Người đăng: ๖ۣۜSữa
Hàn Lâm cũng trố mắt ra nhìn, lão giật mình quan sát Dương Lăng. Quả thật mặt
mày của gã này càng nhìn càng giống thằng con rể bệnh tật liên tục của lão nên
ngập ngừng hỏi:
- Y... y đúng là con rể của ta à?
Dương lão thái gia trợn mắt, cười khẩy:
- Sao vậy? Hai người còn muốn cùng nhau lừa ta nữa à? Ta tuy già rồi nhưng
chưa có mù đâu nhé, tên nhóc Lăng Nhi này là do một tay ta chăm sóc từ bé đến
lớn, làm sao có thể nhìn lầm được?
- Hả? Ngài là .... cha vợ ư?
Dương Lăng liền giả vờ 'giật nảy mình', 'vui mừng ngạc nhiên' tiến lên chào
hỏi. Nếu y không làm nhiều trò như vậy thì sợ rằng ông bố vợ sẽ không chịu tin
lời giải thích về chuyện vừa nãy. Ai bảo khoảnh khắc y sắp chết thì bị Mã Liên
Nhi 'cưỡng hôn', lại còn bị ông bố vợ nhìn thấy chứ?
Dương lão gia tử vẫn chưa hết tức giận, đứng ở bên cạnh xem vở kịch nhận người
thân. Ông bố vợ tuy chưa đến mức lú lẫn nhưng bị Dương Lăng 'gài hàng', nên
lúc này nhìn thấy ông con rể quả thật đang vui sướng nhảy cẫng lên, mặt mày
hớn hở thì chỉ biết hỏi han tình hình gần đây của con gái mình.
Nhưng hai ông anh vợ thì lại không dễ bị lừa, sau khi nghe nói biết y là em rể
của mình, hai người đều tỏ vẻ hơi khó chịu. Về phần mình, Dương Lăng cũng thấy
hơi run khi nhìn vào nắm tay to bằng chiếc bát của họ. Thấy Dương lão thái gia
và vài ông lão vẫn còn lấn cấn về chuyện mình tự tiện bán sản nghiệp của tổ
tiên nên nhân cơ hội này, y bèn tìm cách thoát khỏi hai ông anh rể. Rồi Dương
Lăng chủ động tiếp cận với Dương lão thái gia:
- Đại bá, cháu biết ngài không vừa lòng với việc cháu bán đất. Tuy vậy, cháu
có câu này muốn hỏi đại bá, tổ tiên của họ Dương từ đâu tới đây, hay là vừa
mới đến nơi này đã có ngay đám đất đai ruộng vườn này?
Dương lão thái gia giật mình, tuy chưa biết y hỏi là có ý gì nhưng cũng trả
lời:
- Chúng ta là hậu duệ của người kế nghiệp Đại Tống, từ Sơn Tây chuyển tới
đây, tính ra thì cũng đã năm đời. Lúc đó, Thuận Đức công chuyển lên phía bắc,
chỉ mang theo vợ con tới Kê Minh mua mười mẫu ruộng núi. Nhưng bây giờ tộc
chúng ta đã hưng vượng, ruộng đất có hơn trăm mẫu, tất cả đều do tổ tông chúng
ta chắt chịu mà có. Chúng ta, phận là con cháu thì phải có trách nhiệm giữ gìn
không được thay đổi, sao lại có thể phá hoại như ngươi được?
Lúc Dương lão thái gia tới thăm Dương Lăng, lão cũng đã lải nhải về sự tích
chói lọi của tổ tiên. Nghe nói bọn họ là hậu duệ của Dương gia tướng ở Sơn
Tây, cũng thuộc dòng dõi của Long Hổ vệ thượng tướng quân Dương Hữu của triều
trước. Thời Hồng Vũ, có một vị tổ tiên tên là Dương Thuận Đức chuyển tới đất
này, hình thành nên họ Dương. Hồi đó khi Dương Lăng nghe xong nguồn gốc của
mình cũng giật mình kinh ngạc một hồi lâu.
Tuy nhiên, Dương gia tướng hưng thịnh phát đạt, con cháu đông đúc. Các triều
Bắc Hán, Bắc Chu, Tống, Nguyên, Minh đều có hậu duệ của Dương gia vào triều
làm quan. Mỗi triều đều có hậu duệ kiệt xuất làm đến các chức quan cao, hiển
quý không chỉ trăm năm. Do đó, nếu khiên cưỡng gán ghép như thế thì có cả đống
người mang họ Dương nhân đó mà dựa hơi Dương gia tướng, chính vì thế nên Dương
Lăng mới nửa tin nửa ngờ.
Nghe Dương lão thái gia nói thế, Dương Lăng liền hân hoan trả lời:
- Chính thế, nghèo thì phải thay đổi. Lúc Thuận Đức công chuyển tới đây thì
không nhà không cửa, không tấc đất cắm dùi, chẳng phải nhờ xông pha mà có phần
gia nghiệp này sao? Đã khi nào người ôm khư khư lấy gia viên mà không thay đổi
cho thích ứng không? Chính vì điều này nên cháu đã tìm ra lối thoát, làm rạng
rỡ họ Dương đó. Bây giờ cháu được bổ nhiệm làm Dịch Thừa của Kê Minh, không
tốt hơn là ôm đống ruộng vườn làm nông dân sao?
Dương lão thái gia nghe nói Dương Lăng giờ đã làm quan, cười tít mắt sung
sướng, cơn tức giận liền tan biến ngay lập tức, còn xoay ra hỏi việc làm quan
của Dương Lăng. Theo đó, y liền đem việc mình làm sư gia, thêm mắm dặm muối
việc mình nhậm chức Dịch thừa, tuần tự kể ra một lượt. Dương lão thái gia còn
chưa kịp nói gì thì mấy ông già trong tộc đã khen ngợi không ngớt. Hiển nhiên,
một người làm quan cả họ được thơm lây.
Dương Lăng lòe xong mấy lão già ngang bướng, vừa quay đầu lại thì thấy hai ông
anh vợ vẫn đang nhìn mình trừng trừng, thầm kêu khổ. Y chợt nhận ra hai ông
anh vợ này không hề chất phác như vẻ bên ngoài, mà ngược lại từ ánh mắt có thể
thấy họ rất lanh trí.
Thấy Dương Lăng đã nói chuyện xong với những người trong họ, Hàn Võ tươi cười
đi tới, vỗ vai Dương Lăng, thân thiết nói:
- Em rể giỏi thật đấy, mới lên huyện được hơn một tháng mà đã làm quan rồi.
Em gái của ta tuổi còn nhỏ, nếu làm gì không đúng quy củ ở nơi ấy thì mong em
rể khoan dung nhiều hơn nữa.
Dương Lăng mỉm cười, khổ sở nói:
- Nhị ca sao lại nói thế, Ấu Nương đối với đệ rất tốt, chúng em là vợ chồng
cùng chung hoạn nạn, đệ và Ấu Nương rất là ... rất là đằm thắm.
Hàn Võ vui vẻ nói:
- Thế thì tốt, thế thì tốt, em rể là người đọc sách, hiểu biết nhiều, chắc
cũng rành đạo lý phải quý trọng vợ từ thuở hàn vi, quả thật ta đã quá lo lắng
rồi.
Dương Lăng trả lời với vẻ mặt nhăn nhó:
- Phải, phải, nhị ca cứ yên tâm đi.
Vừa rồi bị ông anh vợ vỗ một cái, không hiểu sao khớp hai vai của Dương Lăng
bị sái, bây giờ mềm oặt không thể động đậy. Y ủ ê mặt mày ngước mắt nhìn lại,
thấy Hàn Mãn Thương đang ngồi bên cạnh nồi sắt đang cười khúc khích, làm mặt
quỷ với y. Ba anh em đều ghét một người, cặp mắt đen láy đầy vẻ lanh lợi kia
không hề hiền lành như vẻ bên ngoài.
Dương Lăng giận thầm:
- Anh vợ thì "chơi khó" mình, em vợ thì mình không chấp. Ấu Nương còn biết
đọc biết viết, hai ông anh vợ này sao có thể là kẻ quê mùa không biết chữ
nghĩa chứ? Chỉ sợ chút mánh khóe này của mình chỉ có thể gạt được ông bố vợ
hiền lành chất phác thôi.
Hàn Uy vốn đĩnh đạc, thấy Dương Lăng đang khó xử liền bước tới bắt chuyện với
y:
- Em rể, ta và nhị đệ đều rất yêu thương cô em gái nhỏ. Em rể là người đọc
sách, thông tình đạt lí, tất nhiên sẽ không bạc đãi Ấu Nương. Nhị đệ tuy tính
tình cương trực, nhưng thực ra lại là người có tấm lòng rất tốt, đệ đừng nên
trách y.
Y tươi cười vỗ lên vai Dương Lăng:
- Đi nào, chúng ta đi ăn chút gì đó, nếu em gái biết ta để tướng công của nó
đói thì nó sẽ nổi giận với ta mất, ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Y mượn động tác lại gần, lặng lẽ huých vào tay trái Dương Lăng, tay phải giữ
lấy bả vai ông em rể, tiếng khớp xương khẽ kêu "khục khục", lập tức phục hồi
lại nguyên trạng hai khớp vai bị sái.
Dương Lăng cảm thấy bất lực, thầm nghĩ xem ra mình cũng cần phải nhanh chóng
thúc đẩy quá trình học "Phong ma côn pháp" thôi. Nếu không thì mình làm thịt
cá cho mấy người này làm dao thớt, cuộc sống của mình sau này sẽ không dễ chịu
tí nào đâu.
Buổi chiều tà, khi vừa vượt qua ngọn núi cuối cùng ở phía trước, cổ thành Kê
Minh bỗng hiện ra trong tầm mắt. Vừa leo qua núi, mọi người đều sững sờ, kinh
hoàng. Lúc này ánh hoàng hôn đỏ như máu, từng đụn khói thuốc súng lập lờ bốc
lên từ cánh đồng tuyết, pha lẫn mùi máu tanh nồng nặc. Trên mặt tuyết, hàng
trăm xác người đang nằm ngổn ngang, giống như bị đàn trâu chạy qua giày xéo.
Mỗi ngọn giáo đều xuyên qua một thi thể, lẻ loi vươn cao trong làn gió. Trên
xác rất nhiều quân Minh hoặc quân Thát đều vương những ngọn cỏ khô, tuyết
nhuộm chiến bào.
Vài con chiến mã vô chủ mang theo vết thương trên mình đang chậm chạp bước đi
trên cánh đồng tuyết, thỉnh thoảng hí lên những tiếng thảm thương khiến cho
khung cảnh đầy xác người càng toát lên vẻ thê lương.
Từ tình cảnh này có thể thấy, một ngày một đêm đó, quân Minh và quân Thát ở
trước trạm Kê Minh giằng co chém giết không biết bao nhiêu hiệp. Không rõ tình
hình hiện tại ra sao, quân Thát đã lùi chưa hay vẫn còn đánh chiếm Kê Minh?
Lòng Dương Lăng trầm xuống, nếu như trạm Kê Minh đã bị Thát tử chiếm rồi, vậy
thì Ấu Nương....
Nghĩ tới điều này,trong lòng y cực kì trống rỗng, hồn bay phách lạc, muốn lao
nhanh xuống núi. Thấy vậy, Hàn Lâm liền giữ y lại, quát lên:
-Chớ nên lỗ mãng, phải nhìn cho rõ đã!
Hàn Uy đứng ở nơi cao, rẽ đám cỏ lạnh, nheo mắt nhìn một lát, hưng phấn kêu
lên:
- Là cờ của nhà Minh, trạm Kê Minh vẫn nằm trong tay quân Minh.
Hơn trăm nạn dân nghe vậy, vẻ mặt đang lo lắng trở nên rạng rỡ phấn khởi.
Không cần kêu gọi, cả đoàn người liền ráng sức băng qua chiến trường đẫm máu
đáng sợ này, nhanh chân chạy về phía Kê Minh. Dương Lăng biết mình suốt một
ngày một đêm không trở về, không biết Ấu Nương sốt ruột đến nhường nào. Lúc ở
trên núi y biết có vội cũng chẳng có tác dụng gì nên còn giữ được bình tĩnh,
nhưng lúc này đây thấy Kê Minh đã ở trước mắt, trong lòng kích động, y càng
chạy càng nhanh hơn.
Nhưng đôi giày của y lại không thích hợp để đi đường núi, vừa mới chạy đã mệt
lử, khiến cho y loạng choạng ngã mấy lần liền. Mấy anh em Hàn Uy phải chăm sóc
cho các cụ cao tuổi nên không rảnh tới giúp y. Mã Liên Nhi thấy thương, tuy
cũng muốn tới đỡ y, nhưng người nhà họ Hàn, họ Dương gia ở đây, nàng là người
dưng sao có thể đỡ một người đàn ông, nên chỉ đành coi như không thấy.
Hàn Lâm thấy vậy thầm lắc đầu, biết rằng xương cốt thân thể con rể vẫn còn yếu
đuối quá. Mà y là tú tài, chắc là không thèm để ý tới cái phương pháp rèn
luyện thân thể bằng cách múa thương xách đao của mình đâu. Lão mò mẫm móc từ
trong người ra một cái bao bố, bên trong đều là những thứ lão kiếm được trong
lúc đi săn, bao gồm cẩu kỷ (vị thuốc đông y), nhung hươu, đuôi hổ, xương hổ...
Ừm... trong lòng lão thầm tính toán chờ đến khi vào thành rồi sẽ ủ rượu hầm
canh cho con rể uống để bồi dưỡng thân thể mới được
Càng tới gần cổ thành, từ nam chí bắc, tử thi và máu trên mặt đất càng nhiều.
Cổ thành Kê Minh được xây bằng gạch xanh, cô độc đứng sừng sững dưới bóng núi
nhập nhoạng. Có thể thấy rõ cổng thành dù đã sụp một góc nhưng vẫn vươn lên
trời cao, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Trên tường thành thấp thoáng
bóng người đang qua lại.
Đoàn người càng dìu nhau tới gần, số người trên tường thành cũng nhiều hơn.
Ánh chiều tà rọi xuống tháp canh, làm cho đao thương và những bó tên trong tay
bọn họ lấp lánh bén ngọt. Dương Lăng sợ quan binh trên tháp canh tưởng nhầm
mình là Thát Tử mà bắn tên bừa, do vậy, y liền chặn bước chân của nạn dân, một
mình đi lên phía trước, vừa đi vừa hét to về phía trên thành:
- Ta là Dịch thừa Kê Minh Dương Lăng. Đằng sau là người dân ở thôn trấn phụ
cận, vị đại nhân nào hiện đang trấn giữ tháp canh, mời ra gặp mặt.
Y còn đang do dự nhìn đám người trên tháp canh (tường thành), thì bỗng một
bóng người quen thuộc lọt vào trong tầm mắt. Là Ấu Nương, nàng đứng trên tháp
canh cao cao. Bóng tà dương chiếu xuống cổ thành, cũng chiếu xuống người nàng,
khiến cho thân thể nàng như được phủ một lớp viền màu vàng.
Dương Lăng ngửa mặt nhìn nàng, thấy ánh mắt vui mừng khôn xiết của nàng tỏa
sáng như ánh mặt trời. Bốn mắt nhìn nhau, sóng lòng dâng trào. Trên tháp canh,
Giang Bân cất cao giọng ồ ồ:
- Đúng là Dương Dịch thừa rồi, mau mở cổng thành! Mau mở cổng thành!
Hàn Ấu Nương ngẩn ngơ nhìn Dương Lăng, khuôn mặt thùy mị hiếm có, không hề
nghe thấy gì chung quanh.