Huỳnh Liên Nguyệt


Người đăng: Thoigianxoanhoa

Tác giả: Are (thoigianxoanhoa)

Ở Thành phố nhỏ, Việt Nam

Ngày 19/7/2017

12h trưa, mặt trời lên tới đỉnh đầu, chiếu xuống từng tia nắng như đốt cháy da
thịt, tiếng xe cộ qua lại, khói bụi ô nhiễm càng làm người ta khó chịu hơn
nữa.

Tôi kết thúc công việc ở quán cà phê rồi đạp xe về nhà. Băng qua những nẻo
đường trong thành phố. Tôi chạy tới một con hẻm nhỏ.

Ở cuối con hẻm, có một ngôi nhà được sơn màu xanh nhạt đã cũ, một vài chỗ bị
tróc sơn, bong ra từng mảng trắng. Giữa sân nhà có một chiếc xích đu nhỏ, xung
quanh đó đặt sát vách tường là từng chậu cây lớn nhỏ. Đây là nhà tôi.

Dựng xe sát vách tường, tôi đi vào. Vừa vào tới cửa một mùi thơm nhẹ bay vào
mũi tôi. Đi vào gian bếp, tôi thấy mẹ và em trai đang chuẩn bị bữa trưa.

...

Rửa sạch đống chén đĩa vừa ăn, tôi đưa em tôi đi học rồi trốn lên phòng. Bật
máy tính, đợi một lúc sau tôi di chuyển con chuột vào trò Rules of survival,
tôi bắt đầu thời gian rảnh của mình.

...

Bảng thông báo chiến thắng hiện lên:

1/300 người, đấu xếp hạng

Trăng Máu; loại 28; 68 vật tư; 2, 6 km.

Kiểm tra bảng xếp hạng, vị trí của tôi một tuần trước ở top 5, bây giờ nhảy
lên top 1. Nở nụ cười chiến thắng tôi tiếp tục trò chơi.

Từ khi cha tôi mất, gia đình tôi trở nên khó khăn hơn, tôi phải bỏ học lớp 10
để đi làm phụ mẹ. Chỉ vài năm nay, kinh tế bắt đầu ổn định tôi mới có thời
gian rảnh thế này.

Chỉ tiếp xúc với game vài năm nay nhưng nó đã giúp cho tôi khá nhiều. Nhờ nó
tôi kiếm được kha khá tiền trang trải gia đình. Học được một chút khía lòng
người mà có khi thực tế rất khó thấy.

Tạch, tạch, tạch...

Màn hình bỗng trắng xoá rồi tối đen. Vài giây sau ở trung tâm màn hình hiện
lên một cái khung. Nó có dạng một tờ giấy cuộn lại hay đầu ở giữa là những
dòng chữ kiểu, có thể coi đây là một lá thư

Tôi hơi giật mình một chút rồi ổn định, trong lòng thì nghĩ đây là trò đùa của
ai đó, tôi bắt đầu đọc. Lá thư nói đến một lời mời kì lạ:

"Chào bạn, chúc mừng bạn là một trong những người may mắn trên thế giới có cơ
hội được tham gia trò chơi của thần.

Đây là cơ hội để bạn có thể thay đổi cuộc đời của mình. Tiền tài, danh vọng,
địa vị, bất kì thứ gì mà bạn có thể tưởng tượng được hoặc không. Tất nhiên để
đạt được những điều này bạn phải là người thắng cuộc trong trò chơi. Bạn không
có quyền từ chối cơ hội này!

Để khuyến khích người chơi tham gia, bạn có thể yêu cầu một nguyện vọng khi đã
trở thành người chơi chính thức. Nó sẽ được tính vào nợ và bạn phải trả sau
này.

Chúc bạn sống sót! "

Ngây người một lúc, tôi nhấy chuột vào vùng tối bên ngoài lá thư, màn hình vẫn
đứng yên. Tôi ấn toàn bộ các nút lệnh cũng chăng ăn nhập gì.

Ấn tắt nút nguồn, khởi động lại máy, tiếng chạy đều đều của máy thông báo cho
tôi máy không bị hư.

Tôi vuốt càm nghỉ, đây là một hình thức quảng cáo mới? Có vẻ không giống, xâm
nhập vào cả máy tính người chơi để quảng cáo? Nghe hơi buồn cười. Bỗng tôi
thấy nó càng giống mấy bộ truyện huyền huyễn, hút người chơi vào máy tính, đem
đi chém giết gì đó để dành giành quyền sống.

Trong lúc tôi không để ý màn hình đã sáng lên từ lúc nào. Tiếng tí tách của
kim đồng hồ chạy bỗng vang lên, phòng tôi làm gì có đồng hồ. Tôi vội quay đầu
lại nhìn màn hình con số to tướng không ngừng đếm ngược vang lên tiếng tích
tắc vội khắo cả căn phòng (6: 23: 42)

Ngày 26/7/2017, 11h49p

Đã sắp tới thời gian trong lời mời đó quy định, có vẻ buồn cười khi tôi thật
sự tin điều hoang đường này. Nhìn con số to tướng chính giữa màn hình có lẽ
đây là căn cứ để tôi tin tưởng điều này.(2: 11: 25) còn 2h nữa.

Hôm nay tôi cảm thấy có gì đó đặc biệt xảy ra nên đã nghỉ việc ở chỗ làm.
Ngoài trời đang mưa, nước mưa tạt vào phòng làm ướt hết cả sàn nhà. Cả căn
phòng lạnh ngắt, tiếng mưa rơi giống như một bản giao hưởng nghe thật vui tai.

Reng rèng, Đại ca ơi có điện thoại...

Bỗng chuông điện thoại vang lên phá hỏng sự bình yên này, cầm điện thoại trên
tay, nhìn số điện thoại lạ lẫm không có trong danh bạ trong lòng bỗng cảm thấy
bất an.
“Alo”
“Xin lỗi, đây có phải là số nhà bà Trương Liên Hoa không?”, một giọng nữ phát
ra từ bên kia đầu dây.
“vâng, cho hỏi chị là ai?” Tôi nghi hoặc nói.
“người nhà tới bệnh viện gấp, bà Hoa bị xe tông đang trong tình trạng nguy
kịch.”

...

Tôi ngồi rũ rượi trước cửa phòng cấp cứu, em tôi cũng ở đây, đầu nó cúi xuống,
hai tay nắm chặt, mắt đỏ hoe, dù muốn an ủi vài câu nhưng giọng tôi như nghẹn
lại không thể phát ra âm thanh nào, tôi cũng muốn khóc nhưng không thể.

Nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, tôi lại nhớ tới cái cảnh tượng vài năm
trước, cũng cái sự im lặng đến đáng sợ này, cũng bầu không khí năng nề, chỉ
khác lần này là mẹ tôi.

Cảm giác bất lực, sợ hãi bao chùm tâm trí tôi. Sẽ không phải đúng không? Sẽ
không có việc gì xảy ra, mẹ chỉ bị vài vết thương nhẹ sẽ lành lại nhanh thôi,
cả nhà mình sẽ lại như trước, không có gì phải buồn lo cả đúng không? Không có
việc gì cả.

...

Không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc ánh đèn từ biển phòng cấp cứu cũng
tắt, cánh cửa chuyển động. Tôi đứng bật vậy đi về phía bác sĩ. “mẹ tôi có sao
không bác sĩ?”. Bác sĩ gỡ khẩu trang ra, vẻ mặc ngưng trọng. Ông ấy nhìn về
phía tôi như muốn nói gì đó nhưng lại do dự rồi...

...

“đã hết thời gian, cưỡng chế dịch chuyển”, thời gian ngưng đọng, âm thanh cơ
giới lạnh lẽo vang lên trong đầu tôi. Trước mắt tôi, vẻ mặt bác sĩ ngưng lại,
miệng hơi mở, cánh tay cầm khẩu trang bỗng ngưng lại giữa không trung, chiếc
áo blu trắng hơi chuyển động cũng ngưng lại. Mọi thứ im bặt.

Cảnh tượng thay đổi đến hoa mắt. Tôi ngất đi. Mọi vật dần trắng xoá...


Người Cuối Cùng - Chương #1