Người đăng: ๖ۣۜSữa
Chương 114 - Phần 2 Đại Gian Như Trung
Ngọc Đường Xuân quỳ xuống, đau lòng nói:
- Cho dù nói thế nào, chuyện này đều do tiểu tỳ gây ra. Vả lại... vả lại lão
gia đã bảo tiểu tỳ tìm phu nhân để nhận lấy gia pháp, tiểu tỳ sao dám không
nghe?
Hàn Ấu Nương vội vàng đỡ nàng dậy, lấy làm kỳ lạ nói:
- Nói sao đây nhỉ, nhà chúng ta không có gia pháp gì cả. Gia pháp... ớ...
"gia pháp"...
------------------------
Quyển ba - Vừa lên ngôi báu
Chương 114 - Đại Gian Như Trung (phần 2)
------------------------
Ngọc Đường Xuân nghe y trách mắng, chợt thấy xót thương cho cảnh đời của mình,
không nhịn được ngân ngấn nước mắt. Nàng được Dương Lăng chuộc thân mua về,
định sẵn là tài sản riêng của người ta, cho dù là làm nô tỳ hay tiểu thiếp,
đều không thể thay đổi mối quan hệ lệ thuộc này. Cho dù là cha sinh mẹ đẻ cũng
không quyết định được chuyện gì của nàng.
Giờ đây nàng giấu lão gia lấy tài sản tích góp được tặng cho cha ruột, Dương
Lăng chỉ cần báo quan một tiếng, lôi nàng ra công đường loạn côn đánh chết
cũng sẽ không ai thương xót nàng. Tuy nàng đoan chắc Dương Lăng sẽ không làm
vậy với nàng, nhưng thấy vẻ mặt Dương Lăng nghiêm khắc như vậy, trong lòng vừa
hoảng vừa sợ. Nàng vân vê góc áo cúi đầu không dám nhìn y, chỉ rụt rè lí nhí:
- Tiểu tỳ biết lỗi rồi. Lão gia muốn đánh muốn giết, tiểu tỳ cũng không dám
oán thán một lời.
Dương Lăng trông thấy bộ dạng sắp khóc đến nơi của nàng, cũng không nỡ ép quá,
y quay đầu đi nói:
- Biết sai thì tốt, về nhà tự mình nhận lấy gia pháp của phu nhân!
Tuyết Lý Mai đời nào chịu tin Dương Lăng nỡ lòng trách phạt bọn họ. Giờ nghe y
bảo Ngọc Đường Xuân tìm Ấu Nương nhận gia pháp. Phu nhân là người tốt như thế,
đối đãi với bọn họ như tỷ muội, sao lại nỡ lòng trách phạt, lão gia rõ ràng có
ý bỏ qua. Nấp sau lưng Dương Lăng, nàng le lưỡi, vòng qua lưng Dương Lăng kéo
tay áo Ngọc Đường Xuân, làm mặt quỷ với nàng.
Dương Lăng về nhà dưới sự bảo vệ của thân quân. Hàn Ấu Nương nhận được tin,
mặt trắng bệch như tuyết vì căng thẳng. Nàng hoảng hốt nâng tay y, lại không
dám tự tháo băng quấn vết thương trên tay y, chỉ sốt ruột giậm chân nói:
- Mau, mau đi mời Văn Tâm tỷ tỷ đến.
Ngọc Đường Xuân thấy bộ dạng phu nhân, vừa sợ vừa xấu hổ, cúi đầu đứng một bên
không dám hé miệng lên tiếng.
Mấy ngày nay không biết Cao Văn Tâm đang bận rộn làm gì mà chuyển một chồng
lớn sách thuốc vào trong phòng mình, khi không có việc gì làm liền ở trong
phòng ghi ghi chép chép. Hàn Ấu Nương thấy nàng có việc bận bịu, bình thường
cũng không kêu người quấy rầy nàng. Lúc này Cao Văn Tâm đang ở trong phòng lật
xem sách cổ, bỗng dưng bị Tuyết Lý Mai và một tiểu nha hoàn kéo tay lôi vào
phòng phu nhân, nàng ngẩn ngơ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người con gái này một khi bắt đầu nghiên cứu tìm tòi tri thức thì cũng hơi lôi
thôi luộm thuộm giống như đàn ông vậy. Cao Văn Tâm điềm tĩnh nhã nhặn, hệt như
một tiểu thư khuê các, cộng thêm khí chất ung dung, dáng người dong dỏng, vóc
người lại thành thục hơn Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân, cho dù ngày thường
ăn mặc quần áo thị tỳ, khí chất đó cũng không giống người con gái hầu hạ người
khác.
Lúc này nàng bị kéo thẳng từ phòng mình ra ngoài, chỉ mặc độc áo cánh trong
nhà, một chiếc quần ống chẽn, tóc mai xõa tung, dáng thiếu nữ thành thục ấy
quyến rũ khôn tả. Đặc biệt là vóc người đầy đặn, thân dưới thon dài, mặc chiếc
quần vải mềm ôm sát thân, phơi bày đường cong đẹp đẽ của cơ thể, hết sức mê
người.
Đây mới là lần đầu Dương Lăng nhìn thấy con gái mặc quần, nhất là trên người
nàng lại mặc áo đuôi ngắn. Từ lúc đến thời đại này đến nay, y thấy mặc váy quá
nhiều, nên giờ đột ngột nhìn thấy y cảm thấy rất thân thiết. Cao Văn Tâm bị y
nhìn chằm chằm, mặt lập tức ửng đỏ, liền vội đến bên y, xem xét vết thương
trên người, không dám đón lấy ánh mắt của y.
Tuy rằng loại quần ống chẽn đó là thường phục mặc nhà, song lại được phát
triển từ loại quần vải bông, chỉ có thể mặc ở nhà trong, lúc cần đi ra bên
ngoài vẫn sẽ mặc váy lụa, sao nàng có thể không ngượng khi bị Dương Lăng nhìn
lom lom chứ? Cao Văn Tâm mặt nóng bừng bừng giúp y tháo chiếc khăn băng bó qua
quýt trên cánh tay. Xắn tay áo kiểm tra vết thương xong, nàng không khỏi thở
phào mỉm cười nói với Hàn Ấu Nương:
- Phu nhân không phải lo lắng! Vết thương của lão gia không sâu, giờ máu cũng
đã ngưng chảy, không có gì đáng ngại. Đợi tiểu tỳ lấy ít bạch dược (bột thuốc
trắng để rịt lên vết thương) đắp lên là được.
Hàn Ấu Nương nghe xong mới thở phào một hơi, rồi quở trách Dương Lăng:
- Tướng công mang theo nhiều người đi như vậy, sao còn để mình bị thương? Sớm
biết vậy Ấu Nương đã đi theo chàng rồi. Vừa rồi thật là dọa chết người ta đi.
Tuyết Lý Mai nhanh nhảu tức tối kể lại chuyện Vương Cảnh Long ý đồ bắt cóc
Ngọc Tỷ Nhi, bị tóm xong lại lấy oán trả ơn, mưu toan đâm lão gia, khiến Hàn
Ấu Nương nghe xong cũng cực kỳ phẫn nộ. Cao Văn Tâm nghe vậy đảo mắt, ánh mắt
nhìn về phía Dương Lăng lại có điểm nghi ngờ, khác lạ.
Chỉ thấy Cao Văn Tâm chần chừ một lát rồi nói:
- Lão gia, vết thương này tuyệt không đáng ngại, có điều... lâu dài sẽ khó
tránh để lại vết sẹo khá lớn, để tiểu tỳ thử dùng dao châm được không? Lão gia
yên tâm, tiểu tỳ đắp thuốc tê lên, tuyệt sẽ không đau đâu.
Dương Lăng lại không nghĩ vậy, cười nói:
- Việc gì mất công như vậy chứ? Vết thương lại không phải ở trên mặt, có vết
thương này... ơ... thôi được.
Đang nói, y ngẩng đầu thì thấy Cao Văn Tâm nháy mắt ra hiệu, trong đó có vài
phần là đã biết tỏng, vài phần xảo quyệt. Dương Lăng tuy không phải là tú tài
chân chính, song vừa thấy ánh mắt quai quái này, lập tức sực tỉnh: chẳng lẽ
vết thương kiếm đâm này là do tự đâm hay người khác đâm, người thời này có thể
kiểm tra ra sao? Đúng rồi, góc độ, sức lực đều có khác biệt, nếu là người có
nghiên cứu về vết thương, khó tránh khỏi sẽ bị nhìn ra manh mối. Cao Văn Tâm
muốn giúp mình xử lý đây.
Hàn Ấu Nương nghe xong lại trở nên lo lắng, vội hỏi:
- Tỷ tỷ, không phải tướng công không có gì đáng ngại sao? Sao... sao còn phải
dùng đến dao kéo?
Dương Lăng và Cao Văn Tâm nhìn nhau một cái, ngầm hiểu trong lòng. Duơng Lăng
không khỏi cười nói:
- Ấu Nương, nàng vẫn không tin y thuật của nữ thần y sao? Ta có nghe nói, đây
mới là y thuật cao minh, vết thương sẽ càng mau lành hơn. Nàng không cần lo,
giờ không phải ta có thể đi có thể chạy sao? Ha ha ha...
Dương Lăng mỉm cười đứng dậy, nói:
- Ta đi được rồi, nàng đừng đi theo, tránh phải thấy máu thịt để rồi lại hốt
hoảng lo sợ.
Trong mắt Cao Văn Tâm loé lên vẻ triết gia. Thấy y đi trước ra khỏi cửa, nàng
mới khẽ mỉm cười, nói với Ấu Nương:
- Đừng lo, chỉ cần thời gian hai chén trà tỷ tỷ cam đoan sẽ trao trả một
tướng công nguyên vẹn lại cho muội ngay.
Hàn Ấu Nương đỏ mặt, vờ trách:
- Ấu Nương xem tỷ như chị ruột, giờ tỷ lại bắt chước bọn Tuyết Nhi trêu muội.
Rồi sẽ có một ngày... hừm hừm, người ta sẽ không thèm uống trà tỷ dâng đâu.
Cao Văn Tâm liền đỏ bừng mặt, vừa thẹn vừa hoảng, tính mở miệng song lại không
dám chối bỏ. Nàng hờn dỗi giậm chân rồi vội vã chạy đi.
Tuy rằng Hàn Ấu Nương thấy cử chỉ của trượng phu mình tự nhiên, và cũng hết
sức tin tưởng y thuật của Cao Văn Tâm, song vẫn muốn đi theo giúp đỡ một tay.
Nhưng nàng mới vừa đi ra vài bước, Ngọc Đường Xuân đã rụt rè kéo áo khoác ngắn
của nàng, tủi thân nói:
- Phu nhân, lão gia bị thương là do tiểu tỳ gây ra, xin phu nhân hãy trách
phạt tiểu tỳ.
Hàn Ấu Nương dở khóc dở cười, nói:
- Ai ngờ được Vương Cảnh Long có thể vùng thoát khỏi dây trói mà hành hung
làm người bị thương chứ? Muội đừng làm phiền thêm nữa.
Ngọc Đường Xuân quỳ xuống, đau lòng nói:
- Cho dù nói thế nào, chuyện này đều do tiểu tỳ gây ra. Vả lại... vả lại lão
gia đã bảo tiểu tỳ tìm phu nhân để nhận lấy gia pháp, tiểu tỳ sao dám không
nghe?
Hàn Ấu Nương vội vàng đỡ nàng dậy, lấy làm kỳ lạ nói:
- Nói sao đây nhỉ, nhà chúng ta không có gia pháp gì cả. Gia pháp... ớ...
"gia pháp"...
Ngày thứ hai, Hữu thị lang bộ Hình Ngụy Thân trình báo kết quả thẩm tra xử lý
vụ án lên Lý Đông Dương, quá trình thẩm tra vụ án diễn ra hết sức thuận lợi,
căn bản chưa cần dùng đến cực hình, Vương Bình đã cung khai: được sự căn dặn
của lão gia ở lại kinh thành chăm sóc công tử, vì thấy công tử chịu đọa đày
nơi lăng tẩm nên gã mới tự ý quyết định thuê người cứu hắn ra, nay trái lại
thành hại thiếu chủ nhân mất mạng, chỉ mong được chết.
Những tên trộm cướp kia đều đã sớm có chuẩn bị phòng khi bị bắt, tên nào cũng
nói là cuộc sống nghèo khổ, chui nhủi khắp nơi xin miếng cơm manh áo, bị vàng
ròng bạc nén của Vương Bình cám dỗ nên mới giúp y trộm xác cứu người, bắt cóc
người thân nhà người ta.
Ngụy Thân điều tra một phen, thấy tình huống đúng là như vậy, còn về thân phận
đám giặc cướp đó, có thể nói trời nam đất bắc nơi nào cũng có, cho nên lấy
được lời khai xong cũng không phái người rong ruổi ngàn dặm xa xôi thu thập
chứng cứ mà giao ngay hồ sơ vụ án cho Lý đại học sỹ.
Lý Đông Dương thấy vụ án không liên lụy đến Vương Quỳnh, trong lòng mừng lắm.
Đừng nói không thể tra ra được Vương Quỳnh là chủ mưu, cho dù có chỗ hoài
nghi, bạn già đã bị cách chức điều tới Kim Lăng, con thơ lại bị chết thảm, ông
cũng không thể làm ra chuyện giậu đổ bìm leo nữa.
Thấy phán quyết của Ngụy Thân khá là công bằng, theo luật Đại Minh, bày mưu
cướp ngục, kẻ bày mưu thì treo cổ, tòng phạm đi đày ngàn dặm, bày mưu bắt cóc
không thành, kẻ chủ mưu bị giam mười năm, tòng phạm phạt đánh trăm gậy, giam
một năm. Gộp chung hai tội, phán Vương Bình tội chém ngang lưng, mấy tên giặc
cướp phạt một trăm gậy, đi đày ba ngàn dặm, bắt tới trạm trung chuyển Tạp Mộc
Khẩu ở Lương Châu làm phu xe, cho vận chuyển quân nhu.
Lý Đông Dương cầm một thẻ tre lên, nâng bút suy nghĩ một chút rồi viết lên đó:
"Xét thấy hình phạt công bằng, thiết nghĩ có thể cho phép. Nhưng đại hôn hoàng
thượng sắp đến, khắp chốn mừng vui, không nên thấy máu, thiết nghĩ nên treo cổ
thủ phạm chính, miễn phạt gậy tòng phạm, đày chúng đi Lương Châu. Thần Lý Đông
Dương, đại học sỹ điện Cẩn Thân. Ngày hai mươi bảy tháng sáu”.
Viết xong hai hàng chữ khải nhỏ đẹp, trơn tru tròn trịa nhưng vẫn cứng cáp, Lý
Đông Dương cầm thẻ tre lên thổi thổi, phết lên một chút hồ, rồi dán nhẹ lên
một góc hồ sơ.
Ông nhíu mày ngó tập hồ sơ đó một hồi, đột nhiên lấy một tờ giấy ra, nâng bút
viết nhanh hai chữ "Dương Lăng" thật to trên tờ giấy, bên dưới lại viết hai
hàng chữ "Thiện Ác Trung Gian" nho nhỏ. Ngắm nghía một lát, ông cầm bút gạch
một cái, xoá chữ "Ác" đi, đầu cây bút lông sói lơ lửng dừng trên hai chữ
"Trung" và "Gian" một hồi lâu, khó mà hạ bút.
Ông thở dài một tiếng, khẽ gác bút, rồi cất giọng xa xăm:
- Đại trung giống như gian, đại gian giống như trung, bề ngoài gian thực tế
lại trung, bề ngoài trung thực tế lại gian. Lão phu cả đời đã thấy nhiều
người, nhưng không hiểu sao... vẫn không nhìn thấu được cậu...