- Phần 1 Đại Gian Như Trung


Người đăng: ๖ۣۜSữa

- Bố láo! Tên tiểu nhân này rõ ràng không muốn bỏ qua cho Vương Cảnh Long.
Không ngờ y lại giả vờ bằng lòng, cố ý giết người, thật quá nham hiểm!

Hàn Văn cười gượng một tiếng, dùng những chữ khi nãy Dương Thủ Tùy đã viết cho
mình đáp lại: "Chuyện trong phòng kín, không có chứng cứ".

------------------------

Quyển ba - Vừa lên ngôi báu

Chương 114 - Đại Gian Như Trung (phần 1)

------------------------

Hai nha dịch chờ ngoài phòng giam đang rỗi hơi cãi vã, bỗng nghe trong phòng
có tiếng thét, không khỏi giật mình hốt hoảng, ba chân bốn cẳng đạp tung cửa
phòng nhìn vào. Chỉ thấy hai chiếc ghế đổ sang một bên, tên tù nhân nọ đã
thoát khỏi dây trói, đẩy Dương đại nhân ngã xuống đất.

Hai người bọn họ vội lao tới bẻ quặt tay Vương Cảnh Long lại, phát hiện thân
thể hắn đã mềm nhũn không còn chút sức lực, Dương Lăng ở bên dưới dính đầy máu
tươi, cũng không biết bị thương chỗ nào, không khỏi sợ run ra đấy.

Dương Lăng hổn hển nói:

- Mau kéo hắn ra, tên này... tên này bị điên rồi, vùng khỏi dây thừng rồi
nhảy bổ tới, cướp lấy bội kiếm của bản quan, suýt nữa đã giết chết ta rồi.

Hai tên gác ngục thấy Dương đại nhân vẫn có thể nói được, lúc này mới yên
lòng, vội lật xác Vương Cảnh Long qua một bên, vừa lật đật dìu y dậy, vừa quay
ra bên ngoài la lớn:

- Người đâu mau lên, tù nhân thoát trói, hành thích Dương đại nhân rồi!

Trên công đường, các vị đại nhân cao tuổi đang sốt ruột chờ đợi. Đám người
Dương Phương, Vương Ngao vốn đã rất có thành kiến với Dương Lăng, nghe lời nói
một phía của Vương Bình, chỉ nghĩ Dương Lăng mượn việc công để trả thù riêng,
muốn lợi dụng cơ hội xây Thái lăng để hành hạ Vương Cảnh Long, đó là chuyện
thường thấy trên quan trường, cho nên hoàn toàn tin tưởng.

Vương Cảnh Long không thể cầu cứu, chỉ có thể vượt ngục vào kinh tố cáo để cứu
sống chính mình, cũng thật sự đáng thương. Bọn họ nhất thời động lòng thương
xót, chỉ sợ Dương Lăng lợi dụng quyền thế áp bức ngự sử tuần thành dùng hình
phạt đánh chết Vương Cảnh Long, cho nên vội vã chạy lại. Không ngờ đến nơi này
lại thấy Vương Cảnh Long thuê kẻ ác để báo thù, Dương Lăng nhân chứng vật
chứng đều có, tức thì ngẩn người.

May mà những lời thấu tình đạt lý của Lý Đông Dương đã lay động được Dương
Lăng. Chỉ cần y không truy cứu, với ảnh hưởng của mọi người, Hoàng Thượng nhất
định sẽ không dám tăng thêm tội danh cho Vương Cảnh Long, cũng coi như có thể
ăn nói với bạn cũ. Lưu Kiện nhấp ngụm trà, do dự quay sang Lý Đông Dương hỏi:

- Tân Chi (1), ông nghĩ Dương Lăng có chịu mắt nhắm mắt mở cho qua không?

Lý Đông Dương vuốt râu cười đáp:

- Đại nhân yên tâm, Dương Lăng tuyệt không phải là loại người lòng dạ độc ác,
y sẽ không làm chuyện đuổi tận giết tuyệt đâu. Huống hồ tam công lục bộ cầu
xin cho phạm nhân, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt mấy phần, huống gì
Dương Lăng tuy là khổ chủ, nhưng trên thực tế chưa bị tổn hại gì.

Vương Ngao lạnh lùng "hừ" một tiếng, tức tối nói:

- Mặt mũi y thật không nhỏ, vào kinh chưa được một năm, mỗi tháng đều phải
gây ra một ít chuyện. Nhắc đến vụ án Đế lăng, Vương thượng thư chỉ là bị kẻ
khác lừa dối, mới tán thành yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Dương Lăng, cùng
lắm phạt lương bổng nửa năm cũng đã đủ rồi, giờ lại bị đuổi đến Kim Lăng.
Vương Cảnh Long trong lúc hồ đồ, vì muốn giải vây cho phụ thân nên mới tố cáo
y ép mua kỹ nữ làm thiếp, theo luật Đại Minh, luận tội phản tọa, cho dù tội
tăng thêm ba bậc, hình phạt cao nhất cũng chẳng qua là đánh trăm gậy, đi đày
ba ngàn dặm. Hơn nữa hắn đã bị tước đi công danh, cũng có thể đền tội rồi.
Không may hắn lại xui xẻo gặp phải Hoàng Thượng đích thân nghe xử, làm thân
khâm phạm thật đúng là oan uổng. Nếu mấy lão già chúng ta ngay cả một thế điệt
(2) cũng cứu không nổi, chuyện hôm nay để truyền ra ngoài thì thực đúng là mất
hết thể diện.

Thượng thư bộ Lễ Vương Hoa cười ghẹo:

- Từ khi Đại Minh dựng nước đến nay, khâm phạm không phải là quan lại được
tam công lục bộ cùng lúc ra mặt xin tha, ngoại trừ Thẩm Vạn Tam (3) thời Hồng
Vũ ra, đại khái cũng chỉ có một mình Vương Cảnh Long. Không lẽ mặt mũi Dương
Lăng còn lớn hơn cả hoàng đế Thái Tổ sao?

Nghe ông ta nói như vậy, thần sắc trên mặt mọi người lập tức hòa hoãn trở lại.
Nói vậy cũng đúng, Thẩm Vạn Tam nhiều lần trái ý quân vương, cuối cùng hoàng
đế Hồng Vũ không phải vẫn phải nể mặt quần thần, thu hồi thánh chỉ, sửa tội
chết thành đi đày đó sao? Hôm nay quan viên ngồi trên công đường đây có ai mà
phẩm hàm không cao hơn Dương Lăng chứ? Chẳng qua chỉ là muốn y nể mặt bỏ qua,
tránh đẩy Vương Cảnh Long vào chỗ chết, y dám khăng khăng làm theo ý mình à?

Thượng thư bộ Hộ Hàn Văn quét mắt nhìn mọi người một cái, thấy mấy người Dương
Phương, Vương Ngao mặt mày kiêu ngạo đắc chí, không khỏi thầm lắc đầu. Với thể
diện của bọn họ, lão đúng là không tin Dương Lăng dám làm gì Vương Cảnh Long,
lão chỉ lo Vương Quỳnh nóng lòng thương con, bất chấp vương pháp, quả nhiên đã
sai người cứu Vương Cảnh Long trốn thoát. Nếu không phải vì Vương Cảnh Long
xui xẻo trở thành khâm phạm, với thế lực nhà họ Vương, tội vu cáo này cũng
không có gì đáng phải lo. Nhưng giờ hắn đã là khâm phạm, cứu hắn thoát ra
chính là coi thường quân chủ, tội này mới thật không nhẹ.

Lão nghĩ một chút, nhìn thấy Hồ Chu cũng đang trên công đường, lại không tiện
nói ra lo nghĩ trong lòng. Dương Thủ Tùy ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt lão, biết
lão có lo lắng trong lòng, không khỏi mỉm cười, đưa một ngón tay ra viết nhanh
lên vạt áo lão mấy chữ: "Gia nhân tự ý, không có bằng chứng".

Hàn Văn nhìn thấy khẽ "a" lên một tiếng. Phải rồi, trong triều Vương Quỳnh
không có kẻ thù, chỉ cần lấy cớ này làm qua loa cho có lệ, ai lại lựa gió bẻ
măng, truy cứu tới cùng hành vi cứu con của một ông lão tuổi đã bảy mươi chứ?
Làm vậy há không khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ sao?

Ông quay sang Dương Thủ Tùy mỉm cười, đang muốn tỏ ý, chợt nghe dưới công
đường vọng đến tiếng la “tù nhân hành thích”. Mấy vị đại nhân không khỏi đứng
bật dậy, vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một tên nha sai
chạy như bay vào báo:

- Kính bẩm đại nhân, tên tù nhân kia thoát khỏi dây trói, ý đồ hành thích
Dương đại nhân.

- Cái gì? Dương đại nhân (phạm nhân kia) thế nào rồi?

Hồ Chu bất chấp bản thân chức quan nhỏ, cũng tranh hỏi cùng Dương Phương.
Dương Phương hỏi là hỏi sự sống chết của Vương Cảnh Long, còn lão lại lo lắng
cho tính mạng của Dương Lăng. Nếu Dương Lăng xảy ra chuyện ở chỗ lão, bãi quan
cuốn gói ra đi sẽ là điều không thể tránh.

Mặt như đưa đám, tên nha sai thưa:

- Dương đại nhân bị thương, cả người đầy máu, cũng không biết nghiêm trọng
đến mức nào, tù nhân kia đã bị Dương đại nhân trở tay đâm chết rồi.

Lưu Kiện giậm chân, dẫn mấy vị đại nhân vội vã chạy tới phòng tạm giam phạm
nhân chờ thẩm vấn ở dưới công đường. Vào trong phòng, Ngọc Đường Xuân và Tuyết
Lý Mai sớm nghe tin chạy tới đang ôm lấy Dương Lăng khóc lóc sướt mướt. Mấy vị
đại nhân trông thấy Dương Lăng cả người đầy máu, cũng không biết đó là máu của
Vương Cảnh Long vấy lên, quả thực đã bị dọa giật thót mình.

Nói cho cùng đây là lần đầu Dương Lăng giết người. Mặc dù nghe xong ý đồ độc
ác đó của Vương Cảnh Long, y không nén được cơn giận, song dẫu sao trong lòng
vẫn rất sợ, thêm vào một kiếm tự đâm cũng quả thực rất đau, cho nên sắc mặt
trắng bệch, vẻ kinh hoàng không giống như giả bộ. Lại nhìn Vương Cảnh Long
đang nằm dưới đất, nụ cười nham hiểm ác độc nọ vẫn còn hiện trên khuôn mặt,
trông dữ tợn khác thường, tình hình xem ra thực đúng như lời tên nha dịch vừa
rồi đã nói.

Khuôn mặt Lý Đông Dương thoáng hiện vẻ kinh hãi, thương xót lẫn hoài nghi, ông
chạy qua đỡ Dương Lăng hỏi:

- Dương đại nhân, thương thế cậu sao rồi?

Dương Lăng thấy ông ta không hề hỏi về chuyện đã xảy ra, song cặp mắt lại nhìn
chằm chằm vào mình như thể muốn tìm ra sơ hở từ trong đó, trong lòng cũng hơi
run, may mà sắc mặt y vốn tái nhợt, không ai phát hiện được vấn đề gì. Y đáp:

- Đại nhân, hạ quan cũng có lòng muốn tha cho hắn, không ngờ hắn thù hận quá
sâu, đột nhiên vùng thoát khỏi dây trói đoạt lấy bội kiếm của hạ quan rồi đâm
vào tay hạ quan một kiếm, may mà hắn không đủ sức lực, hạ quan cướp lại kiếm,
đâm ngược lại giết chết hắn. Hạ quan... thương thế hạ quan cũng không nghiêm
trọng.

Lý Đông Dương không nhìn ra sơ hở, thất vọng đứng dậy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một
hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng, mệt mỏi khoát tay nói:

- Dương đại nhân không có trở ngại gì lớn thì tốt. Mau băng bó cho Dương đại
nhân một chút rồi đưa đến chỗ đại phu chẩn đoán chữa trị thật tốt.

Dương Lăng thấy bọn họ người nào người nấy mắt sáng quắc như đuốc, sợ nói
chuyện lâu sẽ để lộ ra sơ hở, vội cố gượng đứng lên nói:

- Hạ quan đã băng bó sơ rồi, chỉ là chảy máu quá nhiều, có hơi váng đầu, thật
sự không thể gắng gượng lâu. Các vị đại nhân, kết cục hôm nay thật sự nằm
ngoài ý nghĩ của hạ quan... Ài, hạ quan... hạ quan xin cáo lui trước.

Mấy người Lưu Kiện nhìn y được Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai mỗi người dìu
một bên, loạng choạng rời đi. Một lúc sau Dương Thủ Tùy giận dữ gào lên:

- Bố láo! Tên tiểu nhân này rõ ràng không muốn bỏ qua cho Vương Cảnh Long.
Không ngờ y lại giả vờ bằng lòng, cố ý giết người, thật quá nham hiểm!

Hàn Văn cười gượng một tiếng, dùng những chữ khi nãy Dương Thủ Tùy đã viết cho
mình đáp lại: "Chuyện trong phòng kín, không có chứng cứ".

Trong số các vị đại nhân tại hiện trường, ngoại trừ Vương Hoa tin lời Dương
Lăng, Lý Đông Dương có chỗ nghi ngờ, những người khác không một ai tin Vương
Cảnh Long có thể thoát trói giết quan. Đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Vì thế họ vô cùng căm phẫn. Nhưng chuyện này thật sự không thể điều tra được
chứng cứ xác thực, lại không thể nào chất vấn Dương Lăng.

Tạ Thiên cười khổ một tiếng, thở dài:

- Chỉ là... Lúc trước chúng ta hết lòng thề thốt sẽ bảo vệ cho Vương Cảnh
Long, nay thật sự hổ thẹn với bạn cũ rồi.

Lưu Kiện lúc này đã định thần lại, khẽ lắc đầu nói:

- Nói nhiều vô ích, ôi! Đợi khi ty binh mã kiểm tra thi thể xong, lão phu sẽ
sai người đến giúp hắn thu liệm thi thể. Tân Chi, chuyện này thật sự khó mà mở
miệng, phiền huynh viết một phong thư, báo cho Vương thượng thư vậy.

Lý Đông Dương lặng lẽ gật đầu, rồi quay lại nói với Hồ Chu:

- Giao đám phạm nhân cho bộ Hình thẩm vấn, nói với bọn họ, tiến triển của vụ
án phải luôn sẵn sàng trình lên!

Hiện nay vị trí thượng thư bộ Hình vẫn còn để trống, tạm thời do đại học sỹ Lý
Đông Dương quản lý. Vụ án này vừa liên quan đến khâm phạm, lại có dính dáng
đến mạng người, ty binh mã ngũ thành cỏn con rõ ràng không có quyền can dự. Hồ
Chu nghe xong như được đại xá, lật đật vâng dạ.

Dương Lăng ngồi trong kiệu ngựa, Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai cũng không ngại
hiềm nghi ngồi sát mỗi người một bên. Vương Cảnh Long chỉ muốn khoái trá trong
chốc lát, tuôn ra những lời lẽ ác độc khiến Dương Lăng trong cơn giận điên
người (nv: nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên chỉ sự luân hồi, chết đi
sống lại, nghĩa bóng chỉ sự hiếm có), sát khí dâng trào đã giết chết hắn.
Nhưng y tự đâm mình một kiếm lại không quá sâu, máu trên người chủ yếu là của
Vương Cảnh Long vấy lên.

Có điều nói là vậy, nhưng thấy y sắc mặt tái nhợt, lúc này ngoài áo đẫm máu,
trên người vẫn còn mùi máu tanh, hai người con gái sao có thể không sợ? Ngọc
Đường Xuân nước mắt lưng tròng thút thít:

- Lão gia, đều do tiểu tỳ không tốt, tiểu tỳ tự ý làm chủ, liên lụy lão gia
bị thương. Tiểu tỳ nguyện bị lão gia trách phạt.

Trong lòng Dương Lăng nhớ lại những lời nguyền rủa ác độc nọ của Vương Cảnh
Long, nghe xong không khỏi cười gằn một tiếng:

- Tên súc sinh đó, không biết kiểm điểm mình, chỉ biết đổ lỗi cho người khác,
như thể cả thiên hạ đều thiếu nợ hắn không bằng, đáng chết!

- Dạ?

Ngọc Đường Xuân tâm tư lanh lợi cỡ nào, nghe xong lời này lập tức kinh ngạc
nhìn y, mặt đầy vẻ nghi hoặc. Dương Lăng thoáng chột dạ, tuy nói hai người con
gái này sẽ không hại y, bí mật này vĩnh viễn vẫn không nên để lộ thì hơn. Y
nhẹ bớt giọng, chuyển hướng:

- Ta có lòng muốn tha cho hắn, hắn lại đâm ta một kiếm, còn không đáng chết
sao?

Tuyết Lý Mai hậm hực:

- Lão gia nói đúng đó! Chúng ta lại không mắc nợ họ Vương nhà hắn cái gì,
toàn là bọn chúng tìm sơ hở của chúng ta, ỷ cha mình làm quan lâu năm, trong
triều nhân sự hùng hậu, hết lần này đến lần khác khinh người quá đáng. Hắn
không hiểu đạo lý vua nào thần nấy à? Chết là đáng!

Dương Lăng hơi mỉm cười, cô bé này khá đơn thuần, lại yêu ghét rạch ròi, quả
là rất dễ dỗ dành. Ngọc Đường Xuân thấy sắc mặt y đã hòa hoãn trở lại, trong
lòng nhẹ nhõm hơn. Dương Lăng quay đầu lại nhìn, không khỏi lại nghiêm mặt
trách:

- Cô đừng có mà đắc ý, gây ra tội lớn như vậy, ta không phạt cô, người trong
phủ còn không làm loạn hết à? Cho dù cô lầm tưởng là người cha ruột đến cửa
cầu xin giúp đỡ, không lẽ chuyện này không nên để ta biết sao?

Chú thích:

(1) tên tự của Lý Đông Dương, ông hiệu là Tây Nhai, Thiệu Văn Chính

(2) chỗ quen biết nhau gọi là "thế", "thế điệt" chỉ hàng con cháu người có qua
lại với mình

(3) Thẩm Vạn Tam (1330-1379), tên thật Thẩm Phú, tự Trọng Vinh, người đời gọi
là "Vạn Tam", người huyện Trường Châu, vùng Bình Giang. Theo truyền thuyết dân
gian, nguyên nhân Thẩm Vạn Tam làm giàu là nhờ có "tụ bảo bồn" (chậu châu
báu), kể rằng Thẩm Thị nhặt được một cái tụ bảo bồn, đem bỏ bất cứ thứ gì vào
cũng sẽ hoá thành châu báu.


Ngược Về Thời Minh - Chương #116