- Chém Đầu Đoạt Doanh


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Lúc này, kế hoạch phản kích đã chính thức bắt đầu.

Kế hoạch đó đã được Dương Lăng cùng nhà thiên tài về mưu mô là Tiểu Lâu và
nguyên Thiên hộ của Cẩm y vệ là Ngô Kiệt bàn bạc suốt một đêm, lại được Nam
trấn phủ ty Triệu trấn phủ và Xưởng công Tây xưởng Miêu Quỳ giúp cho hoàn
thiện.

Cao Phượng và La Tường đã âm thầm báo tin cho Thái hậu, Hoàng hậu, các Quý phi
và các công chúa, các nhân vật quan trọng của hoàng thất, mượn danh nghĩa
Thái hoàng thái hậu triệu kiến xem kịch mà tập trung toàn bộ vào trong Từ Ninh
cung. Ba trăm quan binh Đằng Tương doanh của Ngự Mã giám rút đao, lắp cung,
thương kích rợp trời, vây quanh bảo hộ Từ Ninh cung.

Trong Tây Noãn các ở cung Càn Thanh, cứ cách ba bước lập một trạm, năm bước
xếp một đội, hoàng đế Chính Đức ngoài mặc long bào, trong khoác nhuyễn giáp
ngồi ngay ngắn. Mắt thấy binh tướng trang nghiêm nhất nhất tuân theo mệnh lệnh
do mình đưa ra, lòng hiếu chiến trong máu hắn đã chiến thắng nỗi khiếp sợ. Hắn
vỗ về thanh bảo kiếm khảm rồng nạm vàng trên long án, khuôn mặt anh tuấn hào
hứng đến đỏ bừng, vô cùng khoái chí chỉ huy ngàn quân ra chiến trường giết
địch.

Tướng chỉ huy của bốn vệ doanh Đằng Tương, Vũ Tương, Tả Vệ và Hữu Vệ thuộc
Ngự Mã Giám phụng tướng lệnh của Miêu Quỳ lần lượt chạy đến bốn cổng thành.
Miêu Quỳ tự thân cầm ba trăm người chạy đến ty Lễ Giám.

Tuy ty Lễ Giám khống chế nội đình, quản thúc Đông xưởng, Cẩm y vệ và mười hai
đoàn doanh nhưng trong đại viện lại chỉ có khoảng trăm tay thái giám tay không
tấc sắt. Vũ lực trong cung hoàn toàn nằm trong tay Miêu Quỳ. Hoằng Trị an bài
như vậy là để giúp cân bằng nội hoạn (nội quan, thái giám), nay quả nhiên đã
phát huy tác dụng.

Lúc trời vừa nhá nhem, do phiên tử Đông xưởng đang trắng trợn lùng bắt Dương
Lăng ngoài kinh thành nên để thu được tin tức kịp thời thì đám đại thái giám
Trương Thọ và Lý Vinh đều đã tề tụ trong phòng Vương Nhạc.

Trương Thọ đang hào hứng kể:

- Quả nhiên ngoại đình đã liên danh dâng sớ, bức Hoàng thượng giết Dương
Lăng, trừ Bát Hổ, hiện vẫn chưa có tin tức gì đưa ra song số tấu chương mà bá
quan trình lên sau buổi tảo triều phỏng chừng đã đủ khiến Hoàng thượng luống
cuống tay chân rồi. Một khi tấu chương của Lục Bộ Cửu Khanh được dâng lên thì
Hoàng thượng không hoang mang lúng túng mới lạ. Đợi Dương Lăng chết đi, chúng
ta sẽ lập tức thông tri cho ba đại học sĩ cùng Phạm Đình đồng loạt vào cung,
dâng cái đầu người bê bết máu lên tất đại sự sẽ định. Vương công công, ngài
xem đến lúc đó ta sẽ xử lý Nội xưởng như thế nào đây? Ty Lễ Giám đã có mấy vị
công công khác giúp đỡ nên cũng sẽ không có chuyện gì lớn. Chúng ta không thể
lại trao cái “thanh đao” Nội xưởng sắc bén đó cho người ngoài đâu à.

Lý Vinh vừa nghe liền lấy làm không vui:

- Trương công công túc trí đa mưu, sao có thể rời khỏi bên cạnh Vương công
công chứ? Vương công công, chi bằng cái Nội xưởng này hay là giao cho ta đi,
lão gia nói sao?

Mặc dù Vương Nhạc hiền lành nhưng cũng nghe biết được mấy thân tín này lại
đang tranh quyền đoạt thế. Lão nhíu mày mắng:

- Bây giờ tranh cái gì mà tranh hả? Dương Lăng còn chưa chết mà, đến lúc đó
rồi hẵng nói...

Lão thấy Lý Vinh như đang có điều muốn nói, bèn bảo:

- Nội xưởng cũng như là Đông xưởng, là cơ hội để qua lại với ngoại đình bên
ngoài nhiều hơn. Trương Thọ có kiến thức và nhãn lực hơn, biết ăn nói, ta thấy
hay là giao Nội xưởng cho Trương Thọ đi. Về phần ngươi... thì qua Tây Xưởng
vậy.

Lý Vinh giật mình buột miệng thốt:

- Tây xưởng? Ý công công là cũng muốn tóm cả Miêu Quỳ ư?

Vương Nhạc "ừm" một tiếng, nói:

- Miêu Quỳ lâu nay vẫn luôn an phận, chưa từng gây ra chuyện gì, ban đầu ta
vốn còn không cảm thấy Tây xưởng của hắn có tác dụng gì, nên không đụng đến
hắn. Lần này thu thập Dương Lăng, Đông xưởng đã phái ra hơn hai vạn người, thế
mà đến giờ vẫn chưa bắt được hắn ta. Ta mới nghĩ, nếu như Tây xưởng nằm trong
tay chúng ta thì chúng ta có còn phải động đến can qua như vậy không? Chỉ cần
hắn vừa bước vào trong cung, chúng ta liền sai Ngự Mã giám chém hắn không phải
là xong ngay sao? Cho nên, hay cứ giao cho Miêu Quỳ chức quan nhàn nhã nào đó
để dưỡng lão đi. Nhân mã của bốn vệ này trong cung vô cùng quan trọng, phải
thu về tay.

- Ha ha ha ha... - Một tràng cười quái gở truyền vào, Miêu Quỳ luồn tay vào
trong tay áo, ngang nhiên sải bước tiến vào, cặp mắt díp lại thành một đường,
loé lên vẻ lạnh lùng sắc lẹm, cười mà như không cười, nói:

- Ai nói Vương công công già cả hồ đồ chứ? Đầu óc ấy vẫn còn minh mẫn lắm.

Hà Đại Xuân từ bên giường nhảy xuống, giận dữ mắng:

- To gan! Ngươi dám nói với Vương công... - Vừa nói đến đây tròng mắt lão đột
nhiên trợn trừng, âm thanh nghẹn lại trong cổ không thốt ra được nữa.

Mấy người ngồi khuất trong nhìn không thấy bên ngoài, song lão vừa nhảy xuống
giường đã trông thấy ở trước cửa hai tên tiểu thái giám vốn đang canh cửa giờ
đang nằm dưới đất, một quan binh của Vũ Tương vệ đang lau lưỡi đao bê bết máu
lên thân thể tên tiểu thái giám đó. Trong phòng ngoài có bảy tám người đang
đứng, tất cả đều là binh sĩ Ngự Mã giám tay cầm đao, mặt đằng đằng sát khí.

Hà Đại Xuân không khỏi hoảng sợ lùi lại mấy bước, lắp ba lắp bắp:

- Ngươi... ngươi... ngươi làm gì vậy?

Miêu Quỳ mỉm cười nói:

- Làm gì? Đưa quân đến dâng cho Vương công công đó! - Đoạn lão sầm mặt, lạnh
lùng quát:

- Người đâu, bắt tất cả lại!

Bảy tám gã quan binh như hổ như báo xông vào đè bốn đại thủ lĩnh thái giám
xuống đất, ngay lập tức có người cầm dây thừng trói bọn họ lại. Miêu Quỳ phủi
áo thi lễ với Vương Nhạc đang kinh hãi đến nỗi mặt vàng như nghệ rồi mỉm cười
nói:

- Vương công công, phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, ty Lễ Giám khi quân phạm
thượng phải lập tức bắt tất cả. Xin công công hãy giao Hổ phù ra.

Vương Nhạc giận đến run người, vừa trỏ Miêu Quỳ vừa thở hổn hển mắng:

- Ngươi... ngươi nói láo! Cái đồ lá mặt lá trái nhà ngươi, bình thường ở
trước mặt ta thì khúm na khúm núm như con như cháu... Là ai chống lưng cho
ngươi mà lại dám bắt ta?

Miêu Quỳ ưỡn lưng, lạnh lùng cất tiếng:

- Chống lưng cho ta... là đương kim Hoàng thượng!

Vương Nhạc đang ngồi bên trong giường, không mặc áo dài bên ngoài, Miêu Quỳ
nhìn thấy trên thắt lưng của chiếc áo dài màu xanh nhạt của lão đeo một xâu
chìa khoá bèn bước tới giật xuống rồi vứt nó cho một tên binh sĩ.

Vương Nhạc gầy nhom còm cõi, đi đứng cũng đã lẩy ba lẩy bẩy, bị Miêu Quỳ vốn
xuất thân quân đội giật một cái liền té sấp xuống giường. Miêu Quỳ trỏ vào cái
tủ đồng thau được lau chùi bóng loáng ở đầu giường rồi bảo:

- Mở nó ra cho ta!

Tên sĩ tốt nọ cầm xâu chìa khoá tới, tra thử mấy cái, "tách" một tiếng chiếc
tủ đã mở ra. Hắn lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp gấm bọc vải sa tanh vàng, bê
đưa cho Miêu Quỳ. Miêu Quỳ vội vã đón lấy nó, cẩn thận tháo tấm vải bọc rồi mở
ra. Chỉ thấy bên trong là một cái ấn vàng vuông vức, Miêu Quỳ cầm lên xem qua
rồi lại đặt về chỗ cũ, buột chặt lại, cẩn thận nhét vào trong người.

Cái gọi là Điều Binh Hổ phù, chỉ là cách gọi ấn tín điều binh trong thời cổ
đại, hình dạng của nó đã sớm bị đổi thành ấn tín, mà không phải là Hổ phù hai
mảnh ghép lại nữa.

Thượng Bảo giám nắm giữ ngọc tỉ, ty Lễ Giám nắm giữ ấn tín điều binh của mười
hai đoàn doanh và kinh doanh. Đây là một lực lượng hùng hậu, cho dù trong đó
chỉ có một ít người thề tận trung với ty Lễ Giám thì hành động điều binh của
bọn Vương Quỳnh vẫn sẽ khiến cho nhóm Dương Lăng lâm vào một cuộc khổ chiến
chênh lệch về lực lượng.

Hơn nữa việc ty Lễ Giám có được sự ủng hộ của ngoại đình hoặc có thánh chỉ hay
không nhiều lắm cũng chỉ để cho việc điều binh có thêm lý do chính đáng về mặt
pháp chế mà thôi. Cho dù Hoàng đế cương quyết không chịu hạ chiếu thì ty Lễ
Giám vẫn có thể điều binh, vẫn có thể dựa theo nguyện vọng của mình để thanh
lọc cận thần, diệt Bát Hổ, giết Dương Lăng mà viết nên đoạn lịch sử này như
thường. Cho dù là Hoàng đế cũng không thể không chấp nhận sự thật này.

Mà Nội xưởng và Tây xưởng lại nằm ở thế bất lợi về mặt chính trị, vì không có
thánh chỉ nên bọn họ phải đề phòng việc bị ngoại đình mượn chuyện này làm cái
cớ để phản công. Bây giờ bắt giữ các thủ lĩnh của ty Lễ Giám, giành lại Điều
Binh Hổ phù, thì mới tính là đã hoàn thành "hành động chặt đầu". Bước tiếp
theo là phong tỏa cung điện nghiêm ngặt.

Thở ra một hơi dài, Miêu Quỳ quát thân tín:

- Áp giải tất cả bọn chúng đi, canh giữ nghiêm ngặt!

Đám thị vệ lôi mấy vị đại thái giám mặt vàng như nghệ ra ngoài. Thân binh được
Miêu Quỳ dặn dò từ trước nên cố ý trói Đới Nghĩa lại thật chậm, đợi khi mấy
người kia bị đẩy đi ra ngoài rồi mới đỡ lão dậy.

Miêu Quỳ khoát tay ra hiệu cho mấy tên sĩ tốt lui ra ngoài trước, sau đó mỉm
cười nói:

- Đới công công, oan ức cho công công rồi. Dương Xưởng đốc bảo ta biểu thị
lòng cảm kích với công công.

Lúc này Đới Nghĩa mới biết Dương Lăng đã nhận được mật tín của mình, vậy thì
hành động hôm nay nhất định xuất phát từ mưu kế của Dương Lăng rồi. Lão không
khỏi hân hoan:

- Xưởng công đã biết thân phận của ta rồi à? Vậy thì tốt quá, sao... ông cũng
trói ta lại vậy?

Miêu Quỳ khẽ cười, nói:

- Hiện tại Đới công công vẫn phải đóng giả làm tù phạm một chút, tảo triều
ngày mai công công phải...

* * *

Kỳ quan Hà Lục Bảo bước lộp cộp xuống chỗ tường giấu quân (1), ngâm nga một
giai điệu dân gian, hắn đang muốn đi giải. Vừa mới rẽ xuống, hắn chợt thấy
cánh cổng cung vừa dày vừa nặng trịch đang được đóng lại, phát ra âm thanh két
két. "Ầm" một tiếng, cổng đóng sập lại, cầu treo hạ xuống, đập nước đóng lại,
Hà Lục Bảo thấy vậy thì không khỏi giật mình buột miệng hỏi tướng quân giữ
cổng Triệu Minh Đạt:

- Triệu tướng quân, lúc này mới đầu canh (*), sao đã đóng cổng cung lại rồi?

(*) Đêm 5 canh, ngày sáu khắc; mới đầu canh là mới chạng vạng

Triệu Minh Đạt nghiêm trang nói:

- Phụng thánh dụ, khoá chặt cổng cung, không có đặc chỉ của Hoàng thượng thì
ngoại thần không được đi vào, nội quan không được đi ra, những chuyện khác
ngươi không cần phải biết, trở về vị trí của ngươi đi!

Tim của Hà Lục Bảo đập "thịch" một cái - "Hoàng thượng hạ chỉ đóng khoá cung
điện lại? Đang xảy ra chuyện gì thế?” - Gã nhìn cánh cổng cung đóng chặt trên
đập nước, biết rằng đã không cách nào để truyền tin cho người của Đông xưởng
nữa. Không biết bên ty Lễ Giám...

Gã gượng cười, trên khuôn mặt mang theo chút hoảng loạn, nói:

- Ồ, ta đi tiểu tiện một chút, sẽ trở về ngay!

Triệu Minh Đạt mỉm cười rồi khoát tay, bốn thị vệ cầm đao tức thì xuất hiện.
Triệu Minh Đạt cười nói:

- Hà huynh, thánh dụ đã có dặn, bản quan không thể không cẩn thận hành sự.
Bốn người các ngươi đi theo Hà tướng quân, sau đó cùng Hà tướng quân quay về.

Hà Lục Bảo đảo mắt tìm cách để có thể thoát ra, nhưng vừa ngước mắt nhìn thì
cánh cổng thứ hai cũng đang chậm rãi đóng lại. "Ầm" một tiếng, cổng đã được
đóng chặt, một tia nắng chiều tà chiếu lên cánh cổng màu đỏ thẫm khiến cho
những ụ đồng trên cánh cổng loé lên những tia sáng âm u và lạnh lẽo. Gã không
khỏi thở dài một hơi rồi tuyệt vọng đi đến chỗ nhà xí ở góc tường.

Ty Lễ Giám soạn chỉ, nếu Hoàng thượng đồng ý đóng ấn lên thì gọi là thánh chỉ,
nếu Hoàng thượng tự thân soạn chỉ, sau đó đóng chồng quốc tỉ lên thì được gọi
là đặc chỉ. Hoàng đế Chính Đức cầm cây bút lông sói soạn ra ba thánh chỉ rồi
dùng ngọc tỉ đóng lên, sai rằng:

- Trương Vĩnh, Đại Dụng, hai người các ngươi mỗi người cầm một thánh chỉ chạy
nhanh đến chỗ Thành quốc công và Tào quốc công truyền chỉ, bảo hai vị quốc
công lập tức tiếp quản doanh kinh sư, sẽ do hai người các ngươi làm giám quân.

Cái "khúc xương cứng" Đông xưởng này khó mà gặm nổi, tuy rằng phiên tử chủ lực
đã bị dụ ra khỏi kinh nhưng Đông xưởng vẫn còn mấy ngàn nhân mã. Nếu không thể
đoạt lấy doanh kinh sư, đến lúc bắt Đông xưởng ngộ nhỡ có tướng lĩnh lòng
mang dị tâm trực tiếp tham chiến hoặc có kẻ mượn chiêu bài tham gia trấn áp
bạo loạn mà đục nước béo cò thì rất có thể sẽ từ chính biến thành binh loạn.

Mấy ngàn phiên tử cộng thêm mấy vạn binh sĩ ở kinh thành đủ khuấy cho thành
Bắc Kinh long trời lở đất. Nếu như trong hỗn chiến lại có mấy tên loạn binh
thừa cơ xâm nhập vào trong phủ đệ của vương hầu công khanh cướp của giết người
thì bất kể Dương Lăng có thành công hay không cũng sẽ khó tránh được cái tội
tày trời ấy.

Hai vị Thành quốc công và Tào quốc công một lòng trung thành, lúc còn trẻ lại
đều từng lĩnh quân, rất có uy danh trong quân đội. Hơn nữa hai người này xưa
nay giữ thân trong sạch, không qua nhiều lại với bá quan trong triều.

Để bọn họ ra mặt nắm quyền tiếp quản doanh kinh sư, có thêm Trương Vĩnh và Cốc
Đại Dụng làm giám quân sẽ đủ để trấn nhiếp nhân mã của kinh doanh. Dương Lăng
cũng không quá hy vọng đám nhân mã trước kia vốn thuộc về ty Lễ Giám sẽ có thể
mau chóng quy thuận rồi ra mặt tiêu diệt Đông xưởng hộ. Chỉ cần bọn họ án binh
bất động, bảo đảm kinh sư không loạn vậy thì đã đại công cáo thành rồi.

Có điều y lại không ngờ Hoàng thượng tự cho mình là thông minh lại sai Trương
Vĩnh và Cốc Đại Dụng làm giám quân, nghe xong tuy hơi kinh ngạc nhưng rồi
cũng cảm thấy bình thường. Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, lại chẳng hề quen
với hai vị lão thần đó, nếu không phái thân tín bên mình trông coi thì trong
lòng hắn nhất định sẽ không yên.

Về phần chia một bát canh cho Bát Hổ trong chuyện này, đó âu cũng là chuyện
bất đắc dĩ. Lúc này nếu ôm hết mọi quyền lực về mình gạt Bát Hổ ra khỏi vòng
tròn quyền lực như vậy thì rất không sáng suốt và hoàn toàn cũng là chuyện
không thể được.

Toàn bộ tinh nhuệ của Nội xưởng đều đã sớm trở về ngoại thành phía tây chờ
lệnh. Vừa về kinh, Ngô Kiệt đã dựa theo kế hoạch của Dương Lăng an bài mọi
thứ. Một khi bên này (Miêu Quỳ) đoạt được binh quyền của kinh doanh vào tay
thì Dương Lăng liền sẽ phát động cuộc chiến cuối cùng với Đông xưởng.

Trận chiến này vô cùng quan trọng. Nếu như Dương Lăng thất bại thì Phạm Đình
thế nào cũng quyết dẫn quân đi ép vua, và lựa chọn duy nhất của Chính Đức sẽ
là phóng thích đám người Vương Nhạc, ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của ngoại
đình và Đông xưởng: diệt trừ Bát Hổ. Đã bị dằn mặt như vậy, sau này mọi thứ
chỉ có thể phó mặc cho bọn chúng an bài.

Chính Đức biết cuộc chiến này sẽ không dễ dàng như đối phó với ty Lễ Giám và
đoạt lại binh quyền của kinh doanh. Hắn cầm thánh chỉ, song lại lo lắng nhìn
Dương Lăng nói:

- Dương thị độc, Phạm Đình của Đông xưởng trẫm giao cho khanh đó. Đáng giận
là doanh kinh sư và mười hai đoàn doanh bị ty Lễ Giám quản lý lâu năm, trẫm
không dám dùng quân của bọn chúng. Chỉ với năm ngàn binh mã của khanh, trẫm lo
là... khanh có đối phó được với tám ngàn nha sai Đông xưởng không?

Cung đã giương không thể rút tên lại, lúc này chỉ có đánh một trận, còn có lựa
chọn thứ hai sao? Nhưng sao y có thể nói với Hoàng thượng những lời nhụt chí
này? Dương Lăng đành tự tin mỉm cười nói:

- Hoàng thượng yên tâm, vi thần đã có tính toán. Đêm nay xông pha lâm trận
tuyệt không phải lo, có điều ngày mai tảo triều chỉ có một mình Hoàng thượng
đơn độc chiến đấu ngàn quân, vi thần lo rằng...

Hoàng đế Chính Đức nhướng cao mày, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

- Ái khanh yên tâm, trẫm không sợ bọn họ!

Hắn ngừng lại một chút, rồi ngượng ngập nói:

- Nhưng mà... ái khanh phải trở về sớm một chút đó!

Vì sự tình cấp bách, Hoàng thượng đặc chỉ cho phép cưỡi ngựa trong cung.
Trương Vĩnh và Cốc Đại Dụng cất đặc chỉ do hoàng đế Chính Đức tự tay viết, dẫn
tám thị vệ đeo đao lập tức lên ngựa rời cung. Từng cánh cổng cung đóng chặt
sau lưng bọn họ, trong hoàng cung là một khung cảnh đầy sát khí.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Trương Vĩnh và Cốc Đại Dụng liền gọi thuộc hạ một
tiếng, rồi dẫn sáu người chia nhau chạy đến phủ đệ của Thành quốc công và Tào
quốc công. Dương Lăng đã cải trang làm thị vệ lẫn vào trong nhóm, nay dẫn một
tay thân binh nhanh chóng đi đến Bắc trấn phủ ty.

Đối với bố cục kiến trúc và phân bố binh lực bên trong Đông xưởng, Cẩm y vệ rõ
như lòng bàn tay. Trong mật thất, Mâu Bân cầm một tấm bản đồ có ghi chú chi
tiết mọi kiến trúc bên trong Đông xưởng đang giải thích rõ cho Dương Lăng thì
nghe người tấu rằng Đề đốc Trương Tú đã dẫn người chạy đến kinh sư.

Dương Lăng nghe xong thì hơi lấy làm ngạc nhiên. Trong kế nghi binh của Dương
Lăng có sắp đặt thêm một tầng nghi binh hư hư thật thật khiến cho Cẩm y vệ
và Đông xưởng không thể không chia quân ra hai hướng, với hy vọng sẽ đẩy
Trương Tú ra ngoài, đợi đến khi đại cuộc trong kinh sư đã định thì lão ta cũng
sẽ không thể giở được trò gì ở Thiên Tân nữa.

Dương Lăng lại không lo lắng cho an nguy của đám người Liễu Bưu lắm. Ngô Kiệt
và Liễu Bưu hiểu rất rõ về Trương Tú, Trương Tú này xưa nay luôn mang lòng
kiêng kị quan văn ngoại đình, hai bên có thành kiến rất sâu. Hôm nay hợp tác
làm đồng bọn nhưng ngày mai có thể thành tử địch trên chính trường. Tuy là lần
này bọn họ vì diệt trừ Dương Lăng mà tạm thời liên thủ nhưng lão quyết sẽ
không bằng lòng để ngoại thần nắm được điểm yếu, cho nên chỉ cần Dương Lăng
không ở trên thuyền, không có cớ thì lão quyết không dám giết hơn trăm nha
sai trên thuyền.

Nhưng theo lý mà nói, bên kinh sư có mấy vạn nhân mã của Đông xưởng cũng không
kém gì lão, cho dù lão có nghi ngờ Dương Lăng dùng thuyền quan để che mắt và
đi đường bộ cũng không có lý gì ngay trong hôm ấy lão đã trở về kinh sư rồi.

Mâu Bân mỉm cười nói:

- Lạ lắm phải không? Chắc là Đề đốc đại nhân lo rằng sau khi Đông xưởng lấy
được đầu của đại nhân rồi, lúc xun xoe ton hót với đám quan văn sẽ giảm bớt đi
phần công lao của mình - rồi lão nhanh chóng mặc giáp trụ vào, nói:

- Bản quan đi nghênh tiếp Trương đề đốc, xin Dương đại nhân chờ trong chốc
lát.

Dương Lăng đưa mắt tiễn lão đi, sau đó cẩn thận nhìn lại tấm bản đồ nọ một
hồi, rồi ngước đầu hỏi:

- Đã phái người quay về rồi chứ?

Một thân binh bèn đáp:

- Dạ, đến lúc chong đèn chắc sẽ đến nơi, có điều... chưa vào Cao Lão trang mà
Đông xưởng đã thiết lập rất nhiều trạm gác. Bình thường bọn thuộc hạ ra vào
đều phải tìm cớ để lọt qua nhiều lần thẩm tra. Bây giờ bọn chúng đã không hề
nể nang mà lùng bắt đại nhân ở ngoài kinh cho nên sợ rằng bọn chúng sẽ trực
tiếp ngăn cản, không biết người của chúng ta có thể trở về núi hay không?

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Việc đó không cần phải lo lắng, ta và đại đáng đầu sớm đã thương định kế
sách...

Y vừa nói đến đây, Mâu Bân đã bước trở vào. Dương Lăng đứng dậy cười hỏi:

- Trương đại đề đốc đã tự chui đầu vào lưới rồi à?

Mâu Bân cười đáp:

- Không hề đổ máu!

Rồi lão nhìn vào đồng hồ nước và nói:

- Lão ta dẫn về năm trăm hiệu úy vừa vặn có thể cho ta sử dụng. Nha môn trấn
phủ ty này đêm nay người không lầu trống, Xưởng đốc đại nhân có thể rảnh rang
tay chân rồi.

Dương Lăng gật nhẹ đầu, nói:

- Tốt! Một khi người của bản quan bắt đầu, xin đại nhân theo kế mà hành sự,
nhớ phải để ý đến các vị quan viên, không để bọn họ trao đổi tin tức còn phải
đề phòng có người đến phủ của bọn họ làm loạn. Nhân thủ của đại nhân có hạn,
vẫn nên cẩn thận mới được.

Mâu Bân cười nói:

- Không sao, nhân mã của bản quan vẫn còn dư sức trông chừng những đại thần
đó. Đêm nay cho dù bên Đông xưởng có chém giết rầm trời thì bản quan vẫn có
thể bảo đảm Lục Bộ Cửu Khanh và văn võ cả triều đều sẽ biến thành kẻ đui,
người điếc!

Trăng sáng trên cao rắc xuống thứ ánh sáng bàng bạc như lụa mỏng, mặt đất như
được lát bởi một lớp sương mờ.

Tây giao kinh thành, hơn mười thớt khoái mã đang phi băng băng đến, vó ngựa
như sấm.

Lúc này sắc trời mờ mịt, khó mà thấy rõ cảnh vật, thấy ngựa phi nhanh như vậy,
đám mật thám mai phục bên ngoài Cao Lão trang không khỏi giật mình. Mắt thấy
ngựa phi càng lúc càng gần, sắp sửa xông vào trong thôn trang, một tên đáng
đầu liền lập tức quyết định dứt khoát, lớn tiếng quát:

- Ngăn bọn chúng lại!

Hai tên phiên tử lập tức vung đao chặt đứt hai sợi giây thừng. "Rào rào", một
cây đại thụ bị đốn từ trước đổ rầm xuống đường. Tên đáng đầu Đông xưởng nọ cầm
đao bước lên, quát:

- Ai đó? Đêm khuya phóng ngựa định đi đâu? Đông xưởng phụng mệnh làm việc,
hãy mau mau xuống ngựa chịu tra xét!

- Ha ha ha ha... - một kị sĩ trên ngựa cất giọng cười lớn, đoạn cầm cương
quay ngựa tại chỗ mấy vòng, rồi đột nhiên thò tay vào ngực, sau đó chỉ nghe
vang lên mấy tiếng "chát chát", liền thấy trong tay gã kị sĩ loé lên mấy đốm
lửa, tên phiến tử đứng đằng trước không khỏi hoảng sợ lùi về mấy bước.

Một ngọn lửa được nhóm lên, theo sau đó, chỉ thấy đóm lửa loé lên, trong ánh
lửa đỏ lập loè, tên phiên tử thấy rõ một "cây gậy ngắn" xù xì trong tay gã kị
sĩ đó bỗng kêu "phụt" một tiếng, một vệt lửa phóng thẳng lên bầu trời đêm, rồi
phát ra tiếng nổ lớn trên không trung. Cả bầu trời rực rỡ những màu sắc xanh,
đỏ, tím, vàng, như loài thu cúc xinh đẹp nở bừng trong không trung.

Mấy tên phiên tử đều ngẩng đầu nhìn lên, sắc màu rực rỡ và tươi đẹp ấy từ từ
biến mất, trong mắt bọn chúng còn sót lại vẻ sáng rực của ngọn lửa ấy, nhất
thời nhìn không rõ bầu trời đầy sao. Chợt lại nghe trong màn trời đêm tĩnh
mịch nổ vang một tiếng "đùng", một ngọn hoa lửa tuyệt đẹp từ trong Cao Lão
trang bay vút lên trời. Tiếp theo, trên đỉnh núi phía xa lại loé lên một tia
sáng, song bởi cách quá xa cho nên thoạt trông chỉ thấy giống như những ngôi
sao lớn nhỏ không còn vẻ diễm lệ nọ.

Tên đáng đầu thoáng ngẩn ra, rồi liền kêu lên thất thanh:

- Pháo bông truyền tin!

Kỵ sĩ trên ngựa mỉm cười nói:

- Đúng vậy!

Đáng đầu đó liền giơ đao hét lớn:

- Mau! Giết bọn chúng rồi về bẩm báo... - Lời còn chưa dứt, cổ họng hắn bỗng
run lên, khí lực toàn thân trong nháy mắt dường như bị người ta rút đi hết, cả
người ngã oặt xuống đất.

Kỵ sĩ trên ngựa lạnh lùng quát lớn:

- Chỉ bằng mấy tên tiểu nhân vật chuyên chặn đường thẩm tra như các ngươi ư?
Tất cả đừng có mà lộn xộn, bằng không Gia Cát thần nỏ của ông đây sẽ không
dung cho các ngươi đâu! Quay đầu mở to cặp mắt chó của các ngươi ra mà nhìn
đi!

Nhân số của đám phiên tử mai phục này có hạn lại không đông bằng những kỵ sĩ
dạ hành này, lúc này thấy đối phương cũng không chút nể nang gì mà đã ngang
nhiên động thủ, trong lòng tự nhiên là khiếp sợ, nghe xong liền ngoan ngoãn
quay lưng lại nhìn. Chỉ thấy phía xa trên núi, một hàng người di chuyển uốn
lượn như một con rồng lửa. Con rồng đỏ rực ấy đang lao xuống núi với một tốc
độ cực nhanh.

Ngô Kiệt mặc áo đen mũ đỏ, vận y phục của đại đương gia còn mấy người Bành Kế
Tổ và Liên Đức Lộc thì lại vận một thân giáp trụ chỉnh tề của Thần Cơ doanh
khi xưa. Năm ngàn tinh binh ngoài đao kiếm cung nỏ và súng hoả mai thì phần
lớn mỗi người còn đeo một cái túi căng phồng, cũng không biết là dùng để làm
gì.

Đại quân tác phong nghiêm chỉnh, hàng ngũ chỉnh tề, ai cũng cầm đuốc, thần sắc
lẫm liệt, sát khí đằng đằng, ngựa thồ đi phía sau cùng còn kéo theo mười khẩu
pháo nhỏ. Những người này cầm thánh chỉ yêu cầu mở cổng Tây thành, băng ngang
qua con đường lớn của kinh sư rồi tiến thẳng về phía Đông tập sự xưởng.

Mấy ngày nay, phiên tử Đông xưởng không ngừng gây hấn khiến người của Nội
xưởng mỗi khi ra vào đều chịu đủ lăng nhục ức hiếp. Nếu không phải vì mấy
người Ngô Kiệt, Hoàng Kỳ Dận, Vu Vĩnh và Dương Nhất Thanh nhiều lần trấn áp,
những binh sĩ cao ngạo bất thuần này đã sớm xung đột với Đông xưởng rồi.

Nay phụng lệnh diệt trừ Đông xưởng, những quân tinh nhuệ Thần Cơ doanh mắt đặt
ở trên đầu này ai nấy đều dâng trào sĩ khí. Bọn họ xuất thân là quân chính
quy lại được trang bị vũ khí tiêu chuẩn đầy người nào thèm đặt cái đám nha
sai Đông xưởng chỉ oai phong vô cùng khi hà hiếp bá tánh kia vào mắt chứ. Đông
xưởng có chuẩn bị hay không trong mắt bọn họ đều chẳng khác gì đàn gà đàn chó.
Con rồng lửa mang theo sĩ khí ngất trời cuồn cuộn đánh thẳng đến Đông An môn.

Chú thích:

(1) nguyên văn "tàng binh tường", chỉ nơi quân sĩ có thể ẩn náu trên tường
thành.


Ngược Về Thời Minh - Chương #149