- Hay Không Thể Tả


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Quan công tử vừa nghe có kẻ khác gọi "Liên Nhi", trong lòng không khỏi mừng
rỡ. Từ lúc đưa tiễn khách đến Trường Đình trông thấy diện mạo của Mã Liên Nhi
vào tháng trước, vị Quan công tử này lập tức như thấy người trời, từ đó thường
xuyên chạy ngược từ phía bắc thành về nam thành để ngắm nàng. Về sau hắn lại
dò hỏi được vị cô nương này không cha không mẹ, hiện đang ở nhà của bác mình
nên hắn càng thấy tiền đồ rộng mở, thế là dứt khoát đuổi người vợ đang bụng
mang dạ chửa của mình về bên ngoại để an dưỡng, một lòng một dạ chạy đến đây
theo đuổi giai nhân.

Trong số những tên háo sắc cả ngày si mê quấn quýt trong quán rượu Trường Đình
mong mỏi được một lần nhìn thấy nhan sắc giai nhân thì tên họ Quan là kẻ tích
cực nhất, giáp mặt cũng nhiều lần nhất, nên hiển nhiên biết rõ lợi hại của mỹ
nhân điêu ngoa này.

Chỉ là đoá hồng này tuy nhiều gai song lúc nổi đoá thì dáng vẻ thật mười phần
hấp dẫn nên càng khiến y vui vẻ mà chịu đựng và vẫn ôm lòng si mê. Hôm nay
trông thấy vị mỹ nhân đang nổi sùng, không biết là tên háo sắc nào sắp bị xui
xẻo rồi, nói không chừng từ đây sẽ giảm bớt một đối thủ cạnh tranh thì Quan
đại thiếu gia sao không mừng ra mặt?

Quả nhiên cơn giận của Mã đại tiểu thư hôm nay khác xa lúc trước, con mắt của
nàng trợn to, vành mắt giận đến đỏ bừng, cặp mắt đen láy đó lại càng lúc càng
sáng lên. Hình như... hình như đã giận đến sắp khóc, khiến Quan đại thiếu gia
hắn thấy mà đau nhói lòng.

Dương Lăng cũng đang ngẩn ngơ nhìn Mã Liên Nhi. Dáng vẻ thon thả của nàng vẫn
mê người như vậy: bộ đồ xanh nhạt như màu lá, tôn khuôn mặt xinh xắn của nàng
lên như một đoá hoa bách hợp thuần khiết, lung linh tươi mát, một viên ngọc
sáng không tì vết.

“Nữ đại thập bát biến” (1), mới có nửa năm, nàng đã trở nên xinh đẹp hơn, lung
linh như tiên nữ giáng trần. Nếu nói trước kia nàng là nụ đào chớm nở, thì giờ
đây cánh hoa tươi mát đã thấm hơi sương lộ ra một chút sắc hồng, nhàn nhã và
thành thục hơn trước mấy phần.Khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn mang đầy vẻ si mê
và thùy mị. Đây chính là người con gái phóng ngựa trên phố, cất tiếng cười
vang khi xưa đó sao?

Dương Lăng muốn gặp nàng, lại sợ gặp nàng. Vốn còn nghĩ sẽ hơi mất tự nhiên,
song đứng trước vẻ đẹp rạng rỡ của Liên Nhi y liền như người tuyết gặp phải
lửa, chảy tan thành nước. Y xúc động sải lên một bước, nhẹ giọng gọi:

- Liên Nhi...

Cơ hội ra mặt vì mỹ nhân đã đến. Quan công tử sải lên một bước, xòe cây quạt
thếp vàng ra rồi lại gấp lại, gõ lên vai Dương Lăng một cái, hết sức tiêu sái
nói:

- Lão đệ à, khuê danh của Mã cô nương là để cho người ngoài tuỳ tiện gọi sao?
Xin ngươi hãy tự trọng!

- Ngươi là ai? - Dương Lăng hỏi, song mắt vẫn nhìn về phía Liên Nhi. Miệng
nàng thoáng dẹt lại, hình như sắp khóc, Dương Lăng trông thấy mà mềm lòng. Có
những người con gái thật sự sinh ra đã có tướng mạo khiến cho chúng ta thấy là
xót thương, khiến người ta nhìn là cảm thấy đau lòng.

Quan công tử ưỡn ngực, bung quạt đánh xoạt che trước ngực, ngạo nghễ nói:

- Bản công tử họ Quan, tên Quan, là chữ Quan trong quan quan thư cưu, tại hà
chi châu.

Liễu Bưu có nghe Mã Ngang nói đến Mã Liên Nhi, lúc này vừa trông thấy người
con gái này có nhan sắc vượt trội ba người thê thiếp xinh đẹp của Xưởng đốc
đại nhân, và lại có dáng vẻ mờ ám tình chàng ý thiếp thì sao còn không đoán ra
thân phận hai người. Gã nháy mắt với Trịnh bách hộ, hai người một trái một
phải bước lên kẹp vị công tử tên là Quan Quan này nhấc bổng kéo ra ngoài cửa.
Liễu Bưu cười hoà nhã nói:

- Quan Quan huynh, đã lâu không gặp nhỉ. Đi nào, chúng ta ra ngoài trò chuyện
một chút.

- Này này, đừng có mà vin cớ kiếm giao tình với ta. Các ngươi là ai vậy? Tiểu
Quan ta không nhận ra. Ta nói cho các ngươi biết, cha ta chính là Quan đại
nhân thủ hộ Kim Lăng đó!

Ngoài cửa vọng lại tiếng cười của Trịnh bách hộ:

- Vậy thì khéo quá, sáng hôm nay chúng ta mới cùng uống rượu chung với Quan
đại nhân. Đi nào, tìm một quán lớn, chúng ta uống tiếp mấy chén.

Mã Liên Nhi cắn môi, gọi một tên tiểu nhị lại:

- Tiểu Thất, trông quầy một chút.

Làm tiểu nhị có ai mà tai không nghe tám hướng, mắt không nhìn sáu phương (tai
mắt tinh thông)? Tiểu Thất sớm đã nhận ra quan hệ giữa hai người không tầm
thường, vị công tử này lại không giống như cái đám háo sắc đến quán gây loạn,
hắn vội ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Mã Liên Nhi cụp mắt, quay người lấy khăn lau tay rồi sau đó đi vòng qua cánh
cửa mắc rèm ở phía sau. Dương Lăng đưa tay lên, song lại vội hạ xuống, trong
lòng chỉ nghĩ: "Liên Nhi trách mình lâu như vậy mà cả tin tức thư từ cũng
không báo cho nàng sao?"

Mã Liên Nhi thong thả bước đi, eo thon khẽ đưa, cái nhịp điệu khẽ khàng mà mê
người đó như một nhành liễu nhẹ phất phơ trong gió xuân khiến người ta não
lòng. Ánh mắt Dương Lăng không tự chủ mà bám theo.

Mã Liên Nhi đi đến cửa, đưa một tay lên vén rèm cửa bỗng lại cắn môi ngoái đầu
nhìn một cái, ngọn gió thổi qua căn phòng đung đưa vài sợi tóc mai mềm mại,
vuốt nhẹ gò má trắng ngần láng mịn của nàng. Đôi mắt ấy cũng sáng ngời như
sao.

Dương Lăng thở dài, không tự chủ mà bước theo sau. Sau cửa là một hành lang
dài, xuyên qua nó là một mảng cỏ xanh và bờ giậu be bé quây lại thành một cái
sân con nằm sau căn phòng, mấy con gà con vịt đang nhàn hạ lang thang trong
sân.

Mã Liên Nhi đứng dưới gốc phù dung, khắp người không chỗ nào không đẹp, giành
hết vẻ tươi đẹp của những đoá hoa đỏ nở khắp trên cây.

Dương Lăng hít sâu vào một hơi. Với kiến thức của y và sự quen thuộc với Liên
Nhi, mỗi lần trông thấy vẻ đẹp đấy vẫn đều rung động tâm tình, không kiềm chế
được cõi lòng. Người con gái này thật xứng được gọi là "vưu vật tuyệt thế".

Y chậm rãi bước qua, một cơn gió thổi tới, ngọn cây lay động, vài đoá phù dung
to bằng chiếc bát lào rào rơi xuống đất. Mã Liên Nhi vén váy lụa, xổm người
nhặt nó lên, đặt vào trong bàn tay thanh mảnh trắng ngần.

Nhìn si mê một lúc, nàng mới nhẹ thở dài một tiếng, hỏi:

- Muội... thư muội nhờ Hàn đại ca gởi cho huynh huynh có nhận được không?

- Ừm! - Dương Lăng gật đầu lia lịa.

Mã Liên Nhi lại hỏi:

- Nghe nói... Hoàng Thượng ban thưởng cho huynh hai người thiếp, đẹp chứ?

- Ừm!... Ờ... có điều, không đẹp bằng muội - Dương Lăng ngập ngừng đáp.

- Sao lại thế được? Của Hoàng Thượng ban thưởng mà, Hoàng Thượng ban thưởng
mà huynh còn chê ư?(*)

(*) Câu này có nhiều nghĩa tuỳ theo ngữ cảnh. Đây là câu mà Chí Tôn Bảo nói
với Tử Hà lúc hai người ở chợ. Đại khái Chí Tôn Bảo nói là lương duyên ông
trời sắp đặt thì còn sợ gì.

- A... - Đây là câu Dương Lăng dạy cho nàng lúc kể cho nàng nghe "Đại Thoại
Tây Du", nghe nàng nhắc lại, y cảm thấy mình như chợt quay về cái đêm đông ấy,
hai người tự nguyện dựa sát vào nhau, kể chuyện cho nhau nghe để chống đỡ cái
giá lạnh trong hố tuyết. Một cảm giác ấm áp chợt ùa vào lòng, cảm giác xa cách
và ái ngại lập tức tan biến, y không kiềm được liền mỉm cười vui vẻ.

Mã Liên Nhi lại không cười, tiếng cười Dương Lăng chưa dứt, nàng lại chợt hỏi:

- Huynh đến Giang Nam có ghé qua Tô Châu phải không?

- Ừm, có ghé, du lịch qua vài nơi.

- Hình như Tô Châu cách Kim Lăng không xa lắm thì phải nhỉ? Dương đại nhân.

- Ặc...- Dương Lăng bỗng cảm thấy người nóng ran, trán muốn túa mồ hôi.

Mã Liên Nhi chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt to tròn xinh đẹp hơi nheo lại:

- Huynh đến Kim Lăng mang theo một cô nương xinh đẹp, chắc không phải là thu
nhận ở Tô Hàng đó chứ? Tô Hàng thật đúng là nơi sản sinh ra mỹ nữ nhỉ.

Dương Lăng thở phào, liền vội giải thích:

- Nàng ấy là lang trung của huynh, là người chữa bệnh cho huynh - Trừ Mã Liên
Nhi ra, những người con gái bên y không ai dám nói chuyện thẳng tuồn tuột với
y như thế này.

Có lẽ đây là thói quen nàng có được do lớn lên ở biên tái, song Dương Lăng
nghe xong lại cảm thấy thân thiết vô cùng, có cảm giác như được tắm trong gió
xuân. Nhưng mà cái cảm giác nguy hiểm trùng trùng khi nãy thật khiến y thiếu
chút hít thở không thông. Cuối cùng thì hôm nay cũng đã có cơ hội để chứng tỏ
sự trong sạch.

- Gì cơ? - Mã Liên Nhi không nỡ bức hiếp y nữa. Nàng không thèm đoái hoài gì
đến hình tượng nữa mà chạy bổ qua, nắm lấy tay y, mở to đôi mắt nhìn y từ trên
xuống dưới, lo lắng hỏi:

- Huynh bị bệnh hả? Bao lâu rồi, sao lại bị bệnh chứ? Huynh bị bệnh gì, mau
nói cho muội nghe.

- À... ờ... việc này... ha... ha... - Dương Lăng khó xử, chỉ đành xấu hổ cười
trừ. Tuy rằng cá tính của vị đại cô nương trước mặt này không giống cô nương
tiểu thư con nhà người ta, nhưng cũng không cách nào giải thích chuyện này cho
nàng ấy.

Mã Liên Nhi bỏ tay y ra, trừng mắt oán giận nói:

- Chắc là bị mắc bệnh của vua chúa(*) rồi chứ gì?

(*) ND không rõ ý của Mã Liên Nhi nhưng đoán cô nàng trêu Dương Lăng hoang dâm
vô độ nên chỗ ấy bị bệnh

Không biết phải giải thích thế nào, Dương Lăng đành đỏ mặt ấp úng "nhận tội".
Tuy Mã Liên Nhi ăn nói bạo dạn thẳng thắn, nhưng cũng không khỏi có phần xấu
hổ, nàng ngẩng đầu liếc Dương Lăng một cái, rồi lại cúi xuống thật nhanh, thỏ
thẻ:

- Vị nữ thần y đó nói... nói là trị khỏi được chứ?

Dương Lăng trả lời cứng nhắc:

- Ừm... Nàng ấy nói sau hai tháng thì sẽ có thể... à không phải, không
phải... là sẽ bình thường.

Mã Liên Nhi liền đỏ mặt, vờ như không hiểu sự mập mờ trong lời nói cải biên
của y. Nàng vân vê đai lưng, quấn nó quanh ngón tay mình, rồi lí nhí nói:

- Có phải là muội ngang ngược lắm không? Thật ra... thật ra sau khi nghe được
chuyện huynh vì Ấu Nương muội muội mà kháng chỉ bất tuân, muội đã biết... biết
rằng mặc dù huynh làm quan to nhưng con người huynh tịnh sẽ không thay đổi.
Đêm đó muội đã khóc rất nhiều, khóc đến... muội vui, rất vui, muội biết muội
đã không chọn lầm người. Những kẻ trong thiên hạ dù có yêu thê tử đến mấy thì
cũng chẳng có ai xem trọng thê tử mình hơn cả Hoàng đế? Muội... muội thật sự
rất nhớ huynh, ngày nào cũng mơ thấy huynh.

Nàng sụt sịt mũi, nước mắt đã chảy xuống thành dòng:

- Muội chỉ giận huynh, huynh làm quan to như vậy ở trong kinh, thông qua trạm
dịch gửi thư đi khó lắm à? Huynh đã đến Giang Nam, còn đến Tô Châu chơi, mà
lại không thể đến Kim Lăng gặp muội một chút sao?

Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, run run hỏi:

- Dương đại ca, muội chỉ muốn biết, trong lòng huynh có Liên Nhi không?

Nàng căng thẳng nhìn vào khuôn mặt anh tuấn quen thuộc của Dương Lăng, chiếc
đai lưng thít ngón tay đến tím tái, đầu ngón tay đã đỏ bầm.

Mắt nàng nhoè đi, bóng hình y cũng trở nên mơ hồ. Người con trai mơ hồ đó đột
nhiên cởi đai lưng, khiến cho Mã Liên Nhi đang tràn ngập bi thương giật nảy
mình. Nàng lùi về sau mấy bước, khiếp đảm trợn tròn cặp mắt đẫm lệ, giọng hốt
hoảng:

- Huynh... huynh làm gì vậy?

Dương Lăng cởi đai lưng ra, tháo miếng ngọc bội quấn trên đó xuống, rút ba lọn
tóc đen được thắt lại bằng một sợi dây đỏ ở mặt sau ra, cười gượng gạo. Hiện
tại y vẫn không biết rốt cuộc lời nói của Trương thiên sư có thật hay không
nên lần này đến gặp Liên Nhi, y định bụng sẽ cố giữ chút khoảng cách để cô
nương nhà người ta không lún quá sâu vào hố tình. Nhưng nào ngờ... lời yêu
thương không tiện nói ra, lời làm người ta tổn thương thì có đánh chết y cũng
không dám nói, thế mà mới chớp mắt y đã bị chìm vào tình cảm dịu dàng và những
giọt nước mắt của Liên Nhi.

Mã Liên Nhi dụi mắt, nhìn kỹ ba lọn tóc dài ấy, song lại không cầm lấy mà chỉ
cúi đầu bẽn lẽn.

- Quân tự minh nguyệt ngã tự vụ, vù tuỳ nguyệt ẩn không lưu lộ. Chích duyên
cảm quân nhất hồi cố, sử ngã tư quân triều dữ mộ… Liên Nhi, thật ra Dương đại
ca... Dương đại ca...

Mã Liên Nhi vẫn cúi đầu, song khoé môi đã không nén được mà nhoẻn một nụ cười
ngọt ngào. Nàng đột nhiên lao vào lòng Dương Lăng, ngượng ngùng nói:

- Muội biết, muội biết, muội biết cả rồi, huynh không cần phải nói ra.

Dương Lăng cứng người, Mã Liên Nhi tựa vào ngực y, cánh tay mềm mại siết chặt
eo y. Sau thoáng do dự Dương Lăng ôm lấy vòng eo yêu kiều nhỏ nhắn của nàng.
Một cảm giác "hoa nở trong đêm" mập mờ nhanh chóng bao phủ lấy con tim hai
người.

Thật lâu sau, Mã Liên Nhi mới thở dài, nũng nịu hỏi:

- Dương đại ca, lần này đến Kim Lăng huynh ở lại được bao lâu?

Dương Lăng đáp:

- Huynh... bố trí hai thuế giám xong thì phải chạy về kinh ngay nên cũng chỉ
ở hai ngày này thôi. Trong triều... xa cách hơn một tháng đã xảy ra rất nhiều
chuyện rồi. Huynh không thể không... không sớm quay về.

- Ừm! - Dường như chỉ dựa vào lòng y thôi thì Mã Liên Nhi đã vô cùng hạnh
phúc rồi, nàng ngoan ngoãn ngật đầu, khẽ thỏ thẻ:

- Liên Nhi hiểu rồi, Liên Nhi thích được ôm huynh, được nghe huynh kể những
câu chuyện ly kì, nhưng muội cũng thích nghe người ta kể chuyện huynh kháng
chỉ cứu thê, kể chuyện huynh khẩu chiến với đám hủ nho, kể chuyện huynh ngăn
việc dời lăng, kể chuyện huynh bình định giặc Oa, trừ gian thần lộng quyền,
mỗi lần nghe xong muội đều cảm thấy rất vui, chỉ bởi vì... đó chính là nam
nhân của muội.

Đoạn nàng ngẩng đầu, ánh mắt chứa đựng tình ý miên mang, giọng xa xăm:

- Nam nhi tốt có chí tại bốn phương. Phu quân của Liên Nhi không phải là một
nam tử hán chỉ biết khoe tài anh hùng chốn quê nhà yên ả. Liên Nhi sẽ không
cản trở huynh. Có điều... có điều còn hai năm nữa mới có thể ở chung với
huynh...

Mã Liên Nhi lưu luyến ngắm đôi mày y, mắt y, môi y, rồi si mê nói:

- Liên Nhi không tiện đến Kinh sư thăm huynh. Nếu... nếu được, mỗi năm huynh
có thể đến thăm muội một lần thì cũng đủ rồi. Dù không đến được thì một phong
thư của huynh là đủ rồi.

Dương Lăng đã bị "hạ gục" bởi ánh mắt chứa đầy cảm xúc ấy, không tự chủ mà gật
đầu:

- Huynh đáp ứng muội, nếu có cơ hội huynh sẽ đến thăm muội. Nếu không thể rời
kinh, vậy thì... huynh sẽ sai người đưa thư cho muội.

Mã Liên Nhi đảo làn thu ba, ánh mắt loé lên vẻ mê hoặc, ngón tay đặt nhẹ lên
môi Dương Lăng, trong lòng thầm nghĩ: "Bên người huynh có Ấu Nương muội muội,
còn có hai con hồ ly tinh do tên Hoàng đế xấu xa nọ ban thưởng cho. Hai năm
đằng đẵng, nếu bên cạnh huynh lại xuất hiện thêm mấy nữ nhân, huynh có sẽ quên
muội không? Mã Liên Nhi mình cắt tóc tỏ lòng, dùng ba mũi tên đính ước, lang
quân hiếm có như vậy, còn lâu mới khoanh tay nhường lại cho đám chim oanh chim
yến đó. Mình phải... mình phải... phải có được huynh ấy trước."

Dương Lăng ngắm khuôn mặt xinh xắn của nàng. Mọi đường nét ngũ quan trên khuôn
mặt Mã Liên Nhi đều được phân chia rõ ràng: má đào trơn bóng như ngọc đẹp, cặp
mắt trời sinh quyến rũ, hàng mày đen cùng mi cong hình cánh quạt hiện rõ đường
cong ưu mỹ, đẹp khiến người ta nín thở. Dương Lăng lại không để ý thấy vẻ kì
lạ bỗng loé lên trong mắt nàng.

- Di di(*) không biết xấu hổ, đi ôm nam nhân - Mã Liên Nhi vừa tính mở miệng
nói chuyện, một giọng nói trẻ con chợt cất lên. Hai người giật nảy mình, lật
đật tách nhau ra rồi cùng quay lại thì chỉ thấy một bé gái độ bảy tám tuổi
đang đứng ở cửa sân hiếu kỳ vỗ tay cười.

(*) dì.

Cô bé trông trắng trẻo xinh xắn, tóc búi hai bên(2), buộc lại bằng tua chuỗi
ngọc màu đỏ, còn thõng thêm hai cái đuôi sam, trông đáng yêu vô cùng. Nó mặc
chiếc áo gấm xinh màu hồng nhạt, chân mang đôi giày nhung trẻ con thêu hình
đầu cọp ở hai bên.

Mã Liên Nhi đỏ mặt, đi tới cúi xuống bế đứa cháu gái lên, dọa dẫm:

- Còn nói bậy, nói bậy nữa là di di sẽ không mua đường (kẹo) cho con ăn nữa.

Áo nàng tuy rộng, song lúc hai tay cử động, y phục bị kéo căng khiến vòng eo
nhỏ xíu mềm mại và đường cong tuyệt mỹ của bộ ngực hiện rõ mồn một, khiến
Dương Lăng nhìn mà gợn sóng lòng, bèn vội dời ánh mắt đi.

Ánh dương quang của buổi chiều tà ấm áp chiếu lên làn da trắng mịn ửng hồng
của nàng khiến nó được phủ lên một quầng sáng nhàn nhạt. Nàng cười khúc khích
trêu đứa bé, rồi chợt quay đầu, khuôn mặt trái xoan trắng mịn được phớt lên
những vầng đỏ hây hây, ánh mắt đong đưa. Nàng nói:

- Bá phụ vẫn chưa biết thân phận huynh, muội... bây giờ muội cũng không tiện
nói. Hôm nay gặp được huynh, muội thấy rất vui. Huynh... ngày mai có thể đến
thăm muội nữa không? Muội muốn cùng huynh lên núi một lần nữa. Lần đó là núi
tuyết, lần này là Tê Hà(3), lên núi Tê Hà xem lá phong, chỉ có... muội và
huynh, được không?


Trên tường mã đầu (*), một khóm tường vi khẽ lay trong gió thoảng, trong mái
đình tám cạnh, một lão già râu trắng vận trường bào màu đen tuyền đang nhìn về
phía dãy căn lầu gác gạch xanh ngói nhỏ nối nhau chập trùng, ngón tay vuốt râu
của lão hơi run rẩy.

(*): Đã chú thích ở chương trước.

Cư ngụ bên trong chốn trạch viện cách một con phố dài đó là kẻ thù giết con
của lão, cái tên gian nịnh dùng lời ngon ngọt mua chuộc lòng người, thao túng
nội đình, mê hoặc quân thượng ấy. Lão thực muốn lập tức chạy qua chém chết cái
tên gian thần đó, trừ hại cho triều đình, báo thù cho nhi tử lắm nhưng lão
không thể manh động vì hiện giờ còn chưa phải lúc; với quyền thế và địa vị
Dương Lăng lúc này, ai có thể giết được hắn chứ?

Một gia bộc lặng lẽ đi đến. Vương Quỳnh quay đầu lại, điềm nhiên hỏi:

- Hắn về rồi à?

Lão bộc vội đáp:

- Dạ, đầu tiên hắn đến sông Tần Hoài, lên thuyền hoa của cô nương hồng kỹ(*)
tên Khả Khanh, mãi đến trưa mới trở ra, sau lại đến một quán rượu ở Trường Can
Lý. Sau khi hắn rời khỏi, tiểu nhân đã nghe lỏm được khách nhân trong quán tán
gẫu, hình như quán rượu đó có vị cô nương vô cùng xinh đẹp. Sau khi hắn vào
liền dẫn cô nương đó ra hậu viện, nghe nói công tử của quan thủ bị cũng thích
vị cô nương này đã bị thủ hạ của hắn dùng quan uy doạ dẫm, kết quả thậm chí
nhà cũng không dám về, mà chạy thẳng tới nhà nhạc phụ hắn để "tránh gió".

(*) kỹ nữ bán thân, như hồng quan nhân

Vương Quỳnh cười khinh miệt một tiếng, lạnh lùng nói:

- Nguỵ quân tử mua danh chuộc tiếng, cái đồ háo sắc quái đản. Hừ! Tìm cớ đến
Kim Lăng, còn chẳng phải để vơ vét tiền tài ư - Đoạn lão phất tay nói:

- Lui xuống đi, không cần phái người theo dõi hắn nữa.

Vương Quỳnh xoay người lại, trông về phía tư dinh của Phùng công công cười
khẩy: kẻ này tuổi trẻ, dựa vào xum xoe nịnh nọt, quyền bính lại càng lúc càng
nhiều, trong triều lại kết giao với một đám tiểu nhân nịnh bợ. Kẻ này tương
lai nhất định sẽ là mối họa của Đại Minh.

Chỉ tiếc là ba đại học sỹ nuông chiều kẻ ác, không nhân lúc tên gian nịnh này
còn chưa mọc đủ lông cánh mà trừ khử hắn, làm ngơ nhìn lực lượng của hắn càng
lúc càng lớn thể nào cũng có ngày nhất định bị nó hại. Nay Hoàng thượng bị hắn
làm cho u mê, bá quan lại không nhận ra được khuôn mặt thật của hạng Vương
Mãng (4) này, mình cũng chỉ đành ép dạ cầu toàn kết minh với nội đình, mượn
lực lượng của chúng để đối phó với hắn thôi.

"Ha ha ha, Dương Lăng à Dương Lăng, ngươi cứ ngang ngược càn rỡ thêm mấy ngày
đi, lão phu đã bố trí tử cục cho ngươi ở trong kinh rồi. Mọi việc đều đã chuẩn
bị, chỉ chờ ngươi về kinh chịu chém thôi!" Vê râu nhìn dãy lầu gác trong tư
dinh của Phùng công công, Vương Quỳnh không khỏi đắc ý mà cười.

Trong tư dinh của Phùng công công, Dương Lăng đang kinh ngạc nhìn Thành Khởi
Vận bỗng dưng mạo muội đến nhà, lấy làm kỳ lạ hỏi:

- Mạc... Thành cô nương, mới một ngày không gặp, tay cô sao lại bị thương
rồi?

Thành Khởi Vận nhìn cánh tay trái bị băng trắng của mình cười khổ, nơi đó vẫn
còn đau âm ỉ, nàng cau đôi mày lá liễu, yếu ớt nói:

- Cũng may là chỉ bị thương, nếu không phải tiện thiếp kêu lên kịp thời thì
sợ rằng bây giờ đã biến thành thây ma rồi.

Dương Lăng cả kinh hỏi:

- Trị an Kim Lăng kém đến thế sao? Có bắt được tên côn đồ không? Có muốn bản
quan phái người giúp cô không?

Thành Khởi Vận thở dài đáp:

- Không thể bắt được, người này đối với đại nhân vô cùng quan trọng. Không
phải là đại nhân luôn suy nghĩ tìm cách huỷ bỏ lệnh cấm biển, tăng cường thuỷ
quân ư? Có điều muốn thuyết phục triều đình thay đổi quốc sách, sợ rằng chỉ
với oai của đại nhân, mặc dù rất được vua yêu mến, quyền cao chức trọng, chắc
cũng không dễ phải không?

Dương Lăng máy động thần sắc, cảnh giác hỏi:

- Thành cô nương nói vậy là ý gì, chẳng lẽ cô có biện pháp?

Thành Khởi Vận mỉm cười quyến rũ đáp:

- Tiện thiếp chỉ biết chọc cho nam nhân vui, có chút bí quyết đầu cơ trục
lợi, có điều... Hi hi, nói lời khó nghe, xin đại nhân chớ trách, triều đình
Đại Minh thực giống như một nam nhân to xác thích được nữ nhân chiều chuộng. Ở
xưởng đóng thuyền Long Giang tiện thiếp thấy đại nhân đau lòng khổ não, lo
lắng u sầu nên có lòng san sẻ lo âu với đại nhân. Sau khi trở về thuyền cân
nhắc suy nghĩ, thiếp quả có nghĩ ra một biện pháp để thuyết phục triều đình.
Đại nhân muốn biết không?

Dương Lăng cả mừng, y chớm bước tới một bước, chợt nghi hoặc dừng lại, nhìn
Thành Khởi Vận hỏi:

- Khoan hãy nói biện pháp của cô có dùng được hay không, cô giúp ta như vậy,
là có dụng ý gì?

Thành Khởi Vận tập trung ánh mắt chứa đầy tình ý miên man lên người Dương
Lăng, dịu dàng đáp:

- Từ dạo loã thân gặp đại nhân đó, tiện thiếp đã không còn dám đùa giỡn trước
mặt đại nhân nữa, đành nói lời ngay tiếng thật với đại nhân vậy. Từ lúc gặp
được đại nhân, thiếp đã khắc mối thâm tình với đại nhân rồi, mặc dù quá khứ
của thiếp nghĩ lại thấy thẹn, nhưng hôm nay thật lòng muốn đi theo đại nhân.
Cho dù không danh không phận, chỉ cần có thể đi theo bầu bạn lâu dài, vậy đã
quá mãn nguyện rồi. Tận tâm tận lực như vầy, bất quá là vì lấy lòng đại nhân
mà thôi.

Dương Lăng nhíu mày, không vui nói:

- Thành cô nương, xin đừng nói đùa nữa. Cô nương hao phí bao tâm sức, tất có
mưu đồ. Nếu không nói rõ, Dương mỗ thể nào tin được cô nương?

Thành Khởi Vận bật cười, trao y một ánh mắt quyến rũ, rồi cười thật tươi nói:

- Trong những vị quan mà tiện thiếp từng gặp, đại nhân là nhỏ tuổi nhất, song
điệu bộ làm ra vẻ ông cụ non này thì lại không ai bì được. Đại nhân hỏi thiếp
có mục đích gì ư?

Đoạn nàng thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt mê mang, cất giọng xa xăm nói:

- Nói trắng ra, tiện thiếp cũng không biết. Tiện thiếp cũng không biết là
mình sống vì người khác hay là sống vì mình nữa. Nếu nói là vì người khác,
thật ra còn không phải vì để mình có được cuộc sống tốt hơn sao? Nếu nói là vì
mình, sao chuyện gì làm cũng để lấy lòng kẻ khác, bản thân sao lại vẫn vui vẻ
thế? Tiện thiếp còn nhớ, khi ở Xuân Vũ lâu, thiếp hận nó, song cũng phụ thuộc
vào nó, vì nó mà dùng mọi cơ mưu để mê hoặc người khác. Theo Mạc công công
rồi, thiếp hận hắn, song vẫn phải dựa dẫm vào hắn, vì hắn mà ép mình tươi
cười. Tiện thiếp thấy mình rất kiên cường, nhưng bây giờ khi thật không còn
nơi nương tựa nữa, thì lại rất sợ, không biết mình nên làm gì mới phải.
Thiếp... thiếp nói vậy đại nhân nghe có hiểu không?

Dương Lăng nhìn nàng một cách tò mò. Người con gái dung nhan tuyệt sắc, mưu
cao kế lắm, tự tin kiêu ngạo có thể thoải mái nói chuyện cười đùa trước mặt
nam nhân này vậy mà lại có loại tâm lý kỳ lạ này.

Có điều y lờ mờ có thể giải thích được, sự kiên cường và mưu trí của người con
gái này phải luôn được đặt trên nền tảng của sự lệ thuộc thì mới phát huy được
hết mức. Giống như một dây leo nở đầy hoa tươi, khi nó trèo bám vào một thân
cây khô, mọi người chỉ để ý đến vẻ mỹ lệ và tác dụng của nó, như thể thứ mà nó
dựa dẫm vào căn bản không đáng nhắc đến. Song một khi không còn thân cây khô
đó nữa, nó sẽ chỉ có thể ngã bò trên đất, bị giày xéo và coi thường, không ai
chú ý đến sự hấp dẫn của nó nữa.

Người con gái này đã quen với cuộc sống như vậy, cũng đã quen có chỗ dựa, làm
khách lấn chủ để bộc lộ hết vinh quang. Nhưng nếu thực dứt nàng ra khỏi chỗ
dựa đó thì nàng sẽ không biết phải làm thế nào.

Loại tâm lý lệ thuộc này hình như y đã có nghe giảng trên lớp tiếp thị. Một
người có mạnh mẽ hơn đi nữa, một khi đã hình thành loại hành vi giống như ám
thị tâm lý thì sẽ rất khó để thoát ra.

Giống như một ví dụ mà thầy giáo y đã kể: có một người khi nhỏ từng trải qua
cuộc sống vô cùng khổ cực, luôn phải chịu đói, về sau sau khi trở thành tỷ
phú, trong nhà y khắp nơi lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn. Y đi đến đâu, du thuyền,
máy bay, hay xe hơi, đều muốn những nơi mà y nhìn thấy phải bày đầy đồ ăn. Chỉ
có như vậy y mới có cảm giác an toàn, mặc dù với sự giàu có của y căn bản y
không phải lo đến vấn đề này.

Người thường rất khó giải thích loại hành vi không phù hợp với lý trí thông
thường này. Có lẽ có thể gọi nó là một loại tâm lý biến thái? Nhưng quả thật
có một số người trông càng thành công, càng thành đạt hơn so với người thường
lại càng có trạng thái tâm lý trông hết sức đần độn này, hơn nữa còn ảnh hưởng
đến hành vi và lựa chọn của bọn họ.

Thành Khởi Vận nói xong thì bản thân nàng cũng giật mình. Muốn làm cho Dương
Lăng tín nhiệm thì nàng có thể tuỳ tiện bịa ra cả trăm lý do khiến y tin, sao
đột nhiên lại nói ra lời này. Nói dối dễ khiến người ta tin hơn, giờ đi nói
thật, y chịu tin mới lạ.

Nàng cảm thấy hơi hối hận, hỏi:

- Đại nhân... có phải là không tin lời thiếp?

Dương Lăng định thần lại, đáp:

- Lý do của cô thật khó mà tin được, có điều chính bởi nó quá khó tin, cho
nên bản quan tin lời cô nói là thật lòng. Được rồi, nói biện pháp của cô cho
bản quan nghe đi. Nếu đã nhận ân tình này của cô, về sau nếu như có yêu cầu,
chỉ cần không phạm phép nước, không trái công đạo, Dương Lăng nhất định sẽ đáp
ứng.

Thành Khởi Vận đang hối hận, nghe được lời này thì mừng đến nhảy cẫng lên.
Nàng nhướng cao chân mày, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

- Lời này là thật ư? Đại... đại... đại nhân thật khác với những kẻ khác đó.

Dương Lăng bật cười nói:

- Sao lại không thật? Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.

Thành Khởi Vận thấy y đã đáp ứng với mình, đang rất vui mừng, nghe nói vậy
không nhịn được mà cắn môi liếc xéo, lộ ra vẻ quyến rũ đến thấu xương, nũng
nịu trêu chọc:

- Đại nhân không phải là có bệnh kín à? Còn chỗ nào xem là đại trượng phu
chứ?

Dương Lăng nghe mà mặt nóng rần, thẹn quá hoá giận nói:

- Thành cô nương, thân phận của cô bây giờ đã không như trước nữa, nói chuyện
xin hãy tự trọng. Dương mỗ không thích thấy loại - nữ - nhân - này!

Thành Khởi Vân lập tức thu lại vẻ mặt phóng đãng, khoát lên một vẻ mặt nghiêm
túc và thuần khiết, kính cẩn nói:

- Dạ, đại nhân, vậy tiện thiếp sẽ nói ý tưởng của mình cho đại nhân nghe thử,
xin đại nhân nghiên cứu xem có thể thực hiện hay không.

Khi nàng giở vẻ mặt dâm tà thì lẳng lơ đến thấu xương, còn khi nghiêm mặt lại
thì lại thực trong sáng thuần khiết, khiến ngay cả Dương Lăng vốn biết bản
tính của nàng mà cũng không thể nhìn ra chút sơ hở. Y không khỏi cảm thấy dở
khóc dở cười, nói:

- Cô... Thành cô nương, cô thực là...

Thành Khởi Vận bật cười khanh khách, rạng rỡ như hoa xuân, nàng cảm thấy dường
như trêu chọc Dương Lăng là một chuyện vô cùng thú vị. Nàng ngồi đó, vui vẻ
khôn xiết, nói:

- Không phải đại nhân muốn bộ dạng này sao? Xin nói cho đại nhân biết, biểu
lộ vẻ mặt như vậy, không đại biểu nữ nhân đó là nữ tử như vậy. Vừa nãy... vẻ
mặt vừa nãy chẳng lẽ lại không mê người à?

Đối với nữ nhân như vậy, làm mặt nhà quan không được, làm mặt quân tử cũng
không xong, Dương Lăng đành bực bội hừm một tiếng, nói:

- Mau nói ra biện pháp của cô cho bản quan nghe đi. Có phải là còn muốn ký
khế ước với bản quan hay không?

Thành Khởi Vận khéo cười duyên dáng nói:

- Tiện thiếp không dám, phương pháp của thiếp thực chất còn phải nhờ cậy tới
lực lượng của đại nhân. Chỉ có điều, thời khắc quan trọng, cho một đội kỳ binh
thình lình xuất hiện sẽ thu được hiệu quả, kế sách này...

Dương Lăng nghe xong kế sách đó không khỏi ngỡ ngàng nhìn nàng thật lâu mà
không nói gì. Thành Khởi Vận bị y nhìn cho trở nên thấp thỏm không yên. Tuy
rằng nàng tự nhận mình đa mưu túc trí nhưng suy cho cùng chưa bao giờ tham dự
vào đại sự triều đình. Biện pháp mà nàng tự cho là nhất định có thể thực hiện
nhưng bây giờ Dương Lăng nghe xong lại có bộ dạng như vậy, chẳng lẽ thật sự
rất hoang đường, rất trẻ con ư?

Dương Lăng nhìn nàng một hồi, nhắm hai mắt lại không nói lời nào. Thành Khởi
Vận cũng không dám cười đùa nữa, ngẩn ngơ nhìn vào khuôn mặt của y. Dương Lăng
nhắm mắt suy nghĩ đủ thời gian một nén nhang tàn, vẫn không lộ biểu tình gì,
một lời cũng không nói.

Trên khuôn mặt của một Thành Khởi Vận luôn ẩn nhẫn tài năng xuất chúng dần lộ
ra vẻ lo lắng sốt ruột. Nàng đang định mở miệng, đột nhiên trông thấy khóe môi
Dương Lăng nhếch lên. Dần dà, y đột nhiên bật cười ha hả:

- Ha ha ha, không ngờ Thành cô nương lại nhìn thấu triệt như vậy. Đứng ngoài
cục nhìn vào, chính trị chính là một vở kịch, diễn cho người coi, diễn cho
mình coi, diễn cho bá tánh thiên hạ coi. Ha ha ha ha, vở kịch này của cô trông
có vẻ hoang đường, kỳ thật cái lý do cấm biển cấm buôn, vứt bỏ bờ biển chạy
dài ngàn dặm ra khỏi quốc thổ hiện tại chẳng lẽ lại không hoang đường à?

Y bỗng mở bừng hai mắt, hỏi:

- Cô xác định, việc này có thể làm được sao?

Thành Khởi Vận đang ngơ ngác nhìn y, không tự chủ mà hỏi ngược lại:

- Đại nhân cảm thấy có thể làm được không?

Dương Lăng gật đầu:

- Hay không thể tả.

Thành Khởi vận nghe xong, khuôn mặt cũng tràn trề niềm vui, nàng vui sướng
nói:

- Nếu đại nhân có thể làm, vậy thiếp sẽ dễ thôi. Có đại nhân chống lưng,
thiếp đứng ra làm trung gian thì tin rằng việc này sẽ dễ như trở bàn tay. Chỉ
cần làm được việc này, trong triều cũng có thể thực hiện được trôi chảy.

Dương Lăng lắc đầu nói:

- Không, không cần cô làm trung gian, việc này bản quan không tiện xuất hiện.
Cô quen thuộc Giang Nam, lại đa mưu túc trí, bản quan phái người cho cô dùng,
do cô xử lý, thế nào?

Thành Khởi Vật trỏ vào mũi mình, cả kinh nói:

- Thiếp? Thiếp là nữ nhân mà.

Dương Lăng không đồng ý:

- Nữ nhân thì sao chứ? Hiện tại bản quan thật sự đang thiếu nhân thủ, trong
tay trừ một đám binh sĩ chỉ biết hô đánh hô giết, chỉ có hai người có thể dùng
được, đáng tiếc thật sự không thể để bọn họ rời kinh. Còn về chuyện nữ nhân
không thể xuất đầu lộ diện, nếu cô cảm thấy không tiện thì cứ dịch dung mà làm
là được rồi. Cho dù người ta nhận ra cũng không sao, ai sẽ bóc mẽ chuyện này
chứ? Ở hải ngoại và tương... ừm, rất nhiều nữ nhân cũng có thể đảm đương công
việc như nam nhân. Không phải là cô muốn bản quan chống lưng cho cô sao? Đại
sự có bản quan làm chủ, cô còn sợ gì? Chẳng phải hôm nay một con cá mập mà
không biết bao nhiêu hán tử mày râu trông thấy phải e sợ ba phần cũng đã bị cô
khuất phục đó sao? Chỉ không biết Thành cô nương có nguyện ý chịu khuất thân
vào Nội xưởng không?

Thành Khởi Vận ngơ ngẩn nhìn y một hồi lâu, đoạn cúi đầu nâng trà nhấp một
ngụm, khoé môi lộ một nụ cười nhàn nhạt, khẽ giọng đáp:

- Nếu như đại nhân đã tin tưởng tiện thiếp, tiện thiếp không thể không theo.

Dương Lăng cười bảo:

- Tốt, có điều đây chỉ là mở đầu, theo ước đoán của bản quan, cho dù kế này
thực hiện trôi chảy, triều đình cũng sẽ không bỏ dỡ hoàn toàn lệnh cấm, chúng
ta cần phải nắm lấy chổ hở Giang Nam này, giống như Hoàng Hà thoát đê, khoét
cho nó càng lúc càng lớn, để cuối cùng không thể vãn hồi, không ai có thể cứu
vãn. Do đó, bản quan để cô lại Giang Nam, chính là chờ sau khi triều đình cho
phép, với lợi thế quen thuộc Giang Nam, lợi dụng chút thủ đoạn, lôi kéo từng
danh sĩ, thân sĩ và quan viên Giang Nam về..

Đang cúi đầu cười nhẹ, Thành Khởi Vận vừa nghe câu này sắc mặt bỗng trắng
bệnh, bàn tay cầm chén trà chợt siết chặt lại, một lúc lâu sau mới thả lỏng
ra, khoác lên một nụ cười quyến rũ, chầm chậm ngẩng đầu đáp:

- Dạ, tiện thiếp chỉ có tấm thân nhơ nhuốc này, vẫn có thể dốc sức vì đại
nhân, lôi kéo một đám háo sắc được...

Dương Lăng sững người, giận mắng:

- Cô nói gì vậy?! Lấy sắc dụ người?! Thật đâu ra cái lý này, chẳng lẽ cô chỉ
có thể nghĩ ra được cách đó sao? Dùng sắc chiêu dụ lấy một đổi một, mỗi bên có
mưu cầu, dầu rằng có thể thành công nhưng bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau,
một khi gặp phải nguy nan thì phủi tay liền tan rã. Cô cho rằng mình có thể mê
hoặc khiến người ta vứt bỏ cả tính mạng mình sao? Huống chi loại hành vi hèn
hạ này tuyệt đối không được phép xuất hiện trong Nội Xưởng của bản quan. Bản
quan không phải là Mạc công công, Thành cô nương nhớ kỹ.

Khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Thành Khởi Vận bỗng đỏ bừng, mãi một lúc
sau nàng mới ấp úng nói:

- Tiện thiếp... đã hiểu nhầm ý đại nhân rồi. Vậy ý của đại nhân là...?

Ánh mắt Dương Lăng máy động, y trầm tư nói:

- Theo bản quan nghĩ, kế này tuy hay, bất quá chỉ có thể đánh cho bọn họ trở
tay không kịp. Nếu như bọn họ nghĩ thông suốt thì khó tránh việc họ sẽ quay
lại cắn trả, mở rồi cấm lại cũng không phải là không thể. Cho nên một khi được
triều đình cho phép thì cần phải khai sáng đám thân sĩ, danh sĩ xã hội và quan
viên đó, thu hút bọn họ, cho bọn họ được chút lợi lộc trước. Phần lớn thân sĩ
giàu có Giang Nam cho dù trong nhà ruộng vườn vạn khoảnh thì đều kiêm cả nghề
buôn bán cho nên họ sẽ là những đối tượng dễ tiếp nhận nhất. Có bọn họ lôi
kéo, lòng trục lợi của đại gia tộc của những thân sĩ ấy sẽ dần dần được dẫn
dắt từ ruộng đất chuyển sang mậu dịch thông thương. Kẻ làm quan ngày nay mấy
ai không phải xuất thân từ thế gia quyền thế? Cả gia tộc bọn họ bị cột chung
với chúng ta, bọn họ còn có thể phản đối à?

Thành Khởi Vận ngó y một hồi, trên mặt dần nở ra một nụ cười. Nàng nhẹ nhàng
đứng dậy, bước tới một bước, sụp lạy Dương Lăng:

- Cao kiến của Đại Nhân, ty chức xin được tuân mệnh!

Chú thích:

(1) tạm dịch “Gái lớn mười tám lại đổi thay”, chỉ sự phát dục chính thức của
phụ nữ giai đoạn trưởng thành lần hai (lần đầu là từ 13-15 tuổi).

(2) giống con Pucca (xem hình: )

(3) Núi Tê Hà cùng Hương Sơn- Bắc Kinh, núi Nhạc Lộc- Hồ Nam và núi
Thiên Bình -Tô Châu, là bốn thắng cảnh thưởng thức lá phong đỏ nổi
tiếng của Trung Quốc. Ở Nam Kinh có một câu nói "Xuân Ngưu Thủ, Thu Tê
Hà", chỉ hai địa điểm đạp thanh, mùa xuân đến núi Ngưu Thủ, còn mùa
thu thì đến núi Tê Hà. Vào cuối thu, rừng phong bạt ngàn ở Tê Hà
nhuộm một màu đỏ rực, do màu lá đỏ như ráng chiều nên người ta mới
đặt tên như vậy. (theo baidu)

(4) Vương Mãng (45 TCN - 6 tháng 10 năm 23) là vị Hoàng đế duy nhất của nhà
Tân (新朝) trong lịch sử Trung Quốc. Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà
Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc
triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều
đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông. (theo wiki)


Ngược Về Thời Minh - Chương #142