Đêm Dài Đằng Đẵng


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Dương Lăng ôm Mã Liên Nhi nhảy xuống sườn núi phủ đầy tuyết. Tuyết đọng ở bên
này ít bị ánh nắng mặt trời chiếu phải nên mặt ngoài đã đông cứng thành lớp
băng trong suốt. Hai người nương theo lực quán tính bắt đầu trượt xuống sườn
dốc đứng. Mã Liên Nhi theo bản năng hét lên một tiếng chói tai, ôm chặt lấy cổ
Dương Lăng.

Tiếng gió không ngừng vang vun vút bên tai do hai người đang trượt xuống rất
nhanh. Vốn Mã Liên Nhi không sợ chết nhưng ở trong cảnh hung hiểm này nàng lại
sợ đến hồn phi phách tán, áp sát cả thân hình vào người Dương Lăng, nhắm
nghiền hai mắt.

Dương Lăng đã từng chơi trượt cát nên y ước đoán chỉ cần tốt số không bị va
quệt vào cọc gỗ, gốc cây thì sẽ còn cơ hội sống sót. Y ôm chặt Mã Liên Nhi,
căng thẳng nhìn chăm chăm vào sườn núi phía dưới. Ở bên này không có cây gỗ
lớn, những bụi cây thấp nhỏ bị tuyết đọng che phủ và những đám cỏ dại đã cào
rách áo của y nhưng không làm tổn thương đến da thịt.

Mắt thấy sắp tới chân núi, với độ dốc như thế và tốc độ lao xuống như hiện
tại, bọn họ sẽ bị đập thẳng xuống mặt tuyết như một viên đạn. Dương Lăng đột
ngột ngửa mặt lên trên, ngả người ra phía sau chuyển từ ngồi thành nằm, đồng
thời cố sức giữ đầu cách mặt tuyết một chút để tránh va vào đá và chạc cây.

Bị bất ngờ, Mã Liên Nhi chúi người về phía trước, môi bập vào miệng Dương
Lăng, tạo thành một nụ hôn môi rất chi là không lãng mạn. Cả hai cùng rên lên
một tiếng, trong miệng ứa ra vị tanh mằn mặn.

Mã Liên Nhi trợn tròn cặp mắt, cô nàng còn chưa kịp nói gì thì “phịch” một
tiếng, tuyết văng tung toé, thân thể của Dương Lăng nện mạnh xuống mặt đất,
tiếp tục trượt đi. Chân phải Dương Lăng bỗng đạp phải một gốc cây nhỏ, ngay
cùng lúc ấy, chỉ nghe rắc một tiếng, thân thể của hai người liền chuyển hướng,
xoay ngang rồi lăn long lóc.

Lăn vòng vòng một hồi mới dừng lại được. Hoàn hồn, Dương Lăng đưa mắt dáo dác
nhìn quanh, thấy mình đã lọt vào trong một khu rừng, chếch về phía sau khoảng
hơn chục mét là gốc cây bị y đạp gãy khi nãy, hai mét trước mặt chính là một
khối đá to phủ một lớp tuyết dày.

Mã Liên Nhi cũng đã bớt căng thẳng, lúc này nàng mới phát giác mình đang nằm
trong lòng Dương Lăng với một tư thế hết sức ám muội. Khuôn mặt thanh tú
thoáng đỏ bừng, nàng ra sức nện mạnh lên ngực Dương Lăng một quyền. Dương Lăng
đang vui mừng vì "thân thể mềm mại" vốn luôn yếu ớt của mình lần này bình an
không tổn thương gì, bị cô nàng nện cho một cú mới phát hiện là trên người
mình còn có một thân thể mềm mại khác đè lên, y giật nảy mình vội buông tay
ra, Mã Liên Nhi đỏ mặt bò dậy.

Dương Lăng dày mặt đứng dậy bước tới trước Mã Liên Nhi, ngẩng đầu nhìn lên
đỉnh núi hai người vừa trượt xuống. Lúc này tuyết rơi mờ mịt, trong rừng tầm
nhìn không quá trăm bước nên y không thấy rõ được tình hình trên đỉnh.

Tim Mã Liên Nhi đập thình thịch như ngựa chạy, nàng lén đưa mắt nhìn chiếc áo
dài của Dương Lăng đã rách bươm, để lộ chiếc quần vải bông màu xanh bên trong,
hai miếng bông vải trên mông cũng lộ cả ra, hình dạng cực kỳ thảm hại.

“Y thật dũng cảm! Một thư sinh yếu đuối thế mà dám nhảy từ trên đỉnh núi băng
dốc đứng thế này.” Nhớ tới lúc lăn xuống núi, y vẫn luôn ôm chặt lấy mình, để
mình nằm trên, làm đệm cho mình, Mã Liên Nhi thầm cảm thấy ngọt ngào, trong
mắt bất giác dấy lên một tia âu yếm.

Dương Lăng không hề hay biết mình giống như một công đực đang khoe đuôi, có
điều là đang nhìn từ phía sau. Y quay lại hào hứng nói với Mã Liên Nhi:

- Giặc Thát không dám nhảy xuống núi như vậy đâu! Chúng ta hãy vào rừng trốn
một lúc, tránh sự lùng sục của bọn chúng.

Nhìn cánh rừng bao la heo hút, trong rừng im ắng không vết chim bay, không dấu
chân người, Mã Liên Nhi hơi do dự:

- Sườn núi dốc như vậy, chắc bọn chúng sẽ không dám xuống đâu. Nếu chúng ta
lạc trong rừng, sẽ bị mắt kẹt lại ở nơi này đó.

Dương Lăng thoáng chau mày, gượng gạo:

- Nếu chỉ một mình tôi, quân Thát chưa chắc sẽ đuổi theo. Nhưng có thêm cô
thì khó nói lắm, hay là cứ trốn đi đã.

Mã Liên Nhi bỗng nhướng mày:

- Huynh có ý gì vậy? Chẳng lẽ tôi là họa... Ư ừm... Vậy chúng ta trốn đi!

Nàng chợt đổi thái độ, ngượng ngập đồng ý.


Dương Lăng vốc một nắm tuyết cho vào miệng, ngậm tan từ từ, đến lúc nước không
còn lạnh nữa mới chậm rãi nuốt xuống, đồng thời cẩn thận ngó chung quanh. Mã
Liên Nhi cũng nhếch nhác không thể tả, mồ hôi nhễ nhại, thoa lệch tóc rối, vạt
váy cùng ống tay áo bị xé thành mấy mảnh rách bươm.

Tuyết đã ngừng rơi, trời bắt đầu chạng vạng tối, ngọn núi trống trơn vắng vẻ,
bốn bề mênh mông. Khung cảnh

đối với cặp ăn mày này tựa như trong chốn Dao Trì tiên cảnh vậy. Đá tảng, cây
tùng, mặt đất, hết thảy đều được tuyết che phủ, khoác lên mình một bộ áo trắng
tinh khôi...

Cảnh sắc rất đẹp, rất nguyên thủy, đủ khiến người ta lưu luyến khó quên, tinh
thần vui tươi thanh thản. Có điều, đó là nếu bọn họ không bị lạc đường, và sau
lưng không có một con sói bám theo.

Ban đầu hai người chỉ muốn trốn trong rừng một lúc, nhưng khi bọn họ đang
loạng choạng bước vào rừng rậm, một con sói đang kiếm mồi bỗng dưng xuất hiện
sau lưng bọn họ như ma quỷ. Phản ứng đầu tiên của hai người là chạy trốn, con
sói cứ thong thả lững thững theo sau, chờ đợi bọn họ cạn kiệt hết sức lực.

Mã Liên Nhi đã sinh sống trên thảo nguyên nhiều năm, nàng biết không thể cứ
tiếp tục chạy như vậy, bằng không sẽ dễ dàng trở thành món ăn trong miệng con
sói này. Nàng lượm một cành cây bị tuyết đè gãy ở trên nền đất đầy tuyết, đứng
lại đương đầu vói con sói đen to lớn đó.

Dương Lăng thấy nàng không chạy, cũng nhặt một cành cây lên, tham gia vào cuộc
chiến. Có lẽ người hiện đại ngay từ nhỏ đã nghe quá nhiều truyện đồng thoại về
những con sói xám to đùng, nhưng khi thật sự gặp loài động vật trông không
khác mấy so với "chó hoang" này, một người trưởng thành đang cầm cây gậy to sẽ
khó mà sinh ra cảm giác sợ hãi chúng.

Mã Liên Nhi biết rõ sự đáng sợ của loài sói, Dương Lăng thì không, mà không
biết thì không sợ. Dương "tú tài" hăm hở vung gậy lên, quát to một tiếng, nhắm
đầu sói nện mạnh một gậy. Tuy thể trạng y không được tốt, nhưng cú đánh dùng
toàn lực này cũng đủ sức đập vỡ sọ một người thân thể tráng kiện.

Cây gậy rắn chắc vừa phang trúng ngay đầu của con sói, Dương Lăng còn chưa kịp
cao hứng thì Mã Liên Nhĩ đã thét lớn:

- Cẩn thận!

Rồi nàng vung gậy quét ngang tới.

Bị trúng một gậy nặng nề của Dương Lăng, con sói to lớn lăn ra mặt đất kêu ăng
ẳng như chó, rồi trở mình bò dậy, hung tợn nhảy chồm lên lao về phía y.

Dương Lăng giật nẩy mình trước phản ứng mau lẹ của con sói, y đã thấy rõ những
chiếc nanh trắng hếu lởm chởm trong miệng nó. May thay chiếc gậy trong tay Mã
Liên Nhi mang theo tiếng gió rít cũng đã đánh đến, cây gậy quét mạnh trúng
chân sau của con sói. Nó rơi xuống đất tru lên thảm thiết rồi khập khà khập
khiễng lủi vào một lùm cây, nhưng vẫn hung hãn nhìn chằm chằm bọn họ không
rời.

Hai tay Mã Liên Nhi nắm chặt cây gậy, giải thích với Dương Lăng:

- Xương sọ của sói rất cứng, muốn đánh phải đánh vào chân và lưng của nó. Sói
là loài ”đầu đồng chân đất, đuôi sắt hông bùn”, cứ nhè vào đó mà đánh!

Con sói cũng nhận ra hai sinh vật này không phải là thứ dễ đối phó, nhưng lại
vẫn không chịu bỏ đi. Hai người đuổi theo, sói liền bỏ chạy, hai người quay
đi, sói lại bám theo. Cứ đánh đánh chạy chạy lòng vòng như vậy cho đến giờ,
con sói không biết đã đi đâu, còn hai người cũng đã lạc lối.

Bọn họ bây giờ đã mệt đến nửa bước cũng khó lê nổi. Bên trong quần áo ướt đẫm,
mồ hôi trong xiêm áo đã nhanh chóng đóng băng, cái lạnh khiến cả người bọn họ
co ro run rẩy. Lúc này đã là buổi hoàng hôn, nếu cứ như vậy qua đêm, hai người
không bị sói ăn thì cũng sẽ chết cóng. Thế là dưới sự hướng dẫn của Mã Liên
Nhi, Dương Lăng đã học được một chút kỹ năng sinh tồn nơi dã ngoại: đào tuyết
làm ổ.

Trong rừng tuyết đọng phủ lên không ít cây cổ thụ cao chọc trời, cổ thụ đổ
xuống, ở dưới liền hình thành mấy cái hố. Lòng hố tuy không rộng nhưng có khe
hở để có thể hít thở. Dương Lăng khoét rỗng cái hố bị tuyết lấp đầy, chất mấy
cành cây khô vào. Hai người cuộn người ngồi vào trong, vừa có thể chống rét,
vừa tránh được dã thú.

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, hai chân của Dương Lăng đã tê cóng. Không
biết tự lúc nào Mã Liên Nhi đã cuộn người sát vào Dương Lăng, đầu gục xuống
vai y mệt mỏi như muốn ngủ.

- Không được ngủ, chúng ta phải trò chuyện để tỉnh táo, nhất định phải cố
chịu đựng cho tới khi trời sáng!

Mí mắt Dương Lăng cũng sắp díp lại, y nhéo mình một cái, cố sức hét gọi Mã
Liên Nhi.

- Ôi..., Dương tú tài, Dương dịch thừa, Dương đại ca, huynh rủ lòng thương
một chút đi mà! Muội vừa mệt, vừa đói, vừa buồn ngủ. Cho muội dựa một chút,
dựa một chút, chỉ một chút xíu thôi, đến trời sáng... là được rồi.

Mã Liên Nhi yếu ớt rên rỉ đáp, giọng điệu thỏ thẻ chừng như như đang làm nũng.
Nếu đang ở trong khuê phòng ngan ngát hương trầm mà nghe được âm thanh nỉ non
như thế chắc chắn sẽ khiến cho người ta cảm thấy ướt át nóng bỏng đến thấu
xương, lòng không kìm nổi nghĩ bậy nghĩ bạ.

"Không được!" Tuy tự bản thân Dương Lăng chưa từng trải qua những chuyến sinh
tồn nơi dã ngoại bao giờ, nhưng lại xem quá nhiều câu chuyện trong báo và tạp
chí nói về việc người ta chết cóng vì lạnh lúc ngủ. Y muốn gọi Mã Liên Nhi
tỉnh dậy nhưng Mã Liên Nhi mệt đến độ không hề muốn cử động, cả thân thể mềm
mại không xương uể oải dựa vào người Dương Lăng, rõ là đang ương bướng không
chịu tỉnh dậy.

- Không được, ngồi dậy cho ta! Đợi đến lúc trời sáng thì cô cũng đã chết cóng
rồi, cả người đóng một lớp băng cứng đến nỗi ngay cả sói cũng gặm không nổi!
Ta không muốn kéo một bức tượng băng về đâu!

Dương Lăng nóng ruột, đưa tay vỗ vào mặt nàng.

Cảm thấy đôi môi hơi đau, Mã Liên Nhi mở mắt. Trong hố tối như bưng, nhưng hơi
thở của Dương Lăng đang không ngừng phả vào mặt nàng, thật ấm, đó là hơi ấm
duy nhất. Mã Liên Nhi càng buồn ngủ hơn, nàng lẩm bẩm:

- Nói... nói cái gì thế? Để muội... ngủ một chút đi mà!

- Không được ngủ!

Dương Lăng nóng ruột:

- Phấn chấn tinh thần lên đi, thân thể xương cốt của ta sợ sẽ không qua nổi
đêm nay đâu. Mỡ của phụ nữ dày hơn, chịu lạnh tốt hơn đàn ông, để ta cởi đồ
cho cô mặc. Không được ngủ, có thể sống được người nào thì sống người đó!

Đầu óc đang lơ mơ, nhất thời Mã Liên Nhi không tiêu hoá được lời của Dương
Lăng. Nàng tham lam rúc sát hơn vào người y, giọng mơ màng:

- Cái gì... Mỡ gì cơ?

- À, là lớp mỡ dưới da... Chà, có nói cô cũng chẳng hiểu, cứ coi nó như là
thịt mỡ là được.

- ...

Một lúc lâu sau, dưới hố tuyết trong bóng tối tĩnh mịch của núi rừng chợt vang
lên một giọng nữ cao vút:

- Thịt mỡ ư? Ta béo lắm sao?


Ngược Về Thời Minh - Chương #38