- Nếu Muốn Tương Tư Chớ Giết Người


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Không ngờ vị Xưởng đốc đại nhân xưa nay luôn do dự thiếu quyết đoán này đến
lúc phải cương quyết lại hạ quyết tâm tàn nhẫn như vậy, xem ra khó tránh một
hồi gió tanh mưa máu rồi. Thân là đại đương gia Nội xưởng, ngoài việc cùng
tiến với Dương Lăng lão cũng không còn đường lui. Nếu đã bị người ta ép đến
mức kẻ sống người chết, vậy thì... ngươi chết, ta sống đi!

Ngô Kiệt cung kính chắp tay nói:

- Dạ! Ty chức tuân mệnh, đêm nay Ngũ thành binh mã ty khoá thành truy bắt
hung thủ, tuy ta có thể rời khỏi nhưng sẽ thu hút tai mắt kẻ khác. Kim Lăng là
thành buôn đông đúc, lão ta sẽ không giam hãm được quá lâu đâu. Sáng sớm ngày
mai, ty chức sẽ nghĩ cách rời khỏi, lập tức chạy về kinh chuẩn bị.

Dương Lăng gật đầu, díp mắt trầm tư và nói:

- Hoàng thượng tuổi trẻ bốc đồng, muốn thuyết phục người tịnh không khó.
Những quan viên đó không dám điều binh, có thể dùng được bất quá chỉ có xưởng
vệ. Muốn đối phó bọn chúng...

Dương Lăng cười tự tin, nói:

- Lấy cố tình đánh vô ý, lấy có phòng bị đánh không phòng bị, muốn dập bọn họ
sẽ dễ như trở bàn tay. Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu thì sẽ không bị chỉ trích
là phản loạn. Ta không sợ làm lớn chuyện, nếu phải nói khó, chính là khó ở chỗ
không thể để cho thiên hạ hỗn loạn. Nếu sau thủ đoạn lôi đình mà không thể làm
cho mưa tan gió dịu, mau chóng ổn định thế cuộc thì sự phản công của bọn chúng
sẽ đủ biến chúng ta từ kẻ thắng lợi trở thành tù nhân.

Thành Khởi Vận nghe xong kế hoạch của y, hai má không khỏi đỏ lên, như thể
tranh chấp quyền lực và giết chóc khiến nàng nghe cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Nàng nhìn Dương Lăng cười nói:

- Đại nhân, nói đến lòng người, đại nhân không hiểu thấu bằng ty chức. Ty
chức vốn lo lắng rằng tiêu diệt mấy vạn nhân mã xưởng vệ sẽ muôn phần gian
khó, nếu như để cho bọn họ đắc thủ trước, (khi ấy) hoàng thượng một cây khó
chống, sẽ không vì mấy người chết mà đắc tội thêm với toàn bộ văn võ triều
đình. Nếu như đại nhân đã có thủ đoạn đối phó với xưởng vệ, vậy trong triều
đình lại không cần phải lo.

Đôi mắt đen lay láy của Thành Khởi Vận lộ ra một tia mỉa mai, nàng nói:

- Đám đại nhân đó không có cha mẹ vợ con à? Không mong thăng quan tiến chức
sao? Muốn bọn họ cầm bút trợ oai, ai nấy đều là trung thần, nếu thật sự muốn
bọn họ quên mình vì nghĩa, vậy thì ít lắm, ít lắm. Tự cổ thắng làm vua thua
làm giặc, đừng thấy lúc này đây số người dâng sớ động tí là một trăm, hai trăm
người. Hừ! Sau khi sự việc thành công rồi, cho dù đại nhân bãi miễn cả ba đại
học sĩ, số kẻ chịu dâng sớ bảo vệ bọn họ quyết sẽ không quá ba mươi người. Ty
chức dám lấy đầu ra đảm bảo.

Thành Khởi Vận không hài lòng, nói tiếp:

- Phú quý phải mưu cầu trong nguy hiểm. Chúng ta có bảy phần thắng, còn hối
hận gì chứ? Thật ra việc này có thành công hay không, mấu chốt nằm ở hai điểm:
thứ nhất là Hoàng thượng, và thứ nhì là xưởng vệ. Cho dù một mình đại nhân
thuyết phục không được Hoàng đế, có Bát Hổ trợ giúp, hoàng thượng cũng không
thể không gật đầu, không phải đại nhân nói hoàng thượng tín nhiệm nhất là chín
người đại nhân sao? Có hoàng thượng cho phép rồi, chúng ta sẽ liều sức với
xưởng vệ. Biện pháp vừa rồi của đại nhân, ty chức đã suy tính kỹ rồi, chỉ cần
không để lộ ra sơ hở gì, trong một đêm sẽ tóm gọn Đông xưởng và Cẩm Y vệ, vậy
thì đại sự sẽ định thôi.

Nàng khẽ mỉm cười, thở dài một tiếng nói:

- Lúc ấy đại nhân còn lo lắng gì nữa? Bá quan trong triều ư? Vũ khí của bọn
họ chính là một cái miệng, một cây bút. Bây giờ ty chức xem như đã hiểu rõ cái
gì gọi là "tú tài tạo phản, ba năm không thành" rồi.

Dương Lăng khoan thai nhìn nàng. Hiện tại y đã không còn là một dịch thừa nho
nhỏ ở Kê Minh nữa, khi y trèo lên đến đỉnh cao của quyền lực, tự nhiên chung
quanh y sẽ hình thành nên một lực lượng khá vững mạnh, một đám người để y sai
bảo. Dựa theo quyền lực và ảnh hưởng của y, loại lực lượng này tất nhiên sẽ
không ngừng khuếch đại.

Y lo lắng chính là quan viên trong triều. Bọn họ đã hình thành một đoàn thể
quyền lợi, cũng giống như Ngô Kiệt, Vũ Vĩnh và mình vậy. Cho dù hai người này
không theo mình cũng vị tất đã được đối phương tiếp nhận, nên cả hai chỉ có
thể một lòng theo mình làm mà thôi.

Cũng như vậy, nếu như Tam Công, Lục Bộ, Cửu Khanh và toàn bộ văn võ cả triều
đều đồng lòng, nếu đồng loạt gạt bỏ đi hết thảy vậy thì triều chính sẽ do ai
quản lý đây? Với quan hệ và uy danh trong triều của ba đại học sĩ, nếu bọn họ
kiên trì phản đối chính mình thì liệu sẽ chỉ có hai ba mươi người theo bọn họ
đến cùng sao? Lời ấy của Thành Khởi Vận y thật sự không dám tin.

Thành Khởi Vận thấy y vẫn lo lắng về triều đình, bèn lên tiếng:

- Một năm trước đại nhân vẫn còn là một tú tài ở Kê Minh, nói đại nhân có tài
thống lĩnh Nội Xưởng, phò tá đế vương, đại nhân có tin không? Muốn đảm nhiệm
thái giám trấn thủ Giang Nam thì phải có thủ đoạn, có năng lực. Đại nhân điều
hai người vốn là thái giám trấn thủ địa phương nhỏ đến nỗi ngồi ở đằng đông
huyện có thể thấy rõ đằng tây huyện, không phải hai người này vẫn quản lý đâu
ra đấy, không kém gì bọn Viên Hùng đó ư? Không phải không có người tài, mà là
không cho hắn cơ hội thì ai biết hắn có tài cán gì?

Yến Vương Tĩnh Nan có được thiên hạ, vẻn vẹn chỉ dùng một trợ tá của vương phủ
mà thay thế toàn bộ bá quan văn võ cả triều mà Hồng Vũ đại đế để lại cho Kiến
Văn đế, vậy thì bọn họ không thể trị được thiên hạ sao? Đại nhân thật sự tin
rằng không có ba đại học sĩ thì trời sẽ sập sao? Thời kỳ phi thường thì giở
thủ đoạn phi thường, nếu như đại nhân cứ nhìn trước ngó sau, mang dạ đàn bà
thì chi bằng lập tức hồi kinh, từ quan hồi hương vậy. Tin rằng số quan viên
muốn đuổi tận giết tuyệt đại nhân sẽ không quá ba mươi người, ty chức cũng lấy
đầu ra đảm bảo điều này.

Đúng vậy! Lời nói của Thành Khởi Vận khiến cho y sáng tỏ, cho dù người phản
đối nhiều hơn con số mà cô ta nói, thì tình thế cũng không hẳn sẽ quá nghiêm
trọng. Đã bao giờ thấy trên chính quyền trung ương thay đổi quyền lực, thì thị
trưởng, huyện trưởng cũng "sục sôi chính nghĩa" mà từ chức hoặc tạo phản theo?
Yến Vương Tĩnh Nan đoạt được giang sơn, những kẻ đọc sách đó có thể dày mặt mà
tiếp tục làm quan địa phương cho ông ta, vậy mình tiêu diệt Đông xưởng, bãi
miễn mấy triều thần lại không phải là ngoại tộc vào nắm quyề, thì có thể có
bao nhiêu người chịu đứng ra phản đối?

Dương Lăng nghe xong cảm thấy sảng khoái, không khỏi cất tiếng cười to, cười
xong y chỉnh đốn lại y phục rồi nói:

- Được! Đã như vậy, tiền đồ của Nội xưởng và tính mạng của Dương Lăng sẽ giao
cho các vị vậy! Ngô lão, Thành đáng đầu y kế hành sự. Sáng sớm ngày mai Liễu
thiên hộ giúp bản quan liên lạc với Thiệu trấn phủ, trước khi đi bản quan muốn
gặp y một lần, bây giờ các người đi nghỉ đi.

Đưa mắt tiễn ba người lần lượt rời khỏi phòng, Dương Lăng lập tức thu lại nụ
cười trên mặt, lặng lẽ đứng yên thật lâu, sau đó mới phất tay tắt nến trên bàn
rồi chậm rãi đi đến phòng mình.

Cao Văn Tâm đang ngồi trên đầu giường chờ y. Nàng cũng nhìn ra tình hình không
thích hợp, trông thấy Dương Lăng vác bầu tâm sự đi vào liền rụt rè đi tới giúp
y cởi quan phục hệt như một cô vợ hiền dịu.

Châm cứu, xoa bóp, Cao Văn Tâm làm càng nhẹ nhàng, càng quan tâm hơn trước
song thuỷ chung không dám mở lời. Mãi đến khi nàng mệt đến hơi thở càng lúc
càng nặng, Dương Lăng mới chợt xoay người lại, nắm lấy cổ tay nàng. Cao Văn
Tâm khẽ kêu "a" lên một tiếng rồi ngã người ngồi lên đầu giường.

Nàng không biết Dương Lăng có dụng ý gì không khỏi vừa thẹn vừa sợ, trống ngực
bỗng đập liên hồi. Dương Lăng trở mình ngồi dậy, lại trầm ngâm một lát, rồi
mới áy náy nói:

- Văn Tâm, tôi biết một thân y thuật của cô từ trước đến nay đều là trị bệnh
cứu người. Thật đã làm khó một người con gái như cô vì tôi mà lại phá lệ.

Cao Văn Tâm không biết y nhắc đến chuyện này để làm gì, không khỏi lắp bắp
nói:

- Lão gia, người... sao người lại nói vậy? Tiểu tỳ làm vậy là vì cứu lão
gia...- Nói đến đây, nàng chợt nhớ lại lần đầu hai người chạm mặt cũng là ở
trên giường, khi đó mình chỉ mặc áo lót váy lót, tấm thân ấy cũng bị y thấy cả
liền không khỏi đỏ mặt lên.

Ngừng một chút, nàng mới cúi đầu, thấp giọng nói:

- Tiểu tỳ không biết những đạo lý to lớn ấy, và cũng không muốn biết. Tiểu tỳ
chỉ biết, lão gia là... là người quan trọng nhất trong lòng tiểu tỳ, vì lão
gia... cho dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, cho dù sau khi chết đi có bị
đày xuống mười tám tầng địa ngục thì tiểu tỳ cũng cam tâm tình nguyện.

Dương Lăng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, người Cao Văn Tâm thoáng run rẩy, đôi
mắt long lanh ngước lên nhìn y với vô vàn tình ý. Dương Lăng khẽ nói:

- Tôi biết, cô là người mà tôi tin tưởng nhất, cho nên... tôi muốn giao cho
cô làm một việc.

Ánh mắt y loé lên, đoạn nói tiếp:

- Sau khi tôi rời kinh, đã có người ở trong kinh bày kế hiểm hòng đối phó với
tôi. Lẽ ra... vẫn có một bộ phận văn võ bá quan trong kinh là nghiêng về phía
tôi, cho nên tôi vốn định nhân nhượng để khỏi phiền. Nhưng mà Vương Quỳnh vừa
chết đi, tôi có biện bạch cũng không thể biện bạch, có tránh cũng không thể né
được, đã không thể hòa bình với bọn họ nữa.

Tim Cao Văn Tâm thoáng run rẩy mãnh liệt, đôi mắt có phần mờ mịt: "Lão gia
muốn mình đi hạ độc giết người sao? Trời ơi... nhiều người như vậy... Nhưng
mà... Bọn họ thì có liên quan gì đến mình chứ? Lúc cha mình bị chém đầu đã có
ai đứng ra cứu giúp không? Lúc mình bị tống vào ty Giáo phường có ai giúp đỡ
mình không? Lão gia muốn giết người, nhất định là do bất đắc dĩ, người bị
người ta bức đến đường cùng mà thôi."

Cao Văn Tâm cắn răng, nén lệ gật đầu dứt khoát, rồi ưỡn ngực nói:

- Lão gia, người cứ yên tâm, vô luận người sai tiểu tỳ đi làm gì, cho dù
người muốn tiểu tỳ đi giết Hoàng đế thì tiểu tỳ cũng sẽ không hề do dự. Nếu
trốn không thoát... thì tiểu tỳ sẽ nuốt độc tự sát, tuyệt không liên luỵ đại
nhân.

Dương Lăng ngẩn người, nhìn nàng hồi lâu rồi chợt ôm lấy chiếc eo mượt mà nhỏ
nhắn kéo nàng vào lòng. Cao Văn Tâm cảm nhận được tâm ý của Dương Lăng, y ôm
nàng thật chặt, không giống như lần đầu ôm nàng trong bụi liễu ở Thái Hồ lần
trước.

Trong lòng Cao Văn Tâm cảm thấy rất ngọt ngào, nàng mơ màng nghĩ: "Vì người
mình yêu, cho dù xương tan thịt nát thì có là gì? Có điều... có lẽ mình sẽ
không được ôm chàng nữa. Thật muốn để chàng ôm mình, thật muốn gọi chàng một
tiếng tướng công. Đáng tiếc..."

Lòng nàng dậy sóng rồi cũng vòng tay ôm chặt lấy Dương Lăng. Thật lâu sau
Dương Lăng mới đè nén tâm tình, kề tai nàng nói:

- Chuyện này giao cho người khác chỉ sợ sẽ chùn lòng, huynh chỉ có thể để
muội đi làm. Bắt đầu từ ngày mai, muội sẽ giúp huynh để ý tới Tiểu Lâu. Muội
chỉ là một nữ tử yếu đuối, sẽ không khiến cô ta hoài nghi. Nếu cô ta có dị
động gì thì với châm pháp của muội, muốn giết cô ta thật dễ như trở bàn tay.

- Gì cơ? - Cao Văn Tâm kinh hãi rời khỏi lòng y "người muốn giết không ngờ
lại là... cô ta?" Cao Văn Tâm kinh ngạc nói:

- Lão gia, người... lúc nãy người... muốn giết là ả sao?

Dương Lăng gật nhẹ đầu, nói:

- Không phải là nhất định phải giết, chỉ là muốn muội theo cạnh cô ta, chú ý
đến mọi hành động của cô ta. Ngày mai, cô ta sẽ giúp huynh làm một chuyện lớn
nhưng cô ta mới vừa gia nhập Nội xưởng, vốn lại từng cùng một giuộc với Mạc
Thanh Hà, huynh thật không biết cô ta có mấy phần thành ý và thực lòng. Chỉ
cần cô ta hơi khởi dị tâm thì đại sự của huynh sẽ hỏng. Giao chuyện này cho
người của Nội xưởng làm sẽ không tránh khỏi khiến thuộc hạ chùn lòng. Huống
hồ... cô ta thật sự là một mỹ nhân, nếu có lòng dụ dỗ, đám đàn ông đó... có
thể vì sắc mà phản bội không thì có trời mới biết, vì vậy đành phải phiền muội
vậy.

Cao Văn Tâm mừng rỡ khôn nguôi: "Chàng... giao chuyện này cho người ngoài, sợ
sẽ làm chùn lòng thuộc hạ, mà không sợ chùn lòng thị nữ như mình ư? Trong lòng
chàng đã coi mình là người gì rồi?"

Cao Văn Tâm vừa mừng vừa thẹn liếc y một cái, rồi khẽ gật đầu.

Lúc này Dương Lăng mới nói:

- Vương Quỳnh vừa chết, lúc này vội vã ly khai cố nhiên sẽ khiến người hoài
nghi. Nhưng nếu chúng ta không đi thì điều nhơ danh này huynh cũng sẽ không
thể nào rửa sạch. Sáng sớm mai, huynh sẽ bí mật đi gặp Thiệu trấn phủ sứ
trước, sau đó lập tức lên đường hồi kinh. Kế hoạch của huynh là...


Khâm sai sắp hồi kinh rồi!

Thậm chí vẻ mặt của Phùng công công và Quan thủ bị chạy đến tiễn y đi cũng
mang vẻ lạ thường. Nhưng Dương Lăng không có thời gian để quản, y vẫn giữ vẻ
thản nhiên. Không phải là vì những lời an ủi vô nghĩa kiểu "thanh giả tự
thanh, trọc giả tự trọc" (1) mà bởi vì y biết, tin tức Vương Quỳnh bị ám sát
nhất định sẽ được sớm truyền đến kinh thành, đám quan văn đó không làm ầm lên
mới lạ.

Y vốn đã không có ấn tượng tốt trong lòng bọn họ. Sau khi đảm nhiệm chức Xưởng
đốc, vừa mới ra khỏi kinh sư liền đã tịch biên gia sản của Mạc Thanh Hà, tiêu
diệt năm ngàn nhân mã của Viên Hùng, người như vậy sẽ tạo cho người ta một ấn
tượng gì? Dù rằng chuyện này được khen nhiều hơn chê nhưng hình tượng Dương
Lăng dám nghĩ dám làm, ra tay tàn nhẫn đồng thời cũng đi sâu vào lòng người,
lại cộng thêm thù cũ hận mới với Vương Quỳnh, đám người đó không làm ầm lên
mới lạ.

Cho nên y nhất định phải chạy đua với thời gian, chạy về kinh với tốc độ nhanh
nhất. Bằng không chỉ sợ y vừa về đến kinh thành, còn chưa kịp làm gì thì thánh
chỉ đã đến rồi.

Song người ngoài nhìn vào thì lại thấy dường như Dương Lăng có chỗ dựa cho nên
không sợ gì, hoặc do ngu xuẩn nên không nghĩ đến ảnh hưởng của việc này đối
với y. Sau khi cùng Phùng công công và Quan thủ bị nói lời tạm biệt, y ung
dung trở về thuyền quan, hai chiếc thuyền lớn khoan thai hướng về phương
bắc...


Quán rượu Trường Đình.

Vừa đến ngọ liền đã có khách nhân đến quán uống trà bàn tán về chuyện thượng
thư Vương Quỳnh của bộ Lễ bị người ta hành thích. Hiển nhiên, thứ mà những bá
tánh bình dân này quan tâm đến hơn cả chính là sự ly kỳ và giật gân của việc
quan to triều đình bị giết, ngay cả mấy kẻ đọc sách tuy cố ý tỏ ra vẻ thở than
tiếc nuối, trên mặt cũng lờ mờ lộ ra sự hưng phấn trong lúc kể truyện truyền
kỳ tự bịa này

Rõ ràng trong mắt bọn họ, danh sĩ và trung thần còn không được người ta yêu
mến bằng một huyện lệnh tốt, thanh liêm có thể mang đến ý nghĩa thực tế cho
quê nhà và cuộc sống của bọn họ. Thật ra việc này cũng không có gì là lạ, sự
hiểu biết của dân chúng về triều đình chẳng qua là dựa vào những lời truyền
miệng, mà truyền miệng đương nhiên cũng là về những giai thoại thú vị, chứ một
kẻ chỉ rập theo khuôn phép của học phái Đạo Lão như Vương thương thư thì được
bao nhiêu người dân đen quen tiếng biết tên?

Dưới ngòi bút của sử quan, cảnh đời của những vị thanh quan chết oan được vạn
dân than khóc ấy đại để không khác mấy so với những tác phẩm tuyên truyền về
hoa sen(*), đơn giản chỉ là sự ảo tưởng. Trừ phi vị thanh quan đó thật sự lăn
lộn khắp đầu đường xó chợ, từng trải qua nhiều sự việc thực tế.

(*) ý nói tô vẽ mọi thứ toàn một màu hồng, che đi các việc không tốt.

Con dao trong tay Mã Liên Nhi gọt chậm lại, nàng lắng tai nghe lời trò chuyện
của mọi người, khẽ nhíu mày.

Ngũ thành binh mã ty khống chế tin tức rất chặt chẽ, quan viên các bộ ở Nam
Kinh cũng không phải là ngốc, không ai rêu rao chuyện xảy ra ở bữa tiệc đêm
qua ra ngoài để khiến cho phố phường mò đoán lung tung. Thành thử ngoại trừ
huyên thuyên nào là tên thích khách nọ tiễn pháp như thần ra sao, lấy một địch
trăm, thoát khỏi tay của Ngũ thành binh mã ty như thế nào như thể bọn họ đã
tận mắt chứng kiến, thì đám sĩ tử văn nhân này không hề kể ra được thứ gì có
giá trị cả.

Nhưng Mã Liên Nhi nghĩ đến hận cũ giữa Vương Quỳnh và Dương Lăng, trong lòng
không khỏi thầm nhủ: "Mặc kệ Vương Quỳnh chết vì cái gì, e rằng những quan
viên thích bắt gió bắt bóng trong kinh đó sẽ lại ào ạt viết sớ làm khó Dương
đại ca thôi."

Nàng mím môi, cuối cùng đưa ra quyết định. Nàng bỏ dao xuống, kéo tạp dề lên
lau tay, rồi gọi lớn:

- Đại bá, con ra ngoài một chút, đại bá kêu người trông quầy nhé.

Bên trong đáp lại một tiếng. Mã Liên Nhi đang định đi, thì thấy trước cửa xuất
hiện một người đàn ông mặc quần áo chẽn. Người thời đó đều mặc áo dài, áo đuôi
ngắn và quần dài. Đa số những người mặc áo cộc tay đều là những người buôn bán
nhỏ như bán dạo hoặc buôn ngựa.

Liên Nhi vốn không để ý, không ngờ sau khi người đó vào quán, nhìn quanh mấy
lượt, thì lại đi thẳng đến chỗ nàng, lúc đến gần gã nhỏ giọng nói mấy câu:

- Mã cô nương, Dương đại nhân muốn gặp cô trong rừng thông.

Mã Liên Nhi thoáng ngẩn ra, nhìn hán tử đó, song lại không nhận ra gã. Người
nọ mỉm cười nói: "Quân tự minh nguyệt ngã tự vụ", nói đoạn đưa mắt nhìn quanh
vài lượt, rồi như thể quán rượu này cao cấp quá, không nỡ bỏ tiền dùng bữa,
bèn ngượng ngập lui ra.

Mã Liên Nhi thầm lấy làm lạ: "Sao Dương đại ca lại mờ mờ ám ám như vậy, lúc
này không tiện đến gặp mình sao? Trong rừng thông... trong rừng..." Mặt nàng
hơi nóng lên, đoạn chùi sạch tay, cởi chiếc tạp dề xanh rồi lặng lẽ lách ra
khỏi quán rượu.

Vờ dạo lung tung một hồi, thấy không có ai chú ý, Mã Liên Nhi bèn bước nhanh
hơn, rảo nhanh đến mé tây Trường Đình. Đi đến bên một bụi thông thấp lùn, nàng
thấy hơn mười người bán dạo vóc người vạm vỡ trong trang phục kỵ mã đang ngồi
trên cỏ, cạnh bên là mười mấy thớt ngựa được buộc dưới gốc cây đang khoan thai
gặm cỏ. Mã Liên Nhi thoáng lưỡng lự. Tuy rằng người đó đã nói ra bí mật mà chỉ
có nàng và Dương Lăng mới biết song đột nhiên gặp gỡ một người con trai tại
một nơi bí ẩn thì sao mà không sợ?

Lúc này trong rừng chợt có người cất tiếng gọi:

- Liên Nhi, lại đây!

Giọng nói này rất quen thuộc với nàng, Mã Liên Nhi mừng rỡ ngẩng đầu trông
thấy Dương Lăng đang đứng trong rừng gọi nàng, tức thời mừng rỡ khôn nguôi,
nàng vội chạy vào trong rừng, nhìn thấy Dương Lăng vận áo chẽn thô sơ thì
không khỏi cười trìu mến nói:

- Huynh... sao lại ăn mặc như vậy?

Đầu nàng chợt loé linh quang, sực tỉnh:

- Huynh... sắp hồi kinh ư?

Dương Lăng im lặng gật nhẹ đầu, nói:

- Lần trước ra đi, huynh không nói cho muội biết. Lần này, bất luận thế nào
huynh cũng phải gặp muội một lần trước.

Mã Liên Nhi thoạt chau hàng mày đen, lo lắng hỏi:

- Trong kinh đã xảy ra chuyện lớn sao? Có người gây bất lợi cho huynh, phải
không?

Dương Lăng giật mình. Y vốn còn định giải thích một phen, nào ngờ nàng thấy
trang phục của mình liền đã đoán ra hết thảy. Ánh mắt Mã Liên Nhi càng lộ vẻ
lo lắng, nhịn không được bèn kéo tay y, run giọng nói:

- Huynh... huynh cải trang như vậy, sự tình đã nguy cấp đến dường nào rồi?...
Muội...

Sự tình liên quan đến an nguy của Dương Lăng, giọng nói của nàng đã bắt đầu
hơi run rẩy.

Dương Lăng nhìn nàng, có người vợ vừa thông minh lại xinh đẹp như vậy nói
chuyện thật dễ. Y vốn định giấu diếm một chút, tránh khiến nàng lo âu nhưng
giờ thì không tiện nói dối rồi.

Dương Lăng thở dài một tiếng, nói thẳng:

- Trong kinh có một số đại thần sớm đã muốn gây bất lợi cho huynh, hôm qua
Vương Quỳnh bị người ta ám sát, chuyện này thể nào cũng sẽ đổ lên đầu huynh
tình thế hết sức căng thẳng. Nội xưởng vừa được lập, nếu huynh không trở về ắt
sẽ khiến lòng người không yên, trên dưới há sẽ chịu ra sức cống hiến? Huống hồ
hiện tại trừ huynh ra cũng không ai có thể chủ trì đại cuộc. Cho nên... chậc,
vốn đã đáp ứng với muội, giờ lại sẽ thất hứa rồi.

Mã Liên Nhi cười trách:

- Huynh còn nói dông dài làm gì, cần phải đi nhanh. Binh quý thần tốc, cướp
được một phần tiên cơ là thêm được một phần thắng, lúc này còn dây dưa chậm
trễ vậy là Liên Nhi hại huynh rồi.

Dương Lăng hớn hở gật đầu, bỗng y thò tay vào trong người, nghe có tiếng leng
keng vui tai y đã lấy ra hai chiếc lắc (vòng tay) màu vàng đen khảm chuỗi ngọc
xanh rồi nắm lấy bàn tay trắng ngần của Mã Liên Nhi, giúp nàng mang hai chiếc
lắc vào.

Ánh mặt trời chiếu lên cổ tay nàng, chiếc lắc lấp lánh ánh đen càng tôn lên
làn da như sương như tuyết. Chuỗi ngọc xanh rạng ngời chói lọi, chỉ với tay áo
màu xanh biếc được kéo lên non nửa để lộ cổ tay thon thả trắng ngần, mà đã đẹp
khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Mã Liên Nhi cắn môi, trân trọng vuốt ve chiếc lắc ấy, đoạn nàng chợt xoay
người nói:

- Đúng rồi, chuyện trong triều đình, Liên Nhi không giúp được huynh, nhưng
cũng không thể làm hại huynh được! - Nói rồi, một dòng nước mắt còn óng ánh
sáng ngời hơn kim cương thuận theo gương mặt ngọc ngà của nàng rơi xuống.

Theo quy định của triều Minh, phụ nữ làm thiếp không được đeo lắc, xuyến. Cha
của Mã Liên Nhi vốn là tiểu lại không phẩm tước, nay lại là một giới bình dân.
Dương Lăng đeo cho nàng cặp lắc, mặc dầu chưa đưa đại lễ đến hỏi, điều đó đã
tỏ rõ tấm lòng, thừa nhận nàng là phu nhân của Dương Lăng rồi. Danh phận của
nàng rốt cuộc đã được xác định, trong lòng sao lại không vui?

Dương Lăng đứng trầm mặc một chút rồi chợt xoay người rảo bước ra khỏi rừng,
nhún mình lên ngựa. Kỵ sĩ thấy vậy bèn tháo dây cương lần lượt nhảy lên yên,
nhất thời móng ngựa gõ kêu lộp cộp, tiếng ngựa hí vang.

Dương Lăng đưa tay xuống bên yên ngựa lấy chiếc mũ dưa đội lên đầu rồi kéo
vành mũ sụp xuống thật thấp, tay trái cầm cương, tay phải cầm lấy roi, quay
đầu nhìn vào trong rừng một lần nữa.

Chỉ thấy trong rừng thông, Mã Liên Nhi như đóa hoa đào rực rỡ đã lau nước mắt,
mỉm cười rạng rỡ:

"Phúc trung sầu bất nhạc, nguyện tố lang mã tiên. (Trong lòng sầu não không
vui, nguyện làm roi ngựa cho chàng.)

Xuất nhập hoàn lang tí, điệp toạ lang tất biên. (Được nằm trong tay chàng,
ngồi kề bên gối chàng.)

Thiếp chúc phu quân kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công! Chớ để tương tư lại
giết người."

Dương Lăng lòng tràn dâng hào khí, chỉ nhìn Liên Nhi thật sâu một lần nữa,
đoạn quay đầu vụt mạnh roi lên đùi ngựa, dẫn hơn mười thiết kỵ tung vó phóng
đi.

"Nếu tương tư không được giết người vậy thì Dương mỗ sẽ giết tương tư! Kinh
sư, Dương Lăng ta trở về đây!"

Chú thích:

(1) thanh cao hay hèn hạ là tự mình biết và người khác biết, không cần phải
tạo vẻ.


Ngược Về Thời Minh - Chương #146