- Dưới Cây Phong Lá Đỏ


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Cứ vậy, Dương Lăng cùng Thành Khởi Vận lại nghiên cứu kỹ càng kế sách do nàng
đưa ra một hồi. Sắp xếp và sửa đổi một số chi tiết cùng thời gian thực hiện,
sau đó Dương Lăng gọi Liễu Bưu vào, bảo gã rút một phần nhân lực ở cửa hàng
ngựa xe của Nội Xưởng đặt tại Kim Lăng ra giao cho Thành Khởi Vận chỉ huy, nếu
thiếu thì rút người ở những nơi khác về bổ sung.

Dương Lăng cười nói với Thành Khởi Vận:

- Thành cô nương! Bắt đầu từ hôm nay, tôi bổ nhiệm cô làm Nhị đáng đầu(1) của
Nội xưởng. Trước mắt tôi tạm thời phân trước cho cô hai mươi người, cô tự
thành lập ty Hải Vận, do chính cô phụ trách. Trước khi triều đình đồng ý giải
trừ lệnh cấm biển, số người này cũng đủ cho cô dùng. Sau này, khi lệnh cấm
biển được giải trừ ắt cô sẽ cần nhiều người hơn, đến khi đó cô có thể chiêu mộ
thêm từ Nội xưởng hoặc ngay tại Giang Nam.

Tuy Dương Lăng hâm mộ tài năng của Thành Khởi Vận, nhưng hai bên biết về nhau
quá ít. Nhưng nay nếu y âm thầm cài người thân tín bên cạnh nàng ta để giám
sát hoặc quản thúc nàng quá chặt thì với sự thông minh lanh lợi của mình, nhất
định nàng ta sẽ phát hiện, khi đó nội bộ khó tránh khỏi lục đục.

Thay vì làm như vậy, tốt nhất là y cứ thật tâm tin tưởng nàng ta, buông tay để
nàng ta tự làm. Hiện giờ thực lực Nội xưởng chủ yếu rải rác ở các cửa hàng
ngựa xe, tài nguyên và thu thập tình báo đều tập trung ở đây. Ty Thuế Giám mới
rơi vào tay y, người trợ giúp chính cho y sau này vẫn sẽ là thuế giám các nơi,
chỉ cần bọn họ thành tâm quy thuận thì y sẽ có thể nhanh chóng tiếp nhận một
nguồn lực lượng khổng lồ có sẵn.

Nắm được hai lực lượng này trong tay, y sẽ có thể nắm chắc Nội xưởng trong tay
mình. Hiện tại Thành Khởi Vận, Vu Vĩnh và Hoàng Kỳ Dận đều là Nhị đương đầu,
nhưng quyền lực lại không giống nhau. Nếu tự gầy dựng nên ty Hải Vận thì lực
lượng nàng ta nắm trong tay cũng chỉ giới hạn chừng đó thôi.

Như vậy, chỉ khi nào ty Hải Vận được thành lập và đủ lớn mạnh thì thực lực của
nàng ta mới lớn mạnh hơn. Mà ty Hải Vận không có quyền lực chính trị, quyền tư
pháp lẫn quyền bắt người, sẽ hình thành riêng một hệ thống khác với thủy quân.
Điều này sẽ bảo đảm rằng Thành Khởi Vận phải dựa vào Nội xưởng thì quyền lợi
của nàng ta mới được bảo vệ, do đó sẽ trói buộc nàng ta vào cùng y trên cùng
chiếc chiến xa này.

Thành Khởi Vận cũng rõ dụng ý của Dương Lăng. Có điều nàng mới vừa quy thuận
làm môn hạ của y mà Dương Lăng đã chịu trọng dụng nàng như vậy, trao cho nàng
tránh nhiệm lớn như vậy là đủ chứng minh rằng y rất xem trọng nàng rồi. Còn về
phần y có tâm đề phòng nàng thì thật ra nàng thấy đó là cũng là lẽ bình
thường, vì vậy không hề mảy may phật lòng.

Dương Lăng lôi trong người ra một lệnh bài giắt hông bằng ngà trao cho Thành
Khởi Vận rồi bảo:

- Không phải Sa Ngư vương vẫn còn nghi ngờ cô đó sao? Thành đáng đầu cứ cầm
tín vật của bản quan mau chóng liên hệ cùng lão ta, chuẩn bị mọi việc. Bản
quan sẽ ở lại Kim Lăng thêm vài ngày, đợi có tin tức chính xác của cô xong mới
sẽ hồi kinh.

Có Liễu Bưu ở bên cạnh, Thành Khởi Vận cũng trở nên nghiêm túc, cung kính giữ
lễ, không dám nói cười ngả ngớn nữa. Nàng bước lên một bước, nén đau đưa tay
tiếp nhận lệnh bài từ trong tay Dương Lăng rồi cung kính đáp:

- Ty chức tuân lệnh. Bây giờ ty chức sẽ trở về chuẩn bị, quyết không phụ kỳ
vọng của xưởng đốc đại nhân.

Trong căn phòng yên tĩnh, Dương Lăng trở lại ngồi vào ghế, nhắm mắt ngẫm nghĩ
kỹ lưỡng lại những sự việc hôm nay một lần nữa: biện pháp do Thành Khởi Vận đề
ra cùng với tin tức mà y nghe được từ Trấn thủ sứ Nam trấn phủ ty Triệu Tiết
Vũ và những diễn biến trong kinh. Những việc này, tuy có người cung cấp tin
tức cho y, có người bày mưu vẽ kế cho y, nhưng người đưa ra quyết định cuối
cùng chỉ có thể là y. Một khi phán đoán sai lầm, cái giá phải trả sẽ là muôn
đời không gượng dậy nổi, sao y dám không cân nhắc đắn đo, suy nghĩ cho cẩn
thận chứ!

Y chợt ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, hai vai lập tức hơi trĩu xuống, một đôi
tay thon thả ấm áp đang nhẹ nhàng xoa bóp cho y. Dương Lăng thở dài thườn
thượt, song lại không mở miệng nói gì.

Cao Văn Tâm không khỏi lo lắng hỏi:

- Lão gia, có phải là người mệt lắm không? Có muốn lên giường nghỉ ngơi để nô
tỳ xoa bóp một lát không?

Dương Lăng khẽ lắc đầu đáp:

- Đợi đến tối châm cứu xong rồi hãy tính đi.

Y trầm mặc hồi lâu, ngẫm nghĩ kỹ càng về những lời mà Thiệu trấn phủ đã nói
trên chiếc thuyền hoa hôm nay, cuối cùng bèn đưa ra quyết định. Y vỗ nhẹ lên
mu bàn tay Cao Văn Tâm, cao giọng:

- Gọi Trịnh bách hộ vào gặp bản quan.

Trịnh bách hộ lật đật chạy vào đại sảnh, thi lễ:

- Đại nhân cho gọi ty chức?

Dương Lăng gật nhẹ đầu, đứng dậy bảo:

- Phái người thông báo cho Thiệu trấn phủ sứ rằng bản quan muốn gặp y, vẫn
tại chỗ cũ.

Dương Lăng dõi theo bóng lưng Trịnh Bách Hộ đang vội vã rời đi, không nhịn
được thở dài sườn sượt: "Đúng là thế sự khó lường. Trương đại nhân ơi Trương
đại nhân! Lúc trước ông lựa chọn rồi đề bạt tôi vào Cẩm Y Vệ, nhất định sẽ
không nghĩ rằng hôm nay tôi lại sắp trở thành đối thủ của ông phải không?"


- Cái gì? Nhị đáng đầu! Tiểu thư người... người lại có thể làm quan ư? Tiểu
thư không nói chơi đó chứ?

Sở Vân và Sở Linh, hai cô nàng mỹ nữ Giang Nam, đồng thanh kinh ngạc ồ lên,
chiếc miệng anh đào há to thật to.

Thành Khởi Vận ngồi nghiêm chỉnh trên ghế hai chân giạng ra như đàn ông, chiếc
lưng ưỡn thẳng, oai nghiêm lườm bọn họ, lạnh giọng mắng:

- Tiểu thư gì? Dám vô lễ với bản quan như vậy sao? Người đâu rồi, lôi bọn
chúng xuống đánh nát mông ra cho ta!

Nói xong nàng bật cười khanh khách, rút chiếc lệnh bài Dương Lăng đưa ra lắc
lắc trước mặt hai thị nữ, cười nói:

- Các ngươi nghĩ đây là giả hử? Ta cũng tưởng rằng đang nằm mơ. Phụ nữ làm
quan, vị Dương khâm sai này... ta thật sự nhìn không thấu.

Sở Vân và Sở Linh mừng rỡ chạy đến bên nàng, sờ mó chiếc lệnh bài. Sở Vân vui
sướng nói:

- Thật hả? Phụ nữ cũng có thể ra mặt làm việc, cũng vào triều làm quan được
à? Dương đại nhân đúng thật là giỏi, nghĩ đến thứ người khác không dám nghĩ,
làm điều kẻ khác không dám làm. Thảo nào tiểu thư lại coi trọng y như vậy.

Sở Linh đảo cặp mắt đen lúng liếng, cười hì hì trêu:

- Tiểu thư! Có phải là khâm sai đại nhân tuấn tú đó đã bị người mê hoặc rồi
không? Tiểu thư có thể khiến y sung sướng như tiên, đương nhiên y mặc cho tiểu
thư muốn làm gì thì làm rồi!

Thành Khởi Vận thoáng đỏ mặt, hơi giận, trách móc:

- Hai người các ngươi tuy xuất thân thanh lâu, thân phận thấp hèn, nhưng dẫu
gì thân thể vẫn còn trong sạch. Kiểu nói đùa như vậy sau này không được thốt
ra nữa!

Sở Linh không biết tại sao hôm nay tiểu thư lại thay đổi thái độ đối với những
lời tiếu lâm mặn vốn trước đây nàng ta không hề kiêng kị gì. Cô ta bèn lè
lưỡi, ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Sở Vân hỏi:

- Tiểu thư! Có phải người đã đem chuyện Dương Hổ mưu phản báo cho Dương đại
nhân hay nên y mới trọng dụng tiểu thư như vậy?

Thành Khởi Vận lắc đầu nhè nhẹ, mày ngài hơi nhíu lại, thở dài xa xăm:

- Dương Hổ muốn tạo phản, hiện đang chiêu binh mãi mã, ra sức tích trữ tiền
bạc và lương thực. Đây không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một
chiều. Hiện tại không vội, đợi giải quyết xong việc cấm biển hẵng báo vậy.

Thật ra hôm nay khi đi gặp Dương Lăng, nàng đã không định báo chuyện này cho y
hay. Nàng nghĩ nam nhân trên đời chỉ có hai loại, một là thứ gọi là chính nhân
quân tử coi thường thân phận nàng, hai là loại mê rượu mê gái thèm muốn nhan
sắc nàng.

Nàng vẫn cho rằng mình dựa dẫm vào Dương Lăng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Nàng vốn xem việc tay lục lâm thảo khấu Dương Hổ ở phương bắc âm mưu tạo phản
là một vốn cược quan trọng, hoàn toàn không định báo cho Dương Lăng ngay. Việc
Dương Lăng cảm khái giao trọng trách cho nàng đã nằm ngoài dự liệu của nàng,
trong lúc xúc động nhất thời nàng cũng từng định thố lộ tất cả. Nhưng cuối
cùng lòng đa nghi đối với nam nhân cũng giúp lý trí của nàng chiến thắng,
khiến nàng nuốt cái bí mật này vào lòng. Dương Lăng có phải là kẻ mà nàng có
thể gởi gắm hay không, nàng vẫn cần phải quan sát thêm mới biết được.

Thành Khởi Vận suy tính một hồi, đoạn đứng dậy dặn dò:

- Linh Nhi giúp ta thay thuốc, Vân Nhi đi lấy bộ y phục nam nhân kia lại. Bây
giờ dẫn theo một đám nam nhân bên người, thực không tiện lấy thân phận phụ nữ
để gặp người khác. Ta phải lập tức đi gặp Bành lão thái gia một chút, phải mau
chóng giải quyết xong chuyện này.


Tình hình căng thẳng của một hồi phong ba sắp kéo đến trong kinh sư, phỏng
chừng chỉ có tiểu Hoàng Đế đang ham chơi đến quên ngày quên tháng mới không
cảm nhận thấy. Nội xưởng tuy mới vừa được thành lập, song há lại không có tai
mắt? Chẳng qua Ngô Kiệt hành sự cẩn thận, chưa nhận được tin tức tình báo
chính xác, lão quyết không dám báo những tin tức vô căn cứ cho xưởng đốc, vì
vậy lão đang cố gắng tăng cường nhân lực, dò bắt mọi động tĩnh trong triều.

Dương Lăng dùng thủ đoạt sét đánh lật đổ ba đại thái giám trấn thủ Giang Nam,
thuế giám các nơi trong thiên hạ tự cảm thấy đã không thể dựa dẫm vào Đông
xưởng được nữa, hiện đang lần lượt bày tỏ thái độ thuần phục Dương Lăng, tiền
thuế bị các nơi khất lại mấy tháng nay đã bắt đầu lên đường vận chuyển về
kinh. Trông thấy tình hình này, Phạm Đình của Đông xưởng và Trương Tú của Cẩm
Y Vệ đứng ngồi không yên. Vừa khéo lúc này Vương Quỳnh lại chủ động liên lạc
với bọn họ, hiến cho bọn họ một "tuyệt hậu kế"(1). Hai người liền coi đó như
là của báu, lập tức theo kế mà làm, bí mật lên kế hoạch chuẩn bị trong kinh
sư.

Nhưng Bắc trấn phủ sứ Mâu Bân lại không cùng tư tưởng với Cẩm Y Vệ đề đốc
Trương Tú. Tài năng và quan hệ của hắn không dưới Trương Tú nên vốn có phần
không phục gã. Hiện giờ Trương Tú lại hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ phối hợp toàn diện,
hết lòng phục tùng Đông xưởng, càng khiến hắn ta hết sức bất mãn.

Miêu Quỳ của Tây xưởng sớm đã nhìn thấu dã tâm của hắn nên cũng từng thử lôi
kéo hắn ta. Nhưng Mâu Bân biết rõ thế lực Tây xưởng kém xa Đông xưởng cho nên
vẫn luôn thản nhiên ung dung, không cự tuyệt mà cũng chẳng đồng ý. Mãi đến khi
Miêu Quỳ rốt cuộc đành phải lật bài tẩy ra, tiết lộ Tây xưởng đã liên thủ cùng
Nội xưởng, thì sau khi cân nhắc một hồi, Mâu Bân mới quyết chí liên minh với
Tây xưởng và Nội xưởng chung tay diệt Trương trừ Phạm.

Hắn cũng không biết tường tận về kế hoạch đối phó Dương Lăng của Phạm Đình và
Trương Tú, nhưng từ hành động của hai người hắn cũng thấy được bọn bọ đang
nhắm vào Dương Lăng. Vì vậy liên minh vừa được lập, hắn liền lập tức liên lạc
với hảo hữu của hắn là Nam trấn phủ sứ Thiệu Tiết Vũ hiện đang bất mãn với địa
vị của mình, hứa hẹn rằng chỉ cần mình ngồi lên vị trí Đề đốc liền sẽ đề bạt
hắn lên làm Bắc trấn phủ sứ.

Hai nhà có dã tâm nên kết hợp với nhau rất ăn ý, nhưng kế hoạch này đương
nhiên không thể thiếu người có thực lực mạnh nhất là xưởng đốc Nội xưởng Dương
Lăng. Để tránh tai mắt Đông xưởng, hắn và Miêu Quỳ không dám xuôi nam để liên
lạc với Dương Lăng mà thông qua những con đường bí mật của mình, mỗi bên tự
trao thư tay cho Thiệu Tiết Vũ, bảo hắn cấp tốc tiếp xúc với Dương Lăng.

Lần trước Dương Lăng được Thiệu Tiết Vũ hẹn gặp, nghe hắn nói ý định liên minh
cùng điều kiện lật đổ họ Trương của Mâu Bân, y nhất thời còn hơi do dự. Y có
ngày hôm nay, có thể nói toàn bộ đều nhờ vào việc Trương Tú cho y làm Bách hộ
của Cẩm Y Vệ từ lúc y bắt đầu nhậm chức dịch thừa. Tuy rằng Trương Tú có dụng
tâm riêng, song suy cho cùng thì lão cũng có ơn đề bạt y. Không có lão ta, thì
không có ngày mình thăng quan tiến chức vùn vụt như hôm nay.

Mãi đến khi Thành Khởi Vận chạy tới gặp y, đề ra kế sách thuyết phục triều
đình giải trừ lệnh cấm biển thì y mới cảm thấy nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là
phải nắm giữ quyền lực thật lớn, mà chướng ngại số một hiện nay chính là Đông
xưởng và Cẩm Y Vệ. Mâu thuẫn giữa đôi bên đã không thể hòa giải được nữa nên y
mới đành đưa ra quyết định.

Y bí mật hẹn Thiệu Tiết Vũ, âm thầm lập ra “kế phản công” để ba nhà Tây xưởng,
Nội xưởng và Bắc trấn phủ ty liên thủ đối phó với Đông xưởng và Cẩm Y Vệ. Giờ
đây Đông xưởng và Cẩm Y Vệ đang khua chiên gióng trống chuẩn bị đối phó y, y
cũng hạ lệnh cho Nội xưởng chuẩn bị thật tốt để ứng biến, đồng thời ngấm ngầm
rút tay chân đắc lực các nơi về kinh. Tây xưởng và Bắc trấn phủ ty cũng đang
âm thầm chuẩn bị hết thảy. Một hồi phong ba bão táp sắp nổi lên, mà nhân vật
then chốt dấy lên hồi phong ba này chính là Dương Lăng. Tất cả mọi người và
mọi bố trí đều đang đợi y, đợi y hồi kinh.


Sáng sớm, Dương Lăng mặc áo chẽn đi giày vải, chỉ mang theo mấy tay nha sai
cưỡi hai chiếc kiệu xe chạy đến quán rượu Trường Đình đón Liên Nhi cùng du sơn
trên ngọn Tê Hà. Từ sớm tinh mơ, Liễu Bưu đã phái một đám nha sai thám xét
toàn bộ núi Tê Hà một lượt, sau đó vây quanh dưới chân núi. Lần du sơn này,
trừ phi có người từ trên trời rơi xuống, bằng không Dương Lăng cũng đừng hòng
tìm thấy bóng ai khác.

Núi Tê Hà có ba ngọn, Phượng Tường là ngọn cao nhất, đỉnh núi chọc trời. Ngọn
phía đông tên gọi Long sơn, ngọn phía Tây trông như hình con cọp đang nằm.
Trên núi, rừng phong rừng bách nối nhau mọc thành dãy bạt ngàn.

Dương Lăng và Mã Liên Nhi ngồi xe đi đến chân ngọn phía tây. Ngửa mặt lên
nhìn, chỉ thấy khắp núi phủ một màu lá đỏ, từng gốc cây phong dựa sát vào nhau
như những ngọn lửa đang bùng cháy, khiến cho người ta nhìn mà thanh thản tinh
thần.

Mã Liên Nhi có ý trung nhân bầu bạn, suốt đường vui sướng khôn thôi. Nàng nhảy
xuống xe, lấy một hộp thức ăn ở trên xe xuống, rồi kéo tay Dương Lăng:

- Dương đại ca! Ngọn núi này không cao, phong cảnh lại rất đẹp, chúng ta lên
núi tìm một chỗ có phong cảnh tao nhã cùng uống rượu ngắm lá phong được không?

Dưới chân núi, hai người cải trang làm tiều phu khẽ đưa tay ra hiệu với Dương
Lăng, Dương Lăng nhìn thấy thì khẽ mỉm cười, đoạn bảo Trịnh bách hộ:

- Các người tạm thời hãy chờ dưới núi. Bản quan sẽ cùng Liên Nhi cô nương lên
núi du ngoạn một chút.

Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, hai bên là rừng phong rậm rạp đan xen cao thấp,
lập loè sắc đỏ, lộ ra muôn vẻ phong tình. Lá đỏ như ráng chiều, như gấm tía,
hoà lẫn vào bóng nâu cam của những gốc bách, trông càng thêm rực rỡ muôn màu.

Dương Lăng xách hộp đồ ăn của Mã Liên Nhi, vừa chậm rãi leo núi vừa cùng nhau
chia sẻ những chuyện trải qua sau khi hai người chia tay. Lúc này mặt trời đã
chói lọi lên cao. Lá phong đỏ kết hợp với ánh dương quang chiếu rọi càng trở
nên rực rỡ chói loà. Sắc đỏ thắm phủ hết nửa bầu trời xanh. Mã Liên Nhi ngắm
nhìn cảnh đẹp rực rỡ như ráng chiều, nhất thời ngơ ngẩn.

Dương Lăng mỉm cười liếc nhìn nàng. Hôm nay Liên Nhi mặc váy và áo tuyền một
màu xanh nhạt, đầu tết ba búi được buộc bằng ba vòng hoa màu xanh lá, tuy nàng
trang điểm giản dị song trông càng quyến rũ.

Dương Lăng trông thấy vẻ vui sướng hạnh phúc của nàng, trong lòng cũng cảm
thấy ấm áp. Thật sự là cô nàng điêu ngoa khả ái này có được bao ngày không lo
không nghĩ, có cuộc sống vui tươi hạnh phúc? Có thể khiến cho nàng vui được
như vậy, chuyến đi Kim Lăng này của mình cũng xem như không uổng.

Mã Liên Nhi ưỡn bộ ngực căng tròn đón lấy cơn gió dịu dàng, vẻ mặt như cũng đã
ngà say. Giai nhân mười sáu xuân xanh bắt đầu chớm có bộ dạng của phụ nữ
trưởng thành. Váy áo may vừa khít với người, đai lưng trắng tinh thít chặt eo
thon, ngực nàng trông cũng đã đầy đặn hơn. Dương Lăng nhìn "cảnh đẹp" trước
mắt mình, dằn lòng không được phải cầm lấy tay nàng, một cảm giác dịu dàng êm
nhẹ len lỏi vào trong tim.

Mã Liên Nhi quay đầu lại, yêu kiều:

- Dương đại ca! Chúng ta vào rừng, ngồi uống rượu ngắm lá phong đi.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Được, hôm nay hết thảy đều nghe theo Liên Nhi tiểu thư an bài vậy.

Mã Liên Nhi vừa cười thẹn thùng vừa liếc y, giọng đầy thâm ý:

- Đó là tự huynh nói đấy nhé, Dương đại nhân! Không được nuốt lời đâu.

Trên mặt đấy là lớp lá rụng dày xốp đã tích tụ lâu năm. Chậm rãi đi dạo trong
khu rừng đỏ rực, ấm áp và ôn hoà, bên cạnh là một mỹ nhân thanh tao xinh đẹp,
toàn thân toát ra mùi thơm dìu dịu. Đó là sự thoải mái dễ chịu biết dường nào?
Dương Lăng không khỏi khẽ gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Đằng sau tảng đá to bị che khuất, vài gốc phong đỏ rậm rạp vây lại thành một
vùng riêng tư nho nhỏ. Mã Liên Nhi vén váy chui vào bên trong, cầm lấy hộp đồ
ăn từ trong tay Dương Lăng, lấy ra một tấm lụa trắng tinh gấp ngay ngắn trải
lên thảm lá xốp mềm, rồi duyên dáng ngồi lên.

Dương Lăng nhìn phong cảnh xinh đẹp chung quanh một vòng, khom người bứt một
cọng cỏ xanh rồi mỉm cười:

- Lúc ở Ngũ Sách Lĩnh, chúng ta chui vào một hố tuyết sưởi ấm. Lúc đó tối như
bưng, rét căm căm, phong cảnh hôm nay lại giống như thiên đường. Ý vị thật
không thể nào so sánh được.

Mã Liên Nhi đang bày rượu và từng món đồ ăn trong hộp ra, nghe thấy lời này
thì nhẹ nhàng đáp:

- Dương đại ca, trong lòng Liên Nhi lại vẫn nhớ mãi không quên cái đêm hôm
ấy... Chỉ cần có huynh bên cạnh, cho dù ở đâu Liên Nhi cũng cảm thấy như ở
thiên đường.

Dương Lăng xúc động lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng. Người con gái Liên Nhi dịu dàng
xinh đẹp thẹn thùng đó đang nhìn y với ánh mắt chan chứa thâm tình. Làn da
nàng như bông tuyết chớm rơi, hàng mày liễu như núi xa trong bóng chiều. Bị
Dương Lăng nhìn chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn dần dần ửng đỏ.

Nàng quay đầu để che giấu sự thẹn thùng, lấy từ trong hộp ra hai chén rượu,
rót thứ rượu Trúc Diệp Thanh xanh nhạt mà thơm ngát vào chén rồi khẽ khàng đặt
lên trên nắp hộp.

Hai người ngồi đối diện nhau, Mã Liên Nhi cúi đầu nâng chén. Chén rượu tinh
xảo bằng gốm trắng làm tôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng. Dòng rượu xanh nhạt
chầm chậm trôi qua cặp môi đỏ trông kiều diễm vô cùng, khiến Dương Lăng nhìn
mà trong lòng gợn sóng. Rượu chưa uống mà y đã ngấm mem say.

Mề vịt xào măng khô, vịt muối, Thủy Bát Tiên, đậu hũ rán mỡ, từng món ăn ngon
miệng tinh xảo được bày ra. Rượu uống chưa mềm môi, đôi gò má Liên Nhi đã
nhuốm màu hồng đào. (
: món rau củ hấp truyền thống vùng Giang Tô, gồm có củ
niễng non, củ sen, cần tây, hạt súng, củ từ, mã thầy, rau nhút, củ ấu. Xem
hình minh hoạ: )

Nàng mở ngăn dưới cùng, thận trọng lấy ra một chiếc bánh mật, tình tứ nói với
Dương Lăng:

- Dương đại ca, huynh có biết không... Muội... muội không biết nấu món bánh
gì cả. Bởi vì huynh đến cho nên muội... muội đã học làm bánh mật. Định là để
dành nó đến Tết mới ăn. Nhưng Tết đến muội sẽ không thể ở cạnh huynh, bỏ nó đi
thì không nỡ. Sang năm mới, khi huynh và Ấu Nương muội muội ăn Tết bên nhau,
hãy coi như... muội cũng đang ở bên cạnh, được không?

Nói đến đây, mắt nàng đã rơm rớm nước. Cảm động với tâm ý của Liên Nhi, Dương
Lăng cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng thật to.

Liên Nhi hồi hộp nhìn y, hỏi:

- Mùi vị có được không?

Cái món bánh mật này chỉ cần dùng đúng nguyên liệu, đạp bột thật kỹ thì mùi vị
đã không tệ rồi, còn gì mà lại ngon với chả không ngon? Nhưng Dương Lăng nào
nỡ làm phật ý mỹ nhân mà gây chuyện mất vui chứ?

Y nuốt miếng bánh xuống, lại cắn thêm một miếng nữa, ậm ờ khen:

- Ừm, mùi vị rất thơm. Liên Nhi quả nhiên thông minh khéo tay. Muội học từ ai
vậy?

Liên Nhi vui sướng đáp:

- Ừm ừm, muội hỏi nơi các chị dâu, rồi chạy về... Tối qua muội làm cả đêm,
nghe nói phải đạp kỹ bột hấp thì ăn mới ngon được, thật mệt chết muội luôn đó.
Huynh thích ăn là được rồi, ha ha.

Vừa nói nàng vừa đấm nhẹ chân mình, cặp mắt vui vẻ híp cong lại như vầng
trăng.

Dương Lăng cười lớn:

- Nghe muội nói hình như là đã làm không ít hả? Đạp thứ này đúng là mệt thật.

- Huynh cũng biết làm bánh mật sao? Đúng đó đúng đó! Nguyên cả một cái bồn
to, thứ bột đó lại dính nữa, dính chặt vào chân, muội muốn nhấc lên cũng nhấc
lên không nổi, thật sự mệt đổ cả mồ hôi. Sau nửa đêm mới tắm rửa được, rồi lại
mất thêm nửa ngày để rửa chân.

- Ờ? Hả? Ừm...

Cảm thấy hơi khó hiểu, Dương Lăng dè dặt hỏi:

- Muội làm như thế nào vậy? Không phải là lát một tấm vải bố sạch bên trong
bồn gỗ, sau đó đổ bột hấp lên trên, quấn lại, rồi mới mang ủng vào đạp sao?
Sao lại dính chân?

- Ớ?

Mã Liên Nhi do dự đưa một ngón tay lên miệng, thắc mắc:

- Lát vải bố gì? Muội... muội chỉ đổ bột vào trong bồn gỗ, sau đó đi chân
trần vào đạp... Giày... giày bao cái gì(*)?

(*)Nguyên văn “sáo hài”: ủng, MLN không hiểu, tưởng là giày được bao bằng vật
gì đấy.

Dương Lăng cười phì một tiếng phun cả miếng bánh mật trong miệng ra. Y cười
thất thanh:

- Ôi trời ơi, muội để chân trần mà đạp thẳng lên bột bánh mật hả? A ha, ha
ha, ha ha ha...

Mã Liên Nhi lập tức đỏ bừng mặt:

- Muội... muội đâu biết... Nhưng mà muội... chân muội đã được rửa rất sạch
trước đó, rất rất sạch!

Nàng ngượng ngùng phân bua.

Dương Lăng liền vội gật đầu:

- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi! Chắc chắn sẽ không có mùi gì đâu. Huynh
ăn cũng chẳng thấy có mùi, thật đó.

Mã Liên Nhi quýnh lên, nhân có men rượu nàng co hai chân lại, cởi giày thêu
ra, lột đôi vớ lụa trắng tinh, để lộ một đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại trắng
phau, duỗi ra trước mắt Dương Lăng nói:

- Huynh xem, thật sự là sạch lắm lắm. Muội đã mất cả đêm, huynh... huynh đừng
chê muội nhé? Cùng lắm thì, muội... hôm nay muội sẽ về làm lại.

Chân của Liên Nhi thon thả xinh xắn, bàn chân trắng hồng nhẵn mịn, năm ngón
chân tinh xảo khép vào nhau, mu bàn chân mềm mại, mắt cá chân tròn trịa xinh
xinh, da thịt trắng phau, óng ánh.


Nàng không dám nhìn Dương Lăng trong khi nói chuyện, khuôn mặt nóng bừng ấy
đang hồi hộp kề sát vào Dương Lăng, hơi thở còn thoang thoảng chút men rượu.
Dương Lăng giật mình kinh hoảng, liền vội la lên:

- Muội nói gì vậy? Muội uống say rồi à Liên Nhi? Không được đâu, muội sẽ hối
hận đó, nhất định sẽ hối hận đó.

Mã Liên Nhi cố lấy hết dũng khí run run thổ lộ tâm tình:

- Phải, muội hối hận, hối hận vì đã không sớm trao thân cho huynh. Muội...
muội không muốn đợi lâu đến hai năm như vậy. Sau khi huynh quay về, huynh sẽ
có thể cùng Ấu Nương muội muội sinh em bé mà muội lại phải đợi huynh thêm hai
năm. Muội muốn trao cho huynh, muội muốn có huynh, ngay bây giờ...

Vòng hoa buộc ba búi tóc trên đầu được giật nhẹ xuống, lập tức suối tóc đen
nhánh và bóng mượt tuôn xuống. Mã Liên Nhi bất chợt trở mình ngồi dậy, sà vào
ngồi trong lòng Dương Lăng, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt trong vắt
như trăng rằm:

- Liên Nhi yêu huynh. Ông trời đã đưa huynh đến Giang Nam, nếu muội còn phải
uất ức khổ sở đợi chờ huynh thêm hai năm nữa, lúc đó muội mới sẽ thật sự hối
hận!

Nàng bỗng rút tuột chiếc đai lưng, kéo hai vạt áo ra hai bên. Loáng cái, trước
mắt Dương Lăng hiện ra đôi gò tuyết trắng ngần, đính lên hai nụ đào hồng xinh
xắn. Như một nữ vương cao cao tại thượng, Mã Liên Nhi cúi đầu, buông từng chữ:

- Dương Lăng, đừng để muội hận huynh. Muội muốn huynh yêu muội ngay bây giờ!

Cặp nhũ hoa nàng không lớn, nhưng hình dáng ưu mỹ tựa búp măng, căng tròn vừa
tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ. Đầu nhũ hoa săn chắc đính hai nụ anh
đào mềm mại chực nở. Khuôn mặt nàng đo đỏ, cặp mắt long lanh như được phủ bởi
một lớp sương mù.

Hồn phách Dương Lăng như nổ tung, dục vọng của nam nhân bị dồn nén từ lúc rời
kinh đến nay bị dáng vẻ diễm lệ mê người của nàng làm cho bừng tỉnh. Ý chí của
y cũng bị sự dũng cảm và cương quyết của Liên Nhi phá vỡ trong chớp mắt. Khoái
cảm của thị giác lập tức ùa vào trong lòng như sóng vỗ dập dờn, khiến lửa dục
trong y bừng cháy phừng phừng, hạ thể đã cứng lên như sắt.

Dương Lăng lập tức ôm choàng thân hình yêu kiều động lòng người trước mặt, lật
nằm đè lên trên. Thân thể mảnh mai của Liên Nhi ngã lên mặt cỏ mềm mại. Một
khóm cỏ xanh cùng vài mầm lá non kế bên khuôn mặt trắng ngần khẽ lay động vì
hơi thở từ đôi môi hồng của nàng.

Ánh dương quang len qua những tán phong đỏ rực chiếu xuống, gió thổi bóng lay,
ánh nắng rực rỡ vuốt ve thân hình thướt tha mê người của nàng. Cặp tuyết lê
xinh tươi trắng ngần như ngọc bị Dương Lăng xoa nắn đã bắt đầu căng lên, hai
nụ đào nhỏ ửng hồng săn lại, mềm mại vô cùng.

Mã Liên Nhi nhìn y trong sự thẹn thùng vô hạn. Khi Dương Lăng đưa tay cởi bỏ
xiêm áo của nàng, nàng hơi căng thẳng chụp lấy tay y, rồi lập tức bỏ tay ra,
quay mặt đi để che giấu ánh mắt của mình.

Da thịt nàng thơm ngát, trơn nhẵn như ngọc, tấm thân ngọc ngà được phơi bày
trọn vẹn trong tiếng rên rỉ thẹn thùng. Cặp chân trắng phau ngượng ngùng quíu
lại. Nhìn thấy dáng vẻ trêu ngươi này, mọi kiên trì của Dương Lăng đều biến
sạch trơn.

Có lẽ y sẽ hối hận, nhưng nếu bây giờ y còn có thể đứng dậy bỏ đi thì không
biết y có sẽ hối hận hơn không?

Đường cong của tấm thân mỹ lệ ấy uyển chuyển mượt mà, đẹp đến mê người. Liên
Nhi ngượng vô cùng, nàng chợt rên lên một tiếng, thoáng lật người lại, mái tóc
đen tuyền tú lệ xoã tán loạn trên cần cổ mịn màng và bờ vai trơn truột của
nàng. Vòng eo thon thả làm nổi bật đường cong mỹ lệ của bờ mông nở nang mềm
mại đến tột cùng. Khe rãnh hình cung tao nhã giữa hai bờ mông tròn cao ngất
khiến cho lòng người ngất ngây, như thể đấy là chốn bồng lai có thể đưa người
ta bay vào tiên cảnh.

Ánh mắt Dương Lăng bắn ra lửa tình ngùn ngụt, giọng y khàn khàn:

- Liên Nhi, muội không hối hận chứ?

Liên Nhi chợt xoay người lại ôm ghì lấy người y, mắt nhắm nghiền, gật mạnh
đầu, giọng chan chứa yêu thương:

- Liên Nhi hối hận, hối hận là huynh đã đến sớm hai tháng, không thể để Liên
Nhi... để Liên Nhi hoài thai em bé cho tướng công mình. Muội yêu huynh, muội
còn muốn huynh cho muội... cho muội một đứa con. Đứa con của huynh và của
muội...

- Ôi...! Liên Nhi...

Hai thân thể vuốt ve mơn trớn nhau dần dần tự nhiên tạo nên một tư thế thích
hợp nhất, cứ như nước chảy sẽ thành dòng. Một tiếng rên kèm theo hơi thở run
rẩy cất lên, hai chân của Liên Nhi bỗng căng cứng, ngón chân quắp vào trong
lòng bàn chân, cặp đùi thoáng run rẩy kịch liệt, rồi lại chầm chậm thả lỏng.

Nàng nhắm mắt lại, hàng mi dài hoảng sợ rung rung, hai tay bấu chặt lấy lưng
Dương Lăng, miệng thở không ra hơi, song trên khuôn mặt lại tuôn tràn hạnh
phúc: cuối cùng nàng đã trở thành nữ nhân của Dương đại ca, sẽ không còn ai có
thể thay đổi mối quan hệ này.

Nàng bỗng cắn răng, ôm chặt lấy lưng Dương Lăng. Dương Lăng hơi không đành
lòng, nhưng vẫn từ từ hoàn toàn tiến sâu vào trong thân thể tình nhân trong
tiếng kêu rên yêu kiều của nàng...

Rất, rất lâu sau, trong sự dịu dàng của Dương Lăng, qua khỏi cơn đau, Liên Nhi
dần có một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Eo thon của nàng bắt đầu chuyển động phối
hợp với động tác của y...

Rất, rất lâu sau, trong tư thế nửa quỳ, Dương Lăng gác đôi chân trắng nõn của
nàng lên vai, đôi bàn chân mảnh dẻ khẽ đong đưa trên không trung; cảnh tượng
ấy còn rực rỡ hơn lá phong phủ đầy trên núi.

Một cơn gió thoảng qua, vài chiếc lá đỏ nhẹ lay theo gió rơi xuống, phủ lên
đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, che đi sự xấu hổ, phủ lên ngọn đồi mơn mởn
của nàng, che đi nụ anh đào tươi thắm.

Dưới cây phong lá đỏ, một tấm thân trắng như tuyết chìm trong màu đỏ tươi diễm
lệ; loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ du dương...

Chú thích:

(1) Đáng đầu: cấp chỉ huy trung gian trong xưởng, vệ. Nhân viên cấp thấp gọi
là “phiên tử”, có vai trò tương tự như “nha sai” dưới quyền quan phủ, quan
huyện. Phiên tử báo cáo và nhận lệnh từ đáng đầu.

Hiện nay, bản dịch đang dịch “phiên tử” là nha sai, chúng tôi sẽ thu xếp chỉnh
lại.

(2) Kế tuyệt hậu: đây là một kế sách thâm hiểm và ác độc, khiến cho đối thủ
tuyệt tử tuyệt tôn, lực lượng đối thủ bị tiêu diệt sạch.


Ngược Về Thời Minh - Chương #143