Hội Nghị Thành Công Tốt Đẹp


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Tiết trời mỗi lúc một lạnh; bước vào trung tuần tháng mười một, phương bắc đã
bắt đầu mang hơi thở của mùa đông. Nhìn sắc trời âm u khô lạnh thì có lẽ mấy
ngày nữa trời sẽ đổ tuyết thôi.

Dõi mắt theo chiếc kiệu của Cốc Đại Dụng đang dần biến mất trong ánh chiều tà,
Dương Lăng thở dài một hơi rồi xoay người đi vào trong trạch viện. Lão quản
gia chỉ huy gia nhân đóng dần cửa sân lại.

Đã sắp được một năm rồi. Có ai ngờ rằng chỉ vẻn vẹn một năm mình sẽ gặp được
những chuyện ly kỳ như vậy chứ? Vòng qua cổng nguyệt lượng, dây leo sớm đã trở
nên khô héo, nước ao cũng không còn cái thần vận của sắc hè sắc xuân và lá sen
thì héo úa uể oải rũ đầu trên mặt nước.

Đằng trước vọng tới tiếng sáo khoan thai, làn điệu thong thả vui tai, đó là
Thành Khởi Vận đang truyền thụ nhạc kỹ cho Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai.

Cầm kỳ thi họa Thành Khởi Vận đều thập phần tinh thông, về phương diện ấy
chẳng những Cao Văn Tâm không sánh bằng mà giỏi về ca múa đàn hát, thư họa văn
chương như Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cũng kém hơn một bậc. Mỗi ngày
Thành Khởi Vận đều buồn chán chờ tin Dương Lăng trong phủ, nhất thời ngứa nghề
biểu diễn thân thủ trước mặt bọn họ một chút. Kể từ dạo ấy hai tiểu nha đầu đó
đã nghiễm nhiên coi nàng như sư phụ.

Dương Lăng vén rèm cửa bước vào căn phòng bên trái phòng khách. Ngọc Đường
Xuân đang ngồi trên chiếc giường La Hán (1) nhẹ nhàng điều chỉnh dây đàn. Thấy
y bước vào, nàng liền vội ngồi quỳ dậy, cười ngọt ngào gọi:

- Lão gia về rồi ạ.

Bên phải, Tuyết Lý Mai đã mang giày xuống giường giúp Dương Lăng cởi chiếc áo
khoác dài thêu hoa văn tròn bằng lụa xanh mà khi nãy y mặc ra ngoài tiếp khách
ra. Dương Lăng xoa tay, mỉm cười nói:

- Ừm, vẫn đang học đàn sáo à? Hiện tại Nội xưởng phát triển thần tốc, chưa
đến nửa năm mà thế lực đã vươn đến Vân Quý (*). Ta đã bảo Hoàng lão dăm ngày
nữa mời mấy lão chưởng quỹ trong xưởng đến, đến lúc đó các nàng đem phương
pháp ghi chép sổ sách mà ta đã dạy đem truyền lại cho bọn họ. Tài nguyên thì
cuồn cuộn mà không có một phòng kế toán tốt thì sẽ lỡ hết mọi chuyện.

(*) tên gọi chung hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu.

Hai người Ngọc Đường Xuân dạ một tiếng, chợt nhớ tới ngày đó khi Dương Lăng
truyền thụ phương pháp ghi chép sổ sách thì bên cạnh còn có người chị em tình
như tay chân tên là Nhất Tiên. Giờ đây mong ước của hai người bọn họ đã được
toại nguyện, được gả cho người nam tử mà mình ái mộ, còn được phong làm Cáo
Mệnh phu nhân mà Nhất Tiên lại không rõ sống chết, chẳng biết đang ở nơi nào,
sắc mặt không khỏi trở nên ủ rũ.

Dương Lăng trông thấy thần sắc hai người bỗng kém đi, biết là bọn họ đang nghĩ
gì thế là không kìm được cũng âm thầm thở dài. Từ lúc thế lực Nội xưởng nhanh
chóng mở rộng đến nay, y đã bảo Ngọc Đường Xuân vẽ tranh Đường Nhất Tiên rồi
hiểu dụ toàn bộ Nội xưởng âm thầm tìm kiếm tăm tích của vị cô nương đó.

Y cẩn thận như vậy là đề phòng ngộ nhỡ kẻ cứu được Đường Nhất Tiên ngày ấy
thấy nàng xinh đẹp diễm lệ đã nổi lòng bất lương mà cưỡng đoạt nàng, lúc này
nếu y lại thông qua quan phủ mà giống trống khua chiêng tìm kiếm thì sẽ khó
bảo đảm kẻ xấu nọ không giết người bịt miệng cho nên Dương Lăng đành phải âm
thầm hành động, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Dương Lăng nhẹ thở dài, khoát tay bảo:

- Hai nàng về phòng trước đi, ta và Thành đại nhân còn có việc cần bàn.

Hai người Ngọc Đường Xuân dạ một tiếng, rồi lặng lẽ lui ra. Thành Khởi Vận
xoay tít cây sáo tím trong tay một vòng, dùng ba ngón tay nõn nà nhẹ nhàng cầm
lấy ống sáo rồi nhướng mày ngạc nhiên hỏi:

- Việc đại nhân dự kiến làm có manh mối gì rồi à?

Dương Lăng đứng trong phòng lắc nhẹ đầu, nói:

- Chúng ta vừa mới xây dựng cơ sở tại các vùng duyên hải Sơn Đông, Chiết
Giang, Phúc Kiến và Quảng Tây, sao có thể nắm rõ nội tình của những đại phú
hào địa phương nhanh như vậy chứ. Sợ rằng tin tức ta cần tạm thời sẽ vẫn chưa
chuyển về đâu.

Thành Khởi Vận mặc một bộ đồ thị nữ màu xanh, nhưng lại bó gối ngồi trên
giường, vừa cầm nghịch cây sáo trên tay vừa suy tư nói:

- Nói vậy việc này còn phải đợi thêm à?

Dương Lăng trả lời:

- Không phải, hiện tại trong triều đã dần ổn định, ta định sẽ bắt đầu thử
nghiệm ngay lúc này luôn, trước lợi dụng cửa hàng ngựa xe trải khắp thiên hạ
mà tạo thành dư luận, lấy hành động của chúng ta để tạo ra cơ sở.

Đoạn y mỉm cười nói:

- Đương kim Hoàng thượng luôn thích những thứ mới lạ, văn minh cho nên tuyệt
không phải là một quân vương bảo thủ. Huống hồ Hoàng thượng tín nhiệm nhất là
ta và đám người Lưu Cẩn. Đợi ta thuyết phục Bát Hổ để cùng nhau khuyên nhủ
Hoàng thượng rồi lại giúp đề ra biện pháp phòng ngừa tướng lĩnh ôm quân vượt
quyền thì lý do đầu tiên để cấm biển sẽ không còn nữa.Tuy nhiên từ xưa đến
nay, làm hoàng đế sợ nhất là dư luận của bá quan. Bọn họ nắm quyền lên tiếng,
bất cứ lúc nào cũng có thể hiệu triệu những tinh anh trong giới học sĩ, nhất
hô bá ứng, tạo ra thanh thế hùng mạnh, khiến cho cả hoàng đế cũng phải sợ bóng
sợ gió, sợ trở thành hôn quân trong mắt triều thần.

Thế nhưng mọi vật trên đời đều có tương sinh tương khắc, cho nên mới có chuyện
chuột sợ mèo, mèo sợ hổ, hổ sợ voi, voi sợ chuột. Người trong giới học sĩ yêu
tiếc cái tiếng thơm của bọn họ còn hơn cả hoàng đế, bọn họ không sợ gậy gộc
của hoàng đế song lại sợ bị dân chúng mắng chửi. Chúng ta lợi dụng cửa hàng
ngựa xe trải khắp thiên hạ, tiếp xúc với tam giáo cửu lưu mà tung tin, tạo ra
dư luận lớn mạnh trong dân chúng để kìm hãm bọn họ, khiến cho sau này bọn họ
có ý kiến phản đối sẽ phải cân nhắc năm bảy lần là được. Hơn nữa đợi cô mang
người từ Giang Nam về rồi, chừa cho bọn họ một con đường lui rộng rãi thì ít
nhất nửa số người sẽ gióng trống lui binh thôi. Lý do thứ ba đó cũng sẽ được
giải quyết.

Dường như Thành Khởi Vận rất thích nhìn cái vẻ y tràn ngập tự tin và hứng
khởi. Tuy cảm thấy trong đó vẫn còn rất nhiều tiểu tiết cần phải thương thảo
thêm nhưng nàng không muốn nêu ra vào lúc này.

Cặp mắt trong suốt như pha lê chứa đựng một nụ cười đang lặng lẽ nhìn y chăm
chú. Nghe y nói xong, nàng đưa cây sáo lên bờ môi đỏ thắm, ngón ngọc ấn khẽ,
một điệu khúc thong dong tao nhã phát ra rồi chợt ngưng bặt.

Lúc này Thành Khởi Vận mới khép mày cười khẽ:

- Đợi người của chúng ta ở các thành phủ duyên hải lấy được chứng cứ rồi, lý
do thứ tư cũng sẽ không còn nữa, tiếp đó lại chia sẻ cho bọn họ ít lợi lộc thì
ngược lại bọn họ sẽ thành trợ lực cho chúng ta. Có điều... lý do thứ hai thì
làm thế nào? Mâu thuẫn giữa nội hoạn và ngoại thần tuyệt không thể giải quyết,
ngoài lý do ngoại thần xưa nay luôn khinh thị nội hoạn ra, thì hoàng đế cũng
là nguyên nhân quan trọng nhất. Hoàng đế trọng dụng nội hoạn thì ngoại thần bị
thất sủng, sủng tin ngoại thần thì nội hoạn bị bỏ rơi, kẻ nào có thể thao túng
quân vương thì kẻ đó sẽ nắm quyền bính, không phải ai cũng vì danh lợi mà bị
khống chế đâu.

Sắc mặt ung dung của Dương Lăng trở nên nặng nề, một hồi sau y mới trầm giọng
nói:

- Mượn oai quân vương để ép họ, mượn thế Bát Hổ để dọa họ, lấy danh nghĩa bá
tánh để bức họ, phân hoá bá quan để cai quản họ. Không thể cứ ôn hoà nhã nhặn,
cố làm vừa ý mọi người mãi, kẻ nào ngoan cố không thay đổi thì buộc phải đuổi
cổ đi!

Thành Khởi Vận liền nhướng mày, gõ sáo tán thưởng:

- Vậy mới là người thành đại sự, có thể theo hầu đại nhân là phước khí của
Khởi Vận vậy.

Dương Lăng chăm chú nhìn nàng, cũng đoán không ra trong lời ấy có mấy phần
thành tâm. Y yên lặng một lúc, rồi mới mỉm cười nói:

- Ngày mai ta đã hẹn Bát Hổ và hai vị đại nhân Cẩm Y Vệ cùng bàn về việc này.
Lúc này cô không tiện công khai lộ diện, nên hãy giả trang làm thị tỳ đứng một
bên nghe vậy. Bằng không với tính hiếu kỳ của mình, cô sẽ lại truy hỏi tới hỏi
lui.

Tính cách ranh mãnh đa nghi khó tin người khác của Thành Khởi Vận đã hình
thành lâu năm. Đôi khi biết rằng chuyện không liên quan đến mình, rằng không
cần phải nghe ngóng song nàng vẫn muốn biết cho bằng được. Bản thân nàng cũng
biết đó là một cái tật xấu nhưng khó kiềm chế, không ngờ Dương Lăng lại nhìn
thấu.

Nàng cười ngượng ngùng rồi cụp mắt vâng dạ.

Dương Lăng lại thờ ơ nói:

- Nếu nói đến hiểu lòng người, ta thật không bằng cô. Phản ứng của bá quan
trong triều về việc hai vị đại học sĩ bị đuổi về quê quả nhiên đã bị cô đoán
trúng.

Thàn Khởi Vận mở bừng cặp mắt, tính tò mò lại nổi lên, lập tức không kiềm được
mà hỏi ngay:

- Phản ứng gì vậy?

Dương Lăng thở dài một tiếng nói:

- Mặc dù bọn họ đa phần đều rất bất mãn với việc Lưu, Tạ bị đuổi, nhưng chỉ
có hai mươi mốt người dám dâng sớ xin tha, còn kém hơn con số ba mươi của cô
nhiều.

Thành Khởi Vận cười khẽ một tiếng, rồi mỉm cười nói:

- Đại nhân chớ nên vì thế mà lơ là. Những kẻ không chịu ra mặt mới là kẻ giỏi
ẩn nhẫn, không có nghĩa là bọn họ sẽ nghe theo chúng ta. Tuy là tạm thời bọn
họ sẽ không gây thêm phiền phức nhưng sau này khó tránh bị họ ngáng chân.

Dương Lăng mỉm cười xoay người bước ra cửa, ung dung nói:

- Tuỳ bọn họ, chỉ cần việc thanh trừng giặc Oa, khai thông cấm biển này thành
công thì trong số bọn họ sao sẽ thiếu những người thức thời chứ?

Bước đến cửa, y bỗng lại quay đầu nhìn Thành Khởi Vận, rồi như nhớ đến chuyện
gì đó bèn nói:

- Đêm mai... cô hãy cải trang xấu một chút.

- Dạ... hả? - Gật đầu xong Thành Khởi Vận mới nghe ra ý tứ trong đó của y
liền ngước đầu kinh ngạc nhìn ra cửa song Dương Lăng đã vén rèm đi mất rồi.

Thành Khởi Vận siết năm ngón tay lại nắm chặt cây sáo trúc, gõ nhịp lên mép kệ
kê đàn mấy tiếng "cốc cốc", đôi môi đang mím chặt từ từ nhếch lên.


Bên trong "Thải cúc hiên"(2) nằm bên phải phòng khách, nến cháy sáng trưng, tụ
tập ở nơi này đều là "những ngôi sao mới nổi" đụng vào là bỏng của đương
triều. Ngồi bên trái Dương Lăng là Lưu Cẩn, ngồi kế bên phải là Mâu Bân. Mười
hai người ăn uống linh đình, say sưa chếnh choáng. Trên bàn lửa than đỏ bừng,
bên trong chiếc nồi đồng chạm trổ khói nóng bốc lên nghi ngút.

Tiền Ninh và mấy người Cốc Đại Dụng vừa leo lên được ghế cao, cho nên hết sức
cao hứng, uống đến liêu xiêu lảo đảo. Thành Khởi Vận và một thị tỳ khác mặc
váy nguyệt hoa và áo chẽn màu hồng đào đang đứng một bên cầm vò hầu rượu.

Tiền Ninh tính vốn háo sắc, lúc mới thấy hai tỳ nữ đi tới liền bị dáng vẻ yêu
kiều của Thành Khởi Vận hấp dẫn ánh mắt. Nhưng khi gã vừa nhìn thấy mặt Thành
Khởi Vận thì lập tức quay mặt đi không dám nhìn thêm lần nữa.

Dung mạo mới đó của Thành Khởi Vận khiến ngay cả Dương Lăng cũng cảm thấy có
lỗi với khách mời: cặp mắt bồ câu biến thành cặp mắt tam giác ti hí đã đành,
chóp mũi mọc thêm mấy mụn trứng cá cũng tạm chấp nhận đi, nhưng sao lại biến
khuôn mặt thành rỗ chằng rỗ chịt như tổ ong trông ghê quá vậy? Thật ảnh hưởng
đến cái thú ăn uống.

Trong mắt mọi người đều đã ngà ngà men say, chỉ có mắt của Dương Lăng, Lưu Cẩn
và Mâu Bân vẫn tinh tường. Ba người bọn họ ai nấy đều ôm lòng riêng, nên đương
nhiên không muốn uống nhiều.

Mâu Bân là con cháu thế gia Cẩm Y Vệ tâm cao khí ngạo, xưa nay luôn mang lòng
bất mãn với hành vi phụ thuộc vào Đông Xưởng, vâng lời Đông Xưởng của loại
quan viên nha môn chỉ huy sứ như Trương Tú khiến cho phong độ của một Cẩm Y Vệ
vốn ngang hàng ngang cấp bị hạ thấp đi. Gã vốn được coi là lãnh tụ cánh trẻ
trong hàng ngũ Cẩm Y Vệ, nay gã đã gia nhập phe Dương Lăng rồi thuận lợi lật
đổ bè lũ Trương Tú; để biết con đường sau này của Cẩm Y Vệ sẽ như thế nào thì
gã nhất định phải hiểu rõ ý đồ của Dương Lăng đã.

Nếu như Dương Lăng vẫn muốn gã quy phục dưới trướng Nội xưởng, làm tay sai đắc
lực cho Dương Lăng như trước đây từng làm với Đông xưởng thì đương nhiên gã sẽ
không nguyện ý. Nhưng thế lực và danh vọng của Dương Lăng hiện giờ đã khác xa
khi trước, lại nắm ty Thuế Giám trong tay. Trong nha môn Cẩm Y Vệ đông người
như vậy nếu chỉ dựa vào vơ vét bắt chẹt thì sẽ ăn không đủ no, vả lại gã cũng
không muốn mang cái tiếng xấu đó.

Làm sao để bảo trì được vị trí tương đối độc lập đây? Dương Lăng có chịu chia
chút phần cho gã hay không? Bản thân phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào... Nếu giải
quyết những việc này không tốt thì gã sẽ không thể nào giải thích với đám thân
tín theo mình được.

Còn Lưu Cẩn, là nội tướng của ty Lễ Giám song quyền lực của lão đã bị tước đi
một nửa. Ngày xưa, làm thủ lĩnh Ty lễ giám tức là trong tay có binh quyền, có
tài quyền (quyền tài chính), có quyền "phê hồng". Còn nay thì sao? Binh quyền
tứ phân thiên hạ, ngoài lão ra còn có Trương Vĩnh, Miêu Qùy và Dương Lăng.
Đừng thấy hôm nay Dương Lăng không mời Miêu Qùy mà tưởng bở, từ chuyện truy
bắt tại ty Lễ Giám ngày đó thì có thể thấy rõ Miêu Qùy và Dương Lăng chung một
bè phái.

Tài quyền thì hiện nay đã hoàn toàn nằm trong tay Dương Lăng. Có tiền mới sai
khiến được quân đội à nha. Trương Vĩnh và Dương Lăng rõ ràng đã thân thiết với
nhau hơn là lão. Còn về "phê hồng"... Than ôi, với cái vốn chữ nghĩa mà lão
biết, ngoài hai cái chữ "đồng ý" ra thì lão cũng chẳng biết có thể đưa thêm ý
kiến gì khác cho những phiếu nghĩ của đại học sĩ cả.

Mà hiện tại Lưu Cẩn cũng không có dã tâm muốn lật đổ Dương Lăng. Quyền lợi mà
lão mưu cầu còn lớn hơn nữa, nhưng sau khi ngồi lên chiếc "ngai vàng" mình
hằng mơ ước rồi thì lão mới đột nhiên phát hiện, bất luận là sử dụng quyền lực
gì lão đều "có lòng mà không có sức", thế là không khỏi cảm thấy mất mác trong
lòng. Lúc này chỉ đành nhìn kẻ khác vui vẻ uống rượu còn mình thì phải thỉnh
giáo với Dương Lăng một phen.

Dương Lăng mới vừa đưa chén lên, Thành Khởi Vận đang đứng phía sau liền khom
lưng, nhanh nhẹn rót đầy chén, mắt trộm liếc y một cái.

Dương Lăng đưa mắt nhìn thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt rỗ ấy của
nàng, rồi tự nâng chén sang phía Lưu Cẩn cười nói:

- Lưu công công, chúc mừng công công vinh thăng chức Nội tướng. Mời công công
uống cạn chén này.

Lưu Cẩn cười khan đáp:

- Nội tướng gì chứ, chỉ là những lời giễu cợt của đám triều thần trêu mà
thôi. Ta chỉ biết hầu hạ Hoàng thượng, thật sự không hiểu mấy việc đó. Dương
đại nhân đã trêu rồi.

Dương Lăng nghiêm mặt nói:

- Dương mỗ nào dám nói đùa. Lưu công công, chúng ta là hảo hữu, có chút lời
trong lòng đương nhiên không thể giấu công công. Nội tướng quyền cao chức
trọng, nếu như công công không làm, thì có khác gì Vương Nhạc thứ hai chứ.
Ngoài tên ra thì nó chỉ là cái bình rỗng chẳng có tý sức nặng gì.

Da mặt Lưu Cẩn thoáng giần giật, lão lấy lại bình tĩnh rồi mới hỏi:

- Việc này... ta mới lên làm chức vị này, có nhiều việc quả thật không rõ,
theo lời đại nhân nói thì ta phải làm gì?

Dương Lăng mỉm cười, rồi nghiêm túc nói:

- Công công nắm quyền phê hồng, song phê hồng tịnh không phải là quyết định
cuối cùng, nhất là phiếu nghĩ của nội các đa phần đều đề xuất ra vài ý kiến
xin Hoàng thượng xem xét quyết định. Nếu như công công không thể chọn ra kiến
nghị hợp với tâm ý của hoàng thượng nhất, lại vừa có thể khiến bá quan thành
tâm bái phục thì những tấu chương mà ngài phê duyệt, nội các vẫn sẽ có thể
niêm phong trả lại. Một lần hai lần còn được, nếu kéo dài, thử hỏi công công
chẳng phải sẽ mất hết uy tín sao? Đến lúc đó Hoàng thượng không vui tất sẽ
điều chuyển ngài khỏi ty Lễ Giám, đúng không Tiêu đại học sĩ?

Tiêu Phương mỉm cười gật đầu. Lưu Cẩn căng thẳng siết chặt nắm tay, ngượng
ngập hỏi:

- Ta cùng đại nhân cùng hội cùng thuyền, không tính là người ngoài. Không
biết Dương đại nhân có cao kiến gì chỉ dạy?

Dương Lăng chân thành giải thích:

- Lưu công công, nghe nói công công với Lý đại học sĩ của Nội các không hề
qua lại. Theo Dương mỗ thấy, ngày thường công công nên kính lễ với Lý đại học
sĩ hơn. Nên nhớ rằng, phiếu nghĩ của ông ấy và phê hồng của công công chế ước
lẫn nhau. Nếu như hai người các vị không thể hoà hợp thì sao có thể làm tốt
việc này? Còn nữa, công công không thể tùy ý phúc đáp phiếu nghĩ của Nội các,
bởi nếu hỏi một đằng phúc đáp một nẻo há lại chẳng khiến đám ngoại thần chê
cười sao? Khi ấy tôn nghiêm của công công sẽ vất đi đâu? Người tài dưới gót
thiên tử rất nhiều, nếu bản thân công công bận lo không xuể thì có thể tìm một
người đáng tin cậy để giúp đỡ, mỗi khi có tấu chương sẽ có thể cùng công công
thương nghị kỹ lưỡng một phen trước khi phúc đáp, có vậy mới có thể trụ vững.

Dương Lăng đưa ra chủ kiến cho lão, song lại không nói lão đi giao hảo người
mà y tiến cử là Tiêu Phương mà lại khuyên lão đừng gây bất hoà với Lý Đông
Dương, bảo lão tìm một người có tài học xem xét tấu chương kỹ lưỡng giúp mình
song cũng không hề mở miệng tiến cử ai khiến Lưu Cẩn hoàn toàn mất cảnh giác,
đương nhiên tin rằng Dương Lăng đang có ý tốt với mình.

Lão cảm kích nói:

- Dương đại nhân nói chí phải. Nghe được lời hay khiến ta bỗng nhiên vỡ lẽ.
Lý Đông Dương là đại học sĩ, tài hoa ấy nhất định hơn ta gấp trăm lần, sau này
ta kính lễ với ông ta nhiều hơn một chút cũng là phải lẽ vậy. Về rồi ta sẽ tìm
một người có thể tin dùng, những tấu chương sau này phúc đáp đâu vào đấy mới
sẽ không khiến ngoại đình coi khinh nữa.

Dương Lăng khẽ cười, nói:

- Nhưng như thế cũng chỉ mới là làm theo tuần tự, đối phó công việc mà thôi.
Chao ôi! Thế giới này thật không công bằng. Công công hãy nhìn những đại học
sĩ đó mà xem, cho dù trăm năm sau sẽ vẫn có người nhớ tới bọn họ, ca tụng bọn
họ, lưu truyền sự tích bọn họ. Nhưng mà... mười năm sau, có mấy ai còn nhớ đến
Vương Nhạc của nội đình đây? Cho dù là hiện tại, có mấy người còn nhớ trước
Vương Nhạc là vị nội tướng nào chứ?

Lưu Cẩn thoáng đỏ mặt, ngượng nghịu nói:

- Ôi! Nội đình chúng ta là nô tài hầu hạ Hoàng thượng, công thì chúng ta
không có phần, tội thì lại không thể thiếu chúng ta. Ta chỉ mong có thể yên ổn
làm tốt phận sự của mình. Lưu danh muôn thuở ư? Chuyện tốt như vậy nào đến
lượt chúng ta chứ.

Dương Lăng nói:

- Vậy cũng chưa hẳn. Lần này bản quan xuống Giang Nam, có nghe người dân
Giang Nam nhắc đến thái giám Tam Bảo, chuyện đã hơn trăm năm, song nghe nhiều
nên vẫn thuộc. Sự tích của ông ấy, ai nấy đều rõ như lòng bàn tay. À, đúng
rồi, Khởi Vận là tiểu tỳ mà bản quan thu nhận ở Giang Nam, có phải vậy không,
Khởi Vận?

Thành Khởi Vận khẽ dùng mũi chân đá vào chân ghế của y một cái rồi mới không
cam lòng cất tiếng nhỏ nhẹ:

- Dạ phải, đại nhân. Ngay cả một đứa bé ba tuổi ở Giang Nam chúng tỳ cũng
biết đến Thái giám Tam Bảo đó. Đừng nói là những bá tánh bình dân như chúng nô
tỳ đây mà ngay cả những lão gia quan lớn, tiên sinh đọc sách đều rất là kính
trọng ông ấy.

Lưu Cẩn và mấy thái giám đang ngà say nghe mà dâng trào nhiệt huyết, ngực cũng
ưỡn cả lên. Một lúc sau, Lưu Cẩn mới thở dài một hơi, rồi hâm mộ nói:

- Trịnh công công... chúng ta nào sánh được. Mấy trăm năm sau có thể vẫn sẽ
có người còn nhớ đến công tích vĩ đại bảy lần xuôi Tây dương của ông ấy. Còn
chúng ta... chao ôi!

Mấy lão thái giám già lại cúi đầu ũ rủ. Thái giám vốn đã tự ti, người xưa lại
rất xem trọng chuyện giống nòi, không có hương hỏa kế thừa thì chết rồi ai nhớ
đến đây? Nghĩ như vậy, cho dù là những nội hoạn tham tài tham quyền như bọn họ
sao có thể không u sầu lặng lẽ? Nếu có cơ hội lưu danh sử sách thì dục vọng
của bọn họ quả thực còn mạnh mẽ hơn ngoại thần nhiều.

Thế nhưng hoạn quan chỉ là gia nô của hoàng đế, lại hay chịu phải sự kì thị
của quan văn, cộng thêm thái giám có kiến thức và học vấn sâu rộng có thể nói
là hiếm như sừng lân lông phượng, mấy trăm năm không có nổi một người nên nào
có bản lĩnh tạo phước cho dân. Cho nên có lắm kẻ một mặt thì hâm mộ Trịnh Hoà,
mặt khác lại vẫn cứ tiếp tục chịu đựng mắng chửi mà lao vào tiền tài và quyền
lực.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Một thánh chỉ của đại đế Vĩnh Nhạc đã tạo nên một Trịnh công công trăm đời
lừng lẫy. Đó là vận may của người ta... lần này bản quan xuống Giang Nam, đã
phát hiện ra một tệ chánh (tệ nạn về chính trị, ảnh hưởng lớn), nếu chúng ta
dâng lời khuyên nhủ, xin hoàng thượng dẹp trừ thì trăm năm sau, danh vọng của
công công và bản quan e rằng sẽ còn hơn cả Trịnh Hoà đó.

- Hả? - Lưu Cẩn giật mình kinh hãi, nhất thời trong người nóng ran. Ở bên
cạnh, ánh mắt của đám thái giám Mã Vĩnh Thành và Cốc Đại Dụng lập tức đảo qua.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người y.

Dương Lăng nói tiếp:

- Hoàng thượng trao ty Thuế Giám cho bản quan, cắt mất con đường kiếm tiền
của ty Lễ Giám và Cẩm Y vệ. Ngày đó khi Vương Nhạc và Trương Tú còn đương
quyền, Dương mỗ vẫn chưa cảm thấy gì nhưng nay đều đã là người một nhà, trong
lòng Dương mỗ thực có phần áy náy. Nhưng nếu như bây giờ trao trả quyền thu
thuế về Ty Lễ Giám thì e rằng thuộc hạ Dương mỗ cũng sẽ không yên lòng. Nếu
như có thể bài trừ tệ chánh mà Dương mỗ nói đến thì chẳng những có thể lưu
danh sử sách mà còn đem đến... tài nguyên cuồn cuộn, nan đề của các vị cũng sẽ
được giải quyết dễ dàng vậy.

Lời này vừa thốt ra, mắt của đám người Bát Hổ, Mâu Bân, Tiền Ninh và Tiêu
Phương liền sáng rỡ, trong mắt lấp lánh những thỏi vàng.


Tiễn đám người Bát Hổ ra về xong, Thành Khởi Vận chậm rãi đi theo sau Dương
Lăng quay về.

Dương Lăng ngoái đầu cười nói:

- Vất vả cho cô rồi. Giả trang làm thị nữ cả đêm, xem ra, những người này đã
hoàn toàn tán thành với kiến nghị của tôi. Hoàng thượng vốn không câu nệ những
cái nhìn bỉ lậu, có bọn họ tiết lộ một ít với Hoàng thượng trước, chuyện này
sẽ dễ làm hơn nhiều.

Thành Khởi Vận đáp khẽ:

- Ừm, đối với loại người vô học vô nghệ, không biết nghĩ cho bá tánh lê dân
này, dùng đại nghĩa không bằng dụ dỗ bằng danh lợi. Đại nhân hai tay cùng vẽ
(3), muốn khiến bọn họ quy thuận đương nhiên dễ như trở bàn tay. Ty chức... có
phải nên trở về Kim Lăng chuẩn bị rồi không?

Dương Lăng đáp:

- Cũng sắp đến lúc rồi. Hiện nghe nói Tiền Ninh đã có bạc để dùng nên cần
phải gấp rút chạy về Kim Lăng. Mật thám của Cẩm Y Vệ nơi nào cũng đều có căn
cơ thâm hậu, có bọn họ trợ giúp thì việc tìm kiếm chứng cứ những danh gia vọng
tộc duyên hải âm thầm thông thương tất sẽ có thể mau chóng hoàn thành. Ta đã
nghỉ ngơi hơn nửa tháng giờ có thể giả vờ miễn cưỡng ra khỏi nhà. Ngày mai ta
sẽ tìm cơ hội thăm dò ý tứ của Lý đại học sĩ trước, nếu như ông ấy không quá
phản đối thì cô hãy về Giang Nam trước vậy.

Thành Khởi Vận trầm ngâm không nói gì. Một cơn gió bỗng lùa tới, nàng chợt cảm
thấy lành lạnh.

Dương Lăng vô tình quay đầu lại nhìn. Đằng xa ánh đèn mờ mịt, không thể nhìn
rõ khuôn mặt của nàng trong bóng đêm. Dương Lăng bèn nói:

- Cô quen sống ở Giang Nam, không quen khí hậu phương bắc, hai ngày trước bị
nhiễm phong hàn, may nhờ có diệu thủ của Văn Tâm. Có điều cô vẫn chưa thấy cái
lạnh của phương bắc đâu. Lúc đó trong nhà và ngoài trời cứ như là hai thế giới
khác biệt, sợ rằng sẽ sinh bệnh đó. Nhân lúc thời tiết vẫn chưa quá lạnh cô
hãy đi Kim Lăng sớm chút đi.

Thành Khởi Vận chợt cảm thấy như có một luồng hơi ấm chạy vào trong lòng, cơn
gió lạnh thổi tới cũng cảm thấy nhu hoà hơn. Nàng khẽ mím môi, ngoan ngoãn
đáp:

- Dạ, vậy ngày mai đợi tin tức của đại nhân xong thì ty chức sẽ đi Kim Lăng
ngay.

Dương Lăng ừ một tiếng, rồi nói:

- Tôi đã dặn đầu bếp chừa lại đồ ăn cho cô, đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.
Lúc này trời lạnh, mà giường sưởi lại vẫn chưa nhóm lên đâu.

Thành Khởi Vận nhún người làm lễ, đáp vâng một tiếng rồi đưa mắt nhìn theo
Dương Lăng sải bước về phía cuối hành lang. Đằng xa gió thổi đèn lay, kéo dài
chiếc bóng của Dương Lăng ra đến trước mặt nàng....

Dương Lăng đi qua phòng khách, đứng giữa sân giang rộng cánh tay hít lấy cơn
gió mang theo hơi lạnh. Thấy người hơi mệt, y định trở về phòng ngủ, chợt nhớ
ra hôm nay chiêu đãi mấy người Bát Hổ nên vẫn chưa kịp để Cao Văn Tâm châm
cứu. Do dự một chút, thấy trong sân chị em nhà Cao Văn Tâm đèn vẫn còn tỏ, y
bèn cất bước đi đến.

Tính ra cũng đã xấp xỉ đến ngày, hơn nữa đợt trị liệu này cũng không cần phải
canh đến đúng ngày thì mới có hiệu quả, nói không chừng "chăm chỉ tưới tiêu"
hơn nửa tháng qua, chắc trong ba vị kiều thê cũng có một người có thể hoài
thai cho mình rồi chứ nhỉ?

Nghĩ vậy, khoé môi Dương Lăng nhếch một nụ cười ngọt ngào. Ừ... thôi thì cứ
trị liệu thêm vài tuần nữa cho chắc đi, lâu hơn tí cũng chẳng sao. Tác dụng
phụ của phương thuốc này của Văn Tâm quả thực hơi "nguy hiểm".

Dương Lăng bước vào trong sân, không tiện đi vào tiếp. Y đang định cất giọng
gọi Cao Văn Tâm thì nghe tiếng nàng cao giọng vẳng ra:

- Tỷ còn có liên can gì đến hắn chứ? Cớ sao hắn phải lăng nhục tỷ như vậy?

Dương Lăng nghe ngữ khí của nàng kích động, âm thanh run rẩy thì bất giác sững
ra, bèn đứng yên ở đó. Y nghe trong phòng có tiếng một người con trai cất lên:

- Tỷ tỷ, nhà y mấy đời là dòng dõi thư hương, gia đình quan lại, tỷ cũng biết
y rất có danh vọng ở địa phương mà. Hôm nay nghe y nói như vậy, đệ đệ cũng cảm
thấy không ngẩng nổi đầu trong Phủ học. Đệ biết tỷ tỷ không phải là loại người
như vậy, nhưng mà hiện giờ Dương ... Dương đại nhân kết giao đều ... đều là
những loại người nào chứ? Tỷ cũng thấy đó, những kẻ đó có kẻ nào có thanh danh
tốt đâu? Tự cổ có câu người phân theo bầy, vật chia theo loại; nếu nói người
ta ăn nói vu vơ nhưng mắt thấy rõ rành rành thì biết giải thích thế nào đây?
Tỷ à, hay là... không phải tỷ và Dương phu nhân là tỷ muội kết bái sao? Tỷ nhờ
phu nhân xin Dương đại nhân ra mặt, cầu xin Hoàng thượng miễn xá thân phận nô
tịch của tỷ đi. Với Dương đại nhân nó sẽ chỉ là một câu nói thôi. Chúng ta sẽ
đi thật xa, đừng có bất kỳ dính líu gì với nhà họ Dương nữa. Danh dự và tiếng
tăm của Cao gia kiếm được không dễ (chữ yi của 容易 đúng hơn), tuy rằng chịu
phải liên lụy trong triều đình nhưng bá tánh khắp thôn cùng xóm vẫn rất tôn
kính chúng ta. Chúng ta đừng đi theo nhà họ Dương để bị người ta mắng chửi...

- Câm miệng! Uổng cho đệ cũng là kẻ đọc sách thánh hiền thế mà ngay cả đạo lý
tri ân bất vong báo (*) cũng không hiểu ư? Mạng của tỷ là do đại nhân cứu vớt,
hiện giờ đệ không còn là một tên nô tài áo xanh mũ dưa, là ai đưa đệ đến Phủ
học đọc sách chứ? - Cao Văn Tâm giận dữ đanh giọng hỏi.

(*) biết ơn người thì không quên báo đáp

Trong phòng có tiếng một người con gái khác khuyên can:

- Tỷ tỷ, đệ đệ tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tỷ đừng trách nó...

Dương Lăng nghe ra Cao Văn Tâm và chị em Cao Văn Lan đang nói chuyện. Cao Văn
Cử vốn là kẻ đọc sách, hơn nữa chỉ là thân phận nô bộc bình thường, Dương Lăng
có thể tuỳ nghi xử trí cho nên y mới đưa hắn đến Phủ học để đọc sách, hy vọng
tương lai hắn có thể kiếm được công danh.

Nghe khẩu khí đó, hẳn là Cao Văn Cử đã nghe những lời đàm tiếu về mình ở bên
ngoài rồi. Hừ! Loại người đọc sách như vầy, không hiểu thị phi, đúng sai không
phân biệt, chẳng lẽ lời hoang đường trong miệng mọi người đáng sợ như vậy sao?
"Hắn" mà Cao Văn Tâm nói đến lại là kẻ nào tung lời bịa đặt vậy?

Máu nóng bốc lên đầu, Dương Lăng vừa tính cất bước tiến vào, chợt nghĩ đến
thân phận hôm nay của Cao Văn Tâm, tâm lý nàng ấy nhất định sẽ rất mẫn cảm.
Nàng ấy mắng em họ của mình thì không sao, nhưng nếu chính mình xông vào quát
mắng, khó tránh sẽ khiến nàng ấy đau lòng.

Dương Lăng thở dài nặng nề. Y ngước đầu xuất thần nhìn bầu trời đầy ắp những
vì sao thật lâu, những lời cãi vã trong phòng hoàn toàn lọt khỏi ngoài tai.
Sao sáng đầy trời, thống trị không trung, từ rất xa xưa đã có sự tồn tại của
chúng, sáng rực ngay trước mắt, như thể chỉ cần với tay là có thể hái xuống
ngay.

Dương Lăng thở ra một hơi bực bội, đoạn mỉm cười nghĩ: "Mặc kệ hắn đi, thanh
giả tự thanh, trọc giả tự trọc (người tốt sẽ tự nổi dang thơm, kẻ xấu sẽ tự lộ
xấu, không cần biện giải). Chỉ cần những người mà mình thật sự quan tâm hiểu
được con người thật của mình là đủ rồi."

Y định xoay người bỏ đi, âm thanh nghẹn ngào giận dữ của Cao Văn Tâm trong
phòng chợt vọng lại:

- Được, đệ là kẻ đọc sách chân chính, đệ hãy rời khỏi đây mà bảo vệ lấy cái
thanh danh trong sạch của đệ đi. Từ khi đại nhân đến nơi này, xây cầu lấp
đường có khi nào mà không lo cho dân chúng? Tỷ không tin dân chúng cũng đui mù
như đám đọc sách các người! Tránh ra, tỷ phải đi châm cứu cho đại nhân!

Két một tiếng, cửa đã mở ra, Cạnh cửa, trong bóng đèn lồng là Cao Văn Tâm một
thân váy lụa xanh biếc, vóc người thon thả thướt tha và nước mắt long lanh
trên má vẫn chưa lau khô hết.

Nhìn thấy Dương Lăng đang đứng trước cửa, nàng bất giác giật mình dừng chân,
vừa lúng túng cất tiếng gọi "Lão gia" vừa vội vã lau khô nước mắt. Nàng muốn
bước lên song thân hình lại vẫn chắn giữ ở nơi đó, như thể e sợ Dương Lăng sẽ
nổi giận xông vào trách phạt em họ của nàng.

Dương Lăng mỉm cười, bước tới nắm lấy tay nàng, làm như không có chuyện gì và
nói:

- Đi thôi, Dương mỗ đang đến mời nữ thần y thi triển diệu thủ cho tại hạ đây.

Đoạn y kéo Cao Văn Tâm đang lúng túng đứng đờ ra thong dong rời khỏi sân đi về
phía phòng ngủ của mình; tâm tình bình hoà, trên mặt nở một nụ cười điềm đạm
không có vẻ gì là giận dữ.

Chú thích:

1) loại giường một người nằm, còn gọi là "độc thụy" (ngủ một mình), dùng làm
ghế ngồi.

2) mái hiên

3) tiến hành hai việc cùng một lúc.


Ngược Về Thời Minh - Chương #156