
nhẹ, bay lơ lửng trên không. Ánh sáng quả cầu phát ra làm lòng cô bình tĩnh
đến lạ. Cô chỉ thấy hai vật này, còn lại chỉ là màu trắng xoá không phân rõ
phương hướng.

Huỳnh Liên Nguyệt đứng dậy bước về phía quả cầu. Cô do dự một lúc rồi chạm tay
vào quả cầu. Quả cầu vỡ ra như thủy tinh, hàng ngàn hàng vạn kí tự từ bên
trong bay vào mi tâm của cô.
Trong đầu cô vang lên một giọng nói cơ giới vô cảm giống như lúc cô bị dịch
chuyển tới đây:
“Chào mừng người chơi 357 đến với [không gian trắng]. Năm phút trước khi trận
đấu bắt đầu, mời người chơi kiểm tra quyền lợi của mình.”
Một bảng nhỏ gần như trong suốt vuột lên trước mặt cô. [Người chơi 357
Thuộc tính:
số dư: 5
+ Sức mạnh: 9 (người bình thường: 10)
+ Thể chất: 9 (người bình thường: 10)
+ Nhanh nhẹn: 11 (người bình thường: 10)
+ Tốc độ hồi phục: 10 (người bình thường: 10)
+ Trí tuệ: 12 (người bình thường: 10)]
Huỳnh Liên Nguyệt đọc lại nhiều lần bảng thuộc tính để chắc chắn mình không bỏ
sót chữ nào. Cô vuốt nhẹ cằm, tay kia điểm vào dấu cộng phía trước [nhanh
nhẹn].
[số dư: 4
+ Nhanh nhẹn: 12 (người bình thường 10)]
Thoáng chốc cảm giác cả người nhẹ bổng làm cô kinh ngạc. Cô thử bước đi vài
bước tưởng như mình đi được nhanh hơn. Đôi mắt đen sáng lên nhìn bảng thuộc
tính gần như trong suốt trước mặt, cô khẽ nói:
“Có vẻ như điểm thuộc tính ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân. Nếu như thêm tất
cả vào cùng một chỗ thì sẽ có thể ảnh hưởng lớn đến cơ thể. Điểm mạnh của mình
là tốc độ và trí tuệ. Nhanh nhẹn thì quá rõ là tốc độ di chuyển và phản xạ,
chỉ còn lại trí tuệ. Cái giọng kia và trên bản đều ghi là “người chơi 357” vậy
thì có thể điểm thuộc tính này cũng giống như trò chơi. Trong những game nhập
vai, trí tuệ là chỉ khả năng điều khiển phép, năng lực. Nhưng ở đây mình lại
không có nên chỉ có thể là và tốc độ suy nghĩ.”
Cô tiếp tục rơi vào trầm tư, ánh mắt dừng ở [trí tuệ] xong di chuyển lên
thì cũng vô dụng.”
Một dòng nước ấm chảy xuôi khắp cơ thể, cơ thể bỗng nhẹ như bay được cả lên.
Cô híp mắt, mặt giãn ra.
Khi số dư trở về số không, âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên:
“Hết thời gian, đã sẵn sàng dịch chuyển. Mời người chơi kiểm tra dấu ấn của
mình.”
Một chiếc nhẫn bạc không vết tích xuất hiện trên ngón tay út của cô, thân hình
cô lần nữa biến mất.
———————————
Đơn giản là một cái chớp mắt, không còn cơn đau đầu như trước. Huỳnh Liên
Nguyệt quan sát xung quanh.
Một căn phòng cũ kĩ đầy những vết nứt nẻ từ trần nhà đến tận sàn nhà. Không có
bất cứ đồ vật gì, bốn gốc tường văng đầy mạng nhện.
Cô nhăn mày, một tiếp bíp phát ra ở đâu đó. Chiếc nhẫn bạc đang nhấp nháy ánh
đỏ nhỏ. Cô đưa lên nhìn. Ánh đỏ chiếu sáng thành hình lập thể trước mặt cô,
bản đồ chi tiết của một hòn đảo.
Hòn đảo có thể xem là rộng lớn với các khu vực: rừng rậm, thành phố, hồ, đầm
lầy, vùng không xác định. Trên bản đồ có một chấm đỏ chỉ vị trí của cô đang
trong một toà nhà thành phố ở góc phải trên cùng có để 30/30 và một dấu chấm
than màu vàng. Cô thử ấn vào đó, một chỉ dẫn nhỏ hiện ra.
[Thời hạn 20 ngày, cùng 30, hãy cướp lấy tất cả chiếc nhẫn của người khác và
sống sót. Ngẫu nhiên một số nơi sẽ có vũ khí, giáp, lương thực, cứu thương hãy
tới nhặt nó!]


Người Cuối Cùng - Chương #2