Người đăng: ๖ۣۜSữa
Thân là đại tổng quản phủ Nội vụ, những công việc mua sắm bình thường đã không
còn cần Mã Vĩnh Thành phải tự thân xuất hiện; nhưng hôm nay việc mua bán hơi
lớn, hôm qua tiệm lụa Thành Ký lớn nhất kinh thành xưa nay luôn cung ứng nhu
cầu về tơ lụa cho đại nội hoàng cung lại đột nhiên đưa tin muốn nâng giá do
chi phí vận chuyển tăng.
Như vậy một năm sau số tiền chiết khấu mà Mã Vĩnh Thành chắt bóp ra từ trong
đó nào sẽ chỉ giảm đi vạn lượng? Điều này làm cho lão Mã giận đến sôi gan.
Nhưng ông chủ thật sự chống lưng cho cửa tiệm này là Thành quốc công Chu
Cương, Mã Vĩnh Thành có tiền mà không có quyền cho nên thực không dám gây sự
với lão ta, vì vậy sáng sớm đã lên kiệu chạy đến Thành Ký định bụng dò hỏi hàm
ý của nhà họ Chu.
Mã Vĩnh Thành xuống kiệu, ngạo nghễ bước vào trong tiệm. Lão là khách hàng lớn
nhất của Thành Ký cho nên tuy có câu nói rằng “tiệm lớn ép khách” nhưng ông
chủ tiệm cũng không dám chậm trễ, vội vã mỉm cười đón lão vào phòng khách nội
sảnh.
Mã Vĩnh Thành ngồi trên ghế mũ quan (1), bắt chéo chân, nâng chén hớp một ngụm
trà thơm, rồi cười nhạt hỏi:
- Thành chưởng quỹ, ta và ông làm ăn cũng không phải mới một ngày hai ngày,
sao giá cả nói đổi là đổi vậy? Chúng ta thẳng thắn với nhau nhé, lượng tơ lụa
này hẳn là do thuyền quan của Dương đại nhân ở Nội xưởng giúp ông mang về đúng
không? Ta đã tính sơ cho ông, e rằng phí vận chuyển chẳng những không cao, mà
thậm chí còn bớt được ít nhất năm vạn lượng đấy, vậy việc tuỳ tiện nâng giá
này là từ đâu mà ra vậy? Không biết là ý của Chu lão công gia hay là chưởng
quỹ ông tự chủ trương nhỉ?
Thành chưởng quỹ cười nịnh nọt đáp:
- Lão Thành tôi nào có lá gan đó chứ? Từ lúc hoàng hậu nương nương và hai vị
quý phi tiến cung, nhờ Mã gia chiếu cố mà buôn bán của cửa tiệm chúng tôi càng
lúc càng lên, lão Thành nhờ vả ngài còn không kịp, nào dám tuỳ tiện nâng giá
chứ?
Rồi lão ta nén giọng, nói nhỏ:
- Nâng giá chẳng qua chỉ là cái cớ, thật ra có người muốn gặp Mã gia cho nên
mới nói như vậy, làm phiền Mã gia cực khổ một chuyến, tiểu nhân quả thực áy
náy.
Nói đoạn Thành chưởng quỹ nhét vào lòng bàn tay Mã Vĩnh Thành một tờ giấy. Mã
Vĩnh Thành nhìn kỹ, thấy đó là tờ ngân phiếu ba ngàn lượng, lập tức vui vẻ
cười ha hả:
- Xem ông kìa, có chuyện gì thì cứ gọi một tiếng không phải là được rồi à.
Không nể mặt ông thì ta cũng không dám không nể mặt mũi Chu lão công gia mà.
Ha ha ha, là ai muốn gặp ta vậy? Nếu là cống dâng vào trong cung thì cũng dễ
xử lý, ta gật đầu một cái là được thôi. Có điều ta phải cảnh cáo trước, những
đồ dâng lên cho các vị nương nương dùng nếu là đồ không đáng giá thì đừng làm
mất mặt ta.
- Ha ha ha. Mã công công, không biết ta thì có đáng giá hay không? - Rèm cửa
chợt được vén lên, Dương Lăng mỉm cười bước ra.
Mã Vĩnh Thành kinh ngạc đứng bật dậy, nước trà vẩy cả lên người. Lão kinh ngạc
kêu lên:
- Dương... Sao ngài... Không phải là ngài vẫn đang ở Giang Nam sao?
Dương Lăng khoát tay với Thành chưởng quỹ, Thành chưởng quỹ hiểu ý bèn khom
lưng nói:
- Hai vị thong thả trò chuyện, lão Thành ra ngoài tiếp khách đây.
Thành chưởng quỹ vừa rời khỏi phòng, Dương Lăng liền sầm mặt, cười nhạt với Mã
Vĩnh Thành và nói:
- Ta đang ở Giang Nam sao? Nếu như ta về muộn hơn vài ngày thì chỉ có thể chờ
dọn xác ông rồi. Mã Vĩnh Thành, ông chết đến nơi rồi mà còn không hay biết họa
lớn đã ập đến rồi ư?
- Dương Lăng đã đến đâu rồi? - Phạm Đình hỏi một tên phiên tử đứng trước mặt,
trên mặt có vẻ hào hứng.
Trương Thọ nghe phiên tử trả lời xong thì không khỏi sững ra:
- Thiên Tân vệ? Hắn muốn dừng thuyền ở Thiên Tân vệ ư? Khốn kiếp, thuyền quan
của hắn đã rẽ vào nội hải tại sao không bẩm báo sớm một chút? Phạm công công,
ông nói Dương Lăng đang có ý gì vậy, chẳng lẽ... hắn đã có cảnh giác với hành
tung của chúng ta?
Phạm Đình cười lớn nói:
- Nội xưởng cũng có tai mắt mà, nếu như không có phát hiện ra gì thì mới là
lạ đó. Nhưng vậy thì đã sao? Cái tên ngu xuẩn này trong triều không hề có căn
cơ, chỗ dựa duy nhất là Hoàng thượng thế nhưng hắn không cấp tốc hồi kinh xin
Hoàng thượng cứu giúp mà lại bày đặt giương đông kích tây, bày kế nghi binh
này nọ, thật đúng là tự tìm đường chết.
Đới Nghĩa vờ cúi đầu uống trà, trong lòng lại hơi lo lắng: "Dương đại nhân
đang làm cái quỷ vì vậy? Chẳng lẽ Ngô đại đương gia không truyền tin tức của
mình cho y sao? Mình đã nói là Cẩm y vệ và Đông xưởng hợp mưu mà y còn chạy
đến quê nhà của Cẩm y vệ, chẳng phải là tìm chết ư? Không đúng, Dương Lăng đâu
có ngu ngốc đến vậy..."
Trương Thọ thấy sắc mặt lão nặng nề, bèn hỏi:
- Đới công công cũng cảm thấy có gì không đúng à?
Đới Nghĩa thoáng giật mình, bèn vội đáp:
- Đúng vậy, một người gặp phải nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên chính là tìm
đến người đáng tin cậy và có khả năng giúp đỡ hắn nhất mới phải. Hắn lại thủng
tha thủng thỉnh chạy đến Thiên Tân vệ để làm gì?
Trương Thọ lắc đầu đoạn vỗ tay một cái, một đáng đầu rón rén bước vào. Trương
Thọ hỏi:
- Người phái đi theo dõi phủ Uy Vũ bá có phát hiện ra điều gì lạ thường
không?
Đáng đầu nọ cung kính đáp:
- Bẩm Trương gia, không hề có động tĩnh gì. Ty chức chẳng những cho tăng
cường chú ý đến người ra vào Dương phủ và toàn bộ đám người trong ấy, mà ngay
cả rau thịt mà Dương phủ mua về cũng đã phái người mỗi ngày tra hỏi. Nếu như
Dương Lăng về phủ, cho dù hắn che giấu giỏi cỡ nào thì toàn bộ Dương phủ cũng
không thể không để lộ bất cứ dấu vết gì.
Trương Thọ gật nhẹ đầu, trầm ngâm một chốc rồi nói:
- Bất luận hắn có về phủ hay khong, nếu hắn dùng kế kim thiền thoát xác lặng
lẽ hồi kinh, nhất định sẽ vào cung để gặp Hoàng thượng. Người được phái đến
cửu môn (*) phải tăng cường phòng bị, chú ý tất cả những ai ra vào hoàng cung.
Còn nữa, bảo mấy tên nhãi hầu bên Hoàng thượng phải gia tăng chú ý lên mười
hai vạn lần, bất kể là Hoàng thượng gặp ai, nói những gì, đều phải lập tức hồi
báo.
(*) chỉ chín cổng thành Bắc Kinh.
- Dạ! - Đáng đầu nọ đáp một tiếng, rồi vội vàng lui ra.
Vương Nhạc đang nằm dựa hờ trên đầu giường. Do tuổi đã cao, tinh thần cũng
không tốt, nãy giờ lão đã ngủ được một lúc.
Lão Vương Nhạc dụi mắt, run rẩy ngồi dậy nói:
- Xem bộ dạng như lâm đại địch của các ngươi kìa, chẳng phải là Vương Quỳnh
đã bị y giết hay sao? Lúc này toàn bộ ngoại đình hẳn là cũng đã nhận được tin
rồi, sẽ còn có ai đứng về phía hắn chứ? Khi tiên đế còn tại thế, ngài sợ nhất
là phải nghe lời can gián của bá quan. Đương kim Hoàng thượng còn nhỏ lại
không có chủ kiến, còn có thể chống đỡ nổi tấu chương đè xuống như núi ư? Chỉ
cần Hoàng thượng hạ ý chỉ thì Dương Lăng còn không bó tay chịu trói sao.
Vị Vương công công này không tài không cán, lại không có dã tâm, nhưng cũng
chính vì vậy mới được vua Hoằng Trị uỷ thác trọng trách. Lão cư xử độ lượng
không hề chuyên quyền, có đầu lĩnh trên danh nghĩa như lão toạ trấn ở trên,
đám người ai nấy có dã tâm riêng như Phạm Đình và Trương Thọ mới có thể sống
chung hoà thuận không tranh chấp với nhau, cho nên những người này rất mực
kính trọng lão.
Nghe Vương Nhạc nói vậy, Phạm Đình cười lớn nói:
- Không thể không cẩn thận đâu à lão gia, đương kim Hoàng thượng thật không
thể so được với tiên đế. Tiên đế chỉ mới tảo triều trễ có hai lần đã bị bá
quan trách mắng cho một trận phải vâng dạ mà hạ chiếu tự trách. Nhưng đương
kim Hoàng thượng thì sao? Ngừng Kinh Diên, bỏ ngọ triều, tảo triều thích thì
đi không thích thì dẹp. Bá quan khuyên nhủ tới tấp như tuyết rơi, Hoàng thượng
lại nhắm mắt làm ngơ bỏ hết ngoài tai, có bao giờ để ý tới đâu.
Lão vừa nói vừa nheo mắt lại, rồi cười nham hiểm nói:
- Về phần bá quan trong triều thì...Chỉ có đám mọt sách Ngự Sử đài và Hàn Lâm
viện mới thật sự tin vào cái “diệt trừ gian nịnh”, “duy trì chính nghĩa” gì đó
thôi. Thứ mà đám lão già lăn lộn lâu năm trên quan trường đó thật sự quan tâm
đến là một khi bọn họ không còn gây được ảnh hưởng với Hoàng đế, không khống
chế được Hoàng đế nữa thì rất có thể những quốc sách và và chính sách mà bọn
họ tự cho là đúng ấy sẽ bị Hoàng thượng vì nghe theo những lời của đám tân
sủng này mà bãi bỏ. Đáng tiếc là bọn họ lại không thèm kết giao với đám người
mới (tân sủng) này cho nên mới phải nghĩ cách trừ khử chúng đi.
Trương Thọ mỉm cười phụ hoạ:
- Đúng vậy! Trong đám nội thị, kẻ lôi kéo Hoàng thượng ăn chơi không chỉ có
Bát Hổ và Dương Lăng. Tuy bọn chúng chỉ cần nịnh hót dù chưa lập được tấc công
lao gì mà đã một bước lên mây nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì quá ác. Cho
dù bọn chúng ác thì liệu có ác hơn loại như Mạc Thanh Hà và Viên Hùng không?
Ngoại đình vắt óc ra trăm phương ngàn kế như vậy là bởi bọn chúng phát giác
rằng Dương Lăng không phải là bạn đồng hành của bọn chúng, và Hoàng thượng
cũng không còn bị bọn chúng khống chế được nữa. Cho nên bọn họ muốn diệt trừ
Dương Lăng và Bát Hổ không phải vì chúng làm quá nhiều điều xằng bậy mà là để
phát ra một tín hiệu cảnh cáo: Những kẻ có dã tâm muốn lật đổ quan văn và gây
ảnh hưởng đến Hoàng đế đều phải cút xa, để Hoàng đế kiến thức được lực lượng
của chúng mà ngoan ngoãn đi làm một Hoàng đế "tốt" theo sự an bài của chúng.
Kiến thức của hai người Lý Vinh và Hà Đại Xuân thua xa Phạm Đình và Trương
Thọ, nghe xong những lời phân tích này thì cảm thấy rất sốt ruột. Lý Vinh nói:
- Quan tâm đến việc bọn chúng xuất phát từ mục đích gì làm gì, chỉ cần chúng
cùng chung mục tiêu với chúng ta là được rồi. Hiện nay Dương Lăng đã nắm ty
Thuế Giám, đám thủ hạ của chúng ta biết ăn gì, uống gì đây? Chỗ lão Phạm còn
đỡ chứ chỗ của ta quả thực càng lúc càng túng quẫn, chỉ cần sớm thu thập được
cái tên ranh con này là mọi chuyện ổn thỏa.
Phạm Đình cười giễu cợt nói:
- Tầm nhìn hạn hẹp! Ông còn chưa hiểu sao? Nếu như lấy chúng ta làm phụ, lấy
bá quan làm chủ khiến Hoàng thượng hạ chỉ chém Dương Lăng và Bát Hổ thì ngoại
đình sẽ có thể phô trương thanh thế, Hoàng đế sẽ hoàn toàn nằm trong tay bọn
chúng rồi. Khi đó Dương Lăng và Bát Hổ sẽ trở thành tấm gương cho chúng ta,
chúng ta sẽ thành như một cây đao đã qua sử dụng, bất cứ lúc nào bọn chúng
cũng có thể vứt bỏ vào kho, giải giáp quy điền (*). Nếu như ...khà khà...
Dương Lăng chết ở trong tay chúng ta trước, vậy thì sẽ khác.
(*) cởi giáp về quê, ý nói thiên hạ thái bình, mọi thứ đã xong xuôi)
Lúc này Hà Đại Xuân mới hiểu ý, bèn nói:
- Như vậy xem ra bất luận ngoại đình có xin được Hoàng thượng hạ thánh chỉ
hay không thì chúng ta đều phải tranh tiêu diệt Dương Lăng và Bát Hổ trước
rồi.
Phạm Đình gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngoại đình lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng không phải không đang
lợi dụng ngoại đình. Không có bọn chúng hăm doạ và chống đỡ, nếu chúng ta tự ý
giết chết Dương Lăng và Bát Hổ thì sẽ phải dè chừng bị Hoàng thượng trừng trị,
song giờ thì không phải lo về vấn đề này nữa. Ông xem, tin Vương Quỳnh bị giết
vừa truyền vào kinh thì ba đại học sĩ cũng không thể đàn áp được sự kích động
và phẫn nộ của đám ngôn quan Hàn Lâm. Bọn họ vốn định chờ thời cơ tốt nhất mới
ra tay, đường đường chính chính trở thành công thần lớn nhất diệt trừ gian
nịnh. Nhưng những bá quan vốn luôn theo sau nghe bọn họ sai bảo giờ lại muốn
thúc giục bọn họ phải lập tức xin hạ chỉ giết người rồi. Ha ha ha...
Vương Nhạc thấy lão ta đắc ý cười to, chợt kinh hãi thốt lên:
- Phạm Đình! Không phải Vương Quỳnh là do ngươi giết đó chứ?
Phạm Đình trông thấy mọi người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lão thì không khỏi
biến sắc la lên:
- Công công, lời này cũng chỉ có chúng ta nói cho nhau nghe trong phòng này
thôi, nếu để truyền ra ngoài là chết đó. Nếu nô tài có gan ám sát Vương Quỳnh,
chi bằng trực tiếp sai người ám sát Dương Lăng, hà tất còn phải mượn sức của
ngoại đình để trấn áp, để tránh bị Hoàng thượng giáng tội làm gì?
Vương Nhạc yên tâm nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vạn lần không thể làm ra chuyện đó. Công phu lần
ra manh mối của đám ngoại đình đó không giống như nha sai chúng ta đâu, nếu để
chúng nắm được sơ hở thì... Nhớ năm xưa Lý Quảng rơi đài, toàn bộ những nội
quan mà ngoại đình nhìn không vừa mắt đều bị quy là bè đảng của Lý Quảng hết.
Chậc! Phải nói là một mẻ hốt sạch sành sanh.
Đúng vào lúc này, một đáng đầu vội vã chạy vào bẩm báo:
- Bẩm công công, thám mã thứ bốn mươi tám chuyển cấp báo về.
Phạm Đình lộ vẻ kích động nói:
- Mau lấy cho ta xem!
Lão tháo xi niêm phong trên tin báo, xem lướt qua một lượt, rồi cười khẩy nói:
- Dương Lăng quả nhiên không ngu, hắn dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần
Thương (2). Theo tin mới nhất thì thuyền của hắn đi được nửa đường rồi cập vào
bờ lúc nửa đêm, hơn bốn mươi người xuống thuyền rồi chạy thẳng đến kinh thành
bằng đường bộ, hiện đã đến địa phận Thương Châu rồi.
Lý Vinh vội hỏi:
- Xác định chứ? Có tận mắt trông thấy Dương Lăng không? Hay đó cũng là kế
nghi binh của hắn?
Phạm Đình do dự một chút rồi nói:
- Kiệu Dương Lăng ngồi đích thị là kiệu tám ngựa (3), tốc độ chậm hơn so với
cưỡi khoái mã mấy phần. Thám mã chưa từng thấy Dương Lăng xuống xe, có điều
thấy hắn thi thoảng dừng chân nghỉ ngơi và mua đồ ăn tại thị trấn ven đường.
Người của chúng ta xác nhận từng nghe trong xe có người phân phó hành động. Vẻ
mặt của đám người đi theo âm thầm bảo vệ đó cung kính tự nhiên, nếu tùy tiện
tìm một tên tiểu tốt giả mạo, thì đám phiên tử mới rời khỏi quân doanh không
lâu, kẻ nào kẻ nấy đều ương bướng dữ dằn đó, sẽ không lý nào không để lộ chút
sơ hở.
Đới Nghĩa âm thầm thất kinh, lão cầm lấy phong thư xem một chút rồi nói hộ cho
Dương Lăng:
- Vậy cũng chưa chắc. Nghe nói Dương Lăng biết cách dùng binh, quân kỷ nghiêm
minh, lúc chống giặc Oa tại Hải Ninh đã lấy một chọi trăm. Những binh sĩ đó
nếu đã nhận nghiêm lệnh của hắn thì ai dám vì trong xe không có Xưởng đốc mà
sẽ tuỳ ý làm càn chứ? Nếu như tên thiên hộ và hai bách hộ mà Dương Lăng tín
nhiệm nhất đều ở trên thuyền vậy thì khả nghi lắm. Nếu hắn thật sự bỏ thuyền
dùng xe thì sao có thể không mang thân tín theo bên mình?
Phạm Đình cười nói:
- Nữ tỳ lúc nào cũng như hình với bóng của hắn cũng ở trong xe, nghe nói nữ
tỳ xinh đẹp đó có quan hệ mờ ám với hắn, hằng ngày thường hay ra vào phòng
hắn. Chiếc kiệu xe bé xíu đó chỉ có thể ngồi sát với nhau, hắn nỡ để người con
gái yêu mến của mình và người đàn ông khác kề tai áp má hơn chục ngày sao?
Đới Nghĩa nghe vậy không khỏi kinh ngạc, Hà Đại Xuân sốt sắng nói:
- Như vậy không phải tốt lắm sao? Nay Vương Quỳnh chết đi, Dương Lăng đã bị
bao người chỉ trích, bá quan trong kinh không còn ai dám bảo vệ cho hắn nữa
thì hiện tại phải mau chóng sai người chặn đường, thừa lúc hắn đang thân cô
thế bạc mà tiêu diệt là tốt nhất!
Ánh mắt Trương Thọ chợt loé lên, lão nói:
- Chính vì không có gì khả nghi nên mới càng đáng nghi. Nếu hắn đã có cử động
này, vậy rõ ràng đã cảm giác được hành động của chúng ta. Hắn xuất thân là tú
tài, có gan chỉ vẻn vẹn dẫn mấy mươi tên hộ vệ hồi kinh ư?
Theo ta thấy, người thì vẫn nên phái đi, tuy nhiên mặt khác cũng nhờ Trương Tú
về Thiên Tân vệ chuẩn bị trước, hai bên quăng lưới thể nào cũng sẽ bắt được
con cá to thôi. Còn về phần trong kinh thì... cứ giao cho bá quan trong triều
làm khổ hắn đi.
Bá Châu của Hà Bắc, vùng đất kế bên thiên tử mà lại lắm đạo tặc.
Ba bốn chục kỵ mã bảo hộ một chiếc kiệu xe tám ngựa đang phóng băng băng trên
đồng không mông quạnh. Lúc này sắc trời chạng vạng, những con ngựa hồng hộc
thở ra hơi thở nóng rực, hiển nhiên trong đêm đã không biết đi hết bao nhiêu
con đường. Trên vùng hoang vu mọc đầy cỏ lau nhưng thưa thớt hơn bãi Lạc Nhạn
rất nhiều.
Kiệu xe không lớn, ngựa phóng nhanh khiến nó không ngừng lắc lư nhưng trên chỗ
ngồi đều lót đệm dày nên tuy rằng xóc nảy song lại không đến nỗi khiến người
ta bị xóc đến rã người. Cao Văn Tâm và Thành Khởi Vận cải nam trang đang ngồi
đối diện với nhau.
Thành Khởi Vận vận trang phục giống hệt Dương Lăng, khuôn mặt được trang điểm
anh tuấn văn nhã, cặp mày, nhìn từ xa trông giống Dương Lăng đến năm phần.
Trên nóc kiệu xe treo một ngọn đèn dầu (dầu cá). Đặt giữa hai người là một bàn
cờ đá nam châm, hai người đang bày ra bố cục, đã đánh được hai trăm mười bốn
nước.
Cao Văn Tâm cầm quân đen đi trước, hai bên đều đã đặt bố cục Tinh Tiểu Mục
(4). Lúc đầu Cao Văn Tâm còn thủ vững đánh chắc đủ đấu một trận, đáng tiếc
trong ván nàng thấy rồng lớn (5) của đối phương khó tránh kiếp nạn thì mừng rỡ
khổ tâm vắt óc bày ra một nước hay hòng giết sạch rồng lớn của đối phương. Kết
quả rồng lớn vận cao, nàng chỉ lo để mắt đến nó mà không nghĩ đến những nước
khác, thế là rồng lớn còn chưa giết được mà thế cờ đã loạn.
Cao Văn Tâm trông thấy quân mình đã hoàn toàn tan rã, ở góc trái bên dưới cờ
đen mất đi cơ sở, bên trên cờ sống đang bị chèn ép, bên phải tuy có thể đánh
một trận nhưng nếu phát triển nơi đó thì con rồng lớn mà mình vất vả vùng vẫy
trong ván sẽ bị Thành Khởi Vận nuốt mất, thật sự không còn sức để đánh thắng.
Nàng nhìn một hồi lâu đành phải đẩy bàn nhận thua.
Cao Văn Tâm tự xưng kỳ nghệ cao minh nhưng dọc đường lên bắc đánh với Thành
Khởi Vận mấy chục hiệp mà chưa từng thắng được một ván, quả thực trong lòng có
phần chán nản.
Thành Khởi Vận đắc ý cười nói:
- Đời người như cờ, phải biết nhìn xa. Ta thấy cô nương đánh cờ thường hay
lấy giết rồng làm vui, thật ra đó là sự cố chấp. Đánh cờ là để thắng chứ không
phải là ham muốn khoái lạc nhất thời. Kỳ nghệ của cô vốn không tệ, có điều
chưa từng suy xét toàn cục, thường vì để đánh ra một nước cờ hay mà không tiếc
mọi giá thành ra vì ngọn mà bỏ mất gốc đi.
Tuy Cao Văn Tâm khinh bỉ hành động và việc làm trong quá khứ, thậm chí là hành
vi liếc mắt đưa tình với Dương Lăng của Thành Khởi Vận, song dọc đường trong
xe chỉ có hai người, nàng không thể lúc nào cũng xụ mặt.
Huống hồ việc Thành Khởi Vận bí mật lên bắc lấy thân làm mồi toàn bộ đều là vì
Dương Lăng; mà Văn Tâm lại có trách nhiệm giám sát nàng ta nên nếu lúc này mà
gây chuyện bất hoà thì quá coi nhẹ đến đại cuộc rồi, cho nên ngoài mặt vẫn
khách khí với nàng ta, nghe Thành Khởi Vận chỉ điểm xong nàng chỉ hừ một tiếng
không phục mà cũng không đáp lại. Nàng đấm nhẹ lên tấm lưng đã mỏi nhừ rồi dựa
lên đệm lót.
Thành Khởi Vận mỉm cười nói:
- Vào thị trấn ở phía trước nghĩ ngơi tiếp vậy. Hôm qua chúng ta đột nhiên
chạy cả đêm, qua trấn mà không vào, nếu có kẻ truy đuổi thì lúc này hẵn đã bỏ
rơi bọn chúng rồi.
Chợt nghe ở đằng trước có tiếng người quát:
- Dừng lại, nha môn tuần kiểm tra xét những kẻ buôn lậu muối. Dừng xe xuống
ngựa, trình giấy thông hành, tiếp nhận kiểm tra!
Hai người ngã chúi về phía trước, bánh xe rít lên ken két kéo lê thành một vệt
dài trên đường. Thành Khởi Vận liền vén tấm rèm kiệu dầy cộp lên, một cơn gió
tươi mát lùa vào, mang theo cái hơi lạnh đìu hiu của tiết thu.
Ánh nắng của buổi sớm tinh mơ tựa như phủ lên khuôn mặt trắng ngần không tì
vết của nàng một lớp sương lạnh, Thành Khởi Vận quát:
- Kẻ nào đó?
Một nam tử áo xám đeo cung cầm cương chạy đến trước xe cúi người bẩm:
- Đại nhân, là nha sai xét muối của ty tuần kiểm. Chúng ta sẽ đưa yêu bài
đuổi chúng đi hay là đút chúng ít bạc ạ?
Thành Khởi Vận nghe vậy trong mắt liền loé lên sự lạnh lùng, lập tức dấy lòng
nghi ngờ. Mạc Thanh Hà đốc sát thuế khoá trà lương gạo muối cho nên nàng hiểu
đám thuế lại này vô cùng. Nha sai của ty muối phần lớn là phường lưu vong,
không khác mấy với những tên thuế lại ức hiếp lương dân bá tánh vậy mà sáng
sớm tinh mơ chúng lại chịu chạy đến nơi dã ngoại hoang vu bố trí mai phục để
tra xét buôn lậu muối ư?
Nàng đẩy cửa kiệu rồi khom lưng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trước bụi lau
khoảng mười trượng về phía trước có hơn mười tên thuế lại đang đứng, trông
trang phục, côn bổng, binh khí quả thực là thuế lại đúng chuẩn, hơn nữa tên
nào tên nấy đang nhàn nhã chuyện trò, có tên thậm chí vứt cả đao và côn trên
mặt đất, nói là tra xét muối lậu nhưng đại khái cũng không thấy nhiều người
cho lắm, Thành Khởi Vận khẽ thở phào một nhẹ nhõm. Nàng vừa quay đầu định căn
dặn thủ hạ mấy câu thì khoé mắt đột nhiên loé lên, nàng bất chợt quay đầu lại
phóng mắt vào trong đám lau sậy. Ánh nắng từ sau lưng chiếu tới hắt về phía
trước, trong bụi lau chợt lấp loé mấy tia sáng.
Thành Khởi Vận lập tức khom người rút vào trong kiệu, quát:
- Cẩn thận mai phục, quay đầu về hướng tây, thông qua Bảo Định chạy đến hồ
Bạch Dương.
Chưa dứt lời, hai mũi tên nhọn hoắc đã cắm "phập, phập" lên cửa xe cạnh nàng.
Thành Khởi Vận sợ hãi, đứng không vững mà ngã bệt xuống cạnh Cao Văn Tâm, ngây
ra đó một hồi, sắc mặt mới thoắt một cái đã biến thành trắng bệch.
Tuy nàng rất có khí phách của đại tướng nhưng nói cho cùng nàng cũng chưa từng
xông pha chiến trường, hai mũi tên nhọn hoắt bay sát qua người khiến nàng
thoạt đầu giật mình, về sau nghĩ tới mới thấy sợ.
Cao Văn Tâm cuống quýt chồm tới kéo cửa kiệu lại, bên ngoài liên tục có tiếng
thét mắng, tiếng ngựa hí vang, chiếc xe chợt quay đầu, xốc nảy khiến hai người
con gái ngã chúi vào nhau, rồi rầm rập phóng điên cuồng về hướng tây.
May mà Thành Khởi Vận kêu lên sớm, bốn mươi người mà nàng dẫn theo này vốn đều
là thân quân, nhanh nhạy cơ cảnh, thạo nhất là hộ vệ và phản kích, vừa nghe
nàng kêu lên liền đã lăm lăm cung trên tay, lúc này vừa phóng ngựa về hướng
tây vừa giương cung bắn tên vào trong rừng sậy để áp chế mai phục. Mười tên
"thuế lại" cầm đao thương ở phía trước căn bản đuổi theo không kịp khoái mã,
không hề mang đến tí uy hiếp nào cho bọn họ, cho nên bọn họ cũng không thèm để
ý.
Chỉ trong chớp mắt nhánh nhân mã này đã nhanh chóng biến mất trong rừng lau
mênh mông. Một mảng lau sậy phát ra tiếng xào xạt, có hơn sáu mươi người từ
trong đó bước ra. Một tên đáng đầu đội mũ nhọn mặc quân phục toàn xanh, mang
giày quan thắt dây nhỏ màu trắng đưa mắt nhìn theo chỗ xe ngựa đã biến mất,
sắc mặt lo lắng.
Một tên đóng giả thuế lại sợ sệt nói:
- Cầu đáng đầu, ti chức nghe bọn chúng nói chạy đến hồ Bạch Dương, chúng ta
có đuổi theo hay không?
Cầu đáng đầu trừng mắt với hắn bảo:
- Xông vào đám lau sậy này còn nhìn thấy được ai sao, đi đâu mà đuổi? Hừ, bên
đó cũng đã bố trí thiên la địa võng, để tên họ Dương hắn chui đầu vào đi.
Tên đóng giả thuế lại ngượng ngập nói:
- Lúc nãy rõ ràng bắn trúng mấy tên thế mà tên lại rơi xuống đất, xem ra
phiên tử Nội xưởng chúng đều mặc giáp dệt bằng tơ vàng. Nhìn thuật cưỡi ngựa
của bọn chúng, tiễn thuật lại bất phàm liệu người bên đó có đối phó nổi không?
Cầu đáng đầu cười gằn nói:
- Càng tiếp cận kinh thành thì người của chúng ta càng đông. Lần này phái ra
hai vạn nhân mã, các con đường lớn nhỏ và cửa ải hiểm yếu vào kinh toàn bộ đều
đã bị phong toả, cho dù họ Dương hắn biết rõ là đầm rồng hang cọp thì sao có
thể không xông vào? Chỉ có bấy nhiêu người, có tài giỏi hơn chăng nữa thì cũng
có ích rắm gì. Ha ha ha ha...
Đội kỵ mã ra khỏi hơi mười dặm, Thành Khởi Vận đã khôi phục lại sắc mặt, nàng
giở bản đồ ra nhìn một hồi rồi bỗng vén rèm lên nói:
- Dừng lại, quay về Tiểu Chúc Trạch, nghỉ ngơi một canh giờ rồi đi tuyến Ngọc
Mã Đài.
Cao Văn Tâm nhìn vào tấm bản đồ một chút rồi nói:
- Đi về hướng tây liệu có khiến bọn chúng nghi ngờ không?
Thành Khởi Vận yêu kiều đáp:
- Có hết sức cẩn thận thì bọn chúng mới cho rằng đại nhân đang ở trên xe.
Đường vào kinh có hàng ngàn hàng vạn, tưởng dễ chặn chúng ta vậy sao? Sau khi
Đông xưởng nhận được tin tức thì đã không ngừng điều động nhân mã từ trong
kinh ra, điều động càng nhiều, đại nhân càng dễ hành sự. Bọn chúng có bày quân
khắp nơi cũng không tạo thành uy hiếp gì với chúng ta. Nếu thật sự đến lúc bất
khả kháng chúng ta sẽ quay đầu chạy ngược trở về Thạch Gia trang.
Cao Văn Tâm thấy nàng nói một cách hào hứng, như thể rất thích cái cảm giác
vênh mặt hất hàm, nắm trong tay quyền lực to lớn này, thì không khỏi nhìn nàng
bằng một ánh mắt kỳ quái.
Thành Khởi Vận nói đến say sưa. Nói xong trông thấy vẻ mặt quái dị của Cao Văn
Tâm thì bất giác ngẩn ra hỏi:
- Cô nhìn ta làm gì vậy?
Cao Văn Tâm hỏi:
- Cô thích cái cảm giác này lắm à?
Thành Khởi Vận hỏi ngược lại:
- Như vậy thì có gì là không tốt?
Cao Văn Tâm hít vào một hơi rồi khẽ thở dài đáp:
- Thế giới này chưa từng có nữ nhân nào ra ngoài làm việc. Cô có thể làm quan
được bao lâu đây? Đến lúc cô năm mươi, sáu mươi rồi thì cô sẽ chuẩn bị như thế
nào? Không có người đàn ông nào, không có đứa con nào, cô sẽ sống dựa vào
quyền lực và đống tiền vàng lạnh lẽo cả đời sao?
Thành Khởi Vận mờ mịt nhìn nàng, trong mắt dần dần hiện lên một sự sợ hãi,
giống như có một món đồ nào đó nàng cần phải nắm bắt mà bây giờ mới bàng hoàng
phát hiện rằng nó đã mất rồi. Có điều vẻ mê mang đó chỉ thoáng xuất hiện trong
chớp mắt, nàng đã liền khôi phục lại vẻ thông minh và giảo hoạt trước đây.
Nàng mỉm cười duyên dáng với Cao Văn Tâm và nói:
- Ta biết cô luôn mang lòng cảnh giác với ta. Ta càng có biểu hiện tài giỏi,
càng có dã tâm thì cô càng kiêng kị. Cô đang lo hôm nay ta lập đại công, chiếm
được sự tín nhiệm của Dương đại nhân thì sẽ được đằng chân lân đằng đầu, sau
sẽ lại có ý nghĩ quá phận, thậm chí... một ngày nào đó sẽ đối phó với Dương
đại nhân giống như đối phó với Mạc Thanh Hà vậy; cho nên cô mới khuyên ta hãy
sớm ngày yên phận nữ nhân đi, đúng không?
Cao Văn Tâm lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
Thành Khởi Vận khẽ thở dài, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Cao Văn Tâm, khoé
môi mang theo nụ cười cô độc, nói:
- Trước giờ ta luôn đóng kịch, bắt đầu từ khi hiểu chuyện thì đã diễn kịch
rồi, với người khác cũng vậy mà với Mạc Thanh Hà cũng vậy, ta có từng coi hắn
là người thân bao giờ? Chỉ vì hắn treo cái tấm biển "trượng phu của ta" thì ta
sẽ phải một lòng một dạ với hắn sao?
Cao Văn Tâm truy vấn:
- Vậy cô tận hiến sức lực với lão gia nhà ta thì sao? Cũng là đóng kịch ư?
Thành Khởi Vận hé môi, mắt chợt sáng lên, vẻ mặt rạng ngời ấy khi cười mang
theo chút dịu dàng và xinh đẹp, đôi mày kiếm được tô như của nam nhân vẫn
không thể ngăn trở vẻ dịu dàng như nước được phơi bày.
Cao Văn Tâm không khỏi rũ rèm mi để tránh nhìn nàng. "Người con gái này, đóng
giả nam nhân rồi mà vẫn có thể mê người như vậy sao?"
Chóp mũi Thành Khởi Vận hơi chun lại, tựa như làn sóng biếc lăn tăn trong gió
xuân, đôi môi cắn chỉ phả ra một hơi khoan thai, lả lơi nói:
- Nô gia đang bán mạng cho đại nhân đây này, cô nói có phải là ta đang đóng
kịch không?
Khi nãy Cao Văn Tâm nhất thời bộc lộ cảm xúc, lúc này đã cảm thấy hối hận.
Người con gái này coi đời người như trò đùa, lấy việc trêu đùa làm cuộc sống,
lời nói ra lúc hư lúc thật thì ai mà nhìn ra được chân ý của nàng ta. Nếu như
lúc này đây mình nói nặng lời, ép nàng ta dứt bỏ ý niệm, gây bất lợi cho lão
gia thì chẳng phải mình sẽ khóc không kịp ư?
Thế là nàng chợt máy động linh cơ, cố làm ra vẻ ghen tuông nói:
- Hừ! Cô đẹp lắm sao? Lão gia nhà ta mới không thèm để ý đến cô đó.
Thành Khởi Vật bật cười khúc khích. Tâm tư vừa lo lắng vừa bảo vệ cho người
trong lòng của người con gái ở trước mặt này nàng sao mà nhìn không ra? Chậc!
Lúc mình còn trẻ… lúc nào không phải là "lúc còn trẻ"? Nàng lặng lẽ nhìn Cao
Văn Tâm, rầu rĩ thầm nghĩ: "Mình thật sự đã già rồi sao? Như nàng ta đã nói,
mình còn bao nhiêu xuân xanh và mỹ mạo để lãng phí đây? Vân Nhi và Linh Nhi
sớm muộn rồi cũng sẽ gả cho người ta, đến lúc mình từ từ già đi, sẽ cô độc lẻ
loi một mình...”
Chính vào lúc này, ngoài xe chợt có tiếng ngựa hí, có người la lên:
- Xưởng đốc đại nhân, phía trước có người chặn đường, là phiên tử(*) Đông
xưởng. Hai, tám, chỉ có mười bốn tên, có muốn giết sạch bọn chúng không?
Trong khoảnh khắc Thành Khởi Vận đã lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn
coi mạng người như cỏ rác. Nàng nghiêm giọng quát:
- Không chừa một tên, giết!
Đáng thương cho mười mấy tên phiên tử đó, bọn chúng vốn không phải là chủ lực
của Đông xưởng mà chỉ là nhân viên ngoại vi được phái trấn thủ ở phụ cận, do
chỉ để đề phòng chuyện vạn nhất mà bọn chúng tạm bị bắt đến đây canh giữ mấy
con đường nhỏ hiếm có khả năng có người chạy qua này.
Sáng sớm nhận được nghiêm lệnh từ trong kinh, dịch trưởng Triệu Tứ Nhi bị ép
phải chui ra khỏi chăn êm nệm ấm của quả phụ Lạc thị dẫn người chạy đến nơi
đường núi hoang vu này. Đang ngoác miệng chửi mắng thủ hạ, hắn chợt nghe thấy
tiếng vó ngựa vang lên như sấm, trong rừng lau đột nhiên có một đội nhân mã
lao ra. Bởi khoảng cách đôi bên gần như vậy, cho nên cái câu "Xưởng đốc đại
nhân" mà người đi đầu cao giọng kêu lên lẫn cái câu "không chừa một tên" của
một giọng nói lạnh lùng không chút dung tình trong khoang xe phát ra nọ hắn
đều nghe rõ mồn một.
Triệu Tứ Nhi rùng mình một cái. Hắn vừa giơ thanh Cửu Hoàn Cứ Xỉ(*) Đại Khảm
Đao lên,, một thớt ngựa đen đã lao đến trước mặt. Trên ngựa, một khuôn mặt
đằng đằng sát khí đang chòng chọc nhìn hắn.
(*) Khảm đao răng cưa chín lỗ; nguyên văn Ngưu Nhĩ, tra mãi chả hiểu là gì,
thấy có cái Cứ Xỉ là răng cưa nên đoán chắc nó. Xem hình: )
Ánh đao xoay một vòng như dải lụa trắng, đầu người bay lên không trung, máu
nóng bắn tung toé lên bụng ngựa, bốn chiếc vó ngựa đã đạp lên thân thể hắn
lướt qua.
Đây thuần túy là một cuộc đồ sát một phía. Đám phiên tử lủi trốn vào trong đám
lau sậy hai bên bị những tử thần trên lưng ngựa này chém giết từng mống một.
Hai tên phiên tử cuối cùng khiếp sợ, vừa la hét vừa chạy như điên về phía
triền núi đá trụi lủi ở bên trái.
Nơi đó chiến mã khó leo, nhưng tiếng cung vang lên lanh lảnh, trong khoảnh
khắc hai tên nọ đã bị tên cắm đầy mình như con nhím, thân người ngã xuống, mũi
tên lại gài vào trong khe đá, giữ cho cái xác không tài nào lăn xuống.
Trong khoảnh khắc, ba mươi thớt khoái mã đằng trước xe lao như cuồng phong về
trước, không hề dừng nghỉ.
Lúc kiệu xe chạy qua, thân thể nát bấy của Triệu Tứ Nhi đã bị những cái vó
ngựa to bằng cái bát đạp lún vào trong đất bùn, là phẳng như mặt đất. Cao Văn
Tâm không trông thấy cảnh tượng thảm khốc đó, nàng chỉ thấy hai "con nhím"
nhuốm đầy máu trên triền núi nọ thì đã không nén nổi cảm giác buồn nôn rồi.
Rèm xe liền bị nàng vội vã kéo xuống, Thành Khởi Vận bĩu môi khinh thường,
cười nhạo:
- Nếu cô mà rơi vào tay bọn chúng thì sẽ không chỉ chết đơn giản như vậy đâu,
chuyện gì xảy ra hẳn là cô có thể tưởng tượng được mà. Nếu hôm nay đổi lại là
cô thì cô sẽ không đưa ra mệnh lệnh như vậy à?
Cao Văn Tâm giận dữ la lên:
- Giết thì cũng giết rồi, tại sao phải ra tay tàn khốc như vậy. Bọn họ là
binh sĩ lão gia mang ra ngoài, ta biết bọn họ không có ác độc như vậy, có phải
là do cô gợi ý không?
Thành Khởi Vận cụp hờ mí mắt, hời hợt đáp:
- Đương nhiên rồi! Bởi vì bản quan muốn lập oai.
Đoạn nàng đưa một ngón tay thon thả trắng ngà ra vẽ một vòng trên tấm bản đồ
da bò, điềm nhiên nói:
- Ta muốn biến nơi này thành chiến trường trục lộc(6), hấp dẫn càng nhiều
người trong kinh càng tốt. Khi đông người thì ta sẽ chạy, ít người thì ta sẽ
giết.
Rồi nàng khẽ mỉm cười, cất giọng say sưa:
- Tuy nhiên, chiến trường quyết định thắng bại không phải là ở nơi này mà là
kinh sư. Bên phía Dương đại nhân lúc này đây hẳn là còn đặc sắc hơn nữa...
Chú thích:
(1) vì hình dạng loại ghế này rất giống như chiếc mũ của quan lại nên mới có
tên ấy. Xem hình:
(2) trích trong Tam thập lục kế. Tích rằng Hàn Tín vờ sai người đi sửa đường
sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân
Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo
đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Nghĩa bóng
chỉ ngoài mặt thì làm việc này, nhưng lại lén lút thực hiện việc khác.
(3) nguyên văn bát kí (tám con ngựa kí); ngựa kí ngày đi ngàn dặm mà không
mệt, chỉ chung ngựa tốt.
(4) một bố cục của cờ vây, gọi là hoshi-komoku (hoshi là tám điểm đen quanh
bàn cờ, gọi là sao; komoku là các điểm nằm kế bên sao và gần biên, tiểu mục là
điểm 4-3, tinh là điểm 4-4). Xem hình và chú thích:
- san san: đánh vào tọa độ 3 3 (điểm c)
- komoku: đánh vào tọa độ 4 3 (điểm a)
- hoshi: đánh vào tọa độ 4 4 hay chính là đánh vào các sao đó bạn (điểm b)
- mokuhazushi: đánh vào tọa độ 5 3 (điểm d)
- takamoku: đánh vào tọa độ 5 4 (điểm e)
(5) nhiều quân cờ gom lại gọi là rồng, vì vậy khi bị mất một số quân lớn người
ta gọi là "chết rồng".
(6) trục lộc là đuổi theo hươu, chỉ nơi mà thiên hạ cùng nhau tranh giành.
Người xưa dùng hươu để chỉ giang sơn (Tích từ thời Hán-Sở tranh hùng)