- Cái Khó Ló Cái Khôn


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Tất Xuân chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hơi cụp xuống, hờ hững nói:

- Hạ quan xin chúc mừng đại nhân một bước lên mây, quyền cao chức trọng. Nghe
nói đại nhân muốn thị sát Long Sơn vệ, ti chức không dám sơ suất chút nào,
đang cố gắng chỉnh đốn việc quân chờ đại nhân đến. Có điều không biết vì sao
đại nhân còn chưa thông báo mà đã vào doanh khống chế thân quân của ti chức
rồi sau đó mới triệu ti chức đến gặp là có ý gì?

Dương Lăng liếc nhìn qua hai bên chỉ thấy hơn hai chục vị tướng tá đứng nghiêm
ở đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám nhưng người người đều dỏng tai lên, hiển
nhiên là rất quan tâm đến ý đồ của y khi đến đây lần này.

Y nở nụ cười mỉm, hôm nay tập kích Long Sơn vệ nhờ có Đinh thiêm sự làm nội
ứng, lại ra tay trong lúc đối phương không đề phòng do đó chẳng cần động đến
đao thương đã có thể giải quyết được Tất Xuân, trái tim vốn căng thẳng như đeo
đá của y cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, do đó thần thái cực kỳ ung dung. Dương Lăng
thản nhiên liếc nhìn qua phía Liễu Bưu, Liễu Bưu lập tức hiểu ý bước lên trước
một bước, cao giọng hô:

- Xưởng đốc Nội xưởng kiêm khâm sai đại thần Dương đại nhân phụng chỉ tuần
tra Giang Nam, nhận được sự tố cáo của chỉ huy thiêm sự Long Sơn vệ là Đinh
tướng quân, tra xét việc chỉ huy sứ của Long Sơn vệ là Tất Xuân cùng đồng bọn
là phó sứ Lục Quý Vân cắt xén quân lương, cưỡng chiếm đồn điền, báo sai quân
số, để khí giới hư tổn lại nhiều lần gian dối nhằm nhét đầy túi riêng khiến
lòng quân oán hận, sỹ tốt khổ sở vô cùng, tội chứng xác thực. Trong thời gian
khâm sai đại nhân tuần tra, tất cả những hành vi phi pháp về quân sự và chính
trị ở Giang Nam đều quyền hỏi tới. Giờ xin vâng theo thánh dụ, lập tức bắt giữ
Tất Xuân và Lục Quý Vân, mấy hôm nữa sẽ áp giải về kinh lĩnh tội.

Đám tướng tá phía dưới lập tức trở nên nhộn nhạo. Bọn họ sớm đã cảm thấy việc
khâm sai đại nhân hôm nay đột nhiên vào doanh rồi lại động can qua như thế
tuyệt đối chẳng phải là chuyện tốt gì, không ngờ lại đúng là muốn bắt người,
hơn nữa còn là bắt cả chính và phó chỉ huy sứ.

Lục Quý Vân nghe xong không khỏi run lên, hắn và Tất Xuân vừa kinh hãi vừa tức
giận. Chỉ huy thiêm sự Đinh Lâm không ngờ Liễu Bưu lại nói ra tên mình ở ngay
trước mặt mọi người như thế, sắc mặt không khỏi lúc trắng lúc đỏ: rõ ràng là
khâm sai muốn giải quyết Tất Xuân, vậy mà lại nói là nhận được sự tố cáo của y
rồi mới điều tra, lần này dù y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa được
hết tội rồi.

Tất Xuân vừa kinh hãi vừa tức giận nói:

- Đại nhân cớ gì lại nói như vậy? Hạ quan một lòng trung với triều đình, đây
rõ ràng… rõ ràng là Đinh Lâm và hạ quan bất hòa, cố ý trả thù, ngậm máu phun
người. Đại nhân chớ nên nghe lời nói từ một phía của y!

Đinh Lâm nghe thế cũng chỉ đành hạ quyết tâm, nhảy ra nói:

- Tất đô ti, ngài đã từng làm những chuyện gì thì tự ngài rõ, việc ngài và
Lục phó sứ đồng lõa với nhau tham ô quân lương chẳng phải là sự thực sao? Quân
lương theo luật thì phải do vị quan thiêm sự ta quản lý, ngài dựa vào cái gì
mà một tay nắm hết chứ? Khi ngài đi lên phía bắc thì quyền quản lý lại được
giao cho gã họ Lục, sợ ta dính dáng vào…

Dương Lăng khoát tay ra hiệu cho y dừng lại, nói:

- Bản quan được nhiên sẽ không nghe lời từ một phía mà trị tội ai cả, ngươi
muốn có chứng cứ sao?

Y vươn người đứng dậy, nói:

- Người đâu, đưa chứng cứ vào đây!

Lập tức có bốn viên nha sai bước vào trong lều, hai người bưng theo một chồng
công văn rất dày, hai người còn lại thì khiêng một cái rương lớn, Dương Lăng
chỉ tay vào một cuốn sổ nói:

- Đây là sổ ghi chép danh sách quan binh, bên trên ghi nhân số là 6539 người.
Bây giờ bản quan sẽ kiểm tra thử, nếu nhân số không chênh lệch quá một trăm
người, bản quan sẽ không tính là ngươi ghi khống để cắt xén quân lương.

Tất Xuân nghe xong lập tức mặt vàng như đất, chênh lệch một trăm người? Chuyện
đùa, ngàn người còn là ít ấy chứ! Triều đình chính là dựa vào số lượng này để
phát quân lương, Dương Lăng làm sao mà biết được? Làm sao lại có vẻ chắc chắn
như thế?... Nhất định là tên cẩu tặc Đinh Lâm kia mật báo rồi! Vừa nghĩ hắn
vừa hằn học trừng mắt nhìn Đinh Lâm một cái, dáng vẻ tựa như thể chỉ muốn xông
lên cắn chết đối phương ngay.

Dương Lăng lại chỉ tay vào một cuốn sổ khác nói:

- Trong quân mỗi một binh sỹ được giao cho một suất ruộng, do quan phủ cung
cấp trâu cày, nông cụ và hạt giống, đồng thời trưng thu lương thực theo từng
suất, đây là chế độ đồn điền vệ sở. Hiện giờ phần lớn đất đai đều đã bị đám
tướng tá cao cấp các ngươi phân chia, chỉ có một số đất cằn cỗi hoang vu là
được giao vào tay binh sỹ, các ngươi cưỡng ép tước đoạt như thế, khiến các
binh sỹ khó mà sống nổi nên không thể không đào ngũ, lưu lạc tha hương, đây
cũng là Đinh tướng quân vu cáo sao? Có cần bản quan phải lần lượt chỉ ra từng
chứng cứ không?

Tất Xuân sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy, khí chất vững vàng đúng mực vốn
có đã biến mất hoàn toàn. Dương Lăng thở dài khoát tay một cái, hai nha sai
bưng công văn sổ sách liền đứng qua hai bên phải trái, hai nha sai phía sau
thì đặt chiếc rương xuống đất, lấy ra một tấm lá chắn, tấm lá chắn đó vốn được
làm bằng gỗ cứng rồi bọc sắt bên ngoài, nhưng hiện giờ nhìn mặt ngoài của nó
đã rỉ sét, màu sắc thì cũ kỹ, bên trên còn hơi ẩm ướt và có rêu xanh, chẳng
biết là đã bao lâu chưa được quét sơn và bão dưỡng rồi. Hai người giống như
biểu diễn, một người cầm lá chắn, người kia rút thanh đao bên hông ra, một
người chém một người đỡ, đao vừa chém xuống lá chắn liền vỡ tan, hệt như cắt
rau vậy.

May mà hai người đã sớm có chuẩn bị, lực dùng đao vừa phải, lá chắn vừa bị
chém vỡ là người cầm lá chắn liền thu tay lại ngay, sau đó lại thuận tay lấy
từ trong chiếc rương ra một quả địa lôi. Dương Lăng cười lạnh nói:

- Hỏa khí trong quân nhất định phải bảo dưỡng hợp lý, ngươi đem bạc mà triều
đình phát cho để duy tu xây dựng phòng chứa hỏa khí đi đâu rồi? Trong mười quả
Thần Nha Hỏa Lôi này liệu có tới hai quả có thể nổ được không?

Tất Xuân ngẩng đầu lên trời thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại chẳng nói năng
gì, Lục phó sứ tựa như con gà trống bị cắt tiết, ú ớ chẳng biết phải nói gì,
sau đó đột nhiên quỳ đánh bộp một cái xuống đất, run rẩy chẳng nói lên lời.

Dương Lăng thở dài một tiếng, ngoảnh đầu lại bảo:

- Ngoài đội thân binh của ngươi, cánh quân này của Đại Minh ta có khác gì với
một đám ăn mày chứ? Càng đừng nhắc đến ngươi… Ngươi khi đối địch với lũ giặc
lùn thì còn đục nước béo cò… có vô số hành vi táng tận lương tâm!

Y khoát tay một cái, lập tức có bốn nha sai xông vào, ấn Tất Xuân và Lục Quý
Vân xuống đất, trói thật chặt rồi lôi ra bên ngoài. Trong lều lúc này vô cùng
tĩnh lặng, một số tướng lĩnh có chia phần trong việc này thì đều run lẩy bẩy,
sắc mặt trắng bệch.

Sắc mặt Dương Lăng hòa hoãn hơn một chút, nói với chúng tướng:

- Ta biết các ngươi ít nhiều đều có chút hành vi phi pháp, có điều phần lớn
là tình thế bức ép, sợ quan trên ghét bỏ nên không thể không vào hùa theo.
Hiện giờ bản quan đã trừ bỏ kẻ thủ ác, những người bị bức ép phạm pháp bản
quan cũng không truy cứu nữa.

Hơn hai mươi tướng tá nghe vậy đều mừng rỡ vô cùng, lập tức quỳ cả xuống đất,
dập đầu tạ ơn:

- Bọn mạt tướng xin cảm tạ Dương đại nhân đã khai ân!

Dương Lăng khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn Đinh thiêm sự nói:

- Đinh tướng quân!

Đinh Lâm thân hình chấn động, vội bước ra nói:

- Có mạt tướng!

Dương Lăng nói:

- Trong quân không thể một ngày không có tướng, hiện giờ trong vệ sở Long Sơn
phẩm hàm của ngươi là cao nhất, nhiệm vụ nặng nề này ngươi hãy tạm thời đảm
nhận đi, đợi sau này trong kinh có thánh dụ ban xuống thì sẽ trở về chức cũ.

Đinh Lâm mừng rỡ vô cùng, vội quỳ xuống nói:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Dương Lăng gật gật đầu, đưa ngón tay ra nói:

- Đại tội của Tất Xuân chính là đại công của ngươi. Hắn cắt xén quân lương,
báo sai quân số, cưỡng chiếm đồn điền, để khí giới tổn hại, ngươi biết nên làm
thế nào rồi chứ?

Đinh Lâm hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Lăng,
trong lòng không khỏi run lên, vội trả lời:

- Mạt tướng hiểu, mạt tướng sẽ lập tức đem quân lương bị cắt xén phát cho sỹ
tốt, đo đạc lại đồn điền lần lượt trả về cố chủ, sau đó điểm lại nhân số báo
cho ty đô chỉ huy sứ, chỉnh đốn lại tác phong quân đội, đồng thời cho duy tu
sửa chữa các loại khí giới…

Dương Lăng tựa cười mà chẳng phải cười nói:

- Rất tốt, sau này bản quan sẽ phái người trở lại xem ngươi làm thế nào. Nếu
có người dám cản trở hay gây khó dễ, bản quan nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
Nhưng chỉ làm những chuyện này thôi vẫn chưa đủ, ngươi còn phải cầm quân cho
tốt, khi giặc lùn tới thì có thể đại chiến một phen, đuổi bọn chúng trở về
biển cả làm tôm cá. Đừng học theo Tất Xuân chỉ biết đi theo sau đít người ta
mong nhặt lấy chút tài vật do đối phương vứt lại, đó đều là mồ hôi nước mắt,
là nguồn sống của trăm họ, làm thế thật thất đức lắm!

Đinh Lâm và hơn hai chục viên tướng tá phía dưới đều mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi
tuôn ra cuồn cuộn nói:

- Vâng vâng vâng, mạt tướng tuân lệnh!

Dương Lăng đứng dậy nói:

- Đinh tướng quân, ngươi hãy ước thúc quân đội của mình cho tốt. Được rồi,
bản quan phải lập tức đưa phạm nhân về thành.

Trước khi quyết định ra tay Dương Lăng đã phái người đi thương nghị với Đinh
Lâm, chỉ cần Tất Xuân và Lục Quý Vân bị bắt thì trong tình huống như rắn không
đầu, cho dù thân quân của Tất Xuân nhất thời không phục thì cũng không có dũng
khí công khai phản kháng, huống chi Đinh Lâm ít nhiều cũng có một số thân tín,
y tự tin rằng mình có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Dương Lăng cũng từng nghĩ đến việc điều quân ở Long Sơn vệ đi tiễu trừ Viên
Hùng, nhưng nếu bây giờ sử dụng đến đội quan binh vốn lòng quân chưa vững này,
trong loạn quân liệu thân tín của Tất Xuân có ngầm giở trò hay không thật sự
là khó nói, do đó để cho an toàn, Dương Lăng quyết định chỉ cần Long Sơn vệ có
thể giữ được sự ổn định là đã tốt lắm rồi, không dám hy vọng rằng bọn họ có
thể có tác dụng gì khác cả.

Các tướng tá của Long Sơn vệ vội vàng lùi qua hai bên, bốn mươi nha sai bảo vệ
Dương Lăng ở giữa nối đuôi nhau bước ra ngoài. Chỉ thấy hai người bạn cũ là
Quan Thụ Anh và Trịnh Đại Bằng đang ngẩn ngơ đứng ngay ngoài cửa, trên hai
chiếc xe tù tạm thời được trưng dụng là Tất Xuân và Lý Quý Xuân bị trói nghiến
vào, vẻ mặt mịt mờ khôn tả, nhìn thấy Dương Lăng bước ra mới chợt cúi đầu
xuống hằn học trừng mắt nhìn y, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.
Dương Lăng ngày trước từng xưng huynh gọi đệ với Quan Thụ Anh và Trịnh Đại
Bằng, giờ đây thấy bộ dạng bọn họ như thế, trong lòng có chút bất nhẫn, do đó
mới dừng chân lại, nhưng cũng không tới nói chuyện với bọn họ, chỉ nhỏ giọng
bảo Đinh Lâm vốn đi ra theo sau mình:

- Trong vệ sở Long Sơn sức chiến đấu của đội thân quân của Tất Xuân là mạnh
nhất, nên vỗ về chứ không nên đàn áp, đừng làm khó bọn họ quá, nên dùng ân đức
để thu phục lòng người, bọn họ nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho
ngươi.

Đinh Lâm nào dám không theo, vội vàng lên tiếng:

- Vâng vâng, đại nhân yên tâm, lòng dạ hạ quan tuy không so được với đại
nhân, nhưng cũng không đến nỗi không chứa nổi mấy tên thân binh, quyết sẽ
không làm khó bọn họ.

Dương Lăng gật gật đầu, chậm rãi rời khỏi trung quân, Mẫn Văn Kiến và Trịnh
bách hộ dẫn ba trăm sỹ tốt đi theo sau, bên cạnh những ngôi lều ở hai bên,
binh sỹ của Chủng thiên tổng vẫn cầm đao cầm thương cẩn thận phòng bị. Đúng
vào lúc này trong một ngôi lều ở phía xa có người hô lớn:

- Ta muốn gặp khâm sai đại nhân, ta muốn gặp khâm sai đại nhân.

Dương Lăng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trong một ngôi lều có một người binh
sỹ chạy ra, vệ quân Hải Ninh đã ngăn y lại, mấy binh sỹ nóng tính còn đá y ngã
lăn ra đất, sau đó đấm đá một trận. Không khí xung quanh lập tức trở nên náo
động, thân quân dưới trướng Dương Lăng đều cẩn thận đề phòng, những binh sỹ có
nỏ liên châu trong tay đều đã giơ cây nỏ lên ngang người, hướng đầu mũi tên về
phía trước.

Dương Lăng lạnh lùng bảo:

- Chẳng qua chỉ là một người, còn sợ y làm phản chắc? Đưa y tới đây!

Tuy bị vệ quân Hải Ninh đánh cho một trận, nhưng người đó không dám phản
kháng, sợ bị người ta hiểu lầm là thích khách mà giết chết, chỉ đành ôm đầu
bảo vệ chỗ yếu hại, lớn tiếng kêu lên:

- Ta và đại nhân vốn có giao tình, chớ có đánh ta!

Nghe thấy thân quân của Dương Lăng lớn tiếng quát, đám lính Hải Ninh đó mới
chịu dừng tay nhấc người kia lên, bẻ quặt tay y ra phía sau mang lại gần.
Dương Lăng vừa nhìn thấy người đó, tuy mặt mũi đã sưng vù nhưng vẫn có thể
nhận ra là Mã Ngang, không khỏi cả kinh. Y phải lo nghĩ việc bắt giữ Tất Xuân,
Viên Hùng, bố trí người ngầm quan sát Mạc Thanh Hà, có nhiều việc phải quan
tâm, không ngờ lại quên mất việc Mã Ngang đang ở trong quân của Tất Xuân.

Dương Lăng vội vàng bước lên hai bước, ra lệnh:

- Mau thả y ra! - Dứt lời liền đi tới nắm lấy tay Mã Ngang, nhìn khắp trên
dưới bảo - Mã huynh, quả nhiên là huynh.

Mã Ngang vừa bị đánh cho một trận, nhưng thấy Dương Lăng đối với mình cực kỳ
thân thiết, trong cơn mừng rỡ không khỏi quên hết nỗi đau đớn trên người, vội
cười bồi nói:

- Khâm sai đại nhân, ta… tiểu nhân…

Dương Lăng vội cất tiếng:

- Mã huynh chớ nên nói như vậy, chúng ta quen biết đã lâu, xưa nay vốn xưng
huynh gọi đệ, bây giờ huynh xưng hô như thế thật khiến tiểu đệ áy náy lắm!

Mã Ngang nghe y nói như vậy, lập tức mừng rỡ vô cùng. Xem ra Dương Lăng vẫn
chưa quên em gái mình, bây giờ em rể mình đã là xưởng đốc Nội xưởng rồi, hà
hà, lần này thì đúng là một bước lên trời.

Thì ra sau lần Mã Liên Nhi đắc tội với Tất Xuân, việc nạp thiếp không thành,
Tất Xuân liền không thèm gặp y nữa. Y vốn là thân binh đắc sủng nhất, hơn nữa
còn đã được thăng làm thập trưởng nhưng sau đó lại bị Tất Xuân tìm cớ giáng
xuống làm tốt đen, cuối cùng thì bị đuổi đi nuôi ngựa.

Trở thành một binh sỹ nhỏ nhoi, lại rời xa tầm mắt của Tất Xuân, Tất Xuân cũng
chưa từng làm khó gì y cả. Nhưng y vốn tâm cao khí ngạo, lại từng đọc qua thi
thư, có một thân võ nghệ vậy mà giờ phải ở cùng với mười mấy người nuôi ngựa
vốn chẳng biết chữ nhất bẻ đôi, suốt ngày bị người ta sai đi gọi lại, cuộc
sống thật chẳng dễ chịu chút nào. Về sau dần dà nghe kể Dương Lăng ở kinh sư
thăng quan tiến chức vùn vụt, Mã Ngang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, em gái nhà
mình quả nhiên là biết nhìn người, Dương Lăng này thật chẳng phải vật trong
ao. Vốn dĩ y cảm thấy em gái mình tướng mạo tài năng đều thuộc vào hàng tuyệt
phẩm, làm thiếp cho một tên dịch thừa không những thiệt thòi cho em gái mình
mà hơn nữa còn làm mất hết mặt mũi của nhà họ Mã, nhưng bây giờ thì lại suốt
ngày lo lắng thiệt hơn, sợ Dương Lăng sau khi vào kinh trở thành nhân vật ở
trên muôn người, tầm mắt cũng cao hơn, sẽ không còn thích em gái mình nữa. Y
vốn dự định đợi khi Dương Lăng đến tuần tra thì sẽ xin cầu kiến, thử thăm dò
xem ý tứ Dương Lăng thế nào.

Nhưng hôm nay Dương Lăng không ngờ lại đột ngột xuất binh, sau khi khống chế
xong Long Vệ quân mới vào trong lều soái, y cứ một mực chờ đợi cho tới bây giờ
nhưng lại thấy Tất Xuân và phó chỉ huy sứ Lục đại nhân bị trói vứt trên xe,
Dương Lăng thì chuẩn bị rời đi rồi. Mã Ngang sợ bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn
cơ hội gặp lại Dương Lăng nữa, bèn dứt khoát kêu lớn mà xông tới. Dương Lăng
thấy làn da màu đồng cổ của Mã Ngang trở nên càng đậm hơn, nhưng khí thế hiên
ngang ngày trước thì đã biến mất hoàn toàn, quần áo… cũng quả thực có chút mộc
mạc, không kìm được ngạc nhiên hỏi:

- Mã huynh, không phải huynh được làm thân binh ở trong quân sao? Thế này
là…?

Đinh Lâm thấy một tên tiểu tốt trong quân của mình không ngờ lại quen biết
khâm sai đại nhân, trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng Mã Ngang vừa mới vào
Long Sơn vệ đã là phu nuôi ngựa, y căn bản chưa từng gặp bao giờ, cũng chẳng
thể gọi ra tên nên không khỏi tò mò nhìn ngắm hai người.

Mã Ngang thấy chỉ huy thiêm sự Đinh Lâm cung kính đứng sau lưng Dương Lăng mà
vị đại nhân bên cạnh kia bản thân cũng nhận ra được, không ngờ lại là Kê Minh
huyện lệnh Mẫn đại nhân khi xưa, bèn thừa cơ lớn tiếng nói:

- Đại nhân, từ sau khi xá muội ngầm tự định chung thân với ngài, Tất Xuân
trút giận sang ta, còn chưa tới Long Sơn vệ đã giáng ta xuống làm phu nuôi
ngựa và làm nhục đủ điều. Hôm nay được gặp ngài ở đây, ta rốt cuộc cũng có lối
thoát rồi, xá muội từ sau khi từ biệt đại nhân đến bây giờ vẫn đang ở nhà cũ
tại Kim Lăng chờ đợi ngài…

Dương Lăng không khỏi đỏ bừng mặt, vội vàng ngắt lời y lại, nói:

- Mã huynh, Mã huynh, hiện giờ Tất Xuân đã bị bắt, chẳng bao lâu sau sẽ bị ta
áp giải về kinh, Đinh tướng quân đã tạm thay chức chỉ huy sứ, ta nghĩ Đinh
tướng quân nhất định sẽ không bạc đãi huynh đâu.

Đinh Lâm nghe nói đây là anh vợ của khâm sai đại nhân, lập tức nở nụ cười tươi
rói, vội vàng nói:

- Chính thế, chính thế, mạt tướng đang thiếu một vị thân quân đội trưởng, còn
chưa tìm được người nào thích hợp, nếu…

Mã Ngang nghe thế thì có chút sốt ruột, Dương Lăng và Tất Xuân không giống
nhau, nước lên thì thuyền lên theo, đường đường là xưởng đốc Nội xưởng sao có
thể để anh vợ làm một thân quân đội trưởng nhỏ nhoi ở vệ sở chứ? Y bèn vội
nói:

- Đại nhân, nghe nói Nội xưởng vừa mới thành lập còn đang thiếu người, hiện
giờ chiến sự ở biên cương phía nam cực ít, dốc sức trong quân chẳng bằng…

Mẫn đại nhân vội ngăn lời y lại, nói:

- Đại nhân, diêm binh hiện giờ tổn thất nặng nề, ba bả tổng dưới trướng ta
chỉ còn lại một, đang rất thiếu người. Mã Ngang văn võ kiêm toàn mà ta cũng
hiểu khá rõ về y, chi bằng xin đại nhân hãy giúp cho một chút để Mã Ngang tới
dưới trướng của ta được chăng?

Dứt lời ông ta bèn bước lên phía trước, kéo tay Mã Ngang cười bảo:

- Lâu ngày không gặp hiền điệt, trông ngươi lại càng cường tráng hơn nhiều
rồi - Kế đó lại kề sát đến bên tai y nhỏ giọng bảo - Đồ ngốc, ở trước mặt bao
nhiêu người như thế ngươi bảo đại nhân làm sao có thể làm việc theo tình riêng
được chứ? Trước tiên hãy tới trong quân của ta, chỉ cần lệnh muội không chạy
ra khỏi cửa nhà họ Dương thì ngươi còn phải lo cái gì chứ?

Mã Ngang ngẩn ra, tới lúc này mới phát giác mình đã quá nôn nóng, y vừa chỉ rõ
thân phận của Dương Lăng ra rồi, lại kêu Dương Lăng thu vén cho mình ở ngay
trước mặt mọi người quả thực là không thích hợp, bèn vội ngậm miệng lại.

Dương Lăng thở phào một hơi, quay sang phía Đinh Lâm bảo:

- Mã Ngang là người quen của ta, y văn võ toàn tài, làm một mã phu quả không
thích hợp, Mẫn đại nhân dốc sức cho triều đình mấy lần giết địch, trước mắt
nhân mã đã tổn thất quá nửa, sỹ tốt thì dễ kiếm nhưng tướng tá khó tìm, Đinh
tướng quân có bằng lòng buông người không?

Đừng nói là chỉ một Mã Ngang, cho dù có mang hết người hết ngựa đi Đinh Lâm
cũng không dám không đồng ý, y liền vội vàng nói:

- Tất nhiên tất nhiên, vậy thì… Mã huynh đệ xin hãy theo Mẫn đại nhân tới Hải
Ninh trước đi, thủ tục điều động hạ quan sẽ làm sau!

Mã Ngang có một thân võ nghệ, văn tài cũng tạm ổn nhưng bây giờ còn chưa chính
thức nhậm chức, diêm binh cũng chẳng nhận ra y nên Dương Lăng không tiện để y
tham ra vào việc bắt giữ Viên Hùng, bèn phái ra ba mươi quan binh vệ sở để y
thống lĩnh, lệnh cho áp giải hai chiếc xe tù chậm rãi đi ở phía sau, còn bản
thân thì dẫn theo đại đội nhân mã tiến nhanh về phía nha môn thuế quan.

Lúc này trời đã sáng rõ, ánh dương rạng rỡ vô cùng. Gần ngàn quan binh được
điều động đã chẳng thể giấu được tai mắt người ta, bọn họ chỉ đành tiến thật
nhanh hầu đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý.

Nha môn thuế quan của Viên Hùng cách Long Sơn vệ không xa, rời khỏi thung lũng
đi qua trấn Phong Diệp chừng mười dặm về phía bên trái sẽ tới một nơi có tên
là bến Lạc Nhạn, rộng chừng mấy chục dặm. Nơi này vốn chỉ có một bến đò, phía
trước là hồ nước mặn, trong hồ có vô số hòn đảo, nước hồ thông thẳng tới biển
rộng.

Viên Hùng đã xây dựng nha môn thuế quan ở trên bến Lạc Nhạn này, hiện giờ đám
tay chân đi theo hắn càng lúc càng đông, xung quanh nha môn không ngừng được
xây dựng thêm phòng ốc, đã dần dần hình thành một thôn trấn độc lập. Ngoài một
con đường lớn ra, xung quanh toàn là những cây lau sậy cao đến đầu người. Viên
Hùng bỏ thành trì không ở, chạy đến nơi này tự lập làm vương, thật cũng tiêu
dao tự tại.

Đại quân vừa mới tiếp cận bến Lạc Nhạn lập tức tỏa ra theo hình cánh quạt rồi
tiếp tục tiến đến gần nha môn thuế quan, đội ngũ cầm cung nỏ đi đầu, những
người cầm đao thương đi sau. Bãi lau sậy này có diện tích cực lớn, từ xa nhìn
lại rậm rạp như rừng, gần ngàn binh sỹ tỏa ra lập tức mất hết tung tích.

Bốn phía xung quanh nha môn thuế quan đều là lau sậy, nhưng lại có ba mặt giáp
với đất liền, mặt còn lại thì chính là bến đò xuyên qua giữa bãi lau sậy.
Dương Lăng sớm đã phái năm mươi nha sai cưỡi khoái mã tiến thẳng đến bên đò,
mục đích chỉ có một, đó là phá hỏng tàu thuyền, như vậy cho dù Viên Hùng có ý
chạy trốn thì cũng không thể dùng đường thủy nữa.

Dương Lăng dẫn theo mấy chục thân binh đi giữa bãi lau sậy, mùi thơm nhàn nhạt
như mùi bánh theo làn gió ẩm ướt bay tới, khiến người ta đắm say.

Trong bãi lau sậy thỉnh thoảng cũng có dòng sông, nước sông rất nông, khi đại
quân đi qua thỉnh thoảng lại làm lũ vịt trời, cò trắng sợ hãi bay vụt cả lên
trời, còn có mấy con thỏ hoang, cáo chạy loạn khắp nơi, nhìn rất thú vị. Nhưng
mọi binh sỹ đều biết rằng nha môn thuế quan có binh lực gấp đôi bản thân, ai
nấy đều rất cẩn thận, do đó cũng chẳng có người nào còn tâm trạng mà ngắm
nhìn.

Dương Lăng từng nghĩ đến việc bày tiệc rượu mời khách, giải quyết Viên Hùng mà
không phải đổ máu chút nào, nhưng từ sau khi nảy lòng đề phòng với Mạc Thanh
Hà thì chủ ý này liền bị bỏ qua. Y quả thực không thể nhìn thấu tâm tư của
người này, nếu bản thân mà bày tiệc trong Mạc phủ thì Mạc Thanh Hà là nhân vật
nhất định phải mời. Nếu chuyện này bị hắn phát giác mà hắn lại có quan hệ với
Viên Hùng, thì chuyện nhất định sẽ thất bại, cho dù có bắt người thành công
chỉ e hắn cũng sẽ phái người đi thông báo cho Tất Xuân, vậy là để lọt mất một
nhân vật quan trọng rồi, còn nếu muốn đồng thời mời cả Viên Hùng và Tất Xuân
thì lại không có cái cớ nào thích hợp.

Nếu xua quân tiến thẳng vào đại doanh của Viên Hùng, hắn nghe theo chỉ ý không
phản kháng thì còn đỡ, nhưng nếu phản kháng mà người của bản thân bị bao vây
hết trong đó thì khi ấy ai thắng ai bại thật là khó nói.

Do đó Dương Lăng quyết định lặng lẽ chỉ huy đại quân bao vây nha môn thuế
quan, đám tay sai kia thường ngày phụ trách thu thuế, truy bắt những thương
nhân bỏ trốn, trong tay có đao có thương nhưng không có cung tên, bao vây bọn
chúng từ bên ngoài, có tên sắc trong tay, tuy người của đối phương nhiều,
nhưng phần thắng ít nhất cũng đạt bảy thành trở lên.

Đại quân chậm rãi áp sát, từ xa đã có thể nhìn thấy nóc phòng của nha môn thuế
quan, đúng vào lúc này chợt nghe có người quát lớn:

- Kẻ nào? Đứng lại cho ta, không được đến gần!

Dương Lăng nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ tin tức đã bị tiết lộ rồi? Nếu không ty thuế quan sao lại đặt trạm
gác bên trong bãi lau sậy này như thế chứ?

Y khoát tay một cái, thấp giọng bảo:

- Mau tăng tốc độ, tiêu diệt trạm gác kia!”

Đội nhân mã dàn hàng chữ nhất tăng nhanh tốc độ xông thẳng về phía trước, đúng
vào lúc này chợt nghe “bùm” một tiếng vang lên, trong bụi lau sậy truyền ra âm
thanh như tiếng chổi quét nhà, ngay sau đó lại có người kêu lên:

- Ôi chao, bọn chúng có súng, ta bị bắn trúng rồi.

Liễu Bưu kinh hãi đẩy Dương Lăng xuống đất, cao giọng hô lên:

- Nằm xuống, nằm xuống hết cho ta, bọn chúng sẽ không nhìn thấy chúng ta, cứ
bò về phía trước, phải xông ra khỏi bãi lau sậy ngay rồi sau đó lập tức dùng
cung tên hầu hạ bọn chúng!

Nghe thấy tiếng súng thì nằm sấp xuống đất, bò về phía trước chính là thủ đoạn
phòng thủ mà khi ở trong quân Dương Lăng đã dạy cho y, lúc này vừa hay có thể
dùng. Dương Lăng vừa kinh hãi vừa tức giận, lúc này đại quân chỉ cần xông về
phía trước thêm hai trăm mét nữa là tới được nha môn thuế quan rồi.

Xung quanh nơi đó có hơn trăm mét được chặt sạch để làm dải đất trống phòng
lửa, chính là tầm bắn hữu hiệu của cung tên. Chỉ cần đại quân bao vây được nơi
đó, Viên Hùng chỉ còn nước bỏ tay chờ chết, vậy mà lúc này lại thất bại trong
gang tấc, hắn rốt cuộc đã nghe được tin tức từ đâu đây? Không ngờ lại có sẵn
an bài thế này. Trời ạ, nếu hắn đã sớm có chuẩn bị, vậy… đội quân tinh nhuệ
được phái tới bến đò liệu còn có hiệu quả của kỳ binh không?

Vừa nghĩ như vậy, Dương Lăng lập tức lo lắng đến toát mồ hôi hột, nếu không
phải có Liễu Bưu đang ra sức đè y, y đã lập tức nhảy ra ngay rồi. Thực ra Viên
Hùng cũng chẳng phát giác ra được hành tung của y, chuyện này chỉ là trùng hợp
ngãu nhiên, người cầm súng kia là một tay thuế quan đắc lực dưới trướng Viên
Hùng, hắn ta dẫn theo mấy tên thân tín đi săn vịt hoang trong bãi lau sậy.

Không ngờ vừa mới đi được không xa, hắn đã nhìn thấy vịt hoang, cò trắng bốn
phía bay lên tới tấp, dưới chân thì có thỏ hoang và cáo sợ hãi chạy tán loạn,
nhìn thấy người liền hoang mang chạy qua hướng khác. Vị thuế quan này không
phải kẻ ngốc, lập tức đoán được có người đang lén đến gần, hơn nữa nhìn thanh
thế này còn không chỉ có một người, không kìm được kinh hãi bèn lớn tiếng hô
lên.

Có một số binh sỹ dễ kích động thấy kẻ địch bắn súng thì lập tức bắt đầu bắn
tên bừa bãi, những mũi tên ấy tuy không bắn trúng được tay thuế quan kia,
nhưng lại dọa cho hắn sợ gần chết.

Súng của ty thuế quan không nhiều, tổng cộng chỉ có không quá năm mươi cây,
mấy tên thủ hạ mà hắn mang theo có ba cây súng, lập tức bắn khắp bốn phía,
ngăn cản người trong bãi lau sậy tiến về phía trước. Người của Dương Lăng ở
trong bãi lau sậy chẳng nhìn thấy gì, đặc biệt là phần lớn quan binh đều không
phải là quan binh của Thần Cơ doanh vốn đã được trải qua sự huấn luyện của
Dương Lăng, nghe thấy tiếng súng bèn lập tức ngồi xổm xuống đất không dám tiến
đi nữa.

Trong tình cảnh địch ta đều chẳng thể thấy nhau thế này, không có biện pháp
bảo vệ nào hữu hiệu nên Liễu Bưu tuyệt đối không dám để Dương Lăng mạo hiểm.
Dương Lăng hết cách, chỉ đành ra lệnh cho quan binh hô vang rằng khâm sai
phụng chỉ đến bắt người, chỉ bắt kẻ thủ ác là Viên Hùng, những người khác
không được phản kháng.

Tay thuế quan đó vội vã phái người trở lại nha môn, đem chuyện này bẩm báo cho
Viên Hùng. Viên Hùng dẫn người xông ra, nghe nói là khâm sai đại nhân thì sắc
mặt không khỏi biến đổi hẳn. Có người đưa lên một mũi tên được bắn ra từ trong
bụi lau sậy, Viên Hùng vừa nhìn, quả nhiên là tên dùng trong quân, sắc mặt lại
càng tái hơn. Hắn từng làm bao nhiêu chuyện ác trong lòng đương nhiên biết rõ,
thấy Dương Lăng dùng đến quân đội lặng lẽ tiến đến đây, nhất định là đã có
chứng cứ xác thực, bản thân dựa vào cái gì mà chống lại khâm sai cùng với quân
đội chứ?

Viên Hùng sắc mặt trắng bệch, hồi lâu sau mới run rẩy ra lệnh:

- Đừng… Đừng bắn súng làm đối phương bị thương, đón khâm sai ra đây, ta muốn
hỏi khâm sai đại nhân xem y dựa vào cái gì mà bắt người?

Trong lòng hắn còn ảo tưởng rằng có thể mua chuộc Dương Lăng, cứ tặng tiền tài
và mỹ nữ nhiều một chút, chỉ cần khâm sai chịu buông tay vậy là chẳng phải mọi
chuyện đều ổn sao?

Một gã thuế quan thân tín bên cạnh nghe vậy thì lo lắng vô cùng. Kẻ này có họ
kép là Đông Phương, vốn là tam công tử của Đông Phương viên ngoại ở Tang Mộc
trang bên bờ Thái Hồ, bởi vì thông gian với đại tẩu bị huynh trưởng phát hiện
liền dứt khoát giết chết huynh trưởng rồi chạy đến Thái Hồ làm cướp. Hắn từng
đọc sách lại có tâm kế, rất nhanh đã leo lên được chức đầu lĩnh.

Về sau vì quan binh càn quét quá dữ, hắn chẳng còn cách nào chỉ đành đi theo
Viên Hùng. Người này hung tàn thành tính, ép người ta nộp thuế cực giỏi, rất
được Viên Hùng tin tưởng. Cái gã cường đạo có giấy phép này hiện giờ sống rất
ổn, bất luận là làm bao nhiêu chuyện ác thì quan phủ đều không dám bắt hắn,
ngay đến nha sai nhìn thấy hắn cũng đều phải cung kính gọi một tiếng Đông
Phương tam thiếu gia.

Ở nơi này không những kiếm được nhiều bạc hơn khi làm cướp, hơn nữa một số
người nợ tiền thuế quá nhiều bị hắn bức ép cho chẳng còn cách nào chỉ đành đưa
vợ và con gái tới cho hắn làm nhục, hiện giờ trong nhà hắn còn có một thiếu
phụ khá có nhan sắc đã bị hắn giam giữ chơi đùa nhiều ngày, cuộc sống thế này
cho dù đổi làm thần tiên hắn cũng chẳng chịu.

Cái tay khâm sai chó má gì đó mang người tới mà chẳng thông báo trước, lén lút
mò đến cửa, trong giới thủy tặc ở Thái Hồ loại hành vi này rõ ràng là đã trở
mặt ngươi chết ta sống, sao có thể cho đối thủ có cơ hội trở mình? Nếu bây giờ
mà chịu nhận thua, Viên Hùng bị bắt thì bản thân coi như là chẳng còn gì.

Hắn lập tức kêu lên:

- Viên gia, ngàn vạn lần không được! Cái tên khâm sai gì đó lén lút mang
người đến đây, hiển nhiên là chẳng có ý đồ gì tốt đẹp, thù này coi như đã kết
rồi, nếu Viên gia mà chịu nhận thua thì chắc chắn sẽ trở thành cá thịt trên
thớt của hắn thôi.

Đừng thấy thường ngày Viên Hùng diễu võ dương oai, trông ghê gớm vô cùng nhưng
thực ra tâm kế và bản lĩnh so với rất nhiều tên tay sai vẫn còn kém xa, nghe
vậy lập tức thẫn thờ nói:

- Nhưng… Nhưng y là khâm sai, hiện giờ y mang quân đến bắt ta, ta còn có thể
làm gì được chứ?

Đông Phương tam thiếu gia cười gằn một tiếng, nói:

- Viên gia, hắn nói hắn là khâm sai, ai nhìn thấy chứ? Chúng ta chỉ nhìn thấy
có một đám thủy tặc định tới đánh cướp nha môn thuế quan, chỉ cần giết sạch
bọn chúng, hà hà, không phải Viên gia đã nói các công công ở kinh sư rất bất
mãn với hắn sao? Đến lúc đó tặng cho các vị ấy một chút bạc, chúng ta lại đã
giúp họ trừ một mối họa lớn, bọn họ lại chẳng bảo vệ cho chúng ta ư?

"Giết khâm sai?" Viên Hùng sợ đến giật nảy mình, việc này và giết quan tạo
phản thì có gì khác biệt? Nhưng Đông Phương tam thiếu gia nói vậy cũng có đạo
lý. Hắn tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần hiện nét hung tàn. Đúng thế, các
công công ở ty Lễ Giám coi gã họ Dương như cái gai trong mắt, căn cơ của hắn
trong triều đình còn nông, chỉ cần giết chết hắn, có ty Lễ Giám và Đông xưởng
chống lưng, thìcho dù là Hoàng Thượng đi chăng nữa cũng chẳng lẽ lại chịu vì
một người đã chết mà trở mặt với tiền bạc sao?

Hắn do dự một chút rồi bảo:

- Ngươi có cách chứ? Không biết khâm sai mang bao nhiêu người tới đây, giết
khâm sai là tử tội, lỡ mà không thành…

Đông Phương tam thiếu gia cười hà hà một tiếng, nói:

- Viên gia yên tâm, đây là bọn chúng tự tìm đường chết, chúng ta chẳng cần
phí một binh một tốt nào cả cũng có thể đưa hết bọn chúng xuống đáy hồ làm bạn
với tôm cá.

Lúc này những tên tay sai cầm súng còn đang bắn bừa bãi đi khắp bốn phía, Đông
Phương tam thiếu gia chỉ tay vào bãi sau lậy bảo:

- Viên gia, chúng ta hãy phóng hỏa đốt con bà nó một cái, lau sậy xung quanh
chỉ cần có lửa là sẽ cháy ngay, đến lúc đó bọn chúng tuyệt đối chẳng còn đường
sống!

Viên Hùng nhìn bãi lau sậy rậm rạp kia, hơi có chút do dự, Đông Phương tam
thiếu gia lại nói:

- Viên gia, dạ nhỏ há phải người quân tử, không độc đâu xứng bậc trượng phu,
hãy làm đi thôi!

Viên Hùng giậm chân một cái, dùng giọng the thé gào lên:

- Thủy tặc giả mạo quan binh định đánh cướp ti thuế quan, chúng bay đâu,
phóng hỏa cho ta, thiêu chết cái lũ khốn kiếp ấy!

Mấy người Dương Lăng đang ở trong bụi lau sậy, chợt thấy có khói bay tới,
ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khói đã mịt mờ, kèm với đó là những tiếng nổ lốp
bốp loáng thoáng vang lên ở phía trước. Liễu Bưu thất thanh kêu lên:

- Không hay, Viên Hùng phóng hỏa rồi! Đại nhân, làm thế nào đây?

Dương Lăng cũng sợ đến giật nảy mình, vừa nghe tiếng súng đã dừng lại bèn vội
vàng đứng dậy, nhưng y vừa mới đứng lên lại càng bị khói hun nhiều hơn, chỉ
thấy ngọn lửa ở một trăm mét phía trước đã cháy bùng lên cao tới hơn trượng,
lúc này gió lại đang từ mặt hồ thổi về hướng này, ngọn lửa có thể tràn thẳng
tới.

Bãi lau sậy dày đặc thế này mà bốc cháy, sức người há có thể cản nổi? Dương
Lăng không ngờ việc mình lợi dụng bãi lau sậy để áp sát nha môn thuế quan lại
bị người ta phát giác, kế đó Viên Hùng lại dám phóng hỏa, vội vã kêu lên:

- Mau, mau rút lui, lập tức lùi lại phía sau!

Bọn họ đã đi vào bãi lau sậy này không dưới năm dặm, đi bộ làm sao có thể
thoát ra được, khi lửa còn chưa cháy tới thì khói đã tràn đến rồi, làn khói
dày đặc đó có thể hun cho người ta bất tỉnh, đợi khi lửa nóng cháy đến…

Các quan binh chỉ mới chạy ra được chừng ba trăm mét, khói đã theo gió cuồn
cuộn tràn đến rồi, khiến mọi người bị sặc phải ho lên sù sụ, lập tức không
chạy nổi nữa. Rất nhiều người đều dừng chân lại với tâm trạng tuyệt vọng, ngay
cả một người trước giờ luôn lắm mưu nhiều kế dũng mãnh không sợ chết như Liễu
Bưu cũng phải dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ thê lương.

Dương Lăng gập người ho lên liên hồi, sau đó liền cắn chặt răng, tuyệt vọng
nhìn trời, trong lòng thì hối hận không thôi: Bãi lau sậy liên miên này vốn là
chỗ yểm hộ tốt nhất, nhưng bây giờ lại trở thành cái lưới chết chóc không cách
nào tránh khỏi, nên làm thế nào đây? Gần ngàn mạng người chẳng lẽ vì sai lầm
của mình mà phải vùi thân ở đây sao? Nhưng mình đâu phải thần tiên, chẳng lẽ
còn có thể thay đổi hướng gió?

Hướng gió? Hướng gió! Dương Lăng ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, chợt kêu lớn một
tiếng, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng nhảy lên bảo:

- Tất cả mọi người nghe đây, lập tức chặt lau sậy, làm thành một dải đất
trống ngăn lửa cho ta, mau lên! Hãy lấy con sông nhỏ này làm ranh giới, lập
tức động thủ!

Liễu Bưu tuyệt vọng nói:

- Đại nhân, ngài không biết sự lợi hại của ngọn lửa này, cho dù có chặt ra
được một dải ngăn lửa rộng mấy chục trượng thì cũng vô ích, chỉ dựa vào đám
khói kia cũng đủ hun chết chúng ta rồi.

Dương Lăng cười ha hả nói:

- Gió cần phải có lửa thổi tới, không có gió thì chúng ta tất nhiên sẽ sống
được. Các ngươi mau mau động thủ làm ra một dải ngăn lửa đi, càng rộng càng
tốt, bản quan tự sẽ có cách mượn gió đông!

Liễu Bưu bán tín bán nghi, nhưng thấy thần sắc trấn tĩnh của Dương Lăng, lập
tức bị cảm nhiễm, lòng tin cũng khôi phục lại mấy phần, nhưng dù y có tin, gần
ngàn quan binh kia liệu có chịu tin không?

Liễu Bưu chợt nghĩ ra một kế, lập tức rút đao ra hướng về phía hai bên phái
trái hô vang:

- Mọi người lập tức chặt lau sậy, làm ra một dải ngăn lửa, khâm sai đại nhân
từng học phép mượn gió ở chỗ Trương thiên sư, nhất định sẽ cứu được mọi người.

Nếu bây giờ hạ một đạo thánh chỉ xuống nói với những quan binh này rằng họ sẽ
không chết, chưa chắc đã có người chịu tin, nhưng các nha sai với quan binh
này vừa nghe nói khâm sai đại nhân đã từng học phép thuật ở chỗ Trương thiên
sư, có thể mượn gió cứu người, lập tức không còn hoài nghi gì nữa. Còn chẳng
phải sao, mấy ngày trước khi đại chiến với giặc lùn ở Hải Ninh, khâm sai đại
nhân và Trương thiên sư đã đứng sánh vai bên nhau trên đài Quan Triều, thiên
sư thần thông quảng đại, nếu đã từng dạy khâm sai đại nhân pháp thuật, mượn
gió há lại chẳng dễ như trở bàn tay?

Tất cả mọi người đều liều mạng chặt lau sậy, mỗi người khống chế một mảng lau
sậy rộng chừng một trượng xung quanh mình, các quan binh phía trước thì ra sức
chặt, quan binh phía sau ôm những cây lau sậy đã bị chặt sát gốc tới chất
thành một đống.

Khi chặt ra được một dải ngăn lửa rộng chừng sáu mươi mét, khói đã càng lúc
càng nồng, càng lúc càng khó chịu, chui vào mũi vào cổ họng mọi người, khiến
bọn họ chẳng còn sức mà chặt lau sậy nữa.

Dương Lăng chỉ tay vào một phía có lửa cháy bảo:

- Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, đem những cây lau sậy đã bị chặt
đổ chất hết qua bên này, sau đó châm lửa đốt, bản khâm sai sẽ thi triển pháp
thuật ngay đây.

Các quan binh đã chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ xem vì sao mình lại phải châm
lửa, làm như thế liệu có khiến bản thân chết nhanh hơn không, bọn họ dốc hết
chút sức lực cuối cùng, nheo đôi mắt đã bị khói hun cho cay sè lại, liều mạng
chất lau sậy tới chỗ mà Dương Lăng chỉ, sau khi châm lửa đốt thì bèn vội vàng
chạy ngược trở lại.

Cổ họng của Dương Lăng cũng đã trở nên khản đặc, y cất giọng khàn khàn hô lớn:

- Mau truyền mệnh lệnh, tất cả mọi người cứ nằm sấp xuống, dùng nước sông
thấm ướt quần áo rồi đưa lên bịt mũi miệng khi lửa chưa tan thì chớ có đứng
lên!

Các quan binh khi chặt lau sậy sớm đã xé rách vạt áo nhúng nước rồi bịt mũi
bịt miệng rồi, lúc này lại chạy tới bên bờ sông nhúng nước lại lần nữa, sau đó
nằm sấp cả xuống bên bờ sông.

Có một số quan binh không yên tâm còn gắng kìm nén nước mắt mà ngẩng đầu lên
nhìn, chỉ thấy đống lau sậy vừa bị đốt cháy lửa bốc lên cao ngút trời, làn
khói nồng đậm tràn đến lại càng khiến người ta khó thở. Nhưng tình hình này
chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, sau đó ngọn lửa không còn tràn về phía bên này
nữa.

Hiện giờ tuy vẫn có gió nhẹ thổi về phía quan binh nhưng khói và lửa nóng lại
đã tràn về phía ngược lại, dường như hai ngọn lửa có sức hấp dẫn đối với nhau,
lập tức khiến khói ở nơi này nhạt đi không ít.

Người thời đó không biết mối quan hệ giữa sự lưu động của không khí và nhiệt
độ, thấy hiện tượng quái dị này thì không kìm được vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Tuy vị khâm sai đại nhân kia cũng đang dùng vải che mặt mà nằm sấp xuống bên
bờ sông, căn bản không giống như đang thi triển pháp thuật nhưng tất cả mọi
người đều tin rằng khâm sai đại nhân thật sự đã thi pháp cứu mình, lòng tin
cũng theo đó mà tăng vọt.

Viên Hùng đứng bên ngoài ty thuế quan thấy ngọn lửa nuốt chửng tất cả đang
tiến về phía trước thì không kìm được cười lên ha hả. Xung quanh nha môn của
hắn tuy có dải ngăn lửa nhưng một khi cả bãi lau sậy này đều bốc cháy thì cũng
không thể kháng cự được những ngọn khói nồng đậm kia, may mà xung quanh bãi
Lạc Nhạn này rất hoang vu, hơn nữa cũng chưa từng xảy ra tình trạng bốn phía
đều bốc cháy do đó cũng không phải lo lắng tới điều này. Hiện giờ ba mặt đã
cháy cả chỉ còn lại phía bên này là nơi đầu gió, đám quan binh kia ẩn nấp
trong bãi lau sậy liệu còn có thể sống được sao?

Đúng vào lúc này, những ngọn khói nồng đậm đột nhiên bay tới cuồn cuộn, dọa
cho Viên Hùng sợ giật nảy mình, hắn vội vã kêu lên:

- Chuyện gì thế này? Gió đổi hướng rồi sao?

Một tên tay sai bật cao người nhảy lên, hoang mang kêu lớn:

- Hỏng rồi hỏng rồi, Viên gia, chuyện lớn không hay, phía bến đò cũng đã bốc
cháy, ngọn lửa đang tràn về phía bên này.

Viên Hùng cả kinh, vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn, còn chẳng phải sao, một ngọn
lửa nóng bỏng đang từ phía bến đò tràn thẳng tới với thanh thế kinh người. Lau
sậy ở phía đó mọc tại nơi bùn lầy, nước ngập quá mu bàn chân do đó rất ẩm ướt,
vừa bị đốt cháy liền bốc khói lên rất nhiều khiến người ta cay xè hai mắt, lửa
vẫn còn ở xa nhưng cái cảm giác nghẹt thở thì đã tràn thẳng đến rồi…


Ngược Về Thời Minh - Chương #135