– Học Sinh Bất Lương


Người đăng: ๖ۣۜSữa

“Lứa tuổi thiếu niên nhi đồng là lúc mà thân thể đang phát triển, không được
ngủ đủ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự trưởng thành của cả tâm hồn và thể
xác.” Dương Lăng vừa ngáp dài vừa thầm lầm bầm trong bụng, nếu không phải còn
vài phần tự biết mình, nhất định lúc này y sẽ trịnh trọng đưa ra lời kháng
nghị như thế với vị Thị giảng học sỹ Tạ Thiên đang thao thao bất tuyệt trước
mặt.

Mộc Trai tiên sinh đang giảng bài đến lúc hưng phấn, nước bọt bắn tứ tung. Lúc
này Chu Hậu Chiếu đang ngồi nghiêm trang sau bàn, vai kề vai với Dương Lăng,
vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt ngây ngốc, trạng thái hóa đá này đã kéo dài được gần
một buổi sáng rồi.

Nhưng từ nửa canh giờ trước Dương Lăng đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Kể từ
cái ngáp đầu tiên của y, như có bệnh truyền nhiễm, hai gã học sinh bất lương
bắt đầu ngáp liên tục không ngừng.

Sau khi ngáp xong, nước mắt trào ra khiến đôi mắt họ ươn ướt. Tạ Thiên nhìn
thấy cảnh này thì lại cho rằng Thái tử và Dương thị độc bị nội dung đặc sắc và
sinh động trong bài giảng của mình làm cho cảm động, nên lão càng giảng càng
hăng.

Dương Lăng lại chán nản ngáp thêm cái nữa, sau đó lặng lẽ bĩu môi khinh
thường. Chưa nói tới chuyện phải học từ sáng sớm, những bài giảng của lão thư
sinh cổ hủ này quả thực là quá mức khô khan vô vị. Nghe nói trong ba vị sư phụ
của Chu Hậu Chiếu thì ông này giảng bài chán nhất, quả đúng không sai. Có lẽ
những nội dung đó là tài liệu giảng dạy tiêu chuẩn của các vị Thái phó từ cổ
tới kim, chúng được giảng cả ngàn năm rồi, biển cả cũng biến thành nương dâu,
vậy mà chúng nó vẫn chẳng có gì thay đổi, vừa không liên quan tới thực thế,
lại chẳng nói gì tới tương lai. Còn về cục diện thế giới ư? Chuyện đùa! Trong
mắt Tạ đại học sỹ, ngoại trừ Đại Minh ra thì còn có thế giới gì nữa chứ? Càng
đáng ghét hơn nữa là tay đại học sỹ này còn ỷ vào công phu đủ để thi đỗ Trạng
Nguyên của bản thân, toàn bới móc nội dung trong những cuốn sách lạ hoắc đi
cùng với những chữ hiếm gặp, dường như không làm như thế thì không đủ thể hiện
sự bác học của ông ta vậy.

Dương Lăng đưa tay lên bóp trán, giả bộ như đang cúi đầu trầm tư, rồi dựa vào
sự yểm hộ của bàn tay y bắt đầu liếc mắt quan sát cái giá bày đồ cổ ở bên
cạnh. Trên chiếc giá được làm bằng gỗ lim này bày một loạt những vật kỳ trân
hiếm có, ánh mắt Dương Lăng dừng lại trên một chiếc hồ lô sáng bóng được làm
bằng bạch ngọc.

Chiếc hồ lô bạch ngọc này đẹp thật, vừa nhìn là biết giá tiền không thấp,
đường cong mỹ lệ kia cứ tựa như… tựa như thân thể Ấu Nương vậy. Chất ngọc long
lanh, đường cong mềm mại, hà hà, thường ngày ta cứ bị bờ vai thon gọn cùng với
cái eo nhỏ như lưng ong của Ấu Nương lừa, tưởng rằng thân hình nàng chỗ nào
cũng đều nhỏ nhắn lung linh như vậy. Khi nàng nằm sấp trên giường, mái tóc dài
đen nhánh che đi một nửa khuôn mặt mỹ lệ đỏ bừng như lửa, cặp vai thon be bé
và bờ eo nhỏ xinh xinh kia lại càng tôn lên cặp mông tròn xoe đẫy đà phía dưới
cùng với đôi đào tiên vô cùng dụ người ở phía bên trên.

Theo những động tác điên cuồng của mình, cặp đùi trắng nõn vừa mềm mại vừa đầy
chất đàn hồi kia cứ đưa qua đưa lại, thật khiến người ta phải hoa mắt đắm say.
Vào lúc mà Ấu Nương dường như không nhịn nổi nữa, nhưng lại vẫn nhẫn nhịn
ngoan cường, tiếng rên rỉ kia mới thật hấp dẫn làm sao, đưa tay sờ vào chỗ nào
cũng thấy mềm mại mịn màng như ngọc, sảng khoái vô cùng, thật khiến người ta
phải tiêu hồn lạc phách. Sau khi điên đảo một trận xong, ôm thân thể mịn màng
trần trụi của nàng trong lòng, để nàng ngồi lên gối, hai người cũng không nói
năng gì, cứ để mặt kề sát mặt, lặng lẽ ngồi yên, nghe tiếng nàng thở, cảm nhận
tim nàng đập, ôi chao, cảm giác đó mới thân thiết làm sao…

Thật là yêu nàng chết mất! Ngày mai nhất định phải tranh thủ thời gian đi mua
cho nàng bộ bàn trang điểm, gương soi, màn lưới, chăn lụa,… Mình phải dốc hết
sức để nàng có thể sống thật vui vẻ; một nương tử tốt như thế, không thể bạc
đãi nàng được! Một cô gái mới có mười sáu tuổi đầu, ở thời hiện đại thì vẫn
còn được ba mẹ nuôi nấng và chăm sóc, vậy mà ngày ngày nàng đều phải giặt giũ
quần áo nấu nướng cơm nước cho mình, lại lo hết việc nhà, sáng sớm canh tư đã
phải dậy làm cơm. Ôi, trong mắt nàng, nàng là cây tầm gửi sống dựa vào mình,
nhưng trong lòng mình, nàng mới là cái cây cao để mình dựa dẫm.

Đang lúc Dương Lăng suy nghĩ vu vơ, chợt vạt áo y bị Chu Hậu Chiếu giật giật.
Y sững người, bèn ngẩng đầu nhìn lên, trên chiếc bàn trước mặt đột nhiên nghe
bộp một tiếng, thì ra Tạ Thiên vừa dùng chiếc thước trong tay gõ mạnh một cái
xuống bàn, sau đó chắp tay sau lưng đi ra chỗ khác, lạnh lùng hỏi:

- Dương thị độc thấy bài giảng của ta thế nào?

- Dạ? À, tuyệt lắm, tuyệt lắm! Thật là nghe xong như tỉnh cơn mê, đề hồ quán
đỉnh (1)!

Dương Lăng giật nảy mình, lập tức rời khỏi cơn tưởng tượng.

Gã huynh đệ chung hoạn nạn Chu Hậu Chiếu của y ở bên cạnh che miệng cười thầm
trước tai họa mà y gặp phải, đồng thời hai tay linh hoạt kết thành một cái đại
thủ ấn ở dưới bàn. Thật không nhìn ra Chu Hậu Chiếu học cái này nhanh như thế,
chỉ thấy mấy cái kim cương ấn, sư tử ấn, trí quyền ấn, nhật luân ấn, bảo bình
ấn (3) được mười ngón tay của hắn bắt liên tục, động tác vừa nhanh vừa khéo,
khiến người ta nhìn mà hoa hết cả mắt, đồng thời trong miệng hắn còn khẽ lẩm
bẩm: “Ta quán, ta quán, ta quán quán quán, bảo bình quán đỉnh, nhị lợi năng
thành kim cương vương quảng đại phật ngữ quán đỉnh, mật tam thậm thâm quán
đỉnh, vô nhị vô biệt đại lạc quán đỉnh…” (3)

Đang khi Chu Hậu Chiếu quán đỉnh đến say mê, Tạ Thiên chợt hỏi:

- Thái tử mặt mày rạng rỡ, nhất định là đã lĩnh ngộ được nhiều điều, xin Thái
tử hãy giải thích một chút được chăng?

- A! Dạ? Cái gì?

Chu Hậu Chiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lập tức trở nên giống như một
thằng đần, ngây người nhìn Tạ Thiên. Dương Lăng nhìn hắn với vẻ đồng cảm,
trong lòng cũng sinh ra nhiều cảm xúc.

Đứa nhỏ này thực sự là học nhiều quá đến nỗi sắp trở thành thằng ngốc rồi.Thực
ra, hắn cũng thật đáng thương. Học sinh thời hiện đại khi đi học còn có giờ
thể dục, âm nhạc, mỹ thuật gì đó để tiêu khiển một chút, nhưng tiểu tử này thì
cả ngày toàn phải nghe giảng bài về chính trị với văn học.

Dương Lăng khẽ ho một tiếng, đưa ngón tay lên day day trán. Chu Hậu Chiếu thấy
thế liền lập tức hiểu ý, nhăn mặt nói với Tạ Thiên:

- Tạ đại học sỹ! Đầu ta hơi đau, ối chao, cứ hơi suy nghĩ một chút là lại
đau.

Dương Lăng lén giơ ngón tay cái lên bên dưới gầm bàn. Khóe miệng Chu Hậu Chiếu
hơi mấp máy đoạn hắn cũng đáp lại y bởi động tác Giống hệt. Cốc Đại Dụng đứng
hầu một bên đã lâu, lúc này nghe thấy vậy bèn lao nhanh ra, bộ dạng như một
tên hán gian đang cầm theo khẩu súng mauser. Gã kiễng chân nhìn trái ngó phải,
đoạn thất thanh kêu to như có cướp tới nhà:

- Thái tử gia đau đầu sao? Người đâu, người đâu rồi, mau đi gọi thái y, chậm
là ta lấy đầu ngươi đó!

Tên tiểu thái giám đang đứng ở cửa bèn lao đi như một làn khói. Tạ Thiên vừa
thổi râu vừa trừng mắt một hồi lâu rồi cũng chỉ đành lắc đầu thở dài, thầm
nghĩ: “Hôm qua Lý Đông Dương nói Thái tử một tiết học chạy đi nhà xí tới tám
lần. Hôm nay mình lên lớp thấy y không đi nhà xí thì đã mừng thầm rồi, chẳng
ngờ hôm nay đít y không sao thì cái đầu lại sinh bệnh. Chà, Thái tử lười học
như thế, biết làm sao đây?”

Tạ Thiên lòng đầy phiền muộn rời khỏi cung Thái tử, trên đường còn gặp ba vị
Thái y đang xắn quần chạy vội, đằng sau là một đám tiểu dược đồng lưng khoác
hòm thuốc chạy theo.

Tạ đại học sỹ đứng trong cung suy nghĩ hồi lâu: “Thái tử là Hoàng đế tương
lai, y ham chơi không chú ý học tập như vậy thực không phải là chuyện nhỏ!
Mình được bệ hạ tin cậy giao cho dạy dỗ Thái tử, nhất định phải cúc cung tận
tụy, gan óc lầy đất cũng không nề hà. Hiện giờ Thái tử ham chơi như thế, cho
dù có đắc tội với Thái tử cũng nhất định phải bẩm với Hoàng thượng mới được.”

Tạ Thiên suy nghĩ xong xuôi bèn xoay người đi thẳng đến cung Càn Thanh.


Tại Ngự Thư phòng trong cung Càn Thanh, lúc này Hoằng Trị đang nổi cơn lôi
đình, lão ném mạnh phong thư cấp báo quân tình xuống bàn, tức giận nói:

- Bọn Bắc Nguyên Thát Đát này thực quá ngông cuồng. Tiểu vương tử vừa mới
cướp bóc quay về xong, Hỏa Sư lại mang ba ngàn quân đi vòng qua biên quân ở
Hoài Lai, tập kích Diên Khánh từ con đường nhỏ trong núi. Nếu không nhờ có
Trác Du Kích nhanh chóng tiếp viện, bọn chúng chẳng phải là sẽ tiến dần từng
bước, đánh thẳng đến kinh sư hay sao?

Gã thái giám Miêu Quỳ đứng hầu bên cạnh bèn khẽ cất tiếng:

- Hoàng thượng chớ giận! Hỏa Sư chỉ có vẻn vẹn ba ngàn nhân mã, hắn xâm nhập
Đại Minh ta tựa như một con cá trê bơi vào biển lớn, có thể gây ra sóng gió gì
chứ? Đại Minh ta binh cường mã tráng, chỉ có điều quốc thổ của chúng ta quá
rộng lớn, cần chia binh ra trấn thủ, chỗ nào cũng phải đề phòng. Một bên phòng
thủ, một bên tấn công, quyền chủ động nằm trong tay địch thủ, chúng ta khó mà
giữ được vẹn toàn, đám người hoang dã kia chẳng hề kiêng kị gì, do đó mới có
thể thừa lúc chúng ta sơ suất mà xâm nhập. Lão nô chỉ cần năm ngàn binh mã,
nhất định sẽ có thể đuổi Hỏa Sư ra khỏi biên cương, đánh cho hắn tơi bời tan
tác, từ nay không dám tùy tiện khai chiến nữa.

Lưu Kiện vừa mới phụng chiếu vào cung nghe thế bèn vội tâu:

- Bệ hạ! Hiện giờ Trác Chí Kỳ và Lưu Anh đã dẫn quân đánh đuổi Hỏa Sư rồi.
Người Mông Cổ thạo việc cưỡi ngựa cướp bóc, tới lui như gió, nếu tùy tiện xuất
binh e rằng sẽ lao sư động chúng, hao tổn tiền tài, đồng thời cũng khó mà tìm
được tung tích địch, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!

Hoằng Trị nghe thế thì không khỏi do dự. Miêu Quỳ nghe nói Hỏa Sư chỉ có ba
ngàn người, nóng lòng muốn lập công, vừa nghe Lưu Kiện khuyên can bèn vội tâu:

- Bệ hạ! Hỏa Sư chỉ dẫn theo có ba ngàn quân mà dám xâm phạm Đại Minh, cướp
bóc phá hoại như ở chỗ không người, nếu không trừng phạt thật nghiêm, chỉ e
người Mông Cổ sẽ càng ngày càng ngông cuồng kiêu ngạo.

Lý Đông Dương vội vàng can gián:

- Bệ hạ, dẫn quân viễn chinh nào phải chuyện tầm thường, binh mã lương thảo
đều phải chuẩn bị, khi chuẩn bị đủ xong thì Hỏa Sư đã ở xa ngoài ngàn dặm rồi.
Huống chi thần nghe nói tên Hỏa Sư này mặt đỏ như lửa, vóc người to lớn, kiêu
dũng thiện chiến, sức mạnh tuyệt luân, cho dù có đuổi kịp thì cũng chưa chắc
đã làm gì được hắn. Hơn nữa Hỏa Sư chính là con rể của Khả hãn Bắc Nguyên Mãn
Đô Cổ Lặc, hắn chỉ dẫn theo một cánh quân đơn lẻ ba ngàn người xâm nhập nước
ta, lại trang bị gọn nhẹ như thế, một khi ra khỏi cửa quan nhất định sẽ có đại
quân tiếp ứng. Nếu chúng ta chủ động xuất binh, e là cần có binh lực đông gấp
năm lần địch, nếu không sẽ khó mà làm nên chuyện gì.

- Chuyện này…

Vốn trong lòng Hoằng Trị rất ngưỡng mộ Thái tổ và Thành tổ với thành tích văn
trị võ công, nghe nói người Mông Cổ ngông nghênh như vậy, rất muốn xuất binh
đánh một trận. Nhưng ông ta trước giờ rất coi trọng ý kiến của triều thần,
huống chi giờ lại là hai trọng thần Lưu Kiện và Lý Đông Dương cùng tỏ ý phản
đối, Hoằng Trị không khỏi cảm thấy do dự, khát vọng muốn xuất binh cũng nguội
đi nhiều.

Chính vào lúc này, một viên hoạn quan bước vào bẩm báo:

- Hoàng thượng! Tạ đại học sỹ cầu kiến.

Hoằng Trị vô cùng mừng rỡ, vội bảo:

- Mau, mau triệu ông ta vào!

Tạ Thiên bước nhanh vào trong Ngự Thư phòng, vừa định báo chuyện Thái tử ham
chơi chợt phát hiện Lưu Kiện và Lý Đông Dương đều ở đây, ông bất giác ngẩn
người, lời đã lên đến miệng cũng đành nuốt xuống.

Ông và Lưu Kiện, Lý Đông Dương cùng làm quan trong triều, tuy giao tình không
tệ nhưng cũng không muốn ở trước mặt bọn họ mà kể chuyện kia ra, như thế chẳng
phải chứng tỏ bản thân bất tài, không dạy được học trò hay sao?

Chú thích:

1. Đề hồ là chỉ phật pháp tối cao, quán đỉnh là nghi thức rưới nước xuống đầu
trong Phật giáo. Câu này là để chỉ việc nghe được những lời cao minh và hiểu
ra rất nhiều điều.

2. Mỗi một loại thủ ấn là một tư thế riêng của hai bàn tay. Theo phật giáo,
việc kết ấn có thể đem đến những sức mạnh đặc thù cho ý niệm và thể xác.

3. Quán đỉnh có hai loại là ngoại thập lợi quán đỉnh và nội ngũ lực quán
đỉnh. Ngoại thập lợi quán đỉnh cần có những pháp khí sau: Ngũ tinh hoa, quán
miện, bảo bình, miện lưu, châu man, binh khí, tràng, tản cái, thủ ấn, ẩm thực.
Nội ngũ lực quán đỉnh cần có các điều kiện sau: Thính văn quán đỉnh, tu tập
quán đỉnh, thuyết pháp quán đỉnh, sự nghiệp quán đỉnh, nhị lợi năng thành kim
cương vương quảng đại phật ngữ quán đỉnh. Chu Hậu Chiếu nói những lời trên
nhằm trêu chọc Dương Lăng.


Ngược Về Thời Minh - Chương #61