Bứt Dây Động Rừng


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Lửa cháy ngợp trời, khói tràn khắp đất. Khu vực này toàn là lau sậy nên tuy
rằng đốt vội nhưng lửa cháy lan cũng rất nhanh. Cái nóng trên mặt đất đủ để
khiến người ta rát da rát thịt, gió nhẹ thổi qua, từng mảng từng mảng khói
xoay tròn giữa không trung, chui vào mũi vào mắt người ta khiến nước mắt nước
mũi giàn dụa.

Năm mươi nha sai Nội xưởng chậm rãi bước đi qua những chỗ bùn lầy, nơi mà lau
sậy đã bị đốt sạch, bên trên mặt nước nông được bao phủ bởi một lớp tro đen.
Lúc này đám lau sậy trước mặt đã bị cháy sạch, biến thành một bãi đen ngòm,
phía xa xa chỉ còn mấy trăm căn nhà của nha môn thuế quan là vẫn đứng sừng
sững.

Trịnh bách hộ và mấy chục viên nha sai đều dùng khăn bịt mặt để tránh khói
bụi, chỉ để lộ ra đôi mắt. Tuy trong chốn bùn lầy nhưng do mọc đầy lau sậy,
gốc rễ bám chặt vào bùn đất, nên giày bọn họ bước trên những gốc rễ đó cũng
không quá khó khăn, cuối cùng cả bọn cũng đến được chỗ đất rắn, phía trước đã
gần sát với hàng rào bao quanh ty thuế quan. Trịnh bách hộ cầm đao đứng trước
hàng rào cẩn thận quan sát bốn phía một vòng, từ trong đôi mắt đen lánh thoáng
toát lên vẻ lo lắng khôn cùng.

Hắn quan sát một hồi rồi khẽ hô lên:

- Võ Dũng! Bọn bên trong chắc đã bị hun cho bất tỉnh cả rồi, ngươi hãy dẫn ba
mươi người tiến vào trong, kẻ nào còn động đậy được thì hãy tiễn về trời luôn
cho gọn!

Một người bịt mặt bên cạnh đáp lại một tiếng, sau đó lại do dự hỏi:

- Vậy… xưởng đốc đại nhân…

Trịnh bách hộ thở dài bảo:

- Ta sẽ dẫn người đi tìm thử xem sao, e là… e là lần này đại nhân lành ít dữ
nhiều rồi…

Người bịt mặt đó giậm giậm chân cho những mảng bùn đất nặng nề trên chân rơi
xuống, sau đó đột ngột rút đao, nghiêm giọng quát lớn:

- Ba mươi người theo ta vào trong! Ty thuế quan giết quan tạo phản, tội không
thể tha, kẻ nào dám phản kháng: giết không luận tội!

Sau một tiếng “rõ” vang lên như sấm động, ba mươi tay tráng niên đồng thời rút
đao, sát khí đằng đằng chém bung hàng rào, xông thẳng vào bên trong. Trịnh
bách hộ biết nếu hắn cứ tiến vào như thế này thì e rằng rất nhiều người vốn
đang hôn mê bất tỉnh cũng vẫn bị giết chết, bèn há miệng ra định ngăn cản,
nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Nếu thật sự đại nhân đã vùi thân
trong biển lửa, y há lại không hận chẳng thể giết sạch toàn bộ đám người trong
ty thuế quan kia hay sao?

Trịnh bách hộ hừ lạnh một tiếng, vung chân đá bay một cây cọc gỗ vốn đã bị
chém đứt, sau đó rảo bước đi vào, hai mươi tay nha sai đi theo phía sau y, đi
xuyên qua dãy phòng ốc dày đặc xông thẳng về hướng đối diện. Trên đường đi gặp
phải những kẻ đã bị khói hun cho mặt mũi đen xì nằm hôn mê trên mặt đất, bất
luận là có còn hơi thở hay không, các nha sai đã đỏ ngầu hai mắt đều tặng một
đao gọn nhẹ, Trịnh bách hộ chỉ coi như chẳng thấy gì.

Trước đó Dương Lăng đã kêu người đóng giả làm thương nhân đến nộp thuế, từng
đến ty thuế quan thám sát hai lần. Nơi này bốn bề hoang vu vắng lặng nên nếu
dùng phương thức khác tùy tiện đến gần, một khi bị người của ty thuế quan phát
hiện thì khó tránh khỏi việc khiến người ta sinh nghi. Cũng chỉ có cách giả
làm thương nhân mới an toàn hơn một chút.

Qua một phen điều tra tỉ mỉ, bọn họ phát hiện người của ty thuế quan thường
ngày sau khi thu thuế về chỉ tụ tập ở bên trong mà đánh bạc chơi gái. Mười mấy
con thuyền thu thuế trên bến đò chỉ có mấy người giữ thuyền ở lại canh giữ,
chỉ cần một số ít quan binh đột ngột tập kích cũng đủ để phá hoại hết những
chiếc thuyền nọ.

Quả nhiên, công tác chặt đứt đường đối phương rút lui của Trịnh bách hộ tiến
hành rất thuận lợi. Sau khi phá hoại hết cột và cánh buồm xong, Trịnh bách bộ
cho quân giữ chặt quanh bến đó. Vì trước mặt là một bãi lau sậy lớn nên nếu
hắn vượt qua bãi lau sậy đến tập kích ty thuế quan thì người từ ty thuế quan
trốn ra chỉ cần ẩn nấp hết vào trong bãi lau sậy, lúc đó năm mươi người của y
hoàn toàn không thể lục soát hết được. Do đó hắn muốn chờ đợi ở bến đò để bắt
những con cá lọt lưới, đồng thời phái thân tín là Võ Dũng đi tới ty thuế quan
quan sát động tĩnh.

Võ Dũng ẩn nấp trong bãi lau sậy lẻn đến gần ty thuế quan, vừa kịp nhìn thấy
cảnh thủ hạ của Viên Hùng nổ súng, sau đó còn phóng hỏa đốt người. Trong cơn
kinh hãi gã bèn vội trở về hồi báo. Vốn Trịnh bách hộ nhờ tiêu diệt giặc cướp
đắc lực, tích lũy quân công nên mới được làm quan tại Thần Cơ doanh, kinh
nghiệm dã chiến mười phần phong phú. Sau khi trù tính một lúc, hắn bèn đưa ra
mệnh lệnh chiến đấu hợp lý nhất: “Địch đã phóng hỏa, chúng ta ở phía đầu gió
so với kẻ địch, chúng ta cũng phóng hỏa!”

Hiện giờ mấy chục người bọn y căn bản không thể nào cứu được tính mạng của
Dương Lăng, cách duy nhất có thể làm bây giờ là lấy hỏa trị hỏa tiêu diệt Viên
Hùng. Bằng không, đợi đến lúc Viên Hùng dẫn người đánh tới, chỉ e rằng ngay cả
người báo thù cho xưởng đốc cũng chẳng có.

Nhóm Trịnh bách bộ xông đến dãy ngăn lửa ở phía bên kia, chỉ thấy trên mặt đất
nằm ngổn ngang rất nhiều người. Bởi vì khói tràn tới quá nhanh, vốn xưa nay ty
thuế quan chỉ ra vào bằng đường thủy lại chẳng có ngựa mà dùng, do đó những
người này không có đường thoát; bất luận là trốn vào trong phòng hay là trốn
đến góc tường khe rãnh, phần lớn đều bị khói hun đến hôn mê.

Các nha sai đã giết đến đỏ cả mắt đang xách theo thanh đao nhơm nhớp máu tươi
định lần lượt chém chết bọn người đang nằm lăn trước mặt, Trịnh bách hộ đột
nhiên kêu lớn:

- Dừng tay hết cho ta! Các ngươi nhìn… Các ngươi nhìn đằng kia kìa…

Trong giọng nói khàn khàn của Trịnh bách hộ toát ra một nỗi mừng rỡ đến điên
cuồng, thậm chí giọng đã hơi run run. Vốn hắn đoán rằng đại nhân gần như không
có hy vọng sống sót. Nhìn ngọn lửa vừa rồi, nếu người ở trong đó còn sống được
thì quả thực là kỳ tích trong kỳ tích, do đó tuy vẫn mang theo một chút hy
vọng mong manh mà xông tới nơi này, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình
huống xấu nhất.

Nhưng khi đến đây y mới kinh ngạc phát hiện mảng lau sậy ở cách đây một dặm
vẫn còn chưa cháy. Tuy rằng trong lúc bị gió thổi đung đưa, những bông hoa lau
theo gió bay lên trời đều có màu đen xì, mảng lau sậy kia trông chẳng khác gì
một bức tranh thủy mặc, nhưng đó quả thực là một mảng lau sậy.

Mảng lau sậy đó không ngờ vẫn còn chưa cháy, vậy đại nhân…? Trịnh bách hộ lê
đôi giày nặng nề lao thẳng vào trong bãi lau sậy đã bị thiêu ra tro trong tâm
trạng mừng rỡ điên cuồng, làm cuộn lên một mảng tro đen. Sau khi vất vả chạy
tới bên cạnh mảng lau sậy chưa cháy nhưng đã bị hun thành đen ngòm, hắn thấy
bên cạnh dòng sông nhỏ phía trước nằm dày đặc toàn người là người, nhìn trang
phục thì rõ ràng là người của nha sai Nội xưởng và quan binh vệ sở.

Trịnh bách hộ tiện tay lật một người lên, gỡ chiếc khăn ẩm trên mặt y xuống.
Người đó khắp người khắp mặt đều đầy tro đen, đầu tóc với lông mày đã chẳng
thể nhìn rõ nữa, phần bên dưới chiếc khăn ẩm tuy sạch sẽ hơn một chút nhưng
trong lỗ mũi cùng toàn là tro đen. Trịnh bách hộ đưa tay ra thử thấy vẫn còn
hô hấp, không khỏi lòng tin tăng vọt, hắn bỏ viên quân binh vệ sở đó xuống mà
đứng bật dậy gầm lớn:

- Lập tức tìm, lập tức tìm cho ta! Tìm được xưởng đốc đại nhân sẽ được trọng
thưởng!

Không đợi hắn ra lệnh, các nha sai khác đã vội vã tìm kiếm khắp xung quanh.
Nhóm người của Dương Lăng nhờ có ngọn lửa cháy ngược trở lại, khói cũng theo
đó cuộn ngược trở về, do đó tình trạng bị hun khói còn nhẹ hơn người của ty
thuế quan một tí. Tuy rằng cũng có người bị hôn mê, nhưng chỉ cần được gọi to
một tiếng hay vỗ vỗ vào má vài lượt là đã dần dần tỉnh dậy, rồi kế đó họ bèn
rửa mặt luôn bên dòng sông nhỏ kia, hồi phục lại thể lực rất nhanh.

Trịnh bách hộ đang tìm kiếm với tâm trạng vô cùng lo lắng, chợt một nha sai ở
đằng xa điên cuồng kêu to:

- Ta tìm được xưởng đốc đại nhân rồi, ha ha ha ha, đại nhân vẫn còn sống!

- Ở đâu? Ở đâu?

Trịnh bách hộ cả mừng bèn cùng mấy viên nha sai ở gần đó vội vàng chạy tới.
Tên nha sai đó đang ôm một người trong lòng, tuy rằng đã bị hun đen thui giống
như ông táo, nhưng nhìn quần áo và tướng mạo kia thì vẫn còn có thể nhận ra
được Dương Lăng.

Trịnh bách hộ đưa tay thử thấy vẫn còn hơi thở, bèn vội vàng xé vạt áo của
mình ra nhúng xuống dòng sông, sau đó lau bừa trên mặt Dương Lăng một lượt.
Nhờ có sự kích thích của nước, Dương Lăng từ từ tỉnh lại, y muốn mở miệng nói
chuyện, nhưng lại cảm thấy cổ họng mình nóng như thiêu như đốt, không kìm được
ho lên mấy tiếng dữ dội, rồi y bèn gạt lớp tro tàn nổi trên mặt nước ra mà vục
lấy hai ngụm nước uống cho mát họng. Sau khi đưa tay lau sơ qua đám tro đen
trên mặt và bên khóe mắt một chút, y mới đứng dậy đưa mắt quan sát tình hình
xung quanh một vòng, hỏi:

- Sao ngươi lại đến đây? Người của Viên Hùng đâu?

Trịnh bách hộ mừng khấp khởi đáp:

- Đại nhân ở hiền gặp lành, vừa rồi thực khiến ti chức sợ chết khiếp. Đại
nhân yên tâm, Viên Hùng phóng hỏa, hạ quan cũng phóng hỏa. Người trong ty thuế
quan đều đã bị hun cho bất tỉnh cả rồi, dù còn có người tỉnh táo thì cũng
chẳng phản kháng gì được.

Tinh thần phấn chấn, Dương Lăng vội hạ lệnh:

- Mau, dội nước cho tất cả mọi người tỉnh lại! Đến khống chế nha môn thuế
quan nhanh lên, chớ để kẻ nào chạy thoát.

Đội quan binh da đen do Dương Lăng cầm đầu vội vàng đến ty thuế quan, ngăn cản
ba mươi nha sai đang chém giết đến đỏ cả mắt kia lại, lệnh cho bọn họ cùng mọi
người đi tịch thu vũ khí của đối phương, sau đó trói nghiến cả lại, đi tiếp
nhận ngân khố. Bọn họ bất ngờ phát hiện trong số những người bị khói hun bất
tỉnh còn có mấy chục phụ nữ. Sau khi dội nước cho tỉnh lại rồi tra hỏi một
phen mới biết ngoài mấy kỹ nữ được bỏ tiền ra đưa về, còn lại đều là dân nữ bị
ép phải dùng thân trả nợ hoặc là bị người của ty thuế quan dùng vũ lực cướp
về. Như thế trong tờ cáo trạng dành cho Viên Hùng sẽ lại có thêm một tội lớn.

Khi lục soát ty thuế quan, tuy không ai dám động đến ngân khố nhưng đám tay
sai gian ác của ty thuế quan có kẻ nào mà không vơ vét được một đống tài sản
chứ? Những quan binh kia khi đi lục soát từng nhà đều tiện tay dắt dê nhét vào
người không ít thứ. Dương Lăng đều nhìn thấy cả, nhưng đối với quân đội thời
bấy giờ thì có thể yêu cầu cao đến đâu cho được? Thêm nữa họ lại đều là những
người vừa mới vào sinh ra tử với mình nên Dương Lăng cũng chỉ đành nhắm mắt
làm ngơ.

Không còn ty thuế quan chống lưng, án cũ án mới của lũ người gian tà thất đức
này đầy ra cả rổ, tất nhiên sẽ có quan phủ lần lượt xét xử phán quyết.

Bên trong Mạc phủ, Dương Lăng tắm đi tắm lại bốn lượt, rốt cuộc màu của nước
tắm cũng trong hơn nhiều. Da của y đã bị hun nóng đến nỗi chuyển thành màu đỏ
rực, y cứ thế ngồi trong thùng nước, thoải mái nhắm hai mắt lại.

Phen bắt người lần này tuy gian nan nhưng gần như không bị tổn thất gì, dù sao
cũng không phải động đến binh đao. Tuy đám Viên Hùng suýt nữa đã khiến bọn y
toàn quân bỏ mạng, nhưng may mà ở trong tuyệt cảnh bọn y lại tìm được đường
sống, thành ra không phí một binh một tốt mà đã bắt được Viên Hùng và toàn bộ
lũ tay sai gian ác kia. Lúc này Dương Lăng đang suy nghĩ xem nên giải quyết
những chuyện còn lại như thế nào.

Bởi vì hiện giờ đã nảy lòng nghi ngờ với Mạc Thanh Hà, Dương Lăng không dám
đem nhốt Tất Xuân và Viên Hùng vào trong Mạc phủ. Vừa về đến Hàng Châu y bèn
lập tức hạ lệnh cho chiếc thuyền quan vốn chở đầy hàng hóa và tiền tài áp giải
hai gã phạm nhân này lên đường về kinh luôn. Hành động này của y đã khiến cho
công công Mạc Thanh Hà vốn đầy hào hứng chờ được nghênh đón vị oan gia đối đầu
Viên công công vô cùng thất vọng.

Hiện giờ Dương Lăng có quá nhiều việc cần làm, hơn nữa mỗi việc đều phải tùy
cơ ứng biến, trước khi có thêm tin tình báo thì không có cách nào ra quyết
định được. Rốt cuộc y vẫn còn chưa biết Mạc Thanh Hà có âm mưu gì không, nếu
cứ tùy tiện ủy thác việc thu thuế ở Giang Nam cho hắn, mà người này lại không
phải là hạng có thể nhờ cậy thì địa bàn khó khăn lắm mới giành được này coi
như là đã giao lầm vào tay quân ác. Do đó nếu chưa điều tra rõ về Mạc Thanh Hà
thì y không cách nào yên lòng về kinh.

Người của Viên Hùng đã bị một lưới bắt gọn nhưng ty thuế quan nhất định vẫn
phải thiết lập. Trả lại nó cho bộ Hộ ư? Hoàng đế Chính Đức sẽ không đồng ý,
tất cả những thuế giám khác cũng sẽ vì việc này mà coi y như kẻ thù. Như vậy
thì phái ai đến trấn thủ thuế quan đây? Chuyện này nhất định phải suy nghĩ cho
thật kỹ càng trước đã, hiện giờ bản thân mình đang nắm giữ ty thuế giám trong
tay nên nhất định không thể giao quyền bố trí nhân sự cho kẻ khác.

Còn cả tình hình của Hoàng thượng gần đây. Có thể ảnh hưởng tới Hoàng thượng
thì ngoài bản thân mình ra chỉ còn đám Bát Hổ, bọn họ có hành động kỳ lạ như
thế là vì cái gì chứ? Là vì bản thân nắm giữ quyền cao cho nên nảy lòng ham mê
chức tước, muốn nịnh nọt Hoàng đế để kiếm lấy một chức quan rồi dựa theo xu
thế của lịch sử mà trở thành tám đại gian thần nhiều năm lũng đoạn triều
chính, hay là còn có âm mưu gì khác nữa? Tại sao ty Lễ Giám lại ngồi yên không
quản bọn chúng?

Dương Lăng suy nghĩ đến nỗi đau đầu, không kìm được khẽ thở dài một hơi, đột
nhiên bên cạnh đưa tới một giọng nói dịu dàng:

- Lão gia, nước nguội chưa vậy? Có cần thêm nước nóng không?

Dương Lăng sợ đến nhảy dựng. Vừa mở mắt ra y đã thấy Cao Văn Tâm xắn hai ống
tay áo để trần đôi tay trắng nõn đang đỏ bừng mặt đứng ở bên cạnh nhưng đầu
nàng lại cúi gằm xuống đất, hoàn toàn chẳng dám nhìn y.

Dương Lăng vội vàng giật chiếc khăn bông vắt bên thùng nước tắm quấn nhanh qua
eo, lắp bắp:

- Cô… Cô vào đây làm gì vậy? Để tự ta tắm lấy là được rồi.

Vốn Cao Văn Tâm đã hơi ngượng ngập. Dương Lăng vẫn đang ngồi trong thùng nên
nàng cũng chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng Dương Lăng luống cuống càng che càng hở
như thế lại càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ hơn.

Cao Văn Tâm thẹp thùng đáp:

- Nô tì… vốn phải hầu hạ đại nhân tắm rửa thay quần áo. Tỳ nữ đứng ở bên
ngoài, đám nha sai múc nước đi ra đi vào thấy vẻ thanh nhàn của tỳ nữ đều ra
vẻ rất kỳ lạ, hay là… để nô tì giúp lão gia cọ lưng nhé.

Dương Lăng cười khan:

- Không có gì, không sao cả đâu ! Quan tâm đến bọn họ làm gì chứ? Kẻ nào dám
ăn nói linh tinh nào? Ta chẳng phải là thiếu gia xuất thân ở gia đình giàu có
nên thực không quen với việc để phụ nữ hầu hạ tắm rửa. Cô… hãy đợi ta ở bên
ngoài là được.

Cao Văn Tâm đang đỏ bừng hai má, nhìn vẻ mặt dường như nàng còn căng thẳng hơn
cả Dương Lăng. Vừa nghe y nói như vậy nàng bèn lập tức thở phào một hơi, vội
vàng thưa:

- Vậy… nô tì ra ngoài đây.

Mới đi được mấy bước, như chợt nhớ đến điều gì nàng bèn quay trở lại, ngoảnh
đầu qua hướng khác mà vội vàng rắc một nắm linh tinh vào trong thùng gỗ.

Nhìn bộ dạng của nàng thật khiến người ta phải cảm thấy khó hiểu. Mỗi ngày
nàng đều nhìn thấy cái mông của Dương Lăng một lần mà cũng chẳng hề sợ hãi,
không biết tại sao lúc này Dương Lăng chỉ để lộ phần ngực và phần vai bên trên
mặt nước thôi mà lại khiến nàng xấu hổ và thẹn thùng đến vậy.

Dương Lăng nhìn chăm chăm vào cái thứ nhòn nhọn đang trôi nổi phập phù giữa
làn hơi nước mù mịt, tò mò hỏi:

- Đây là thứ thuốc gì vậy?

Cao Văn Tâm đáp:

- Đây không phải là thuốc mà là lá trà. Bỏ một chút vào… mùi sẽ thơm.

Dương Lăng khẽ cười, khoát tay bảo:

- Tốt lắm, lá trà vừa mát vừa thơm, vừa hay có thể trị được cái thân thể đang
tràn đầy hỏa khí này của ta. Hà hà, đợt lát nữa tắm xong sẽ châm cứu nhé, hôm
nay đã bôn ba cả ngày lại kinh sợ đến suýt chết, lâu lắm chưa có cảm giác thân
thể rã rời như thế này rồi. Tiếc là Ngọc nhi không ở đây, cô ấy xoa bóp* tài
lắm.

(nay là massage, còn gọi là đấm bóp)

Vốn Cao Văn Tâm một mực thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhưng nghe y nói thế
thì lại chợt ngẩng đầu lên, có vẻ không phục:

- Nô tì… Nô tì cũng biết xoa bóp, tay nghề của ngự y chuyên việc xoa bóp
trong thái y viện cũng không so được với nô tì. Giờ nô tì đi chuẩn bị sẵn, đợi
lát nữa sẽ xoa bóp cho lão gia.


Dương Lăng nằm sấp trên giường, được Cao Văn Tâm xoa bóp nên đầu óc y cứ mơ mơ
màng màng. Trong phòng có đốt hương, ngửi vào rất dễ ngủ. Một cô gái xinh đẹp
đáng yêu đang dịu dàng xoa bóp bả vai và tứ chi cho y.

Tuy nói là Ngọc Đường Xuân xoa bóp, nhưng thực ra gọi là mơn trớn vuốt ve thì
càng xác đáng hơn, còn Cao Văn Tâm mới thật sự là tinh thông môn này. Trước
tiên nàng dùng một chiếc lược ngọc nhẹ nhàng cạo thẳng một đường qua lớp áo
mỏng từ gáy Dương Lăng cho tới tận chỗ thắt lưng, giúp cho mạch máu thêm thông
thuận, sau đó mới nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo và các đường kinh lạc. Dương
Lăng cảm thấy toàn thân đều thoải mái, lâng lâng phiêu đãng tựa thần tiên.

Thời Minh chính là lúc thuật xoa bóp đạt tới đại thành, mà Cao Văn Tâm lại là
cao thủ của môn này, Dương Lăng không kìm được khép hờ đôi mắt mơ màng, hàm hồ
cất tiếng:

- Thoải mái quá, thế mà ta lại chẳng hay biết gì… Sau này mỗi lần châm cứu
xong cô hãy xoa bóp cho ta một chút, được không?

Cao Văn Tâm đưa ống tay áo lên khẽ lau mồ hôi trên trán, mỉm cười:

- Được, nô tì còn biết nhiều loại thủ pháp lắm, vừa rồi… nếu lão gia để nô tì
cọ lưng, nô tì cũng còn một bộ công phu học được từ trong Đạo Dẫn Đồ (Tên một
cuốn sách dạy thuật dưỡng sinh bằng tranh vẽ - ND.), vừa hay có thể thi triển
thân thủ.

Dương Lăng cười hà hà đáp:

- Nữ nhân thì làm gì mà có sức cọ lưng cho nam nhân chứ, nếu đổi lại thì còn
nghe được… Ặc… À… Nếu dùng chân cọ thì còn nghe được.

Cao Văn Tâm đã nghe rõ y muốn nói gì nên không khỏi đỏ bừng hai má, nghĩ bụng:
“Vị lão gia này cũng thật là… Nếu nói y lớn gan thì không dúng, mới nói để tì
nữ của mình hầu hạ tắm rửa mà đã có vẻ sợ hãi đến vậy; còn nếu nói y nhát gan
thì lại có những lúc cứ hay nói linh tinh, cứ trêu ghẹo khiến cho người ta
lòng dạ nhộn nhạo.

Nam nhân cọ lưng cho nữ nhân sao? Y… Y cọ cho mình…”

Cao Văn Tâm vừa nghĩ đến đây, ngón tay đang ấn xuống lập tức trở nên mềm nhũn
chẳng còn chút sức lực nào, tựa như đã bị rút mất gân. Dương Lăng thấy ngón
tay trên lưng mình đã trở nên mềm nhũn đâm ra cảm thấy nhồn nhột, không kìm
được cười hà hà, hơi vặn người rồi bảo:

- Thấy chưa, ta đã nói nữ nhân sức yếu rồi mà… Được rồi, cô xoa bóp thế này
càng lúc ta càng buồn ngủ, thôi ta ngủ đây.

Cao Văn Tâm hậm hực trừng mắt nhìn y, đưa tay làm động tác véo một cái sau
lưng y, sau đó mới đứng dậy nhẹ nhàng buông rèm cho Dương Lăng. Khi đi đến
trước bàn nàng chợt ngoảnh đầu lại hỏi:

- Lão gia, bây giờ đám Viên công công đã bị bắt cả rồi, Có phải… có phải là
chúng ta chuẩn bị về kinh ngay không?

Dương Lăng quay sang nàng, ngáp dài rồi đáp:

- Sao vậy? Muốn về nhà sao? Sắp rồi sắp rồi, có lẽ… mấy ngày nữa là sẽ có thể
trở về thôi.

Cao Văn Tâm hơi do dự một lúc rồi hỏi:

- Vậy, mấy ngày này chắc không có việc gì chứ? Lão gia có cần… mời huynh muội
Thiên sư đến phủ làm khách một chuyến không?

Dương Lăng hơi ngẩn người, sực tỉnh:

- A! Cô nói đúng, dạo gần đây huynh muội Thiên sư đều bị tín đồ của bọn họ
mời đi làm khách, ta cũng quên mất chuyện này. Không mời lại bọn họ một lần
thì quả là thất lễ, ừm! Lát nữa cô hãy phái người mang thiếp mời của ta đến
gặp Thiên sư, xem y có lúc nào rảnh thì mời đến phủ hàn huyên một lúc.

Cao Văn Tâm mừng khấp khởi đáp:

- Vâng, đại nhân! Nô tì ra ngoài đây, lão gia hãy nghỉ ngơi cho khỏe!


- Ngươi nói cái gì? Người của Nội xưởng đã bắt Lý Quý?

Vốn hai ngày nay Mạc Thanh Hà luôn tràn đầy hưng phấn, mặt mũi tươi cười nhưng
lúc này sắc mặt đã trở nên tái xanh, trong cặp mắt lấp loáng vẻ hung hãn. Hắn
đưa tay túm chặt cổ áo Lý quản gia, gằn giọng hỏi.

- Đúng… Đúng vậy, lão gia! Nội xưởng bắt người, quan phủ địa phương cũng
không thể hỏi tới. Tri phủ Tô Châu, thậm chí là Bố chính sứ đại nhân cũng đã
phái người đi dò hỏi nhưng đều bị nha sai của Nội xưởng đuổi về, hiện giờ tình
hình Lý Quý như thế nào chúng ta hoàn toàn không hề hay biết tí gì. Bọn họ cứ
một mực khẳng định Lý Quý lén giấu vật cấm, một viên gạch vàng to tướng bày
ngay ra đó, thật sự là trăm cái miệng cũng chẳng cãi nổi.

Lý quản gia mặt mày ủ rũ đáp.

- Bốp!

Một cái tát nặng nề giáng thẳng vào mặt Lý quản gia khiến cho gã xiêu người
suýt ngã. Mạc Thanh Hà chỉ thẳng tay vào mặt gã mắng to:

- Khốn khiếp! Thường ngày em trai ngươi hung hăng kiêu ngạo, hoành hành khắp
nơi; ta đã bảo hắn phải an phận một chút cho ta rồi mà vẫn không chịu nghe.
Gạch vàng đó là vật cấm, thứ đồ như thế mà hắn cũng vơ vét về nhà như đồ quý
hiếm là sao? Thế này còn chẳng phải là vác họa về cho ta hay sao chứ?

Lý quản gia ấm ức đáp:

- Lão gia! Đúng là có một số người thích vật hiếm lạ, người thu thập gạch
vàng cũng không phải là không có, nhưng em trai tiểu nhân… ngoài vàng bạc ra
thì nó chẳng thích cái gì khác, sao có thể đem cái thứ đó về nhà cơ chứ? Tiểu
nhân cho rằng người của Nội xưởng cũng giống như Đông xưởng đang tìm cớ đổ tội
cho nhà giàu để vơ vét tiền tài, nhưng đưa tiền đến nơi… tiền thì bọn họ nhận
đủ nhưng người thì lại không chịu thả!

Mạc Thanh Hà giận dữ nhấc chân lên định đá gã, Mạc phu nhân chợt tha thướt
bước đến ngăn hắn lại rồi bảo:

- Lão gia bớt giận, chuyện này có lẽ đúng là oan cho Lý Quý. Hiện giờ Nội
xưởng vừa mới thành lập, xưởng đốc lại đang tuần sát Giang Nam chúng ta, cho
dù người của Nội xưởng muốn vơ vét tiền tài của nhà giàu, liệu có dám làm ở
ngay Giang Nam này không? Không có sự đồng ý của Dương Lăng, cho bọn chúng
mười lá gan cũng chẳng dám!

Cặp mắt Mạc Thanh Hà lóe sáng, ánh mắt âm trầm nhìn ả một hồi, khuôn mặt dần
trở nên đỏ rực:

- Ý nàng là… Dương Lăng đang có ý đồ với ta? Không thể nào, chuyện này không
thể được! Dạ dày của y lớn đến đâu được chứ? Muốn một miếng nuốt trọn cả ba
thái giám trấn thủ ở đất Giang Nam này sao, đến lúc đó còn ai chịu bán mạng
cho y?

Mạc phu nhân cười lạnh:

- Y đi chơi Tô Châu, ngắm cảnh Hàng Châu, đến đâu cũng chỉ du sơn ngoạn thủy
không màng chính sự, lão gia đã từng thấy y tra xét gì Viên Hùng chưa? Nhưng
bây giờ Viên Hùng đang ở đâu rồi? Dưới tay hắn có năm ngàn tên tay sai không
sợ chết, trời không thu đất chẳng quản, ai thấy mà chẳng đau đầu? Vậy mà chỉ
trong một đêm, trước tiên Dương Lăng dùng kế rút củi đáy nồi bắt sống Tất
Xuân, sau đó lại tập kích ty Thuế Quan, dùng một ngàn người đối phó với kẻ
địch đông gấp mấy lần, dạ dày ấy liệu có lớn không?

Nghe xong, sắc mặt Mạc Thanh Hà trở nên trắng bệch, trên khuôn mặt xinh đẹp
của Mạc phu nhân cũng hiện nét băng giá:

- Còn cả việc y đột nhiên đi tuần tra Hải Ninh nữa, trước đó lão gia có biết
không? Người này nhìn bề ngoài thì rất tùy tiện, hình như chuyến đi Giang Nam
chỉ là để ứng phó cho có mà thôi, nhưng ai biết trong lòng y rốt cuộc có ý đồ
gì chứ? Bây giờ nghĩ lại… Nếu không phải là y đã nảy lòng đề phòng lão gia,
tại sao Viên Hùng và Tất Xuân đều chẳng giữ lại ngày nào mà đã lập tức đưa
ngay về kinh thành như thế chứ?

Mạc Thanh Hà sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hồi lâu sau mới giật dữ quát to:

- Ta đã quyết ý quy thuận y, y còn muốn dồn ta vào chỗ chết sao?

Mạc phu nhân khoát khoát tay, Lý quản gia vội biết điều lui ra ngoài. Mạc phu
nhân đi tới bên cạnh Mạc Thanh Hà, thấp giọng hỏi:

- Lão gia, gã Lý Quý này có đáng tin không?

Mạc Thanh Hà hừ một tiếng, đáp:

- Kêu hắn đi vơ vét tiền tài thì còn được, nhưng bảo hắn liều mạng giữ bí mật
cho người khác thì thà kêu lợn leo cây còn hơn. Có điều… cho dù Dương Lăng
muốn đối phó với ta, nhưng không bằng không cứ thì y dám làm gì người của ta
chứ?

Mạc phu nhân cười lạnh:

- Lý Quý là người của lão gia sao? Khâm sai đại nhân người ta nào có biết, y
chỉ biết người này lén giấu vật cấm, phạm trọng tội đáng chém đầu. Còn đám
người dưới tay lão gia, hừ! Có tên nào chịu đựng nổi sự tra tấn của xưởng vệ
không?

Mạc phu nhân vừa nói tròng mắt vừa xoay chuyển một cách giảo hoạt, sau đó lại
tiếp:

- Đám người trên biển kia… thế nào rồi? Nếu thực sự không được…

Đôi mày lá liễu của ả nhíu chặt lại, đưa bàn tay thon thanh tú lên cạnh cổ ra
dấu chặt đầu.

Thân hình Mạc Thanh Hà đột nhiên run lên, hắn đưa tay bám vào chiếc bàn, ngay
đến chiếc bàn đó cũng run lên theo. Mạc phu nhân cả kinh, vội bước tới đỡ hắn:

- Lão gia, lão gia sao vậy?

Mạc Thanh Hà phá lên cười ha hả, nhưng tiếng cười nghe thê thảm vô cùng, thần
thái có chút điên cuồng. Hắn vừa cười vừa ngồi xuống ghế, chụp lấy một bình
trà đập mạnh xuống đất, nghiến răng chửi bới:

- Hai nhóm hải tặc Phì Tiền Thọ, Trần Đông khốn khiếp ấy ta sớm đã nên tiêu
diệt rồi mới phải! Chỉ vì có bọn chúng ở đó mới có thể giúp ta lừa gạt người
đời nên ta mới tha cho bọn chúng. Không ngờ chuyện lớn của chúng ta lại bị
hỏng trong tay bọn chúng…

Mạc phu nhân tò mò hỏi:

- Hai đám hải tặc chẳng ra gì ấy thì có liên quan gì với chúng ta chứ? Người
của Tiểu Thôn Thứ Lang đâu? Kêu bọn chúng mang người giết thẳng vào Hàng Châu,
có chúng ta làm nội ứng, chỉ cần giải quyết Dương Lăng ở trong đám loạn quân…

Đôi hàng lông mày thanh tú của ả nhướng lên, ả nở một nụ cười quyến rũ ôm lấy
Mạc Thanh Hà cất giọng ngọt ngào nói tiếp:

- Dương Lăng mà chết thì Nội xưởng sẽ chẳng là gì nữa, đến lúc đó chúng ta
lại giúp Đông xưởng trừ bỏ bớt thực lực của Nội xưởng. Lão gia… địa vị của
ngài tại ty Lễ Giám còn có thể tăng thêm một bậc nữa đấy.

Mạc Thanh Hà mặt vàng như đất thở dài nói:

- Muộn rồi, muộn rồi, đúng là ý trời! Đây là trời muốn hại ta!

Hắn cười nhăn nhó đưa mắt nhìn phu nhân bên cạnh, nói:

- Người của Tiểu Thôn Thứ Lang không thể vào được nữa rồi. Ta chỉ để tâm tới
việc ước thúc Tiểu Thôn Thứ Lang, nào ngờ đám hải tặc Phì Tiền Thọ bất tài ấy
lại đi tập kích Hải Ninh vào lúc này, lại còn gặp phải khâm sai đại nhân nữa.

Từ sau khi xảy ra chuyện này, Đô chỉ huy sứ ti(1) đã cho một lượng lớn thủy
quân đi phòng thủ tại tất cả các cửa biển đề phòng việc người Oa lại tới quấy
nhiễu, khiến cho khâm sai về kinh sẽ vạch tội hắn phòng thủ bờ biển bất lực.
Bây giờ muốn Tiểu Thôn Thứ Lang mạo hiểm tính mạng như thế để giúp ta sao?

Dứt lời hắn lại không khỏi lắc lắc đầu tuyệt vọng.

Vốn Mạc phu nhân rất điềm tĩnh, mãi cho tới khi nghe tới đây sắc mặt mới biến
đổi hoàn toàn. Ả ngẩn người hồi lâu, sau đó mới khẽ nói:

- Lão gia, vậy chúng ta nên làm thế nào? Nhất định phải sớm trù tính sẵn kế
hoạch mới được. Không có ai đến tra xét thì không sao, nhưng Dương Lăng đã
động thủ rồi, Lý Quý lại không giữ được bí mật, những chuyện đó của lão gia… y
nhất định sẽ biết được rõ ràng.

Giọng nói của ả toát ra vẻ lạnh lẽo đến thấu xương:

- Lén buôn lậu hàng hóa với người Oa, vẽ bản đồ và thông báo trước tình hình
đóng quân cho bọn chúng, dẫn bọn chúng vào đánh cướp, sau đó lại bán chịu
lương thực cho những gia đình đã bị cướp bóc sạch trơn, thừa cơ cướp đoạt
ruộng đất của bọn họ. Chỉ một điều trong đó thôi cũng là tử tội rồi, huống chi
còn có việc ăn óc của bọn trẻ kia nữa, hơn ba mươi mạng người đấy…

Mạc Thanh Hà đột nhiên nhảy bật lên, phần thịt trên hai má co giật liên hồi,
nắm lấy tay ả nói:

- Tiểu Lâu ! Chi bằng nhân lúc sự tình còn chưa bại lộ, chúng ta hãy đi thôi,
trốn đến nơi nào đó thật xa. Dù Dương Lăng có thần thông quảng đại đến cỡ nào
đi chăng nữa thì cũng làm gì được ta chứ?

Mạc phu nhân ngớ người, ngạc nhiên hỏi:

- Trốn? Trốn đến đâu đây? Khắp thiên hạ này, có chỗ nào không phải là đất của
nhà vua, chẳng lẽ lại trốn đến một chốn thôn quê bần cùng hoang vắng, giấu họ
giấu tên mà sống hay sao?...

Mạc Thanh Hà lắc đầu:

- Không, chúng ta vượt biển trốn đến Nhật Bản. Với số tiền bạc đã tích lũy
được, bất luận đi đến đâu chúng ta cũng có thể sống một cách tốt đẹp. Ở đó
chúng ta sẽ giàu ngang vương hầu, Đại Minh còn có thể đuổi theo tới đó mà bắt
ta được sao?

Chú thích:

(1): Đô chỉ huy sứ ti là thủ lĩnh quân sự tối cao của một địa phương lớn (ở
kinh đô thì gọi là Chỉ Huy Sứ ti). Cùng bố chính sử ti, án sát ti gọi là tam
ti, chia nhau lãnh đạo quân sự và chính trị, dân chính, hình ngục của địa
phương.


Ngược Về Thời Minh - Chương #136