Người đăng: ๖ۣۜSữa
Phạm Đình hào hứng vỗ bàn khen:
- Hay! Kế này thật tuyệt. Chúng ta sẽ không tốn công sức bao nhiêu mà lại có
thể khiến Dương Lăng biết được lợi hại của chúng ta. Vương công công! Đừng
chần chừ thêm nữa, tiên hạ thủ vi cường đó!
------------------------
Chương 122: Xưởng đốc ra quân
------------------------
Không biết từ khi nào, ngoài trời lại đổ một cơn mưa nhỏ. Mưa tí tách rơi, đáp
xuống những tàu lá chuối dưới khung cửa sổ phát ra âm thanh lộp bộp. Bỗng hai
tiếng đàn gảy "tính tang" vang lên cùng một giọng hát ngọt ngào khẽ ngân nga
trong đêm mưa sâu thẳm:
Nén nhìn bướm lượn hiên bên,
Run cành sẽ hỏi thệ nguyền biết không?
Nương tràn tâm ý gió đông
Vì ai nên bệnh, nên lòng ủ ê.
Gió đưa bướm mối mai về,
Mà nơi phòng kín áo thề chửa may.
Bàng quan mấy kẻ đâu hay
Chờ ai giải khối tình này người ơi!
Lần đầu khoác chiếc áo cưới ngồi ngóng đợi bên giường, thấy sắc trời càng lúc
càng tối mà lão gia dường như không muốn đến, trong lòng Tuyết Lý Mai thực sực
đã hốt hoảng. Nàng với Tô Tam vốn có tình thân như thủ túc nên không hề muốn
tranh sủng. Nhưng dù xinh tươi quyến rũ thì nét đẹp hoa thơm cỏ lạ ấy của nàng
sao có thể sánh với vẻ tuyệt sắc nhân gian vạn người không một của Ngọc Đường
Xuân đây?
Cho dù địa vị không bằng Ấu Nương, nhan sắc không bằng Tô Tam thì tiểu cô
nương cũng không lo lắm mà chỉ sợ Dương Lăng vì bị lệnh vua ép buộc mới nạp
nàng về chứ thực ra trong lòng không hề thích. Ngồi cô quạnh cho đến khi nến
hồng cháy hết, Tuyết Lý Mai thương xót cho bản thân mình, cầm lòng không được
bèn ôm lấy đàn, vừa khẽ gảy vừa hát, nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ
mà trong lòng đau khổ không thôi.
Ngọc Đường Xuân tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, nghe tiếng ca của Tuyết Nhi mà
thấy thẹn muốn chui xuống đất, vội vàng ngọ nguậy tính ngồi lên để giúp lão
gia vận quần áo. Vốn Dương Lăng sớm đã ngồi dậy mặc y phục xong, thấy nàng lần
đầu đón nhận cơn mưa móc, dáng vẻ mệt mỏi yêu kiều, bèn vội giữ lấy bờ vai
thơm mềm, kéo tấm chăn mỏng khoác lên cho nàng, rồi nhẹ giọng bảo:
- Trời mưa rồi, đừng để nhiễm lạnh, nghỉ ngơi sớm chút đi.
Ngọc Đường Xuân đang lõa phơi dáng ngọc, thấy ngồi dậy cũng hơi mất ý tứ bèn
nghe lời nằm xuống. Dương Lăng quan tâm như vậy khiến nàng cảm thấy ấm áp
trong lòng. Nàng hé cánh môi đào mỉm cười thật ngọt ngào, thẹn thùng gật đầu.
- Nén nhìn bướm lượn bên hiên...
Tiếng ca lại cất lên trong đêm. "Con bướm hái hoa" Dương Lăng vội vàng cuống
quít mở cửa phòng đi ra...
Một đêm hai lần điên cuồng, đáng lý nên ngủ không dậy mới phải, song trời vừa
tờ mờ sáng thì Dương Lăng đã tỉnh giấc, có lẽ do khoảng thời gian này y đã
quen với việc dậy sớm vào chầu. Trong khi đó, Tuyết Lý Mai vốn quen với việc
thức khuya dậy sớm lại đang ngủ say sưa. Dáng ngủ của nàng thật sự không được
tốt. Quấn lấy nhau cả đêm khiến cả tấm chăn mỏng bị nàng cuộn hết lên người,
chỉ để lộ một làn da trắng mịn, trên khuôn mặt được trang điểm nhẹ vẫn lờ mờ
hai vệt nước mắt vừa khô.
Tuyết Lý Mai tự biết tư sắc và phong thái không bì được với Ngọc Đường Xuân.
Để lấy lòng lão gia, tuy là lần đầu phá thân nhưng nàng đã nén sự xấu hổ mà
rụt rè dốc sức giở mọi thủ đoạn quyến rũ mà nàng nghe được ở Thì Hoa Quán. Chỉ
mong lão gia sung sướng vui vẻ mà trong tim có thể dành một vị trí cho nàng.
Trong ấy tuy vẻ kiều diễm không diễn đạt được thành lời nhưng chỉ riêng tinh
thần "cần cù", "hết lòng cầu thị" của tiểu nha đầu này đã đủ khiến cho tất cả
dâm thần phải cảm động rồi. Nếu không chú ý đến vệt máu đỏ và vẻ mặt non nớt
lúc giao hoan mà chỉ nhìn vào các tư thế thay đổi không ngừng của nàng thì
Dương Lăng có lẽ đã tưởng nàng là kẻ thạo nghề trong chốn phong nguyệt.
Thân thể Tuyết Lý Mai mềm mại, eo thon uyển chuyển gọn gàng, da dẻ mịn màng…
đặc biệt là làn da ngọc ngà trắng mịn ấy như đang ửng ráng mây hồng, tinh khôi
không tì vết. Lúc động tình, nàng nhíu hàng chân mày, hân hoan như chực khóc.
Khuôn mặt thuần khiết khi đó phơi bày một nét quyến rũ lạ thường khiến Dương
Lăng sinh ra một loại khoái cảm muốn ức hiếp, lăng nhục. Đêm phong lưu này quả
là sung sướng!
Nên khai nụ thì đã khai nụ, phải khai trương cũng sẽ khai trương.
Nội xưởng được thành lập, mọi con mắt trong và ngoài triều đều dồn về nó. Thế
nhưng nha môn Nội xưởng nằm ngoài Tây Trực môn không bỏ tiền ra mua đất mà lại
tổ chức cho quan binh Tả Tiêu doanh - vốn vừa mới phục dịch ở Thái lăng nay
lại lắc mình biến thành những binh sỹ nha sai - tự lực cánh sinh xây dựng nha
môn trong sơn cốc phía sau Cao Lão trang, thật khiến người ta cười rụng rớt
quai hàm.
Đông xưởng lo Dương Lăng sẽ lập tức tiếp nhận việc thuế giám, thế là Phạm Đình
và bốn đại thủ lĩnh thái giám của ty Lễ Giám cùng ngồi lại với nhau, nghĩ ra
đủ loại phương kế để định gây khó dễ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Dương Lăng
đến tìm. Quá đỗi ngạc nhiên, bọn họ bèn phái người đi nghe ngóng thì được biết
Dương Lăng đã chiêu nạp gã "Thiên hộ giữ cổng" người Sắc Mục bất tài vô dụng
trong Cẩm Y vệ là Vu Vĩnh làm Nhị bộ đầu, hiện đang dẫn một đám binh sỹ liên
lạc với hàng xe, hàng ngựa vận chuyển đường dài khắp nơi để hợp tác, thành lập
cơ cấu tình báo cho Nội xưởng.
Nghe xong tin này, Phạm Đình suýt cười đến tắt thở, bao sự trọng thị và e dè
với Dương Lăng tức thì tan theo mây khói. Nếu không phải hai bên đang ở thế
đối lập với nhau thì lão cũng muốn thông cảm cho Dương Lăng, hành động lần này
đã thật sự làm mất hết mặt mũi của xưởng vệ. Nếu Dương Lăng tạm thời không dám
tìm đến cửa để tiếp nhận ty Thuế Giám thì mình cũng không cần e ngại mà “hào
phóng” một chút. Phạm Đình bèn hạ lệnh, bảo nha sai Đông xưởng tạm thời không
cần gây phiền phức cho Nội xưởng, để xem thử Dương Lăng có thức thời hay không
rồi sẽ tính tiếp.
Bọn quan văn nghe nói ngoài Đông xưởng, Tây xưởng và Cẩm Y vệ, không ngờ bây
giờ Hoàng Thượng lại lập thêm Nội xưởng, thế là nhao nhao yêu cầu Tam đại học
sỹ thừa lúc Nội xưởng chưa đứng vững mà phát động tất cả quần thần trong triều
"lấy ngòi bút làm vũ khí", thúc giục Hoàng Thượng loại bỏ xưởng này.
Tạ Thiên nghe vậy thì hơi động lòng, bèn ngầm hẹn Lưu Kiện và Lý Đông Dương để
thương nghị. Khi Lưu Kiện nghe nói đến hành động yếu ớt của Dương Lăng, cũng
không cảm thấy Nội xưởng có thể trở thành mối hoạ lớn, nhưng nếu có thể phát
động lực lượng thần tử của triều đình diệt nó tận gốc, ắt sẽ có thể khiến cho
hai xưởng Đông, Tây và Cẩm Y vệ có điều cố kỵ, không dám can dự làm loạn triều
chính nên cũng vui vẻ tỏ ý tán thành.
Nhưng Lý Đông Dương lại trầm ngâm thật lâu, kề cà không nói lời nào. Tạ Thiên
không nhịn được bèn cảm khái nói:
- Tân Chi, tôi biết ông rất có hảo cảm với Dương Lăng đó, thậm chí có rất
nhiều kỳ vọng vào y.
- Chúng ta đều đã già rồi, còn có thể tận tâm, tận lực cho triều đình bao năm
nữa chứ? Nếu như có vài vãn bối đủ tài lẫn đức có thể hết lòng phò tá Hoàng
Thượng, đám lão thần chúng ta cũng không phụ lòng tiên đế, không phụ lòng với
bá tánh lê dân rồi. Nhưng mà, Dương Lăng và đám lộng thần bên cạnh Hoàng
Thượng xưng bạn xưng bè, nay lại mưu cầu lãnh đạo Nội xưởng, rõ ràng lòng lang
dạ thú, chẳng lẽ ông còn tin y sẽ là kẻ trung lương ư?
Lưu Kiện cũng không vui, nói:
- Tân Chi, tôi biết ông trông đợi vào y rất nhiều. Tuy tài cán y không bằng
Dương Đình Hoà, Dương Nhất Thanh, nhưng lại là kẻ được Hoàng Thượng tin sủng
nhất. Nếu như y một lòng vì nước, chúng ta đương nhiên không ngại mà nâng đỡ
cho y, nói không chừng bản triều có thể giống như "Tam Dương nắm quyền"(1)
thời Tuyên Đức, lại sản sinh ra thêm "Tam Dương tài giỏi"(2). Nhưng nay nghe
lời nói, xem hành động của y, người này tuy chưa hẳn đại gian đại ác, song
tuyệt không giống như bề tôi trung hiền. Ông đừng làm việc theo cảm tính nữa.
Lý Đông Dương mỉm cười nói:
- Hai vị đại nhân cho rằng tôi không nỡ cắt đứt tiền đồ của y sao? Ha ha ha,
tôi đang nghĩ, trong triều có Nội xưởng và không có Nội xưởng thì cái nào có
lợi hơn.
Tạ Thiên không đồng ý, nói:
- Tân Chi, ông hồ đồ rồi sao? Ông nói xem, xưởng vệ đã làm được việc gì có
ích cho triều đình, cho dân chúng rồi? Chẳng lẽ có hai xưởng một vệ tranh
quyền đoạt lợi còn chưa đủ, còn muốn đẻ thêm một con ác hổ sao?
Lý Đông Dương khẽ cười nói:
- Chẳng lẽ Tạ đại nhân đã quên nơi mà con hổ Nội xưởng này chằm chằm giương
mắt vào chính là ty Thuế Giám sao?
Lưu Kiện và Tạ Thiên nghe xong, ánh mắt chợt sáng lên, Tạ Thiên buột miệng
nói:
- Hai hổ tranh đấu...
Lưu Kiện do dự một chút rồi nói:
- Tôi thấy Dương Lăng né tránh khắp nơi, không giao tranh cùng Đông xưởng.
Giao ty Thuế Giám cho Nội xưởng là khẩu dụ của Hoàng Thượng, có thánh chỉ
trong tay mà y cũng không dám đi mở miệng với Vương Nhạc, chẳng phải Tân Chi
đã quá trông đợi ở y rồi sao?
Lý Đông Dương cười lớn rồi nói:
- Lão đại nhân à, ông thấy Dương Lăng ngày thường hành sự, tuy được vua sủng
ái mà vẫn biết khiêm tốn. Nhưng ông quên phần kiến thức, tâm cơ nọ của y tại
Kinh Diên đã khiến những vị đại nhân của cả triều muốn làm khó y một phen cũng
phải cứng họng à? Tâm cơ và kiến thức của người này đủ thấy y không phải người
thường. Sở dĩ tôi đây hiểu không thấu y là bởi vì y rất được ơn vua, vốn không
cần cúi đầu để gia nhập Thần Cơ doanh.
- Đương nhiên nếu như y lòng nhiều dã tâm, muốn đoạt lấy hoặc được bổ ra vùng
biên ngoại làm quan to hay tướng soái, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lạ là lạ ở chỗ dường như y lại gặp sao yên vậy, không hề có dã tâm.
- Nếu y vốn ẩn nhẫn như vậy, đã không lộ tài năng mà giờ lại khua chiêng
gióng trống, sốt sắng với việc thiết lập Nội xưởng nên tôi mới không tin y sẽ
bỏ qua vật sờ tay vào là bỏng như cái Thuế Giám này.
Sau đó ông ta mỉm cười, như đã định liệu trước, nói:
- Hãy chờ mà xem, nếu cặp mắt già này chưa mờ, cái ý nghĩ kỳ lạ đi kết hợp
Nội xưởng với hàng xe, hàng ngựa gì đó làm do thám cho Nội xưởng, tám chín
phần mười là cố ý tỏ ra yếu thế. Đợi khi thế lực ổn định, y nhất định sẽ tranh
đoạt miếng thịt Thuế Giám béo bở này với Đông xưởng.
Tạ Thiên vỗ tay khen:
- Hay đây! Thuế của thiên hạ ba phần quy về bộ Hộ, bảy phần chảy vào ty Lễ
Giám. Quyền tài chính nằm trong tay nội triều (ý chỉ các hoạn quan) chung quy
không làm người ta an tâm. Vương Nhạc tuổi tác đã cao, một khi tạ thế, chuyện
tương lai khó bề lường trước. Nếu như Nội xưởng và Tây xưởng tranh quyền đoạt
lợi, lưỡng bại câu thương, chúng ta liền có thể thừa thế phát động việc đem
trả quyền thu thuế về tay bộ Hộ.
Lưu Kiện nhíu hàng mày trắng, nói:
- Suy nghĩ của Tân Chi thực ra không tệ, nhưng mà Đông xưởng rễ sâu gốc lớn,
thế lực bao trùm khắp thiên hạ. Chỉ dựa vào ơn vua và Nội xưởng không nên hồn
nên vía, Dương Lăng có tư cách khiêu chiến với ty Lễ Giám, khiêu chiến với
Đông xưởng sao?
Lý Đông Dương cười lớn:
- Không thể được! Cho nên chúng ta không những không thể tâu xin Hoàng Thượng
triệt bỏ Nội xưởng, mà trước mắt còn phải âm thầm giúp đỡ bọn họ nhiều hơn.
Thực lực Nội xưởng càng mạnh, dã tâm của y cũng sẽ càng lớn. Nhưng cho dù lớn
mạnh thế nào, y cũng không thể giáng cho Đông xưởng một kích trí mạng, trừ phi
chúng ta tạo cho y một hình tượng giả: ngoại triều (*) đang đứng về phía y!
(*: các quan, tướng không phải là hoạn quan)
Lưu Kiện vỗ tay khen:
- Hay! Lão Tạ, báo cho Đốc Sát, bảo bọn ngôn quan của Ngự Sử đài không cần
gây phiền phức cho Nội xưởng nữa. Trước mắt vẫn phải mở rộng cánh cửa thuận
lợi, để Nội xưởng có thực lực tranh đoạt quả đào trong tay Đông xưởng. Hà hà
hà, vì lợi, hai đào sẽ có thể dễ dàng đoạt lấy ba mạng (3)!
Gần hai mươi năm từ triều đại Hoằng Trị cho đến nay, ngoại triều vẫn luôn chèn
ép phe nội quan. Có lẽ vì vậy mà tam đại học sỹ đã quên rằng trên đời còn có
một câu ngạn ngữ rằng: dưỡng hổ di hoạ (nuôi ong tay áo)!
Hai tháng, chỉ vẻn vẹn hai tháng, thế lực của Nội xưởng đã phát triển vượt xa
dự đoán của chính bản thân Dương Lăng. Vốn y dự tính một khi Nội xưởng khai
trương, lập tức ty Lễ Giám, Đông xưởng, Cẩm Y vệ và bọn quan văn ngoại triều
quyết sẽ không bỏ mặt làm ngơ, ắt khó khăn trắc trở sẽ ùn ùn kéo tới.
Vì vậy y dùng khoái mã khoẻ mạnh mời Ngô Kiệt và Hoàng Kỳ Dận về kinh, tự mình
bổ nhiệm làm quan Nội xưởng. Ngô Kiệt làm Đại bộ đầu, Hoàng Kỳ Dận và Vu Vĩnh
làm Nhị bộ đầu, ba vị quan đô ty Liên Đắc Lộc (*) làm Tam bộ đầu, Liễu Bưu và
Dương Nhất Thanh làm Chưởng hình thiên hộ, những người còn lại đều chiếu theo
Bách hộ, Ty phòng, nha dịch, nha sai mà thay đổi toàn bộ thể chế. An bài mọi
thứ ổn thoả xong xuôi, mỗi ngày y đều theo bên cạnh hoàng đế, chuẩn bị dựa vào
gốc cây to này để ứng phó với các loại công kích có thể xảy đến. ( *: hai
người còn lại là Lưu Sỹ Dung và Bành Kế Tổ)
Không ngờ đợi mãi mà phía Đông xưởng không thấy tăm hơi, quan văn trong triều
và Ngự Sử đài cũng không hề có động tĩnh gì khiến Dương Lăng uổng công lo lắng
một phen.
Mấy năm trở lại đây, tuy Ngô Kiệt không được xem trọng trong Cẩm Y vệ nhưng
vẫn luôn cố hết sức đảm trách công tác thu thập tình báo nên có thể nói kinh
nghiệm của lão về phương diện này rất phong phú.
Không những Dương Lăng điều lão về kinh mà còn cho lão một bước lên trời, nhậm
chức Đại bộ đầu, chỉ đứng sau quan Tổng đốc Nội xưởng khâm sai của y. Hơn thế,
Dương Lăng hoàn toàn không hề uý kỵ xuất thân Cẩm Y vệ của lão, mọi việc đều
mạnh dạn giao cho lão làm.
Chịu đủ ghẻ lạnh nhiều năm, Ngô Kiệt vốn đầy lòng nghi kỵ và ghen tức của ngày
trước giờ đây cảm động đến rơi lệ, hơn nữa lão đã cứu mạng Dương phu nhân, tự
nhận mình đã có quan hệ vô cùng thân mật với nhà họ Dương nên có thể nói lão
hết lòng, tận sức tận lực vì Nội xưởng. Dưới sự chỉ dạy của lão và hai vị
Thiên hộ Liễu, Dương, đám quan binh đã qua huấn luyện tốt của Thần Cơ doanh đã
nhanh chóng hoà nhập vào vai trò mới.
Nhận thánh chỉ vào đến kinh thành, Hoàng Kỳ Dận nghe nói Dương Lăng muốn điều
lão đến Nội xưởng nhậm chức. Lão phu tử này tuy bị triều đình chèn ép nhiều
năm, nhưng khí phách kiên cường ngạo nghễ của vị ngự sử nhiệt huyết năm xưa
vẫn còn nên đã cự tuyệt thẳng thừng. Dương Lăng đã sớm chuẩn bị, y mời lão phu
tử vào mật thất, thành thật cùng lão chuyện trò đại khái về mục đích của việc
tạo phước cho lê dân của mình một phen.
Dù sao Hoàng Kỳ Dận đã không còn là thiếu niên vừa “trúng cử” đã được giữ lại
làm ngự sử ngôn quan ở Đốc Sát viện, không biết nỗi khổ của dân gian năm xưa
nữa, cũng không còn khí phách kiểu thư sinh, quý trọng danh tiếng cá nhân bên
ngoài. Trong lòng lão, nếu có thể vì dân chúng mà làm những chuyện này đến nơi
đến chốn, cho dù ở lại Nội xưởng có tổn hại đến danh dự cá nhân cũng không
tính là gì. Huống hồ ở kinh sư bây giờ còn ai nhớ đến người thời tuổi trẻ đắc
chí đã bị gán tội đày đến vùng đất hoang vu nghèo khó gần ba mươi năm như lão
nữa?
Hai tháng thời gian, Nội xưởng không những đã trụ vững tại kinh sư, mà còn lấy
nó làm trung tâm, ngày ngày không ngừng vươn ra khắp bốn phương, tốc độ phát
triển đáng kinh ngạc này rốt cuộc đã dẫn tới sự chú ý và khiếp sợ của Đông
xưởng và ty Lễ Giám.
Tốc độ lan tràn nhanh như ôn dịch này ngay cả Dương Lăng cũng không ngờ tới. Y
vốn nghĩ rằng trước tiên khai thông một tuyến đường giao thông vận tải đường
thuỷ và đường bộ từ kinh sư đến Giang Nam, đợi đến cuối năm có nhiều lợi
nhuận, làm gương cho những thương nhân khác, sẽ lại thừa thế mở rộng phạm vi
thế lực của Nội xưởng một cách toàn diện.
Cho dù là vậy, trong lòng y cũng không dám lạc quan. Thường thì thương nhân
khi giao thiệp cùng quan lại luôn luôn ở thế yếu, bọn họ không thể không mảy
may nghi ngờ mà yên tâm hợp tác cùng Nội xưởng. Nội xưởng lại không thể dùng
quyền thế ép buộc bức bách bọn họ công tư hợp doanh (4). Muốn tạo dựng danh dự
và uy tín với những thương nhân vốn trời sinh đa nghi và cẩn thận này, nói dễ
vậy sao?
Thế nhưng Vu Vĩnh - hậu duệ của đế quốc La Mã thần thánh đến từ sông Rhine -
quả thực là thiên tài về kinh doanh. Gã cho người thăm viếng mấy cửa hàng
thuyền bè, cửa hàng ngựa xe vào loại lớn nhất, đưa ra những điều kiện mà không
một chủ hàng nào có thể cự tuyệt: “Nội xưởng chúng ta giúp các người vận
chuyển tiền bạc hàng hoá, lữ khách bán buôn. Bây giờ các người hãy kết toán
lại rồi tính lợi nhuận bình quân hằng năm của các ngươi trong năm năm vừa qua.
Nếu sau khi chúng ta tham gia, lợi nhuận thấp hơn con số này, chúng ta sẽ
không lấy một văn tiền, nếu cao hơn con số này, dù cao hơn bao nhiêu chúng ta
đều lấy một nửa. Năm nay ấy à? Nửa cuối năm nay chúng ta sẽ không lấy một văn
tiền nào, coi như giúp không cho các người.”
Đám chủ hàng thuyền, hàng xe trước giờ chịu đựng nỗi khổ bị bóc lột trái pháp
luật nhưng lại không nơi mà tố cáo, sao không biết lợi nhuận khổng lồ ẩn chứa
bên trong đó chứ. Điều kiện của Nội xưởng hào phóng đến độ cho dù nằm mơ cũng
có thể cười vang, sao bọn họ lại có thể từ chối được?
Vu Vĩnh chỉ chạy đến bốn nhà thì không cần phải tiếp tục đi nữa. Trên con
đường làng nhỏ hẹp dẫn vào chốn bồng lai tiên cảnh của Cao Lão trang, tới lui
nườm nượp đều là những chủ nhân lớn nhỏ của các hàng vận chuyển khắp nơi nghe
tiếng mà đến. Chỉ chưa quá nửa tháng, toàn bộ hàng ngựa, xe, thuyền của cả
kinh sư và thậm chí những thành trì lân cận đều đã ký khế ước cùng Nội xưởng.
Như khối tuyết lăn, thế lực của Nội xưởng xuôi theo sông đào và quan đạo lăn
một mạch đến mọi nơi trong thiên hạ.
Hay tin, Dương Lăng hớt ha hớt hải chạy đến chất vấn Vu Vĩnh:
- Quân lương triều đình chỉ phát đến cuối tháng bảy, trong năm tháng cuối
năm, mấy ngàn con người của Nội xưởng sẽ ăn gì uống gì mà sống?
Vu Vĩnh cúi đầu khom lưng, ra vẻ con buôn nói:
- Khải bẩm đốc chủ, người của chúng ta dùng ngựa xe của bọn họ, hẳn sẽ không
đi tới đi lui tay không chứ? Tôi đã bảo người mang theo đặc sản của kinh sư,
thẳng đường đi đến Hồ Châu, không cần nhờ thương nhân khác bán thay, khi đến
nơi thì một ngàn lạng có thể lãi được năm trăm lạng rồi.
- Tiếp tục lấy một ngàn năm trăm lạng bạc này đặt tơ lụa ngay ở Kim Lăng, vận
chuyển về kinh rồi tung ra bán, sẽ lại có thể lãi tám trăm lạng. Đi về một
vòng mất một tháng, một ngàn lạng bạc biến thành hai ngàn ba trăm lạng. Đó là
đốc chủ ngài đã căn dặn không được trốn thuế đấy, bằng không chỉ cần động chút
tay chân, lúc qua trạm thuế, hai rương gộp lại thành một, ba rương báo thành
hai, biết đâu có thể kiếm thêm được ba trăm lạng nữa. Một tháng sau triều đình
mới ngưng phát quân lương, chúng ta đã dùng số tiền của một tháng này đẻ ra số
tiền lương của ba tháng rồi. Đại nhân không cần lo lắng.
Dương Lăng nghe xong, rắm cũng không dám đánh, xoay người đi luôn. Trông thấy
Hoàng đại bộ đầu chủ quản nội chính, y chỉ thòng đúng một câu:
- Hoàng lão chỉ cần trông coi tài vụ cho tốt, chi tiêu tiền lương hãy để Vu
Vĩnh lo hết đi.
Trong ty Lễ Giám, tại phòng của công công Vương Nhạc, bốn đại thủ lĩnh thái
giám và Phạm Đình đang ngồi ở ghế dưới, mỗi người một vẻ mặt, không khí trong
phòng ngột ngạt lạ thường. Vương công công đưa ngón tay chấm chút nước sạch
day day khoé mắt khô khốc, run rẩy nói:
- Mấy người các ngươi đâu cần phải lo lắng như vậy chứ? Phải nói, dù sao
Dương Lăng này và chúng ta đều có chung cội nguồn. Tuy rằng thế lực hiện tại
của y phát triển rất mạnh, nhưng thuỷ chung không có ý đụng chạm với Đông
xưởng và ty Lễ Giám chúng ta, có phải các người hơi phóng đại không?
Từ sau lần hút chết trong "vụ án phong thuỷ của Đế Lăng", Đới Nghĩa đã hận
Vương Nhạc đến thấu xương và cũng đã sớm nảy sinh hiềm khích với hảo hữu khi
xưa là Phạm Đình. Lão và Dương Lăng cùng là đại thần đốc tạo Thái Lăng, đôi
bên đã có chút giao tình. Quan trọng hơn chính là, giữa bọn họ còn có một bí
mật trọng đại cùng ảnh hưởng đến sống chết của hai người. Dựa vào cái bí mật
này, lão đã có thể ngồi với Dương Lăng trên cùng một con thuyền, cùng y có
phước cùng hưởng, có hoạ... thì xin cho miễn đi nhé.
Cho nên, việc Dương Lăng bắt đầu xây dựng thế lực riêng cho mình, hơn nữa phát
triển nhanh chóng dị thường, đứng vào vị trí của lão mà xét thì chỉ có lợi mà
không hề có hại. Vì vậy, vừa nghe Vương Nhạc phản đối, Đới Nghĩa lập tức theo
đuôi, chế nhạo:
- Nói đúng lắm, có phải lão Phạm đã bắn tiếng doạ nạt quá rồi không? Ông nhìn
cái đám người mà y dùng xem, ngoài mấy tên lính to đầu không biết chữ ra, còn
có kẻ tài ba nào chứ?
- Cũng chỉ có một huyện thừa già bất đắc chí, một Ngô thiên hộ quanh năm ở
tái ngoại thu mua hàng da, còn có gã Vu Vĩnh đó nữa... Ha ha. Nghe nói con gái
hắn tóc vàng mắt xanh, rất là xinh đẹp, Vu Vĩnh muốn gả hai đứa con gái của gã
cho Dương Lăng làm thiếp mới kiếm chác được chức Nhị bộ đầu ở Nội xưởng. Người
mà Dương Lăng dùng, Ngô Kiệt thì xuất thân từ Cẩm Y vệ, Vu Vĩnh và Vương công
công lại có quan hệ thân thích, ông nói Dương Lăng sẽ gây bất lợi cho chúng ta
sao?
Trương Thọ cười thâm độc, nói:
- Đới công công! Cũng bởi chính vì chúng ta nghĩ như vậy nên mới bỏ qua cơ
hội tốt nhất để áp chế y. Giờ đây y đã mọc đủ lông đủ cánh, ta thấy dã tâm của
y rất lớn, tuyệt không giống nhân vật yên phận thủ thường. Ty Thuế Giám khống
chế bảy thành thuế của triều đình, một khi nắm giữ được nó, chẳng những lập
tức sẽ dưới một người, trên vạn kẻ, thậm chí cũng sẽ có một phần thế lực ngoại
triều phải khuất phục dưới trướng của y.
- Chỉ cần ông đứng nơi đầu ngọn sóng của con đường quyền lực này, cho dù bản
thân không muốn, cũng sẽ phải lên tới nơi cao hơn, bằng không ông chỉ có nước
chìm xuống, thậm chí mọi thứ hiện có cũng giữ không nổi. Dương Lăng có thể
không động tâm với ty Thuế Giám sao? Khà khà, tuổi trẻ đắc chí, vận khí đang
rất tốt, ông cho rằng y sẽ đi ngược dòng nước chảy xiết ư? Đợi đến khi y đã
gom góp đủ lực lượng rồi, đám lão già sợ chuyện chúng ta sẽ bị y coi như cái
gai trong mắt cần phải nhổ sạch đi!
Phạm Đình nói với Vương Nhạc:
- Công công! Trương Thọ nói thực không sai. Khi Hoàng Thượng bổ nhiệm thái
tử, mấy tên Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng chỉ biết hầu hạ, nói chuyện rất có chừng
mực. Khi tân Hoàng vừa kế vị, bọn chúng vẫn yên phận thủ thường, thế mà hôm
nay cũng đã dần dần nổi tâm tư.
- Khi Mã Vĩnh Thành nhậm chức tổng quản mua sắm phủ Nội vụ, Nguỵ Bân nắm giữ
Kính Sự phòng, Trương Vĩnh vào Ngự Mã giám thì Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng thấy
vậy thèm thuồng, suốt ngày xúi giục Hoàng Thượng cho bọn chúng cái chức tốt
đấy. Lòng tham con người vô đáy, đừng thấy bọn chúng bây giờ chưa nên trò
trống gì mà xem thường, trước tiên muốn tiền rồi sau đó sẽ muốn quyền, có được
quyền rồi sẽ lại muốn quyền to hơn, có rất nhiều người đang nhòm ngó mấy chiếc
ghế của ty Lễ Giám này lắm đó. Bọn chúng và Dương Lăng giao tình thắm thiết
nên tôi vẫn luôn e ngại rằng, Dương Lăng lần lữa không hành động có phải là vì
y muốn cùng bọn chúng nội ứng ngoại hợp hay có mưu toan gì đây.
Vương Nhạc nghe vậy thì hơi động tâm. Lưỡng lự một chút, ông ta quét mắt nhìn
từng khuôn mặt của mấy người thân tín rồi hỏi:
- Sao? Thực sự có kẻ dám hất đổ mâm cơm của chúng ta hay sao? Ừm... vậy các
ngươi nói, ta phải làm sao đây? Chúng ta đều làm việc cho Hoàng Thượng, mấy
người các ngươi và Miêu Quỳ cứ đấu đá nhau suốt, ta thấy mà phiền lòng. Không
lẽ lại ra tay với Dương Lăng nữa sao?
Lý Vinh nãy giờ vẫn không hé môi bỗng chậm rãi lên tiếng:
- Vương công công! Bây giờ chúng ta không ra tay, người ta sẽ ra tay trị
chúng ta đó. Lão nhân gia người trực tâm nhân hậu, chúng tôi cũng không muốn
tranh đấu sống chết với Nội xưởng, khiến ngoại triều nhìn vào cười nhạo chúng
ta. Tôi đã nghĩ được một biện pháp có thể kìm nén nhuệ khí của Dương Lăng,
khiến y không dám mặc sức phô trương như vậy nữa. Không biết công công thấy
sao?
Vương Nhạc mừng rỡ:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Mau nói ra nghe thử xem.
Lý Vinh lấy từ trong ống tay áo một phong hàm, cười nói:
- Công công! Biện pháp của tôi rất đơn giản: “lạt mềm buộc chặt!”
Phạm Đình sốt ruột giục:
- Thôi ông đừng làm khó nhau nữa! Mau nói đi, thế nào là lạt mềm buộc chặt?
Lý Vinh từ tốn giải thích:
- Giao ty Thuế Giám cho Dương Lăng.
Lời vừa thốt ra, Phạm Đình và mấy thủ lĩnh thái giám liền giật nẩy mình, ngay
cả Vương Nhạc cũng ngạc nhiên trợn trừng cặp mắt già nua. Lý Vinh giảo quyệt
nói tiếp:
- Các ông không phát hiện sau khi tin tức ty Thuế Giám sẽ do Nội xưởng quản
lý được truyền ra, sự hiếu kính của bọn thuế giám trấn thủ các nơi đã giảm đi
một nửa, thậm chí cả tiền thuế thường ngày nộp lên cũng ba lần bảy lượt thoái
thác, chần chừ không chịu giao hay sao?
Hà Trường Xuân phẫn nộ:
- Đám tiểu nhân nịnh hót đó, nếu không phải nhờ chúng ta tiến cử, bọn chúng
có thể kiếm được công việc béo bở này sao? Bây giờ bọn chúng thấy gió buông
buồm, kẻ nào cũng đều đứng xem chừng, thật đáng băm vằm trăm mảnh!
Lý Vinh cười hắc hắc nói:
- Bọn chúng còn có thể chần chừ do dự với chúng ta, huống hồ là một tên Dương
Lăng không biết gốc rễ. Tên trấn thủ Thuế giám Bốc Đắc Nghĩa mà chúng ta cắt
cử ở Gia Hưng có trao cho tôi một phong mật hàm, nói rằng ba vị thuế giám trấn
thủ ở Tô Hàng (Giang Tô, Tô Châu và Hàng Châu - ND) lén trưng thu gấp đôi thuế
quan, toàn bộ cất cho bản thân dùng, hơn nữa hình như bọn chúng còn có những
hành vi phạm pháp khác. Tôi vốn định răn đe bọn chúng một chút rồi thôi, nhưng
chi bằng bây giờ chúng ta lấy sự việc này ra mà sử dụng.
Lão thấy mọi người đều có vẻ hơi khó hiểu, bèn vội giải thích:
- Chúng ta lập tức giao ty Thuế Giám ra, chỉ cần y vừa tiếp nhận, lập tức nhờ
ngoại thần trình bức hàm này lên cho Hoàng Thượng. Y làm tổng quản ty Thuế
Giám, vậy y có xử vụ án này hay không? Xử ư, thuế giám trong thiên hạ ai mà
không giở trò phạm pháp. Mọi người sẽ đều e sợ, chúng ta chỉ cần xúi giục thêm
một chút thì y sẽ không thu được thuế. Năm nay tiền bạc của triều đình tiêu
hao như nước, thu không được thuế, triều đình sẽ không có bạc, không có bạc
thì làm được chuyện gì đây?
- Y không quản nổi ty Thuế Giám, lúc ấy sẽ xử làm sao? Ha ha ha... nếu như
công công của nội triều vi phạm pháp luật, ty Lễ Giám có quyền vạch trần tố
giác. Vậy y không cai quản, dung túng cho mấy kẻ đó phạm pháp thì quan viên
ngoại triều cũng không thể đứng nhìn. Chỉ cần chúng ta đệ trình chút chứng cứ,
y sẽ tự xử trí thế nào? Huống chi... tôi nghe nói, ba đại thuế giám trấn thủ
Tô Hàng đều giao du mật thiết với Thục Vương. Chỉ cần Dương Lăng dây vào...
Thục Vương - Chu Nhượng Hủ là người giàu có nhất trong số những phiên vương,
đất Thục trù phú mà tám chín phần mười ruộng nương đều tập trung vào tay y. Vị
phiên vương lắm tiền nhiều của này, Dương Lăng trêu nổi sao?
Phạm Đình hào hứng vỗ bàn khen:
- Hay! Kế này thật tuyệt. Chúng ta sẽ không tốn công sức bao nhiêu mà lại có
thể khiến Dương Lăng biết được lợi hại của chúng ta. Vương công công! Đừng
chần chừ thêm nữa, tiên hạ thủ vi cường đó!
Trên dòng sông nước chảy cuồn cuộn, một bầy nhạn lướt cánh bay qua nơi chân
trời mênh mông. Hoa màu đã bắt đầu chín tới trên đôi bờ bình nguyên, những
người nông dân cần cù đang phơi tấm lưng trần ngăm đen vung cào xới ruộng.
Từng giọt, từng giọt mồ hôi của họ đang nhỏ xuống mảnh đất phì nhiêu.
Gió khẽ thổi qua khiến những bọt sóng nhảy lăn tăn trên mặt nước. Từng tiếng
ca vang vọng hòa cùng thanh âm vui vẻ nói cười của những ngư dân đang tung
lưới xuống sông.
Đại Vận Hà(5) có bờ Bắc ngăn kinh sư, bờ Nam kéo dài đến Hàng Châu. Song bởi
hướng chảy vô thường, Đại Vận Hà này cũng không phải thẳng dòng từ Nam đến Bắc
mà là nối liền hệ thống sông ngòi các nơi, cho nên dòng chảy quanh co uốn
khúc, khi thì hướng Nam lúc thì hướng Đông.
Có chiếc khoái thuyền một cột, thân thuyền được sơn đỏ đang ngược dòng chạy
lên. Thuyền chạy cực nhanh. Đây là một chiếc dịch thuyền (thuyền của trạm
dịch) chở được khoảng sáu mươi người, đồng thời có khoang hàng để chở thêm một
số vật phẩm trọng yếu. Loại dịch thuyền này khi thuận gió thì giương buồm,
nghịch gió thì dùng chèo, trên thuyền có chuẩn bị từ tám đến mười hai mái
chèo; dân gian thường gọi nó là "thuyền thoi con rết".
Trên sông nước, phàm là thuyền chài, thuyền buôn trông thấy con thuyền thoi
màu đỏ của trạm dịch đều phải mau chóng tránh sang một bên. Quy định của quan
phủ là mọi thuyền bè vận chuyển trên sông đều phải nhường đường cho khoái
thuyền chuyên trách của trạm dịch.
Khoái thuyền chạy qua một cái ghềnh hình tam giác, chợt có người la lên:
- Dịch thừa đại nhân! Phía trước có ba chiếc thuyền lớn, mau báo đáy thuyền
(những tay chèo ngồi ở đáy thuyền) giảm tốc nhường đường!
Đang rót rượu độc ẩm trong khoang, dịch thừa vận chuyển đường sông của Đức
Châu, Sơn Đông là An Đạt Sung - An đại nhân nghe tiếng lật đật chạy lên đầu
thuyền, cười mắng:
- Thấy ma cái con mẹ ngươi rồi à, thuyền chúng ta là thuyền gì chứ? Còn
nhường đường cho người khác cái con mẹ gì, rắm cái con mẹ ngươi cứ đánh mãi
thế.
Tên dịch tốt đứng đầu thuyền nọ đỏ mặt đáp:
- Đại nhân, nhưng mà thuyền này, chúng ta... chúng ta phải nhường đường cho
người ta ạ!
- Hả?
An đại nhân vội vã vịn vào mạn thuyền, giương cặp mắt say xỉn lờ đờ nhìn về
phía trước. Lão thấy trên mặt nước bao la, ba chiếc thuyền bốn buồm to lớn,
một trước hai sau, giăng đủ mười hai cánh buồm, căng gió lướt đến. Sau thuyền
là một dải sóng bạc, từ xa nhìn lại thấy khí thế thật kinh người.
Thuyền lớn chạy nhanh hơn chiếc khoái thuyền của trạm dịch gấp ba lần. Chiếc
đầu tiên mới vừa rẽ qua khúc cong phía trước, trên thuyền trang trí hoa lệ,
hai bên mạn thuyền cao lớn mở ra chi chít mấy chục ô cửa nhỏ chống chèo. Đầu
thuyền dựng ba cột cờ cao sừng sững, chính giữa là một lá cờ thêu hoa văn hình
rồng cuộn màu vàng óng ánh.
An Đạt Sung giật thót mình, men rượu lập tức vơi đi mấy phần. Long kỳ màu vàng
cao quý của thiên tử, chỉ có nhân viên hoàng thất Đại Minh hoặc khâm sai phụng
chỉ mới có quyền treo. Đây là thuyền của ai đến vậy?
Lại thấy hai bên long kỳ mỗi bên treo một lá cờ, bên trái là cờ tam giác lớn,
đỏ thẫm như máu, chính giữa là hình phi hổ thêu bằng tơ đen, trông giống quân
kỳ nhưng lại hơi khác một chút. Trên cột cờ bên phải là một lá cờ lớn màu xanh
sẫm, trên viết một chữ “Dương" to bằng cái đấu.
An đại nhân tuy không biết người đến là ai, song lại biết quyền uy của đối
phương vượt xa dịch thuyền của mình. Hắn khiếp sợ co chân đạp mông tên dịch
tốt một cái, mắng:
- Con mẹ ngươi, còn không mau xuống dưới bảo giảm tốc à? Bay đâu! Bay đâu,
mau xoay bánh lái nhường đường!
Khoái thuyền con rết vội vàng lái sang một bên. Chiếc thuyền lớn ấy chạy lướt
qua bên cạnh làm dậy sóng khiến cho chiếc khoái thuyền con rết lắc lư không
ngừng, An Đạt Sung đứng bên mạn thuyền thắc mắc nhìn theo lẩm bẩm:
- Đến hành cung(6) à? Là thần thánh phương nào rời kinh vậy?
Trên chiếc thuyền thứ nhất, chiếc rèm cửa khoang được vén lên, một công tử
tuấn tú, hoạt bát mặc trường bào màu vàng lợt, đầu đội khăn công tử bước ra.
Mặt y như thoa ngọc, mày đen mắt đẹp, trên đai ngọc bên hông đeo một chiếc
miếng ngọc bội như ý, lắc lư theo bước chân y. Phong thái như cây ngọc trước
gió, nổi bật hơn người.
Hai bên đầu thuyền là hơn chục nha sai mũ nhọn áo đen, hông đeo phác đao(*)
trông thấy y bước ra lập tức sụp gối quỳ xuống hô:
- Tham kiến xưởng đốc đại nhân!
(*: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay)
Vị đại nhân này chính là Dương Lăng, xưởng đốc Nội xưởng quyền thế ngút trời.
Y mở rộng lồng ngực, đón một làn gió mới trong lành thổi tới, không khỏi phấn
chấn tinh thần. Dương Lăng khoát tay cho bọn họ đứng dậy, đoạn hỏi:
- Đã đến đâu rồi?
Một nha sai bước lên chắp tay thưa:
- Xin đáp xưởng đốc đại nhân, phía trước ba mươi dặm là đến mười hai liên
thành của Đức Châu. Khi nãy chỉ huy sứ Lưu đại nhân của Đức Châu vệ đã được
quân dịch báo tin, Lưu chỉ huy sứ đã đến bên tàu cung nghênh đại nhân rồi ạ.
Rèm khoang lại được vén lên, một thị nữ vóc dáng cao gầy, mặc quần áo màu xanh
sẫm từ trong khoang bước ra. Gió mát lướt nhẹ qua thổi ống tay áo nàng phất
phơ, áo khoác sau vai càng khiến nàng như sắp bay lên. Người thị nữ này chải
mái tóc búi chẽ đôi đại biểu rằng hoa kia chưa chủ, chiếc eo thon được buộc
chặt có vẻ như mảnh mai dễ vỡ trước cơn gió mạnh. Chiếc áo mỏng bị gió thổi ép
sát vào người, lộ ra đường cong chắc nịch và ưu mỹ của song nhũ.
Mặc dù mặc đồ thị nữ, nhưng dáng đi của cô con gái này nhẹ nhàng uyển chuyển.
Với dáng đi và cử chỉ ấy, khí chất phong tình, trang nghiêm lẫn tao nhã ấy, e
rằng nhiều tiểu thư khuê các cũng tự thẹn không bằng.
Nàng mang một chiếc áo khoác dài màu đen có viền đỏ trên khuỷu tay, bước đến
cạnh Dương Lăng, khoác lên vai y, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân! Sắp xế chiều rồi, gió to và lạnh, đừng đứng ở đầu thuyền, tránh
nhiễm phong hàn.
Dương Lăng quay đầu nhìn nàng. Từ lúc rời kinh, dọc đường đi phong cảnh tự
nhiên nối tiếp nhau không dứt khiến người con gái chưa từng rời kinh sư này
nhìn mà không kìm được vui thích. Lúc này trong đôi mắt sáng trong hiền lành
của nàng vẫn còn thấp thoáng niềm hân hoan.
Dương Lăng cười nói:
- Không sao! Trong khoang nóng nực, chơi cờ lại toàn thua cô, ra ngoài xem
phong cảnh tươi đẹp này cũng vui vẻ thoải mái hơn. Có điều cô mặc đồ hơi phong
phanh, hay là cô vào khoang đi. Ta bệnh còn có cô chữa trị, nếu cô bệnh ta
thực sẽ không biết phải làm sao đây.
Cao Văn Tâm nghe vậy thì cười duyên, chỉ lấy hai bàn tay mảnh mai siết chặt áo
khoác lại, vẫn đứng sau lưng y. Dương Lăng nhìn hoàng hôn nơi chân trời đã
biến thành sắc vàng óng ả, thở ra một hơi thật dài rồi nói:
- Còn có ngày để rong chơi ư? Vùng Giang Nam giàu nhất thiên hạ, thuế trong
nước sáu, bảy phần mười là ở nơi này, không ngờ ba đại thái giám trấn thủ đồng
thời bị người ta tố cáo bất tài tham ô, lại đúng một ngày sau khi ta tiếp nhận
ty Thuế Giám. Rõ ràng đây là một nan đề ty Lễ Giám đã đưa ra cho ta. Chỉ mong
chuyến đi này có thể giải quyết được chuyện này. Bằng không... Giang Nam không
ổn định thì làm sao ta nắm vững được ty Thuế Giám đây?
---
Chú thích:
(1) Tam Dương chỉ Dương Sĩ Kì, Dương Vinh và Dương Phổ, ba vị đại thần của vua
Minh Anh Tông, phụ trách toàn bộ công việc nội các trong thời gian đầu.
(2) Ám chỉ Dương Đình Hoà, Dương Nhất Thanh và Dương Lăng.
(3) Lấy từ thành ngữ "Nhị đào sát tam sỹ" trích từ một điển cố thời Xuân Thu.
(4) Liên doanh giữa nhà nước và tư nhân
(5) Con kênh đào dài nhất thế giới
(6) Cung thất bên ngoài kinh đô, để cho vua chúa trọ khi vi hành.