- Chèo Thuyền Du Ngoạn Thái Hồ


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Gã hán tử mập lùn, da dẻ đen đúa dương dương đắc ý nói xong, tròng mắt mới dần
khôi phục lại vẻ bình thường. Chợt nhìn thấy quản gia của Mạc phủ đang đứng
trước mặt, gã không khỏi thất kinh, mặt lập tức biến sắc.

Lý quản gia cười khà khà:

- Lý đại lão gia thực là oai phong! Lão gia nhà ta cũng định nếm thử đặc sản
của quán Hàn Sơn này, xem ra sẽ uổng công một chuyến rồi.

Lúc này Lý Quý mới nhìn thấy ngoài cửa còn có mấy người đang đứng, trong đó gã
chỉ nhận ra được Ngô Tế Uyên và Mạc Thanh Hà, vẻ mặt hai người đều như nhau,
miệng mỉm cười, điềm nhiên quan sát.

Lý Quý chửi thầm trong bụng, biết mình đã trúng kế của Ngô Tế Uyên, hôm nay
khó tránh bị mất sạch thể diện rồi. Nhưng Mạc Thanh Hà chủ quản việc thu thuế
gạo thóc, mà gã là địa chủ đứng đầu hai vùng Tô – Hàng; có thể nói Mạc Thanh
Hà tha cho gã một phần, ấy là được vạn gánh thóc gạo, căng với gã một phần, ấy
là mất đi một số bạc lớn, cho nên gã không dám đắc tội với vị thần tài này
chút nào.

Lý Quý lật đật bước ra khỏi cửa, cúi đầu khom lưng thưa:

- Mạc gia! Lão nhân gia ngài cũng đến à! Úi chao, tiểu nhân không biết là lão
nhân gia ngài, mời ngài vào! Tiểu nhân đã lâu không gặp ngài rồi, muốn hiếu
kính ngài cũng không có cơ hội nữa. Thực khó có dịp lão nhân gia ngài đến Tô
Châu, xin để tiểu nhân thết tiệc tẩy trần cho ngài.

Mạc Thanh Hà nở nụ cười nhàn nhạt, đáp:

- Ăn đồ chay phải chú trọng đến ý cảnh, lời của Lý viên ngoại thực không
thích hợp lắm.

Vị Lý đại viên ngoại này nhìn như kẻ thô kệch nhưng lại không thiếu thông
minh. Gã hiểu ý Mạc Thanh Hà giễu gã người đầy mùi tiền, mặt không khỏi lúc
trắng lúc đỏ, ngượng ngập nói:

- Phải phải phải! Tiểu nhân không biết Mạc gia còn mời khách, mời các ngài
vào, tiểu nhân lập tức đi ngay. Khoản tiền này ngàn vạn lần lão nhân gia ngài
hãy để tiểu nhân lo liệu, xem như nể mặt tiểu nhân vậy.

Thấy bộ dạng ảo nảo của gã Lý Quý đang hoành hành khắp phủ Tô Châu, trong lòng
Ngô Tế Uyên hết sức hể hả. Lão thấy Lý Quý vẫn đang lấy lòng Mạc Thanh Hà bèn
chen miệng vào:

- Không cần nhọc Lý viên ngoại tốn phí. Ngô mỗ đây đã mời các vị đại nhân đến
du ngoạn Tô Châu, chút tiền này vẫn có thể trả được.

Lý Quý thấy Ngô Tế Uyên mở tiệc thết đãi Mạc Thanh Hà, hiển nhiên quan hệ đôi
bên không nhạt, bên cạnh còn có một vị công tử tôn quý và một đạo nhân trông
cũng không phải nhân vật tầm thường, nên càng không dám lộ vẻ kiêu ngạo. Mấy
tên tay sai của gã tay áo xắn cao, mặt mày bặm trợn trong quán trà hùng hổ đi
theo ra lúc này cũng đã phải rón ra rón rén. Lý Quý thấy Mạc Thanh Hà không
thèm nhìn mình, vội ngượng nghịu khom lưng, mãi đến khi Ngô Tế Uyên mỉm cười
mời đám người Dương Lăng vào quán xong, gã mới vội vã rời đi.

Lý quản gia được Mạc Thanh Hà căn dặn, nào dám dễ dàng bỏ qua cho gã, sớm đã
mỉm cười theo sau. Đương nhiên "dạy dỗ" mà Mạc Thanh Hà nói không phải là sai
người tẩn gã một trận; phỏng chừng khi đuổi tới nơi, sợ rằng Lý quản gia sẽ nả
gã một món lớn, chưa khiến gã đau thịt buốt xương ba ngày thì chưa thôi.

Ngô Tế Uyên đưa mấy người vào nhã phòng, áy náy xin lỗi:

- Thảo dân không biết tên Lý Quý này sẽ đến, đã quấy rầy nhã hứng của các vị
đại nhân, thật có lỗi quá.

Dương Lăng thấy trong quán ngoài đường đều có tuỳ tùng đứng gác, ngay cả ông
chủ và tiểu nhị của quán cũng trở nên sợ sệt, y hơi nhíu mày nói: "Hôm nay
chúng ta chỉ lấy cương vị cá nhân du ngoạn ngắm cảnh, làm to chuyện như vầy
quả thật cũng không ổn. Tại hạ nghĩ... có thể hay chăng phiền Ngô tiên sinh
chuẩn bị vài bộ y phục của bá tánh phổ thông, lát nữa chúng ta đến Thái Hồ du
ngoạn, cứ đồ xe đơn giản là được. Về phần người của tại hạ thì chỉ cần chọn ra
vài người đi theo là được, những người khác chờ trên thuyền. Có điều... phải
phiền huynh muội thiên sư thay đổi y phục rồi."

Tuy lần này Trương thiên sư đi với tư cách là người tu đạo, song thật ra đó
không phải là lễ nghi trọng đại gì, sau khi lập đàn tế tự thì thiên sư ăn mặc
cũng không khác người thường là bao, cho nên không dị nghị gì về việc này.
Trịnh bách hộ nghe Dương Lăng giao việc xong, bản thân đảm trách an nguy cho
Dương Lăng nên gã không dám qua loa, liền vội tìm Liêu quản gia bảo hắn nhanh
chóng thu xếp, còn bản thân gã chọn trong đám nha sai được hơn hai mươi người
thân thủ cao cường, thông minh tháo vát, hỏi rõ Liêu quản sự về lộ trình du
ngoạn, rồi chạy đến Thái Hồ chuẩn bị trước.

Mạc phu nhân nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra, thị nữ đứng bên cầm lấy rồi đứng
hầu sau lưng nàng. Nàng cười duyên dáng ngồi xuống cạnh Mạc Thanh Hà, dịu
dàng:

- Lão gia, đã lâu thiếp thân không đến Tô Châu, thiếp muốn ghé thăm Bố chánh
sứ phu nhân một chút. Vả lại, không được ngồi trên thuyền lớn thiếp lại thấy
chóng mặt, thiếp sẽ không đi Thái Hồ đâu.

Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Dương Lăng và Trương thiên sư cười áy náy.
Dương Lăng luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên trước mặt nàng, giờ nghe nàng nói
không cùng điđến Thái Hồ, trong lòng lại nhẹ nhỏm hẳn. Mạc Thanh Hà khẽ gật
đầu, vỗ nhẹ tay nàng, nhẹ giọng bảo:

- Được, nàng cũng không cần về gấp, trên đường về ta sẽ cho người đi đón
nàng.

Đoạn hắn quay đầu, nhỏ nhẹ nói với Dương Lăng:

- Chuyết nội (vợ nhà) và như phu nhân (vợ lẽ) của Bố chánh sứ Ngưu đại nhân
rất thân thiết, đến Tô Châu mà không ghé thăm thì không tiện tí nào. Hơn nữa
chúng ta chèo thuyền du ngoạn Thái Hồ, nếu đi thuyền lớn thì mất hết ý vị, còn
nếu đi thuyền nhỏ thì cô nàng lại hay chóng mặt, thôi không đi cũng được.

Dương Lăng nghe vậy bèn gật nhẹ đầu, thầm nghĩ: "Nghe nói vị Mạc phu nhân này
là danh kỹ Giang Nam, không biết vị thiếp của Bố chánh sứ Ngưu đại nhân có
phải cũng là nhân vật trên chốn phong lưu không nữa."

Y vừa nghĩ vừa không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Mạc phu nhân, không ngờ cặp mắt
sắc lẹm của Mạc phu nhân cũng đang "ngầm đưa tình" với y, thấy vậy Dương Lăng
liền nổi da gà.

Vị Mạc phu nhân này tuy xuất thân từ chốn thanh lâu, nhưng lại không khiến cho
người ta có cảm giác quyến rũ yêu mị, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của
nàng đều vô cùng xinh đẹp thanh nhã. Hôm nay nàng vận váy lụa trắng thuần,
càng tôn lên vẻ đẹp như đoá phù dung nổi trên mặt nước; mày ngài tựa núi xuân,
mắt như đọng thu thủy, quyến rũ mê người.

Lúc cặp mắt như biết nói đó thuỳ mị nhìn người khác, cho dù không hề có ý khêu
gợi sắc tình, cũng khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, càng huống chi ngày đó
Dương Lăng từng bị nàng âm thầm trêu ghẹo, sao không chột dạ chứ?

Vừa lảng mắt tránh đi, lại trông thấy Cao Văn Tâm đang đứng đối diện, cặp mắt
sáng ngời ấy cũng đang chằm chằm nhìn y không chớp. Cả người Dương Lăng càng
mất tự nhiên hơn, như thể đã bị nàng nhìn trúng chỗ uý kị trong lòng.

Hôm nay Cao Văn Tâm quả nhiên mặc bộ đồ màu xanh biếc mà hôm qua Dương Lăng đã
khen. Quần áo của con gái bình dân tràn trề phong thổ nhân tình của vùng Giang
Nam sông nước khoác lên tấm thân thiếu nữ phương Bắc mang đậm khí chất thanh
cao điềm tĩnh của nàng, càng toát lên một ý vị khác. Dẫu rằng tuyệt nhiên
không thể đánh đồng với khí chất muôn vẻ phong tình như nước của Mạc phu nhân,
song nó lại mang một nét đẹp thanh tao ngọt ngào khác hẳn.

Dương Lăng bất giác nhẹ giọng nói với nàng:

- Văn Tâm! Bản quan không cần người hầu hạ, cô cũng mệt rồi. Liêu quản sự,
xin ông hãy bố trí một bàn tiệc rượu khác, để nàng ta... à... và hai vị thị nữ
của Mạc phu nhân cùng ăn uống rồi nghỉ ngơi vậy.

Khâm sai đại nhân ngồi ghế đầu còn chưa mở lời nói câu chào hỏi hình thức nào
mà đã sai người an bài cho thị nữ của y dùng bữa nghỉ ngơi trước rồi! Người
thị nữ này thật sự là thị nữ đấy ư?

Ngô Tế Uyên nghe Dương Lăng dặn dò vậy, bèn quan sát kỹ lưỡng Cao Văn Tâm vài
lượt. Tuy Cao Văn Tâm ăn mặc như một thị nữ nhưng đứng chung với hai tiểu tỳ
của Mạc phu nhân nàng lại toát ra khí độ ung dung khuê các mà bọn họ thua kém
cả vạn phần. Lão máy động trong lòng, không khỏi thầm nghĩ: "Phong độ và khí
chất của vị cô nương này thật sự không giống nữ tỳ. Khâm sai đại nhân yêu mến
nàng ta như vậy, chẳng lẽ bọn họ...?"

Ngô Tế Uyên nghĩ ngợi một chốc, cảm thấy không ổn thoả, hình như hậu lễ chuẩn
bị ban đầu đã tính sót một phần, liền vội gọi Liêu quản sự lại, chum tay căn
dặn khẽ thêm mấy câu.


Trên Thái Hồ, non xanh nước biếc, phong cảnh hoàn toàn tự nhiên. Cảnh sơn thủy
này dung hoà vẻ u nhã thanh tú cùng sự bao la hùng vĩ. Nước biếc bao la, khói
sông bát ngát, núi non ẩn hiện, muôn hình vạn trạng.

Bốn người Dương Lăng, Mạc Thanh Hà, Ngô Tế Uyên và Trương thiên sư hoá trang
thành thư sinh ngoạn cảnh hồ. Trương Phù Bảo cũng thay một bộ quần áo thị nữ
nhỏ nhắn, tóc bới ba búi, theo sau với dáng vẻ lanh lợi hoạt bát.

Tướng mạo nàng vốn đã vô cùng xinh xắn dễ thương, nay đổi mặc trang phụ nữ
nhi, vẻ mặt thanh tú vui buồn đều đẹp ấy liền trông như tranh vẽ. Ngay cả Ngô
Tế Uyên mấy ngày qua quen nhìn nàng vận trang phục đạo sỹ cũng sáng rỡ hai
mắt.

Trịnh bách hộ mang theo bốn tay nha sai giả trang làm gia đinh, trong ngực thủ
sẵn dao nhọn, trên vai gánh hộp đồ ăn, cảnh giác quan sát chung quanh. Thỉnh
thoảng có nha sai cải trang làm du khách hoặc thuyền phu lặng lẽ đưa tay làm
vài động tác, ra hiệu không có gì khả nghi.

Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời không còn khốc liệt nữa mà đã hơi ửng đỏ.
Cỏ lau lay động theo gió, bóng cỏ múa lượn đong đưa. Thi thoảng có cơn gió mát
rượi thổi qua mặt hồ mang theo mùi vị tươi mát sảng khoái lùa phớt qua khuôn
mặt âm ấm do ngà ngà men rượu của đám người Dương Lăng, khiến cho bọn họ cảm
thấy toàn thân thư thái.

Đám nha sai do Trịnh bách hộ phái đến trước đã cải trang phân tán rải rác gần
hồ chuẩn bị thuyền hái ấu. Tuy trên hồ có vài du khách, nhưng cũng đều là hai
ba người chèo một con thuyền nhỏ, cử chỉ tiêu dao tự tại, nhìn không ra bộ
dáng khả nghi nào.

Lúc này đang là mùa ấu nổi rộ, phía trước là mấy khoảnh sen, lá sen xanh biếc
bát ngát bao trùm, thỉnh thoảng thấp thoáng những cánh sen trắng nõn hoặc phấn
hồng và những củ ấu đã trưởng thành. Lá sen xanh biếc không hề có chút dấu
hiệu khô héo điêu tàn, sắc xanh tràn trề một mảng. Có những chiếc lá sen xanh
biếc làm nền, những đoá sen gần như bị che khuất lại càng thêm phần xinh đẹp.

Ngô Tế Uyên dẫn đoàn người đến ngồi nghỉ chân dưới một mái đình nhỏ, cười nói:

- Đại nhân thích yên tĩnh du ngoạn hồ, cho nên thảo dân cũng không dám quá
khoa trương. Thảo dân đã kêu Liêu quản sự an bài vài chiếc thuyền lá* nhỏ. Hôm
nay chúng ta chèo thuyền hái ấu, dập dờn trong sóng biển sen này một lát, đợi
trở về bờ, chúng ta sẽ lại lột ít ấu tươi, nhắm rượu thoả thích một phen. Đại
nhân thấy thế nào?

(*: thuyền thon hình chiếc lá)

Trong đám người này Dương Lăng có thân phận và địa vị cao nhất, đương nhiên
trên mâm tiệc mọi người không ngừng kính rượu với y, cho nên mặc dù năm lần
bảy lượt thoái thác, y vẫn phải uống đến gần say, ngực cũng hơi tưng tức, buồn
nôn. Vừa nghe lên bờ rồi còn phải uống tiếp nữa, y không khỏi cười khổ sở
không thôi.

Những khóm sen nơi đây mọc lan tới cả sát bờ. Trên bờ trồng một hàng cây dương
liễu, hơn chục chiếc thuyền nho nhỏ được buộc vào đó. Liêu quản sự đã dẫn vài
người đứng dưới gốc cây, thấy mấy vị đại nhân đã đến, hắn liền sai người tháo
dây thừng buộc thuyền ra.

Ngay lúc này, từ trên hồ bỗng cất lên một giọng ca trong trẻo ngọt ngào, hát
rằng:

- Đào hoa hồng lai dương liễu thanh,

Thanh thủy đường lý chủng hồng lăng,

Muội chủng hồng lăng ca chủng ngẫu,

Hồng lăng khiên đáo ngẫu ti căn.

Tạm dịch: Hoa đào đỏ cho liễu thêm xanh, trong ao nước biếc trồng ấu đỏ, em
trồng ấu đỏ anh trồng sen, ấu đỏ nối gốc với sen anh.

Tiếng hát ngọt ngào đắm say lòng người, ca từ trong sáng tao nhã, mấy người
Dương Lăng nghe xong bất giác đưa mắt nhìn ra hồ, thấy một chiếc thuyền hoa
(thuyền trang hoàng rực rỡ để đón đưa du khách) đang lắc lư tiến về phía bờ
bên này. Ở đầu thuyền là một người con gái thướt tha áo đỏ váy đỏ, thắt đai
lưng màu hồng phấn, cặp chân trần trắng muốt như tuyết, đang vừa múa vừa hát.

Ở đuôi thuyền, thuyền phu đã ngưng chèo, đầu thuyền rẽ biển sen đỏ lá xanh như
cắt ngang một tấm gương, khoan thai rẽ sóng vào bờ. Từ trong khoang thuyền,
một thư sinh trẻ tuổi mặc áo chẽn xanh nhạt tay cầm chén rượu lảo đảo bước ra,
cười nói với thiếu nữ áo đỏ :

- Bài hát thật hay, quả hợp để uống rượu. Chỉ là không biết Liên Nhi cô nương
nối tình ấu đỏ là cho vị công tử nào vậy nhỉ?

Người thiếu nữ xinh đẹp áo đỏ như lửa cười khúc khích, giơ tay ném một hạt sen
qua chàng công tử, cất giọng thân mật:

- Đương nhiên là Từ công tử chàng rồi, còn có thể là người nào chứ?

Khuôn mặt của vị công tử đã đỏ bừng, rõ ràng y đã say túy lúy. Nghe nàng nói
xong y cất tiếng cười to, mắt lờ đờ ngoái đầu vào trong khoang thuyền bảo:

- Xem Liên Nhi cô nương thực biết nói nhiều câu hay. Có điều đã mở miệng hứa
với ta, sao đêm qua ngủ trên giường hoa của nàng lại là Tử Úy huynh thế?

Vốn Cao Văn Tâm nghe giọng hát nọ rất lấy làm thích, nhưng nghe đoạn đối đáp
này của bọn họ, nàng biết là mấy thư sinh phong lưu đang mời kỹ nữ thanh lâu
du ngoạn trên hồ, không khỏi hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ chán ghét.

Lúc này trong khoang lại có một người mặc áo xanh bước ra, tay cầm một chiếc
quạt, tuổi độ bốn mươi. Trên nước da trắng trẻo đã lờ mờ có nếp nhăn, mặt ông
tuy tươi cười, nhưng dường như từ trong nội tâm vẫn toát ra ngoài một dáng vẻ
cô độc.

Ông cười phóng đãng hỏi:

- Sao thế, Xương Cốc mới ngủ với Linh Lung Nhi chưa được một tháng mà đã có ý
với Liên Nhi của ta rồi sao?

Thiếu nữ áo đỏ tên gọi Liên Nhi chợt xoay eo thon, nhẹ nhàng lách khỏi bên thư
sinh áo xanh nhạt rồi như én về rừng sà vào lòng thư sinh áo xanh, cười ngọt
ngào:

- Nói đúng đó, Từ công tử thật không có lương tâm, uổng cho Linh Lung muội
muội của thiếp nặng tình với y. Xem khi về thiếp mà không tố cáo y với Linh
Lung mới lạ đó...

Thư sinh áo xanh ôm lấy eo nàng ta cười lớn. Lúc quay đầu nhìn lên bờ, vừa
trông thấy Cao Văn Tâm, mặt thư sinh nọ chợt ngẩn ngơ. Ánh mắt của vị thư sinh
áo xanh tuổi trạc tứ tuần này mờ mịt vì men rượu, nhưng khi ông nhìn kỹ người
khác lại vẫn hết sức có thần.

Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Cao Văn Tâm đang đứng trong đình, quan sát từ
trên xuống dưới mấy lượt, trên mặt liền lộ vẻ thích thú, tán tụng:

- Đã lâu chưa từng gặp được cô gái có khí chất u nhã hơn người như vậy. Úi
chà, còn là một thị nữ sao? Phủ Tô Châu này người nào lại dùng được thiếu nữ
như vậy làm tỳ nữ thế nhỉ?

Ông đập quạt vào tay liên tục, mặt đầy vẻ tiếc hận, thiếu điều sắp đấm ngực
giậm chân kêu gào một phen.

Trong khoang nghe tiếng khen ngợi, lập tức lại có hai thư sinh nhào ra. Đi đầu
là một người râu ria xồm xoàm, mặc một trường bào màu xanh, chòm râu đen đúa
dài chấm ngực, tay y cầm một chén rượu lớn, đủ để so với một chiếc bát con.

Hai người nhìn thấy Cao Văn Tâm, hai mắt lập tức sáng rỡ, thay nhau nói:

- Tử Úy có pháp nhãn, người được khen tất phải bất phàm. Úi chà, quả nhiên
đoan trang xinh đẹp, có ý vị khác, đáng để cạn một chén to.

Cao Văn Tâm nghe bọn họ bình phẩm mình từ đầu tới chân, đôi mày lớn không khỏi
cau lại. Nếu không vì trước mặt có tới mấy nhân vật có uy tín và danh tiếng,
thân là tỳ nữ mà tùy tiện mở miệng sẽ làm mất mặt Dương Lăng thì nàng đã sớm
phát tác với mấy thư sinh này rồi.

Ngô Tế Uyên thấy sắc mặt nàng không vui, trong lòng liền trở nên thận trọng.
Khi nãy tại tiệm ăn chay Hàn Sơn lão đã tận mắt thấy khâm sai đại nhân cưng
chìu nàng như thế nào. Ngô Tế Uyên không sợ nữ tỹ xinh đẹp này không vui mà sợ
bọn họ chọc ghẹo khiến khâm sai đại nhân nổi giận. Lão liền vội bước lên một
bước quát lớn:

- Hi Triết vô lễ! Không được ăn nói quàng xiên.

Thấy lão gọi thẳng tên tự người đó, xem ra đôi bên đã từng quen biết. Người
râu rậm nghe thấy có người gọi mình, liền vội đưa tay lên che trán nheo mắt
nhìn kỹ đối phương, đoạn khoái trá cười lớn:

- Hóa ra trước mặt là Ngô ông! Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Trưng Trọng,
mau lấy hộp tranh của huynh ra, ta muốn vẽ người con gái này, Ngô ông nhất
định phải cho phép vãn sinh đấy nhé. Cùng lắm ta về tặng ông một bức tranh sơn
thủy là xong.

Ngô Tế Uyên xấu hổ nói với Dương Lăng:

- A hèm... Dương đại nhân! Mấy vị đó là tứ đại tài tử của đất Ngô Trung, ngày
thường quen thói phóng đãng, mong đại nhân chớ trách. Vị vận áo xanh tên là
Đường Bá Hổ (*), thường ngày buôn tranh bán chữ để mưu sinh. Người này giỏi
nhất là vẽ tranh mỹ nữ, có điều tầm mắt rất cao, thường luôn nuối tiếc không
có nhân vật đáng để y đặt bút. Cho nên hôm nay trông thấy thị nữ của đại nhân
phong tư xuất chúng, hắn nhất thời vui quá nên mới thất lễ, để thảo dân đuổi
bọn họ đi là được.

(*) Xem thêm

Ba_Van: Có lẽ tác giả nhầm; kẻ rau rậm tỏ ý muốn vẽ tranh là Chúc Chi Sơn chứ
nhỉ!

Dương Lăng vừa nghe ba chữ Đường Bá Hổ, toàn thân không khỏi chấn động. Đường
Bá Hổ! Nhân vật thanh danh hiển hách này không ngờ lại đang đứng sờ sờ trước
mặt y, Dương Lăng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Nghe Ngô Tế Uyên muốn đuổi bọn
họ đi, y liền vội kéo lại, vui vẻ bảo:

- Không sao, không sao! Ngô tiên sinh mau mời... mời mấy người bọn họ lên
đây. Dương mỗ nghe danh tứ đại tài tử Giang Nam đã lâu, hôm nay được gặp mặt
thật là có phước. Nếu đuổi bọn họ đi như vậy, thật sẽ tiếc lắm.

Ngô Tế Uyên không ngờ Dương Lăng cũng đã nghe danh của bốn tài tử Ngô Trung,
nghe y tán thưởng như vậy, bản thân là người đồng hương, lão cũng có chút vẻ
vang lây, bèn vội cao hứng gọi Liêu quản sự cho mời bốn người Đường Bá Hổ lên.

Bốn vị tài tử này bước vào đình, ra mắt Ngô Tế Uyên trước. Trong bốn người thì
Chúc Chi Sơn lớn tuổi nhất, gia cảnh cũng giàu có nhất, qua lại với Ngô phủ
rất thân mật, cho nên thoải mái nhất, đi tới chỉ cười hì hì làm lễ một cái,
vẫn nâng chén rượu to đùng của y uống không ngừng. Văn Trưng Minh và Từ Trinh
Khanh thì tương đối câu nệ hơn.

Dương Lăng quan sát kỹ bốn đại tài tử nổi tiếng gần xa này, nhận thấy Đường Bá
Hổ mà y muốn kết giao nhất, khi nãy mặc dù vui quá mà không câu nệ hành vi và
thái độ, nhưng sau khi bước vào đình, vừa nghe nói thị nữ đó không phải tỳ nữ
của Ngô phủ mà là của vị công tử sang trọng mà ngay cả Ngô Tế Uyên cũng phải
cung kính lễ độ, vẻ mặt ông liền lập tức trở nên cẩn trọng. Thần thái đó thật
sự không giống với Giang Nam đệ nhất tài tử phong lưu phóng đãng như trong
tưởng tượng của y, khiến Dương Lăng vốn mong được gặp "phong thái Đường Giải
Nguyên"(1) một lần bèn cảm thấy thất vọng không ít.

Y không biết vị Đường Bá Hổ này trong truyền thuyết dân gian tuy là nhân vật
phong lưu phóng đãng, không câu nệ lễ pháp, nhưng thật ra trong số tứ đại tài
tử thì Đường Bá Hổ là người có số phận long đong nhất, cuộc sống vô cùng nghèo
khổ. Trong lòng ông tuy ngông cuồng cao ngạo, căm ghét thế tục, nhưng do cuộc
sống bức bách nên vẫn phải thường xuyên cúi đầu với người ta, nào còn phóng
túng gì nổi chứ?

Vị Đường Giải Nguyên mười sáu tuổi đỗ tú tài, vừa vặn cùng độ tuổi mà Dương
Lăng đỗ tú tài, nhưng vận mệnh lại kém xa. Mười chín tuổi ông cưới vợ là Từ
Thị, trong nhà mở một quán rượu, sinh hoạt cũng thoải mái.

Thế nhưng về sau tai họa lại theo nhau ập đến. Đầu tiên phụ thân y trúng gió
qua đời, mẫu thân vì quá đau buồn nên cũng ra đi theo, không lâu sau em gái
lại chết ở nhà chồng. Tiếp đó vợ ông sau khi sinh xong thì sốt cao, vì bệnh mà
qua đời, con trai ra đời được gần ba ngày thì cũng theo mẹ mà đi.

Liên tục gặp đả kích như thế, dưới sự giúp đỡ của những bạn bè tốt khó khăn
lắm Đường Bá Hổ mới gắng gượng vui sống trở lại, cưới vợ mới là Hà Thị, lao
tâm đọc sách. Nhưng khi ông vào kinh thi cử lại bị người ta vu cáo tội đút lót
chủ khảo, bị đày vào đại lao. Tuy về sau được thả vì không tra được chứng cứ,
song ông lại bị buộc cả đời không được làm quan.

Vị đại tài tử đa tài đa nghệ này dường như chịu phải lời nguyền của thần vận
mệnh, gặp đả kích liên miên khiến ông cửa nát nhà tan, nghèo túng thất vọng,
người vợ cũng chê nghèo mà bỏ đi, người em thì lại chạy ra ở riêng chỗ khác.

Đường Bá Hổ tán gia bại sản, thân không của nả, lang thang khắp nơi. Đến thời
điểm này ông mới trở về Tô Châu được chưa đầy hai năm, cuộc sống mới vừa có
chút khởi sắc. Ông tái giá với một kỹ nữ thanh lâu tên Thẩm Cửu Nương, mưu
sinh bằng cách buôn tranh bán chữ.

Dương Lăng nghe ông nói muốn vẽ tranh cho Cao Văn Tâm, không khỏi vui mừng hết
đỗi. Y nghĩ, được Đường Bá Hổ vẽ tranh cho là vinh hạnh tới dường nào, nên lập
tức không ngần ngại mà đồng ý ngay.

Vốn Đường Bá Hổ thấp thỏm lo lắng y sẽ không chịu đáp ứng, lúc này thấy y gật
đầu Đường Bá Hổ cũng lộ rõ vẻ vui sướng trên mặt. Sợ Dương Lăng đổi ý, ông
liền vội vui vẻ gọi Văn Trưng Minh mang hộp vẽ tới, rồi lập tức trải sạp để vẽ
cho Cao Văn Tâm.

Cao Văn Tâm thấy bọn họ cùng đi chơi kỹ nữ, trong lòng vốn đã không có hảo
cảm, giờ lại bảo nàng đứng yên ở đó để người ta vẽ. Trong mắt người con gái
xuất thân là tiểu thư khuê các này, việc đó tuyệt không phải là việc vinh dự
gì, thế nên trong thâm tâm nàng cực kỳ không bằng lòng.

Dương Lăng thấy thần sắc nàng không vui, bèn bước đến gần nói nhỏ:

- Văn Tâm, chỉ là để người ta vẽ dung mạo thôi, có gì không vui vậy? Tranh vẽ
của vị Đường công tử này rất là nổi tiếng đó. Hôm trước tôi đã có được thư
pháp của Giang Nam đệ nhất danh kỹ, hôm nay nếu có thể có được tranh vẽ của đệ
nhất tài tử Giang Nam này, tương lai sẽ có thể làm báu vật gia truyền. Dung
mạo khí chất của cô, vạn người không có lấy một, đành phiền cô chịu khó đứng
yên trong chốc lát để ông ta vẽ tranh. Nhiều năm sau lấy ra xem lại, sẽ có ý
vị khác đó.

Y nói lời này tự đáy lòng, nhưng Cao Văn Tâm lại hiểu lầm thành ý khác. Nghe y
nói muốn đem tranh vẽ mình làm báu vật gia truyền, để lại cho con cháu đời
sau, cái ẩn ý đó... Vừa nghĩ đến đây, con tim nàng liền nhảy thình thịch như
trống trận, thế là nàng vui vẻ đồng ý ngay.

Chúc Chi Sơn chỉ biết đứng ở một bên vuốt râu uống rượu. Hành động của vị tài
tử luôn đóng vai nhân vật gây cười trong những truyền thuyết về Đường Bá Hổ
trông cũng hết sức bình thường, không hề có vẻ gì điên điên khùng khùng cả.

Có điều tửu lượng của hắn thật sự kinh người, ban đầu còn thỉnh thoảng gọi
thuyền phu lên thuyền rót thêm rượu cho, sau cùng cứ thế mà bê cả vò rượu lên,
ngồi bên thành lan can tự rót tự uống.

Đường Bá Hổ đã sớm trải sạp ra, bắt đầu chăm chú vẽ chân dung Cao Văn Tâm. Văn
Trưng Minh, Từ Trinh Khanh và nhóm người Dương Lăng cùng Mạc Thanh Hà cũng đều
đứng sau lưng ông hiếu kỳ theo dõi. Trương Phù Bảo lại chê chán, kéo anh nàng
cùng ra bờ sông chơi.

Bên này Đường Bá Hổ vừa mới phác thảo vài nét, Chúc Chi Sơn chợt như nghĩ đến
điều gì, đột nhiên bỏ chén rượu, nhảy xuống thành lan can la lên quái gở:

- Hỏng rồi, hỏng rồi! Sao ta lại cũng tham dự theo chứ nhỉ? “Thập mỹ đồ” đó
thật sự sắp hoàn thành rồi!

Rồi hắn giậm chân la lên:

- Ba trăm lạng ơi là ba trăm lạng! Tính sai rồi! Tính sai rồi! Lần này lão
Chúc ta phải đền tiền rồi.

Đường Bá Hổ chỉ ngẩng đầu cười lớn một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ
tranh, vẻ mặt hơi đắc ý. Dương Lăng phảng phất nhớ dường như có cái "Cửu mỹ
đồ"(2) gì đó liên quan đến Đường Bá Hổ, không khỏi lấy làm tò mò hỏi:

- "Thập mỹ đồ” gì vậy?

Văn Trưng Minh cười lớn:

- Hôm nay du ngoạn trên hồ là ý tưởng của lão Chúc. Chuyến đi du ngoạn hồ này
hao mất ba trăm lạng, y thật sự đã tính sai rồi.

Thấy thân phận Dương Lăng dường như cực kỳ cao quý, nhưng tính tình ôn hoà,
không hề có phong thái cao kỳ của con cháu thế gia quyền quý, hắn bèn cười
cười giải thích:

- Dương công tử! Hi Triết huynh và Tử Uý huynh đã đánh cuộc, chỉ cần trong
vòng một năm Tử Uý huynh có thể vẽ được mười bức tranh mỹ nữ, hơn nữa phải là
mỹ nữ mà bốn người chúng ta đều công nhận, thì Hi Triết huynh sẽ thua Tử Uý
huynh ba trăm lạng bạc.

Chỉ là mười mỹ nữ này thực khó kiếm à nha! Chùa Huyền Diệu ở Tô Châu có nhiều
thiếu nữ tới lui nhất, Đường huynh thường hay đến nơi đó ngồi canh chừng, nhìn
thấy tuyệt sắc giai nhân chân chính nào liền ghi nhớ kỹ trong lòng, sau đó vẽ
lại. Nhưng mà tin tức này dần dần bị tiết lộ, nhà ai có nữ quyến định đến chùa
dâng hương đều sai người đuổi vị đại tài tử này đi trước.

Kết quả là sau bảy tháng đầu tiên, Tử Uý huynh đã có thể vẽ được chín mỹ nữ,
nhưng người thứ mười lại tìm mãi không thấy. Chúng tôi cứ tưởng rằng lần này
Tử Uý huynh sẽ thua rồi, nào ngờ hôm nay lại có duyên gặp được vị cô nương của
quý phủ đây. Ha ha, đây cũng xem như là ý trời, muốn Hi Triết huynh đưa bạc
cho Tử Uý huynh tiêu dùng.

Dương Lăng nghe vậy cũng cảm thấy mắc cười, thì ra đám tài tử này cũng giống
như những người bình thường khác, lúc ăn không ngồi rồi cũng lấy mỹ nữ ra làm
đề tài câu chuyện, không ngờ còn dùng nó để đánh cuộc.

Y ngồi xổm bên cạnh Đường Bá Hổ, thấy bút pháp tuyệt diệu của ông hất lên móc
xuống, bức tranh trong tay đã vẽ được sáu phần, tuy mắt mũi ngũ quan vẫn mới
chỉ được hoạ phác đơn giản, vẫn cần phải chấm phá thêm, nhân vật cũng hãy còn
chưa tô màu, nhưng một mỹ nữ sinh động như thật đã dần hiện ra trên trang
giấy. Thấy vậy y không khỏi ngợi khen:

- Nhân vật của Đường huynh vẽ quả nhiên giống như đúc, bút lực quả thực bất
phàm.

Đang vẽ say sưa, Đường Bá Hổ nghe vậy mặt liền tươi rói, đáp:

- Dương công tử quá khen! Mỹ nữ tập trung thiên địa linh khí, bản thân đã là
một bức tranh sáng đẹp tuyệt luân, tại hạ chẳng qua chỉ lấy bút trong tay vẽ
một phần vạn nét phong tình của họ mà thôi. Cái tĩnh của mỹ nữ thì thanh nhã u
khiết, còn cái động của mỹ nữ lại bay bổng như hạc. Mái tóc, chân mày, cặp
mắt, đôi môi, làn da, cần cổ, tấm eo, đôi chân, không chỗ nào không thể vẽ nên
tranh. Vẻ đẹp ấy có thể họa vào thơ, có thể nhập vào trong tranh vẽ, có thể
hoà vào rượu, còn có thể bước vào mộng nữa thay.

Dương Lăng không ngờ vị đại tài tử này nói đến mỹ nữ lại cũng có bài bản như
vậy. Văn Trưng Minh cũng là cao thủ về hội hoạ, có nhận thức bất phàm về hội
hoạ nên có thể lý giải được cái ý trong lời Đường Bá Hổ, vả lại hắn cũng cực
kỳ sùng bái kỹ xảo vẽ chân dung của Đường Bá Hổ.

Lúc này thấy Dương Lăng tràn đầy thích thú, trong lòng hắn có cảm giác như gặp
người đồng đạo, liền hào hứng nói với Dương Lăng:

- Dương công tử hãy đợi một chút, trên thuyền hoa có một bức tranh tuyệt diệu
mà Tử Uý mới vẽ đêm qua, để tôi lấy cho công tử xem!

Đường Bá Hổ phong lưu phóng khoáng. Tuy ông đã cưới người bạn thân thiết chốn
khuê phòng của Liên Nhi cô nương là Thẩm Cửu Nương làm vợ, nhưng vẫn thường
lưu luyến chốn thanh lâu. Những cô nương này cũng mến tài nghệ của ông nên
cũng chưa từng đòi tiền qua đêm, vị Liên Nhi cô nương này cũng là một người ái
mộ ông.

Nàng mắt to môi đỏ, da trắng như mỡ, cũng là một mỹ nhân, tuy nhiên hôm nay
Đường Bá Hổ vừa thấy Cao Văn Tâm liền miệng khen không ngớt, Liên Nhi tự thấy
tư sắc thua người nên vẫn luôn đứng một bên, trề môi vẻ không vui lắm. Bây giờ
nghe Văn Trưng Minh nói muốn lấy bức vẽ đêm qua, tuy tức giận, nhưng nàng vẫn
không nén khỏi đỏ mặt, hung hăng trừng mắt với hắn, dường như có chút ngượng
ngùng.

Văn Trưng Minh hấp tấp chạy về thuyền hoa lấy một cuộn tranh. Hắn trở vào
trong đình, mới vừa giở cuộn tranh vẽ ra một nửa, một cơn gió lùa tới suýt nữa
thổi rách bức vẽ. Văn Trưng Minh liền kéo Đường Bá Hổ nói:

- Tử Uý huynh ngừng một chút đi! Để Dương công tử kiến thức bức tranh phong
nguyệt mà huynh vẽ ngày hôm qua một chút.

Văn Trưng Minh nói xong, liền đoạt lấy bàn vẽ trong tay Đường Bá Hổ, giở cuộn
tranh trong tay ra đặt lên trên. Dương Lăng vừa nhìn thì thấy bức tranh đó
tịnh không phải là tranh đen trắng, mà dùng thuốc màu sơn lên. Trong tranh vẽ
một mỹ nữ khỏa thân dáng vóc nẩy nở rung động lòng người, người con gái đó nửa
quỳ trên chiếc giường nhỏ, một dải lụa đỏ vắt ngang eo, một tay che chỗ xấu
hổ, eo thon hơi trũng xuống, cặp mắt yêu kiều ngoái nhìn ra sau, trong nét mặt
đó có thể lờ mờ nhìn ra người thiếu nữ chính là vị Liên Nhi cô nương nọ.

Phía sau là một nam tử đang nằm chồm sấp trên mông nàng trong trạng thái giao
hợp, cạnh bên có lưu hai hàng chữ như rồng bay phượng múa: "Bán liêm thanh
phong, nhất tháp minh nguyệt, bán tự hàm tu bán thôi thoát, hồi đầu đinh ninh
khinh ta cá, bất tỉ tầm thường lãng phong nguyệt"*. Không ngờ bức tranh này
lại là một xuân cung đồ kiều diễm mê người.

(* Tạm dịch: nửa mành gió mát, một mảnh trăng thanh, nửa như e ấp nửa như
khước từ, ngoảnh đầu khẽ dặn vài câu, không như cảnh sắc gió trăng tầm thường)

Dương Lăng chưa từng nghe nói đại tài tử Đường Bá Hổ vẽ tranh xuân cung, y
ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức tranh, vừa chỉ tay vào vừa lắp bắp hỏi:

- Đây... đây là của Đường huynh vẽ sao?

Văn Trưng Minh cười đáp:

- Đúng vậy! Nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, nhân vật sinh động có thần, tranh xuân cung
mà Đường huynh vẽ không dưới trăm bức, song đây là bức vẽ mà tại hạ thích
nhất, nên đã xin y. Tại hạ và Dương công tử tuy vừa gặp mặt nhưng như đã quen
lâu, nếu như công tử thích, tại hạ xin tặng cho công tử, không biết công tử
thấy thế nào?

Dương Lăng cười gượng:

- Ơ... Đệ nhất tài tử Giang Nam cũng vẽ loại tranh này sao? Ha ha, đúng là
nằm ngoài dự liệu của tại hạ.

Từ Trinh Khanh cười nói:

- Nghe khẩu âm của công tử, đoán là người đến từ phương Bắc nên không biết
tập tục phương Nam. Vẽ tranh này cũng không có gì cả, thật ra rất nhiều tiểu
thư khuê các cũng sao đi vẽ lại tranh xuân cung này đấy. Có điều những bức
được chính tay Tử Uý huynh vẽ ra đều có thể gọi là trân phẩm, khắp phố phường
đều tranh giành đấy!

Đường Bá Hổ dường như cũng rất là hài lòng với bức tranh này, ông lấy bản vẽ
lại, xoa nhẹ lên bức tranh cười nói:

- Nào chỉ ở phương Nam, cho dù vùng phụ cận kinh sư cũng học theo tập tục này
đấy chứ. Đa số nữ tử khéo tay của Thiên Tân vệ đều tinh thông môn này, chẳng
những thường ngày vẽ tranh, mỗi khi đến cuối năm còn vẽ tranh xuân cung đem ra
chợ bán, bản địa gọi họ là "Nữ nhi xuân". Dương công tử đến từ phương Bắc,
chẳng lẽ không biết chuyện này ư?

Cao Văn Tâm ngồi nghiêng trên lan can mái đình, nhìn chăm chăm vào khói sông
trên Thái Hồ theo sự hướng dẫn của Đường Bá Hổ để cho ông ta vẽ. Nàng đã ngồi
yên một hồi lâu nên cảm thấy vai và cổ hơi mỏi, vừa quay đầu cho mau huyết lưu
thông đột nhiên nhìn thấy Dương Lăng và mấy thư sinh đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào
bức tranh, thậm chí Ngô Tế Uyên và Mạc Thanh Hà cũng đang đứng sau đám người
kiễng chân lên xem.

Nàng tưởng bức chân dung đã vẽ xong rồi nên mừng rỡ đứng dậy, đi lại gần mọi
người, vui vẻ hỏi:

- Đường công tử đã vẽ xong rồi à?

Cao Văn Tâm vừa hỏi vừa cúi đầu nhìn bức tranh, mặc dù nhìn ngược xuống, nhưng
tổng thể bức tranh vẽ gì nàng vừa liếc mắt liền nhận ra ngay. Khuôn mặt xinh
xắn của nàng liền thoáng trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, liền tiếp đó
lại đột nhiên đỏ bừng, cả người cũng phát run lên.

Nàng vạn lần không ngờ kẻ này lại dùng tướng mạo của nàng để vẽ ra một bức
tranh sỉ nhục như vậy. Cao Văn Tâm giận đến choáng váng mặt mày, không chút
nghĩ ngợi nàng vung tay tát bốp một bạt tai vào mặt Đường Bá Hổ, giận dữ mắng:

- Đồ vô sỉ!

Cao Văn Tâm mắng xong, hai hàng lệ đã không nén được mà trào ra. Điều khiến
cho nàng đau lòng khôn xiết chính là: Dương Lăng chẳng những không nổi giận,
mà không ngờ... không ngờ cũng hùa với người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ lên bức
tranh. Nếu như y thật sự thích mình, xem mình như nữ nhân của y, sao y lại có
thể đối xử với mình như vậy, mặc cho mình bị người ta khinh thị?

Nghĩ đến đây, Cao Văn Tâm đau lòng như cắt. Hai tay ôm mặt, nàng xoay người
lao về phía bờ hồ.

Chú thích:

(1) vì Đường Bá Hổ đỗ giải Nguyên (đỗ đầu trong kỳ thi Hương) nên được gọi là
Đường "Giải Nguyên"

(2) "Cửu mỹ đồ" kể về chuyện tình giữa Đường Bá Hổ và Thu Hương


Ngược Về Thời Minh - Chương #133