- Đơn Giản Như Đang Giỡn


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Chợt nghe ‘vút’ một tiếng, cây pháo hoa đầu tiên được bắn lên không trung: lúc
thì giống như cúc vàng tơ bạc nở rộ đầy trời, hồi lại như mưa sao sa, chốc lại
như đèn hoa rực rỡ, sau lại như ngàn vạn con rồng lửa; màu bạc, màu đỏ tươi,
xanh thẳm, màu vàng óng như liễu rủ xuống, muôn hồng nghìn tía, rực rỡ tươi
đẹp vô cùng.

Dương Lăng đứng bên cạnh Chính Đức, ngước nhìn bầu trời đêm mỹ lệ lúc này đây
đang làm cho người ta thất thần, trong lòng chỉ tiếc không mang theo Ấu Nương
để cùng ngắm cảnh đẹp hiếm có này.

------------------------

Chương chín mươi bốn - Đơn Giản Như Đang Giỡn

------------------------

Từ Quán nghe vậy kinh hãi, kêu lên:

- Huyền Cung tiết âm khí, Kim Tỉnh phun nước. Đây là điềm xấu, phải lập tức
bẩm báo Hoàng thượng, xin chỉ dời lăng.

Lão ta vừa mới xoay người, trong lòng thoạt động, dừng lại ngẫm nghĩ một lát
rồi nói:

- Việc đôn đốc xây dựng thái lăng là do bộ Lễ dẫn đầu, quan viên các bộ khác
có cái nhìn như thế nào về việc này?

Lý Đạc kể rằng:

- Hạ quan phụ trách kiến tạo La thành, lúc nghe nói Kim Tỉnh phun nước, vội
chạy đi xem thì nguồn suối đã bị bịt kín. Thị lang bộ Lễ, Giám phó Khâm Thiên
Giám và Đới công công đang trách mắng mấy tên sĩ tốt, còn quất roi đánh một gã
Thập Trưởng, nói Kim Tỉnh phun nước là chuyện bậy bạ đặt điều.

Hạ quan thấy thần sắc bọn họ hoang mang, muốn tự mình xuống Kim Tỉnh xem rốt
cuộc có chuyện gì, lại bị Thị lang bộ Lễ tìm cớ đuổi trở về. Hạ quan đã phải
lén hỏi tên Thập Trưởng bị ăn roi nọ mới biết được tình hình cụ thể trong đó.

Từ Quán ngạc nhiên hỏi:

- Gì cơ? Bọn họ cố ý che giấu không báo à? Tại sao lại như vậy? À! Lão phu
hiểu rồi.

Từ Quán bỗng sực tỉnh, không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng.

Lúc trước việc khảo sát đế lăng là do Thị lang bộ Lễ và Giám phó Khâm Thiên
Giám phụ trách. Đầu năm nay khi tiên đế bệnh nặng, thì đế Lăng đã được xác
định địa điểm và bắt đầu được kiến tạo, cho tới nay đã hao tốn rất nhiều tài
của. Nếu lúc này mới phát hiện ra việc khảo sát có sai sót, phong thuỷ không
tốt, quan viên bộ Lễ và Khâm Thiên Giám sẽ không thể tránh bị mất quan cách
chức, bọn họ đương nhiên muốn giấu diếm việc này.

Còn thái giám Ti Lễ Giám Đới Nghĩa là chủ quản chi tiêu xây dựng công trình
thái lăng. Công việc béo bở bực này không phải tùy tiện có thể có được, nếu
phải khảo sát lăng mới sẽ mất rất nhiều thời gian. Đến khi đế lăng một lần nữa
tuyển chọn xong, chưa chắc sẽ lại đến lượt hắn giám sát kiến tạo, do đó…

Lý Kiệt thấy Từ Quán trầm ngâm không nói, lại kể:

- Hạ quan đôn đốc xây công trình vòng ngoài, nơi quan trọng trong lăng tẩm là
do quan binh Thần Cơ doanh phụ trách. Hạ quan vài lần muốn trộm đi vào thăm
dò, nhưng những quan binh ấy được Đới công công ra lệnh, năm lần bảy lượt ngăn
cản hạ quan. Vì vậy, hạ quan mới tìm cớ chạy về kinh để bẩm báo với đại nhân.

- Thần Cơ doanh?

Từ Quán nghe xong tên đột nhiên nhớ tới Dương Lăng. Dương Lăng không phải là
phụ trách điều động quan binh sao?

Trong lòng lão như có điều tỉnh ngộ, trầm ngâm hồi lâu, rồi đột nhiên mặt mày
rạng rỡ, cười lớn:

- Lý Kiệt, chuyện này ngươi làm tốt lắm. Nhưng việc này liên quan đến bộ Lễ,
Khâm Thiên Giám, Thần Cơ doanh, mà Đới Nghĩa lại là thân tín của nội giám
Vương công công. Bây giờ mới chỉ nghe phong phanh, chúng ta không thể cứ như
vậy mà bẩm báo cho Hoàng thượng. Bằng không nếu tình hình không đúng, nha môn
chúng ta sẽ đắc tội với rất nhiều người.

Lý Kiệt nghe xong vội nói:

- Đại nhân, mỗi ngày có rất nhiều tiền bạc của cải đổ vào Thái Lăng như nước,
nếu bây giờ không mau chóng tra rõ, không biết sẽ còn lãng phí bao nhiêu tiền
nữa.

Từ Quán đưa tay cản hắn, ngữ khí hoà hoãn, ra vẻ chân thành nói:

- Lý Kiệt, tuổi ngươi mới ba mươi có lẻ đã vinh dự được chức Thị lang nhị
phẩm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ rộng lớn, lão phu luôn rất xem trọng
ngươi.

Ngươi phải biết rằng, con đường làm quan rất hiểm ác, những quan viên nha môn
này không phải là cây đèn cho người ta rút dầu (). Nếu không nắm được chứng
cứ rõ ràng, sẽ đắc tội với rất nhiều người, con đường làm quan của ngươi cũng
sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều đó. Lão phu ở triều đình chẳng còn mấy năm nữa, còn
ngươi lại có tiền đồ rộng lớn, thử hỏi lão phu sao có thể lỗ mãng như thế, làm
ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi. (
: không tầm thường, không đơn giản - ND)

Lý Thị lang chắp tay cảm kích:

- Ơn bồi dưỡng của đại nhân đối với hạ quan, hạ quan luôn ghi nhớ trong tim.

Từ Quán cười to, nói:

- Ừm, vậy hãy nghe lão phu, ngươi lập tức chạy về lăng, âm thầm điều tra việc
này. Một khi có được chứng cớ xác thực, chúng ta sẽ bẩm báo cho Hoàng thượng.

Lý Kiệt thấy Từ Thượng thư cẩn thận như thế, chỉ đành chắp tay cáo từ. Từ Quán
tay vuốt chòm râu, nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười, trong lòng tràn đầy đắc
ý: “Kim Tỉnh của lăng mộ là nơi quan trọng nhất trong lăng tẩm. Để phòng người
tiết lộ bố trí cơ quan bên trong, mới sai quan binh Thần Cơ doanh xây dựng.

Nếu như lời của Lý Kiệt nói là thật, mà người của Thần Cơ doanh biết chuyện
nhưng không báo, vậy Dương Lăng cũng khó mà thoát được tội khi quân này. Dương
Lăng ơi là Dương Lăng, ngươi được nhiều thánh quyến, muốn đánh đổ ngươi thật
không dễ dàng. Nhưng bây giờ thì ‘lê gót mỏi mòn tìm không thấy, đến khi có
được chẳng phí công’ rồi.”

* * *

Ngọ triều, Chính Đức ở kim điện tiếp kiến đám sứ giả Phiên Vương đầu tiên vào
kinh. Lúc này, sứ giả chúc mừng tân đế đăng cơ của bốn vị Vương gia là Đại
Vương, Tấn Vương, Lỗ Vương, Ninh Vương đều đã tới kinh. Không tính cái bài sớ
chúc mừng bài nào cũng như bài nấy đó, thì mấy thứ cống nạp đa số chỉ là mấy
vật biểu tượng như cóc vàng, ngọc như ý. Tuy là quý giá, nhưng lễ vật cũng
không nhiều lắm. Chỉ có Ninh Vương ở Giang Tây khi lên điện, ngoại trừ mấy thứ
ngọc ngà châu báu bình thường, còn đem theo ba mươi cái rương có đủ, nhất thời
văn võ cả triều đều lé mắt.

Đừng nói là Phiên Vương địa phương không có tiền tài quyền thế, mà cho dù là
vùng đất Giang Nam giàu có, Phiên Vương phú khả địch quốc, sao lại ngu xuẩn
như vậy, dám khoe khoang trước mặt Hoàng đế, chẳng lẽ không sợ phạm vào điều
kiêng kị của thiên tử sao? Các vị đại thần lập tức đều tò mò, không biết Ninh
Vương tiến cống là lễ vật gì.

Các lễ vật trân quý mà các Phiên Vương tiến cống từng món đều phải được Xướng
Nghi quan xướng tên, hiểu dụ bá quan. Nhưng những hòm rương quà tặng này thì
lại không hề được công bố trong danh mục, xem ra cũng không phải là vật phẩm
trân quý gì. Chính Đức ngồi trên long ỷ, nhận tờ kê khai danh mục do tiểu thái
giám trình lên, mới nhìn lướt qua thì đã không kìm được mặt mày hớn hở.

Cốc Đại Dụng bên cạnh thấy Hoàng thượng chỉ lo nhìn mấy thứ đó, vội tới gần
nhắc nhở vài câu. Chính Đức mới chợt tỉnh ra, trấn an tất cả Phiên Vương một
lúc, rồi bảo Hồng Lư Tự tiếp đãi cho tốt, sau đó sốt ruột không chờ nổi nói:

- Các ái khanh có tấu chương gì không? Nếu không có chuyện quan trọng, trẫm
sẽ đi vấn an Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu hai vị lão nhân gia.

Thượng thư bộ Công Từ Quán lập tức rời khỏi hàng, tâu:

- Khải bẩm Hoàng thượng, thần có bản tấu.

Chính Đức trừng mắt nhìn tên không biết điều đó, sốt ruột hỏi:

- Chuyện gì cần tấu, ái khanh hãy nói mau.

Từ Quán khom người tâu rằng:

- Hoàng thượng lệnh cho bộ Lễ, bộ Công, Khâm Thiên Giám, Nội Vụ phủ, Thần Cơ
doanh phụ trách công trình thái lăng cho tiên đế; bây giờ quan chức các bộ đều
tận trung tận lực, nhưng Tham tướng Thần Cơ doanh Dương Lăng lại vẫn lần lữa ở
kinh thành, thật sự phụ kỳ vọng của Hoàng thượng. Thái lăng là lăng tẩm tiên
đế, Thần Cơ doanh phụ trách kiến trúc lăng mộ, bố trí cơ quan, nơi quan trọng
nhất của thái lăng. Thần cho rằng cần phải cấp tốc sai Dương Tham tướng đi
nhậm chức, để tránh có điều sai sót.

Chính Đức không tập trung đầu óc, nói:

- Ừm, trẫm biết rồi, hai ngày vừa rồi trẫm bảo Dương Lăng đi tiếp nhận hoàng
trang (thôn trang vua ban), hơi bận rộn với mấy việc vặt vãnh. Từ hôm nay trở
đi trẫm lệnh hắn đi nơi lăng tẩm là được. Các vị ái khanh còn có tấu chương
nào không? Nếu không có thì... Thoái triều!

Chính Đức vừa về đến hậu cung, liền réo Cốc Đại Dụng ngay:

- Nhanh lên, lấy đèn màu và pháo hoa mà Ninh Vương thúc hiến tặng ra đây cho
trẫm.

Cốc Đại Dụng vội vàng sai mấy tên tiểu thái giám khiêng hai cái rương vào, mở
nắp một cái rương ra, chỉ thấy trong rương xếp đầy những chiếc đèn lồng.

Lễ vật chúc mừng tân đế đăng cơ có thể sử dụng những vật có màu sắc vui tươi,
nhưng đèn lồng mà Ninh Vương tiến cống lại không chọn dùng màu đỏ thẫm. Những
chiếc đèn lồng với thiết kế tinh xảo, màu sắc rực rỡ, đều dùng trúc tốt lụa
đẹp chế thành những hình hoa cỏ cá cua, sống động như thật, cũng không biết đã
dùng bao nhiêu thợ thuyền khéo tay mới chế ra được chừng đó lồng đèn.

Những thứ lụa đẹp này đều sử dụng màu nhạt, phía trên có những hình chim thú
sống động như thật, ý tưởng tinh diệu, thiết kế khéo léo. Chính Đức Hoàng đế
vừa thấy lập tức tay chân múa máy, miệng há hốc ra.

Một cái rương khác được mở ra, trong đó lại có đủ các loại pháo hoa, bên trong
dùng giấy lụa mỏng để ngăn cách. Mặc dù nhất thời nhìn không ra sự xảo diệu,
nhưng những giấy màu bao bên ngoài mấy ống pháo hoa đều vẽ những hoa văn mô tả
hình ảnh pháo hoa nổ.

Chính Đức nhìn xong càng cảm thấy ngứa ngáy, không khỏi luôn miệng khen:

- Lễ vật do các vị Phiên Vương tặng thì chỉ có Ninh Vương là hiểu tâm ý ta
nhất, rõ ràng toàn là những thứ tốt.

Chính Đức đang vô cùng vui vẻ thì Lưu Cẩn cùng Dương Lăng đi vào, hai người
vừa mới đi gặp thái giám quản sự Giáo Phường ty Tĩnh công công xong. Tĩnh công
công tuổi chưa đầy ba mươi, trắng trẻo mập mạp, trông khá phúc hậu. Hắn vừa
thấy hai người tâm phúc của Chính Đức Hoàng thượng cùng dắt tay nhau tới nhờ
vả, mà việc nhờ vả lại chỉ là tạm thời trì hoãn việc xử trí gia quyến của phạm
quan, thì đáp ứng ngay. Để tỏ lòng kính trọng của mình với hai người, Tĩnh
công công lập tức cầm tấm lệnh bài bằng ngà của mình tự thân chạy tới Giáo
Phường ty. Lúc này, Dương Lăng mới yên lòng.

Dương Lăng vừa đi tới cung Càn Thanh vừa tính toán làm sao đem kế sách của Lưu
Cẩn mở lời với Chính Đức, không ngờ vừa mới bước vào Đông Noãn các, còn chưa
kịp nói chuyện, Chính Đức đã kéo cánh tay y hồ hởi khoe:

- Các ngươi tới đúng lúc lắm, mau đến xem mấy thứ lễ vật do Ninh Vương hiến
tặng này.

- Ninh Vương?

Dương Lăng giật mình.

Từ khi tới kinh thành, y cũng không phải không lo lắng về những tin tức ít ỏi
mà mình biết được về triều đại này. Chuyện về Ninh Vương y cũng biết, nhưng
việc Ninh Vương tạo phản rất không có khả năng. Dựa theo phát triển của lịch
sử, nó căn bản không phải là một tai họa, do đó Dương Lăng vẫn luôn không để
hắn trong lòng. Có điều, đột nhiên nghe đến tên này, y vẫn không khỏi cả kinh.

Chính Đức hớn hở nâng lên một ống pháo hoa cỡ lớn khá nặng, nói:

- Đi, chúng ta ra Ngự Hoa viên đốt pháo!

Dương Lăng thấy hắn giống như đang vác hỏa tiễn chạy khắp nơi, vội đi tới giật
lấy ống pháo hoa, khuyên rằng:

- Hoàng thượng cẩn thận, trong loại đồ vật này có hỏa dược, tuyệt đối không
thể sơ ý.

Cốc Đại Dụng nghe Dương Lăng nói thế cũng chợt tỉnh ngộ về sự nguy hiểm của
mấy thứ đồ vật này. Vừa rồi nhất thời sơ ý, đem cả rương tới trước mặt Hoàng
thượng, còn để hắn tự mình thò tay vào lấy. Nếu không cẩn thận mà đốt một quả,
cho dù Hoàng thượng không việc gì, nhưng chỉ cần Hoàng thượng bị sợ hãi một
chút cũng đủ khiến hắn rơi đầu rồi. Sắc mặt Cốc Đại Dụng lập tức tái nhợt, lật
đật chạy tới nhận lấy ống pháo hoa trong tay Dương Lăng nhét vào rương, lại
sai tên tiểu thái giám nhanh đem cất rương pháo hoa đi.

Chính Đức giương mắt nhìn theo cái rương, luyến tiếc nói:

- Đáng tiếc... Đáng tiếc, lúc này trời còn sớm, không phải lúc đốt đèn.

Dương Lăng lại xối thêm một gáo nước lạnh nữa:

- Hoàng thượng, bây giờ là trong lúc đại tang, nếu như đốt nhiều đèn màu
trong Ngự Hoa viên, để quần thần biết được thì sẽ phiền phức lắm. Huống hồ,
hai vị lão nhân gia Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu nhất định cũng sẽ không
đáp ứng đâu.

Suy cho cùng, Chính Đức vẫn còn mang tính trẻ con, tuy cũng thường xuyên nhớ
tới phụ hoàng, song thấy mấy thứ đồ vật mới mẻ, sao có thể nhịn mà không thử
được. Nhưng sau khi nghe Dương Lăng nói xong, hắn cũng biết việc này không thể
cứ theo bản tính mà làm, bèn không khỏi tiu nghỉu như có đám.

Lưu Cẩn thấy Chính Đức Hoàng đế mặt đầy thất vọng, đột nhiên lóe linh cơ,
không khỏi cười khà khà mà hiến kế:

- Nếu Hoàng thượng muốn xem pháo hoa đèn màu, cũng không phải không có cách,
nhưng nói ra sợ Hoàng thượng khó tránh bị ba vị Đại học sĩ trách cứ.

Chính Đức vội hỏi:

- Lão Lưu có cách gì hay? Mau nói ra xem!

Lưu Cẩn cười hì hì rồi thưa với hắn:

- Hoàng thượng đã rào bảy thôn trang, song vẫn chưa rảnh rỗi đi xem. Nếu lấy
cớ đi xem xét hoàng trang một chút, đám Đại học sĩ dẫu có ý phê bình, chắc hẳn
cũng sẽ không quở trách quá mức. Đến đấy chúng ta kiếm một khe núi nào đó chui
vào, còn không phải muốn đốt đèn thì đốt đèn, muốn đốt pháo thì đốt sao?

Chính Đức sáng mắt lên, lập tức vỗ tay khen:

- Được, trẫm đến thôn trang của mình xem xét một chút, bọn họ còn có thể lắm
mồm cản trở hay sao? Dương Lăng, ngươi mau về chuẩn bị, chiều nay trẫm muốn
đến hoàng trang xem một chút.

Dương Lăng thấy Lưu Cẩn nháy mắt ra hiệu với y, trong lòng tức thì bừng tỉnh:
“Lưu Cẩn quả nhiên tuyệt vời. Biện pháp của lão ta quả là một mũi tên hạ hai
con chim. Vừa hợp ý Hoàng thượng, cũng giúp cho mình.”

Dương Lăng bèn bỏ ý định ngăn cản Hoàng thượng xuất cung, lập tức nói:

- Dạ, thần lập tức đi làm ngay!

* * *

Dương Lăng trở lại Trấn phủ ty, dẫn bốn gã thân binh phi ngựa chạy về Cao Lão
trang, thậm chí không về nhà, mà tới đại trướng Thần Cơ doanh trước. Quan binh
lúc này đang ở sau núi đốn cây chặt cỏ để xây doanh trại, năm trăm thân binh
của Dương Lăng vẫn giao cho Liễu Bưu chỉ huy. Y chạy lên núi tìm Liễu Bưu, đem
việc Hoàng đế muốn tới đốt pháo nói với hắn, rồi cẩn thận dặn dò một phen.
Liễu Bưu lập tức tập hợp thân binh, tự mình dẫn người vào núi an bài mọi việc.

Sắp xếp ổn thỏa tất cả xong, Dương Lăng lại vội vã chạy về nhà. Cả đêm y chưa
về nhà, mấy người Hàn Ấu Nương tuy không tin sẽ xảy ra chuyện gì nhưng trong
lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng cho y, một đêm cũng ngủ không ngon giấc.

Lúc này mấy người đang hóng mát dưới dàn nho trong hoa viên. Bây giờ đã sắp
tháng sáu, tiết trời oi bức, cộng thêm đêm qua không ngủ ngon, tinh thần bọn
họ đều uể oải, buồn ngủ.

Hàn Ấu Nương đang ngồi chống cằm, vừa vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Dương
Lăng đang đi dọc theo hành lang quanh co tới, lập tức reo lên mừng rỡ:

- Tướng công về rồi!

Những người khác quay đầu lại thấy Dương Lăng, đều vui mừng đi tới đón. Dương
Lăng lướt mắt, thấy chỉ có bốn người Ấu Nương, Trương Thị, Tô Tam và Tuyết Lý
Mai, còn cô nương Cao Văn Lan thì không ở đây, bèn hỏi:

- Cao tiểu thư không có ở đây à?

Tuyết Lý Mai đáp:

- Chúng tôi đã mời nàng tới đây uống trà, nhưng Cao gia tiểu thư nói rằng
nàng đã là nô lệ của quý phủ, đòi đứng một bên dùng lễ nữ tỳ mà hầu hạ. Ấu
Nương tỷ tỷ thấy vậy không đành lòng, đành phải cho nàng ấy lui xuống rồi.

Ấu Nương vừa thấy tướng công mồ hôi đầy đầu, vội kéo y ngồi dưới hành lang,
bảo:

- Tướng công, nhìn chàng chạy tới mồ hôi mồ kê kìa, uống chút trà giải khát
trước đi. Văn Tâm tiểu thư bây giờ... bây giờ thế nào rồi?

Ấu Nương vừa nhắc tới vị tiểu thư Văn Tâm, mấy người con gái đều có chút khẩn
trương, bốn cặp mắt đều không nhịn được mà dán vào người y. Dương Lăng nhìn
quanh, thấy không có người ngoài, bèn nhỏ giọng nói:

- Đừng lo, Cao tiểu tỷ tạm thời vẫn không có chuyện gì, ta đã giao cho người
của Giáo Phường ty chăm sóc rồi.

Bọn người Ấu Nương nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đại tẩu Trương Thị
không nhịn được mà vỗ tay, vui mừng nói:

- Cám ơn trời đất, một vị cô nương tốt vô tội như vậy, may mà ông trời có
mắt.

Dương Lăng thở dài nói:

- Các người đó, khâm phạm dễ cứu vậy sao? Hoàng thượng vẫn không tha thân
phận khâm phạm của nàng đâu, ai dẫn nàng ta về nhà chính là tội lớn tịch thu
tài sản và giết cả nhà đó!

Ấu Nương, Trương Thị đến từ nông thôn, Tô Tam và Tuyết Lý Mai cả ngày chỉ biết
cầm kỳ thư họa, sao hiểu được thiệt hơn trong đó. Vừa nghe Dương Lăng nói thế,
ai nấy đều biến sắc.

Tô Tam lo lắng nói:

- Việc này lại nghiêm trọng như vậy sao? Vậy... vậy có phải là vị cô nương đó
không cứu được rồi không?

Dương Lăng lắc đầu nhè nhẹ, nói:

- Cũng không hẳn vậy. Thật ra tôi đã nghĩ ra một cách, nhưng vẫn chưa kịp nói
với Hoàng thượng. Bây giờ Hoàng thượng muốn tới hoàng trang, đêm nay nhất định
muốn dùng bữa ở nhà chúng ta. Dọc đường đi tôi đã nghĩ, nếu tối nay Ấu Nương
cùng tôi đi gặp Hoàng thượng, nói không chừng sẽ có thể mã đáo thành công đó.

Ấu Nương ngạc nhiên hỏi:

- Gì cơ? Tướng công muốn thiếp đi gặp Hoàng đế?!

Dương Lăng gật đầu cười bảo:

- Theo tính tình của Hoàng thượng, nếu dùng biện pháp này, ta nắm chắc sáu
thành có thể khiến Hoàng thượng tha cho Cao tiểu thư. Nếu... nàng xuất hiện
trước mặt Hoàng thượng, sau đó lại làm ra vẻ bị bệnh, vậy ta nắm chắc ít nhất
là chín thành. Có điều... ta lo nàng thấy Hoàng đế sợ quá không nói nên lời,
nếu bị hắn nhìn ra sơ hở thì không hay đâu.

Hàn Ấu Nương nghe xong suy nghĩ một chút, rồi kiên quyết nói:

- Tướng công, cho dù thấy Hoàng đế... thấy Hoàng đế thiếp cũng không sợ,
chàng nói cho thiếp biết phải làm như thế nào, thiếp nhất định sẽ làm được.

Dương Lăng an ủi:

- Nàng cũng đừng lo. Hoàng đế này không có chút dáng vẻ gì, dễ nói chuyện
lắm, trước đây nàng đã từng gặp hắn rồi.

Hàn Ấu Nương giật mình thốt:

- Sao cơ? Thiếp đã gặp Hoàng thượng lúc nào?

Dương Lăng mỉm cười đáp:

- Còn nhớ lần chúng ta vừa tới kinh thành, lúc đó ta là Thị độc Đông cung
không? Cái thằng nhóc to họng mà lúc thì gọi nàng là chị dâu (tẩu tử), lúc lại
gọi nàng là Ấu Nương tỷ tỷ đó chính là đương kim Hoàng thượng.

* * *

Thần Cơ doanh nắm giữ hỏa khí, đám lính lác đều giỏi sử dụng súng hoả mai và
pháo, bây giờ trong tay quan binh lại là một đống pháo hoa cỡ lớn do Ninh
Vương ở Giang Tây tiến cống. Dương Lăng vừa về tới thôn, việc đầu tiên nghĩ
đến chính là đề phòng cháy rừng, bởi vậy mới căn dặn Liễu Bưu vào núi tìm một
nơi có ít cỏ cây.

Liễu Bưu trước tìm đám lính bảo vệ thôn hỏi rõ về hình dạng bề mặt mặt đất
chung quanh. Dựa theo chỉ điểm của đám bảo vệ, chẳng mấy chốc đã tìm được một
chỗ hẻm núi. Nơi đây cỏ cây thưa thớt, còn gần hơn một trăm cây cũng bị Liễu
Bưu phái người chặt cành tước nhánh, chỉ còn lại thân cây trụi lủi.

Trời chập tối, Chính Đức dưới sự hộ vệ của đám Ngự Lâm quân tới Cao Lão trang.
Đám đại hán tướng quân khiêng mười lăm cái rương đi theo sau. Ngoại trừ mười
rương pháo hoa, không ngờ còn đem theo cả năm rương đèn.

Đến khi đại đội nhân mã đi dọc theo đường nhỏ trong núi, tới chỗ hẻm núi nọ,
thì sắc trời đã tối đen. Dương Lăng thấy mang đến năm rương đèn màu, bèn sai
người lấy hết ra, cột vào gần trăm thân cây đã được chặt trước đó. Đèn lồng
trong năm cái rương đều do trúc tốt lụa đẹp chế thành, vừa được nhóm lên, lập
tức liền như những đốm lửa nhỏ sáng rực đầy trời. Sơn cốc vốn hoang vu đen kịt
lập tức tràn ngập một bầu không khí lãng mạn thần bí, khiến người ta ngỡ như
đang đặt mình trong dải ngân hà.

Cảnh đêm mĩ lệ như vậy, không chỉ Chính Đức chưa bao giờ thấy, mà cả Lưu Cẩn,
Cốc Đại Dụng cùng với đám quan binh theo đến đều cảm thấy vui vẻ thoải mái,
yên lặng mà nhìn, như thể sợ sẽ quấy nhiễu tới bầu không khí thần tiên này.

Chợt nghe ‘vút’ một tiếng, cây pháo hoa đầu tiên được bắn lên không trung: lúc
thì giống như cúc vàng tơ bạc nở rộ đầy trời, hồi lại như mưa sao sa, chốc lại
như đèn hoa rực rỡ, sau lại như ngàn vạn con rồng lửa; màu bạc, màu đỏ tươi,
xanh thẳm, màu vàng óng như liễu rủ xuống, muôn hồng nghìn tía, rực rỡ tươi
đẹp vô cùng.

Dương Lăng đứng bên cạnh Chính Đức, ngước nhìn bầu trời đêm mỹ lệ lúc này đây
đang làm cho người ta thất thần, trong lòng chỉ tiếc không mang theo Ấu Nương
để cùng ngắm cảnh đẹp hiếm có này.

Thứ gì tươi đẹp rực rỡ luôn ngắn ngủi. Đống pháo hoa đã cần đến không biết bao
nhiêu thợ thuyền khéo tay, hao phí không biết bao nhiêu ngân lượng mới chế tạo
ra, rốt cục cũng đã hết. Trong sơn cốc tràn ngập mùi khói thuốc súng. Dương
Lăng cố hít lấy mùi thuốc súng cay nồng, trong lòng âm thầm thề rằng, sang năm
trước khi rời khỏi nhân thế, nhất định cũng phải để Ấu Nương được một lần
thưởng thức pháo hoa mỹ lệ như vậy. Cảnh sắc ấy nhất định phải hoành tráng
hơn, không khí càng lãng mạn hơn, để trong tim Ấu Nương mãi mãi giữ lại một
giấc mơ lãng mạn.

Đến khi bước vào Uy Vũ Bá phủ, Hoàng đế Chính Đức vẫn còn hưng phấn mãi. Đối
với một tiểu hài tử ở lâu trong chốn thâm cung, cảnh sắc như vậy là vô cùng
lãng mạn, thật sự là một sức hút không thể cưỡng nổi, đến mức đã vào tiệc rượu
thịnh soạn mà hắn vẫn hào hứng bàn về những cây pháo hoa đó không thôi.

Hoàng đế lão tử không ăn cơm, người khác sao dám động đũa? Mọi người đành phải
cùng nhau nhịn cả. Chính Đức hưng phấn hồi lâu, mới quay sang nói với Dương
Lăng:

- Dương Lăng, Ấu Nương tỷ... Khục khục, phu nhân của khanh đâu? Sao trẫm
không thấy?

Dương Lăng mừng thầm, vội vàng đứng dậy thưa:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, từ khi vợ thần biết Hoàng thượng muốn đến, cũng rất
vui mừng. Nhưng nàng là phụ nữ, không tiện ra gặp người.

Chính Đức khoát tay bảo:

- Đâu ra mấy cái quy củ này vậy, kêu nàng ra gặp mặt chút đi. Ha ha, sớm biết
chơi vui như vậy, khanh nên đưa nàng cùng đi mới đúng. Được rồi, khanh vẫn
chưa nói ra thân phận ta với nàng đó chứ?

Dương Lăng vội đáp:

- Hoàng thượng đã từng căn dặn, thần nào dám trái lời? Nàng còn chưa biết
Hoàng thượng chính là vị tiểu công tử kia.

Chính Đức mừng rỡ, dường như lại tìm được trò vui, liền vội vàng nói:

- Bảo nàng ra đây. Ha ha, chắc hẳn vừa thấy trẫm, nàng nhất định sẽ sợ đến
giật mình.

Lúc Ấu Nương đi ra, cả Dương Lăng, Chính Đức, và Hàn Ấu Nương đều giật mình.
Ấu Nương là cố ý giả vẻ khiếp sợ, song tuy rằng đã biết vị Hoàng đế này chính
là tiểu công tử lúc trước gặp qua, tâm tình của nàng vẫn thập phần căng thẳng.
Tuy là làm ra vẻ, nhưng cũng phải thực tới bảy tám phần.

Dương Lăng và Chính Đức thì lại giật bắn cả người. Tuy rằng Dương Lăng muốn
nàng cải trang như là ốm lâu trên giường, nhưng cũng không ngờ Hàn Ấu Nương
lại làm ra hình dạng này. Đầu tóc rối bù, mặt vàng như nghệ, giống như người
bệnh nặng vừa mới rời khỏi giường.

Chính Đức nhìn thấy bộ dáng của nàng thì không khỏi cả kinh, chỉ vào nàng lắp
bắp nói:

- Ngươi... ngươi... sao lại có bộ dáng như vậy?

Hàn Ấu Nương căng thẳng sờ mặt, cũng không biết mấy thứ Tô Tam tô vẽ có bị
người ta nhìn ra sơ hở không.

Dương Lăng thấy Ấu Nương hãy còn hơi căng thẳng, vội đáp thay:

- Hoàng thượng, từ sau cơn bệnh nặng lần trước, vợ thần vẫn chưa khỏi hẳn.
Thân thể càng ngày càng yếu, vi thần thật sự là... Chà! Bệnh này của nàng nếu
có lang trung bên cạnh hầu hạ, từ từ điều dưỡng thì đã tốt rồi, nhưng mà… a
hèm!

Chính Đức không cho là đúng, nói:

- Vậy khanh cứ tìm lang trung tốt đi, chẳng lẽ đến cả một lang trung khanh
cũng không mời nổi à?

Dương Lăng mặt mày ủ ê giãi bày:

- Hoàng thượng có điều không biết, vợ thần bị là bệnh của đàn bà, huống chi
còn phải luôn có người kề bên hầu hạ, nam nhân thật sự không tiện. Thần tìm
tới tìm lui mà không tìm thấy một lang trung nào thích hợp, sau đó vất vả lắm
mới tìm tới được một lang trung, chẳng những y thuật cao siêu, hơn nữa lại là
nữ tử, thật sự là nhân tuyển thích hợp nhất. Nhưng mà nàng ta... a hèm! Thôi
không nói tới nữa!

Chính Đức nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn hỏi:

- Đã tìm được lang trung thích hợp, tại sao không đưa nàng đến chẩn đoán và
điều trị? Khanh còn có nỗi niềm gì khó nói chăng?

Lưu Cẩn liếc Dương Lăng một cái, rồi vội tới trước mặt Chính Đức nhẹ nhàng ôn
tồn bẩm:

- Hoàng thượng, Dương đại nhân thà để phu nhân bệnh, cũng không dám tìm nữ
lang trung đó, thật sự là bởi vì... vị nữ lang trung đó là con gái của Cao
Đình Hòa.

Chính Đức nghe vậy ngẩn ra, hồi lâu mới ngạc nhiên hỏi:

- Cao Đình Hòa? Cao Đình Hòa là ai? Con gái hắn giỏi lắm ư? Đã làm lang
trung, tại sao lại không thể chữa cho Ấu Nương tỷ... Dương phu nhân chứ?

Lưu Cẩn nghe thế thiếu chút nữa thì sung huyết não. Lão vội hít mạnh vài hơi,
rồi mới bày ra vẻ mặt quái dị đáp:

- Hoàng thượng, Cao Đình Hòa chính là... chính là thái y đã chẩn đoán và chữa
bệnh cho tiên đế.

Sắc mặt Chính Đức lập tức trầm xuống. Hắn nhìn Dương Lăng và cơ thể bệnh hoạn
gầy yếu của Hàn Ấu Nương, im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi hỏi:

- Là con gái hắn à? Trẫm nhớ hình như con gái hắn cũng bị trừng phạt, nữ tử
đó bây giờ đang ở đâu?

Lưu Cẩn vội đáp:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, Cao thái y không làm tròn bổn phận, chẩn đoán sai lầm
nên đã bị chém đầu. Con gái hắn... bộ Hình đã phán ả sung vào Giáo Phường ty,
trọn đời làm nô lệ.

- Hả? Giáo Phường Ty?

Chính Đức đương nhiên là biết đến nha môn này, nhưng chưa có ai nói với hắn về
việc ngoại trừ mấy thứ ca nhạc cung đình thì Giáo Phường ty còn có cái gì.

Hắn không khỏi lấy làm kỳ quái hỏi:

- Đưa vào Giáo Phường ty làm nô lệ? Làm những gì ở trong đó?

Lưu Cẩn cười bồi, đáp:

- Chính là hầu rượu, nhảy múa, mua vui cho đám nam nhân.

Lưu Cẩn nói rất khéo, câu này thực chẳng hề có sơ hở nào. Đầu tiên là Giáo
Phường ty đích xác có loại nhạc kỹ này, ai biết Giáo Phường ty có phải là an
bài cho Cao tiểu thư làm việc này hay không, hay là làm một việc khác hèn hạ
hơn. Nếu thật có người bới móc câu chữ, chỉ cần nói một câu là ‘Hoàng thượng
còn nhỏ, không nên làm bẩn tai vua’ thì cũng đủ để đối phó rồi.

Chính Đức nghe xong quả nhiên rất bất mãn, bỏ qua vấn đề về ‘tiết tháo kiên
trinh’ mà hắn vẫn chưa thể hiểu được, loại trừng phạt này khiến hắn có cảm
giác như không phải là trừng phạt. Làm loại nô tỳ này sướng quá đi, đây là làm
nô lệ hay là hưởng phúc thế?

Chính Đức vung tay áo tỏ vẻ không vui, nói:

- Lão hồ đồ Hồng Chung này, đây mà là trừng phạt gì chứ? Lưu Cẩn, ngày mai
ngươi tới Giáo Phường ty, truyền khẩu dụ của trẫm, điều ả Cao... gì gì đó tới
Uy Vũ Bá phủ làm nô lệ, chuyên trách chẩn bệnh cho Dương phu nhân!


Ngược Về Thời Minh - Chương #94