Gia Cảnh Nghèo Khó


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Nàng mặc một bộ tang phục bằng vải bố thô, đầu buộc một dải lụa trắng, khuôn
mặt trái xoan trông hết sức thanh tú. Nàng đang rụt rè nhìn y, đôi mắt đỏ hoe,
bờ mi ươn ướt, chiếc mũi nhỏ lạnh cóng đến ửng hồng.

Trịnh Thiếu Bằng ngẩn ngơ nhìn nàng: “Dương Hàn Thị đây sao? Sao nhỏ quá vậy?
Chắc mới chỉ lớp bảy, lớp tám thì phải?”

Mặc dầu đã có khá nhiều kinh nghiệm với việc mượn xác sống lại và nhanh chóng
hòa nhập với cuộc sống mới, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy người vợ của “thân phận
mới” lại “trẻ” đến như vậy, y vẫn cảm thấy rất lạ lùng.

Thân thể y cực kỳ yếu ớt, gắng sức quỳ (1) được một lát thì lại bắt đầu lảo
đảo muốn ngã. Trước khi xây xẩm, y gượng cười nói với nàng:

- Đừng sợ! Ta vẫn chưa chết.

(1):Nguyên văn là 跪坐 (quỵ tọa) ngồi quỳ, tức quỳ theo kiểu người Nhật, mông
chạm chân; khác với quỳ nghiêm trang khi lễ Phật.

Hàn Ấu Nương đôi mắt xoe tròn, chằm chằm nhìn y không chớp, lệ từ từ ngấn lên
mắt. Một lúc sau, đột nhiên nàng òa khóc.

Tiếng khóc khiến Trịnh Thiếu Bằng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ dưới
sống lưng lên đến tận gáy; phải chịu biết bao đau khổ lẫn uất ức lắm người ta
mới có thể khóc đến xé lòng xé dạ như vậy.

Hàn Ấu Nương khóc nức nở, hay tay bíu chặt cỗ quan tài gỗ, chỉ sợ một khi
buông tay thì sẽ lả người xuống đất. Lúc bình thường nàng không than thân
trách phận, chỉ hết lòng chiếu cố y cho tròn đạo phu thê mà thôi. Vừa mới cưới
xong, thậm chí hai người còn chưa nói được với nhau mấy câu, giữa hai người
cũng chưa thể nói là đã có tình cảm sâu đậm gì. Nhưng bây giờ nàng chợt hiểu y
quan trọng và có ý nghĩa đến dường nào đối với nàng. Dù cho chỉ còn một chút
khí lực, y vẫn là người đàn ông của mình, có y thì nhà này mới được xem như là
còn, mới được xem như là có trụ cột.

Trịnh Thiếu Bằng nghe nàng khóc mà thấy xót xa trong lòng. Vừa định an ủi
nàng, nói mấy câu đại loại như “lần đầu gặp mặt xin hãy chiếu cố một chút”
giống như mấy lời thoại trong phim, tiếc là thân thể không thể đáp ứng “kỳ
vọng” của y, miệng y há ra như cá mắc câu, chả nói được tiếng nào. Chẳng những
vậy mà hai mắt y còn trợn trắng lên, lại ngất xỉu trở lại.

Linh đường lại lần nữa trở nên hỗn loạn. Lúc này Hàn Ấu Nương đã tỉnh táo, vừa
khóc vừa gọi vừa lôi y ra khỏi quan tài. Dương lão thái gia đã từng nghe qua
một số chuyện về người chết giả sống lại, thế nên lão cũng không quá kinh ngạc
trước sự việc này. Thấy Dương Lăng sống lại, mặc dù trong lòng lão có chút xấu
hổ, nhưng phần cao hứng lại nhiều hơn.

Dù sao Dương Lăng cũng là nhân vật duy nhất có công danh ở thôn Kê Minh Dịch
này. Trong tộc có người như vậy cũng là một niềm vinh hiển, nói gì thì nói đó
cũng là huyết mạch nhà họ Dương của lão.

Lúc trước bị con trai thuyết phục, lão chạy đến đây tranh đoạt tài sản dĩ
nhiên là vì tính toán cho con mình, nhưng có đến phân nửa cũng do lão lo rằng
tiểu quả phụ này sẽ không thủ tiết nổi, mấy năm nữa sẽ mang điền sản của nhà
họ Dương đi cải giá. Hiện giờ người cháu họ đã sống lại, những lo lắng đó đã
không còn, cho nên lão cũng rút lại toan tính kia.

Lão xấu hổ kêu người khiêng giúp đứa cháu của mình đặt lên giường, rồi lại kêu
người mời đại phu, bận rộn lo liệu một hồi lâu mới để đám con cháu dìu mình
về.

oOo

Hai bát cháo ngô, một đĩa dưa muối trộn, đó là bữa ăn đầu tiên mà “cửu thế đại
thiện nhân” Trịnh Thiếu Bằng sau khi chuyển thế thành Dương Lăng dùng cùng với
người vợ trẻ. Một ngọn đèn dầu lay lắt chập chờn trên giá bếp, mùi vị thức ăn
phả nhẹ khắp phòng.

Tám lần trước, nếu không chuyển thế vào dòng dõi giàu có thì cũng là một kẻ
quyền cao chức trọng. Bây giờ bỗng dưng phải ăn loại thức ăn như vầy, cho nên
mặc dù bụng sôi ùng ục, nhưng Trịnh Thiếu Bằng, thân phận hiện nay là tú tài
Dương Lăng của Tuyên phủ, năm Hoằng Trị thứ mười bảy triều Minh, cũng chỉ miễn
cưỡng ăn lưng lưng bụng là đã không thể nuốt trôi thêm được nữa.

Hàn Ấu Nương lại ăn rất ngon miệng. Cơm canh đạm bạc dẫu có kham khổ, nhưng
thấy trượng phu không những đã sống lại mà còn có thể tự mình ăn uống, trong
lòng nàng chỉ có cảm giác mãn nguyện và vui sướng.

Nhìn căn nhà bốn vách trống trơn, Dương Lăng không khỏi âm thầm thở dài một
hơi. Trông thấy Hàn Ấu Nương căn bản chỉ là một cô bé đang bê bát cháo ngô húp
sạch sành sanh một cách ngon lành, lại còn dùng lưỡi liếm sạch mép bát, trong
lòng y không khỏi xót xa: “Xem ra mấy tên phán quan, quỷ sứ chết tiệt đã chơi
mình rồi. Sớm biết như vậy chi bằng lúc đầu hưởng thụ cho sướng cuộc sống làm
tỷ phú cho rồi, tuy rằng tuổi có cao một chút… Giờ biết phải làm sao đây?
Chẳng lẽ thật sự đi làm Cửu thiên tuế (2)? Nếu thế chi bằng cứ như vậy sống
cho qua hai năm, ít ra… cô vợ trẻ này mặc dù hơi nhỏ tuổi một chút nhưng cũng
rất ưa nhìn.”

(2) Nguyên văn “nhất vạn tuế giảm khứ nhất thiên tuế”: mười ngàn tuổi trừ đi
một ngàn tuổi còn chín ngàn tuổi (Cửu thiên tuế), ý nói đi làm hoạn quan Ngụy
Trung Hiền.

Trong lòng còn đang suy tính, nhìn thấy Hàn Ấu Nương đã đặt bát xuống, y bèn
đẩy nửa bát cháo ngô thừa của mình qua, nhẹ giọng bảo:

- Vẫn chưa ăn no sao? Đây, húp luôn phần này đi!

Lúc này Hàn Ấu Nương mới có can đảm liếc nhìn y. Bộ dạng của y trông vẫn còn
hết sức tiều tụy, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt cũng đã có
thần hơn. Thấy ánh mắt của y đang chăm chú nhìn mình một cách dịu dàng, nàng
không khỏi cảm thấy có chút ấm áp. Ấu Nương khẽ cụp mắt, lí nhí:

- Tướng công, chàng mới vừa khỏi bệnh, nên ăn nhiều một chút mới phải.

Dương Lăng suy nghĩ một hồi, mới sực nhớ ra mình nên gọi cô ấy là nương tử, có
điều kiểu xưng hô cổ xưa này y thật sự rất không quen. Cũng may là từ lúc đổ
bệnh, Dương Lăng lúc nào cũng mê mê man man, thậm chí chẳng buồn mở mắt, cũng
chưa từng mở miệng gọi một tiếng nương tử, nên y bèn gọi tên tục của nàng:

- Ấu Nương, thân thể ta vừa mới khỏe lại nên không ăn được nhiều. Nếu nàng
không ăn thì sẽ rất lãng phí đó.

Hàn Ấu Nương nghĩ ngợi một lúc rồi thẹn thùng cười với hắn, nhận lấy bát cháo,
đáp khẽ:

- Đa tạ tướng công!

Dương Lăng quan sát kỹ “cô vợ trẻ”. Cô gái này đã cởi bỏ bộ tang phục, thay
một bộ vải thô màu xanh. Khuôn mặt nàng trông vẫn còn non nớt. Có thể vì tập
võ quanh năm mà vóc người nàng đã phát dục, hơi có dáng vẻ của một đại cô
nương; dung mạo xinh đẹp, nước da ngăm ngăm, hàng lông mày đậm, chiếc mũi xinh
xắn thẳng tắp, cặp môi đầy đặn, đôi mắt to đen lay láy, trông mười phần khả
ái.

Phát giác trượng phu đang nhìn mình, Hàn Ấu Nương nghĩ rằng trong lúc ăn mình
có hành vi nào đó bất nhã, không khỏi có chút thẹn thùng khẽ cựa người. Từ khi
thành thân đến nay, đây mới là lần đầu tiên nàng và trượng phu cùng ngồi ăn
với nhau. Tuy đã là phu thê hơn nửa năm, nhưng nàng lại không hề có chút ấn
tượng gì về trượng phu mình. Ngoại trừ biết được tên của y, biết y là tú tài
trẻ tuổi nhất Tuyên phủ, là nam nhân duy nhất có công danh ở thôn Kê Minh Dịch
này ra, nàng chẳng mảy may biết được tí gì khác.

Chính giữa căn nhà là phòng ăn, vừa bước vào cửa sẽ đụng bếp, bước vào phía
bên phải là phòng ngủ, trong đó vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc bắc. Bên trái
vốn là chỗ ở của phụ mẫu Dương Lăng, sau khi hai người mất đi, nó bị bỏ trống
làm kho chứa một số đồ lặt vặt.

Phòng ăn cũng là phòng khách, đồng thời cũng là chỗ đặt linh đường của Dương
Lăng. Hàn Ấu Nương vì sợ thân thể bệnh tật của y quá yếu, cho nên kiên trì
không để cho y động tay động chân. Nàng dìu y đến ngồi ở đầu giường đất (3),
sau đó tự mình đem các bức liễn, giấy vàng mã các loại do người ta phúng điếu
chất vào sau cửa, tháo dỡ linh đường. Ấy vậy mà cũng đã bận rộn đến đầm đìa mồ
hôi cả người.

(3) Một loại giường của người phương bắc Trung Quốc dùng để chống lạnh, dùng
gạch bình thường hoặc gạch sống (gạch phơi nắng không nung) xây nên, phía trên
trải chiếu, phía dưới có lổ hổng nối liền với ống khói, có thể nhóm lửa để
sưởi ấm. Còn được gọi là giường lò.

Nhìn Hàn Ấu Nương tháo vát thu dọn nhà cửa, Dương Lăng không khỏi thầm thở
dài. Thiên hạ đều nói con gái thời hiện đại tiếp xúc nhiều, ăn uống tốt này nọ
cho nên trưởng thành sớm. Trưởng thành sớm cái quái gì chứ? Cái “trưởng thành
sớm” đó chẳng qua là về cơ thể và dục vọng của bọn chúng. Hãy nhìn Hàn Ấu
Nương mà xem, đó mới là trưởng thành về tâm trí.

Một người con gái mười lăm tuổi vừa bước vào nhà chồng đã phải săn sóc cho một
bệnh nhân nằm liệt giường, nhà thì nghèo rớt mùng tơi như vậy, thật sự là đã
làm khó cô ấy, cũng không biết làm sao cô ấy có thể cam chịu được hơn nửa năm
nay. Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp và lanh lợi của nàng, bất giác tim Dương Lăng
đập nhanh hơn. Dáng vẻ thanh khiết thuần phác của cô gái này khiến cho trong
lòng y phát sinh một thứ tình cảm thương xót và yêu quý. Ngẫm lại bản thân
nhiều lắm chỉ sống thêm được hai năm, y thật không nỡ lòng làm hại người ta.

Dọn dẹp xong xuôi, Hàn Ấu Nương quay đầu lại, thấy y vẫn đang ngồi trên chiếc
giường đất quan sát mình, mặt nàng không khỏi nóng lên. Nửa năm nay, ngày ngày
nàng chỉ mong sao trượng phu sẽ tỉnh lại. Hôm nay y đã thật sự tỉnh lại, nàng
lại cảm thấy cả người lúng túng khi bị y nhìn ngắm như vậy.

Nàng có chút ngượng ngùng, bẽn lẽn bước vào phòng khêu ngọn đèn dầu tỏ hơn một
chút. Thấy ánh mắt y vẫn còn dõi theo mình, khuôn mặt nàng không khỏi nóng
bừng, nhưng lại không biết nên nói thế nào với y.

Sau một hồi lóng ngóng trong phòng, nàng đỏ mặt tiến đến gần, kéo tấm chăn
mỏng đắp lên đùi y, lắp bắp:

- Tướng công, chàng mới vừa hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Thiếp…
Thiếp sang nhà Lý đại nương ở kế bên một chuyến, lát nữa sẽ quay về.

Nói xong nàng liền chạy ào ra khỏi nhà.

Dương Lăng khẽ cười, trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp. Y không rõ mình vốn
mắc phải bệnh gì, song từ lúc mượn xác đến giờ, ngoại trừ vì nằm lâu ở trên
giường, cộng thêm không đủ dinh dưỡng khiến cho tứ chi vô lực, hơi thở phập
phù không ổn định ra thì không có trở ngại gì khác.

Thấy Hàn Ấu Nương đã chạy ra ngoài, y liền dỡ mền bước xuống giường, nhân cơ
hội bắt đầu làm quen với hoàn cảnh một chút. Mới vừa nhìn quanh, lòng y đã cảm
thấy khá là chán nản, khắp nhà đều trống trơn, đúng là “nhà không vách trống”,
thật là thảm thương.

Bước vào phòng đối diện, từ miệng của Hàn Ấu Nương y đã biết căn phòng này
trước đây là phòng của song thân Dương Lăng, hiện giờ bỏ trống để cất một số
đồ lặt vặt. Y bước đến cạnh cửa, mở bao lương thực ra, bên trong chỉ còn chưa
đầy một bát ngô vụn.

“Thảo nào buổi tối cô ấy chỉ nấu có hai bát cháo, húp nửa bát cháo thừa của
mình mà vẫn thấy ngon miệng đến như vậy! Cũng không biết đã bao nhiêu ngày
chưa có được một bữa cơm no rồi.” Dương Lăng chợt cảm thấy sống mũi cay cay.

“Với gia cảnh như vậy, chỉ tồn tại thôi e cũng đã là một vấn đề, làm sao có
thể qua nổi trời đông giá rét như vậy chứ? Mình nói là ăn no nằm chờ chết chứ
có nói là muốn chết đói đâu!” Y lôi mấy tên tiểu quỷ cùng phán quan ra thầm
chửi từng tên một.

Căn nhà không lớn, trong nhà lại không có thứ gì, chỉ dạo vài vòng là đã xem
hết. Y đẩy cửa bước ra bên ngoài. Sơn thôn về đêm tối mù, những ngọn đèn dầu
nhỏ ở các nhà không chiếu được bao xa, căn bản không giống như nông thôn ngày
nay khắp nơi đều sáng rực. Ngước nhìn vầng trăng lưỡi liềm bị áng mây đen che
khuất trên bầu trời, y chỉ cảm thấy lạnh đến buốt xương. Bốn bề tĩnh mịch,
cũng không biết Hàn Ấu Nương đã đi đâu. Đang muốn quay vào trong nhà, đột
nhiên y nghe thấy một tiếng “két” gần đó, sau đó có tiếng chó ăng ẳng vang
lên.

Lắng tai, y chỉ nghe thấy tiếng của một phụ nữ lớn tuổi cách đó không xa:

- Ấu Nương à, trời tối đó, con đi đường hãy chú ý một chút nhé!

Sau đó là giọng nói trong trẻo của Ấu Nương cất lên:

- Dạ, cảm ơn Lý đại nương! Số lương thực này chờ sang năm trong nhà con có
thu hoạch nhất định sẽ trả lại cho người.

Dương Lăng lặng lẽ bước đến bên cạnh bức tường thấp. Bên dưới bức tường có một
đống tuyết được vun lại. Y vịn tường nhìn qua, chỉ thấy một bà lão tóc bạc phơ
một tay đưa cao đèn dầu, một tay vịn hờ cánh cửa. Hẳn là Ấu Nương đã đi ra
khỏi cổng sân.

Chỉ thấy bà lão lắc đầu thở dài một tiếng, lúc bà đóng cửa còn nghe được tiếng
một ông lão ở trong nhà:

- Bà bạn già à, thu rồi bọn Thát Tử kéo qua, nhà mình cũng chẳng còn bao
nhiêu lương thực dư thừa nữa đâu!

Bà lão vừa đóng cửa vừa khẽ lẩm bẩm:

- Chà! Tôi biết, nhưng mà đứa nhỏ Ấu Nương này thật đáng thương, có thể giúp
được thì cứ giúp đi! Hơn nữa thằng nhỏ Lăng nhi đó cũng có công danh, gặp đại
nạn không chết tất sẽ có hậu phúc, tương lai…

Cánh cửa đóng lại, tiếng nói chuyện cũng theo đó tắt đi. Dương Lăng nghe cổng
sân nhà mình kẹt khẽ, một bóng người nhỏ nhắn bước vào, y bất giác bước tới
phía trước vài bước để nghênh đón.

Nhìn thấy trong sân có một bóng người đang bước tới, Hàn Ấu Nương không khỏi
hốt hoảng, cho rằng cái tên vô lại Dương Tuyền kia lại đến nhà trêu ghẹo. Một
tay nàng giơ nửa bao lương thực lên, tay kia thuận thế lôi một khúc cây từ sau
cánh cổng ra, trầm giọng quát:

- Cút ra ngoài cho ta! Bằng không… bằng không ta sẽ kêu trượng phu ta đó!


Ngược Về Thời Minh - Chương #4