Lê Xích Vào Tù (1)


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Nhất thời Dương Lăng không biết phải làm thế nào cho phải . Y ngẩng đầu nhìn
trời, thầm suy tính: “Hoàng đế Hoằng Trị, ông là một vị vua tốt yêu dân như
con. Ở trên trời có linh thiêng, ông mong người ta sẽ xây cho mình một ngôi mộ
nguy nga tráng lệ, phong thuỷ tốt lành, hay mong ngàn vạn dân chúng có thể
được giảm chút thuế khóa hà khắc để sống qua ngày đây?”

------------------------

Chương chín mươi bảy Lê Xích Vào Tù

(Thân mang xiềng xích, chân lê vào tù)

------------------------

Trước tiên Dương Lăng đi dạo lăng mộ một vòng, cố ý đánh động bọn họ, quả
nhiên đã lôi kéo được hai vị đại nhân trong lòng có quỷ tới. Lúc này y lại
dùng lời lừa gạt, Giám phó Khâm Thiên giám Nghê Khiêm, tả thị lang bộ Lễ Lý
Đạc lập tức mặt xanh như tàu lá, quỳ xuống đất liên tục xin tha.

Dương Lăng nghe hai người kể sự thật về việc Kim Tỉnh bị trào nước rồi giải
thích rằng theo phong thuỷ đấy là điềm không lành, thì trong lòng âm thầm kinh
hãi. Y tuy không tin phong thủy, nhưng lại biết rất rõ trong lòng những người
tin phong thủy điều này quan yếu đến dường nào.

Nhớ hồi nhỏ dọn đến nhà mới, việc đầu tiên mà bà nội của y làm là đem treo một
cái gương nhỏ ở phía sau cửa sổ, nói là để xua đuổi tà khí ra khỏi phòng. Kết
quả là một ông già ở lầu sau thấy vậy rất khó chịu, cho rằng bà y xua đuổi tà
khí qua nhà lão. Bà y và ông già đó cãi nhau ầm ĩ mấy lần, hai ông bà già bèn
đua nhau treo đủ các loại gương lên cửa sổ. Đại khái về sau trên cửa sổ hai
nhà đều chi chít những chiếc gương nhỏ, cũng không biết nhà ai nhiều hơn ai.
Bởi vì chuyện này hết sức buồn cười nên Dương Lăng vẫn nhớ kỹ đến tận bây giờ.

Người hiện đại còn mê tín như thế, huống chi người xưa? Đế Lăng lại là nơi
chôn cất Tiên đế, nếu Chính Đức biết việc này, chắc chắn không phải chỉ đơn
giản là tội bị mắng mỏ trách phạt bình thường đâu, mà là tội chém đầu chứ
chẳng chơi.

Nghĩ tới điểm này, Dương Lăng lập tức biến sắc, vung tay nói lớn:

- Nhị vị đại nhân! Chuyện lớn như vậy mà hai vị cũng dám lừa dối Hoàng Thượng
sao? Chẳng lẽ các vị không sợ bị diệt tộc tịch biên à? Thứ lỗi, Dương mỗ phải
lập tức trở lại kinh thành, bẩm rõ việc này cho Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng
hạ chỉ dời lăng.

Nghê Khiêm, Lý Đạc vừa nghe vậy thì hồn phi phách tán. Bọn họ vì nhất thời
tham lam mà che giấu việc này, kỳ thật sau khi suy tính thiệt hơn cũng đã hối
hận trong lòng rồi. Nhưng việc này đã khiến cho thị lang Lý Kiệt của bộ Công
hoài nghi, dù bây giờ họ có thú nhận sự thật, chưa chắc tên Lý Thị Lang muốn
lập được công lớn đó sẽ chịu bỏ qua. Nếu lúc đó hắn vẫn dâng sớ tố cáo bọn họ,
lại thêm đám ngự sử nói ra nói vào, e rằng cho dù mấy người bọn họ chỉ mong bị
phạt cách chức bãi quan cũng sẽ không được.

Hai người nghĩ tới hậu quả tịch biên diệt tộc khủng khiếp, không khỏi liên tục
dập đầu, chỉ trong khoảnh khắc trán đã chảy máu ròng ròng. Tuy Dương Lăng
không đành lòng nhìn, nhưng cho dù Hoàng Đế Chính Đức có yêu mến và tin tưởng
y thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình khi nghe nói bọn họ đã lừa
gạt việc Đế Lăng như vậy. Y dằn lòng quyết không để ý tới hai người đang khổ
sở cầu khẩn mà nhấc chân định đi ra ngoài.

Lý Đạc thấy Dương Lăng không động lòng, lập tức quì lết lên vài bước, ôm lấy
đùi y gào khóc nức nở:

- Dương đại nhân đừng đi, Dương đại nhân dừng bước! Bọn tôi nhất thời vì lòng
tham mà phạm vào lỗi lớn, dù có chém đầu tịch biên cũng không đáng tiếc, nhưng
việc này không phải là việc tốt đối với dân chúng đâu, đại nhân!

 Dương đại nhân! Thu nhập hằng năm của Đại Minh ta chỉ có bốn trăm vạn lượng,
ngân lượng bỏ vào xây Thái Lăng từ đầu tới giờ cũng phải tới hai trăm ba mươi
vạn lượng rồi. Để hoàn tất toàn bộ công trình, ít nhất phải hao tốn ba trăm
tám mươi vạn lượng. Cho dù khi chúng tôi phát hiện Kim tĩnh bị rỉ nước liền
lập tức bẩm báo Hoàng Thượng để dời Thiên lăng, thì số bạc đã bỏ ra này cũng
không thể thu lại được nữa. Đó chính là hai trăm ba mươi vạn phần lương thực
trong cả một năm của dân chúng đó.

 Đại nhân! Lúc này đây Hà Nam Hà Bắc đang gặp lũ lụt liên miên, Cam Túc Thiểm
Tây đã chịu phải liên tiếp ba năm hạn hán nặng. Nếu Hoàng Thượng dời lăng,
không có bạc dùng, tất phải tăng thuế khóa thật nặng, đến lúc đó chẳng phải
ngàn vạn dân chúng đã khổ càng thêm khổ hay sao?

 Đại nhân! Ngài đã từng thấy cha ruột đem đổi con mình với hàng xóm, để người
ta làm thịt con thơ của mình ăn cho đỡ đói bao giờ chưa? Ngài có từng gặp cảnh
bà lão tuổi bát tuần một ngày ba bữa chỉ có đất sét trắng để ăn, ăn đến bụng
trương lên như cái trống rồi chết bao giờ chưa?

 Dương đại nhân! Thánh nhân nói: ”Quân vi khinh. Xã tắc vi trọng()”, cho dù
đại nhân không để ý tới việc sống chết của hai người chúng tôi, chẳng lẽ ngài
lại nhẫn tâm nhìn ngàn vạn oan hồn chết trong tay mình sao? Đại nhân vì tiền
đồ bản thân mà bỏ mặc lê dân bá tánh trong thiên hạ hay sao? (
: vua là thứ
yếu, xã tắc mới quan trọng)

Dương Lăng nghe xong những lời này thì ngẩn người, bất giác dừng chân. Vừa rồi
Khâm Thiên giám Nghê Khiêm dập đầu khẩn cầu, dùng mọi lời lẽ để năn nỉ, thiếu
điều đem dâng cả hai mỹ thiếp mà lão vừa nạp cho Dương Lăng, vậy mà Dương Lăng
vẫn không mảy may động lòng. Lúc này thấy những lời của Lý Đạc dường như đã
làm Dương Lăng chuyển ý, lão không khỏi mừng rỡ bèn cũng vội vàng quì lết tới
ôm lấy chân còn lại của Dương Lăng:

- Dương đại nhân! Xây dựng địa lăng phải đào rất sâu, rỉ nước là chuyện bình
thường. Nếu đổi đến một nơi khác mà vẫn bị thấm nước thì sẽ làm sao? Đến lúc
đó dân chúng không kham nổi thuế nặng, nhất định sẽ khổ lắm đó. Đến lúc đó e
rằng chỉ vì tòa cung điện dưới lòng đất này mà sẽ... sẽ làm lung lay cả kim
loan* đó. (*: ngai vàng)

- Thật ra từ xưa việc Đế Lăng bị tươm nước cũng từng xảy ra đến bảy tám phần
mười. Nếu Nghê mỗ không biết chuyện này thì sao lại biết cách dùng cây gỗ dầm
đất để bịt nước chứ? Nơi bị thấm nước được bịt lại thì sẽ không đáng ngại nữa,
chỉ đợi linh cữu tiên đế hạ táng, lăng mộ được đóng kín thì sẽ không còn gì
nguy hiểm nữa. Vẫn mong đại nhân khai ân, cứu lấy chúng tôi, việc này đối với
hai người chúng tôi là ân huệ, mà đối với dân chúng thiên hạ lại là việc
thiện, chẳng những chúng tôi cảm kích rơi nước mắt, mà dân chúng trong thiên
hạ cũng sẽ đội ơn đại nhân đó.

Sau khi vào kinh, Dương Lăng cũng đã nghe nói về thu nhập hằng năm của vương
triều Đại Minh, vừa nghe nói Đế Lăng hao tốn tiền thuế của cả nước trong một
năm, y không khỏi do dự.

Nhớ lúc còn làm sư gia ở Kê Minh, y cũng nghe nói rất nhiều người dân có gia
cảnh bần cùng khốn khổ, nợ thuế nhiều năm. Nơi đó tuy chiến loạn liên miên
nhưng ít thiên tai hơn nên cũng không phải là địa phương nghèo khổ nhất. Còn
những nơi mà Lý Đạc vừa nêu còn khổ hơn cả Kê Minh, mình thật sự sẽ vì xây một
phần mộ cho người chết mà đẩy ngàn vạn người dân vào nơi dầu sôi lửa bỏng sao?

Nhất thời Dương Lăng không biết phải làm thế nào cho phải . Y ngẩng đầu nhìn
trời, thầm suy tính: “Hoàng đế Hoằng Trị, ông là một vị vua tốt yêu dân như
con. Ở trên trời có linh thiêng, ông mong người ta sẽ xây cho mình một ngôi mộ
nguy nga tráng lệ, phong thuỷ tốt lành, hay mong ngàn vạn dân chúng có thể
được giảm chút thuế khóa hà khắc để sống qua ngày đây?”

Chao ôi! Dương Lăng trầm tư thật lâu, lòng như nghe thấy được những tiếng kêu
than dậy trời khắp đất của người dân. Dân chúng đang cơm ăn không đủ no, áo
mặc không đủ ấm, nếu đem việc này bẩm báo với Hoàng Thượng, không cần nghi ngờ
gì nữa, chắc chắn mấy vị đại thần này đều sẽ bị chém đầu, còn y nhất định sẽ
lập được công to, thăng quan tiến chức.

Nhưng đến khi triều đình tăng thuế khóa, dân chúng trong thiên hạ sẽ phản ứng
ra sao? Hơn một năm nữa là mình sẽ nhắm mắt xuôi tay rồi, há chẳng phải Ấu
Nương ở lại trên đời sẽ phải thay mình nhận những lời thoá mạ của dân chúng ư?

Dương Lăng cắn răng xoay người, chằm chằm nhìn Nghê Khiêm gạn hỏi:

- Nghê đại nhân! Lúc tại hạ xuống xem Kim Tỉnh, dùng ngón tay có thể rờ thấy
ván gỗ. Nếu dùng đèn soi, sẽ lập tức phát hiện được ngay. Để bịt kín Kim Tỉnh
không cho thấm nước ra cũng chỉ có cách dùng cọc gỗ trát vôi vữa này thôi sao?

Nghê Khiêm và Lý Đạc nghe ngữ khí Dương Lăng mềm mỏng thì không khỏi mừng rỡ
như điên. Nghê Khiêm ngẫm nghĩ cẩn thận một lát rồi mới đáp:

- Đương nhiên cách không chỉ có một, nhưng đó là cách nhanh nhất. Ngày ấy hạ
quan sợ để người ta biết, cuống quá nên mới tòng quyền mà dùng đến cách này. Ý
của đại nhân là...?

Dương Lăng lắc đầu nói:

- Chính giữa chèn bằng cọc gỗ, lâu ngày cũng sẽ mục nát, nước ngầm vẫn sẽ
trào ra, đến lúc đó cho dù đã giấu được Hoàng Thượng thì tại hạ cũng không yên
tâm. Đại nhân có cách gì có thể làm như tự nhiên, để người ta nhìn không thấy
sơ hở, đồng thời cũng có thể hoàn toàn bịt kín những chỗ thấm nước đó không?

Nghê Khiêm mừng rỡ ra mặt, cảm kích:

- Đa tạ đại nhân cứu mạng! Chỉ cần đại nhân tương trợ tại hạ, tại hạ vẫn còn
vài cách khác ổn thỏa hơn. Chỉ cần nhét thêm đá vụn vào chỗ bị rò rỉ, dùng đất
đầm kỹ, rồi lấy đất sét trộn với nước gạo theo một tỷ lệ nhất định đổ vào thì
sẽ bảo đảm không phải lo nữa. Hơn nữa trông rất tự nhiên, trừ phi cố tình đào
ra khám đất, nếu không cho dù là thần tiên cũng nhìn không ra sơ hở. Chỉ có
điều cách này hơi tốn thời gian.

Dương Lăng gật đầu bảo:

- Được! Vì dân chúng trong thiên hạ, tại hạ tin rằng Hoàng Đế dưới suối vàng
có linh thiêng cũng sẽ tán thành tại hạ làm như vậy. Hôm nay tại hạ sẽ tìm cớ
điều quan binh thủ vệ ở Tả Điện Kim Tỉnh dời đi, để đại nhân tự mình động thủ
rút mấy cọc gỗ ra rồi bịt kín lại. Thời gian ba ngày có đủ không?

Nghê Khiêm mừng quýnh, luôn miệng đáp:

- Đủ, đủ! Thời gian như vậy là đủ rồi, tại hạ chỉ cần hai ngày là có thể làm
kín như bưng ngay!

* * *

Bây giờ đã qua tám ngày. Dương Lăng đang lặng lẽ đi tuần bên trong toà cung
điện ngầm đồ sộ không gì sánh nổi này. Đưa mắt nhìn qua đã thoáng thấy đại
khái hình dạng kiến trúc bên trong của địa cung. Cả tòa địa cung đồ sộ không
dùng cột trụ chống đỡ, chỉ toàn dùng vòm cung. Năm cung điện hoa mỹ chia làm
Tiền, Trung, Hậu, Tả, Hữu đều chỉ dùng đá ròng mà xây nên, trông rất nguy nga
tráng lệ.

Công trình khổng lồ như vậy, cho dù đặt vào thời hiện đại cũng hao tốn rất
nhiều tài lực, huống hồ thời đó năng lực sản xuất rất thấp. Chỉ riêng việc đào
đá, mài bóng, rồi vận chuyển những khối đá lớn vuông vức từ xa xôi ngàn dặm
đến đây, phí tổn của nó cũng đã làm cho người ta nghẹn họng rồi. Xem ra quyết
định của mình rất chính xác, thay vì lãng phí mấy trăm vạn lượng bạc vào đây,
chi bằng làm chút gì đó tốt đẹp cho dân chúng.

Dương Lăng dừng lại ở Tả Điện, nền cung điện nơi đây được tạo nên bởi một quy
trình công nghệ cực kỳ phức tạp. Thợ thủ công bình thường khó có thể chế những
thứ ‘gạch lát’ như vậy được. Từng khối từng khối gạch lát vuông vức như những
tấm gương phẳng lì. Phía cuối nền đá đá rộng rãi vuông vức là một chiếc hòm đá
nạm cẩm thạch ở chung quanh, ở giữa chính là Kim Tỉnh.

Nhìn Kim Tỉnh, Dương Lăng không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nghê Khiêm quả là
người khéo tay, lúc lão vừa bịt kín xong Dương Lăng đã kiểm tra ngay. Sau khi
rút những cây cọc gỗ dùng để bít chỗ rò rỉ ở dưới hố ra, dùng đất đá trộn với
nước gạo lấp lại, thì bên trong không còn rỉ nước ra nữa. Bây giờ trừ phi đào
đất ra xét nghiệm, bằng không chỉ dựa vào hai tay sờ thì không thể nhận thấy
bất kỳ chút sơ hở nào.

Vị thị lang bộ Công Lý Kiệt thường xuyên lấy cớ kiểm tra công trình muốn vào
địa cung, song luôn bị nhóm Nghê Khiêm lấy cớ cản trở, hoặc đi cùng hắn vào
lăng khiến cho hắn khó có thể kiểm tra kỹ lưỡng được. Nhưng nếu cứ che giấu
như vậy sẽ khó tránh việc khiến người ta nảy tâm nghi ngờ. Do đó sau khi Nghê
Khiêm bịt kín Kim Tỉnh xong, Dương Lăng liền cố ý để hắn vào lăng mộ một mình.

Dương Lăng âm thầm quan sát, thấy hắn quả nhiên không nhìn ra sơ hở gì, mấy
ngày nay số lần đến lăng cũng thưa thớt dần, lúc này y mới dần bớt hồi hộp,
bất an.

Đi vòng quanh lăng một hồi, y đang định xoay người đi ra thi đột nhiên Dương
Nhất Thanh vội vã đi vào, thần sắc vô cùng lo lắng báo với y:

- Đại nhân, trong Thần Cơ doanh có người mất tích rồi.

Dương Lăng giật mình, hỏi ngay:

- Mất tích? Có phải là mấy tên lính địa phương không tuân quân kỷ lén trốn
xuống núi không? Ở đây thì sao có thể mất tích được chứ?

Dương Nhất Thanh lắc đầu đáp:

- Bốn bề nơi đây không một bóng người, binh lính chẳng lẻn xuống núi làm gì
đâu! Hơn nữa người mất tích... chính là tên thập trưởng Lục Ân Lỗ mà mấy ngày
trước nói đã nhìn thấy Kim Tỉnh rỉ nước đó.

Dương Lăng nghe mà tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, y vội vàng hạ lệnh:

- Lập tức phái người đi tìm, bằng mọi giá phải tìm được hắn, sống phải thấy
người, chết phải thấy xác!

Dương Nhất Thanh gật đầu đáp:

- Dạ! Ty chức đã sai người đi tìm rồi, đã hỏi rất nhiều người, song sĩ tốt
trong quân đã nửa ngày không thấy hắn rồi, mà vừa khéo chính là... sáng sớm
hôm nay, Lý Đại nhân của bộ Công đột nhiên hồi kinh. Ty chức đã quan sát dấu
chân kiệu phu của Lý Đại nhân, cỗ kiệu đó xem ra khá nặng...

Dương Lăng nghe mà hối hận không thôi “Lý Kiệt mỗi ngày đều lén lén lút lút
muốn vào lăng kiểm tra, để mình chỉ mãi chú ý đến Kim Tỉnh này, mà quên béng
mất ngoại trừ vật chứng còn có nhân chứng nữa.”

Y vội suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lập tức điều hết bảy tên lính trong lăng đã trông thấy việc này ra ngoài,
nhập lẫn vào đám quân ở trước lăng, đồng thời mật báo cho quan viên Sở ty giám
sát chặt chẽ, nhất định không thể để mất bất kỳ một người nào nữa. Còn về phần
tên thập trưởng đó...

Dương Nhất Thanh ngắt lời:

- Đại nhân! Ty chức đã cho người hồi kinh nhờ huynh đệ của Trấn phủ ty bí mật
lo xếp việc này.

Đoạn y bước lên trước một bước, nhỏ giọng:

- Đại nhân! Bảy người đó là bảy chứng cứ sống bỏ không được, giấu không xong.
Đại nhân thấy có cần.... Dương Nhất Thanh vừa nói vừa chém mạnh tay phải
xuống, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng: Trong lăng chỉ có người của chúng
ta, đại nhân cứ yên tâm, cam đoan sẽ giải quyết sạch sẽ.

Dương Lăng nghe thế chấn kinh, giật mình nhìn Dương Nhất Thanh. Dương Nhất
Thanh cười nhạt, nói:

- Đại nhân! Rắn độc cắn tay, tráng sĩ chặt bỏ. Vô luận là dùng công danh lợi
lộc dụ dỗ hay dùng cực hình tra khảo, thì đối với mấy tiên tiểu tốt đó đều là
những thứ bọn chúng không vượt qua được. Đại nhân không thể có lòng dạ đàn bà
được đâu.

Dương Lăng thấy gã nói rất đúng, nhưng y thật sự khó mà thích ứng với cái luận
điệu của chính khách máu lạnh này, nên nhất thời lòng dạ rối bời, cũng không
biết nên làm sao mới tốt. Do dự một hồi, thiện ác trong lòng tranh đấu thật
lâu, cuối cùng y quyết định dẹp bỏ ý định giết người.

Chán nản thở dài, y cười khổ vỗ vai Dương Nhất Thanh rồi nói:

- Nhất Thanh! Huynh cũng là bộ hạ của ta. Nếu có một ngày huynh uy hiếp tới
an nguy của ta, ta phải đối xử với huynh thế nào đây? Thôi đi, nói mà không có
chứng cứ, cho dù bọn họ có nói hay tới đâu, cũng chưa hẳn đã có thể chứng minh
được điều gì. Huống hồ đã có một tên Lục Ân Lỗ biến mất. Việc này không che
giấu được đâu, thôi... đừng nhắc tới nữa.

Dương Nhất Thanh nhìn bóng lưng Dương Lăng rời khỏi, khẽ thở dài một tiếng. Vị
đại nhân này cái gì cũng tốt, đáng tiếc làm việc lại không đủ quyết đoán.
Thường có câu vô độc bất trượng phu, bớt một nhân chứng là bớt đi một phần
nguy hiểm; việc đã tới nước này, phải quyết định thật nhanh thôi

Dương Nhất Thanh sờ cằm, bắt đầu âm thầm suy tính. Gã không phải là Cẩm Y Vệ
thế tập, lại không có vận khí như Dương Lăng nên vốn rất khó thăng tiến. Nhưng
gã đang là tuỳ tùng của Dương Lăng, mắt thấy y nhỏ tuổi mà tiền đồ đã như gấm,
tiền đồ của y chính là tiền đồ của gã. Quan hệ thiệt hơn giữa hai người luôn
ràng buộc với nhau, gã sao có thể không suy nghĩ cho Dương Lăng cơ chứ?

Huống hồ Dương Lăng là một vị thượng cấp hiếm có, vừa không chuyên quyền, lại
xử sự hòa nhã. Những việc như trình công văn Nam Trấn Phủ ty lên kinh sư, nếu
có thể tuỳ nghi hành sự Dương Lăng đều yên tâm giao cho gã làm. Hơn nữa phần
lớn những vị quan to ở Cẩm Y Vệ đều dựa vào hai bàn tay đầy máu mà thăng tiến,
cả ngày chỉ vắt óc nghĩ tới việc hại người gạt của, quả thực có thể nói thượng
cấp như Dương Lăng là của hiếm trong Cẩm Y Vệ. Nếu y bị trị tội, mình đi đâu
để kiếm được vị thượng cấp như vậy đây?

Dương Nhất Thanh nghiến răng, lặng lẽ rời khỏi địa cung...


Ngược Về Thời Minh - Chương #97