- Phần 2 Không Làm Quân Tử (tiếp Theo)


Người đăng: ๖ۣۜSữa

"Có lẽ mình vẫn chưa đủ nhẫn nại! 'Quân tử, có thể dễ bị gạt'. Nhưng hắn...
không phải quân tử..."

------------------------

Quyển ba - Vừa lên ngôi báu

Chương 113 - Không Làm Quân Tử (phần 2)

------------------------

Dương Lăng tự biết mạng mình ngắn ngủi, cho nên người khác có gây tổn hại gì
đến y, y cũng đều không coi trọng, nhưng y tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ
nào làm tổn thương đến người nhà của y. Đó là lập trường duy nhất mà y giữ
vững, lập trường duy nhất mà y quyết không nhượng bộ.

Lúc này, thấy ánh mắt như rắn độc của Vương Cảnh Long, y rốt cuộc đã hiểu, thù
hận hai nhà căn bản đã không thể hòa giải: khi thân ở trên cao y có thể suy
nghĩ bỏ qua cho kẻ khác, lại chưa hề nghĩ chuyện làm tổn hại người nhà kẻ
khác, nhưng nếu y rơi vào tay kẻ khác, liệu kẻ đó sẽ bỏ qua cho y sao? Sẽ bỏ
qua cho người nhà vô tội của y sao?

Dương Lăng vừa kinh hãi vừa giận dữ nói:

- Hồ đại nhân, phạm nhân này vượt ngục chạy trốn, mua chuộc kẻ ác hại người,
trên công đường còn điên cuồng ngang ngược như vậy, ông đã thấy chưa?

Hồ Chu nghiến răng, nạt lớn:

- Người đâu, lôi phạm nhân xuống, đánh mạnh bốn mươi gậy, rồi tiếp tục giải
lên công đường xét hỏi!

Lại có thêm hai nha dịch xông tới, bốn người túm lấy Vương Cảnh Long lôi xuống
dưới. Vương Cảnh Long lại trừng cặp mắt ngập tràn căm thù nhìn Dương Lăng
không rời, cắn chặt hàm răng không chịu nhả. Mấy tên nha dịch lập tức nổi
giận, bọn họ nào quản ngươi là ai, tức thì có nha dịch buông tay ra, rút ở bên
hông ra cây thước gỗ vả miệng, nhắm vào hai má hắn quất mạnh "bộp bộp bộp" mấy
cái, khiến cả hai má Vương Cảnh Long đều tê dại, mép hắn ứa máu, thậm chí răng
cũng đã long ra.

Đám nha dịch thừa cơ dùng sức kéo mạnh, áo bào của Dương Lăng bị kéo rách một
mảnh. Mấy người vừa lôi Vương Cảnh Long ra khỏi bậc cửa, một nha dịch lật đật
chạy vào thưa:

- Khải bẩm đại nhân, ba đại học sỹ của Nội các, thượng thư bốn bộ Lễ, Công,
Lại, Hộ và mấy vị đại nhân trong triều đã đến.

Vương Cảnh Long nghe vậy liền há ngoác miệng đầy máu điên cuồng cười to. Hồ
Chu nghe báo lại giật nảy người, đứng bật dậy, vội vàng chỉnh lại mũ ô sa rồi
nói:

- Mau mau, áp giải phạm nhân vào lao, tạm thời thoái đường.

Dương Lăng nghe nói nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy đã đến cũng không
khỏi kinh ngạc, liền vội khoát tay bảo Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân lui ra
ngoài công đường, Tam ban nha sai (6) lui xuống. Hai người vừa bước đến cửa,
liền thấy một đám nguyên lão trong triều đầu tóc bạc phơ đang vội vội vàng
vàng đi đến.

Thì ra Vương Cảnh Long mua chuộc mấy tên giặc cướp nọ định bắt cóc Ngọc Đường
Xuân ra khỏi thành để trút hận, Vương Bình đánh xe ngựa chờ bên ngoài chùa,
không ngờ thấy kiệu của Dương phủ đến không lâu thì Dương Lăng đã dẫn một đám
thân quân bước vào, lập tức biết là không ổn, thông báo cho thiếu gia cũng đã
muộn, thế là y lập tức bỏ xe trốn vào con hẻm kế bên.

Cũng may mấy tên trộm cướp đó cũng có nghĩa khí, sau khi bị bắt không ai khai
ngoài chùa còn có đồng bọn tiếp ứng. Y thấy mấy người này cùng với thiếu gia
đã hôn mê bất tỉnh bị mang đến ty binh mã của Ngũ thành thì lập tức theo đường
tắt chạy đến Ngọ môn.

Mấy người Lưu Kiện, Tạ Thiên và Vương Quỳnh thường ngày cũng là bạn bè thường
xuyên uống rượu họa thơ. Với tư cách là quản sự thư phòng trong phủ thượng
thư, Vương Bình rất quen thuộc với bọn họ, ngay cả quản gia và kiệu phu của
bọn họ cũng nhận ra. Đến Ngọ môn, y vừa tìm được kiệu phu của mấy vị đại nhân,
đúng lúc đám đại nhân này cũng vừa tan ngọ triều đi ra.

Vương Bình vừa thấy mấy vị đại học sỹ lập tức lao tới dập đầu, chỉ nói thiếu
gia ở Thái lăng bị bọn người Đới Nghĩa rắp tâm hành hạ, muốn dồn y vào chỗ
chết. Thiếu gia không chịu nổi khổ nhục, đã trốn về kinh dưới sự giúp đỡ của
y, tính xin triều đình ban cho con đường sống, không ngờ lại bị Dương Lăng vu
oan hãm hại, bắt đến ty binh mã của Ngũ thành.

Tuy trước đó ít lâu đám lão thần này có ít nhiều bất mãn với Vương Quỳnh,
nhưng suy cho cùng, là đồng liêu bạn tốt lâu năm, giờ đây con trai Vương Quỳnh
bị đày lên Thái lăng, bản thân lão thuyên chuyển về Kim Lăng, nói ra cũng đủ
thê thảm rồi, nên đám đại thần nghe vậy đều nổi lòng thương xót. Trong đó,
những đại quan sớm không hài lòng với Dương Lăng càng tức giận chỉ trích Dương
Lăng quá đáng, nên cùng đến theo.

Trông thấy đại học sỹ cùng các vị thượng thư và đám người Dương Phương, Vương
Ngao, Dương Lăng và Hồ Chu vội vàng cúi người làm lễ. Mấy người Lưu Kiện và Lý
Đông Dương còn giữ được bình tĩnh, đám người Dương Phương, Vương Ngao và Dương
Thủ Tùy thấy Dương Lăng thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, phất tay áo hầm hầm đi
vào công đường.

Hồ Chu vội vã xếp ghế mời các vị đại nhân ngồi, ngước mắt nhìn, ai nấy đều cao
hơn lão ta ba cấp, Hồ Chu đáng thương đành phải làm lễ với từng người. Dương
Phương đẩy trà nóng nha dịch dâng lên, nhìn thẳng vào Dương Lăng nạt lớn:

- Dương đại nhân, cả nhà Vương thượng thư bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao?
Vương Cảnh Long là một cử nhân tài giỏi, nay bị tước đi công danh thành tù
nhân, vì sao ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho y?

Dương Lăng vịn kiếm điềm nhiên đáp:

- Từ đâu truyền ra lời ấy? Dương Lăng hôm nay lên công đường, là với thân
phận người bị hại, không phải lấy thân phận đại thần trong triều ép Hồ ngự sử
xử án. Vương Cảnh Long vạch kế lừa người nhà trong phủ Dương mỗ ra ngoài, muốn
trả thù làm hại Dương mỗ, vật chứng là phong thư lừa gạt nội quyến của bản
nhân, nhân chứng có một đám giặc cướp mà hắn đã mua chuộc. Nhân chứng vật
chứng đủ cả, sao trở ngược thành Dương mỗ hại người rồi? Đại nhân đừng đổi
trắng thay đen!

Lưu Kiện thấy bọn họ cãi nhau, nhíu mày quay sang Hồ Chu hỏi:

- Hồ ngự sử, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Hồ Chu lúng túng đáp:

- Hạ quan vừa mới thăng đường xử án, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ lắm, có
điều….có điều phong thư đó và giặc cướp bị bắt ở hiện trường quả thực là có.

Tạ Thiên và Lý Đông Dương nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Dương Lăng
trước đây chưa từng dây dưa với nhà họ Vương, giờ sẽ càng không ngu xuẩn đến
mức lợi dụng lúc đại hôn của hoàng đế mà chèn ép đối phương. Lời nói của Vương
Bình mười phần có tám chín phần là tráo trở. Nhưng dù biết rõ là như vậy,
không lẽ có thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn đứa con của bạn cũ gặp nạn?

Tạ Thiên vuốt râu trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chúng ta nghe gia nhân Vương phủ khẩn cầu, nhất thời không biết chuyện ấy,
chỉ vì có quan hệ đến con trai của bạn cũ, cho nên chạy đến xem kết cục, không
phải có ý trở ngại ty pháp. Bản quan cũng tin tưởng thái độ đối nhân xử thế
của Dương đại nhân, có điều tục ngữ nói 'oan gia nên giải không nên kết, bậc
quân tử lấy cái đức sâu dày để nâng đỡ mọi vật'. Cùng là đại thần trong triều,
Dương đại nhân có thể tha cho y một con đường hay không?

Dương Lăng nhớ lại cặp mắt tràn ngập sự thù hận của Vương Cảnh Long và hành
động điên cuồng cắn chặt lấy áo y, miệng đầy máu mà vẫn không nhả, trong lòng
không khỏi ớn lạnh, bèn nói một cách kiên quyết:

- Các vị đại nhân có biết Vương Cảnh Long lừa người thân Dương mỗ ra ngoài,
là muốn báo thù như thế nào không? Thủ đoạn ấy thật sự khiến con người và
thánh thần cùng căm phẫn! Thường nói 'vương tử phạm pháp cùng tội với thứ
dân'. Dương mỗ cũng là quan, nếu chỉ vì người hắn muốn hãm hại là người nhà
của ta, ta liền rút lời buộc tội, để tỏ cái đức sâu dày của bậc quân tử. Vậy
nếu người mà hắn muốn hại là dân chúng bình thường thì sao? Đấy há chẳng phải
là vì tư bỏ công, vì người buông luật đó sao?

Mấy vị đại nhân nghe vậy không khỏi nghẹn họng, Lý Đông Dương thoáng do dự,
rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Lăng mỉm cười nói:

- Dương đại nhân, bước ra ngoài nói chuyện nhé.

Dương Lăng khá có thiện cảm với vị Lý đại học sỹ này, thấy thái độ lão hòa
nhã, liền cất bước đi theo. Lý Đông Dương nhẹ giọng thành khẩn:

- Dương đại nhân, lão phu mượn tuổi già, gọi cậu một tiếng hiền điệt. Ân ân
oán oán của cậu và nhà họ Vương, hôm nay tạm thời không bàn đến, lão phu chỉ
suy nghĩ từ phương diện của cậu. Vương Cảnh Long cuộc sống được nhiều ưu đãi,
không hiểu sự đời, đột nhiên gặp phải nạn to, khó tránh mang lòng oán hận, tâm
tính thất thường, may mà y vẫn chưa làm tổn hại đến cậu. Cậu tha y một con
đường sống, sẽ chỉ có lợi đối với cậu, tuyệt không có hại. Hôm nay các vị đại
nhân đang thay mặt Vương thượng thư thỉnh cầu một vãn bối như cậu. Nếu như
hiền điệt nể phần thể diện này, sau này làm quan trên triều, sẽ luôn thuận lợi
hơn. Thời điểm này là đại hôn của hoàng thượng, làm mấy chuyện không vui, cậu
cũng biết là không thích hợp mà, huống gì nếu cậu lấy đức báo oán, Vương
thượng thư tất nhiên sẽ cảm kích trong lòng. Vương Cảnh Long chẳng qua là một
kẻ thư sinh, cho dù hận thấu trời xanh, thì có năng lực gì hại người? Y hành
hung chưa được, có nhiều lão thần như vậy thay mặt Vương thượng thư cầu xin
cho y, hoàng thượng quyết sẽ không phán y tội chết, sao cậu không thuận nước
đưa thuyền, lợi cho người, cũng là lợi cho mình?

Những lời này của Lý Đông Dương thấu tình đạt lý, khiến cho Dương Lăng không
khỏi lưỡng lự. Lý Đông Dương mỉm cười đợi y trả lời. Dương Lăng do dự một hồi
lâu, nhìn thấy đám lão thần trên công đường đều đang nhìn y chằm chằm, rốt
cuộc hạ quyết tâm. Y hít sâu vào một hơi, rồi nói:

- Lý đại học sỹ, hạ quan muốn nói chuyện với Vương Cảnh Long một chút đã!

Lý Đông Dương vui vẻ gật đầu nói:

- Được! Hồ đại nhân, hãy để Dương đại nhân gặp Vương Cảnh Long một chút, để
bọn họ trò chuyện riêng một chút đi.

Hồ Chu vội đáp:

- Dạ dạ dạ, hạ quan sẽ thu xếp ngay đây.

Dương Lăng bước vào phòng giam, chỉ thấy Vương Cảnh Long đang ngồi trên ghế,
trên người bị trói mấy vòng dây thừng, bị hai nha dịch giữ chặt. Vừa thấy y
bước vào, Vương Cảnh Long lập tức dùng ánh mắt thù hằn nhìn y chòng chọc.

Dương Lăng khoát tay nói:

- Các ngươi ra đi, đóng cửa phòng lại, ta muốn chuyện trò cùng Vương công tử
một chút!

Hai tên nha dịch vâng lời lui ra, khép nhẹ cửa phòng lại. Dương Lăng bước đến
trước mặt Vương Cảnh Long, kéo ghế ngồi xuống, nhìn y chăm chú một hồi lâu.
Mới có một tháng mà đã không còn thấy cậu công tử phong thái văn nhã, ra vẻ
lịch sự đó nữa. Vương Cảnh Long của hiện tại hai má hóp lại, sắc mặt tái nhợt,
xem ra thật đã chịu không ít đau khổ.

Dương Lăng thở dài, nói:

- Vương công tử, có biết lần đầu huynh và ta gặp nhau, ta có cảm giác gì
không?

Vương Cảnh Long vẫn nhìn chòng chọc đầy thù hận, không nói lời nào. Dương Lăng
tự trả lời thay:

- Đó là cảm giấc rất kỳ diệu. Vừa thấy huynh, ta đã nghĩ rằng sẽ tình nguyện
xem huynh là bạn bè, thậm chí còn nghĩ... Ha ha, không biết sao lệnh tôn đại
nhân dường như rất có thành kiến với Dương mỗ, dường như Vương huynh cũng có
nhiều hiểu lầm. Huynh từng sắp đặt hại ta, cho dù là vậy ta cũng không hận
huynh, huynh tin không? Ta căn bản chưa từng hận huynh.

Vương Cảnh Long nhếch khoé môi đang chảy máu cười khẩy, hiển nhiên không hề
tin lời y. Dương Lăng bất đắc dĩ nói:

- Ta biết huynh không tin, nhưng lời ta nói là sự thật. Ta thậm chí còn nghĩ,
để qua mấy ngày sẽ cứu huynh ra, đưa huynh về Kim Lăng. Tại sao huynh cứ khăng
khăng phân chia thù địch với ta vậy?

Vương Cảnh Long cười gằn:

- Bởi vì ngươi... Dương Lăng ngươi là quốc tặc! Có đại nhân các bộ trong
triều bảo vệ ta, ngươi giết không được ta có phải không? Cho nên đến đây lấy
lòng, đồ tiểu nhân!

Dương Lăng phiền não nói:

- Giữa chúng ta rốt cuộc có thù hận gì? Điều này không phải kỳ lạ sao? Huynh
đừng quy hết lỗi lầm đổ lên đầu người khác. Ta thật sự muốn hòa giải với
huynh. Ta không truy cứu chuyện huynh hôm nay âm mưu làm hại đến người nhà ta,
đưa huynh trở lại Thái lăng. Qua ít thời gian, đợi sau đại hôn của hoàng đế,
ta sẽ nghĩ tiếp biện pháp bảo lãnh huynh ra. Thậm chí công danh của huynh...
Nếu như hoàng thượng nói một câu, cũng không phải không thể đặc xá, huynh có
thể đừng cố chấp mối thù này nữa được không?

Vương Cảnh Long cười gằn ác độc nói:

- Có thể, đương nhiên là có thể. Chỉ cần ra khỏi cửa này, ta sẽ khóc lóc đổ
lệ nhận lỗi với các vị trưởng bối bạn thân của phụ thân, đau đớn ăn năn hối
lỗi, ngoan ngoãn thành thật làm một phạm nhân. Lần này ta báo thù quá lỗ mãng
rồi, lần sau, ta sẽ cẩn thận hơn!

Trong tiếng cười gằn, hắn ác độc tiếp:

- Ta sẽ luôn nhẫn nại, nhẫn đến một ngày thấy ánh mặt trời. Dương đại nhân
ngươi quyền bính thông thiên, chắc cũng không thể cả ngày điều động nhân mã
bảo vệ người nhà của ngươi chứ nhỉ? Ta sẽ không từ thủ đoạn nghĩ ra biện pháp
hại ngươi, cho dù nữ nhân ngươi vĩnh viễn trốn trong nhà không bước ra, cũng
có thể đột nhiên bị một mũi tên bắn lén xuyên tim ả...

Trong lòng Dương Lăng âm thầm nổi lên một luồng sát khí, Vương Cảnh Long lại
vẫn không hay không biết ngông cuồng nói:

- Sau này ngươi sẽ cần phải cẩn thận dè chừng hơn cả hoàng thượng, bởi vì
trái cây rau quả mà ngươi mua về sẽ phải cho người khác nếm rồi mới dám dùng.
Đến khi ngươi có con trai, ngươi còn phải trông chừng nó cho kỹ, bằng không,
mấy mươi năm sau, có thể sẽ có một tên ăn mày tay chân tàn phế đến gõ cửa nhà
ngươi xin ăn, mà nó chính là đứa con ruột của vị Dương đại nhân quyền cao chức
trọng ngươi đấy!

Hoặc giả là, ngươi có con gái, ngươi đoán thử xem nó sẽ có kết cục gì? Ha ha
ha, ngươi sợ rồi hả? Tại sao sắc mặt lại tái nhợt thế, tại sao cả người đều
run rẩy thế? Ta là tù nhân của ngươi mà không phải sao? Ngươi sợ ta làm gì
chứ? Ha ha ha, ta chính là muốn ngươi sợ, để ngươi cả đời phải sống trong sợ
hãi!

Đoạn hắn cất cao giọng quát:

- Dương Lăng, tên gian tặc nhà ngươi, ngươi hại cha ta phải đi Kim Lăng,
ngươi hại mất tương lai của ta, ta đường đường là một cử nhân, nay biến thành
một tù nhân mặc người lăng nhục! Những điều ngươi hại ta, ta sẽ bắt ngươi trả
lại gấp ngàn, gấp vạn lần!

Ánh mắt biểu lộ sự điên cuồng, hắn nói như mê sảng:

- Ta sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với ngươi, ta muốn ngươi vĩnh
viễn phải sống trong sợ hãi, ta muốn ngươi... a...

Hắn vừa nói đến đây đột nhiên nghẹn lại, trong chớp mắt đồng tử kinh hãi giãn
ra, giữa cổ một dòng máu tươi men theo mũi kiếm chầm chậm chảy xuống.

Dương Lăng đứng dậy, nói khẽ với Vương Cảnh Long:

- Vương Cảnh Long, ngươi nghĩ là ngươi dọa được ta ư? Ngươi vẫn chưa đủ tư
cách! Lời ngươi nói chỉ có thể khiến ta nổi sát ý mà thôi!

Y nén giận, giọng mỉa mai:

- Vương Cảnh Long, ngươi thật là một tên công tử bột không ra hồn, trước đã
vậy, bây giờ vẫn vậy. Ngươi không nên chọc giận ta, càng không nên lấy người
mà ta coi trọng nhất ra dọa ta, đồ ngu!

Như con gà trống bị cắt tiết, Vương Cảnh Long phát ra tiếng kêu khùng khục,
nhưng dây thanh đới của hắn đã không còn phát ra những lời nguyền rủa ác độc
được nữa. Hắn tuyệt nhiên không ngờ có nhiều trưởng bối bạn thân của cha hắn
tìm tới cửa để nói giúp cho hắn như vậy mà Dương Lăng lại dám lạm dụng tư
hình, giết chết hắn.

"Như vậy cũng tốt, tuy mình là phạm nhân nhưng cũng không phải muốn giết thì
giết. Dương Lăng, ta dùng mạng của mình để trả thù ngươi!" Ánh mắt đang trắng
dã dần của Vương Cảnh Long đột nhiên phủ lên một vẻ khoái trá bệnh hoạn.

Nhưng hắn lập tức nhìn thấy Dương Lăng bước đến bên cạnh cởi dây thừng quấn
trên người hắn ra, sau đó trở tay đâm một kiếm vào cánh tay mình, thét lớn:

- Người đâu đến mau, Vương Cảnh Long muốn giết ta!

"Có lẽ mình vẫn chưa đủ nhẫn nại! 'Quân tử, có thể dễ bị gạt '(7). Nhưng
hắn... không phải quân tử..."

Chú thích:

(6) Phiếm chỉ các loại nhân viên các cấp trong nha môn

(7) Nguyên văn "quân tử, khả khi chi dĩ phương" xuất phát từ truyện “giáo nhân
phanh ngư” (người hầu nấu cá) của Mạnh tử. Câu cuối có nguyên văn là “quân tử
khả khi chi dĩ phương, nan võng dĩ phi kì đạo”. Ý là đối với chính nhân quân
tử có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt họ, khó mà dùng cách không hợp lý
để gạt họ. Có người tặng cá cho Tử Sản nước Trịnh, Tử Sản bảo người hầu bỏ
xuống hồ nuôi, nhưng người hầu nấu cá ăn mất, sau đó lại nói với Tử Sản là bỏ
cá xuống hồ cá đã bơi đi mất rồi. Tử Sản nói “Đã tới nơi cần tới”. Người hầu
đi ra nói “Ai nói là Tử Sản thông minh, cá đó ta đã ăn mất rồi”. Quả là quân
tử có thể dùng cách hợp lý để gạt.


Ngược Về Thời Minh - Chương #115