Âm Mưu Rồi Hành Động


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Theo giọng nói, rèm trúc chợt vén lên, một gã đàn ông mặc đồ đen, tay cầm đao
thép bước vào. Trên đầu hắn quấn khăn đen che kín cả miệng mũi, chỉ lộ ra một
cặp mắt hung ác.

Tuyết Lý Mai hoảng sợ thất sắc la lên:

- Ngươi là ai? Lại dám xông vào phủ tham tướng, không sợ mất đầu à!

Tên hắc y nghe vậy phá ra cười ha ha, đồng thời hai tiếng răng rắc vang lên,
một cánh cửa sổ bị vỡ tan tành, lại có mấy tên cũng mặc áo đen cầm đao nhảy
vào, vây các nàng vào giữa.

Qua cửa sổ ánh trăng rót vào, xa xa bọ kêu chim hót, gần đấy cây cối đong đưa,
yên tĩnh vô cùng, nhưng trong bóng đêm im ắng này, sát khí lại tràn ngập khắp
phòng.

Lại có thêm vài tên mặc áo đen lực lưỡng bước vào cửa. Tên vào trước tiên cất
tiếng cười cuồng vọng, nói:

- Ta là ai, việc này chỉ sợ các ngươi cũng không biết được, cứ làm vài con
quỉ hồ đồ trên đường xuống suối vàng đi.

Hắn nhìn lướt qua đống sổ sách đầy đất, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, rồi đột
nhiên xoay người ngông nghênh bước lên, chỉ vào Đường Nhất Tiên bảo:

- Đem cuốn sổ trong người ngươi giao ra đây!

Ngọc Đường Xuân thấy hắn tới gần, không chút nghĩ ngợi, vội cầm nghiên mực ném
về phía hắn. Hắn lắc người né nghiên mực, bước nhanh đến gần Đường Nhất Tiên.
Thấy mấy nữ tử yêu kiều nhu nhược, hắn đâu thèm để vào mắt, nên chẳng hề uý kỵ
xông đến trước mặt ba người Ngọc Đường Xuân.

Lúc này Hàn Ấu Nương bất chợt áp sát lại gần, vung tay như đao chém mạnh vào
cổ tay hắn. Hắn ta chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cả cánh tay ê ẩm, đau đớn.
Hàn Ấu Nương lắc mình bám theo, bàn tay nhỏ bé bóp chặt cổ tay kẻ địch, tung
một cước vào mặt bên đầu gối, hắn kêu thảm một tiếng rồi khuỵu xuống đất.

Hàn Ấu Nương vốn định nhanh chóng bắt hắn làm con tin, không ngờ mấy tên sát
thủ phía sau lại phản ứng cực kỳ mau lẹ. Mặc dù trong bốn cô có người biết võ
nghệ là việc chúng hoàn toàn không ngờ tới, nhưng chúng vẫn phản ứng tinh
nhạy, hét lớn một tiếng, vung đao chém ngay. Bốn bóng người cậy vào ánh đao mù
mịt khiếp người, mang theo tiếng gió rít vù vù, vừa loé lên thì đã chém tới,
thế như chớp giật.

Hàn Ấu Nương thấy ánh đao chém vào người mình, bèn không bắt tù nhân nữa mà
lập tức vặn lưng, ngửa người ra sau, chân phải tung ra, vung cước đá bắn tên
áo đen đó bay đi, đâm sầm vào bốn gã đại hán đang xông tới. Cùng lúc đó, vù
một tiếng, một thanh đao thép lướt qua chóp mũi Ấu Nương, vút qua trước ngực.
Nếu cô nàng không nhỏ con thì đã đổ máu ngay rồi.

Hàn Ấu Nương cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Thanh đao thép chém choang một
tiếng vào chiếc án thư, làm Đường Nhất Tiên sợ giật nảy người. Hàn Ấu Nương
chớp thời cơ đứng thẳng dậy, đấm thẳng một quyền vào nách tên đang vung đao.
Tên nọ lập tức đánh rơi đao thép, lảo đảo lùi lại vài bước, cánh tay phải xụi
lơ, không cử động được nữa.

Vóc người Hàn Ấu Nương nhỏ nhắn xinh xinh, thể lực vốn không bằng nam nhân, do
đó công phu mà Hàn Lâm dạy nàng đều nhằm công kích vào những chỗ yếu nhược của
kẻ địch. Tên kia vừa lùi lại, Hàn Ấu Nương lập tức nhặt cây đơn đao bản hẹp,
nhoáng người lao lên, đao thép mãnh liệt đỡ lấy lưỡi đao của hai tên hắc y
đang chém tới. ‘Keng keng!‘ tiếng kim loại vang lên, đao của nàng chém trái bổ
phải đã rất chuẩn xác ngăn chặn đao thép của đối phương.

Hàn Ấu Nương không đủ lực cổ tay, hôm nay lại không dùng Phong Hỏa côn, nên
vừa đối kình với mấy tên thích khách võ nghệ xuất chúng này, hai cánh tay nàng
cũng bị chấn động đến tê rần. Hàn Ấu Nương thầm giật mình, dựa vào công phu
của nàng, nếu tự mình đào tẩu thì đương nhiên những kẻ này không thể ngăn cản
được. Nhưng mang theo ba cô nương không biết võ nghệ gì cả thì làm sao nàng có
thể cam đoan các nàng không tổn hao một cọng lông sợi tóc gì được?

Hàn Ấu Nương quýnh lên, lập tức hét dài một tiếng, vung thanh đao thép trong
tay múa che kín mít, rồi sốt ruột gọi ba cô nương:

- Nhanh! Theo ta xuống phía dưới, quan binh ở tiền viện sẽ lập tức tới ngay.

Người bị Ấu Nương đá trúng chính là Bào Tận Trung. Khi Hàn Ấu Nương nằm trong
vòng tay Dương Lăng thì như một đóa phù dung ngượng ngùng, e ấp yêu kiều, thật
sự đáng yêu khôn tả, nhưng khi nàng đá vào ngực Bào Tận Trung lại như một quả
cân nặng chịch nện vào người hắn. Bào Tận Trung phải lăn ra thật xa, cúi gập
người xuống, mãi hồi lâu sau mới thở được.

Hắn phun ra một bụm máu, gầm lên:

- Không chừa lại đứa nào, chém hết! Cả căn nhà cũng đốt cho ta!

Mặc dù ba người Ngọc Đường Xuân mặt hoa thất sắc nhưng không hề đánh mất dũng
khí. Mắt thấy Ấu Nương trông như cọp điên, đánh giết mở một con đường máu, các
nàng vội vàng thu hết dũng khí bám sát sau lưng nàng, cùng vọt tới cửa.

Hàn Ấu Nương vung một đao chém nát vụn tấm rèm, quát:

- Đi mau!

Rồi lập tức tiện tay vơ lấy hai đôi đũa chưa kịp cất trên chiếc bàn cạnh cửa,
vung tay phất một cái, hai cây đũa tre phóng đi như chớp.

Hai tên đuổi theo phía sau vừa thấy nàng vung tay, không chút nghĩ ngợi gì
liền lập tức né người. Một thanh trúc bắn vào khoảng không, cây khác bắn sượt
qua chiếc khăn đen của một gã hắc y, làm xước một vết máu.

Bào Tận Trung thấy ba cô gái ôm quyển sổ quan trọng nhất chạy trốn ra khỏi
phòng, trong lòng quýnh lên, lảo đảo vịn cánh cửa, cố trằn mình đứng lên đuổi
theo. Hàn Ấu Nương bị mấy tên đại hán cuốn lấy, chỉ cần nàng vụt xoay người,
lưỡi đao thép lập tức liếm vào người ngay. Vì vậy tuy trong lòng sốt ruột
nhưng lại không nghĩ được biện pháp cứu trợ, nàng chỉ biết vung đao khổ chiến,
thầm mong đám binh sĩ trong phủ có thể nghe tiếng kêu mà chạy tới kịp.

Ba người Ngọc Đường Xuân chạy ra khỏi phòng, luống cuống kinh hoàng không thấy
rõ dưới chân. Tuyết Lý Mai hổng chân một bước, hét lớn một tiếng ”ui chà” rồi
lăn thẳng từ trên thềm đá xuống dưới. Ngọc Đường Xuân thấy thế vội vàng đuổi
theo. Đường Nhất Tiên chạy phía sau, nhìn thấy một tên thích khách đang đuổi
theo, vội vàng quơ một chậu hoa bày trước phòng ném mạnh ra sau, đồng thời hét
lớn với Ngọc Đường Xuân:

- Ngọc Tỷ Nhi, mau mau dìu Tiểu Mai đi! Đi gọi người tới giúp Ấu Nương.

Không dám dẫn tên áo đen chạy về phía Ngọc Đường Xuân, Đường Nhất Tiên vòng
qua hướng cửa Nguyệt Lượng* mà chạy, vừa chạy vừa không ngừng chộp những chậu
hoa ném về phía Bào Tận Trung. Quyển sổ chết người đó vẫn đang được Đường Nhất
Tiên giữ trong người nên Bào Tận Trung cứ như một con lừa vươn mõm về phía
trước cố đớp lấy bụi cỏ, không chút nghĩ ngợi gì cứ cố bám đuổi theo nàng. (*:
cổng tròn; cổng vòm)

Ngoài cửa Nguyệt Lượng là rừng núi hoang vu. Vị Ninh tham tướng tiền nhiệm mỗi
sáng đều vào rừng tản bộ luyện tập, sớm đã giẫm thành một con đường mòn. Đường
Nhất Tiên như một con nai nhỏ cùng đường, liều mạng chạy như điên trong rừng,
may mà hôm nay nàng cải nam trang, nếu không sớm đã bị vấp ngã rồi. Dù thế,
những cành lá và dây gai bên con đường mòn cũng đã cào nát quần áo của nàng,
trên mặt cũng đã xuất hiện vài vệt máu.

Vì ngực bị thương nên Bào Tận Trung chạy không nhanh. Thấy nàng càng chạy càng
xa, tai nghe thấy phía sau tiếng người huyên náo, đoán rằng đã bị thân binh
của Dương Lăng phát hiện, lòng hắn không khỏi lo lắng. Hắn vừa truy đuổi vừa
gầm lên:

- Tiểu nha đầu, giao cuốn sổ ra đây, ta tha chết cho ngươi, có nghe không?
Ngươi không chạy thoát đâu.

Đường Nhất Tiên sờ quyển sổ trong lòng, tâm hồn thiếu nữ lại càng mừng vui
khôn xiết.

Hắn đã quan tâm đến quyển sổ như vậy, xem ra quyển sổ này thật sự có chuyện
rồi. Mấy ngày nay vào nhà họ Dương, Dương đại nhân chưa hề vào phòng các nàng,
cũng chẳng nói chuyện gì nhiều với hai tỷ tỷ. Nhưng đại nhân lại luôn tươi
cười chào hỏi có vẻ rất khách khí với nàng, Dương đại nhân nhất định là thích
nàng rồi. Nếu đem quyển sổ này giao cho y, chẳng phải càng được y thích hơn
sao?

Vừa nghĩ thế, Đường Nhất Tiên lại cảm thấy vui như trẩy hội, người như có thêm
sức mạnh, càng chạy nhanh thêm. Cây cối xung quanh trại quân được bọn quan
binh chặt phá khoảng trăm trượng để phòng hỏa hoạn, bởi vậy tất cả đều là một
bãi đất bằng phẳng. Dưới ánh trăng sáng, cảnh vật hiện lên rất rõ, tiểu nha
đầu không thể nào chạy thoát được. Bào Tận Trung thấy phía trước là cuối sơn
đạo, chỗ có thể trốn được cũng không nhiều nữa, không khỏi mừng rỡ trong lòng.

Đường Nhất Tiên chạy đến thở không ra hơi, quay đầu lại thoáng nhìn, thấy đã
chạy cách tên đại hán áo đen một đoạn khá xa, nhìn về phía trước thấy xuất
hiện hai tảng đá to, trong bóng đêm đen kịt trông chúng như con quái vật muốn
nuốt chửng người. Đường Nhất Tiên vội vàng chạy tới, vừa tới gần tảng đá, phía
trước đột nhiên là khoảng không. Nàng hốt hoảng vung vẫy hai tay, hồi lâu mới
đứng vững. Nàng nhìn kỹ, phía trước là một cái vực, dưới vực có ánh sáng lập
lòe, dường như là một con sông.

Trước không còn đường, sau có truy binh, còn có thể chạy trốn nơi nào chứ?
Đường Nhất Tiên vẫn nuôi một tia hy vọng, vội quay đầu lại nhìn, trong bóng
đêm dày đặc chỉ thấy bóng đen đó đang vội vã men theo con đường nhỏ trong rừng
đuổi đến. Nàng liền trở nên tuyệt vọng.

Lần đầu tiên thích Dương Lăng, nàng còn không biết y là ai! Chỉ nghe những tỷ
muội trong kỷ viện kể về người thư sinh có tình có nghĩa, vì người con gái
mình yêu đã dám đắc tội với cả người có sức mạnh cường đại nhất trên đời này.
Trong tâm linh nho nhỏ của nàng đã khắc ghi một cái tên khiến nàng vô cùng
sùng bái.

Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên, trong ba người con gái, nàng
là người lanh lợi và ngọt ngào nhất, thường ngày cũng là người có nhiều nhân
duyên* nhất. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng vui vẻ và tinh nghịch nhất,
ai biết kỳ thật trong ba người, người có tâm lý trưởng thành, tính cách kiên
cường nhất cũng chính là nàng? *(nhân duyên có nhiều nghĩa, ở đây chỉ sự "được
lòng" của khách đến kỹ viện)

Thiếu nữ ôm ấp tình cảm, ai mà không có giấc mộng giống nhau? Nam nhân dám vì
người mình yêu quí mà đối kháng với cả thiên tử, chính là người trong mộng của
nàng. Nàng lặng lẽ vẽ một bức họa, người thanh niên trong bức họa có vẻ mặt
từng trải, khí phách ngút trời. Y đứng trên đỉnh núi cao cao, những trận gió
thốc tung tấm áo bào xanh của y, nhưng chẳng mảy may lay chuyển được y.

Đó là hình tượng Dương đại nhân mà nàng tưởng tượng trong lòng. Hẳn là y có bờ
vai kiên cường nhất, có thể chống đỡ cho nàng cả bầu trời, hẳn là y có một đôi
mắt sâu thẳm, khiến cho con tim nàng kích động vì y.

Khi nàng chính thức gặp được Dương Lăng, lại chẳng thấy y giống như người
trong mộng đó của mình. Tướng mạo y cũng khá đẹp trai, nhưng hơi yếu ớt, cả
ngày cứ nằm trong phòng dưỡng thương, thỉnh thoảng ra ngoài phơi nắng thì cũng
là một bộ dạng uể oải. Bộ dáng đó thực khác quá xa so với người trong mộng của
nàng.

Mãi đến hôm nay, y cưỡi ngựa cao vọt, thân vận một bộ khôi giáp oai vệ nhất,
nhìn từ ngoài viên môn(1) vào, bóng dáng uy vũ oai phong của y dường như che
lấp cả đất trời, sau lưng chỉ còn một bầu trời xanh thẳm. Cái bóng dáng đó
chính là người trong giấc mộng của nàng.

Một khắc nhìn thấy người đại tướng quân anh tuấn oai phong đó đã khiến trái
tim nàng thật sự rung động, đập nhanh như chưa từng nhanh như vậy. Cái tên
Dương Lăng cùng hình tượng Dương Lăng bắt đầu so khớp lên nhau trong đầu nàng,
tạo thành một hình ảnh rõ rệt.

Nàng mong mỏi có ngày có được y, được người anh hùng trong tâm trí của nàng,
vị tướng quân thiếu niên anh tuấn này ôm vào lòng, rồi cứ ôm mình như thế mà
giục ngựa phi nhanh, dù là phi đến chân trời góc biển, dù là phi đến mãi mãi.

Nhưng bây giờ, giấc mộng vẫn chỉ là giấc mộng, không còn có thể thực hiện được
nữa. Hơn nữa, tình cảm này y vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được. Có lẽ không
bao lâu nữa, y sẽ quên mất mình thôi?

Mũi Đường Nhất Tiên cay xè, cố nén lệ trong lòng, nàng lôi quyển sổ ra nhét
vào kẽ đá. Ngẫm nghĩ một lát, nàng bỗng rút quyển sổ lại, chạy về sau vài
bước, rồi dấu nó vào mặt khuất ánh trăng của một tảng đá cao bằng đầu gối, sau
đó nhặt một cục đá lên, nấp vào sau tảng đá to.

Bào Tận Trung thấy cái bóng của nàng từ xa, không khỏi cả mừng. Thấy nàng xuất
hiện ở cạnh tảng đá to rồi biến mất, hắn vội vàng chạy tới gần. Vừa mới vòng
qua tảng đá lớn, Đường Nhất Tiên đã dốc hết sức ném cục đá tới.

Bào Tận Trung hoảng hốt, hấp tấp né qua một bên, tảng đá nện vào vai hắn,
dường như đập trúng vào tai. Bào Tận Trung đau đến nỗi hét thảm một tiếng, chỉ
cảm thấy nửa bên mặt nóng rát, màng nhĩ lùng bùng, nhất thời không nghe được
gì cả.

Bào Tận Trung phẫn nộ điên cuồng gầm lên, vung đao bổ ra, thế đao như hổ dữ có
thể chém người thành hai nửa. Nhưng hắn bị trọng thương, nên độ chính xác
không đủ, hơn nữa màng nhĩ lại bị ném trúng, đầu hơi choáng, nhát đao này chỉ
bổ xéo vào tảng đá kêu lên một tiếng "choang".

Đường Nhất Tiên tự biết mình khó lòng toàn mạng, nên chủ tâm lôi hắn chết
chung, cục đá vừa nện xuống là lập tức nhào tới ôm chặt lấy hắn, kéo mạnh về
phía sau. Bào Tận Trung đứng không vững, bị người con gái nhỏ con hơn hắn
nhiều kéo tới vách núi. Nhìn tới thấy vực sậu hun hút dưới vách núi, Bào Tận
Trung sợ tới mức hồn phi phách tán.

Hắn vội buông cánh tay đang ôm tai trái, gót chân ghì chặt vào đá, dùng vòng
sắt ở chuôi đao đập vào vai Đường Nhất Tiên. Đường Nhất Tiên đau đến độ rên
lên một tiếng, nhưng vẫn nghiến răng, ra sức lôi hắn tới vách núi, muốn kéo
hắn xuống vực đồng quy vu tận.

Một lần, hai lần, bả vai non nớt bị cái vòng sắt có tua đỏ gắn ở chuôi đao đập
vào đến sắp gãy cả xương, máu chảy ướt đẫm cả áo. Đường Nhất Tiên đau đớn
không chịu được, đột nhiên quát to một tiếng, cắn chặt vào cái áo trước ngực
Bào Tận Trung. Bào Tận Trung bị nàng kéo dần tới gần vách núi, sợ tới sắp phát
điên, hắn hét lớn:

- Mụ đàn bà điên, buông ta ra, đồ...!

Bào Tận Trung hung tợn vung cánh tay lên, dùng chuôi đao nện thẳng vào đầu
Đường Nhất Tiên. "Ong" một tiếng, mắt Đường Nhất Tiên chợt thấy tối sầm, một
dòng nước tanh mằn mặn xuôi xuống gò má chảy vào trong miệng nàng. Nàng ngẩng
đầu lên, căm giận nhìn Bào Tận Trung. Thấy ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi
đó, Bào Tận Trung lại đập thêm một cú lên đầu nàng. Máu trào ra ướt đầu ướt
trán, che mờ cả mắt nàng.

Đường Nhất Tiên như đằng vân giá vũ, đầu óc choáng váng, buông tay lảo đảo vài
bước, chân đạp vào khoảng không rồi rơi xuống. Thân hình cuốn vào không trung,
vầng trăng mờ đo đỏ dưới trời đó là cảnh tượng cuối cùng mà nàng nhìn thấy,
bên trong vầng trăng đỏ tươi đó, dường như nàng lại thấy được người tướng quân
trẻ tuổi anh tuấn, giáp trụ trắng toát đang phi ngựa về phía nàng, chiếc tua
đỏ trên mũ trụ phất phơ trong gió.

“Chàng... chắc chắn... sẽ báo thù cho ta! Chắc chắn sẽ như thế!”

Đường Nhất Tiên mỉm cười thầm nghĩ, thân thể mềm nhũn rơi thẳng xuống sông.


Sắc trời đã sáng, cả phủ đệ tham tướng đã bị đốt thành đất bằng, vài làn khói
đen lượn lờ bốc lên.

Dương Lăng ngây người nhìn đống hoang tàn hồi lâu. Ấu Nương cầm một cái áo
choàng nhè nhẹ bước tới, kiễng chân mặc vào cho y, ôn nhu an ủi:

- Tướng công! Chàng đã đứng cả nửa đêm rồi, như vậy cũng không phải là biện
pháp, hay là trở về nghỉ ngơi một chút đi.

Dương Lăng nhìn thấy chiếc áo cổ tròn của nàng dính đầy bùn đất lem luốc, còn
bị rách vài nơi, không khỏi áy náy cầm tay nàng, đáp:

- Trở về? May mà nàng không sao, bằng không... ta sẽ sẵn sàng nhảy vào đám
cháy. Ôi, nàng bệnh vừa khỏi, lại lên núi xuống núi tìm người, bôn ba nửa đêm
rồi, cũng nên đi nghỉ đi. Hai vị cô nương Ngọc Tỷ Nhi đang rất đau lòng, nàng
cũng đi khuyên giải hai nàng một chút đi.

Ấu Nương khẽ ngả vào vai Dương Lăng, thầm thì:

- Ấu Nương vừa mới gặp các nàng rồi. Tướng công, thiếp biết trong lòng chàng
khó chịu. Hôm qua chàng phi ngựa chạy về, trông như sắp phát điên vậy, cặp mắt
đỏ ngầu rất đáng sợ. Ấu Nương cũng sợ gần chết.

Dương Lăng thở dài một tiếng, nói:

- Trong bữa tiệc rượu ta đã cảm thấy không bình thường. Bào Tận Thẩm không
phải là kẻ độ lượng, cho dù có chịu thua, cũng sẽ không có thần thái vui vẻ
như thế. Còn nữa, tên Lưu Sĩ Dung có tâm trạng rất bồn chồn. Ta đã sớm cáo từ
ly khai. Trên đường trở về, nhìn thấy trên núi bốc lửa, ta sợ nàng..., Ôi,
nàng đi theo ta, đến cả vào kinh đô mà cũng phải chém giết! Biết khi nào mới
có thể không khiến nàng phải chịu khổ nữa đây?

Hàn Ấu Nương cảm động:

- Tướng công..., chàng đừng tự trách mình. Ấu Nương gả cho chàng thì đã là
người của chàng rồi. Cả đời phú quý cũng tốt, bần cùng cũng tốt, còn có thể
rời bỏ chàng sao chứ? Cho dù bây giờ chúng ta ở Dương Gia Bình, chẳng phải
cũng phải ăn uống khổ sở, vẫn phải chịu cảnh khổ sao? Vẫn phải đề phòng dã thú
trên núi, giặc Thát ở tái ngoại, còn phải lo lắng về thu hoạch...

Những gì tướng công làm cho thiếp đã gấp trăm lần so với những gì mà thiếp bỏ
ra. Trong thiên hạ có mấy người đàn ông vì vợ mà không tuân mệnh lệnh hoàng
đế? Cho dù phải chết vì chàng, dù chết một vạn lần thiếp cũng không oán trách.

Hàn Ấu Nương lau nước mắt, nói:

- Chỉ là... Liên lụy tới các cô Tiên Nhi. Ấu Nương không thể bảo vệ các muội
ấy chu toàn, trong lòng rất áy náy. Bây giờ lại để tướng công khó xử trước mặt
Thái tử, thiếp... thiếp...

Dương Lăng xoa tay nàng, an ủi:

- Không phải tướng công đang lo lắng về Thái tử điện hạ Ta chỉ nghĩ, nếu
không phải vì ta nhờ các nàng ấy hỗ trợ, cũng sẽ không khiến họ rước lấy họa
sát thân. Bây giờ cô nương Tiên Nhi mất tích, e rằng là lành ít dữ nhiều,
ta...

Y mới nói được tới đây chợt nghe tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Dương
Nhất Thanh đi tới ôm quyền chào:

- Ty chức ra mắt đại nhân, ra mắt phu nhân.

Dương Lăng lo lắng hỏi:

- Thế nào rồi? Có tìm được Đường cô nương chưa?

Dương Nhất Thanh thưa:

- Đại nhân! Ty chức dẫn người tìm suốt hai mươi dặm dọc con sông dưới chân
núi, không thấy tung tích Đường cô nương đâu cả. Ngoài mười dặm hạ du đã là
vùng dân chúng sinh sống. Nhưng ty chức đi hỏi dân chúng ven đường, lại không
ai biết tin tức. Bây giờ huynh đệ Mãn Thương vẫn còn đang dẫn người tiếp tục
tìm kiếm, ty chức lo đại nhân đợi lâu, nên trở về báo tin.

Nghe báo không tìm thấy thi thể của Nhất Tiên, Dương Lăng không khỏi dấy lên
một tia hy vọng, ra lệnh:

- Tiếp tục tìm! Nếu cần thì cầm lấy lệnh bài của ta buộc quan phủ địa phương
hiệp trợ. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

- Dạ, đại nhân!

Dương Nhất Thanh ôm quyền thi lễ. Dương Lăng lại hỏi:

- Bào Tận Trung như thế nào rồi?

Trên mặt Dương Nhất Thanh lộ ra một nụ cười giảo quyệt, hắn đáp:

- Ty chức đánh hắn ngất đi, cho hắn mặc y phục thân binh. Khi bọn người Bào
Tận Thẩm giả vờ tới cứu hoả thì ty chức đã dẫn hơn trăm thân binh ngay trước
mặt chúng công khai đưa người ra khỏi thành, hiện đã giam vào đại lao của Cẩm
Y vệ.

Dương Nhất Thanh ngừng lại một chút, rồi tiếp:

- Đại nhân, người nào đã vào Cẩm Y vệ của chúng ta thì trong bụng hắn có cái
gì là phải phun ra hết, cho dù bụng không có gì, muốn hắn nói gì hắn cũng phải
nói theo. Tiền đại nhân nghe nói là người do đại nhân đưa tới, bèn bảo người
khiêng tới tận nơi xem xét, rất hy vọng giúp được cho ngài chút việc đó.

Tuy Dương Lăng đang tràn ngập phẫn nộ và lo lắng, nghe xong những lời này cũng
không kìm được nở một nụ cười, hỏi:

- Ta đã có thể cưỡi ngựa, vậy mà mông Tiền đại nhân vẫn chưa khỏi hay sao?

Dương Nhất Thanh cười gượng đáp:

- Tiền đại nhân thấy người tới tặng quà nườm nượp, sợ một khi mông khỏi, sẽ
làm cho người ta không còn cơ hội biểu lộ tâm ý, do đó ông ta cũng định bệnh
thêm vài ngày nữa.

Lúc này Dương Lăng mới tỉnh ngộ. Y còn tưởng rằng Tiền Ninh quí cái mông của
mình, thì ra là có dụng ý khác. Y gật đầu nói:

- Ừm, việc khảo cung phải nhờ tới y, chứng cớ cũng phải tìm cho ra. Bào Tận
Thẩm đường đường là một tên quan lớn tòng tam phẩm, ta không giết được hắn,
Trương phó tướng cũng không giết được hắn. Ta muốn tìm chứng cứ đủ để có thể
giết hắn, rồi trình lên cho người có thể giết hắn!

Dương Lăng sờ quyển sách trong người, buông từng chữ một:

- Xin nhờ Tiền đại nhân làm ơn tiếp đãi hắn thật kỹ. Một ngày chưa tìm được
Đường cô nương, thì không được đánh chết hắn. Hừ! Lần này ta sẽ không lỗ mãng
nữa, đánh rắn phải đánh giập đầu. Bào Tận Thẩm làm quan lâu như vậy, sẽ có
không ít quan hệ cá nhân. Không nắm chắc hoàn toàn, ta sẽ không động tới hắn.
Không nắm chắc hoàn toàn, sau này ta sẽ không gây thù chuốc oán với ai nữa!

Y nắm chặt bàn tay Ấu Nương, khẽ nói:

- Ta không muốn lại để người của ta phải vì ta mà nơm nớp lo sợ. Cũng không
muốn lại làm cho người của ta vì ta mà bị thương. Về phần Bào Đại tướng quân,
ta sẽ cho hắn tiếp tục tiêu dao mấy ngày nữa!


Một đoàn ngựa xe rầm rộ đi trên đại lộ. Nhìn đội nghi trượng rợp bóng cờ xí,
hẳn phải là thuộc loại vương hầu phô trương vào bậc nhất. Trời đã gần trưa,
ánh dương gay gắt, rèm kiệu của một chiếc xe ngựa được vén lên, có tiếng người
nói với tên trung quan cưỡi ngựa bên cạnh:

- Bách Thuận à! Tới gốc cây kia nghỉ một chút đi. Ta mệt rồi, muốn xuống kiệu
đi lại một chút.

- Dạ, Vương phi nương nương!

Tên quan đó vội vàng cao giọng hô:

- Cho đoàn xe đỗ dưới bóng cây!

Đoàn xe từ từ dừng lại bên dưới cánh rừng bạch dương. Rèm kiệu được vén lên,
một phụ nữ chừng bốn mươi, tóc đen tuyền, mặc áo dài chấm gót, khoác khăn
quàng vai và mũ phượng cùng màu, bước xuống xe. Nàng nhè nhẹ vặn eo, nhìn đồng
ruộng xanh mượt bên đường, nói:

- Ừm, vừa ra ngoài một chút đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Lát nữa gỡ mũ
phượng và khăn quàng vai cho ta đi, đường còn xa lắm, đội rất mệt.

Hai thị nữ sau lưng cúi người đáp:

- Dạ, nương nương!

Vương phi nghe thấy tiếng chim hót trên ngọn cây, không khỏi vui vẻ nói:

- Tiếng chim này rất dễ nghe! Mang Phi Nhi của ta ra, nó cũng chán lắm rồi.

Một tên thái giám cầm một cái lồng bằng tơ vàng vội vàng chạy tới. Vương phi
cầm lấy lồng chim, lấy mồi chim từ tay tên thái giám dụ con chim hoạ mi, bộ
dạng trông rất vui vẻ.

Lúc này một lão già lưng hơi còng đi tới. Vương phi nhìn thấy lão bèn cười
nói:

- Lưu Lương, mấy con chim sáo của ta mua trong kinh thành sao rồi? Vẫn chưa
nói à? Về đến nhà lão phải chăm sóc chu đáo. Lúc lột lưỡi lão phải cẩn thận
một chút, đừng để chúng chết đó.

Lão Lưu Lương cười nịnh:

- Nương nương yên tâm! Nương nương thiện tâm như Quan Âm Bồ Tát, những con
chim này theo bà, cũng coi như là có phước rồi.

Vương phi vừa nghe liền không khỏi cười lớn. Lưu Lương nhân cơ hội báo:

- Nương nương, cô nương mà chúng ta cứu được dọc đường giờ đã tỉnh lại rồi.
Nhưng hình như bị đần độn, hỏi cô ta cái gì cũng không nhớ được, nương nương
xem chúng ta nên làm sao đây?

Vương phi nghe xong khẽ chau mày, hỏi:

- Cô nương đó trông rất thông minh, sao lại đần độn được chứ? Đi, đi xem thử!

Mấy người trung quan, thị nữ và Lưu Lương cùng đi theo Vương phi đến bên cạnh
một chiếc xe ngựa phía sau. Trên xe có một cô nương đang ngồi, hai tay ôm đầu
gối hoảng sợ nhìn đám người đang đi tới. Trên đầu nàng băng trắng xóa, rỉ ra
chút máu, khuôn mặt xinh xắn vì mất máu quá nhiều nên hơi tái nhợt.

Vương phi hỏi:

- Cô nương! Cô tên là gì, người ở nơi nào, sao lại mặc y phục nam nhân, đã
gặp phải trộm cướp trên đường à?

Cô nương kinh hoảng nhìn bà ta, hỏi lại:

- Bà là ai, ta không biết bà, tại sao ta ở chỗ này?

Lưu Lương đáp:

- Đây là Lý nương nương của Vương phủ cai quản Sơn Tây. Nương nương thiện
tâm, nhìn thấy cô ngất xỉu bên bờ sông, nên đã bảo ta cứu cô. Cô còn nhớ được
tên mình không, là người ở đâu?

- Tên à?

Cô nương thốt lên ngây ngô, rồi đột nhiên bật khóc:

- Không nhớ! Ta chẳng nhớ rõ gì cả, ta là ai, sao ta ở chỗ này?

Vương phi khẽ nhíu mày, Lưu Lương thấp giọng nói:

- Nương nương, đầu cô nương này bị thương, bây giờ lại chẳng nhớ gì cả. Nương
nương xem, có nên tới thị trấn phía trước, giao cô ta cho quan phủ không?

Vương phi ái ngại nhìn người con gái mặt đầy vẻ hoảng sợ, khom người nhỏ nhẹ
hỏi:

- Cô nương! Cô cố nhớ lại đi, có thể nhớ được mình tên gì, nhà ở đâu không?

- Ta... Ta...

Cô gái chớp chớp mắt, đầu óc choáng váng, tựa hồ thấy một tướng quân thiếu
niên anh tuấn bất phàm, cưỡi con ngựa trắng đang lướt tới, nét mặt nàng không
khỏi lộ ra chút mừng rỡ, trong ý thức dường như bắt được một cái tên rất quan
trọng. Nàng vừa muốn mở miệng gọi y, trong đầu đột nhiên lại trở nên trống
rỗng, chẳng nhớ gì nữa.

Cô nương lại lắc lắc đầu, phiền muộn đáp:

- Ta không nhớ nổi, không nhớ nổi đâu...

Nàng lắc đầu lia lịa, làm động đến vết thương trên đầu, không kìm được đau đớn
kêu lên một tiếng rồi ôm lấy đầu, nước mắt rơi lã chã.

Vương phi thấy cô nương này xinh đẹp vô cùng, cặp mắt đen láy như chim hoạ mi
đang nhìn mình, không thể không mềm lòng, bèn nói:

- Trông cô nương này như thế, nhất định vốn là một nha đầu xinh đẹp đáng yêu,
cũng không biết bị ai gây ra tai họa thành ra nông nỗi này.

Chà! Nàng ta đã không nhớ nổi điều gì, giao cho quan phủ, những người đó làm
được gì chứ? Gặp kẻ táng tận lương tâm, có khi còn hại cả đời cô nương nhà
người ta. Cứu người phải cứu tới cùng, tiễn phật thì tiễn đến Tây Thiên. Cô
nương này chẳng nhớ được gì, vậy đưa nàng về Đại Đồng đi. Nha đầu nhỏ tuổi như
vậy, ta vẫn còn nuôi được.

Đám người bên người dạ một tiếng, tên trung quan vẫn còn hỏi:

- Nương nương! Cô nương này thương thế lành rồi thì sẽ làm người hầu ở ngoại
phủ hay đưa vào nội phủ?

Vương phi cầm lồng chim đưa cho Lưu Lương, đáp vẻ không vui:

- Phủ của ta còn thiếu a hoàn sai bảo à? Ta cứu người còn muốn người ta bán
mình trả nợ là làm sao?

Nàng liếc mắt nhìn Lưu Lương, không khỏi vui vẻ:

- Lưu Lương! Không phải hai vợ chồng già các ngươi không có con sao? Vậy nhận
cô nương này làm nghĩa nữ đi, thường ngày sẽ giúp ngươi chăm sóc cho đám bảo
bối đó của ta. Không chừng khi chơi với đám tiểu gia hỏa lanh lợi đó của ta,
đầu óc cô ta có thể nhớ lại một chút gì đó.

Nàng cười ha ha đi vài bước, rồi quay lại bảo:

- Cô nương xinh đẹp này, đến cả tên cũng không nhớ được, đáng thương quá. Trở
về vương phủ, cần tìm lang trung giỏi khám bệnh kỹ lưỡng cho cô nương đó. Được
rồi, cô ta vẫn chưa có tên, cũng không thể cứ gọi cô nương này cô nương nọ như
vậy. Đã đưa vào nhà ngươi rồi, vậy gọi là... Lưu Lương Nữ* đi. (*: con gái của
Lưu Lương, cũng có nghĩa cô gái ngoan họ Lưu)

Chú thích:

(1) Ngày xưa vua đi tuần ở ngoài, đến chỗ nào nghỉ thì xếp xe vòng xung quanh
làm hàng rào, để một chỗ ra vào, hai bên để xe dốc xuống càng xe ngỏng lên để
làm dấu hiệu, nên gọi là viên môn. Về sau cũng gọi ngoài cửa các dinh các sở
là viên môn, có khi cũng gọi các dinh các sở quan là viên nữa. Các nhà trạm
khi các quan đi công cán qua nghỉ chân gọi là hành viên.


Ngược Về Thời Minh - Chương #83