Lằn Ranh Sống Chết


Người đăng: ๖ۣۜSữa

“Chíu…!” Dây cung ngân lên, rít những tiếng ghê người, hơn trăm đốm sáng bắn
về phía trước. Lúc này đã còn không thấy rõ vẻ mặt của từng binh sĩ, cả đoàn
quân Minh đang như nước lũ phá đê hơi dừng lại một chút, phía trước đồng loạt
ngã xuống cả dãy. Nhưng đây đã là đợt tên cuối cùng mà bọn Thát tử có thể bắn
ra.

Quân Minh được thôi thúc bởi ý chí cầu sinh cực lớn, thế nên dù không ai đánh
trống trận hay phát lệnh xung phong, nhưng mọi người vẫn không có cách nào
dừng chân lại được. Bởi lẽ người trước chỉ hơi dừng lại một chút là lập tức bị
người phía sau đẩy phải tiếp tục chạy lên, hết lớp này đến lớp khác, tựa như
sóng biển lớp sau đè lớp trước.

Bọn giặc Thát chắn ở cửa sơn cốc giống như tảng đá ngầm trong cơn sóng lớn,
đao bén hung hãn cắt lên thân thể quân Minh, làn sóng đang tràn tới kia bắn
tung bọt nước, những bọt nước màu đỏ tươi.

Trên sườn núi, các cung thủ của giặc Thát đã không còn cách nào áp chế được
quân Minh, bởi vì lúc này người của hai phe đã chen lẫn vào nhau, mắc kẹt ở
cửa sơn cốc, đang liều chết đánh xáp lá cà. Bọn chúng chỉ còn cách quẳng cung
tên xuống, cầm lấy đao thương, từ chỗ nấp hai bên sườn núi xông xuống chém
giết giữa đám quân Minh.

Liền đó, dưới sự chỉ huy của các tướng tá, những binh sĩ vốn chỉ có thể chen
chúc phía sau bị động chịu đòn đã bắt đầu xông ngược lên trên sườn núi, thọc
sâu chém giết về phía sau, một chỗ hở được mở ra. Tựa như dãy domino bị ngã,
cả vòng vây hoàn mĩ liền mất đi tác dụng khiến giặc Thát chỉ đành lao xuống
chém giết.

Trên hai khoảnh đất bằng phẳng hình bán nguyệt của Hồ Lô cốc đồng thời diễn ra
cuộc chiến xáp lá cà. Mà nơi hai đường mòn sơn cốc chật hẹp thì người chen
người, người lấn người, ai ai cũng muốn cuồng chân chạy nhanh về phía lối ra,
nhưng đều bị dòng người cuốn lấy, lôi chầm chậm mà hung hãn về phía trước, gần
như chân không chạm đất.

Mùi máu tanh lan trong không khí lạnh lẽo, tuyết lớn vẫn tung bay. Tiếng kim
loại ma sát làm người ta cảm thấy ghê răng, tiếng kim loại đâm vào thịt khiến
người ta cảm thấy run rẩy, hai âm thanh ấy cứ thay nhau vang lên. Máu thịt
trong mưa tuyết tạo thành một bức tranh đẹp đến thê lương.

Phía sau người lúc nhúc, nhưng các binh sĩ có thể chiến đấu ở phía trước lại
không quá trăm người. Ở cả hai bên, người phía trước vừa tử thương thì lập tức
có người phía sau hăng hái xông lên thế chỗ. Nơi quân hai bên giao chiến dần
dần bị xác người và máu tươi chồng chất lên nhau thành một đường ranh giới.

Trong đám thi thể trên mặt đất liên tục có những binh sĩ ôm nhau vật lộn,
những người xông lên tiếp theo căn bản không có thời gian phân biệt địch ta,
cũng chẳng hở chút thời gian để giúp đỡ nên cứ thế đạp lên thân thể và máu
tươi của họ, và lúc ấy lớp quân địch mới cũng đã hùng hổ lao đến.

Khung cảnh tráng lệ của vạn quân quần nhau đã bắt đầu. Đây là một trận đánh
hỗn loạn thực sự, lính không thấy tướng, tướng không thấy lính. Mỗi người đều
nắm chặt binh khí trong tay, chăm chăm tìm kiếm một đôi mắt thù địch, để rồi
rống lớn xông lên.

Trước sau trái phải đều là đao thương kiếm kích, thỉnh thoảng còn có tên bắn
lén bay qua. Lúc này mạng người tuyệt đối bình đẳng, một tướng lĩnh chỉ huy
ngàn quân cũng có thể bị một tên lính quèn nhất đâm chết. Võ công kỹ xảo gì
cũng không dùng được, căn bản đến chỗ tránh né cũng chẳng có, chỉ là chặt chặt
chặt, giết giết giết! Sơn cốc lúc này như nồi nước đang sôi, thứ nước đỏ rực
màu máu, mà chỗ thoát duy nhất chính là cửa sơn cốc, vị trí mấy người bọn
Dương Lăng đang đứng.

Bộ hạ của Hất Lâm Đạt Đạt đều là những kẻ dũng mãnh giết người không chớp mắt,
nhưng sức ép tìm chỗ thoát của dòng “nước lũ” thật quá lớn, mạng chúng liên
tiếp bị đối phương lấy đi, mở cửa sơn cốc chỉ còn là vấn đề thời gian.

Những binh sĩ cầm khiên bảo vệ Diệp ngự sử và Lưu công công tay nắm đoản đao,
cố gắng hết sức vây quanh hai lão di động về phía cửa sơn cốc. Nhưng dòng
người chen chúc quá chật chội, Diệp ngự sử chỉ lảo đảo ngã xuống đất một cái
là lập tức bị vô số đôi chân đạp lên, của giặc Thát có, của những sĩ tốt mà
hắn vẫn xem là cấp thấp cũng có.

Không ai có thời gian nhìn xem đám thịt mình giẫm dưới chân là của một sĩ tốt
quèn hay là của một đại nhân cao quý. Đao thương đoạt mạng đang múa may trước
mắt, bản năng duy nhất còn lại là vung vũ khí để tìm đường sống.

Hai binh sĩ bảo vệ muốn nâng hắn dậy nhưng mới vừa cúi xuống liền bị làn sóng
người không thể kháng cự cuốn ngã và hàng loạt đôi chân giẫm lên. Điều này
khiến lòng dạ những binh sĩ khác trở nên cứng rắn hơn, không ai nhìn lại một
lần nào nữa. Cả dòng người bất luận địch ta đều bị một sức mạnh to lớn ép di
chuyển về phía cửa sơn cốc một cách không thể tự chủ.

Dương Lăng đã trở nên ngây ngốc. Trong loạn quân kiểu này, cá nhân dù thần
dũng đến đâu cũng chẳng ăn thua gì, huống chi thể lực y chẳng bằng một tên
lính quèn, phản ứng bản năng của y chỉ là chỗ nào ít người thì chen tới đó.
Trong bóng đao kiếm cùng tiếng thét gào chém giết không dứt thì trách nhiệm
duy nhất mà y còn nhớ là giữ chặt tay Mã Liên Nhi, nàng đã theo mình tới đây,
tuyệt đối không được bỏ trốn một mình.

Ai cũng đều muốn xông ra khỏi cửa sơn cốc, đó mới là đường sống. Nhưng Dương
Lăng cũng biết trong đám loạn quân này mình căn bản không có năng lực chạy tới
cửa sơn cốc, cho dù không bị giặc Thát giết chết thì thân thể gầy yếu của y
cũng sẽ bị người ta chen ngã thành một đống thịt vụn thôi.

Dương Lăng kéo Mã Liên Nhi đang đờ đẫn thoát khỏi dòng lũ đó, chạy lên sườn
núi. Phạm vi chém giết ngày càng mở rộng bởi sự phản công của quân Minh nên
hai người chỉ có nước chạy lên cao hơn.

Giặc Thát phát hiện trên sườn núi có hai người đang đứng, lập tức có kẻ vung
đao xông tới, hoàn toàn là phản ứng bản năng muốn tiêu diệt mọi sinh mạng đối
địch.

Nhìn thấy quần áo trang sức không giống mình, phản ứng bản năng của chúng
chính là chém giết. Hiện giờ người của hai bên đều trở thành những sinh vật
khát máu và điên cuồng nhất, đôi tròng mắt đỏ ngầu đã không còn chút lý trí
nào, chỉ chăm chăm tìm sinh mạng theo bản năng để mà hủy diệt đi.

Dương Lăng thầm kêu khổ, y bây giờ chỉ còn lại một loại bản năng, đó là chạy
trốn. Dòng người trong sơn cốc giống như một dòng sông đang chảy xiết, chen
chúc cuốn lẫn nhau, va đập vào nhau, với khí thế ấy, chỉ cần rơi vào trong là
sẽ lập tức bị xé thành mảnh vụn nên y chỉ có thể chạy lên chỗ cao hơn.

Dưới sự truy đuổi ráo riết của mấy tên giặc Thát đang kêu những tiếng ồ ồ như
dã thú, hai người cố hết sức chạy lên đỉnh núi. Lúc đầu là Dương Lăng kéo Mã
Liên Nhi đang sợ hãi kinh hoàng chạy, khi còn cách đỉnh núi hơn hai chục mét
thì Dương Lăng đã mệt phờ, bắt đầu được Mã Liên Nhi kéo chạy lên trên.

Thân thể đúng là thiếu luyện tập quá rồi, Dương Lăng cảm thấy tim đập thình
thịch, hai tai lùng bùng, cơ bắp trên đùi run rẩy, cảm giác đau đớn đến nghẹt
thở ấy khiến y gần như muốn buông bỏ việc chạy trốn, thà chịu bị Thát tử chặt
đầu còn hơn.

Thế nhưng Mã Liên Nhi rõ ràng không nghĩ thế, tuy cổ họng nàng đã phát ra
tiếng thở gấp hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài như tiên nữ của mình, nhưng
nàng đã thức tỉnh khỏi sự choáng váng do cảnh máu me, bắt đầu dùng hết sức kéo
Dương Lăng chạy trốn.

Nếu lúc này có người ngồi ở không gian khác nhìn bọn họ, nhất định sẽ cho rằng
đang coi phim chiếu chậm. Trong gió tuyết tung bay, phía trước một nam một nữ
chầm chậm cất bước, phía sau mấy kẻ như hung thần ác sát cầm đao rõ ràng chỉ
cần chạy mấy bước là có thể đuổi kịp, nhưng vẫn cứ chậm chạp bước đi, trợn
trừng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, cặm cụi đuổi theo.

Hai người cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi, Mã Liên Nhi vừa nhìn thấy tình hình
trước mắt thì không khỏi thầm giật mình sợ hãi, tia hy vọng chạy thoát cuối
cùng đã tan tành. Đỉnh núi chật hẹp, sường dốc gần bảy mươi độ, căn bản không
có đường nào để chạy. Tuyệt vọng buông tay Dương Lăng, nàng quay đầu nhìn bọn
giặc Thát đuổi riết không tha, rồi bỗng thò nhanh tay vào ngực rút ra cây trâm
vàng mà trước khi phi ngựa khỏi thành nàng đã cất vào ngực, đặt lên yết hầu.

Dương Lăng thở phì phò chỉ tay vào nàng, y thở gấp đến mức không thể nói nổi
thành lời. Mã Liên Nhi ngực phập phồng nhìn y, ánh mắt hết sức phức tạp. Liếc
sang thấy mấy tên giặc Thát đang cười hung tợn đã gần bò tới đỉnh núi, nàng
không nén nổi tiếng cười bi thương. Quay đầu nhìn Dương Lăng một cái thắm
thiết, rồi nhắm hai mắt lại, nàng nắm chặt cây trâm đâm mạnh vào yết hầu mình.

Cơ bắp toàn thân Dương Lăng đều run bần bật vì dùng sức quá độ. Đã mệt đến mức
không muốn cử động chút nào, nhưng thấy hành động của Mã Liên Nhi, y vẫn cố
hết sức lao lên đập cái “bốp” vào tay Mã Liên Nhi, năm ngón tay xước qua gò má
nàng.

Mã Liên Nhi bị mũi trâm vạch một vết xước trên cổ nhưng trâm vàng đã bay khỏi
tay, dấu năm ngón tay hằn rõ trên mặt. Nàng ngẩn ngơ đứng đó, kinh ngạc nhìn
Dương Lăng. Biết nàng sợ bị giặc Thát làm nhục nên mới muốn tự tận, nhưng lúc
này y đã vô cùng mệt mỏi, cũng không có thời gian để giải thích nữa rồi. Y
thất tha thất thểu nhào tới trước dốc, phía trước tuy không có đường, nhưng
muốn chạy trốn thì đó dường như là con đường duy nhất.

Quay lại tay không đánh nhau với mấy chiến binh Mông Cổ dũng mãnh kia ư? Khỏi
cần nghĩ cũng biết, bóng đao lướt qua là cái đầu xinh đẹp của y sẽ lập tức lìa
khỏi thân. Y đưa mắt xem xét vách núi gần như thẳng đứng khiến người ta chóng
mặt. Vừa gấp rút tính toán cơ hội sống, y vừa vẫy tay gọi Mã Liên Nhi, cất
giọng khàn khàn: “Qua… khục khục… Qua đây!”

Trong đám giặc Thát đuổi theo đã có hai tên đã leo lên sườn núi. Bọn chúng mới
vừa chém giết một hồi lâu trong sơn cốc, thể lực đã hao tổn rất nhiều, bây giờ
đuổi một hơi lên núi nên hai tên đều thở dốc như trâu. Thấy địa hình, bọn
chúng biết hai người phía trước không có đường chạy nữa nên cũng cảm thấy yên
tâm. Chúng chống đao xuống đất thở hồng hộc, giờ cũng cần phải khôi phục sức
lực để vung đao chém người.

Hai tên giặc Thát đưa ánh mắt hung ác đánh giá một nam một nữ trước mặt, vẻ
tàn bạo hung dữ trong mắt dần dần mất đi, bắt đầu thay bằng ánh mắt dâm tà.
Hai đôi mắt đầy dục vọng như muốn lột sạch quần áo của Mã Liên Nhi, sức lực đã
mất bắt đầu khôi phục lại rất nhanh vì bản năng của giống đực.

Lúc cha Mã Liên Nhi làm công tác thu thập tin tình báo cho Cẩm y vệ ở vùng Tái
Ngoại, thân phận công khai là một nhà buôn đồ da, thường giao thiệp với các bộ
lạc Thát Đát. Mã Liên Nhi từ nhỏ đã từng nghe nói giữa các bộ lạc Thát Đát, vì
tranh chấp thảo nguyên tươi tốt mà không ngừng nổ ra chiến tranh, vợ con của
phe bị thua phải làm nữ nô chịu đủ thứ lăng nhục. Nữ nhân rơi vào trong tay
loại người dã man này thì giá trị không bằng một con gia súc, kết quả so với
rơi xuống địa ngục quả thật còn thảm hơn.

Mã Liên Nhi thấy thân hình hai tên giặc Thát ấy bề ngang bề dọc to bè như
nhau, vẻ ngoài chẳng khác dã nhân là mấy, mắt bừng bừng lửa dục thì không khỏi
giật mình run rẩy, khắp người lạnh buốt tới xương. Lựa chọn duy nhất của nàng
chính là chạy theo Dương Lăng, trong lòng chỉ nghĩ: “Thôi, không thể giữ vẹn
thi thể, đành nhảy xuống núi cho dã thú lấp bụng vậy, thế cũng hơn là bị người
giày vò tới chết.”


Ngược Về Thời Minh - Chương #37