Bàn Về Phong Thủy


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Đại nhân! Việc đào đất thì tổn hại gì tới vận mệnh quốc gia? Những lý luận của
những tên ngu ngốc đó mà ngài thật sự tin à?

Ha ha! Thuở trước vì có ít con cháu nên Tống Huy Tông nghe lời bày vẽ của thầy
địa lý, hao tài tốn của xây góc thành tây bắc của Biện Lương cao gấp mấy lần,
bảo là nhờ đó sẽ được con cháu đông đúc, thịnh vượng, quốc gia hưng thịnh. Kết
quả là như thế nào?

Ông ta mê tín thuật phong thủy, xây dựng rầm rộ, tu đạo để thành tiên, kết quả
trở thành vua mất nước. Đến nỗi con trai là Tống Khâm Tông cũng bị quân Kim
bắt làm tù binh, hai vua cùng bị bắt, có thể nói là chuyện lạ trong thiên hạ.
Còn có triều đại...

------------------------

Chương chín mươi tám Bàn Về Phong Thủy

------------------------

Chương chín mươi tám Bàn Về Phong Thuỷ

Thông thường chỉ khi xử lý phúc thẩm thì Tam Pháp Ty mới cùng thẩm vấn, song
lần này việc Kim Tỉnh ở Đế Lăng tươm nước rất trọng đại, hơn nữa lại liên quan
đến nhiều nha môn, nên ba khanh của bộ Hình, Đốc Sát Viện, Đại Lý tự được lệnh
vua cùng hội thẩm vụ án này. Lập tức tiếng đồn lan truyền khắp kinh sư.

Hữu thị lang bộ Hình Ngụy Thân vừa áp tải đám Dương Lăng, Nghê Khiêm vào đại
lao bộ Hình thì thượng thư bộ Công Từ Quán, thượng thư bộ Lễ Vương Quỳnh liền
cùng nhau tới bộ Hình bái phỏng. Hai người tuy không nói chuyện về vụ án,
nhưng lại trắng trợn nói về việc long mạch bị hao tổn rất nguy hiểm cho xã
tắc, rồi Hoàng Thượng rất coi trọng việc này, v.v… Nghe thế, thượng thư bộ
Hình Hồng Chung trong lòng lo sợ không an.

Những người bị giam vào đại lao liên quan tới nhiều nha môn, hơn nữa điều làm
cho người ta đau đầu nhất là có cả người của ty Lễ Giám và thậm chí có cả
Dương Lăng, người tâm phúc của Hoàng Thượng. Hồng Chung nhất thời cũng không
dò được thánh ý rốt cuộc muốn nghiêm trị tới trình độ nào, trong lòng chưa
biết phải làm sao. Bây giờ nghe hai vị Thượng Thư đại nhân nói chuyện, tựa như
thấy tia sáng khi bị lạc đường giữa đêm, lập tức lão bèn hơi có chủ ý.

Ngụy Thân đem bọn Dương Lăng xuống tù xa, tự mình đưa vào đại lao, thu xếp ổn
thỏa xong vừa đi ra khỏi cửa ngục liền thấy hai viên chức Cẩm Y Vệ cầm công
văn đang tranh cãi với tên trưởng ngục. Ngụy Thân lập tức bước nhanh tới hỏi:

- Chuyện gì mà tranh chấp trước đại lao bộ Hình như vậy?

Viên trưởng ngục khom người bẩm:

- Ngụy đại nhân! Hai vị này là bách hộ chưởng hình Trấn Hộ ty (cơ quan bảo vệ
an ninh trật tự), muốn hỏi cung nghi phạm vụ án Đế Lăng.

Ngụy Thân liếc nhìn hai vị bách hộ Cẩm Y Vệ mặc áo cá chuồn. Bọn họ vừa thấy
đây là Ngụy Thân danh chấn kinh sư về tính chính trực, lập tức bao nhiêu dáng
vẻ bệ vệ đối với tên trưởng ngục đều bay mất. Một tên tiến lên thi lễ:

- Hạ quan Thôi Đề ra mắt Ngụy đại nhân. Theo luật Đại Minh, phàm có án nào
mạo phạm Hoàng Đế bệ hạ và liên quan tới quan chức trong triều, thì Trấn Phủ
đều có quyền hỏi cung, thậm chí tra tấn. Nhưng Hoàng Thượng đã giao án này cho
Tam Pháp Ty, Trấn Phủ chúng tôi không hề dám tranh giành việc thẩm vấn, nhưng
chúng tôi lại phải dự thính vụ án này. Bất kể là đưa ra hỏi cung hoặc tra tấn
tù phạm, cũng xin đại nhân kịp thời cáo tri cho chúng tôi biết.

Sớm đã bất mãn về sự ngang bướng của Cẩm Y Vệ, Ngụy Thân nghe thế rất giận,
đáp ngay:

- Việc này tuy liên quan đến Đế Lăng và hoàng gia, nhưng lại là việc xử lý
quan chức gian lận tham ô, không liên quan gì tới đại án mưu phản. Huống chi
Hoàng Thượng đã giao phó vụ án này cho Tam Pháp Ty toàn quyền, Cẩm Y Vệ cũng
có thể nhúng tay vào sao?

Thôi Đề cười không vui:

- Đại nhân làm theo nhiệm vụ cũng phải theo lẽ công bằng mà làm. Đây cũng là
nhiệm vụ của Cẩm Y Vệ, ý chỉ Hoàng Thượng không nói là không cho Cẩm Y Vệ giám
sát vụ án này mà?!

Ngụy Thân ngửa mặt lên trời cười ha hả, vuốt bộ râu dài nói:

- Đới Nghĩa là người của ty Lễ Giám. Ai chẳng biết Cẩm Y Vệ cùng nhà với Đông
Xưởng và ty Lễ Giám! Xin chuyển cáo đến đề đốc Trương đại nhân và Trấn Phủ Sứ
Mưu đại nhân: nên tránh khỏi hiềm nghi cho xa!

Vừa dứt lời, Ngụy Thân bèn phất tay áo bỏ đi. Hai vị bách bộ cẩm y nhìn theo
hình bóng Ngụy Thân, nhất thời cũng không biết phải làm sao. Thôi Đề nhíu mày
nói:

- Bộ Hình giao vụ này cho Ngụy phán quan xử lý, e rằng muốn làm khó Trấn Phủ
Sứ đại nhân rồi. Lão thất phu này đến cả hoàng thân quốc thích cũng chẳng để
vào mắt, há lại quan tâm tới chúng ta?

Tên bách bộ cẩm y kia là Hoàng Tử Duy cười nói:

- Thôi huynh! Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó. Lão gia hỏa Hồng Chung
rất cẩn thận, cũng rất biết điều. Chúng ta đưa thẳng thiếp cho lão, chắc lão
không dám không nể mặt Mưu đại nhân đâu!

Không ngờ Hồng Chung tự cho rằng mình đã hiểu được tâm ý Hoàng Thượng nên sau
khi nhận được thiếp của Trấn Phủ Sứ Mưu Bân, lão trầm ngâm thật lâu rồi bảo tả
thị lang bộ Hình Trình Văn Nghĩa:

- Đi! Nói cho hai tên bách hộ cẩm y đó là vụ án này rất khẩn yếu, các phạm
nhân liên quan vẫn chưa bắt đủ, vì vậy chưa thể thẩm vấn. Bảo họ trở về đi.

Trình Văn Nghĩa lo lắng:

- Đại nhân! Cớ này chỉ hiệu quả nhất thời, không làm được một đời. Nếu như
Cẩm Y Vệ muốn nhúng tay vào lúc thăng đường thẩm án thì chúng ta phải làm sao
cho tốt đây?

Quả là một lão hồ ly gian trá, Hồng Chung chỉ cười hắc hắc đáp:

- Đến lúc Tam Ty hội thẩm, cả triều đều chăm chú nhìn, chúng ta bảo Ngụy Thân
tìm bừa một cớ nào đó giữ họ ở bên ngoài, chẳng lẽ Mưu Bân dám không kiêng dè
gì mà cố xông vào công đường sao?

Vốn Hồng Chung xử sự luôn luôn mềm dẻo, hôm nay lão dám chống lại Cẩm Y Vệ làm
Trình Văn Nghĩa thầm ngạc nhiên. Hắn “Dạ” rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Hồng Chung mỉm cười thầm nghĩ: “Ta là một viên quan bộ Hình, không phải đối
thủ của Cẩm Y Vệ, nhưng Tam Pháp Ty cùng thăng đường thẩm vấn, vậy Mưu Bân dám
đồng thời đắc tội với công khanh của cả ba ty không? Án này mà thẩm vấn xong,
đến lúc đó sợ nội tướng (*) cũng phải thay người rồi, đến lúc đó danh vọng của
ta lập tức lên cao. Mưu Bân thấy vậy còn dám kiêu ngạo như thế nữa không?

(*): ở đây chỉ đại thủ lĩnh thái giám.

Trong phòng của Mưu Bân thuộc Trấn phủ ty, đề đốc chỉ huy sứ Trương Tú đang
chắp hai tay sau mông, đi đi lại lại trong phòng. Một lúc sau, lão hừ một
tiếng:

- Rõ là ngu xuẩn! Xây Đế Lăng vốn là một cơ hội khó cầu, chỉ cần làm tốt một
chút lập tức Dương Lăng sẽ có thể tiến thêm một bước dài trên hoạn lộ, sao y
lại chui đầu vào một vụ án lớn như vậy? Ta vừa mới trở lại kinh thành còn chưa
biết tình hình cụ thể thế nào, thật sự trong lăng có tuôn nước à?

Mưu Bân mỉm cười đáp:

- Tuôn hay không cũng không quan trọng. Điều trọng yếu chính là khi Tiên đế
còn sống thì ngài dùng nhân hậu trị thiên hạ, thanh thế của Cẩm Y Vệ chúng ta
không lớn lắm. Bây giờ nếu để cho bộ Lễ, bộ Công và cái đám quan văn lật đổ
nhóm thân quân (bên cạnh vua) ty Lễ Giám và Cẩm Y Vệ chúng ta, thì đám quan
văn lại càng thêm uy phong rồi.

Trương Tú trừng mắt nhìn hắn, mắng:

- Nói như thế, việc này là thật à? Long mạch bị hao tổn là việc nước, việc
này là đại sự trọng yếu đến mức nào? Sao ngươi dám thản nhiên như vậy, còn
muốn gây rắc rối nữa à?

Tuy Mưu Bân chỉ là thống lĩnh Trấn Phủ ty Cẩm Y Vệ, nhưng vì hắn nắm giữ bộ
phận quan trọng nhất của Cẩm Y Vệ nên quyền lực và địa vị không hề thấp hơn
Trương Tú. Nghe Trương Tú nói như vậy, hắn không khỏi ung dung cười đáp:

- Đại nhân! Việc đào đất thì tổn hại gì tới vận mệnh quốc gia? Những lý luận
của những tên ngu ngốc đó mà ngài thật sự tin à?

Ha ha! Thuở trước vì có ít con cháu nên Tống Huy Tông nghe lời bày vẽ của thầy
địa lý, hao tài tốn của xây góc thành tây bắc của Biện Lương cao gấp mấy lần,
bảo là nhờ đó sẽ được con cháu đông đúc, thịnh vượng, quốc gia hưng thịnh. Kết
quả là như thế nào?

Ông ta mê tín thuật phong thủy, xây dựng rầm rộ, tu đạo để thành tiên, kết quả
trở thành vua mất nước. Đến nỗi con trai là Tống Khâm Tông cũng bị quân Kim
bắt làm tù binh, hai vua cùng bị bắt, có thể nói là chuyện lạ trong thiên hạ.
Còn có triều đại...

- Đủ rồi!

Da mặt Trương Tú co rút lại, hồi lâu lão mới nói:

- Có câu nói “nhất mạng, nhì vận, tam phong thuỷ, tứ tích âm đức, năm đọc
sách”. Việc này mặc dù hư vô mờ mịt, không thể tin hết, cũng không thể không
tin. Bây giờ việc đã như thế này, chỉ có nước tận nhân lực rồi tùy thiên mạng
thôi. Ngươi phái người liên lạc với Dương Lăng, xem y có phương cách gì không.
Tính toán xem, nếu có thể cứu y ra, hãy tận lực làm. Nếu không thể, hơn nữa
còn liên luỵ tới Cẩm Y Vệ ta... Ngươi hiểu chứ?

Mưu Bân khẽ gật đầu, trầm tĩnh đáp:

- Ty chức hiểu! Ty chức cử người đi làm ngay.


Ngụy Thân xem bọn Dương Lăng là trọng phạm của triều đình nên giam vào những
phòng giam riêng, không cho trao đổi với nhau để tránh họ thông cung. Một mình
Dương Lăng bị giam trong một phòng ngục rất hôi hám. Y đang ngồi ngơ ngác,
chợt một tên ngục tốt dùng chuôi đao gõ gõ vào song sắt, gọi:

- Ăn cơm!

Nói rồi gã tiện tay nhét vào một bát cơm.

Từ khi bị bắt về kinh thành giam vào phòng tù mịt mù tăm tối, chỉ mới uống
nước chưa được ăn cơm nên bụng Dương Lăng đói sôi lục bục. Nghe gọi, y vội
đứng lên đi tới nhận bát cơm.

Tên ngục tốt hơi cúi đầu xuống, thận trọng nhìn bốn phía, rồi đột nhiên ngẩng
đầu lên, thấp giọng cười nói:

- Dương đại nhân, đã lâu không gặp! Mưu đại nhân bảo ty chức căn dặn ngài vài
câu, ngài cần phải lắng nghe cẩn thận.

Dương Lăng thấy gã ngẩng đầu lên, hóa ra là tên thiên hộ Cẩm Y Tiền Ninh,
không khỏi vừa mừng vừa sợ, thất thanh hỏi:

- Là ngài? Sao Tiền đại nhân lại lẻn vào đây. Cẩn thận kẻo bị người ta phát
hiện!

Tiền Ninh mỉm cười nói:

- Nếu ty chức không đến mà phái một huynh đệ khác, chỉ sợ ngài tưởng là bộ
Hình lừa ngài nên sẽ không dám nói thật! Yên tâm đi, trong bộ Hình có người
của chúng ta, không đưa ngài ra ngoài được nhưng đi vào thăm ngài một lúc lại
là việc nhỏ. Mưu đại nhân hỏi ngài việc này làm có hoàn toàn kín kẽ không?

Dương Lăng chấn động trong lòng: “Mưu Bân hỏi như vậy, hiển nhiên hắn đã nhận
định Đế Lăng tuôn nước là chính xác trăm phần trăm rồi. Nghe ngữ khí hắn, xem
ra hắn chẳng mấy quan tâm tới thuật phong thủy gì cả.”

Dương Lăng không dám thoải mái kể lại tình hình thực tế. Y không thân với Mưu
Bân, nếu Mưu Bân cố ý lừa y mà y lại nói thật thì đúng là tự mình tìm tử lộ.
Do đó Dương Lăng hàm hồ đáp:

- Ty chức không rõ ý của đại nhân. Kim Tỉnh vốn không hề bị hư hỏng gì, tại
sao lại có sơ hở có thể tìm ra?

Tiền Ninh giơ ngón cái, mỉm cười gật đầu nói:

- Như thế là tốt nhất, nhưng trong triều có người mưu hại, việc này luôn khó
có thể nói rõ.

Gã hỏi thêm:

- Đại nhân có tính toán gì không, có thể báo cho tại hạ, tại hạ sẽ bẩm báo
cho Mưu đại nhân đem toàn lực tương trợ.

Dương Lăng suy tính một lát, rồi bàn với Tiền Ninh mấy biện pháp, nhưng đều
chỉ là những biện pháp gây áp lực khiến cho Tam Pháp Ty không dám quá tay,
loại việc làm này cũng không thể thu được ích lợi gì nhiều.

Tiền Ninh nghe xong chau mày suy nghĩ một chút rồi nói:

- Khó! Thật sự là khó, việc này ồn ào như vậy, e rằng không dễ giải quyết
đâu!

Dương Lăng cười u ám, đáp:

- Ta biết, Tiền huynh cứ làm hết sức là tốt rồi! Cổ nhân nói: “Nhân gian nói
nhỏ, trời nghe rất rõ”. Dương mỗ tin rằng trên đầu ba thước có thần minh. Ta
chỉ cần làm việc có thể không gì sai sót, có trời đất chứng giám là được. Việc
đã đến nước này, ta cứ tận nhân lực rồi tùy thiên mạng đi! Chỉ là... Mong Tiền
huynh cử người thông báo cho vợ của ta: nếu Hoàng Thượng tức giận mà liên lụy
tới người nhà, bảo nàng đem vật đang được thờ cúng ở nội đường cầu Hoàng
Thượng tha cho. Chỉ cần Tiền huynh truyền đạt giúp lời này, Dương mỗ có chết
thì dưới suối vàng cũng vô cùng cảm kích!

Tiền Ninh nhìn y một lúc rồi thở dài nói:

- Đại nhân không nói, ty chức cũng biết nguyên do. Huynh đệ chúng tôi không
phải là người tốt, nhưng Dương huynh là người như vậy, huynh đệ chúng tôi cũng
rất kính trọng. Dương đại nhân yên tâm! Ty chức sẽ sai người đưa tin cho những
vị đại nhân khác, để họ nghiến răng kiên quyết không thừa nhận, đại nhân tự
thu xếp ổn thoả nhé.

Vừa về tới bộ Hình, Ngụy Thân lại nghĩ tới việc Cẩm Y Vệ có quan hệ mật thiết
với Đông Xưởng, còn Đông Xưởng lại cùng hệ với ty Lễ Giám. Hôm nay Cẩm Y Vệ
tích cực nhúng tay vào, có phải là để cứu thái giám Đới Nghĩa, thủ lĩnh của ty
Lễ Giám hay không?

Nghĩ đến đây, lo ngại Cẩm Y Vệ đút lót ngục tốt tổ chức thông cung, Ngụy Thân
vội vàng phi ngựa chạy trở lại đại lao bộ Hình. Lão chia ngục tốt thành từng
nhóm bốn người trực trước cửa phòng giam nghi phạm, hơn nữa chính lão cũng tự
mình cố thủ ở đại lao không rời nửa bước.

Tiền Ninh chân trước mới vừa đi, Ngụy Thân đã trở lại. Ở bốn cửa lao cả ngày
lẫn đêm không lúc nào không có ngục tốt trấn thủ. Dù Cẩm Y Vệ chỗ nào cũng có
thể nhúng tay vào nhưng nếu muốn đưa tin cũng khó như lên trời. Tiền Ninh cố
thử vài lần nhưng suýt khiến cho Ngụy Thân nghi ngờ, gã đành bỏ cuộc, chỉ có
nước đem những lời dặn dò của Dương Lăng về bẩm báo với Mưu Bân.

Nha môn Tam Ty đột nhiên hội thẩm hai lần, quả nhiên Cẩm Y Vệ bị gạt ra ngoài.
Mắt thấy Cẩm Y Vệ quyền thế lại bị khiêu khích và bỏ qua một bên như vậy, đến
cả Trương Tú cũng cảm thấy giận dữ. Lão lập tức tung mật thám Cẩm Y Vệ ra phao
những lời đồn đoán, phỉ báng quan chức các bộ Lễ, Công, Hình, đồng thời thu
thập những cái đuôi của họ.

Tam Pháp Ty hội thẩm hai lần. Bốn người Dương Lăng cùng nói một giọng mặc cho
tên thập trưởng ra mặt làm nhân chứng. Cả bốn chỉ nói hắn vì thù oán bọn họ
nên vu cáo hãm hại, khiến cho Tam Pháp Ty hết đường xoay sở.

Thượng thư bộ Hình Hồng Chung bất lực chỉ có nước tâu với Chính Đức Hoàng Đế ở
phiên triều sớm:

- Khải bẩm Hoàng Thượng! Thần phụng chỉ cùng Đốc Sát Viện, Đại Lý Tự thẩm tra
án Đế Lăng thấm nước. Nhân chứng đối chất với phạm quan (quan phạm tội) ở công
đường, nhưng cả bốn phạm quan hoàn toàn không chịu thừa nhận, bảo là tên thập
trưởng bị bệnh hoang tưởng, hoa mắt nhìn lầm, chết cũng không thừa nhận. Thần
xin phép Hoàng Thượng hạ chỉ cho phép bộ Hình được phép tra tấn bốn phạm quan.

Mặc dù mấy cái thứ ưu đãi ‘Hình không áp dụng cho đại phu’, sớm bị tên Chu
Trọng Bát (tức Chu Nguyên Chương, hoàng đế lập nên triều Minh) phá tan hoang
rồi, nhưng ngoại trừ khi bị Cẩm Y Vệ hạ ngục, trước giờ chưa từng nghe nói bộ
Hình cũng có thể dùng cực hình bức cung với quan chức. Một khi thành lệ, bộ
Hình nắm quyền sinh sát trong tay lập tức có thể biến thành Cẩm Y Vệ thứ hai
rồi. Bá quan nghe vậy, không khỏi trợn mắt nhìn.

Đại học sĩ Lưu Kiện lập tức bước ra khỏi hàng tâu:

- Hoàng Thượng! Việc này vạn lần không thể được. Bốn phạm quan thật sự có tội
hay không, trước mắt chỉ có một nhân chứng, cũng không vật chứng. Thần nghe
nói tên thập trưởng đó từng bị khâm sai Đới Nghĩa trừng phạt. Bởi vì một chút
ân oán cá nhân, trước nay cũng có những người dân điêu ngoa, gian ác gan lớn
bằng trời dám hãm hại đại thần triều đình rồi. Nếu các vị ấy bị cực hình mà
nhận tội, thành ra bức cung, chẳng phải là oan uổng sao?

Từ Quán vội la lên:

- Hoàng Thượng! Cẩm Y thân quân cũng được thiên tử giao cho quyền tra tấn.
Nhưng việc này vì có liên quan tới ty Lễ Giám, để tránh hiềm nghi, Hoàng
Thượng nên đưa phạm quan cho Tam Ty thẩm vấn. Mấy tên phạm quan đó biết long
mạch bị hao tổn ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia, hậu quả rất là nghiêm trọng;
ai cũng sợ chết nên đương nhiên ngoan cố, không dùng cực hình là không chịu
cung khai. Gặp sự phải tòng quyền, xin bệ hạ ân chuẩn.

Tạ Thiên bước ra, tâu:

- Người không nói loạn về thần linh. Đại Minh ta được thiên hạ, đó là nhờ vào
thiên mạng. Chỉ một lần phong thủy cũng có thể có được thiên hạ, cũng có thể
mất thiên hạ, chẳng lẽ đó không phải là việc bất chính, quá là hoang đường
sao? Thánh nhân từ trước đến nay coi phong thủy là thuật xằng bậy, mê hoặc
lòng người. Mấy năm trước, sau vụ án ”Lý Quảng” (*), tiên đế đã từng đuổi mấy
ngàn tên đạo sĩ phiên tăng thuật sĩ chuyên dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng.
Bệ hạ đâu thể chỉ vì một người tố cáo như vậy mà trị tội đại thần chứ?

(*): Xem chương 82: Gạo vàng gạo trắng;

Xem thêm (Cám ơn StormRaider)

Đệ tử nho gia chính thống từ trước đến nay không tin phong thủy, cho rằng
người có đạo là có thiên hạ, có được lòng dân là có thiên hạ. Họ cho rằng mấu
chốt của vận mệnh họa phúc đều do cá nhân tu dưỡng, nếu có thể giữ được lòng
lành, nhận thức được thiên tâm là có thể chuyển họa thành phúc, cải tạo vận
mệnh. Do đó phần lớn văn võ bá quan trong triều đều phản đối thuật phong thủy.

Nhưng khi Hoàng Đế về trời, hoàng gia tìm một vùng đất an táng, tìm một thầy
phong thuỷ tới thăm dò thì cũng không quan hệ gì lắm tới việc triều chính, do
đó bọn họ luôn luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng bây giờ bộ Hình muốn dựa vào
chuyện này mà lạm quyền, ba vị đại học sĩ cũng hơi bất mãn.

Hơn nữa hiện nay dân gian có lời đồn đoán, bảo là vì dời lăng Tiên đế nên
triều đình sẽ phải đánh thuế nặng, phần lớn dân chúng đã hơi hoang mang, lo
lắng. Không ở nhà thì chẳng biết củi gạo quý. Ba vị đại học sĩ quản lí triều
chính nên biết chi phí tiền lương tuy không tới nỗi phải giật gấu vá vai,
nhưng cũng không chịu nổi việc tiêu xài hoang phí như thế. Huống hồ Đại Minh
đang chịu thiên tai ở vài địa phương, đã có dấu hiệu dân muốn nổi loạn, lúc
này mà tăng thuế thì không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Do đó ba vị đại học
sĩ vốn luôn luôn cùng tiến cùng lùi, lần này nhất trí cho rằng bộ Công, bộ Lễ
cứ chuyện bé xé ra to là do người khác có mưu đồ riêng; nên cả ba vị quyết tâm
phải phản đối cho bằng được.


Ngược Về Thời Minh - Chương #99