Người đăng: ๖ۣۜSữa
Hắn không ngừng cao hứng cười điên cuồng:
- Đến lúc đó, mắt ngươi không thể nhìn, tai không thể nghe, miệng không thể
nói, tay chân không có, bẩn thỉu dơ dáy như heo, chỉ mong Dương Lăng sẽ vẫn
thương ngươi, yêu ngươi, ha ha ha ha...
------------------------
Quyển ba - Vừa lên ngôi báu
Chương 113 - Không Làm Quân Tử
------------------------
Vương Bình với bộ dạng thư sinh thảm hại còng lưng rời khỏi phủ Uy Vũ bá. Khi
đến chỗ mấy gốc dương liễu rủ gần đầu cầu qua suối, hắn lập tức thẳng lưng rảo
bước.
Từ sau khi Dương Lăng vào ngục, chúng nữ ngăn cản pháp trường, mọi người đều
biết đến thân thế của Ngọc Đường Xuân. Vương Cảnh Long và Vương Bình định lợi
dụng chuyện này làm cớ. Vì thể diện của tiểu phu nhân, Cao quản gia nhất định
sẽ lặng lẽ giao thư đến tận tay nàng, như vậy kế hoạch đã thành công được một
nửa.
Theo kế hoạch của Vương Quỳnh lúc đầu, sau khi Vương Cảnh Long được cứu ra sẽ
lập tức phóng ngựa đưa hắn đến Giang Nam. Nhưng Vương Cảnh Long đã bị thù hận
làm mê muội đầu óc, thà ngọc nát đá tan, cũng quyết không trộm kiếp sống thừa;
bất đắc dĩ Vương Bình đành phải phối hợp với kế hoạch của hắn.
Hai người đàn ông mặc áo xám đội mũ trúc rộng vành bước vòng ra từ sau một
đống rơm khô chất trên sân phơi. Một người khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi
dán mắt vào Vương Bình đang bước vội trên con đường ven sông đầu thôn cười
nói:
- Mấy kẻ xuất thân từ Xưởng Vệ ra đều ngu xuẩn như vậy sao? Chẳng lẽ hắn
không thể đợi ra khỏi thôn rồi mới thẳng lưng lên được à?
Người áo xám còn lại trạc ba mươi cẩn thận liếc chung quanh một chút rồi nói:
- Không thể trách hắn, cho dù là phủ đệ của vương hầu công khanh, ai mà rảnh
đi bố trí người giám sát ở ngoài cửa chứ? Ngươi đi theo hắn, ta quay về bẩm
báo với Bả tổng.
Dương Lăng biết chuyện chuẩn bị thành lập Nội Xưởng sớm muộn gì cũng sẽ "ngửa
bài" với Cẩm Y vệ và Đông Xưởng. Trong Cẩm Y vệ, Liễu Bưu chỉ là một hiệu uý
cỏn con luôn hết mực trung thành với mình, trong thời gian y bị giam trong
ngục cũng đối đãi với Ấu Nương rất cung kính. Hơn nữa kế hoạch thành lập Nội
Xưởng của y cũng thật sự thiếu người, nên thẳng thắn ngỏ lời với Liễu Bưu.
Muốn Liễu Bưu giết quan tạo phản thì gã không dám làm, nhưng đi theo Dương
Lăng thăng quan phát tài, gã có lý do gì mà không đồng ý đây?
Thế là Liễu Bưu một lòng quyết tâm theo Dương Lăng ra đi. Để đề phòng Đông
Xưởng và Cẩm Y vệ có người to gan lớn mật gây chuyện bất lợi cho người thân,
Dương Lăng đã cẩn thận dặn dò Liễu Bưu canh phòng nghiêm ngặt. Đương nhiên
Liễu Bưu cũng dốc hết sức mình.
Năm trăm thân quân này đều là những kẻ lực lưỡng được tuyển lựa ra từ trong
quân trinh sát, lại trải qua sự huấn luyện đặc biệt của bọn Hàn Lâm và Liễu
Bưu trong núi, cho nên ai nấy đều là cao thủ ẩn nấp, theo dõi và ám sát. Liễu
Bưu đã bí mật bố trí mấy chục người ngày đêm theo dõi canh chừng chung quanh
Dương phủ. Thôn trang nhỏ này vốn ít có người ngoài, giờ cho dù có con ruồi lạ
bay vào sợ rằng cũng đừng hòng qua mắt bọn họ.
Dương Lăng trông thấy Liễu Bưu vào trong phòng khách, nghe gã bẩm báo xong thì
nghi hoặc hỏi lão quản gia:
- Vừa rồi có một thư sinh trung niên ghé qua phủ phải không?
Cao quản gia thưa:
- Lão gia, đúng là có người như vậy. Người đó nói là bà con xa của Tô tiểu
thư, nghe được Tô tiểu thư gả vào nhà chúng ta, muốn xin tiểu thư tiếp tế một
chút. Lão nô nghĩ đây cũng không phải là chuyện vinh dự gì, sợ Tô tiểu thư bị
mất thể diện, nên đã lén giao phong thư của người thân tiểu thư cho người rồi,
cho nên chưa thưa bẩm với lão gia, mong lão gia thứ tội.
Dương Lăng nghi ngờ hỏi:
- Họ hàng của nàng ấy ư? Làm gì có đạo lý đến nhà làm tiền mà đưa thư xong
lại vội vã rời khỏi chứ?
Liễu Bưu bổ sung:
- Không chỉ là vậy, khi đến kẻ đó là một thư sinh gù lưng, nhưng vừa ra khỏi
cổng thôn liền thẳng lưng vội vã rời đi. Nếu là họ hàng nghèo khó đến nhà sao
lại phải lén lút như vậy, chuyện này nhất định có điều mờ ám.
Dương Lăng lo là Tô Tam quả thật có ẩn tình riêng, đang cân nhắc xem có nên đi
hỏi nàng hay không thì một gia bộc chạy đến báo:
- Lão gia, có người đưa tin của Đới công công muốn gặp lão gia.
Dương Lăng vội kêu người đưa tên tiểu thái giám đưa tin vào sảnh, nhận lấy thư
mật của Đới Nghĩa, mở ra xem một hồi lâu, đột nhiên xoa tay vo tròn phong thư
lại, nhếch miệng cười.
Chùa Diệu Ứng, còn gọi là chùa Bạch Tháp, nằm gần cổng thành trên con phố lớn
phía bắc kinh sư. Hai cỗ kiệu nhỏ đến trước cổng chùa, rèm kiệu vén lên, hai
mỹ nhân xinh đẹp như tranh bước ra.
Hai mỹ nhân này, tóc đen như gỗ mun, cùng vận áo cánh màu xanh biếc, váy lụa
màu xanh nhạt, hài cong khẽ di chuyển, nếp váy chậm rãi đong đưa, lượn lờ như
làn nước, càng hiện rõ phong thái thướt tha, phiêu diêu như làn sóng xanh
trong vắt. Hai người con gái mỹ lệ tức thì lôi cuốn ánh mắt của đám khách hành
hương.
Tuyết Lý Mai buồn chán đã lâu, hôm nay lần đầu được cùng Ngọc Đường Xuân ra
khỏi nhà cho nên tâm tình hết sức vui vẻ. Nàng cũng không chú ý đến vẻ do dự
không muốn cất bước của Ngọc Đường Xuân, lập tức chạy thẳng vào đại điện,
tranh lấy bồ đoàn rồi gọi Ngọc Đường Xuân:
- Tỷ tỷ, đến đây. Chúng ta bái Phật Tổ trước.
Ngọc Đường Xuân gượng cười, bước đến bên cạnh nàng rồi quỳ xuống. Tuyết Lý Mai
khẽ nhắm mắt lại, thành kính bái lạy Phật Tổ, khoé miệng toát lên sự thỏa mãn
và ngọt ngào, cũng không biết đã cầu nguyện điều gì.
Tâm tình Ngọc Đường Xuân lại thấp tha thấp thỏm. Oán hận bao năm, nhưng khi
đọc lá thư thuật lại nỗi bi thảm và đáng thương của người cha ruột, cùng đường
bí lối mới phải đến nhà cầu xin nàng nhưng lại không có mặt mũi gặp nàng vì sợ
bị trách mắng, chỉ cầu xin nàng nếu như chịu giúp đỡ, hôm nay hãy đến tháp lâm
(1) chùa Diệu Ứng để gặp một lần, rốt cuộc đã lay động được lòng thương hại
của nàng.
Cho dù ông ta đáng hận thế nào, tấm thân và sinh mạng này của mình cũng là do
ông ấy ban cho, giúp ông ta một lần này cho trọn nghĩa cha con vậy. Ngọc Đường
Xuân âm thầm thở dài một tiếng, tờ ngân phiếu đang cất trong người là toàn bộ
số tiền dành dụm của nàng.
Trong đám người ngoài điện, mấy người đàn ông nhàn nhã đứng bên chiếc lư đồng
lớn hương khói lượn lờ, nheo mắt nhìn theo bóng lưng hai nàng, như thể đang
theo dõi con mồi. Một gã đàn ông trên mặt có vết sẹo nhìn quanh một lúc, không
thấy có người ngoài, thắc thỏm hỏi:
- Hoàng đại ca, chuyến này chúng ta vào kinh làm mấy cuộc mua bán đã đủ kiếm
vạn lạng bạc rồi, có cần thiết phải mạo hiểm vậy không?
Gã râu quai nón được gọi là Hoàng đại ca kia chính là kẻ đã giúp Vương Cảnh
Long vượt ngục, nghe thấy vậy thì cười nhạt, hỏi ngược lại:
- Thế nào, sợ rồi à?
Gã mặt sẹo đáp:
- Đại ca, không phải tiểu đệ sợ, mà là... Nữ quyến này là nữ nhân của Uy Vũ
bá, nghe nói vì những kẻ bần cùng như chúng ta đây mà y đã can ngăn hoàng
thượng tăng thuế, thiếu chút nữa bị chém đầu. Đụng vào nữ nhân của y...
Hoàng đại ca cười một cách cay nghiệt, khinh thường nói:
- Bọn cẩu quan đó có kẻ nào là người tốt? Hắn làm vậy còn không phải vì lấy
tiếng thơm cho chính mình sao? Ruộng đất của chúng ta vẫn bị đám nhà quan và
vương hầu chiếm đoạt như thường, hằng năm vẫn bị triều đình ép nuôi ngựa như
thường. Mụ nội nó chứ, ngựa giống mà chết thì nộp tiền, ngựa giống không đẻ ra
được ngựa con cũng phải nộp tiền, biết bao người bị bức bách đến nỗi nhà tan
cửa nát rồi hả? Cái thiên hạ này, rốt cuộc đã đến hồi kết thúc rồi. Hổ ca
chiêu binh mãi mã, hiện tại thiếu hụt chính là bạc, chúng ta kiếm thêm chút
nữa rồi quay về. Hà, chờ khi Hổ ca dựng cờ khởi nghĩa đánh xong thiên hạ,
ngươi và ta sẽ là khai quốc nguyên lão.
Một gã khác nghe vậy nóng lòng mong mỏi, không nhịn được hỏi:
- Lão đại, người nói Hổ ca thật sự có thể thành công sao? Nếu mà không thành,
vậy... sẽ bị tội chém đầu đó.
Hoàng lão đại trừng mắt với gã, thấp giọng mắng:
- Chuyện nhảm nhí, hiện giờ chúng ta có thể tiếp tục sống sao? Không phải Lưu
thần tiên đã xem tướng cho Hổ ca sao? ”Bá châu Dương Hổ, Tử Vi chuyển thế”
(2). Hổ ca có tướng đế vương, rất được ông trời che chở.
Rồi dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này, hắn chuyển đề tài nói:
- Lát nữa, sau khi cái tên họ Ngưu nọ dẫn hai đứa con gái đến tháp lâm, lập
tức đi theo bắt người rồi đi ngay.
Cơ mặt gã mặt sẹo thoáng giần giật, hắn nói:
- Đại ca, đệ thấy kẻ họ Ngưu này không phải là người bình thường, bằng không
sao dám đối đầu với Uy Vũ bá chứ? Hơn nữa y vung tay hào phóng, chúng ta trói
người rồi đi theo y tìm nơi bọn họ náu thân, có muốn... hề hề, tóm cả bọn luôn
không?
Hoàng lão đại buông giọng kiên quyết:
- Không được, trộm cướp cũng có đạo đức của trộm cướp! Không thể phá bỏ quy
tắc đạo đức, bằng không sau này còn ai dám tìm chúng ta để làm ăn nữa? Nhận
bạc của bọn họ xong chúng ta lập tức chạy đến Thanh Phong quán ở Tây Sơn, trốn
tránh vài ngày chờ mọi sự yên ắng rồi sẽ quay về Bá châu. Tự mỗi người bọn họ
sẽ có mệnh trời an bài thôi.
Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân đang sóng vai bái lạy. Tuyết Lý Mai nhích gần
sang Ngọc Đường Xuân, hai tay chắp lại, hỏi khẽ:
- Ngọc Tỷ Nhi, tỷ cầu gì vậy?
Ngọc Đường Xuân đang ngơ ngẩn xuất thần, vừa bị hỏi một cái không khỏi hoảng
hốt:
- Hả? Cái gì? Đâu... đâu có cầu gì đâu.
Tuyết Lý Mai bĩu môi trêu:
- Vậy tỷ hoảng hốt như vậy làm gì? Còn dám giấu muội, hứ, có lão gia rồi thì
không thèm thân với muội muội này nữa. Nhưng muội không sợ nói cho tỷ hay,
muội... muội cầu... cầu xin Phật Tổ phù hộ, năm sau sinh cho lão gia một đứa
con trai, một đứa con gái...
Ngọc Đường Xuân tuy lòng đầy tâm sự, nhưng vẫn bị nàng trêu phì cười một
tiếng, mắng yêu:
- Muội đó, thật không biết xấu hổ, có đại cô nương nhà ai cầu nguyện như vậy
chứ?
Tuyết Lý Mai vểnh môi lên nói:
- Không thì làm sao đây? Muội không so được với phu nhân, lại không đẹp bằng
tỷ, nếu không giành sinh con trước các người, lão gia có thể cưng muội ư?
Ngọc Đường Xuân thở dài:
- Cô bé ngốc, phụ nữ còn phải coi trọng đức hạnh, muội xem phu nhân hiền lành
như vậy, lão gia kính trọng người biết bao. Dùng sắc đẹp với người, sao có thể
bền vững chứ? Muội đó, cứ tiếp tục ở đây mà mơ mộng viễn vông đi.
Nói rồi nàng đứng lên bóp gối, Tuyết Lý Mai cũng đứng lên theo, hỏi:
- Tỷ đi đâu vậy? Nghe nói quẻ trong chùa này linh lắm đó, chúng ta đi bói một
quẻ đi.
Ngọc Đường Xuân lắc đầu đáp:
- Muội đi đi, tỷ muốn... tỷ muốn đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại.
Ngọc Đường Xuân đưa ra lý do đối phó, bước ra khỏi điện giả vờ muốn ra khỏi
chùa đi vệ sinh. Đi một hồi, thấy không có ai chú ý nàng bèn lẻn vào con đường
nhỏ trong rừng tùng bách vòng về hướng tháp lâm ở trung điện.
Có chừng hơn trăm tòa bảo tháp trắng toát, trên những ngọn tháp đều buộc một
chiếc chuông đồng nho nhỏ, khi gió thổi qua phát ra tiếng leng keng vui tai.
Ngọc Đường Xuân nâng váy, vội vã bước vào tháp lâm, đưa mắt ngó quanh.
Do phần lớn người đi bái phật đều là người bản địa, sớm đã ngắm chán tháp lâm
này rồi, vì thế trong tháp lâm không có nhiều người, thỉnh thoảng mới thấy
được vài người đi đường xa xa. Ngọc Đường Xuân đi vòng qua mấy tòa bảo tháp,
đang nhìn ngó chung quanh, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng cất
tiếng gọi:
- Chu Ngọc Khiết!
Ngọc Đường Xuân giật mình, quay nhanh người lại. Chỉ thấy một thư sinh mặc áo
bào xanh, sắc mặt âm u đang lạnh lùng nhìn nàng. Ngọc Đường Xuân lập tức phát
hoảng, biết là đã trúng gian kế người ta, nàng lui lại mấy bước, thất thanh
kêu lên:
- Vương Cảnh Long, là ngươi... Ngươi đã trốn khỏi Thái Lăng rồi sao?
Vương Cảnh Long không giấu được sự thù hằn và đắc ý ngập tràn trên khuôn mặt,
cười nham hiểm:
- Đại khuê bất trác, mỹ kỳ chất dã (3), cho dù là kinh hoàng Chu tiểu thư
cũng vẫn quyến rũ như vậy.
Hắn hưng phấn áp sát tới, rít lên:
- Con ranh con, ngươi hại ta rất thảm, hôm nay ở ác gặp ác, ta xem ngươi còn
có thể trốn đi đâu? Ha ha ha, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ
mang ngươi đi, trị cái con ranh con ngàn kẻ chơi vạn người cưỡi nhà ngươi thật
sướng một phen rồi sẽ đưa về bên Dương Lăng.
Hắn không ngừng cao hứng cười điên cuồng:
- Đến lúc đó, mắt ngươi không thể nhìn, tai không thể nghe, miệng không thể
nói, tay chân không có, bẩn thỉu dơ dáy như heo, chỉ mong Dương Lăng sẽ vẫn
thương ngươi, yêu ngươi, ha ha ha ha...
Ngọc Đường Xuân nghe hắn mô tả hình dạng sống không bằng chết đó, sợ đến nỗi
mặt mày trắng bệch. Nàng rùng mình, vội xoay người chạy. Vừa rồi khi Vương
Cảnh Long đi vào tháp lâm, mấy người Hoàng lão đại đã lặng lẽ theo sau, lúc
này nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mình thì hắn không khỏi ôm bụng cười
to:
- Ngươi có thể chạy đi đâu chứ? Ha ha ha, bắt lấy nó cho ta, lập tức đưa nó
ra khỏi thành.
Sau lưng, một giọng nói theo tiếng đáp lại:
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân lại không điên, nào dám chạm vào nữ nhân của
Dương đại nhân chứ?
Vương Cảnh Long ngạc nhiên xoay người, lập tức trông thấy một quả đấm to đùng
đánh tới mặt, "bộp" một tiếng, quả đấm đã nện vào ngay sống mũi của hắn.
Xin được một que xăm thượng thượng, Tuyết Lý Mai vui sướng hân hoan chạy ào ra
điện, tính khoe với Ngọc Đường Xuân. Vừa bước ra khỏi điện, nàng chợt thấy
trong sân có tiếng huyên náo, mười mấy gã đàn ông lực lưỡng mặc đủ loại trang
phục đang lôi mấy người từ trong rừng tùng bách bước ra, không khỏi cảm thấy
hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó lại thấy hai hòa thượng đầu trọc lôi một người như lôi một con chó
chết bước nhanh ra, theo sau là một thanh niên mặc đồ xanh đang mỉm cười, phía
sau nữa là Ngọc Đường Xuân đang được sáu bảy người vây vào giữa như những vì
sao vây quanh trăng sáng bước tới.
Tuyết Lý Mai nhìn thấy người đàn ông mặc đồ xanh đó, nhận ra y là thống lĩnh
thân quân của Dương Lăng, lại nhìn sang Ngọc Đường Xuân ở phía sau, không khỏi
ngạc nhiên bước lên đón đường hỏi:
- Liễu đại nhân, Ngọc Tỷ Nhi, chuyện này... chuyện này là thế nào?
Liễu Bưu ôm quyền định trả lời, một gã đàn ông bỗng chạy lại nói với Liễu Bưu:
- Bẩm báo đại nhân, trong tốp giặc cướp này có một tên võ nghệ hết sức cao
cường, hắn đã trúng một phi tiêu của tiểu nhân, thấy tình hình không ổn đã leo
tường trốn thoát rồi.
Liễu Bưu giận dữ quát:
- Mấy chục người bắt không được mấy tên cướp, thật là một đám ăn hại, mau
đuổi theo.
Lúc này bên ngoài cổng chùa, bốn hiệu úy thân quân đao giắt bên hông, vây
quanh Dương Lăng ăn mặc giản dị hông giắt bội kiếm bước vào. Ngọc Đường Xuân
và Tuyết Lý Mai trông thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Dương Lăng lại chỉ quét
hờ mắt qua phía bọn họ một cái, sau đó tươi cười rảo bước quay sang đón tri
khách tăng (4) đang bước tới, chắp tay làm lễ nói:
- Hôm nay có thể bắt được những tên giặc cướp này, phải cảm ơn đại sư đã tạo
thuận lợi cho.
Tri khách tăng mập mạp đó cười tươi như phật Di Lặc, mở miệng cười lấy lòng
với vị thống lĩnh ngự tiền thân quân này:
- Nào có nào có, tướng quân vạch kế trừ gian, biểu dương chính nghĩa, bần
tăng theo lý nên hỗ trợ.
Dương Lăng cười ha hả. Ngay lúc đó, hai nhân viên ty binh mã của Ngũ thành hay
tin chạy đến, hùng hùng hổ hổ xông lại, vừa bước đến cổng chùa liền lớn tiếng
kêu ầm lên:
- Kẻ nào chưa được ty binh mã cho phép đã tùy tiện bắt người?
Bọn họ đưa mắt nhìn, trông thấy trang phục cấm quân của đám người Dương Lăng,
còn chưa nhìn ra được phẩm hàm của Dương Lăng, hai "thành quản (5)" đã chùn
xuống ba phần, giắt đao và xiềng xích vào hông gật đầu chắp tay thi lễ với mọi
người:
- Tiểu nhân là Tiêu Vũ và Kinh Qua, bộ khoái ty binh mã của Ngũ thành, ra mắt
các vị quân gia, ơ... quân gia đang bắt đám giặc nào vậy?
Dương Lăng bước đến nói:
- Bản quan là Dương Lăng! Kẻ bị bắt chính là bọn cướp có ý đồ bắt cóc nữ
quyến của bản quan. Ha ha, các ngươi đến thật đúng lúc, hãy đưa bản quan đến
gặp ngự sử đại nhân của các ngươi một chút.
Thân quân hoàng đế tuy quyền cao chức trọng, song lại không có quyền tùy ý bắt
người trong kinh thành. Dương Lăng không muốn tạo cớ cho người ta nói y tự lập
công đường, cho nên đương nhiên muốn giao phạm nhân cho ty binh mã của Ngũ
thành xử lý. Ngọc Đường Xuân thấy từ lúc lão gia bước vào cổng chùa thì không
thèm nhìn tới nàng, trong lòng vừa tủi thân vừa sợ hãi. Nàng dè dặt bước tới,
thấp giọng gọi:
- Lão gia...
Dương Lăng giận nàng có chuyện mà không bàn bạc cùng mình. Tuy y vẫn chưa biết
vì sao Ngọc Đường Xuân bị Vương Cảnh Long dụ ra ngoài, nhưng nếu không phải vì
mình đề phòng Xưởng Vệ, và được Đới Nghĩa kịp thời báo tin, lúc này nàng ấy há
không phải đã bị người ta bắt đi làm nhục không ngừng rồi ư? Cho nên trong
lòng y bực bội, thấy nàng bước tới, mặt liền nghiêm lại, hừ lớn một tiếng nói:
- Có gì về nhà sẽ nói, theo ta đến ty binh mã Ngũ thành.
Hai bộ khoái là Tiêu Vũ và Kinh Qua thấy vị tâm phúc của hoàng thượng này phối
hợp như vậy, cảm động đến rơi lệ, liền vội theo sau lưng y, không ngừng quát
tháo dân chúng đang xem náo nhiệt tản ra. Do trời nóng, viên ngự sử tuần thành
vừa cởi áo quan ra uống trà, nghe nói Dương Lăng đến, vội vàng mặc trở lại,
hối hả chạy ra.
Lúc này Dương Lăng đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, diễn vở "Thuần thê ký" (ý
nói dạy dỗ vợ). Ngọc Đường Xuân quỳ trước mặt y, tủi thân ấm ức đem đầu đuôi
câu chuyện mình bị lừa kể lại một lượt. Dương Lăng hừ nhạt nói:
- Thế là cô liền tự mình quyết định, bịa ra lý do muốn vào chùa dâng hương để
trốn ra hả? Nếu không phải ta có được tin tức trước đó, cô thử tự nghĩ xem bây
giờ sẽ có kết cục gì?
Dương Lăng quay sang nháy mắt với Tuyết Lý Mai, song vẫn ra vẻ quan lại oai
phong ra lệnh:
- Đứng lên đi, về phủ sẽ tính tiếp với cô.
Tuyết Lý Mai thấy y đưa mắt ra hiệu, hiểu ý chạy qua dìu Ngọc Đường Xuân dậy,
kéo nàng ra sau giá cờ, cười khúc khích bên tai nàng nói:
- Được rồi được rồi, lão gia thương tỷ nên mới nổi giận mà, đừng sợ nữa, trở
về giở ra thủ đoạn quyến rũ lão gia thật tốt vào, khiến lão gia nhìn thấy phải
bủn rủn chân tay, tự nhiên sẽ tha cho tỷ thôi.
Ngọc Đường Xuân bị Dương Lăng dọa cho hoảng lên, lại còn nghe nha đầu đó nói
mấy lời điên khùng, trong lòng vừa giận vừa thẹn. Nhưng suy nghĩ một chút, nếu
không phải hôm nay Dương Lăng bố trí mai phục ở đây từ trước, sai thân binh
hóa trang làm khách dâng hương thăm chùa, bán rong và tăng lữ, kịp thời bắt
giữ đám giặc cướp đó, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên bất kể lão gia có trách phạt nàng thế nào, nàng cũng không thể nói gì
được hết. Ngọc Đường Xuân thắc thỏm không yên, nghĩ: chỉ là không biết gia
pháp của lão gia là gì, nghe nói vài gia đình quan lại quất roi đánh nô tỳ và
thê thiếp, không dùng roi thì dùng gậy gỗ, chỉ mong lão gia sẽ không nhẫn tâm
như vậy.
Vị ngự sử tuần thành nọ lật đật chạy ra, trông thấy trên đại sảnh nhà mình,
Dương đại nhân người ta lại đang giở quan uy ra giáo huấn bà vợ nhỏ nhà y, gã
không tiện chen miệng vào, chỉ đành khúm na khúm núm đứng chờ ở một bên, lúc
này khó khăn lắm mới có cơ hội, thế là vội bước lên làm lễ chào:
- Hạ quan ngự sử tuần thành Hồ Chu, tham kiến Dương đại nhân.
Thật ra Dương Lăng không phải cố ý làm ra vẻ ngạo mạn trước mặt lão ta, mà là
trước đó Liễu Bưu đã nhắc nhở y, biết vị ngự sử tuần thành Hồ đại nhân này
cũng là quan viên được Vương Quỳnh đề bạt. Tuy Vương Quỳnh không nắm bộ Lại,
nhưng làm thượng thư bộ Lễ lâu năm, rất nhiều kẻ lên kinh thi cử làm quan đều
đã được lão ta đề bạt khi nhậm chức quan sát hạch, theo quy củ đều xem như là
học trò của lão. Cho dù cái chức "thầy giáo" béo bở này làm rất dễ, nhưng rất
nhiều quan lại cũng thực sự cảm kích cái ơn nâng đỡ của lão. Dương Lăng lo Hồ
Chu sẽ nể mặt Vương Quỳnh mà làm theo cảm tính, cho nên cố ý ra oai phủ đầu
lão ta.
Lúc này thấy lão cung kính làm lễ, Dương Lăng mới đứng dậy nói:
- Hồ đại nhân, kẻ trên công đường đây là con của thượng thư bộ Lễ ở Nam Kinh,
Vương Quỳnh, là phạm nhân do hoàng thượng tuyên án. Hắn chạy trốn khỏi Thái
lăng, cấu kết với một đám trộm cướp, rắp tâm mưu hại gia quyến bản quan, may
nhờ thị vệ bản quan tóm được, xin đại nhân hỏi tội.
Tuy nói Vương Quỳnh đã bị "hạ đài", nhưng trong kinh quan hệ rộng rãi, một ngự
sử tuần thành cỏn con như Hồ Chu thực không thể đắc tội. Nhưng vị Dương đại
nhân ở trước mặt này, lão ta lại càng không thể đắc tội. Hồ Chu đành phải
gượng đáp lời một tiếng rồi thăng đường xử án.
Nha dịch bê chậu nước đến, hắt "ào" một cái cho Vương Cảnh Long tỉnh lại.
Vương Cảnh Long yếu ớt mở mắt, trông thấy Dương Lăng ngồi nghiêm nghị một bên,
Ngọc Đường Xuân thanh tú đứng sau lưng y thì biết chuyện đã bại lộ, không khỏi
căm hờn rống lên một tiếng, cặp mắt đỏ ngầu, bổ nhào tới.
Tuy Vương Cảnh Long là thư sinh nho nhã yếu đuối, nhưng lúc này khí thế điên
cuồng khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng. Dương Lăng bị hù giật nảy người,
không kìm được đứng phắt lên. Hai nha dịch phản ứng cực nhanh, đuổi theo điểm
hai cây phong hỏa côn vào đầu gối Vương Cảnh Long một cái, Vương Cảnh Long
liền khuỵu xuống đất đánh "cộp", lập tức bị hai nha dịch bẻ ngoặt hai tay
khống chế.
Vương Cảnh Long không thể động đậy, lại cố vươn cổ ra ngoạm chặt lấy vạt áo
của Dương Lăng, cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta trợn trừng nhìn y
không rời. Ánh mắt thù hận vô tận đó khiến Dương Lăng lạnh cả người, lông tóc
bỗng chốc đều dựng đứng lên.
Vương Cảnh Long muốn báo thù y, chuyện đó y có thể lý giải, nhưng tại sao hắn
lại hận mình đến mức như vậy? Không lẽ loại người này không hề có chút lý trí
sao? Không thèm cân nhắc nguyên do sự tình, không thèm nghĩ lúc mình hại người
nếu thành công sẽ tạo ra biết bao tổn thương đối với người khác hay sao?
Chú thích:
(1) Quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa
chiền
(2) Nghĩa "Dương Hổ ở Bá châu chính là sao Tử Vi chuyển thế". Dương Hổ, không
rõ năm sinh, mất năm 1511, người Giao Hà (nay thuộc tỉnh Hà Bắc). Ban đầu đi
theo Bạch Anh, thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa của nông dân khu vực kinh đô và vùng
lân cận, liên tục chiến đấu khắp vùng Sơn Đông và Lâm Thanh. Về sau kết hợp
cùng quân khởi nghĩa của Lưu Lục và Lưu Thất.
(3) Câu này được trích trong Lễ Ký, tạm dịch "ngọc khuê không mài vẫn đẹp bởi
bản chất sẵn có của nó". Ngọc khuê là ngọc trên nhọn dưới vuông, thiên tử
phong chư hầu thì ban cho ngọc đó.
(4) Vị sư tiếp khách
(5) Nhân viên quản lý trật tự trị an trong thành