– Không Lo Việc Chính


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Thấy thiếu niên mặc đồ nho sỹ, đằng sau còn có bảy tám tên tú tài bộ dạng èo
uột yếu ớt bám theo như lũ chim cun cút, Nghiêm Khoan cho rằng y chỉ là một kẻ
đọc sách tới chốn lầu xanh uống rượu vui chơi. Vốn hắn cũng không muốn vô lễ,
thế nhưng tờ văn tự đã bị cướp mất, trong lòng cũng thầm sợ sẽ xảy ra điều gì
lầm lỡ, lại nghe Chu Hậu Chiếu cứ đọc ầm lên như chỗ không người nên hắn chẳng
màng khách sáo nữa, lập tức bước tới đưa tay giật lại.

Chu Hậu Chiếu thấy hắn đưa tay ra cướp thì bèn vội tránh sang bên cạnh, bàn
tay Nghiêm Khoan liền vỗ trúng vào cánh tay y. Tay Chu Hậu Chiếu chợt trầm
xuống, roạt một tiếng vang lên, lập tức tờ văn tự chuộc thân rách thành hai
nửa.

Chu Hậu Chiếu cả mừng, bèn dùng cái giọng vịt đực của mình cười nói:

- Mọi người đều thấy rồi đó nhé! Chính hắn ta tự xé tờ giấy này, không liên
quan gì tới ta hết.

Nghiêm Khoan cuống lên, lập tức bước tới tung ra một quyền, miệng mắng:

- Đồ tiểu súc sinh, cút con mẹ mày đi!

Quyền của hắn đánh trúng ngay vào sống mũi của Chu Hậu Chiếu. Ngay lập tức Chu
Hậu Chiếu choáng váng đầu óc, máu mũi chảy dài, không kìm được kêu ầm lên. Chu
Hậu Chiếu vốn luyện võ từ nhỏ, khi ở trong cung cũng theo mấy thị vệ đại nội
vốn là cao thủ được mời tới từ phái Võ Đang để luyện tập một số môn võ nghệ
cao minh. Tuy nhiên một là y hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, hai là
trước nay chưa bị người khác đánh bao giờ, do đó khi thấy mũi mình vừa đau vừa
tê dại, đưa tay lên sờ thì thấy toàn là máu, trong lòng lập tức hoảng hốt,
chẳng hề nghĩ tới chuyện đánh trả.

Nghiêm Khoan giật lấy hai mảnh giấy từ trong tay y rồi ghép lại, cũng may,
ghép lại vẫn liền lạc, không có vấn đề gì cả.

Trông thấy Thái tử bị đánh, tám con “chim cun cút” liền như bị đào mất mộ tổ,
lập tức đều lo lắng vô cùng, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đỏ bừng xông lên.

Tuy rằng thường thì thể lực của thái giám vẫn yếu hơn của người bình thường
một chút, thế nhưng trước khi vào cung Trương Vĩnh đã từng đọc qua binh thư,
luyện qua võ nghệ, nên quyền hắn đấm ra cũng khá có uy lực. Nghiêm Khoan vừa
mới nhét tờ văn tự vào trong ngực thì Trương Vĩnh đã vung quyền đấm trúng hắn,
hắn loạng choạng lùi về sau mấy bước, tiếp đất bằng mông.

Nghiêm Khoan cả giận, lập tức quát tháo bốn tên thủ hạ khỏe mạnh của mình:

- Đánh cho ta!

Bốn tên tráng hán lập tức xông lên đánh nhau lộn tùng phèo với tám gã thái
giám. Tuy rằng bốn tên tráng hán thấy đối phương đều là người đọc sách nên
không dám nặng tay, thế nhưng tám kẻ yếu xìu như bún thiu kia làm sao là đối
thủ của người ta cho được? Tuy là tám người đánh bốn, thế nhưng ngoại trừ
Trương Vĩnh còn có công có thủ một chút ra, đám người còn lại đều chỉ có thể
vừa lùi về phía sau vừa ăn đòn.

Nhìn cuộc đánh đấm “thê thảm đến không nỡ nhìn” ngay trước mắt, Dương Lăng
thầm tính cho dù mình có tham gia thì cũng chỉ là thêm cái bia thịt cho người
ta đánh mà thôi. Y bèn dứt khoát đi tới đỡ Thái tử dậy, đồng thời cất giọng
thân thiết hỏi:

- Công tử, cậu thế nào rồi? Có sao không?

Chu Hậu Chiếu đang dùng tay che mũi, máu tươi không ngừng chảy ra qua kẽ ngón
tay, miệng ú ớ không nói được câu nào. Bỗng có một bàn tay be bé xinh xinh từ
bên cạnh đưa tới cho y một chiếc khăn tay tràn đầy hương thơm mê người kèm
giọng nói ngọt ngào:

- Tiểu công tử, cậu hãy lau đi!

Chu Hậu Chiếu không khỏi ngẩn người, bất giác đưa tay nhận chiếc khăn. Ngón
tay y chạm vào tay người ấy, chỉ cảm thấy nó vừa mềm mại vừa láng mịn vô cùng,
trong lòng chợt trào lên một cảm giác khác lạ trước nay chưa từng có. Ngay
trước mắt y xuất hiện một đôi mắt như biết nói, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng
khó có thể miêu tả bằng lời, còn có cả sự quan tâm và thông cảm trong nụ cười
nhè nhẹ kia nữa, thật khiến lòng người phải rung động.

Chu Hậu Chiếu đưa chiếc khăn của Đường Nhất Tiên lên bịt mũi, lập tức ngửi
thấy một mùi hương thoang thoảng ngập tràn. Y nhất thời như ngây ngốc, ngay cả
lời Dương Lăng vừa nói cũng không nghe thấy.

Tô Hoài, Nhất Xứng Kim cùng với một vài tên quy công nghe ồn ào chạy đến nhìn
thấy trước mắt có hơn chục người đang đánh nhau lộn tùng bậy, cũng chẳng biết
là nên khuyên can hay nên giúp bên nào, nhất thời lúng ta lúng túng chẳng biết
nên làm sao mới phải. Chợt nghe một tiếng hô yêu kiều trong trẻo vang lên:

- Đừng đánh nữa!

Giọng nói của thiếu nữ này cực kỳ dễ nghe. Bất giác mười hai người đang đánh
nhau đều dừng tay lại, nhất tề nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trong lầu có
một thiếu nữ vận bộ áo trắng như tuyết đang đứng, mái tóc dài buông xõa sau
lưng, thân hình thon thả tuyệt vời.

Thiếu nữ đó lạnh nhạt nói:

- Nghiêm đại gia, việc gì phải làm tổn thương người vô tội chứ? Xin ngài trở
về đi, ba ngày sau Tô Tam sẽ đi theo ngài là được rồi!

Tuyết Lý Mai - thiếu nữ vận bộ áo xanh biếc đứng bên cạnh vội can:

- Chị Ngọc Tỷ Nhi, người như thế mà chị cũng muốn đi theo hay sao chứ? Tới
gặp quan thì sao nào, muội quen người ở bộ Lễ…

Thiếu nữ áo trắng ngắt lời nàng, cất giọng buồn bã:

- Muội muội ngốc nghếch, nói những chuyện đó làm gì? Những lão gia đó ngâm
thơ, vẽ tranh, bàn chuyện trăng gió với chúng ta chẳng qua chỉ là để tiêu
khiển mà thôi. Người ta đã phải bỏ tiền ra, lại không nợ gì chúng ta cả, nếu
thật sự phải đến chỗ quan phủ, chỉ sợ người ta còn không dám nhận đã từng quen
biết chúng ta nữa kìa!

Nàng thở dài một hơi buồn bã, sau đó lại tiếp:

- Đừng nói gì thêm nữa, những người như chúng ta đều không nhà không cửa, tựa
như là bông liễu bay trong gió, nhánh bèo trôi trong nước. Gió thổi bay tới
đâu thì chúng ta bay tới đó, sóng cuốn tới đất nào thì chúng ta cũng chỉ có
thể tới đất đó mà thôi.

Nghiêm Khoan phá lên cười ha hả, mắt liếc nhìn khắp xung quanh. Nhận thấy lúc
này mấy tên thư sinh kia đã bị thủ hạ của mình đánh cho mặt mũi tím bầm, đang
hậm hực nhìn về phía mình, có vẻ cũng không muốn gây sự thêm nữa, thế là hắn
bèn dương dương đắc ý bảo:

- Được rồi! Sớm biết điều như thế này có phải là thoải mái hơn không, lúc ấy
ông đây sao lại nổi giận chứ? Ha ha, chúng ta đi thôi! Nhất Xứng Kim, ba ngày
sau ta sẽ tới mang người đi đó, nếu ngươi còn dám lằng nhằng đùn đẩy, hừ!

Hắn khẽ khoát tay, dẫn theo bốn tên tráng hán to khỏe nghênh ngang bỏ đi.
Dương Lăng đưa mắt nhìn về phía trong lầu, thấy một thiếu nữ đẹp như người
trong tranh. Nàng ta vận bộ váy áo trắng như tuyết, trang điểm giản đơn, tuy
bị vướng bởi bóng râm của tòa lầu nên không thể nhìn rõ dung mạo, thế nhưng
chỉ nhìn thân hình cùng với cử chỉ lễ độ kia thôi cũng đủ thấy không hề thua
kém vầng trăng rạng rỡ trên trời cao rồi. Lúc này nàng lại đứng ngay cạnh
Tuyết Lý Mai đẹp tựa nhành mai trong tuyết, mỗi một động tác của các nàng đều
nhã nhặn nhẹ nhàng, vẻ đẹp của cả hai càng tăng lên gấp bội.

Mỹ nữ này quả nhiên không thẹn với lời đồn, chỉ riêng cử chỉ cùng với khí chất
kia thôi đã là không tầm thường rồi.

Bát hổ tuy từng là đàn ông nhưng lại đã tu luyện đến cảnh giới tối cao “bản
lai vô nhất vật, hà xứ lạc trần ai” (Vốn là hư vô chẳng có vật gì, cớ nào lại
nhiễm bụi trần cho được, hai câu trong bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng - ND.), đẹp
cũng được, xấu cũng đành, chẳng liên quan gì tới bọn họ hết, lúc này cả tám
khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím đều ghé đến chỗ Chu Hậu Chiếu để khoe công.

Chu Hậu Chiếu cũng chẳng để ý tới đám “xú bát quái” hàng thực giá thực kia (Xú
bát quái là từ để chỉ người xấu xí, trong đó xú nghĩa là xấu xí, bát là tám,
quái là quái dị. Trong đoạn này xú bát quái là chỉ tám tên thái giám lúc này
đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù - ND.). Y vội lau dòng máu tươi chảy xuống tới
bên miệng, sau đó lại chùi chùi mũi, thấy không còn máu chảy nữa. Y bớt lo
hẳn, lập tức bỏ tay xuống, nói với Đường Nhất Tiên:

- Đa tạ cô nương, ta không sao rồi!

Đường Nhất Tiên nở nụ cười ngọt ngào nói:

- Vậy thì tốt! Những kẻ đó đều là người thô tục, ỷ mình có chút tiền thối tha
mà đi ức hiếp người khác. Cậu là một thư sinh yếu đuối, cứ đọc sách thánh hiền
của cậu là được rồi, sao lại đi đối đầu với đám vô lại ấy chứ? Sau này phải tự
biết mình, đừng có cố quá mà rước họa vào thân!

Chu Hậu Chiếu thường ngày ở trong cung cũng không thiếu gì những cung nữ trẻ
tuổi hầu hạ. Thế nhưng những nàng đó cho dù tướng mạo không tồi thì khi đứng
trước mặt y cũng luôn tỏ vẻ nghiêm túc e dè, ngay cả thở mạnh một hơi cũng
không dám, nào bình dị dễ gần như cô gái này. Đã thế nàng ta lại còn dám dạy
bảo y, có điều lời dạy bảo lại nghe rất ngọt ngào, khiến người ta không kìm
được lòng yêu mến.

Một sợi tơ tình mông lung chợt sinh ra nơi đáy lòng Chu Hậu Chiếu, tiểu cô
nương dáng người nhỏ nhắn xinh xắn có giọng nói làm say lòng người này đã lặng
lẽ đặt một dấu ấn vào trong trái tim y. Cho dù thân là Thái tử cao quý, thế
nhưng y cũng là đàn ông, những người vừa mới biết đến chuyện ái tình chắc cũng
hiểu được điều này, mỗi một lời nói tiếng cười, mỗi một hành vi cử chỉ của đối
phương đều được y quan tâm để ý.

Chu Hậu Chiếu nghe nàng bảo mình là một thư sinh yếu ớt vô dụng thì cảm thấy
hơi khó chịu, không kìm được đỏ bừng mặt nói:

- Ai nói là ta không đánh lại được hắn chứ? Với công phu Thập Đoạn Cẩm (Một
loại võ công – ND.) của ta, cho dù là năm ba tên đại hán cũng không tới gần
được, muốn dạy dỗ mấy tên nhãi nhép ấy còn chẳng phải là dễ như trở bàn tay
sao? Có điều vừa rồi… vừa rồi ta mới lần đầu động thủ với người khác, nhất
thời ngây ra mà thôi.

Đường Nhất Tiên nghe y bốc phét rằng năm ba người cũng không thể tới gần mình,
thế nhưng sau lại nói là chưa từng động thủ với người khác, nào biết được y
nói thực, còn cho rằng gã tiểu thư sinh này khoe mẽ, không kìm được khẽ cười
khúc khích đáp:

- Được rồi, được rồi! Công tử công phu lợi hại, tôi tin là được rồi chứ gì?
Mũi cậu ổn rồi chứ? Không có việc gì thì về nhà sớm một chút đi, nơi như thế
này ít tới một chút là tốt nhất!

Chu Hậu Chiếu thấy nàng cho rằng mình bốc phét, lập tức giận dữ đến đỏ bừng cả
mặt. Đứng trước mặt người con gái lần đầu khiến trái tim y rung động, lại bị
người ta coi là trẻ con, y làm sao có thể chịu đựng cho nổi? Chu Hậu Chiếu
giậm chân hậm hực nói:

- Nàng không tin sao? Ta muốn trừng trị tên vô lại đó thực dễ như trở bàn
tay, còn cả tờ văn tự chuộc thân rắm chó gì đó nữa, trông hắn cầm cứ như cầm
bảo bối vậy. Hừ hừ, ta muốn lấy lại nó chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói mà
thôi.

Hai mắt Đường Nhất Tiên lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó lại thở dài một
hơi với vẻ thất vọng. Vị tiểu công tử này chắc hẳn là công tử của nhà giàu nào
đó, vì không biết trời cao đất dày nên mới dám nói lời ngông cuồng như vậy.
Năm ngàn lượng bạc chẳng phải là con số nhỏ, cho dù y xuất thân từ gia đình
giàu có, nhưng trưởng bối trong nhà y đời nào lại chịu để cho y lấy bạc ra
tiêu xài hoang phí thế được?

Chu Hậu Chiếu thấy nàng không tin thì không khỏi cuống lên, y đưa mắt nhìn bọn
thuộc hạ. Lúc này bọn Lưu Cẩn đều tay áo rách toang, mũ rơi ra ngoài, tóc tai
tán loạn, mặt mũi sưng vù, bất luận là lôi tên nào ra cũng đều không có sức
thuyết phục, thế là đành chỉ tay vào Dương Lăng nói:

- Nàng không tin sao? Không tin hãy hỏi y xem ta làm có được không nào!

Đôi mắt long lanh của tiểu cô nương đó nhìn chăm chăm vào Dương Lăng, ngay cả
hai vị cô nương Tô Tam và Tuyết Lý Mai ở đằng sau cánh cửa tuy tỏ vẻ không để
ý nhưng thực ra đều đang dỏng tai lên nghe. Dương Lăng hết cách nên đành gật
đầu đáp:

- Không sai, lời của vị công tử này không phải là giả. Đừng nói là chỉ dạy dỗ
cho tên vô lại kia một trận, cho dù là chuộc lại tờ văn tự kia cũng chẳng phải
chuyện gì khó khăn.

Dương Lăng tướng mạo tuấn tú, phong thái hiên ngang, hiện giờ ngoài sáng y là
Thái tử thị độc, trong tối là quan cao trong Cẩm Ỷ vệ, sự từng trải về tâm lý
cùng với kinh nghiệm sống còn vượt xa tuổi tác hiện giờ, những lời y nói toát
ra một sự uy nghiêm khiến người ta khó mà không tin. Tô Tam vốn đứng đằng sau
bậc cửa lặng lẽ nhìn y, giờ nghe thế lập tức thở phào một hơi, Đường Nhất Tiên
thì dùng giọng hoài nghi hỏi:

- Lời của công tử… là thật sao?

Trong suy nghĩ của nàng, vị công tử này dù rất có thân phận, đủ sức bức ép
được Nghiêm Khoan phải trả lại tờ giấy chuộc người, thế nhưng nếu không phải
vì y cũng đã động lòng với Ngọc Tỷ Nhi, việc gì lại phải bỏ ra một số tiền như
thế chứ? Nhìn dáng vẻ y như cây ngọc đón gió, quần áo chỉnh tề, lại là một
người đọc sách có thân phận, nếu y cũng muốn chuộc thân cho Ngọc Tỷ Nhi, nói
không chừng tỷ ấy còn vô cùng mừng rỡ ấy chứ. Lúc này trong lòng nàng vừa mừng
cho Ngọc Tỷ Nhi, lại vừa có mấy phần ngưỡng mộ và tự thương cho số phận mình.

Chu Hậu Chiếu đắc ý:

- Đương nhiên là thật rồi!

Y nghênh ngang chỉ tay vào Dương Lăng nói:

- Dương… Dương đại ca, chuyện này giao cho huynh đó. Hãy dạy dỗ cho tên khốn
nạn kia một trận, sau đó thì đòi tờ văn tự chuộc người về!

Trong suy nghĩ của y, y là vua, Dương Lăng là bầy tôi, chuyện mà y giao cho
Dương Lăng đi làm thì cũng giống như là y đã làm chuyện đó cho người khác.
Nhưng trong suy nghĩ của Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai, Đường Nhất Tiên và đám
người bọn Nhất Xứng Kim thì lại hoàn toàn khác. Sau khi nghe xong, cả bọn đều
như giật mình hiểu ra, thảo nào tiểu thư sinh này lại tỏ vẻ chắc chắn như vậy,
e là người bạn lớn tuổi hơn y một chút kia mới là nhân vật có lai lịch và chỗ
dựa.

Ngọc Đường Xuân ở sau bậc cửa nhìn Dương Lăng chăm chú một hồi, nhận thấy lúc
này y có vẻ như hơi sửng sốt. Vốn là một cô gái cực kỳ nhanh trí, nàng lập tức
dịu dàng khom người cảm tạ:

- Vậy Tô Tam xin tạ ơn Dương công tử!

Thế này tức là sắt đã được rèn khi còn nóng, ván đã đóng thuyền.

Chu Hậu Chiếu nghi hoặc hỏi:

- Hả? Người giúp đỡ là ta cơ mà, tại sao nàng lại đi cảm ơn y vậy?

Đường Nhất Tiên bật cười đáp:

- Ai nói là không cảm ơn cậu chứ? Nếu hai vị công tử chịu giúp đỡ, tiểu nữ sẽ
bày tiệc cảm ơn cả hai.

- Được!

Chu Hậu Chiếu nghe nói nàng sẽ bày tiệc để cảm tạ, trong lòng không khỏi mừng
rơn, lập tức nói ngay:

- Chúng ta đi đây, các nàng cứ đợi tin tốt của chúng ta nhé! Muộn nhất là ba
ngày, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết xong!

Lúc này trong lòng y, trong mắt y chỉ có một nàng Đường Nhất Tiên yêu kiều
xinh đẹp, y chỉ hận không thể làm xong chuyện này ngay lập tức để lấy lòng
nàng, bèn vội vàng chạy ngay ra ngoài cửa Thì Hoa Quán. Thấy Nghiêm Khoan đã
dẫn người sắp ra đến ngoài đường lớn, Chu Hậu Chiếu lập tức ra lệnh:

- Cao Phượng, La Tường! Mau bám theo hắn, đừng để hắn chạy mất!

Rồi y bảo Dương Lăng:

- Ngươi mau tới Ngũ Thành Binh Mã ty điều quân đến đây bắt người cho ta!

Tám gã thái giám và Dương Lăng nghe vậy đều giật nảy mình. Lần này thì lớn
chuyện rồi, Thái tử đến thanh lâu đánh nhau với một tay khách làng chơi, sau
đó điều động người của Ngũ Thành Binh Mã ty đến đàn áp đối phương, chuyện này
mà loan truyền khắp nơi thì còn ra thể thống gì nữa?

Cả bọn đều vội bước tới cố sức khuyên can. Chu Hậu Chiếu cả giận nói:

- Hắn dám đánh ta, nay có giết hắn thì cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì! Các
ngươi dám chống lệnh sao?

Bình thường chuyện gì Chu Hậu Chiếu cũng tùy tiện, chẳng hề có chút uy nghiêm
nào. Nhưng lúc này trong cơn giận dữ, cái khí thế được bồi dưỡng từ bé khi
chuyên môn sai khiến người khác, muốn gì được nấy của y lập tức thể hiện ra,
Bát hổ đều không khỏi run lên cầm cập, Dương Lăng cũng thầm chấn động toàn
thân.

Cao Phượng, La Tường thấy mấy người thân cận nhất của Thái tử như Dương Lăng,
Lưu Cẩn, Trương Vĩnh đều không dám nói gì thêm, cũng chỉ đành liều mình đuổi
theo Nghiêm Khoan mà thôi. Cốc Đại Dụng biết rằng chuyện gì Chu Hậu Chiếu đã
hạ quyết tâm thì khó mà khuyên nổi, nên cũng chỉ đành khẽ đẩy Dương Lăng, ý
bảo y mau đi tìm người của Ngũ Thành Binh Mã ty tới.

Dương Lăng đành gượng cười rời đi. Vốn y cho rằng vị Thái tử nhỏ tuổi này dễ
đối phó, mình chỉ cần dùng một chút kế sách nho nhỏ là có thể khiến Chu Hậu
Chiếu cam tâm tình nguyện nghe lời ngay, kế đó mượn danh nghĩa Thái tử để đi
lấy bức bản đồ đi biển của Trịnh Hòa về. Trong lòng y vốn đã có chút đắc ý,
nào ngờ đến lúc này mới biết mình đã tính nhầm một chuyện, đó là cho dù Chu
Hậu Chiếu có tính tình tùy tiện và hay suy nghĩ linh tinh, thế nhưng những thứ
đó thì người khác tuyệt đối không thể dự đoán được và cũng không thể nào ngăn
cản nổi.

Y không dám rời đi quá xa, chỉ đành đi tìm người của Ngũ Thành Binh Mã ty ở
xung quanh khu vực đó. Vốn thì người của Ngũ Thành Binh Mã ty không ngừng tuần
tra trên đường, nhưng lúc này chẳng biết có phải là vì đã bị kéo đến học cung
để tham gia “hoạt động tổng vệ sinh vì tình yêu tổ quốc” hết cả rồi không mà
chẳng thấy một ai cả. Vốn Dương Lăng định thừa cơ trở về báo cáo với Thái tử
luôn để tránh lớn chuyện, nào ngờ từ tửu lầu trước mặt chợt có mấy gã Cẩm Y vệ
bận bộ quần áo Phi Ngư bước ra ngoài.

Dương Lăng cả mừng, những người này có thể nói là chuyên gia dọa nạt bắt bí
người ta, để bọn họ ra mặt là ổn thỏa nhất. Cẩm Y vệ bắt người còn cần phải có
lý do hay sao chứ? Như vậy thì không phải lo thân phận của Thái tử bị bại lộ
rồi.

Dương Lăng vội bước lên trước cản đường của bọn họ, rồi đưa thẻ bài ra yêu cầu
bọn họ trợ giúp bắt người. Mấy tên Cẩm Y vệ lúc này đều đã hơi say, họ đưa bắt
nhìn nhau, nhưng đều chẳng hề có vẻ muốn hành động gì cả. Dương Lăng nhìn phẩm
hàm của họ, thấy phần lớn là Hiệu úy, Lực sỹ, trong đó cũng chỉ có hai viên
Tiểu kỳ, quan chức không lớn, biết rằng mình có quyền điều động chúng, bèn
không kìm nổi quát to:

- Còn ngây ra đó làm gì? Phạm nhân sắp chạy mất rồi, có chuyện gì ta sẽ hỏi
tội các ngươi đó!

Phía sau đám người có một giọng nói uể oải vang lên:

- Chuyện gì vậy? Vị đại nhân nào đang công cán thế, muốn điều người của ta
tới giúp đỡ sao?

Nghe thấy thế mấy tên Cẩm Y vệ bèn rẽ sang hai bên, dành lối đi cho một hán tử
mặc thường phục áo gấm dẫn theo sáu bảy người từ trong tửu lầu bước ra.

Người đó tuổi hơn ba mươi, thân hình cao lớn khỏe mạnh, dáng vẻ dũng mãnh tựa
như một con báo đang uể oải dạo chơi. Hắn đi tới bên cạnh Dương Lăng, hai
người đưa mắt nhìn nhau dò xét, trong lòng thầm đoán thân phận của đối phương.
Hồi lâu sau người đó chợt mở miệng cười, chắp tay chào:

- Ta là Chưởng hình thiên hộ (Thiên hộ chuyên quản việc hình phạt – ND.) Tiền
Ninh của Bắc Trấn Phủ ty, huynh đệ là…

Dương Lăng lúc này mới giật mình hiểu chuyện. Thảo nào khi nãy bọn kia không
hề có hành động gì, thì ra không những cấp trên của bọn họ có mặt ở đây, mà
phẩm cấp của y cũng không thấp. Nghe Tiền Ninh xưng phẩm bậc, Dương Lăng vội
đáp:

- Tại hạ Đồng tri Dương Lăng của Nam Trấn Phủ ty.

Tiền Ninh nghe nói là người của Nam Trấn Phủ ty, cũng có thể coi là một bộ
phận quan trọng trong Cẩm Ỷ vệ, tuy rằng quyền thế không được mạnh bằng Bắc
Trấn Phủ ty, thế nhưng phẩm hàm của người ta lại cao hơn hắn nửa bậc, thế nên
bèn khách khí nói:

- Thì ra là Dương đại nhân! Không biết vì sao Dương đại nhân lại muốn nhờ các
huynh đệ của ta giúp đỡ vậy? Tuy rằng Cẩm Y vệ chúng ta bắt người không cần
phải có chiếu chỉ, thế nhưng dưới chân thiên tử dù gì cũng phải kiêng dè một
chút mới được…

Dương Lăng kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói:

- Tiền huynh! Không giấu gì huynh, ta và mấy người bạn vừa đi tới ngõ Bách
Thuận đằng trước… Hà hà, kết quả là có gây gỗ với một gã thương nhân, quyền
qua cước lại một hồi thì mấy người bạn của ta đã bị thương. Do đó ta muốn mời
các vị huynh đệ tới giúp ta dạy dỗ cho bọn chúng một trận.

Vốn đang buồn vì cứ ngồi uống rượu trong kia mãi mà chẳng có việc gì để vận
động tay chân, lúc này Tiền Ninh nghe nói chỉ là chuyện nhỏ, vả lại dù gì cũng
không thể không nể mặt người ta được, bèn lập tức khoát tay ra lệnh với thủ
hạ:

- Đi nào! Hăng hái lên một chút, có việc để làm rồi!


Ngược Về Thời Minh - Chương #67