Người đăng: ๖ۣۜSữa
Mạc phu nhân nghe thế vội lùi lại hai bước, lắc đầu nói:
- Không, thiếp không đi. Nơi đó chiến loạn liên miên, Tiểu Thôn Thứ Lang là
võ sỹ thân tín của Liễu Điền Đại Danh vậy mà lại phải mang quân đội ra biển
đóng giả làm cường đạo, một nơi chiến tranh loạn lạc lại nghèo khổ vô cùng như
thế, làm sao mà so được với Đại Minh của chúng ta? Chúng ta sao có thể đến cái
nơi tồi tệ đó chứ? Hơn nữa… khi bọn họ có việc nhờ đến lão gia, lão gia nói gì
họ cũng nghe cả, nhưng giờ đây chúng ta thất thế, lão gia không sợ họ nảy ý
xấu, cướp đoạt hết tiền tài của chúng ta sao? Đến lúc đó thì cả tiền và mạng
đều mất hết.
Mạc công công nghe xong chỉ biết giậm chân đấm ngực, đi đi lại lại tựa như con
kiến bò trong chảo nóng, rồi đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, bước tới nắm lấy
đôi tay Mạc phu nhân vui mừng nói:
- Ta có cách rồi, chỉ huy sứ Hoàng Ứng Long say mê nàng đến thần hồn điên
đảo, nàng đi cầu xin hắn, kêu hắn điều quân đội đi, như vậy người của Tiểu
Thôn Thứ Lang chẳng phải sẽ có thể đánh vào Hàng Châu rồi sao?
Mạc phu nhân lẳng lặng nhìn hắn, nơi khóe miệng dần hiện lên một nét cười mang
theo đôi phần giễu cợt và thương hại:
- Lão gia, đây là cách của ông sao? Thường ngày kêu Hoàng Ứng Long buông lơi
cho thuyền buôn lậu của chúng ta thì y còn có thể làm chủ, nhưng bây giờ kêu y
dùng cái mũ ô sa của mình để giúp cho chúng ta bình an, y chịu sao? Chỉ dựa
vào việc tôi ngủ cùng với hắn... ha ha ha ha …
Tiếng cười giễu cợt đó khiến Mạc công công nổi giận bừng bừng, y vung tay tát
cho Mạc phu nhân một cái thật mạnh khiến tiếng cười theo đó mà biến mất. Mạc
phu nhân bị đánh cho ngã sấp xuống bàn, khóe miệng từ từ rỉ ra một dòng máu
tươi.
Mạc công công thấy vậy thì không kìm được lộ vẻ bất nhẫn, vội bước tới ôm lấy
Mạc phu nhân vào lòng, xót xa nói:
- Xin lỗi, Tiểu Lâu, ta không nên… Ta không khống chế được, ta không nên
trách nàng, nhưng bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Chúng ta phải làm thế
nào đây?
Mạc phu nhân nhẹ nhàng đưa tay lên lau vết máu bên khóe miệng, trong mắt
thoáng qua một nét lạnh lùng, rồi ngay sau đó trên mặt lại xuất hiện một nụ
cười tươi tắn như hoa mùa xuân, dịu dàng nói:
- Lão gia, ông cũng bất tất phải lo lắng quá, thực ra nếu cứ liều mạng đến
cùng, cũng chưa chắc đã không có cách nào.
Đôi mắt Mạc Thanh Hà lập tức sáng lên, vội vàng cất tiếng:
- Mau nói ra đi, Tiểu Lâu trước nay thông minh tuyệt đỉnh, chính là Gia Cát
trong giới nữ nhi, cách của nàng nhất định có thể thực hiện, hãy mau nói cho
vi phu được biết.
Mạc phu nhân chỉnh lại quần áo một chút, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rót
một chén trà nhẹ nhàng đưa đến bên môi, cười lạnh nói:
- Người còn quyền còn, người mất quyền mất, nhân lúc hắn còn chưa biết rõ
ràng mọi tình huống hãy giết hắn luôn. Nội xưởng? Hừ, tường nghiêng rồi người
ta chẳng tranh nhau vào xô đổ ấy chứ, chúng ta còn có gì nguy hiểm nữa đây?
Mạc Thanh Hà thất vọng nói:
- Sao có thể chứ? Mấy ngày nay khu nhà phía tây canh phòng cực nghiêm, Dương
Lăng lại đóng cửa chẳng ra ngoài bao giờ. Người của hắn khi áp giải Viên Hùng,
Tất Xuân về kinh đã đi mất một trăm, nhưng bây giờ vẫn còn tới hai trăm nha
sai đấy. Khi ở Hải Ninh nàng cũng thấy rồi, thân binh của hắn chỉ tám mươi
người mà có thể chặn được mấy trăm tên giặc lùn hung hãn, cho dù ta có gọi đủ
được nhân thủ đến thì cũng chẳng thể giết vào bên trong. Hơn nữa cho dù có
giết được vào bên trong thì thanh thế lớn như vậy còn có thể giấu được ai cơ
chứ?
Mạc phu nhân nở một nụ cười yêu kiều, nói:
- Tại sao phải giấu người khác chứ? Chúng ta không những không thể giấu, còn
phải làm cho thanh thế thật lớn, người biết càng nhiều thì chúng ta lại càng
an toàn.
- Sao? - Mạc Thanh Hà nhìn Mạc phu nhân bằng ánh mắt nghi hoặc. Mạc phu nhân
ghé sát đến bên tai hắn rì rầm một hồi, Mạc Thanh Hà nghe xong thì vừa kinh
hãi vừa nhi ngờ nói:
- Kế này liệu có được không? Y chịu tin ta sao chứ? Nếu mà có sai sót gì,
chúng ta… chúng ta ngay cả thời gian để bỏ trốn cũng không có.
Bờ môi tựa như cánh hoa của Mạc phu nhân hơi nhếch lên, như cười mà chẳng phải
cười nói:
- Đương nhiên là được rồi, chúng ta đã nhìn nhầm hắn, vậy hắn cũng không phải
là loại người trong dự liệu của chúng ta. Hai trăm cận vệ của hắn có thể chặn
được một ngàn người Oa, nhưng vị tất đã địch lại hơn ngàn kỳ binh này của
thiếp! Chỉ cần… Lý Quý một ngày không khai, hắn sẽ không có lý do gì không tin
chúng ta!
Dương Lăng lơ ngơ mời huynh muội Trương thiên sư vào trong sảnh rồi dâng trà
tiếp đãi. Vốn đã hẹn sẵn là ngày mai sẽ mời thiên sư đến dự tiệc nhưng hôm nay
Trương thiên sư lại đột ngột đến thăm, Dương Lăng chỉ đành mời bọn họ vào nhà
mà vẫn chưa đoán được họ đến đây là có ý đồ gì cả.
Trương thiên sư cười nói:
- Khâm sai đại nhân thịnh tình nồng hậu, vốn bần đạo muốn ngày mai sẽ đến cửa
bái phỏng nhưng Long Hổ sơn lại phái người tới, chuyển lời của gia mẫu kêu
huynh muội bần đạo mau chóng trở về, do đó hôm nay bần đạo mới mạo muội đến
đây nói lời từ biệt với Dương đại nhân, sáng sớm ngày mai bần đạo phải cùng xá
muội về núi rồi.
Dương Lăng dường như có chút tâm thần thảng thốt, nghe vậy bèn vội nói:
- Mấy ngày trước may được thiên sư dẫn đi dạo chơi khắp Tô Châu, nhưng bản
quan vì công vụ rắc rối, mãi mà không có thời gian mời lại thiên sư, ôi, thật
là xấu hổ!
Trương thiên sư cười hà hà nói:
- Sông núi còn có lúc tương phùng, chúng ta sớm muộn sẽ có ngày gặp lại thôi.
Đại nhân là rường cột nước nhà, việc công mới là quan trọng. Sau này nếu đại
nhân có tới Giang Tây xin hãy tới Long Hổ sơn của ta, bần đạo nhất định sẽ
gắng tròn cái phận chủ nhà.
Cao Văn Tâm vốn đứng sau lưng Dương Lăng, nghe khẩu khí của Trương thiên sư
dường như là đến đây gặp mặt nói lời từ biệt xong rồi sẽ lập tức rời đi ngay,
bèn lo lắng đến nỗi chẳng để ý tới lễ nghi quy củ gì nữa, đứng đó chỉ tay về
phía Trương Phù Bảo, rồi lại chỉ vào Dương Lăng, ra hiệu cho Trương Phù Bảo
mau nói với Dương Lăng về chuyện đã thương lượng từ trước.
Trương Phù Bảo vốn đã nhắc chuyện này với huynh trưởng, Trương thiên sư nhìn
thấy bộ dạng đỏ bừng hai má của Cao Văn Tâm, bất giác có chút tức cười, y hắng
giọng hai tiếng, đang định bịa ra vài câu an ủi Dương Lăng, chợt Dương Lăng đã
đứng dậy nói:
- Được được được, nếu bản quan có cơ hội đến Giang Tây, nhất định sẽ đến Long
Hổ sơn bái phỏng. Lần này không thể cùng thiên sư du ngoạn Tây Hồ thật là đáng
tiếc, đến lúc đó nhất định phải cùng dạo chơi Long Hổ sơn để bù đắp mới được,
ha ha ha.
Trương thiên sư ngẩn ra, nghĩ bụng: “Vị Dương đại nhân này sao nôn nóng thế
nhỉ? Ta còn chưa nói muốn đi cơ mà, y đã định tiễn khách rồi sao?”
Trương thiên sư dở khóc dở cười đứng dậy, nhìn thấy Cao Văn Tâm đang ở sau
lưng Dương Lăng chắp tay niệm a di đà phật, chỉ đành dày mặt cười nói:
- Vậy thì tốt, à… bần đạo trước khi đi còn có mấy lời xin dâng, nghe nói đại
nhân tin vào mấy lời vô căn cứ của kẻ thuật sỹ chốn giang hồ, cho rằng thọ lộc
của bản thân đã…
Y vừa mới nói đến đây, chợt nghe bên ngoài vang lên một loạt những tiếng huyên
náo, một nha sai vội vàng chạy vào, ôm quyền hành lễ báo:
- Bẩm Xưởng đốc đại nhân, bên ngoài có một đám loạn dân xông vào, nói là đại
nhân muốn tăng tiền thuế Giang Nam thêm ba phần, còn nói đại nhân mượn cớ bạc
ở ty thuế quan đã bị Viên Hùng tham ô hết, muốn kiếm các thương nhân thu lại
một phen, bọn họ xông vào là tìm đại nhân là để lý luận.
Dương Lăng cả kinh, vội vàng xách áo chạy ra ngoài đại sảnh. Chỉ thấy lúc này
cửa sân đã bị người ta đẩy ra, trăm họ mặc quần áo đủ mọi màu sắc tựa như nước
thủy triều tràn vào, lớn tiếng kêu lên:
- Vốn tưởng y là quan tốt, nào ngờ so với Viên Hùng còn tham lam hơn, bọn ta
chẳng thể sống tiếp nữa rồi, gã họ Dương kia ở đâu?
Các nha sai Nội xưởng nghe tin chạy đến nhìn thấy cảnh này thì vội vàng chặn
trước người Dương Lăng, soạt một cái rút ra những thanh đao sáng loáng, hướng
về phía trăm họ đang ào ào tràn vào trong sân quát bảo:
- Hành dinh của khâm sai, kẻ nào dám tự tiện xông vào đều là tội chết! Lũ
điêu dân các ngươi, không muốn sống nữa sao?
Cũng thật có kẻ không muốn sống, trong đám người sục sôi, luôn có mấy gã chen
giữa mọi người không thể nhìn rõ mặt mũi lớn tiếng kêu lên:
- Bọn ta bị ép cho không còn đường sống nữa rồi, thà bị một đao chém chết còn
hơn là phải đói đến chết, muốn thu thuế tăng thuế chính là bởi tên cẩu quan
Dương Lăng kia dâng lời gièm pha lên hoàng thượng, hãy giết hắn rồi xin hoàng
thượng khai ân giảm thuế đi!
Dương Lăng giậm chân quát lớn:
- Là kẻ nào tung tin đồn nhảm thế? Bản quan không hề nói sẽ tăng thuế, các
ngươi chớ có để kẻ xấu lợi dụng!
Đang lúc quần chúng bạo động thế này, có người chịu tin y mới là chuyện lạ,
huống chi trong đàm người còn có kẻ không ngừng hét lớn:
- Chớ nghe hắn nói bậy, hắn đang muốn kéo dài thời gian, sau đó phái quân đội
tới bắt chúng ta đấy, mau đánh chết tên cẩu quan này! Luật pháp chẳng phạt số
đông, hoàng thượng sẽ không giết hết trăm họ ở Giang Nam đâu.
Đang lúc nói đã có kẻ dùng gạch đá ném tới, các nha sai Nội xưởng cả giận, có
người giơ đao định chém, Dương Lăng vội kêu lên:
- Không được giết người, những người này rõ ràng là bị người ta lừa gạt nên
mới tới đây, bên trong có không ít phụ nữ và trẻ nhỏ, giết người sẽ bị kẻ khác
kiếm cớ nói càn. Người của Nội xưởng đao không được dính máu, nhất quyết chớ
có giết người nào!
Những người dân kia vừa nghe vậy thì lại càng chẳng sợ hãi gì, dưới sự xúi dục
của một số kẻ xấu bèn ào ạt tràn đến. Hai trăm nha sai trong sân toàn lực bước
đến ngăn cản, nhưng người xông đến nào phải chỉ có một ngàn, ép cho bọn họ
phải lùi lại liên tục, căn bản không thể cản trở.
Dương Lăng giậm giậm chân, mệnh lệnh cho mấy người nha sai:
- Mau, đi bảo vệ cho huynh muội thiên sư, tìm đường cho bọn họ rời khỏi nơi
này, mau lên!
Đám người tràn đến đã đánh tan được sự ngăn cản của các nha sai, bắt đầu xông
bừa vào trong chạy đi khắp nơi phá hoại, có người lao về phía Dương Lăng, có
người thì lại thừa cơ chạy vào trong phòng cướp bóc tiền của.
Huynh muội Trương thiên sư vẫn còn đang ngây ra đó, mấy người nha sai vội vã
bước tới, bảo vệ bọn họ vào giữa nói:
- Thiên sư, mau lên, chúng ta hãy tạm nấp đến phía sau!
Cao Văn Tâm thấy Dương Lăng đang chạy ngược trở vào trong, sợ hãi đến nỗi hoa
dung thất sắc, vội chạy về hướng Dương Lăng mà kêu lên:
- Đại nhân, các ngươi mau đến bảo vệ đại nhân! Lão gia mau chạy đi!
Hoa cỏ mẫu đơn trong sân đã bị giẫm cho tan nát, đâu đâu cũng là người, nhưng
trong lúc hỗn loạn thế này Dương Lăng lại càng an toàn hơn. Vừa rồi còn có
người nhận ra Dương Lăng, nhưng lúc này thì chẳng ai có thể tìm ra y được nữa.
Cao Văn Tâm thấy Dương Lăng chạy dọc theo vườn hoa đến bên dưới mấy gốc tử
đinh hương ở một góc, vừa mới đuổi theo được mấy bước, chợt thấy trước mặt có
bóng người, bản thân bị một đại hán cầm đao chặn lại. Cao Văn Tâm thấy người
đó là Trịnh bách hộ, vội vàng kêu lên:
- Trịnh đại nhân, mau đến bảo vệ khâm sai đại nhân đi!
Trịnh bách hộ khẽ mỉm cười, đưa tay ra kéo ống tay áo Cao Văn Tâm bước nhanh
đi, nói:
- Đại nhân lệnh cho ti chức bảo vệ cô nương rời khỏi nơi này, xin cô nương
hãy nhanh lên, đại nhân tự có các huynh đệ khác bảo vệ!
Sau lưng Trịnh bách hộ còn có bốn nha sai khác, trên đường bọn họ tay đấm chân
đá đánh lui chín người cầm cuốc và gậy gỗ, bảo vệ Cao Văn Tâm vội vàng rời đi.
Cao Văn Tâm bị Trịnh bách hộ kéo ống tay áo, nếu dùng sức giãy ra, chỉ e cả
cánh tay ngọc sẽ bị lộ ra ngoài, hết cách chỉ đành đi theo phía sau y, vừa đi
vừa ngoảnh đầu nhìn lại, cho đến khi bị kéo qua góc nhà không còn nhìn thấy
bóng dáng Dương Lăng nữa mới thôi.
Huynh muội Trương thiên sư cứ thế lơ nga lơ ngơ để mấy viên nha sai bảo vệ
chạy đến hậu đường, trong đám dân chúng phẫn nộ kia xen lẫn rất nhiều tên
tráng hán vẻ mặt quỷ dị, chuyên cổ vũ xúi giục mọi người làm loạn. Mấy nha sai
thấy có người dân cầm theo gậy gỗ và cuốc đuổi tới, bèn vội vàng quay trở lại
ngăn cản, chỉ là bọn họ võ công tuy cao, nhưng xưởng đốc lại đã hạ lệnh không
được giết người, trong tình trạng bị bó tay bó chân như thế làm sao mà cản nổi
đối phương, chẳng bao lâu sau liền có một nha sai ngoảnh đầu lại hô lớn:
- Mau bảo vệ thiên sư rời đi, đừng để lũ loạn dân làm bị thương!
Ngay sau đó bèn có một nha sai chạy tới kéo tay Trương thiên sư chạy đi,
Trương thiên sư vội vàng ngoảnh đầu lại hô lên:
- Bảo nhi, mau đi theo ta, ngàn vạn lần chớ để bị lạc nhau đấy!
Trương Phù Bảo vâng một tiếng, vừa mới xoay người lại định đi, chợt nhìn thấy
Dương Lăng đang đứng sau một ngọn giả sơn, đang thấp giọng dặn dò mấy người ăn
mặc theo lối gia đinh bình thường trong phủ. Mấy người đó sau khi chắp tay
hành lễ liền rời đi ngay, Dương Lăng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt như
cười mà chẳng phải cười, vô cùng quỷ dị.
Trương Phù Bảo lập tức nảy lòng nghi ngờ, thần sắc của vị Dương đại nhân này
căn bản chẳng có vẻ gì là hoang mang sợ hãi, rốt cuộc y đang giở trò gì chứ?
Trương đại tiểu thư gan lớn bằng trời, lòng hiếu kỳ cũng lớn, vừa nảy lòng
nghi ngờ bèn không cách nào kìm được. Nàng chạy theo huynh trưởng vài bước,
thấy nha sai kia kéo huynh trưởng đi xuyên qua một cái sân, dù có ngoảnh đầu
lại cũng không nhìn thấy mình được nữa, Trương Phù Bảo bèn lập tức chạy ngược
trở lại, đuổi theo hướng Dương Lăng vừa nãy.
Mạc Thanh Hà cho người loan tin ở khắp nơi, nói là Dương Lăng muốn tăng thêm
tiền thuế. Một hai người nói mọi người còn không tin, nhưng mấy trăm người đều
nói như vậy liền khiến rất nhiều người dân nổi giận. Anh hùng chống giặc lùn
thì tất nhiên là đáng kính, nhưng nếu y không để cho trăm họ có một con đường
sống thì trăm họ cũng vẫn phải tạo phản. Dưới sự xúi giục của những kẻ xấu
không ngờ lại có tới một ngàn năm sáu trăm người tụ tập lại rồi tràn đến Mạc
phủ nói lý lẽ.
Trong số bọn họ không thiếu những người chỉ là muốn đến hỏi rõ chân tướng hoặc
là cầu xin khâm sai đại nhân khai ân, nhưng sau một phen cổ vũ xúi giục của
những kẻ xấu xen lẫn trong đó, tình hình hiện giờ đã chẳng người nào có thể
khống chế được, cả khu nhà ngang phía tây đều trở nên hỗn loạn vô cùng.
Mục đích của Mạc Thanh Hà là dùng những người này dọa cho Dương Lăng phải rời
khỏi phạm vi bảo vệ của quan binh, căn bản không hy vọng những người dân ở đại
sảnh kia có thể giết được Dương Lăng, do đó ngay từ đầu đã hạ lệnh phải gắng
sức phá hoại, càng hỗn loạn càng tốt.
Nhân lúc đại loạn, Mạc Thanh Hà mặc thường phục mang theo mấy tên thân tín lẻn
vào bên trong. Những kẻ được Mạc Thanh Hà phái đến từ trước ở lẫn trong đám
người để quấn lấy các nha sai và phân tán sự chú ý của bọn họ không ngừng lén
đưa tay ra hiệu với hắn, chỉ điểm hướng đi của Dương Lăng. Mạc Thanh Hà cứ
theo đó mà tìm tới, Lý quản gia đột nhiên hô lên:
- Lão gia, Dương đại nhân ở kia!
Mạc Thanh Hà vừa nhìn, quả nhiên thấy ngay Dương Lăng đang dẫn theo hai thân
binh vội vã chạy trốn men theo vườn hoa. Mạc Thanh Hà lập tức dẫn người bước
tới, vẻ mặt đầy lo lắng bảo:
- Ôi chao đại nhân, thật là dọa chết khiếp ti chức, đám loạn dân này không
biết nghe được tin đồn thất thiệt từ đâu, không ngờ lại dám xông vào trong phủ
của ti chức để quấy nhiễu đại nhân, may mà đại nhân không việc gì.
Dương Lăng hậm hực nói:
- Nhất định là dư đảng của tên Viên Hùng đó tung tin đồn nhảm, sau khi về
kinh bản quan quyết phải nghiêm trị hắn mới được.
Mạc Thanh Hà ngây ra, sau đó bèn vội gật đầu nói:
- Đúng đúng, nhất định là người của Viên Hùng làm loạn. Đại nhân mau đi theo
ta, phía sau vườn hoa này có một cửa ngách thông đến căn phòng ở sau nhà của
ta, thường ngày chẳng có mấy ai chú ý đến, nhân lúc đám loạn dân kia đang cướp
bóc tiền tài, đại nhân hãy mau theo ta đến đó tạm tránh một chút.
Dương Lăng cả mừng, vội vàng chạy theo mấy người Mạc Thanh Hà trốn đi. Trên
đường dù có người dân nhìn thấy quần áo của bọn họ, biết bọn họ là người trong
phủ, nhưng phần lớn mọi người đều chỉ để ý đến việc cướp lấy cái bình này lọ
kia, chẳng ai để tâm tới bọn họ cả, cho dù có mấy người đến sinh sự cũng bị
thủ hạ của Mạc Thanh Hà và Dương Lăng đánh cho tơi bời.
Vừa mới đi qua vườn hoa, một gã hộ vệ đi phía sau của Mạc Thanh Hà đột nhiên
túm lấy một người mà quát bảo:
- Ngươi là ai, tại sao lại lén lút bám theo sau bọn ta như vậy?
Dương Lăng ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy người đó mi thanh mục tú, ăn mặc theo
lối đạo đồng, không khỏi cả kinh, vội vàng hô lớn: - Dừng tay, đó là người của
Trương thiên sư! - Dứt lời bèn bước tới bảo:
- Không phải đã kêu cô và Trương thiên sư đi trước rồi sao, sao cô lại chạy
đến đây vậy? Thiên sư đâu?
Trương Phù Bảo nào dám nói rằng mình thấy y khả nghi nên mới bám theo, nàng ấp
a ấp úng đáp:
- Tôi… Thiên sư được nha sai cứu đi rồi, tôi bị loạn dân làm lạc mất, do đó…
do đó mới trốn đến đây.
Dương Lăng còn đang định lên tiếng, Mạc Thanh Hà đã vội vã bảo:
- Đại nhân mau lên một chút, nếu có kẻ phát hiện và đuổi theo thì không hay
đâu! - Nói đoạn hắn lại nhìn sang phía Trương Phù Bảo, cười nói: - Trương cô
nương hãy đi theo bọn ta luôn đi!
Cánh cửa ngách đó thường ngày vốn luôn khóa chặt, chẳng biết là thông đến đâu.
Lúc này Lý quản gia vừa mở cửa ra, chỉ thấy giữa hai ngôi nhà cao có một con
đường nhỏ, bên trong quanh năm không thấy ánh mắt trời, âm u ẩm ướt, có điều
cũng không có gì bẩn thỉu.
Đoàn người tiến vào trong con đường đó, Lý quản gia thì quay ngược trở lại
khóa chặt cửa, Mạc Thanh Hà nói:
- Đại nhân, đám loạn dân đó biết tin đại nhân ở tại khu nhà phía tây, thế là
chạy hết đến đó làm loạn, nơi này cũng coi như là yên tĩnh, để ti chức đưa
ngài đến phật đường tạm tránh một chút đã. Ti chức đã phái người đi thông báo
cho quan phủ rồi, đợi người của quan phủ tới đại nhân sẽ được an toàn rồi.
Ra khỏi con đường nhỏ đó, lại rẽ vòng vèo qua mấy căn nhà, Mạc Thanh Hà đẩy
cửa một căn nhà ra, bước vào bên trong rồi ngoảnh đầu lại nói:
- Đại nhân mau vào đây đi!
Khu nhà phía đông mười phần yên tĩnh, bốn phía xung quanh chẳng có âm thành
nào, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ồn ào vẳng lại từ khu nhà phía tây.
Dương Lăng đứng ngoài bục cửa quan sát tình hình một chút, thấy đây là một tòa
phật đường, phía trước hương án bên trong có đặt một bức tượng Thích Ca cao
bằng thân người.
Phật đường bình thường đều không xây thêm tầng hai ở bên trên, dù sao thì cũng
không thể đi lại trên đầu phật đúng không nào? Nhưng một góc của tòa phật
đường này lại có cầu thang, xem ra bên trên còn có tầng hai, trông thật có
chút kỳ quái.
Hai gã gia đinh mà Mạc Thanh Hà mang theo cùng với Lý quản gia đã bước vào
trong, còn Dương Lăng thì lại ung dung đứng ngoài bục cửa, tò mò ngẩng đầu lên
thưởng thức kiến trúc ở tầng trên, Mạc Thanh Hà thấy thế thì lo lắng giậm chân
nói:
- Đại nhân, mau vào đây đi, chớ để người khác nhìn thấy! Lỡ đại nhân có sơ
xảy gì, ti chức không đảm đương nổi đâu.
Dương Lăng cười hà hà nói:
- Sợ cái gì chứ, bản quan thấy lũ loạn dân kia chẳng khác gì một lũ nhặng
không đầu, vào trong phủ chỉ để tâm đến việc cướp bóc, còn có lòng nào mà đến
hại ta chứ? Mạc đại nhân bất tất phải lo lắng quá!
Dứt lời y bèn cất bước vào trong, vừa vào liền tò mò đi đến chỗ cầu thang rồi
bảo:
- Lạ thật, Mạc đại nhân đã thờ phật ở tầng một này, cớ gì lại còn xây thêm
một tầng nữa? Không sợ bất kính với phật tổ hay sao?
Một cánh tay của Mạc Thanh Hà tựa như vô ý vịn vào một cái chân nến, nhưng
thấy Dương Lăng sau khi vào không đi về phía trước mà lại chạy qua xem cầu
thang, không khỏi có chút lo lắng, gượng cười đáp:
- Ồ, trên lầu chỉ xây một căn phòng nhỏ ở mé bên, chủ yếu là làm nơi để một
chút hương nến mà thôi.
Dương Lăng ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn, hai viên thân binh vừa mới đi vào bèn
lập tức xoay người, mang theo cả Trương Phù Bảo đi vòng tới sau lưng y. Mạc
Thanh Hà đưa mắt ra hiệu cho Lý quản gia, hắn lập tức hiểu ý đi tới đóng cửa
phòng lại.
Mạc Thanh Hà thấy Dương Lăng vẫn còn đang ngắm nghía cái cầu thang được điêu
khắc tinh tế kia, bèn đi đến trước hương án nhặt một chiếc bồ đoàn lên khẽ
phủi phủi bụi, đoạn cười bảo:
- Đại nhân, nơi này không có ghế, đại nhân hãy ngồi tạm xuống chiếc bồ đoàn
này nghỉ ngơi một chút đi!
Dương Lăng chắp tay sau lưng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Mạc
Thanh Hà bị nhìn đến nỗi nụ cười trên mặt dần dần đơ ra, tới lúc này Dương
Lăng mới chợt cười bảo:
- Hà tất phải ngồi trước phật chứ? Lẽ nào chiếc bồ đoàn này của Mạc đại nhân
có gì đặc biệt hay sao?
Sắc mặt Mạc Thanh Hà biến đổi hẳn, không kìm được lùi về sau hai bước, gượng
cười bảo:
- Ngồi trước phật cũng không tính là thất lễ, huống chi đại nhân còn thay
thiên tử đi tuần. Chỉ là một chiếc bồ đoàn thay ghế mà thôi, có thể có gì đặc
biệt được đây chứ?
Dương Lăng lắc đầu cười bảo: - Ta cũng không biết, có điều cũng có thể đoán… -
Y vừa mới nói đến đây, Trương Phù Bảo đã tò mò đi tới nói:
- Hai người đang làm cái gì vậy, một chiếc bồ đoàn thôi mà cũng phải dùng đến
ẩn dụ(*) như vậy sao?
(*: lời nói khi Thiền sư truyền đạo, truyền tâm ấn)
Sắc mặt Dương Lăng chợt biến đổi hẳn, vội nhào tới nghiêm giọng quát: - Chớ có
đến đó! - Trương Phù Bảo bị tiếng quát lớn của y làm giật nảy mình, sợ đến nỗi
ngây người tại chỗ.
Mạc Thanh Hà thấy Dương Lăng lao tới thì cả mừng, lập tức vứt chiếc bồ đoàn
trong tay đi, chạy đến trước hương án ra sức kéo cái đế nến kia, chỉ nghe
“cạch” một tiếng vang lên, trước hương án nứt ra một cái cửa hầm, hai miếng
ván trượt hẳn xuống hai bên. Nơi Trương Phù Bảo đang đứng vừa hay là mép của
miếng ván kia, chiếc ván vừa trượt xuống, nàng lập tức sợ hãi kêu ré lên một
tiếng, cả thân hình cứ thể lăn xuống cái hố phía dưới.
Dương Lăng nhào tới chụp lấy cái cổ tay thon nhỏ của nàng, bản thân cũng bị
nàng kéo lê đi trên mặt đất. Lúc này cả người Trương Phù Bảo đã rơi xuống hố,
Dương Lăng thì bị kéo đi trên mặt đất hơn một thước ta rồi mới ghìm lại được,
cánh tay kia đã bị cạnh sắc của cái hố cứa cho rách da rách thịt, máu tươi
ròng ròng chảy dọc theo cổ tay của Trương Phù Bảo thấm đẫm cả ống tay áo của
nàng.
Dương Lăng lúc này đã đau đến thấu tâm can, hai nha sai thấy vậy thì kinh hãi
kêu lớn: - Đại nhân cẩn thận! - Nói rồi bèn lao nhanh tới.
Mạc Thanh Hà lúc này chợt điên cuồng kêu lên:
- Mau giết, giết hết bọn chúng cho ta! Giết một kẻ thưởng vạn lạng bạc!
Hai gã gia đinh tung người lao tới, ngay giữa không trung đã lấy ra hai thanh
đoản kiếm sáng lấp loáng từ trong ống tay áo. Hai kẻ này tuy ăn mặc theo lối
gia đinh nhưng đều là người trong giang hồ do Mạc Thanh Hà mời về, nếu xét tới
võ nghệ thì nha sai Nội xưởng dưới trướng Dương Lăng sao có thể là đối thủ?
Vừa mới giao chiến, hai tên nha sai đã lúng túng vô cùng, bị đánh cho phải lùi
lại liên tục.
Đúng vào lúc này, phía sau phật đường chợt vang lên một tiếng thở dài khe khẽ,
một nữ tử mặc áo trắng như tuyết, mặt đẹp tựa Quan Âm lẳng lặng bước ra, thướt
tha đi tới trước mặt Mạc Thanh Hà. Mạc Thanh Hà nhìn thấy là ả thì vui vẻ cười
lớn:
- Diệu kế của phu nhân quả nhiên đã thành công rồi, đợi giết xong Dương Lăng
chúng ta sẽ đem vứt hắn về phía khu nhà phía tây, sau đó lại giết chết một vài
tên loạn dân coi như giặc cướp, ha ha ha… Có ai biết được là ta chứ…
Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe hai tiếng súng “pằng pằng” vang lên, hai gã
cao thủ giang hồ sắp đắc thủ đến nơi ôm ngực ngẩn ngơ lùi lại, máu tươi chảy
ra từ giữa kẽ ngón tay.
Trên cầu thang xuất hiện hai người cũng ăn mặc theo lối gia đinh, mặt mũi cực
kỳ xa lạ, mỗi người cầm một khẩu súng ngắn vội vàng đi xuống, họng súng vẫn
còn đang bốc khói. Phía sau tiếp tục vang lên tiếng súng, lại thêm mấy người
cầm súng xông xuống dưới.
Hai gã cao thủ kia thấy tình thế không hay thì nào còn để ý tới Mạc Thanh Hà
nữa, lập tức tung người lao về phía cửa sổ. Hai kẻ này tuy đã bị bắn trúng
nhưng thân thể vẫn rất linh hoạt, cú lao này lập tức khiến chấn song cửa sổ vỡ
tan, nhưng sau khi lao ra ngoài và vừa mới đứng dậy, bọn chúng đã nhìn thấy
trước mặt có một hàng người, bên tai vang lên tiếng xé gió “chíu chíu chíu”
liên tiếp, mười mấy mũi tên đã găm vào trong cơ thể chúng rồi.
Mạc Thanh Hà thấy biến cố đột ngột xảy ra này thì cả kinh kêu lớn:
- Chuyện gì thế này? Lầu trên sao lại…
Hắn còn chưa kịp xoay người chất vấn, chợt cảm thấy bên hông truyền lại một
cơn đau đến thấu tâm can.
Mạc Thanh Hà kinh hãi cúi đầu xuống, chỉ thấy một cánh tay thon thả mịn màng
như ngọc, chính là cánh tay đã từng vô số lần mơn trớn vuốt ve hắn, lúc này
đang nắm chặt một thanh đoản đao, đao đã đâm sâu vào hông hắn.
Mạc Thanh Hà trợn trừng mắt nhìn ả với vẻ khó tin, đưa tay nắm chặt vai ả, cất
giọng khàn khàn nói:
- Tại sao? Tại sao?
Trong đôi mắt mỹ lệ như ngợp trong một làn nước mùa xuân đó lúc này lại toát
ra một vẻ lạnh lùng mà xa lạ khiến trái tim hắn rét run.
Đại Lâu Nhi khẽ cất tiếng:
- Bởi vì… trốn đi theo lão gia, thực ra mới là con đường sống duy nhất. Nhưng
tiện thiếp không muốn theo lão gia đến cái nơi quỷ quái đó sống một cuộc sống
như bị lưu đày! Còn bởi vì… tiện thiếp không nắm chắc có thể khiến hắn trúng
kế, hắn không chết lão gia nhất định phải chết, lão gia không muốn chết tiện
thiếp đành đưa ngài đi chết.
Nét kinh ngạc trong mắt Mạc Thanh Hà dần dần biến thành lửa giận bừng bừng,
hắn phẫn nộ gầm lên:
- Lão Lý, giết con tiện nhân này cho ta, giết ả cho ta!
Đại Lâu Nhi nắm chắc thanh đao, cổ tay xoay mạnh một cái. Mạc Thanh Hà kêu
thảm một tiếng, thân hình đau đớn khom hẳn xuống, thở dốc từng hơi, nhưng đôi
tay vẫn giữ chặt lấy hai vai của Đại Lâu Nhi, đôi mắt thì lại tràn đầy kinh
ngạc liếc nhìn qua phía Lý quản gia trước nay vốn một mực nghe lời mình.
Tròng mắt Lý quản gia co rúm lại không dám nhìn hắn, nhưng vẻ hờ hững trên mặt
lại hiển hiện rõ ràng. “Đây chính là Lý quản gia đã theo ta nhiều năm, một mực
trung thành với ta đó sao?” Nghĩ tới đây Mạc Thanh Hà chợt nhìn chằm chằm vào
Đại Lâu Nhi lạnh giọng:
- Ngươi… Ngươi đã mua chuộc gã rồi sao?
Đại Lâu Nhi đắc ý cười yêu kiều nói:
- Ông không phải là nam nhân mà còn có thể yêu ta, gã là nam nhân, tại sao
lại không thể chứ?
Mạc Thanh Hà hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên bóp chặt lấy cổ họng Đại Lâu
Nhi. Đại Lâu Nhi tuy là nữ nhân, nhưng so với nam nhân còn tàn nhẫn hơn nhiều,
lập tức nhấc chân lên thúc mạnh đầu gối vào háng hắn.
Lý quản gia vừa rồi còn có chút sợ hãi lúc này cũng đột nhiên nhào tới, dốc
sức gỡ đôi tay của Mạc Thanh Hà ra. Mạc Thanh Hà cười thảm nói với Đại Lâu
Nhi:
- Được được được, ta cứ tưởng ngươi một lòng một dạ với ta, không ngờ… ngươi
lại thích cái hạng thế này, ha ha ha…
Đại Lâu Nhi yêu kiều mỉm cười, ghé đến sát bên tai hắn nói:
- Không phải gã, tôi cho gã thân thể của tôi, gã trung thành với tôi chỉ là
một cuộc giao dịch công bằng mà thôi. Ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi thật
lòng yêu ông chứ? Nực cười, một nữ nhân nếu đã giao thân thể mình cho nam nhân
khác rồi, còn có thể giao trái tim cho ông được sao?
Đồng tử Mạc Thanh Hà đã có chút rời rạc, hắn cố gượng cầm cự, oán hận truy
hỏi:
- Vậy hắn ta là ai? Bố chính sứ? Chỉ huy sứ? Lưu tri phủ? Hay là Tào vận tổng
đốc Hạ… Hạ…
Đại Lâu Nhi cười lạnh một tiếng, bên khóe miệng là một nét cười đầy vẻ giễu
cợt:
- Đây chính là ông yêu tôi sao? Ông yêu tôi, do đó mới đem tôi tặng cho người
khác để mưu cầu lợi ích cho ông sao? Người tôi ngủ cùng quả thực là quá nhiều
rồi, ông cũng chẳng nói ra được là ai đúng không? Ha ha ha, tôi vốn là kỹ nữ,
làm phu nhân của ông rồi, tôi vẫn là một kỹ nữ!
Vừa nói ả vừa đẩy Mạc Thanh Hà ra với vẻ đầy căm hận, lạnh lùng nói tiếp:
- Bất luận y là ai, chỉ cần ông biết y có hai chuyện hơn ông là được rồi. Y
thích tôi, sẽ không đem tặng tôi cho người khác đùa giỡn! Không những y thích
tôi mà còn có thể thực sự âu yếm tôi!
Đại Lâu Nhi đã lén hẹn gặp Dương Lăng, đem kế hoạch định lợi dụng dân biến rồi
thừa cơ giết y của Mạc Thanh Hà báo cho y biết. Ban đầu Dương Lăng cũng không
tin lắm, bởi vì Đại Lâu Nhi kiên quyết không chịu đem các tội trạng mà Mạc
Thanh Hà phạm phải nói ra, lý do của ả là Mạc Thanh Hà vây cánh rất nhiều, nếu
Dương Lăng không thể trừ bỏ hắn, hoặc là lỡ để hắn trốn mất, một nữ tử yếu
đuối như ả nhất định phải suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Lý Quý ở Tô Châu
vẫn còn ôm ảo tưởng rằng Mạc Thanh Hà có đủ bản lĩnh cứu mình ra nên tạm thời
vẫn chưa thể lấy được khẩu cung của gã. Vì vậy Dương Lăng không biết Mạc Thanh
Hà rốt cuộc đã phạm phải trọng tội gì, không thể xác định được liệu hắn có
thật sự bí quá hóa liều hay không, do đó cứ do dự không quyết.
Vì thế Đại Lâu Nhi bèn đề nghị y tương kế tựu kế, chờ Mạc Thanh Hà tự bộc lộ
rõ mưu mô thì sẽ có lý do bắt người. Chỉ cần Mạc Thanh Hà bị bắt, Đại Lâu Nhi
sẽ dâng tội chứng lên.
Dương Lăng đồng ý với chủ ý của ả, bèn lệnh cho người đóng giả làm gia đinh,
khi Mạc Thanh Hà chạy đến dụ y vào chỗ mai phục thì người của y cũng đã được
Mạc phu nhân dẫn đến phật đường tiêu diệt hết đám sát thủ mai phục ở đó rồi,
sau đó đổi thành người của y.
Vừa rồi Trương Phù Bảo nhìn thấy có người nói chuyện với Dương Lăng ở vườn
hoa, chính là đang bẩm báo với y rằng tất cả đều đã được xử lý ổn thỏa, do vậy
Dương Lăng mới yên tâm theo Mạc Thanh Hà đến đây.
Nào ngờ huynh muội Trương thiên sư lại đến bái phỏng trước một ngày như thế,
mà nha đầu nghịch ngợm này lại bám theo sau y. Dương Lăng sớm đã nghe Mạc phu
nhân nói giữa phật đường có cơ quan bí mật, do đó mới cố ý đi vòng qua, nhưng
Trương Phù Bảo đột ngột đến đây thì căn bản chẳng hay biết nội tình, do đó mới
tùy tiện bước tới, vì cứu Trương Phù Bảo, cánh tay phải của Dương Lăng lúc này
đã bị thương, máu tươi nhuốm đỏ cả áo trong áo ngoài của Trương Phù Bảo.
Nền đất phẳng chẳng có chỗ nào để bám vào, cánh tay phải lại đau đớn cực độ,
Dương Lăng chỉ có thể miễn cưỡng nắm chặt lấy Trương Phù Bảo, căn bản chẳng có
sức mà kéo nàng lên. Trương Phù Bảo bị treo giữa miệng hố, khi cơn kinh hãi
vừa bớt đi một chút thì lại chợt phát giác phía dưới có một luồng khí hôi thối
nồng nặc khiến người ta muốn ói bốc lên.
Trương Phù Bảo vội ngẩng đầu lên, chợt lại cảm thấy trên mặt ươn ướt mà nong
nóng, chỉ thấy ống tay áo của Dương Lăng lúc này đã chuyển thành màu đỏ, rõ
ràng là máu tươi của Dương Lăng vừa rơi xuống mặt nàng.
Máu tươi của Dương Lăng chảy dọc theo cánh tay nàng xuống dưới, nó âm ấm ươn
ướt, đi qua nơi cổ, rồi lại tới bầu ngực vừa mới nhú lên, tiếp đó thì tới vùng
bụng dưới, Trương Phù Bảo vừa xấu hổ vừa sợ hãi, đồng thời còn tràn đầy lòng
cảm kích đối với Dương Lăng.
Nàng thấy cánh tay Dương Lăng đang run lên, xem ra đã không cầm cự được bao
lâu nữa, bèn vội vàng đưa mắt nhìn quanh, muốn xem xem có chỗ nào có thể đặt
chân rồi trèo ra ngoài được không. Nào ngờ nàng vừa mới cúi đầu, chợt phát
hiện chỗ gần một trượng phía dưới loáng thoáng có những khúc xương trắng hếu,
tuy rằng ánh sáng bên dưới rất mờ, nhưng người học đạo như nàng đối với thứ
này vốn chẳng xa lạ, cái đầu lâu trên cùng của đống xương trắng kia còn được
ánh sáng chiếu vào, mảng xương trắng hếu như toát ra ánh sáng lạnh ngắt đáng
sợ kia hiện ra rất rõ ràng.
Trương Phù Bảo chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, vừa nhìn thấy
cảnh tượng đáng sợ thế này thì thân hình lập tức mềm nhũn. May mà lá gan của
nàng còn đủ lớn, tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng cũng không đến nỗi giãy giụa
và kêu ầm lên, bằng không thì e Dương Lăng sẽ chẳng thể giữ nổi.
Hai thân vệ bên cạnh Dương Lăng là những người có võ công cao nhất được đặc
biệt chọn ra từ trong các nha sai, chẳng ngờ khi gặp phải cao thủ giang hồ
thật sự lại kém cỏi như vậy, căn bản không có sức hoàn thủ. Nếu không phải
Liễu Bưu mai phục ở trên lầu nhìn ra có điều không ổn, không đợi Dương Lăng hạ
lệnh đã xông xuống dưới, chỉ e mạng của hai nha sai này đã nguy rồi.
Lúc này đã giải quyết được hai tên cao thủ theo bên cạnh Mạc Thanh Hà, Liễu
Bưu lập tức chạy tới đưa tay kéo Trương Phù Bảo lên. Trương Phù Bảo thấy mình
toàn thân đều là máu, cũng không biết Dương Lăng có bị làm sao không, không
kìm được lấy khăn tay từ trong ngực ra, vốn muốn băng bó cho y một chút, nhưng
vừa nhìn thấy chiếc khăn tay đó cũng đã thấm đẫm máu tươi, lập tức sợ hãi vứt
chiếc khăn tay đi, cất tiếng khóc lớn.
(Ba_Van: Mời độc giả xem lại bài thơ đoán lang quân của Phù Bảo, chương 124)
Liễu Bưu chẳng rảnh mà để ý đến nàng, vội vàng buộc chặt vết thương trên tay
Dương Lăng, kế đó quay về phía đám thủ hạ tay cầm nỏ cứng vừa từ bên ngoài
xông vào mà quát lớn:
- Mau đi đón Cao tiểu thư đến đây, con mẹ nó, các ngươi xông vào đây thì có
ích gì?
Mấy nha sai đó không biết bên trong còn có bao nhiêu sát thủ, vừa mới bước vào
trong cửa với vẻ thần dũng vô song, lập tức bị Liễu thiên hộ mắng đuổi ra
ngoài, bèn hoang mang chạy đi tìm Cao Văn Tâm.
Mạc phu nhân thấy Dương Lăng và Trương Phù Bảo đã được các nha sai cứu lên,
không kìm được liếc nhìn về phía Mạc Thanh Hà lúc này ánh mắt đã đờ đẫn vô
thần, con ngươi nở to, nhưng vẫn đứng cứng đơ ra đó rồi nở một nụ cười quyến
rũ mà hắn yêu thích nhất.
Thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, ả khẽ nói bằng giọng mà chỉ bản thân mới có thể
nghe được:
- Lão gia, tiệp thiếp biết ngài ghét nhất là ăn óc người, vì tiện thiếp, thật
sự đã khổ cho ngài rồi! Đáng tiếc… đã ăn ba mươi lăm bộ óc rồi mà vẫn chẳng có
chút tiến bộ nào cả, xem ra cái phương thuốc này của tiện thiếp thật sự không
có tác dụng rồi, may mà… lão gia cũng không cần dùng đến nữa.
Ả nhìn vào người chết, khẽ nói với giọng yêu kiều quyến rũ vô hạn:
- Giờ đây, xin lão gia hãy làm một chuyện cuối cùng cho tiện thiếp đi, tất cả
mọi tội lỗi ngài sẽ gánh vác giùm tiện thiếp cả nhé!
Chú thích:
(1): Đô chỉ huy sứ ti là thủ lĩnh quân sự tối cao của một địa phương lớn (ở
kinh đô thì gọi là Chỉ Huy Sứ ti). Cùng bố chính sử ti, án sát ti gọi là tam
ti, chia nhau lãnh đạo quân sự và chính trị, dân chính, hình ngục của địa
phương.
Thời Minh có 13 Đô chỉ huy sứ ti.