Kim Tỉnh Ở Đế Lăng


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Dương Lăng thấy vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ thì trong lòng đã chắc mẩm tới
tám chín phần. Y không khỏi cười lạnh:

- Nhị vị đại nhân! Chuyện Kim Tỉnh tươm nước Dương mỗ đã tra rõ ràng rồi,
nhân chứng vật chứng đều ở trong tay tại hạ. Nhị vị còn muốn giấu tại hạ tới
bao giờ đây?

------------------------

Chương chín mươi sáu Kim Tỉnh ở Đế Lăng

------------------------

Dương Lăng xem xong thư hồi âm của Lý cử nhân, xấu hổ không biết trả lời với
Cao tiểu thư thế nào. Suy đi tính lại thấy lúc này mà nói với nàng thì chỉ sợ
càng làm cho người ta thương tâm, trước đành gác lại việc này, rồi sau này ậm
ờ nói gì cho qua là được. Y cũng không tiện đi đến hậu viện, thế là bèn ngủ
tại thư phòng một đêm. Hôm sau trời vừa sáng là đi Thái Lăng luôn.

Cao Văn Tâm lòng như gương sáng, kỳ thật sớm đã đoán biết kết cục như thế
rồi. Cha nàng là người bản địa, cũng là thái y trong cung, ở quê nhà có thanh
danh cực lớn. Cao Văn Tâm theo cha hiền từ nhỏ, học được một thân y thuật cao
siêu. Những lúc Cao thái y làm việc trong cung mà ở nhà có thôn dân gặp phải
bệnh khó trị đến gõ cửa cầu khẩn, vị đại tiểu thư này đã không màng tới thân
phận mà ra mặt trị liệu cho họ. Vì vậy danh tiếng cũng vang xa. (
: ý nói lanh
trí)

Do tiếp xúc với nhiều người nên Cao tiểu thư cũng nghe nói về vị tướng công mà
nàng chưa từng gặp mặt. Nàng cũng hiểu Lý phủ là dòng dõi thi-lễ gia truyền,
mấy đời Nho học nên phần nào hiểu rõ tác phong cư xử của vị tướng công này.

Nàng đã bị đày vào Giáo Phường ty thì dù thân thể có còn trong sạch hay không
cũng không quan trọng. Cái quan trọng chính là không ai có thể tuyên bố sự
trong sạch của nàng cho thiên hạ biết. Lý gia là thân sĩ địa phương có thân
phận, sao có thể cưới một đứa con dâu về để người ta bàn ra tán vào? Huống hồ
thân phận nàng bây giờ còn là nô lệ, Lý gia sẽ không thể vì nàng mà tự hạ thấp
địa vị của mình.

Việc Dương Lăng e ngại không dám trở lại hậu viện gặp nàng càng làm nàng có
cảm giác áy náy. Bây giờ Cao Văn Tâm không dám ôm hy vọng xa vời gì với tương
lai của mình. Hàn Ấu Nương tuy chiếu cố nàng rất nhiều, đối đãi với nàng như
khách, nhưng Cao Văn Tâm vẫn khăng khăng giữ phận tỳ nữ, thi lễ nô tỳ.

Thái Lăng nằm trên ngọn Bút Giá sơn phía tây bắc Trường Lăng. Lúc Dương Lăng
mới tiếp chỉ đã tới đây hai lần. Lần này trở lại, thấy La thành với chu vi gần
hai trăm trượng đã loáng thoáng có quy mô. Tuy mấy kiến trúc quy hoạch bên
trong lăng viên như hương điện, sương phòng, thần trù, phụng tự(1) vẫn chưa
được kiến tạo, nhưng Kim Tỉnh và Bảo Sơn thành thì đã được xây lên.

Kim Tỉnh là vị trí trung tâm nhất của lăng mộ, cũng là nơi quan trọng nhất của
cả hoàng lăng. Tuy chỉ là phụ trách việc thi công mấy phòng, sẽ không có gì
sai sót, song Dương Lăng vẫn sai nhân mã Tả Tiêu Quân do mình trực tiếp quản
hạt phụ trách xây dựng tẩm cung Đế lăng. Phụ trách công trình bên trong Thái
lăng là Phùng Đường, Đô ty mới của Đệ tam ty. Người này tính tình điềm tĩnh,
cũng là người chịu khổ được.

Trên núi, cách khu vực bên ngoài lăng viên không xa, một loạt những căn nhà
được cất lên. Đây là chỗ làm việc hàng ngày của quan viên các bộ như Khâm
Thiên giám, bộ Công, bộ Lễ, Thần Cơ doanh.

Ở trên lăng, ba người Liên Đắc Lộc, Bành Kế Tổ và Phùng Đường nghe nói tham
tướng đại nhân đã tới, bèn tuần tự chạy về bái kiến.

Bành Kế Tổ vừa thấy Dương Lăng liền cười khà khà nói:

- Đại nhân, khoảng tầm tháng nữa ngài quay lại xem thì sẽ xong thôi. Mấy
người chúng tôi cũng đang trông chừng đám ranh kia làm việc. Xây đắp lăng tẩm
thế nào thì đã có các nha môn khác lo, sẽ không có chuyện gì đâu.

Dương Lăng đáp:

- Ừm, thật cực khổ cho các vị tướng quân rồi. Nhưng Hoàng Thượng phái ta làm
nhiệm vụ này, quan viên các bộ đều đang coi giữ trên lăng. Nếu ta cứ lần lữa
không đến, sẽ khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích. Kỳ thật bản quan cũng thấy
người của chúng ta bỏ rất nhiều công sức, chỉ cần bọn quan binh không lười
nhác là được. Việc kiến trúc lăng tẩm như thế nào đâu tới lượt mấy binh lính
chúng ta can dự vào.

Phùng Đường khẽ cau mày, bộ dáng muốn nói lại thôi nhưng nghe Dương Lăng đáp
vậy, cuối cùng không kìm được bèn thưa:

- Đại nhân! Mấy ngày trước đây lúc cơm trưa, từng có huynh đệ báo là Kim Tỉnh
trong lăng thấm nước, việc này hạ quan còn chưa bẩm báo cho đại nhân.

Liên Đắc Lộc sờ gương mặt rỗ của mình, phản bác:

- Lão Phùng, ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Việc đào lăng mộ sâu như vậy, thấm
nước thì có gì là ngạc nhiên. May mà đây là trên núi, bằng không cũng phải đào
được vài chục cái giếng rồi ấy chứ.

Mấy vị tướng quân này không có nhiều người biết chữ, phong thuỷ lại càng mù
tịt, vốn không ai ý thức được sự nghiêm trọng trong đó. Phùng Đường được đề
bạt chưa lâu, bị Liên đô tư châm chọc không khỏi đỏ mặt, vội vàng giải thích:

- Mạt tướng nghe xong cũng tưởng không có gì nghiêm trọng. Nhưng kỳ quái
chính là Nghê đại nhân của Khâm Thiên giám và thị lang bộ Lễ nghe tin lại vội
vàng dẫn người tới ngay, bộ dạng như gặp đại địch. Mạt tướng thấy vậy lấy làm
lạ, định theo vào lăng xem một chút, nhưng bị họ ngăn trở. Nghê đại nhân lấy
cớ muốn thăm dò địa lý để đoán cát hung, đuổi hết bảy tám huynh đệ trấn thủ
trong đó ra. Hơn một canh giờ sau mới cho phép chúng tôi trở vào địa cung.

Dương Lăng thoáng đổi sắc mặt, nghiêng người chăm chú nhìn gã hỏi:

- Nói tiếp đi, sau đó thì thế nào?

Hai người Liên, Bành thấy vẻ mặt y hơi nghiêm trọng, cũng không dám nói đùa,
chỉ nhìn Phùng Đường. Phùng Đường đáp:

- Lúc hạ quan trở về thì nhận thấy trên miệng giếng không hề có nước suối
tràn ra. Sau đó, Đới công công và Lý thị lang của bộ Công nghe tin cũng chạy
tới. Vừa đúng lúc nghe được một tên thập trưởng nói với người khác về việc
phát hiện Kim Tỉnh tràn nước, Đới công công giận tím mặt, giật lấy roi da đánh
mắng hắn một trận, rồi không cho bất luận kẻ nào đặt điều kiếm chuyện nữa. Mạt
tướng thấy bọn họ cẩn thận như vậy nên mới cảm thấy nghi ngờ.

Dương Lăng chậm rãi đi lại trong phòng vài bước, rồi trầm ngâm:

- Lăng mộ là nơi bài trí và đặt quan tài tiên đế. Nếu lăng mộ bị thấm nước,
đích thực là một chuyện lớn. Nhưng ... khai quật địa cung sâu như vậy, vẫn
chưa từng thấy có chuyện thấm nước mà. Không phải chung quanh lăng mộ cũng
dùng đất sét, bùn đặc và đá xây thành bức tường dày tới mười hai mét để chống
thấm nước sao? Lần trước ta tới còn thấy Lý thị lang tự mình lắp tên bắn lớp
đầm nén để kiểm tra xem tường đất có chắc không, có thể thấy được việc thấm
nước khi đào lăng mộ là chuyện bình thường. Tại sao khi Kim Tỉnh thấm nước lại
khẩn trương như vậy?

Y suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa nắm được mấu chốt, bèn đưa mắt nhìn Dương Nhất
Thanh. Dương Nhất Thanh cũng lắc đầu nhè nhẹ:

- Đại nhân! Các vị đại nhân đều là tướng quân lãnh binh chiến đấu, những
chuyện xem phong thuỷ đất cát này chúng tôi không hiểu đâu. Có điều... Khâm
Thiên giám và thị lang đại nhân bộ Lễ đó nhất định biết, sao đại nhân không
thử hỏi họ xem?

Liên Đắc Lộc cười khẩy:

- Tiểu Dương, ngươi không thấy các vị đại nhân đó rất ghét binh lính chúng ta
à? Đến cả tham tướng đại nhân mà bọn họ còn không thèm để ý tới. Nếu bọn họ
chủ tâm muốn giấu, ngươi hỏi ra được ư?

Dương Nhất Thanh mỉm cười, chỉ nhìn sang Dương Lăng. Dương Lăng hiểu ý cười ha
ha:

- Không nói sao? Không nói thì ta tự mình đi xem. Đi, Nhất Thanh sai người
mang theo hương án, bản quan muốn tế địa lăng, sau đó vào trong xem một chút.

Dương Lăng đến Thái Lăng, long trọng đốt hương kính lăng, giương cờ gióng
trống tế bái một phen. Sau đó lệnh cho tất cả lính canh trong địa lăng lui ra,
rồi mới dẫn ba vị quan đô ty vào lăng mộ thăm dò. Y cố tình làm cho đình đám,
sớm đã đánh động người của những nha môn khác chạy về bẩm báo với đại nhân
mình.

Kim Tỉnh của địa cung chính là long huyệt của hoàng lăng. Do đó một khi đào
xong, sẽ không phải ai cũng có thể tuỳ ý chạm vào. Kim Tỉnh kỳ thật chỉ là một
cái hố đường kính nửa thước (tàu), sâu chừng một mét. Ngay khi được đào xong,
bên trên liền cất mái che để chắn ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và các vì
sao.

Hơn nữa phần đất lấy ra khi đào mộ huyệt được gọi là ‘cát thổ’ (đất lành),
phải trình lên cho hoàng đế ngự lãm, sau đó bảo quản tại đại sảnh của bộ Lễ.
Đợi sau này khi an táng Hoàng Thượng, sẽ được lấp cùng với những kỳ trân dị
bảo khác nhằm cầu mong lăng mộ yên bình, thổ nhưỡng tốt lành. Bởi vậy có thể
thấy được tầm quan trọng của nó.

Do đó nơi Kim Tỉnh này, trên lý thuyết thì chỉ có năm vị đại thần phụng chỉ
mới có tư cách vào xem. Dương Lăng dâng hương, rửa tay xong, lúc này mới đi
tới địa cung. Bên trên địa cung đã được đậy nắp, nhưng vẫn chưa đắp đất. Những
cột điện và bệ đá to lớn bên trong lăng mộ đã bố trí xong được bảy phần, ngay
giữa bệ đá nơi đặt quan tài chính là Kim Tỉnh, nơi kết nối âm dương, trao đổi
linh khí.

Dương Lăng đi tới bên cạnh Kim Tỉnh, đưa tay sờ thành giếng. Mặc dù hơi man
mát nhưng lại không giống như bị nước thấm, không khỏi giật mình. Phùng Đường
vội thưa:

- Đại nhân, mạt tướng từng hỏi tay thập trưởng đó, nhưng hắn một mực khẳng
định đã từng tận mắt nhìn thấy Kim Tỉnh phun nước. Hơn nữa lúc đó mấy huynh đệ
trong địa cung cũng đều nói như vậy, chắc không phải đều nhìn nhầm cả đâu?

Dương Lăng ngẫm nghĩ một lát, nâng tảng đá chui hơn nửa người vào trong dò
xét. Lần mò dưới đáy hố một hồi, cảm giác dưới đáy rất là khô ráo. Tuy nhiên
miếng đất hình tròn ở chính giữa Kim Tỉnh đáng lý phải lồi lên, thì lúc này
lại có vẻ như bị lõm vào. Hơn nữa hơi nhám tay, dường như đã bị thứ gì đó chọc
vào.

Dương Lăng sờ soạng một hồi, rồi đứng dậy soi đèn nhìn. Bụi đất trên tay rất
khô ráo, nhưng lại có dạng bột vụn, không giống loại đất nện gốc dưới đáy
động. Trong lòng y bất giác dấy lên lòng nghi ngờ.

Dương Lăng mang trong lòng trăm mối nghi ngờ trở về chỗ ở của mình. Vừa mới
ngồi xuống đã thấy Nghê Khiêm của Khâm Thiên giám và thị lang Lý Đạc của bộ Lễ
vội vàng chạy tới. Vừa vào cửa Nghê Khiêm đã cười nói với vẻ không được tự
nhiên lắm:

- Dương đại nhân vừa mới trở về đã đến địa cung xem xét ngay rồi à? Dương đại
nhân từ trong kinh tới đây, không biết Hoàng Thượng có ý chỉ gì về việc kiến
tạo Đế Lăng không?

Dương Lăng đứng dậy cười đáp:

- Ra là Nghê đại nhân, Lý đại nhân, xin mời ngồi. Hoàng Thượng hết sức quan
tâm tới Đế Lăng, lo lắng quan binh lười biếng, dây dưa lỡ công việc, do đó sai
bản quan trở về lăng đốc thúc quan binh. Bản quan vừa mới đi tế bái lăng tẩm
tiên đế xong, đang định đi gặp các vị đại nhân, không ngờ hai vị đại nhân đã
đến trước rồi.

Nghê Khiêm đã sai Đới công công lôi kéo thị lang Lý Kiệt của bộ Công tính toán
chi phí công trình, cố quấn lấy hắn, còn mình thì vội vàng tới đây, muốn xem
Dương Lăng có biết gì về tin tức địa cung thấm nước hai ngày trước hay chưa,
khi nghe thấy vậy thì gượng cười:

- Công trình tiến triển thông thuận, cũng không có gì không ổn, Dương đại
nhân không cần phải lo lắng.

Dương Lăng cười nhạt:

- Bản quan chỉ phụ trách an nguy Đế Lăng, đốc thúc quan binh thi công theo
đúng qui định, nói thẳng ra thì không có gì phải lo lắng. Huống hồ một kẻ tay
ngang như bản quan đây cho dù có muốn lo cũng chẳng lo được gì. Nhưng mà...
sao bản quan nghe nói hai ngày trước Kim Tỉnh ở địa cung phun nước?

Cả người Nghê Khiêm thoáng run rẩy, lão cười gượng gạo trả lời:

- Đó chỉ do một tên thập trưởng trộm uống rượu say nên nhìn nhầm mà thôi.
Những quan binh khác cũng chỉ nghe rồi đồn bậy theo, thực không đáng tin đâu!

- Vậy sao?

Dương Lăng nhìn chằm chằm vào lão:

- Bản quan nghe nói mấy vị đại nhân đã xem xét rồi, vốn cũng không tin những
lời của hắn. Nhưng bản quan vừa mới tự mình đi xem. Ở đáy giếng quả nhiên rất
là ẩm thấp, bùn lầy, giống như là có nước thấm ra đó.

Thị lang bộ Lễ Lý Đạc vừa nghe xong, sắc mặt liền tái nhợt, thầm nghĩ: “Suối
nước đó đã được những thanh gỗ bịt rồi, lại dùng tới ba lớp đất nện nén lại
rất chắc chắn mà, sao lại rỉ nước ra? Mình phải tìm cơ hội bế kín lại mới
được. Nhưng Dương Lăng vừa là một trong năm đại thần có tên trong thánh chỉ,
vừa là người tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, mình tuy có chức quan cao hơn y,
sợ cũng không đuổi y được. Có y ở đây, mình làm sao động tay động chân được
đây?”

Nghê Khiêm cũng sợ hãi, vội vàng thưa:

- Dưới lòng đất âm u ẩm ướt, bùn lầy cũng là việc bình thường. Chúng tôi thật
sự đã xem kỹ, quả thực chưa từng thấy ... chảy nước...

Nói tới đây lão không nén được sợ hãi, giọng bắt đầu run rẩy.

Dương Lăng cười lớn:

- Không có chuyện gì thì tốt rồi. Có điều đã có lời đồn, việc này không thể
qua loa được. Bản quan phải đem việc này bẩm báo với Hoàng Thượng, xin Hoàng
Thượng phái cao nhân tinh thông phong thuỷ địa lý trở lại để xem rõ ngọn
ngành, để bọn họ thấy là không sao. Mai sau nếu có việc gì thì cũng sẽ không
can hệ gì đến chúng ta.

Hai người Nghê Khiêm nghe xong liền đồng thanh thốt lên:

- Vạn lần không thể!

Nghê Khiêm bước lên giữ chặt tay Dương Lăng lo sợ thưa:

- Xây lăng là đại sự, sao có thể chỉ vì nghe tin đồn võ đoán mà kinh động tới
thiên tử, xin Dương đại nhân đừng lỗ mãng!

Dương Lăng thấy vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ thì trong lòng đã chắc mẩm tới
tám chín phần. Y không khỏi cười lạnh:

- Nhị vị đại nhân! Chuyện Kim Tỉnh tươm nước Dương mỗ đã tra rõ ràng rồi,
nhân chứng vật chứng đều ở trong tay tại hạ. Nhị vị còn muốn giấu tại hạ tới
bao giờ đây?

Hai người Nghê Khiêm liền giật nẩy mình. Trên trán Lý Đạc mồ hôi chảy xuống
ròng ròng, sắc mặt vàng ệch, nhìn cực kỳ khó coi. Khâm Thiên giám Nghê Khiêm
hai đầu gối rung lên bần bật, run rẩy hồi lâu rồi đột nhiên quì sụp xuống đất,
hoảng sợ:

- Dương đại nhân! Chúng tôi cũng không còn cách nào khác mới phải làm hạ sách
này, xin Dương đại nhân hãy cứu chúng tôi!

Dương Lăng đưa mắt ra hiệu với Dương Nhất Thanh. Dương Nhất Thanh hiểu ý lui
ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa phòng lại. Dương Lăng lúc này mới bước lên đỡ Nghê
Khiêm dậy, nguôi giận mỉm cười nói:

- Đại nhân hà tất phải làm như thế. Có điều tình hình cụ thể bên trong như
thế nào, vẫn mong đại nhân nói rõ ngọn ngành cho tại hạ nghe. Dương mỗ phải
nghe hết rõ ràng, phải nắm rõ thì mới có thể quyết định làm gì!

* * *

Vương Cảnh Long ngồi trong thư phòng của Dương Lăng, tay cầm chén trà, trông
như lão tăng nhập định.

Nơi này vốn là thư phòng của thái y Cao Đình Hòa. Trên tường không tranh không
chữ. Nơi giá sách chỉ có mấy quyển sách thuốc (y thư), căn bản không có thứ gì
để tiêu khiển.

Bảy ngày nay hắn đã tới Dương phủ bốn lần. Ngoại trừ lần đầu tiên Dương phu
nhân nhờ thị nữ đỡ thân thể ốm yếu của mình ra gặp hắn và thê tử Trương Thị
một lần, bắt chuyện vài câu rồi quay vào nhà trong, những lần sau đến nhà đều
là do lão quản gia đang đứng chầu chực ở cửa kia mang theo hai gia nhân tới
hầu hạ hắn.

Ban đầu Vương Cảnh Long cũng còn khách khí bắt chuyện với lão, nói bóng nói
gió hòng nghe ngóng tình hình về Dương Lăng. Đáng tiếc những gì mà vị lão quản
gia này biết về Dương đại nhân chẳng nhiều hơn hắn là bao. Do đó hắn cũng
chẳng moi được gì từ miệng của lão bộc này.

Vị lão quản gia này hỏi một câu thì đáp một câu, không hỏi thì chỉ đứng yên
đó, cả ngày cũng không nói một tiếng. Có khi Vương Cảnh Long ngồi đó chán quá,
muốn đi lại trong phòng khách một chút, lão quản gia cũng bắt chước đi theo
nửa bước không rời, khiến cho hắn hết đường xoay sở, căn bản không tìm thấy cơ
hội xuống tay để gieo tang chứng.

Có điều phu nhân Trương thị của hắn vì nhiễm phải bệnh bạch đới nên ốm yếu,
quanh năm nằm liệt trên giường. Bệnh này lại không tiện mời lang trung tới
khám chữa kỹ cho nên càng ngày càng nặng. Từ lúc hắn tới Dương Phủ mời Cao
tiểu thư chẩn đoán và trị bệnh, không ngờ lại hiệu quả. Đây cũng xem như là
”mất cái này được cái kia”(2). Vương Cảnh Long bèn dùng kế không thành, tạm
thời đưa thê tử tới chữa bệnh luôn.

Chỉ là hắn mỗi ngày tới đều ngồi như ngồi thiền, thật sự rất nhàm chán. Hai
người tỳ nữ xinh đẹp tuyệt sắc khiến cho người ta động tâm nọ lại chẳng hề
xuất hiện cho hắn gặp một lần. Hắn vẫn cho là hai nữ tử đó là tỳ nữ trong
Dương phủ, thường ngày lo liệu những việc lặt vặt trong nhà, hắn ngồi đây thể
nào cũng sẽ có cơ hội gặp mặt. Không ngờ đến mấy lần mà vẫn không gặp được
người. Vương tam công tử tựa như bị bệnh tương tư càng thêm nhớ nhung khuôn
mặt tuyệt đẹp và tư thái phong lưu của hai mỹ tỳ ấy, cho nên người thì ở thư
phòng mà trái tim đã bay tới tận hậu hoa viên nhà người ta rồi.

Vương Cảnh Long đặt chén trà xuống, xem canh giờ thấy chắc phu nhân đã châm
cứu xong rồi, không khỏi thầm thở dài. Đang lúc thất vọng, đột nhiên có một
loạt những tiếng bước chân vang lên, sau đó lão quản gia đang đứng ngoài cửa
chợt cung kính thưa:

- Hai vị cô nương sao lại tới tiền viện vậy?

Chỉ nghe một giọng thiếu nữ trong trẻo êm tai cất lên:

- Văn Tâm tỷ tỷ hôm nay cần dùng Mai Hoa châm. Châm này đang để ở trong thư
phòng, con tới lấy cho tỷ ấy.

Theo tiếng nói, hai thiếu nữ mặc đồ xanh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú thoát
trần nhanh nhẹn xuất hiện ở trước cửa thư phòng. Vương Cảnh Long vừa thấy hai
người thiếu nữ xinh đẹp đó chính là đôi giai nhân mà hắn ngày đêm mong nhớ,
không khỏi ngạc nhiên đứng dậy, mừng rỡ nói:

- Thì ra là hai vị cô nương.

Từ khi tiểu thư nhà họ Cao trở về, trong nhà từ trên xuống dưới không ai xem
nàng là nô lệ cả. Nhưng vị Cao tiểu thư này thủy chung vẫn dùng lễ nữ tỳ mà
đối đãi với Ấu Nương. Hai người Ngọc Đường Xuân vốn rất thông minh, lập tức
cũng học theo cách. Chỉ là kiểu trang phục màu xanh với khuôn mặt không trang
điểm này càng làm cho vẻ mỹ lệ của thiếu nữ đôi tám thêm bắt mắt, khiến cho
Vương Cảnh Long nhất thời nhìn mà không thể dời ánh mắt đi.

Ngọc Đường Xuân vốn cảm thấy vị Vương công tử này là người tô vàng nạm ngọc,
chỉ có mẽ ngoài. Nhưng nhiều ngày qua thấy hắn tự mình đi cùng với vợ đến cầu
thầy trị bệnh, cảm thấy gã thư sinh này mặc dù tính tình hào nhoáng không
thật, nhưng cũng rất chân tình với phu nhân, nên cái nhìn về hắn không khỏi có
sự thay đổi lớn.

Nàng nhớ lần trước mình dùng thân phận tỳ nữ gặp Vương công tử, lúc này thấy
Vương Cảnh Long đứng dậy chào, vội nghiêng người thi lễ, cười tươi thưa:

- Vương công tử! Tiểu tỳ là thân phận nô bộc, không nhận nổi lễ của quý nhân
như công tử đâu. Hôm nay Văn Tâm tỷ tỷ muốn dùng châm Mai Hoa châm cứu cho tôn
phu nhân thêm một lần. Tiểu tỳ lấy châm xong là đi ngay, xin công tử đợi chút
nữa.

Dung mạo Ngọc Đường Xuân còn đẹp hơn Tuyết Lý Mai ba phần, áo xanh da trắng
tôn lên vẻ đẹp như ngọc, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, khiến Vương Cảnh Long
trông thấy mà rạo rực trong lòng. Bất giác hắn vừa đi theo nàng đến bên cạnh
giá sách vừa ghé sát người nói:

- Được được, làm phiền cô nương, đa tạ cô nương. Cô nương lan tâm huệ chất,
khí chất cao nhã, Vương mỗ nào dám đối đãi như tỳ nữ. Một lễ đó là điều nên
làm.

Ngọc Đường Xuân đi đến trước quầy sách, nhón chân lấy hộp châm đặt ở trên cao.
Nghe thấy Vương Cảnh Long khen nàng không giống tỳ nữ, trong lòng vui mừng,
không khỏi mỉm cười:

- Hi, Vương công tử nhân phẩm xuất chúng, tài hoa hơn người, là đại tài tử
nổi danh khắp kinh sư. Tiểu tỳ thường nghe đại nhân nhắc tới công tử, có thể
được công tử khích lệ, tiểu tỳ rất lấy làm vinh hạnh.

Tuyết Lý Mai đứng sau lưng hai người, nghe hai người tâng bốc nhau, không khỏi
làm mặt quỉ với Ngọc Đường Xuân, rồi làm ra vẻ muốn nôn oẹ. Ngọc Đường Xuân
thấy động tác của Tuyết Lý Mai, không nhịn được bèn bật cười ‘phì’ một tiếng,
rồi lập tức biết mình thất lễ, không khỏi đỏ mặt, vội vàng vái hắn một cái:

- Công tử ngồi chơi, tiểu tỳ đi đây.

Vương Cảnh Long nhìn thấy Ngọc Đường Xuân cười với hắn rồi đỏ mặt, sau đó liền
như một đám mây trắng bồng bềnh lướt đi. Hắn tưởng rằng thiếu nữ này đã bị vẻ
phong lưu phóng khoáng của mình hấp dẫn, bất giác trong lòng rung động, si
ngốc nhìn nhìn theo hai người biến mất khỏi cửa một hồi lâu. Dường như mùi
thơm khi nàng lướt qua vẫn còn vương nơi chóp mũi.

Tuyết Lý Mai dắt tay Ngọc Đường Xuân chạy đến hành lang hậu viên mới dừng bước
lại rồi cười khanh khách:

- Gớm muốn chết. Lâu rồi không thấy tỷ sử dụng thủ đoạn lừa người. Nhìn bộ
dáng Vương công tử thần hồn điên đảo, sao không thấy tỷ khen lão gia như vậy?

Ngọc Đường Xuân cười khúc khích, rồi lườm nàng:

- Lão gia chúng ta mà còn cần được khen sao? Nếu có thể khen được y cũng...
cũng... Tỷ mong mà không được nè. Chà! Đại nhân làm quan trong triều, thêm một
bằng hữu vẫn tốt hơn là thêm một đối thủ. Nhà Vương thượng thư lại rất có thế
lực. Làm vậy không phải vì lão gia chúng ta đó sao?

Tuyết Lý Mai cười:

- Không biết xấu hổ. Lão gia bây giờ không cần tỷ thương đâu. Có phải là muốn
để lão gia ở trên lăng về đét yêu tỷ một cái nữa không?

Đoạn nhân lúc Tô Tam không kịp đề phòng, đột nhiên đét vào mông nàng một cái,
rồi cười khanh khách chạy đi.

Chú thích:

(1) thần trù: bếp; phụng tự: nơi thờ cúng

(2) nguyên văn “thất chi đông ngung, thu chi tang du”. Đông ngung: phía đông,
nơi mặt trời mọc; tang du: hoàng hôn, lúc mặt trời lặn.


Ngược Về Thời Minh - Chương #96