Người đăng: ๖ۣۜSữa
Gã gia đinh mà Mạc Thanh Hà phái đi dựa theo lời lão gia dặn, đợi đến kha khá
lâu mới vội vàng làm bộ hoang mang sợ hãi chạy đến nha môn tri phủ báo tin.
Dương tri phủ vừa nghe nói trong phạm vi quản hạt của mình mà có người dám tấn
công hành dinh khâm sai lập tức sợ đến hồn phi phách tán, tức đến suýt hộc máu
tươi: Cái lũ điêu dân đáng chết này, thế này chẳng phải là muốn hại ta sao?
Kế đó vị tri phủ đại nhân thi thư đầy bụng này lập tức vứt cây bút lông trong
tay xuống bàn, giật lấy cây gậy đánh chó trong tay một gã nha dịch đứng gác
rồi đích thân dẫn người xông tới Mạc phủ. Người đọc sách thời Minh đều tập
bắn cung cưỡi ngựa, tuy phần lớn chỉ để khoe mẽ bên ngoài nhưng công phu cơ
bản thì vẫn có. Dân chúng Hàng Châu thấy tri phủ đại nhân tay cầm gậy gỗ dẫn
hết đám nha dịch trong nha môn chạy đi, dáng vẻ vội vã như một đám chó đói
giành xương, cảnh tượng thế này thực là hiếm có liền không khỏi cảm thấy kinh
ngạc vô cùng.
Dương tri phủ làm như thế này thực ra cũng có dụng ý, lỡ mà đám loạn dân làm
khâm sai hoặc Mạc công công bị thương thì cái chức tri phủ Hàng Châu này e
rằng hắn khỏi cần làm nữa, và lại có thể giữ được chức quan hay không cũng
còn khó nói vô cùng. Hiện giờ bao nhiêu người nhìn thấy hắn đi trước sỹ tốt,
hăng hái đến ứng cứu khâm sai đại nhân thì triều đình làm sao có thể phạt
nặng được?
Người mà Dương tri phủ mang tới cũng thật không ít, nha sai, bộ khoái, dân
binh, thậm chí cả những người làm việc viết lách trong nha môn cũng được kéo
đi hết, tổng cộng phải tới gần ngàn người.
Hai hôm trước đây, sau khi Dương Lăng giao cho Dương Mạnh Anh hơn ba trăm tù
phạm, dân chúng nghe nói Viên Hùng bị bắt xong bèn chạy đến nha môn tri phủ
dâng cáo trạng kêu oan không ngừng.
Khâm sai còn ở đây chưa đi thì Dương Mạnh Anh tất nhiên không dám lười biếng.
Mấy ngày nay tiếng trống kêu oan trước công đường chưa bao giờ dừng, giấy cáo
trạng đã xếp cao mấy đống, có một số văn nhân bất đắc chí chuyên viết cáo
trạng thay người ta còn dứt khoát dọn đến cổng nha môn làm việc.
Đám phạm nhân trái một nhóm, phải một tốp không ngừng được đưa lên giải xuống.
Để đề phòng sơ sẩy, Dương tri phủ bèn tìm hết tất cả những người có thể dùng
đến, cho canh gác tại nha môn và nhà ngục, do đó sau khi nhận được tin tức mới
có thể mau chóng gom được nhiều người như thế.
Người của nha môn tri phủ vừa mới đến Mạc phủ bèn lập tức hò hét bắt người
khắp nơi, thực đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Các nha sai Nội Xưởng khi
đánh trận vốn có thể lấy một địch mười sau khi nghe thấy mệnh lệnh không được
giết người bèn lập tức bó tay bó chân, chẳng có cách nào với những người dân
này, nhưng người của nha môn tri phủ đối phó với dân chúng thì lại cực kỳ dễ
dàng gọn ghẽ.
Nhất thời gậy roi không ngừng vung lên đánh xuống, xích sắt cùm gỗ lấp lánh
sáng choang. Những người dân kia lập tức như chuột thấy mèo, người thì bỏ chạy
người thì đầu hàng, chẳng mấy chốc cục diện đã được khống chế.
Chỉ vỏn vẹn trong một thời gian ngắn, cả khu nhà phía tây đã bị phá hoại tả
tơi. Tri phủ dẫn theo tuần kiểm, điển hình (lính canh ngục?) hoang mang xông
vào trong hậu viện, đang lúc tìm kiếm khâm sai khắp nơi thì viên nha sai được
Liễu Bưu phái đi tìm Cao Văn Tâm cũng đã tới rồi.
Tuy vết thương của Dương Lăng không chí mạng nhưng vì mất máu quá nhiều nên
sắc mặt y trắng bệch, mà cái bộ dạng nửa người thấm đẫm máu tươi đó quả thực
có chút ghê người. Bọn Liễu Bưu đã đỡ Dương Lăng vào trong một ngôi nhà nhỏ
gần đó, Cao Văn Tâm hay tin bèn lập tức mang theo thuốc vội vã chạy đến đây,
lúc này đã chạy vào trong băng bó cho y. Liễu Bưu dẫn người canh gác chặt chẽ
xung quanh ngôi nhà, không cho bất cứ người nào vào thăm.
Vốn đến để bắt loạn dân, kết quả là đến nơi rồi thì lại thành ra trấn thủ thái
giám muốn hành thích khâm sai. Cái hố sâu đen ngòm trong phật đường kia, luồng
khí hôi thối mà lạnh lẽo bốc lên kia khiến nơi này thật chẳng khác gì cánh cửa
địa ngục, lại còn cả một đống xương trắng nữa khiến Dương tri phủ nhìn mà
không khỏi sởn hết gai ốc.
Mạc phu nhân thấy quan phụ mẫu địa vừa tới, lập tức bước đến kể lại mọi
chuyện, biến bản thân mình thành một người chẳng hay biết gì bị Mạc Thanh Hà
lừa dối, trong lúc vô tình nghe thấy hắn và quản gia bàn bạc muốn gây bất lợi
với khâm sai đại nhân, vì thế mới tìm Lý quản gia tới giảng giải đại nghĩa cho
nghe, khiến Lý quản gia tỉnh ngộ đến tố giác với khâm sai chuyện này, qua đó
cứu được tính mạng của khâm sai.
Quản gia Lý Phủ ở bên cạnh lập tức đứng ra chứng thực, hai kẻ bắt đầu người
hứng người tung. Vốn dĩ mọi việc quả thực đều do Mạc Thanh Hà chủ mưu, hai
người lại ra sức phóng đại công lao của mình, đem những lần trợ giúp Mạc Thanh
Hà làm việc ác kể lại hết sức giản lược, đẩy mọi tỗi lỗi lên người Mạc Thanh
Hà đã chết và Lý Quý đã bị bắt, nhờ thế thành ra công cao hơn tội rồi.
Thực ra quản gia Lý Phú cũng mới bị Đại Lâu Nhi mua chuộc hai ngày nay, sau
khi cảm thấy cái cây lớn Mạc Thanh Hà đã biến thành một sợi dây mây có thể
quấn chết người, Đại Lâu Nhi lập tức hạ quyết tâm dâng cho hắn “diệu kế” để dụ
hắn bước vào con đường không có lối về này.
Muốn thực hiện những kế hoạch này, ả cần có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ và
người được ả chọn chính là Lý Phú. Tuy Lý Phú đã đi theo Mạc Thanh Hà nhiều
năm, tỏ ra hết mực trung thành, nhưng Đại Lâu Nhi lại có thể nhìn thấu sự hèn
nhát, tham lam của hắn ẩn giấu đằng sau cái lớp vỏ ngoài là một gã nô bộc
trung thành ấy.
Ngày đó sau khi bày kế cho Mạc Thanh Hà, ả bèn đi tìm Lý Phú, dùng đạo lý để
thuyết phục, dùng động tác để dọa dẫm, dùng tiền tài để hứa hẹn, cuối cùng còn
không tiếc dùng nữ sắc để dụ dỗ, hoàn toàn nắm chắc tên thân tín đắc lực nhất
này của Mạc Thanh Hà vào trong lòng bàn tay, sau đó mới bí mật cầu kiến Dương
Lăng.
Ả có thể thấy rất rõ ràng lần này Dương Lăng đã hạ quyết tâm, Lý Quý quyết
không thể cứu được nữa rồi, việc gã phải khai thật sau khi bị tra tấn là
chuyện chẳng chóng thì chầy. Thay vì đồng quy vu tận với Mạc Thanh Hà, chẳng
bằng ả ngả về phía Dương Lăng trước khi Lý Quý khai ra mọi chuyện.
Khi xưa lúc Đại Lâu Nhi vẫn còn vang tiếng gần xa ở Xuân Vũ lâu, Dương tri phủ
cũng là khách trong màn của ả. Về sau Đại Lâu Nhi bị Mạc Thanh Hà nhanh tay
rước trước về phủ, trong lòng Dương tri phủ vẫn lấy làm nuối tiếc vô cùng. Lúc
này nhìn thấy ả khép nép yếu đuối, khóc lóc sầu thảm, Dương tri phủ nhìn mà
xương cốt mềm nhũn, có lý nào lại không tin ả?
Mọi người ở chung quanh nghe nói Mạc Thanh Hà tư thông với giặc lùn, lợi dụng
giặc lùn gây họa cho dân chúng rồi nhân cơ hội cho vay nặng lãi để chiếm lấy
hơn mười vạn khoảnh ruộng tốt của dân; càng khiến người ta ghê sợ là hắn không
ngờ lại ăn sống óc của mấy chục đứa nhỏ, làm cho ai nấy đều tái mặt.
Những bộ xương trắng hếu đầy rẫy bên dưới phật đường chính là hài cốt của hơn
ba chục đứa cô nhi bị Mạc Thanh Hà hại chết. Bên bờ tường dưới đáy hố còn có
một thi thể máu thịt bầy nhầy chưa bị chuột ăn hết, chính là xác của đứa cô
nhi đáng thương được Mạc Thanh Hà mang về từ vườn trà. Viên ngỗ tác mà Dương
tri phủ gọi tới để khám nghiệm tử thi khi nhìn thấy thảm trạng đó cũng không
kìm được ghê tởm đến nỗi nôn mửa không ngừng.
Mạc Thanh Hà trong lúc làm trò chồng vợ giả với Đại Lâu Nhi, vô tình nghe ả
nhắc đến việc ăn óc trẻ con có thể mọc lại cái thứ kia thì cho là thật. Hiện
giờ hắn quyền cao chức trọng, nhưng mỗi khi nhắc đến khả năng của nam nhân
thì hắn liền cảm thấy mình cũng chẳng bằng một tên hầu chuyên gánh phân. Nếu
trên đời này thật sự có một phương thuốc kỳ diệu như thế, cho dù chỉ có cơ may
thành công một phần vạn thì hắn vẫn không tiếc mọi giá mà thử một phen.
Đại Lâu Nhi trước đây là đệ nhất danh kỹ đất Giang Nam, là kỹ nữ hàng đầu của
Xuân Vũ Hạnh Hoa lâu, tài tử danh sỹ tranh nhau tìm đến; lúc đó ít nhất ả còn
có thể dựa vào thân phận hoa khôi mà lựa chọn nam nhân. Từ sau khi gả cho Mạc
Thanh Hà, ả liền bị hắn dâng cho đám quan viên có quyền có thế để mua vui, so
với lúc làm kỹ nữ còn cảm thấy nhục nhã hơn nhiều. vì vậy ả cũng mong cái
phương thuốc cổ kia hiệu quả, nhờ đó ả không còn bị hắn cứ đưa đi đón về nữa.
Nhưng phương thuốc ấy quả thực rât thương thiên hại lý, Mạc Thanh Hà rất sợ bị
oan hồn đòi mạng, do đó mới xây dựng tòa phật đường quái lạ này. Hắn đem thi
thể của tất cả những cô nhi bị ăn óc vứt xuống dưới hố, bên trên xây dựng phật
đường để siêu độ cho những vong hồn này.
Hắn lại sợ hành vi khiến người và thần đều căm phẫn này bị trời cao biết được,
do đó mới xây thêm một tầng nữa bên trên phật đường, bố trí những thứ pháp khí
loạn xạ mà chẳng biết là hắn thỉnh về từ đâu để ngừa trời cao tỏ tường mọi
chuyện. Với sự tinh minh của Mạc Thanh Hà mà không ngờ cũng có thể thực hiện
những chuyện ngu xuẩn và đầy mâu thuẫn như vậy, có thể thấy hắn tuy táng tận
lương tâm, không sợ lòng dân phép nước nhưng vẫn còn biết sợ hãi quỷ thần.
Trương Phù Bảo ngẩn ngơ đứng trước ngôi nhà Dương Lăng đang ở, khuôn mặt trắng
bệch chẳng còn hột máu. Trương thiên sư còn tưởng muội muội mình sợ hãi quá
độ, không kìm được thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước tới khẽ lau đi mấy giọt máu
dính bên má nàng, dịu giọng bảo:
- Bảo nhi, quần áo muội đều dính máu cả rồi, chi bằng để ta kêu nha hoàn
trong phủ đưa muội đi thay bộ quần áo khác nhé!
Trương Phù Bảo nghe xong bèn lắc đầu lia lịa, nói:
- Không! Muội… Muội ở đây đợi y, Dương đại nhân… vì cứu muội nên mới bị
thương… Muội sao có thể yên tâm mà đi chứ?
Trương thiên sư bật cười nói:
- Vết thương của đại nhân chỉ là mất máu quá nhiều, không nguy hại đến tính
mạng, muội lo cái gì chứ? Ồ… Cũng tốt, đại nhân đã bị thương, e rằng còn có vụ
án của Mạc Thanh Hà phải xử lý, đợi lát nữa chúng ta hãy tới chào Dương đại
nhân rồi đi, sau khi trở về rồi thay quần áo vậy.
Y cho rằng muội muội lớn rồi, ngại việc thay quần áo ở phủ của người khác, do
đó mới đổi ý. Nhưng nào ngờ tiểu cô nương này đang lòng dạ rối bời, vừa thấy
kinh sợ, vừa thấy lo lắng, đồng thời còn có một ý nghĩ mà nàng vừa không dám
nghĩ tới lại vừa một mực không kìm được cứ muốn nghĩ tới cứ luẩn quẩn trong
đầu: “Nam nhân này sẽ là phu quân mà mình bầu bạn cả đời sao?”
Nàng đã nhận ra được vị phu quân mà vận mệnh đã an bài cho mình. Nhưng người
đó vẫn còn chưa hay biết, hơn nữa y lại đã có ba phòng thê thiếp rồi, bản thân
quả thực không muốn gả đến phủ của y, nhưng không biết tại sao vận mệnh lại an
bài như vậy, nàng có thể không hoảng loạn được sao?
Trong lòng Trương thiên sư cũng đang thở dài, Vì cứu muội muội mình nên Dương
Lăng mới bị thương, tuy rằng không nguy hiểm gì đến tính mạng nhưng nếu ngày
mai đi ngay thì dù thế nào đi chăng nữa cũng không hợp lẽ. E rằng phải để
mẫu thân đợi thêm mấy ngày nữa vậy.
Lúc này Trịnh bách hộ đã từ trong phòng bước ra, mọi người thấy thế bèn vội
vây lấy y mà hỏi han. Trịnh bách hộ ôm quyền chào khắp một vòng nói:
- Thiên sư, các vị đại nhân, khâm sai đại nhân mất máu quá nhiều nên thân thể
hư nhược cần phải nghỉ ngơi một phen, do đó không thể gặp hết mọi người. Mời
thiên sư và tri phủ đại nhân hãy vào trong nói chuyện.
Dương tri phủ chỉnh đốn lại quần áo, cung kính mời Trương thiên sư đi trước
một bước, rồi bản thân đi theo sau. Hai người đã vào trong ngôi nhà ấy, Đại
Lâu Nhi đứng một mình cạnh ngọn giả sơn bên bờ hồ, trong lòng có chút căng
thẳng.
Ả lại suy nghĩ kỹ càng từ đầu chí cuối mọi việc một phen. Những việc mà Mạc
Thanh Hà làm thì ngoài mấy tên thân tín ra chẳng có bao nhiêu người được biết,
còn việc bản thân có tham gia và bày mưu vạch kế cho Mạc Thanh Hà hay không
thì ngay đến Lý Phú cũng không hay biết, hiện giờ Mạc Thanh Hà đã chết rồi,
chẳng còn chứng cứ gì khác, vậy đừng hòng có ai lôi được mình vào chuyện này.
Ngẫm nghĩ tỉ mỉ thấy không còn sơ hở gì cả, lúc này ả mới thấy yên tâm.
Nghĩ tới khối tài sản khổng lồ của Mạc Thanh Hà, trong lòng ả lại có chút đau
xót. Ruộng đất nhà cửa của Thanh Hà chắc chắn sẽ bị quan phủ tịch thu. Ngay cả
đến chỗ của Đỗ Thanh Giang… Ai mà biết người của xưởng vệ có lần mò ra được gì
không chứ? E là cũng chẳng giữ được rồi, đó là một gia sản khổng lồ đến cỡ nào
cơ chứ
Đại Lâu Nhi thầm thở dài nghĩ bụng:
- Xem ra chỉ có hai mươi sáu vạn lạng ngân phiếu giấu trong hộp châu ngọc của
mình là còn có thể giữ lại. Giờ đây Mạc Thanh Hà đổ rồi, sau này ta phải dựa
vào ai đây?
Tuy Đại Lâu Nhi lắm mưu nhiều kế, thủ đoạn còn cao minh hơn Mạc Thanh Hà nhiều
nhưng cho dù ả có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể đi theo sau
lưng nam nhân. Thế giới này vẫn còn chưa cho phép nữ nhân được xuất đầu lộ
diện, trừ phi ả cam chịu sống nốt phần đời còn lại trong bình lặng, cứ thế này
mua lấy một ngôi nhà rồi ẩn cư.
Đại Lâu Nhi nghĩ tới hoàn cảnh của mình lúc này, không khỏi có chút mờ mịt: Bố
chính sứ, chỉ huy sứ đều là quan lớn một tỉnh, bọn hắn tuy say mê mình nhưng
có kẻ nào chịu thật sự bỏ ra cái gì chứ? Thân phận của mình bây giờ còn hèn
mạt hơn cả lúc là danh kỹ Giang Nam, hiện nay là vợ của thái giám, mà gã thái
giám đó còn là một tên ác ma ăn óc người.
Nếu bây giờ mà lén đến bái phỏng những đại nhân này thì bọn hắn chắc vẫn vội
vã kéo mình lên giường chứ nhỉ? Nhưng khi ở trước mặt người khác thì sao, chỉ
e lũ ngụy quân tử ấy sẽ tránh mình như tránh ôn dịch, Đại Lâu Nhi này chẳng lẽ
phải cam chịu kiếp sống bình lặng từ đây sao? Có lẽ nửa năm, có lẽ một năm… sẽ
chẳng còn ai nhớ đến mình nữa rồi.
Đại Lâu Nhi khẽ đưa tay vuốt ve bờ má vẫn còn mịn màng sáng bóng của mình, đột
nhiên cảm thấy vinh hoa phú quý cũng giống như vẻ trẻ trung xinh đẹp này vậy,
nhìn bề ngoài thì vẫn tràn đầy hào quang, nhưng bất tri bất giác đã trôi đi
mất rồi, có muốn giữ lại cũng không được.
“Vậy đấy, đi theo Mạc Thanh Hà nhìn bề ngoài thì vinh quang vô hạn, nhưng mình
đã có lúc nào được vui vẻ chưa? Mình cũng không còn trẻ nữa rồi, cứ nên tìm
lấy một nơi sơn thanh thủy tú, tìm lấy một nam nhân tri kỷ hiền lành, hai
người đuổi gió gọi trăng, gãy đàn ca hát cho đến hết kiếp này thôi.”
Đại Lâu Nhi cố gắng thuyết phục bản thân mình, đang lúc tâm thần hoảng hốt
thì Trương thiên sư và Dương tri phủ đã đi ra khỏi ngôi nhà nhỏ kia. Dương
tri phủ đi tới trước mặt ả, mỉm cười gọi:
- Phu nhân, phu nhân!
- Hả? - Ánh mắt Đại Lâu Nhi ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi lại lập tức trở nên
trong veo như thường, ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân đã ra rồi sao? Khâm sai đại nhân vẫn khỏe chứ?
Thân hình Dương tri phủ so với ả còn lùn hơn một chút, ánh mắt tham lam hau
háu cứ nhìn chăm chăm vào hai ngọn đồi cao vút kia, nuốt một ngụm nước bọt rồi
mới nói:
- Đại nhân là người tốt được trời trợ giúp, không có mối lo về tính mạng, chỉ
là mất máu quá nhiều, hiện giờ không có tinh lực để gặp gỡ khách khứa. Vừa rồi
khâm sai đại nhân đã lệnh cho bản quan tiếp nhận vụ án này, điều tra việc… tôn
phu bán nước thông đồng với địch, tàn hại nhân mạng. Trong vụ án này còn nhiều
điều đáng nghi, không biết có thể mời phu nhân đến nha môn một chuyến để bản
quan hỏi kỹ mọi chuyện không?
Hắn thấy Đại Lâu Nhi hơi ngẩn ra một chút, vội cất tiếng an ủi:
- Phu nhân vì đại nghĩa diệt thân, cứu được khâm sai đại nhân, công lao rất
lớn, tuy là gia quyến của người phạm pháp, nhưng cũng sẽ không bị trị tội, bản
quan chỉ hỏi về các tình tiết trong vụ án mà thôi.
Dứt lời cặp mắt hắn lại không kìm được liếc về phía bờ eo thon kia của Đại Lâu
Nhi.
Đại Lâu Nhi nhìn thấy cái vẻ lén lút ấy của hắn, không khỏi cảm thấy tức cười:
Đám người này thật giống như một đàn chó, còn mình, chỉ cần nhan sắc chưa phai
tàn, sẽ chẳng khác gì khúc xương trong miệng bọn chúng để bọn chúng giành đi
giành lại. Hiện giờ Mạc Thanh Hà vừa mới chết, con chó ghẻ vốn không dám đến
gần này lại chạy tới giành xương rồi.
Trong lòng ả vô cùng căm hận, hận không thể một dao đâm chết gã lùn bỉ ổi này
giống như vừa rồi đâm Mạc Thanh Hà, nhưng trên mặt ả lại dần hiện nên một nụ
cười ngọn ngào và vô cùng quyến rũ.
Đại Lâu Nhi lẳng lặng đưa tay lên, nhẹ nhàng gạt lọn tóc mai ra phía sau vành
tai trắng ngần đẹp đẽ như đĩnh bạc nguyên bảo, dáng vẻ đoan trang tao nhã đến
cực cùng. Nhìn làn da cổ mịn màng như ngọc của giai nhân, cặp mắt Dương tri
phủ bất giác trở nên ngơ ngẩn.
Đại Lâu Nhi tới lúc này mới yêu kiều cười nói:
- Được chứ, vậy xin đại nhân hãy đợi một chút, tiện thiếp đi gặp Dương đại
nhân xong sẽ lập tức theo đại nhân về phủ.
Dương tri phủ cười bảo:
- Không cần đâu, khi bản quan đi ra Liễu thiên hộ đã dặn dò nha sai, khâm sai
đại nhân cần tĩnh dưỡng, không tiếp khách nữa.
Đại Lâu Nhi nói:
- Tiện thiếp biết chứ, có điều Dương đại nhân không gặp người khác chứ sao
lại không gặp… Ôi chao… - Ả khẽ kêu lên một tiếng, đưa tay lên che miệng,
dường như vừa nói lỡ lời, trong đôi mắt to đen láy thoáng qua một nét thẹn
thùng mà hoảng loạn.
Dương tri phủ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của ả thì lập tức nảy lòng nghi
ngờ, cái bộ dạng ngạo nghễ đã rất lâu rồi chưa dám chưng ra trước mắt Đại Lâu
Nhi kia được thu lại ngay. Rồi hắn nở một nụ cười ngượng ngập, còn hơi mang
theo chút vẻ nhún nhường nói:
- Ồ… Khâm sai đại nhân còn có chuyện muốn hỏi phu nhân sao? À… Chuyện này… Đã
như vậy, bản quan xin về phủ trước đây, nếu vụ án còn có chỗ nào không rõ, bản
quan sẽ tới phủ hỏi han sau.
Đại Lâu Nhi cố nén nhịn nỗi xung động muốn cười vang: “Đây chính là quan sao?
Người đời đều nói ta ti tiện, nói nữ tử thanh lâu bọn ta ti tiện, loại nam
nhân này không ti tiện sao? Chỉ mới hoài nghi ta bám vào được một tên quan to
hơn hắn, biển hiện của hắn với ta liền lập tức ti tiện hơn cả ả kỹ nữ ta đây.
Bọn chúng bán còn triệt để hơn bọn ta nhiều!
Ta không cam tâm, dựa vào cái gì mà ta phải bị người khác ức hiếp? Ta có bản
lĩnh để đứng ở trên người khác, tâm kế, dung mạo của ta cũng có mấy ai sánh
kịp đây? Ta là Đại Lâu Nhi, ngoảnh đầu mỉm cười đủ khiến đất Giang Nam mưa
xuân tràn khắp, Dương tri phủ chẳng phải cũng nhìn ta mà thèm nhỏ dãi đó sao?
Trước giờ ta chưa từng thất bại… chưa từng… Duy có… Không, lần đó không thể
tính là ta thua được, y thân thể có tật, nếu không…”
Một ý nghĩ vốn không muốn nghĩ tới lúc này lại đột nhiên xuất hiện trong lòng
ả: “Lời của y có phải là thật không đây? Bề ngoài y vỗ về Mạc Thanh Hà, bên
trong thì lại ngầm phái người đi bắt Lý Quý, lời mà y nói với ta liệu còn có
thể là thật được ư?”
Càng là người tự ti thì lại càng khao khát vượt hơn người khác, Đại Lâu Nhi bị
Dương tri phủ kích thích, trái tim vừa rồi vốn đã có chút ủ rũ nay lại lập tức
bừng lên khát vọng về quyền lực và địa vị, ả bình tĩnh trở lại, khẽ mỉm cười
nói:
- Đại nhân công vụ bận rộn, nếu còn có chuyện gì không rõ, chỉ cần phái nha
dịch tới gọi một tiếng là được, tiện thiếp sao dám không tới phủ nha chứ? Còn
bây giờ, tiện thiếp phải đi gặp Dương đại nhân trước đã… À, là khâm sai đại
nhân!
Đại Lâu Nhi nói xong bèn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rảo bước thướt tha đi tới
trước ngôi nhà kia, yêu kiều mỉm cười nói với Trịnh bách hộ:
- Xin đại nhân hãy vào bẩm giùm một tiếng, nói rằng Đại Lâu Nhi có chuyện
quan trọng muốn trực tiếp bẩm rõ với khâm sai đại nhân.
Trịnh bách hộ biết kế hoạch khiến Mạc Thanh Hà tự hiện nguyên hình hôm nay
toàn là nhờ công của Đại Lâu Nhi, ả nói có chuyện quan trọng cẩn bẩm báo thì
y cũng không dám hàm hồ, bèn khách sáo cung tay nói:
- Phu nhân đợi một lát, ta đi bẩm với đại nhân ngay đây.
Dương tri phủ đứng cạnh ngọn giả sơn, thấy Đại Lâu Nhi thướt tha đi tới, chỉ
khẽ nói có hai câu mà viên Trịnh bách hộ kia đã phải quay vào trong bẩm báo
thì không khỏi cả kinh, ý nghĩ muốn ngầm độc chiếm Đại Lâu Nhi lập tức tan
biến hoàn toàn.
Hắn vừa dẫn người quay trở về vừa thầm chửi rủa: “Con đàn bà lẳng lơ này, nói
không chừng khâm sai đại nhân vừa mới tới thì đã bị ả câu dẫn, thảo nào ả lại
không để ta vào trong mắt.” Nghĩ tới đây hắn lại bất giác nhớ đến kết cuộc của
Mạc Thanh Hà, không khỏi rùng mình một cái: “Vị khâm sai đại nhân này điều tra
Mạc công công chắc không phải là vì… Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy,
tránh đi thì hơn.”
Dương Lăng không biết Đại Lâu Nhi có tin tức gì quan trọng, bèn vội nói:
- Mời Mạc phu nhân vào đây.
Lúc này y đang để trần thân trên, tay phải đã được băng bó lại, nghe nói phải
gặp khách nữ, Cao Văn Tâm vội cầm lấy chiếc áo dài khoác lên cho y, sau đó lại
khoác cho y thêm chiếc áo choàng nữa vào và buộc cái nút trước ngực lại.
Đại Lâu Nhi bước vào phòng thấy Dương Lăng đang ngồi cạnh bàn, trên bàn còn
nguyên một đống khăn vải dính đầy máu và hồ lô thuốc, bèn vội nhún người hành
lễ, dịu giọng nói:
- Thân thể đại nhân vẫn tốt chứ? Vừa rồi còn sợ đại nhân thật sự xảy ra
chuyện gì, tiện thiếp lo chết mất thôi.
Đại Lâu Nhi cử chỉ tao nhã đứng đắn, nhưng khi lọt vào trong mắt Cao Văn Tâm
thì lại khiến nàng cảm thấy có chút giả dối. Đại Lâu Nhi từ nhỏ đã học những
thủ đoạn này, cử chỉ phong thái đều chẳng khác gì những vị tiểu thư con nhà
gia giáo. Nhưng một đằng khi học thì ôm lòng mua vui cho người khác, một đằng
thì quả thực là khí chất tự nhiên, giữa hai bên vẫn có chút khác biệt, tuy
người khác nhìn không ra nhưng chuyện này lại không giấu được đôi mắt của Cao
Văn Tâm.
Nàng không kìm được lén bĩu môi nghĩ bụng: “Mặc kệ cô ta có phải là người ác
hay không, nhưng tướng công nhà mình chết thì không lo, chạy tới lo cho lão
gia nhà ta làm gì chứ? A… Đúng rồi, lúc ở Tô Châu…”
Đôi mắt Cao Văn Tâm hơi xoay chuyển một chút, nhủ thầm: “Nữ nhân này lẳng lơ
như thế, nếu ả dám câu dẫn lão gia nhà ta thì ta sẽ đem việc nhìn thấy ở Tô
Châu nói lại với lão gia. Nữ nhân này quyết chẳng phải là người tốt, dính vào
chắc chắn sẽ xui xẻo.”
Dương Lăng cười bảo:
- Bản quan đang bị thương nên không tiện đứng dậy nghênh đón, thực là thất
lễ! Phu nhân cũng bất tất phải khách sáo, đây là nhà của phu nhân, ta mà phản
khách vi chủ há chẳng phải là nực cười lắm sao? Phu nhân mau mau ngồi đi, nếu
không bản quan thật không biết phải chui xuống đâu cho hết thẹn!
Đại Lâu Nhi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cặp mắt mỹ lệ
ngước lên, vừa hay nhìn thấy Dương Lăng như đang có điều suy tư đưa mắt nhìn
mình. Ả không kìm được giật mình đánh thót, có chút không được tự nhiên cười
nói:
- Tiện thiếp có chỗ nào thất lễ chăng? Sao đại nhân lại… lại nhìn tiện thiếp
như vậy?
Dương Lăng cười bảo:
- Ồ, chỉ là ta thấy phu nhân thân thể mảnh mai, vận quần áo trắng, tựa như
bông hoa lê sau mưa, không ngờ lại dám giết người… Cho dù là nam tử cũng chưa
chắc đã có được sự quyết đoán như phu nhân, thực khiến người ta có chút bất
ngờ.
Đại Lâu Nhi nghe thế vành mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nói:
- Đại nhân đang trách tiện thiếp… trách tiện thiếp không giữ lại nhân chứng
sống, hay là hiềm nghi tiện thiếp lòng dạ tàn độc, tự tay giết chết phu quân?
Dương Lăng nhìn bộ dạng ấm ức của ả không giống như đang giả bộ, tuy cảm thấy
nói khóc là khóc thế này có chút không chân thực nhưng vẫn đưa tay ra theo
phản xạ:
- Phu nhân hiểu… Ối chao…
Y đưa tay phải ra vốn là theo thói quen, không ngờ lại động vào vết thương,
nhất thời đau đớn nhíu chặt đôi mày. Cao Văn Tâm hoang mang bước lên trước một
bước, đỡ lấy cánh tay y nhẹ nhàng đặt xuống, cất tiếng quở trách:
- Lão gia… Nhìn ngài kia…
Nàng vốn còn muốn trách móc thêm vài câu nhưng đột nhiên nghĩ tới việc Mạc phu
nhân vẫn còn ngồi ở đó thì lập tức dừng lời lại.
Nhưng giọng điệu động tác của nàng đều vô cùng thân mật đã không phải là thái
độ của một nô tì với chủ nhân, với nhãn lực của một cao thủ chốn ong bướm như
Đại Lâu Nhi có lý nào lại không nhìn ra chứ?
Cô ta chính là vị tiểu thư nhà họ Cao nổi danh nữ thần y ở chốn kinh sư? Cô ta
phụ trách chữa trị tật kín của đàn ông cho Dương Lăng? Nếu Dương Lăng cũng là
một nhân vật giống như Mạc Thanh Hà, giọng điệu và động tác của nữ tử này đối
với y liệu có ngập tràn tình ý như thế không?
Đại Lâu Nhi lập tức hiểu ra mình đã bị Dương Lăng lừa rồi, không khỏi ngầm có
thêm mấy phần cảnh giác: Người này còn nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi ấy chứ, vốn
còn tưởng y có thể ngồi lên chức xưởng đốc Nội xưởng hoàn toàn là nhờ thánh
ân, bây giờ xem ra khả năng ẩn nhẫn của y quả thực hơn hẳn người thường, không
thể coi nhẹ được.
Trong lòng Đại Lâu Nhi bắt đầu ngầm tính toán, kế đó bèn ngẩng đầu lên đưa mắt
nhìn Dương Lăng, nói:
- Đại nhân, Mạc Thanh Hà đối với ngài thế nào, đối với tiện thiếp thế nào,
ngài cũng không phải là không biết, lần trước chúng ta… lần trước chúng ta…
Nói tới đây khuôn mặt xinh đẹp của ả bất giác ửng hồng, dường như đang nhớ đến
tình cảnh hai người trận trụi bên nhau, dáng vẻ thẹn thùng vô hạn.
Rồi ngay sau đó ả lại khẽ thở dài buồn bã:
- Tiện thiếp đối với hắn chỉ có một sự căm hận đến thấu xương, sao có chút
tình ý nào được chứ? Tiện thiếp cũng không ngờ hai tên thị vệ theo bên cạnh
hắn lại có võ công cao cường như vậy, sợ rằng đại nhân gặp sơ sảy gì, khi đó
tiện thiếp cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, do đó mới lỗ mãng ra tay, may
mà thân quân của đại nhân cơ trí, lúc ấy cũng xông xuống dưới lầu…
Ả đã đem đảo lộn trình tự trước sau một chút, nhưng khi đó Dương Lăng chỉ để
tâm đến việc chụp lấy Trương Phù Bảo đã rơi xuống hố còn thân binh của y thì
vừa mới xông xuống dưới lầu, chỉ chú ý tới hai tên hộ vệ võ công cao cường kia
mà toàn bộ sự tình lại chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, một đao đó của ả là đâm
vào trước hay đâm vào sau nào có ai nhìn thấy được, ai mà có thể nói ra rõ
ràng đây?
Dù sao cũng từng trần như nhộng trước mặt đối phương rồi, chẳng cần phải giả
bộ thục nữ nữa, Đại Lâu Nhi lớn mật nhắc tới chuyện kia, khiến Dương Lăng
không khỏi đỏ mặt. Cao Văn Tâm nghe giọng điệu của Đại Lâu Nhi có chút ám
muội, không khỏi nảy lòng nghi ngờ đưa mắt nhìn qua ngó lại hai người này,
không biết lần trước bọn họ… bọn họ đã thế nào rồi.
Dương Lăng vội nói lảng sang chuyện khác:
- Bản quan chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì phu nhân là một nữ tử yếu đuối mà lại có
được lòng gan dạ như thế, không hề có ý gì khác, phu nhân chớ trách! Không
biết lúc này phu nhân vội vã tới gặp ta là có chuyện gì quan trọng đây?
Đại Lâu Nhi nghe vậy liền ngây ra, ả vốn hận Dương tri phủ vừa thấy mình mất
đi chỗ dựa đã lập tức muốn dùng quyền thế bức ép mình hầu hạ, do đó mới tùy
tiện kiếm cớ, chẳng qua chỉ muốn dùng quan uy của Dương Lăng để thay mình trút
cơn giận này mà thôi, nào có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với y chứ?
Ả vội vã suy nghĩ một chút, sau đó đó tùy tiện kiếm cớ:
- Trong mật thất của Mạc Thanh Hà có giấu một lượng lớn tiền đồng, vì Oa quốc
thiếu thốn tiền mặt, do đó hắn mới dùng bạc đổi lấy tiền đồng để đem đi trao
đổi hàng hóa với người Oa, ở Đại Minh một ngàn văn tiền bằng một lạng bạc,
nhưng đem đến Oa quốc mua hàng thì có thể mua được một lượng hàng trị giá một
lượng hai. Tiện thiếp sợ đại nhân còn chưa biết hắn cất giữ một lượng lớn tiền
đồng trong kho như thế là có ý gì, cho nên…
Dương Lăng cười hà hà nói:
- Đây cũng không phải chuyện gấp gì, sau này khi quan phủ kiểm kê tự nhiên sẽ
phát hiện ra thôi, phu nhân nói với Dương tri phủ là được rồi, hà tất…
Đại Lâu Nhi lúc này chợt nảy ý đồ với Dương Lăng. Mỹ sắc đã không thể khiến y
thần hồn điên đảo, vậy tất nhiên mình phải thể hiện một chút tài năng, sao có
thể để y coi nhẹ mình được chứ?
Trầm ngâm trong chốc lát ả đã nghĩ ra được một lý do, bèn hé miệng cười nói:
- Đại nhân dạy rất phải, thực ra tiện thiếp đến đây… là muốn hiến kế cho đại
nhân.
Dương Lăng hơi ngẩn ra, thu nụ cười lại hỏi:
- Hiến kế? Ý của phu nhân là…
Đại Lâu Nhi nói:
- Tiện thiếp biết đại nhân mới nhậm chức xưởng đốc, căn cơ ở kinh sư chưa
vững, lần này tới Giang Nam chính là để có thể thuận lợi tiếp nhận ty thuế
quan. Thuế khóa Giang Nam chiếm tới sảu bảy phần mười của thiên hạ; bình định
được Giang Nam tất sẽ ổn định được đại cuộc. Hiện giờ ba đại thái giám trấn
thủ đất Giang Nam đã mất hai người, tất nhiên thái giám trấn thủ các nơi sẽ
lòng dạ xao động, nếu vì thế mà dẫn đến việc thuế khóa không ổn định thì
triều đình tất sẽ loạn, người bất mãn với đại nhân e là sẽ nhân cơ hội này mà
công kích.
Ả đưa cặp mắt mỹ lệ liếc nhìn Dương Lăng, thấy y nghe đến nhập thần, không
khỏi tinh thần phấn chấn, tiếp tục nói:
- Tiện thiếp ngụ tại Giang Nam đã lâu, thường ngày lại hay nghe Mạc Thanh Hà
nhắc tới một số chuyện về thuế khóa, do đó… cũng có một số kiến thức ít ỏi
muốn nói với đại nhân, có lẽ là sẽ có chút tác dụng.
Từ sau khi bắt Viên Hùng thì Dương Lăng bắt đầu rầu rĩ vì không biết tìm đâu
ra một trấn thủ thái giám thích hợp, tùy tiện tìm một người thì không khó,
nhưng tiền thuế ở nơi này liệu có thể thu được đúng thời hạn và đủ số lượng
hay không lại khó nói vô cùng. Bây giờ còn bắt liền một mạch hai người, điều
cần suy nghĩ không chỉ là chọn người nữa, mà còn có lòng người.
Thuế giám các nơi nghe được tin tức này e là đều hoang mang sợ hãi, thời đại
này lại chẳng có ti vi hay điện báo gì cả thì làm sao vỗ về bọn họ đây? Tiền
thuế mà không thu về được, đừng nói là ty thuế quan sẽ quay trở về tay ty Lễ
Giám mà e là ngay đến Nội xưởng cũng sẽ bị triệt bỏ.
Với tác phong nhổ cỏ nhổ tận gốc của Đông xưởng, bọn họ không thừa cơ đánh cho
bản thân mình vĩnh viễn không thể trở mình mới là chuyện lạ. Làm sao có thể vỗ
về thuế giám các nơi, làm sao để chọn ra hai người đảm nhận chức vị tối quan
trọng này, đây là những vấn đề cấp bách mà y cần giải quyết ngay trước mắt.
Tìm ra chứng cứ để bắt bọn họ tuy khó nhưng lại chẳng có nhiều hậu quả cần
phải suy nghĩ. An bài thuế giám mới tuy dễ nhưng động một chút là có thể ảnh
hưởng đến toàn cục, lỡ mà xử lý không khéo thì công lao trừ gian diệt ác
trước đó sẽ lập tức bị gạt bỏ ngay. Do đó Dương Lăng nghe ả nói xong bèn không
kìm được dỏng tai lên truy hỏi:
- Ồ? Mạc phu nhân có diệu kế gì sao? Mau nói ra đi!
Đại Lâu Nhi yêu kiều nói:
- Thực ra hai chuyện này là một mà hai, hai mà một, giải quyết được vấn đề
chọn người thì cũng sẽ giải quyết được vấn đề vỗ về lòng người. Thuế giám trấn
thủ mới nhất định cần có năng lực tiếp quản thuế vụ, đồng thời còn phải tuyệt
đối trung thành với đại nhân, vừa có tác dụng vỗ về thuế giám khắp nơi trong
thiên hạ nữa, hơn nữa lại cần làm bật được tác dụng của việc đại nhân trừ gian
lập oai lần này. Phải được một hòn đá trúng bốn con chim như thế thì chuyến đi
Giang Nam này của đại nhân mới coi như là công đức viên mãn.
Dương Lăng vội cầm lấy chén trà đưa lên bên miệng, vui mừng nói:
- Dương mỗ mong được nghe rõ, xin phu nhân hãy chỉ giáo cho!
Đại Lâu Nhi nghe giọng y thân thiết hoàn toàn khác hẳn với thái độ vừa rồi
thì cho rằng mình đã nhận được sự tán thưởng và lòng yêu thích của y, không
kìm được mừng rỡ vô hạn, cười tươi nói:
- Chuyện này thì dễ thôi, đại nhân có thể điều thuế giám thuế quan, thuế
lương từ các nơi nhỏ bé như Gia Hưng, Lệ Thủy tới, để bọn họ đổi sang trấn thủ
nơi yếu địa Tô Châu, Hàng Châu. Bọn họ ở Giang Nam đã lâu, thông thuộc tình
hình nơi này, chỉ cần nhậm chức là sẽ có thể thuận lợi tiếp nhận mọi việc, sẽ
không ảnh hưởng gì tới tiền thuế năm nay đâu. Những người này một mực không
được đề bạt, lúc này đột nhiên được thăng lên làm thuế giám trấn thủ vùng
Giang Nam trọng địa thành ra đại nhân đối với bọn họ có cái ơn tiến cử, thêm
vào đó Viên Hùng là cái gương của kẻ không nghe lời, chẳng lẽ bọn họ không
trung thành với đại nhân mà đi trung thành với lũ người ở ty Lễ Giám sao?
Còn về những chỗ trống bỏ lại sau khi điều bọn họ đi thì cũng không thể sử
dụng người ở kinh sư nữa, thứ nhất là thời gian không kịp, đợi đại nhân trở về
kinh sư chọn người xong, rồi bọn họ lại đến đây nhậm chức, chiêu binh mãi mã,
làm quen với tình hình, tất cả cứ tuần tự tiến hành e rằng cần phải tới tháng
sáu năm sau mới xong. Hơn nữa phần lớn thái giám ở kinh sư đều là người của ty
Lễ Giám, đại nhân không biết rõ gốc gác của bọn họ, một khi chọn nhầm người,
chẳng phải là giao quyền bính lại cho ty Lễ Giám sao? Thuế giám của Đại Minh
vốn đều do các công công đảm nhận, nhưng công công thì không phải chỉ kinh sư
mới có…
Hai mắt Dương Lăng lập tức sáng rực lên, buột miệng thốt:
- Kim Lăng!
Hai mắt Đại Lâu Nhi nheo lại như hai vầng trăng khuyết, mỉm cười nói:
- Chính vậy! Do đó… việc chọn thuế giám này… đại nhân có thể lấy người từ Kim
Lăng. Thái giám ở Kim Lăng toàn là người rảnh rỗi, bọn họ trước đây tranh sủng
ở kinh sư thất bại nên mới bị đuổi đến đó dưỡng lão, ai nấy đều bất đắc chí, u
uất vô cùng. Bọn họ có thể làm được việc lại quen thuộc phong thổ nhân tình
chốn Giang Nam, một khi có cơ hội đi ra khỏi tòa cung điện mà bản thân vốn
phải ngồi chờ chết ở trong đó kia, lại được nếm chút lợi lộc, nhất định sẽ một
lòng làm việc cho đại nhân.
Việc đại nhân dùng người ngay tại chỗ để đảm nhận chức thuế giám sẽ giống như
là một viên thuốc an thần đối với thuế giám trấn thủ các nơi, khiến bọn họ
biết rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghiêm túc làm việc, đại nhân sẽ trọng dụng bọn
họ. Điều người từ Kim Lăng tới có thể giải quyết vấn đề trung thành của thuế
giám mới nhậm chức, đồng thời còn là một lời cảnh cáo với thuế giám các nơi,
nếu bọn họ cứ chân trong chân ngoài thì vẫn còn có rất nhiều người khác chờ
đi theo làm việc và tận trung với đại nhân. Một khi được như vậy, đại nhân
chẳng cần đích thân bôn ba khắp nơi mà vẫn có thể nắm chắc các thuế giám trong
thiên hạ vào lòng bàn tay. Giang Nam mà ổn định, cục diện thiên hạ cũng sẽ ổn
định thôi!
Dương Lăng mặt mày phấn chấn, nói chuyện với Đại Lâu Nhi càng lúc càng hợp,
thật có cảm giác hận rằng gặp nhau quá muộn. Đại Lâu Nhi vốn có tài ăn nói lại
cố ý lấy lòng, thần thái quyến rũ kia của ả khiến Cao Văn Tâm nhìn mà lòng dạ
chua loét, hậm hực vô cùng, chỉ hận không thể móc cặp mắt cứ như thể đang bay
đi bay lại kia của ả.
Cuối cùng Dương Lăng không ngờ còn mang theo vết thương mà đứng dậy đích thân
đưa Đại Lâu Nhi ra ngoài cửa, nhìn ả đã thướt tha đi hẳn rồi mới trở lại trong
phòng. Cao Văn Tâm lập tức không kìm được nói:
- Đại nhân, sao ngài lại đối xử với cô ta… Thân phận của cô ta… Nếu ngài mang
theo cô ta bên cạnh, thanh danh sẽ…, hơn nữa ngài còn không biết, khi ở Tô
Châu cô ta… Ôi ôi, tôi không nói được, dù sao cô ta cũng không phải người tốt!
Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm trước giờ vốn luôn điềm đạm tao nhã mà lúc này
cũng phải mặt mũi đỏ bừng, ngay đến cái cổ cũng như được nhuốm màu đỏ son,
không kìm được cười hà hà nói:
- Sao cứ như là lão gia ta sắp rơi vào miệng hổ thế, có đáng sợ như vậy
không? Có phải là vì nhìn thấy người ta xinh đẹp hơn cô không vậy? Ha ha ha!
Thấy bộ dạng chẳng hề bận tâm của y, Cao Văn Tâm không kìm được giậm giậm
chân, lo lắng đáp:
- Ôi lão gia của tôi ơi, sao ngài lại hồ đồ như thế chứ? Vô duyên vô cớ mà
lại xun xoe ân cần nếu không phải kẻ gian thì cũng là trộm cướp. Tiểu tỳ thấy
đó không chỉ là miệng hổ thôi đâu!
Cao Văn Tâm thấy y vẫn cứ cười hì hà như cũ, không kìm được ngoảnh mặt đi, hậm
hực lẩm bẩm: “Đúng là làm ơn mắc oán, người ta được mỹ nữ để ý đến, trong lòng
vui mừng còn chưa kịp nữa kìa, mình thật là ngốc, hoàng đế không lo mà thái
giám đã lo.” Nói một hồi nàng bất giác cảm thấy ấm ức, nước mắt không kìm được
rào rạt tuôn rơi.
Không ngờ chỉ mới trêu chọc một chút thôi mà đã khiến giai nhân rơi lệ, Dương
Lăng vội vàng bước tới hoang mang dỗ dành:
- Văn Tâm đại tiểu thư của ta ơi, cô được làm bằng nước hay sao vậy? Đừng
khóc nữa đừng khóc nữa, ta chỉ trêu cô một chút thôi mà! Cô tưởng lão gia ta
là kẻ ngốc hay sao, cô ta có phải là người tốt hay không thì liên quan gì đến
ta chứ? Chỉ cần cô ta có ý kiến tốt là được rồi, đúng không hả nữ thần y có
đôi tuệ nhãn của ta?.